MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

Join the forum, it's quick and easy

MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?
MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.
Đăng Nhập
Poll
Bạn thấy phần nào của Bakugan là hay nhất ?
Season 1
63% / 15
Season 2
21% / 5
Season 3
8% / 2
Season 4
8% / 2
Latest topics
[Luc's Spam Spam] Ver 58 - Too pink to live, no pink no deathTue Apr 11, 2023 4:44 amrelic_of_kounat(Bakugan fanfic ) Lửa Của Đất Fri Sep 09, 2022 10:06 pmAnwirThiết bị vệ sinh Inax có tốt không?Thu Dec 09, 2021 3:08 pmBoncauviglaceraRemy’s AtticMon Nov 25, 2019 8:16 pmRemy Bui[Updates] Project DE - Kỉ nguyên SỐ - Main pageSat Nov 16, 2019 4:14 pmSophie[Game] Đoán người tiếp theoSat Nov 16, 2019 12:23 pmrelic_of_kounatThiện nữ mobile hé lộ Open bản Beta – 17/07Mon Jul 10, 2017 4:12 pmhmhung93[Bakugan Fanfic] Đơn phươngTue Feb 07, 2017 3:03 pmCarol Rido[4rum + Bakugan Fic] Mứt DâuMon Jan 23, 2017 8:04 amKatarina Yang[4rumFic] Dream in Dream of WorldFri Dec 16, 2016 9:17 pmannie_izu
New topics
Thiết bị vệ sinh Inax có tốt không?Thu Dec 09, 2021 3:08 pmBoncauviglacera
Remy’s AtticMon Nov 25, 2019 8:16 pmRemy Bui
[4rum + Bakugan Fic] Mứt DâuSun Jan 22, 2017 12:05 pmannie_izu
[4rumFic] Dream in Dream of WorldSun Jun 12, 2016 7:36 pmannie_izu
[4rumFic] HomelessMon May 16, 2016 10:02 pmannie_izu
[Entry] Đi Chơi Với Kem ~~~Sat May 07, 2016 9:47 amannie_izu
(Bakugan fanfic) EndlessTue Apr 12, 2016 8:24 pmMemorine
Social bookmarking
Social bookmarking reddit      

Bookmark and share the address of MB Forum on your social bookmarking website
The most tagged keywords
Thống Kê
Hiện có 1 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 1 Khách viếng thăm

Không

View the whole list


Go down
Carol Rido
Carol Rido
Bakugan Legendary
Bakugan Legendary
ĐCC :
[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 4 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 4 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 587
BKGC BKGC : 5903
Điểm đóng góp : 9
Stt : Kệ em nó đi :))

[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 4 Empty [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

Sat Jun 30, 2012 9:37 am
First topic message reminder :

Tên fic : Chúng tay sẽ vượt qua.

Tác giả : Carol Rido

Thể loại:Romance, Mystery, Action và một chút Humor ^^

Summary : là một câu truyện viễn tưởng về ngày tàn của thế giới và những vị thần hộ pháp bảo vệ Trái Đất này.

Chap 1 :

Có một câu truyện vào thời xa xưa tương truyền rằng… có một vị thần đã tạo ra tất cả : bầu trời, mặt đất, biển hồ, sông suối, cây cối, động vật,… bằng cây phép có đính 12 viên tinh thạch. Tất cả đã cùng tạo thành một hành tinh màu xanh xinh đẹp và ông đặt tên cho nó là Trái Đất. Ông ấy đã tạo ra mọi thứ theo cảm nhận của mình… nhưng ông có một chút đắng đo khi đã tạo ra một sinh linh được gọi là con người. Con người - một phát minh vĩ đại của ông – nhưng con người cũng có rất nhiều mặt… cả lợi lẫn hại. Con người có thể giúp ông phát triển một thứ vì… họ rất thông minh, nhưng con người cũng có thể sẽ phá hủy toàn bộ mọi cố gắng của ông khi đã tạo ra trái đất vì... con người có tư duy riêng, suy nghĩ riêng và… có tham vọng cực kì lớn…

Sau nhiều đêm thao thức, ông quyết định tạo ra một giống loài khác được gọi là… người máy để lỡ sau này con người tàn phá Trái Đất quá nhiều thì chính chúng sẽ thay ông trừng trị bọn họn.

Buổi đầu, những người máy ấy sẽ được đưa xuống lòng đất và ngủ yên trong đó… nhưng sẽ được đánh thức bởi tham vọng và tội ác của con người… Những chuyện xấu mà con người làm sẽ được ghi nhận và đến một mức độ nào đó sẽ tạo ra một luồng khí đánh thức người máy. Ông nghĩ : “nếu con người biết sống đúng theo chiều hướng tích cực thì người máy sẽ không thể thức giấc và giết hại họ được”.

Lúc ông sắp ra đi thì một luồng sét đánh thẳng vào khu rừng – nơi mà những người máy ngủ yên – lòng ông chợt nhói lên… một cảm giác bất an… ông khẽ thở dài một tiếng… cầm cây gậy phép và hô biến... 12 người mặc đồ trắng bỗng xuất hiện – họ là 12 vị tinh linh bảo hộ cho 12 viên thiên thạch – đại diện cho 6 thuộc tính Lửa, Nước, Gió, Ánh Sáng, Bóng Tối và Đất. Sứ mệnh của họ là bảo vệ trái đất khi bọn người máy kia giống con người… hoặc có thể là độc ác và tàn nhẫn hơn cả con người vì chúng không hề có tình cảm - 12 người sẽ được chuyển kiếp luân hồi từ thế kỉ này qua thế kỉ khác để dõi theo sự phát triển của Trái Đất cũng như con người. Tất nhiên là họ sẽ không nhớ gì về thân phận cũng như là không hề biết nhau… chỉ trừ 1 người… họ sẽ chỉ thức tỉnh kí ức khi trái đất gặp chuyện chẳng lành… khi đã xong hết mọi thứ, ông nhìn lại trái đất lần cuối và mỉm cười…



-Alice ! cháu có thể ra đây giúp ông một tay thay vì ngồi đó đọc sách không ? – một giọng nói khàn khàn vang lên.

- Vâng ạ. – một giọng nói trong trẻo khác đáp lại và ngay lập tức một bóng nhỏ mở chạy ra trước sân nhà.

Hai giọng nói ấy cứ vang lên trước sân một ngôi nhà nhỏ bên bìa rừng. Ngôi nhà nằm ngay bìa rừng, bên ngoài nhìn có vẻ bình thường như bao ngôi nhà khác nhưng nó lại là một tổ ấm không chọn vẹn… của cô gái tên là Alice. Nói là không chọn vẹn vì trong ngôi nhà chỉ còn cô và ông nội – một tiến sĩ già - sống cùng nhau… 8 năm trước… Vào một ngày định mệnh, ông trời đã mang ba mẹ và cả anh trai cô đi trong một vụ nổ phòng thí nghiệm tại ngôi nhà này…
- Alice à, tới giờ đi học rồi đấy.
- Không sao đâu ạ - Alice lắc đầu – để cháu phụ ông một lát rồi đi cũng không muộn.

Alice mỉm cười – một nụ cười trong sáng và hồn nhiên như một thiên thần. Ông tiến sĩ nhìn cháu gái mình mà lòng chợt quặng lên. Ông cảm thấy thương cho cô bé, cớ sao ông trời lại tàn nhẫn mà đưa những người cô bé yêu thương đi ngay trước mắt cô bé – một cú sốc không bao giờ phai trong lòng một đứa bé yếu đuối như thế…
- Ông ơi ! – tiếng Alice cắt ngang dòng suy nghĩ của ông tiến sĩ – cháu đi học nhé ! Ông ở nhà khỏe ông nhé, chiều cháu sẽ về.

Nói rồi, Alice đạp chiếc xe đạp nhỏ đi đến trường. Ông khẽ thở dài và tiếp tục công việc của mình.
- Sẽ không sao đâu Alice ạ. Ba mẹ con sẽ che chở cho con thôi… và cả người đó nữa.


Chiếc xe đạp nhỏ chạy băng băng trên con đường nhỏ, hai bên tuyết đã dần tan. Những tia nắng dần xuất hiện soi vào từng lọng tóc mượt mà của Alice. Dưới ánh nắng, cô hệt như một thiên thần của mặt trời – lộng lẫy, ủy mị và thướt tha…

- COI CHỪNG !!!

Một tiếng hét vang lên trong đầu cô, liền sau đó, là bóng một chiếc ô tô lao thẳng về phía cô… chưa kịp hoàn hồn thì chiếc ô tô đó đã bay tới… cái chết trong gan tấc. Đồng tử của cô giãn ra – kí ức ngày định mệnh lại ùa về - đau khổ và tàn khóc…
- Cẩn thận, Alice !!!

Giọng nói khi nảy lại vang lên trong đầu cô một lần nữa – đầu cô lại hiện lên một hình ảnh của cậu bé với ánh mắt đau đớn trong biển lửa… ánh mắt màu đỏ thắm tựa như máu… ánh mắt tiếc nuối hướng về cô như… không muốn rời xa… Trong phút chốc, cô như lột xác và tiếng thẳng tới chiếc xe, đôi tay nhỏ bé chợt mạnh mẽ đến lạ thường đã nâng chiếc xe lên cao và ném thẳng ra xa… với một sức mạnh phi thường… Một tiếng nổ vang lên liền ngay sau đó, khói bốc lên nghi ngút… từ trong xe, một người bước ra – mái tóc dài, khuôn mặt lạnh lùng như một sát thủ, đôi mắt hổ phách nhìn cô với cái nhìn sát lạnh đến thấu xương…
- Hãy đợi đấy, cô bé ! chúng ta sẽ còn gặp nhau lần nữa… và tôi hứa sẽ tự tay mình l-ấ-y- m-ạ-n-g cô.

Vừa dứt lời, người đó phóng đi như một ninja. Biến mất trong làn khói. Đôi tay nhỏ bé chợt run lên, khuôn mặt vào phút trước còn vui vẻ… giờ đây đã tái nhợt vì sợ. Nước mắt ứa ra nhanh chóng…
- Tại… tại sao… lại… lại muốn lấy mạng… mình…

Phải mất rất lâu Alice mới chấn tĩnh lại, cô dựng xe lên và đạp đến trường.
“ không thể để ông biết được, ông sẽ lo mất… nhưng mà, mình thật sự rất sợ. Người đó là ai ? Tại sao lại muốn lấy mạng mình ? tại sao lại là mình… ?”
Hàng chục câu hỏi cô tự đặt ra trên đường, cả khi đã vào lớp cô vẫn tự hỏi những câu hỏi ấy. Giữa những người bạn đang vui đùa rôn rã thì cô như một kẻ lập dị ngồi chôn chân một chỗ…
- Thầy vào kìa ! – một cô bé chạy vào thông báo – Mau vào chỗ đi mọi người.

Nghe thông báo, tất cả học sinh chạy ngay vào chỗ. Cùng lúc đó, một người đàn ông vẻ uy nghiêm bước vào lớp, ông ta hơi mập người một tí, cặp mắt kính dày làm ông thêm nổi bật trước những cô cậu học trò.
- Học sinh… nghiêm !!!

Lớp trưởng hô to và tất cả đứng lên chào thầy… à, không phải là tất cả, trừ Alice – cô vẫn ngồi đó và suy nghĩ.
- Alice – ông thầy nổi cáu khi cô không đứng lên – Alice, em có đứng hay không ?

Alice vẫn ngồi yên vì… cô hoàn toàn không chú ý gì đến ông ta. Ông ấy tức giận nhưng vẫn cố kiềm chế lại, bước tới bàn của Alice, khẽ gõ nhẹ lên bàn cô. Lúc này, Alice mới hoàn hồn và cô chợt nhận ra, hàng chục đôi mắt đang hướng về cô khó chịu…
- Em… em… em xin lỗi thầy – Alice cúi mặt.
- Um… cả lớp ngồi đi. – ông ta quơ tay, một cậu bé bước vào, cười – thầy xin giới thiệu với các em, đây là bạn Shun kazami. Từ nay sẽ học cùng với các em, chúng ta hãy giúp đỡ bạn, các em đồng ý chứ ?
- Vâng ạ. – lớp đồng thanh.
- Em có thể tự chọn chỗ ngồi – ông thầy quay qua nhìn Shun – ngồi chỗ nào cũng được cả, cậu chủ nhà Kazami thân yêu.

Shun nhìn ông ta rồi bước thẳng xuống bàn của Alice, cậu khẽ mỉm cười và gõ nhẹ xuống bàn cô như muốn tạo sự chú ý. Alice từ lúc Shun bước vào đã không chú ý gì, khi Shun gõ nhẹ bàn cô mới nhìn kỹ cậu… Đồng tử của Alice lại giãn ra… mái tóc dài, khuôn mặt lạnh, ánh mắt hổ phách…
- Cậu… cậu là…
- Rất vui vì chúng ta lại được gặp nhau – Shun thì thầm và bước thẳng xuống ngồi sau lưng Alice.

Mặt Alice tái nhợt, người muốn giết cô lại đang ngồi phía sau lưng cô, cô có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Từng giây từng phút trôi qua mà lòng cô nặng trĩu. Không thể nào tập trung được, một lần Shun để bút xuống hay lật sách ra Alice đều cảm thấy tính mạng của mình đang bị đe dọa.
- Bình tĩnh đi nào, cô bé. – giọng nói của Shun khẽ vang lên bên tai Alice khi cậu bước lên bảng giải toán.

“ Làm sao có thể bình tĩnh được chứ” – Alice nghĩ.
Giờ ra chơi, khi thầy đã ra khỏi lớp, tất cả bọn con gái vây quay lấy Shun hỏi đủ thứ về cậu.
- Woa !!! Cậu là thiếu gia nhà Kazami thuộc dòng họ hoàng gia nổi tiếng đó sao – một cô bạn thét lên đầy ngưỡng mộ - lần sau có thể dẫn bọn mình đi thăm quan nhà cậu không ?
- Đúng đó – một cậu khác nhảy vào – nghe nói nhà Kazami đẹp và lớn lắm.
- Rồi – Shun nói – tớ rất sẵn lòng nếu… - Shun cố tình nói lớn để Alice nghe thấy – nếu Alice cùng đi.
- Sao lại … ?

Alice quay xuống và cô bắt gặp nụ cười nửa miệng và ánh mắt sắt lạnh như lưỡi dao hướng về cô – chỉ một mình cô mới có thể nhận thấy…
“ Mình phải làm sao đây ? cả năm phải học với người này sao…”


Tem là café sáng, phong bì là bánh ngọt.
Lâu lắm mới viết fic lại, mong mọi người ủng hộ cho cá ^^


Được sửa bởi Carol Rido ngày Wed Jul 11, 2012 8:39 pm; sửa lần 1.

bemeo045
bemeo045
VIP Mem
VIP Mem
ĐCC :
[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 4 Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 4 Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 961
BKGC BKGC : 5713
Điểm đóng góp : 19
Đến từ : Việt Nam
Stt : Ở tận nơi cuối chân trời , nơi ánh sáng vụt tắt .Làm sao biết nơi người quay lại .

[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 4 Empty Re: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

Thu Aug 16, 2012 9:59 pm
À Arisu ơi fic này Cá Rô đã ngưng rồi vì lười ấy mà .
Bạn ấy nói là vì bận quá nên tạm ngưng khi nào rảnh thì viết
@Cá Rô : Hú Hú nhanh ra chap nha
Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết