MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

Join the forum, it's quick and easy

MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?
MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.
Đăng Nhập
Poll
Bạn thấy phần nào của Bakugan là hay nhất ?
Season 1
63% / 15
Season 2
21% / 5
Season 3
8% / 2
Season 4
8% / 2
Latest topics
[Luc's Spam Spam] Ver 58 - Too pink to live, no pink no deathTue Apr 11, 2023 4:44 amrelic_of_kounat(Bakugan fanfic ) Lửa Của Đất Fri Sep 09, 2022 10:06 pmAnwirThiết bị vệ sinh Inax có tốt không?Thu Dec 09, 2021 3:08 pmBoncauviglaceraRemy’s AtticMon Nov 25, 2019 8:16 pmRemy Bui[Updates] Project DE - Kỉ nguyên SỐ - Main pageSat Nov 16, 2019 4:14 pmSophie[Game] Đoán người tiếp theoSat Nov 16, 2019 12:23 pmrelic_of_kounatThiện nữ mobile hé lộ Open bản Beta – 17/07Mon Jul 10, 2017 4:12 pmhmhung93[Bakugan Fanfic] Đơn phươngTue Feb 07, 2017 3:03 pmCarol Rido[4rum + Bakugan Fic] Mứt DâuMon Jan 23, 2017 8:04 amKatarina Yang[4rumFic] Dream in Dream of WorldFri Dec 16, 2016 9:17 pmannie_izu
New topics
Thiết bị vệ sinh Inax có tốt không?Thu Dec 09, 2021 3:08 pmBoncauviglacera
Remy’s AtticMon Nov 25, 2019 8:16 pmRemy Bui
[4rum + Bakugan Fic] Mứt DâuSun Jan 22, 2017 12:05 pmannie_izu
[4rumFic] Dream in Dream of WorldSun Jun 12, 2016 7:36 pmannie_izu
[4rumFic] HomelessMon May 16, 2016 10:02 pmannie_izu
[Entry] Đi Chơi Với Kem ~~~Sat May 07, 2016 9:47 amannie_izu
(Bakugan fanfic) EndlessTue Apr 12, 2016 8:24 pmMemorine
Social bookmarking
Social bookmarking reddit      

Bookmark and share the address of MB Forum on your social bookmarking website
The most tagged keywords
Thống Kê
Hiện có 3 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 3 Khách viếng thăm

Không

View the whole list


Go down
uzumaki alice
uzumaki alice
Bakugan fan
Bakugan fan
ĐCC :
(Bakugan Oneshot)  Nước mắt của một thiên thần Left_bar_bleue0 / 1000 / 100(Bakugan Oneshot)  Nước mắt của một thiên thần Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 42
BKGC BKGC : 4237
Điểm đóng góp : 3
Đến từ : Konoha
Stt : Chúng ta không thể đổi được những quân bài đã chia chỉ có thể đổi cách chơi những quân bài đó

(Bakugan Oneshot)  Nước mắt của một thiên thần Empty (Bakugan Oneshot) Nước mắt của một thiên thần

Sat Nov 10, 2012 12:22 pm
Khi yêu bằng trái tim con người, tình yêu đó có khi làm đau người khác. Nhưng khi yêu bằng một trái tim thiên thần, tình yêu đó chỉ có thể làm đau chính mình. Có điều là trái tim thiên thần vốn trong suốt nên chẳng có ai nhìn thấy được niềm đau đó, và vì vậy người ta thường cho rằng đã là thiên thần thì chẳng bao giờ biết đến buồn đau

Alice khẽ vẫy đôi cánh trong suốt của mình, nhẹ nhàng bay khỏi thiên đường. Ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua thân thể cô, không bị hắt bóng dưới mặt đất. Cô bay những cánh cánh đồng lúa vàng tươi rì rào, qua những ngọn núi phủ màu xanh ngắt của cây cỏ, qua những bãi biển đầy những tiến cười đùa hạnh phúc, lượn trên những dòng sông trong vắt, không một bóng phản chiếu, những thành phố với những con đường thẳng tắp, vuông góc như bàn cờ, đầy những tòa nhà cao tầng, nhìn từ trên cao giống nhau đến không phân biệt được. Cô bay vòng quanh cuộc sống loài người, lắng nghe tiếng không gian và thời gian lao xao quanh mình. Thỉnh thoảng, cô lại gặp những thiên thần khác đang dạo chơi như mình, họ chào nhau bằng điệu nhảy thiên thần, bằng nụ cười của thiên sứ.

Cơn mưa chợt bất ngờ đổ xuống khi Alice đang bay ngang một ththành phố nọ. Những giọt mưa xuyên qua thân thể cô, rơi xuống đất. Alice cũng chẳng bị ướt hay mệt mỏi vì chặng đường dài vừa bay qua vì Alice là một thiên thần, tuy nhiên khi thấy mọi người chạy đi tìm chỗ trú mưa, cô cũng bay theo, xếp cánh đậu trên một cành cây non. Thân thể của cô vốn không có trọng lượng, thiên thần không bị ảnh hưởng bởi lức hút của trái đất.

Chẳng một ai biết được sự hiện diẹn của Alice ở đó cả, họ nói chuyện, cười đùa, im lặng ngắm trời mưa. Trong vô thức, cô nhìn vào ngôi nhà nhỏ đang hắt ra ánh sáng vàng ấm áp trong buổi chiều mưa lạnh bằng đôi mắt trong suốt của mình. Căn phòng nhỏ gọn gàng, ngăn nắp, có lọ hoa tươi, có những bức tượng thủy tinh xinh xắn đặt trong tủ kính. Trong gian phòng đó có hai người, một đàn ông và một đàn bà. Người đàn ông cao lớn, mái tóc đen dài của ông được cột gọn gàng, đôi mắt hổ phách với cái nhìn sâu hút. Người đàn bà đầy dặn, xinh đẹp, dáng dấp đài các. Những câu trao đổi của họ vô cùng gay gắt, giận dữ, có vẻ như cơn mưa chiều này cũng không làm dịu đi được cái không khí nóng bỏng trong gian phòng của hai người. Mà không phải, còn có một người thứ ba nữa ở đấy, đó là một cậu bé khoảng 3, 4 tuổi giống cha như tạc đang ngồi thu mình, khóc ở góc phòng. Hai người chẳng ai chú ý tới nó đang khóc cả, ngoài cô.

Alice nhìn vào trái tim người đàn bà. Ở đó đang đỏ rực một ngọn lức, ngọn lửa của cơn giận dữ và hờn ghen. Màu đỏ như lửa ánh lên rực rỡ trên ánh mắt, trên đôi má chị, thiêu cháy những suy nghĩ trong veo của chị và làm cong vênh những lời nói thoát ra từ đôi môi chị.

Alice nhìn vào trái tim của người đàn ông. Ở đó trắng xoá những cơn sóng của ký ức. Cô thấy bóng dáng một người con gái trên những cơn sóng đó, trẻ trung và nồng ấm sự sống, nụ cười tràn ra trên môi. Cô gái đó chính là cô, không phải trong suốt như bây giờ, là cô của một kiếp trước là con người với những vui sướng và buồn đau. Cô nhận ra anh, bằng giác quan trong suốt của một thiên thần, và bằng cả ký ức mà cô đã gói ghém mang theo trong cái ngày cô trở lại thế giới của những thiên thần.

Anh là chàng trai nổi tiếng nhất trường bởi thành tích học tập, thành tích thể thao và cả vẻ ngoài của anh. Vô số cô gái ao ước được sở hữu trái tim anh. Anh nhận được vô số thư tình. Nhưng anh vẫn không là sở hữu thật sự của ai cho đến khi gặp cô. Khi ấy, Alice là một người bạn có quen với một người bạn của anh. Quan hệ xa lắc xa lơ đó đã giúp họ gặp nhau, trong một buổi chiều lất phất những hạt mưa họ gọi điện í ới rủ nhau tới một quán cà phê sân vườn nhỏ ở ngoại ô cách thành phố vài cây số. Sau này, khi đã là người yêu của nhau, anh vẫn kể cho cô nghe cảm giác lần đầu gặp cô. Cô như ánh nắng sau cơn mưa lạnh bước ra, mang vào ngôi quán tịch mịch và vào cả trái tim kiêu ngạo của anh tia nắng ấm áp, rực rỡ màu áo đỏ và rộn ràng âm thanh của những tiếng cười giòn tan như thủy tinh.
Cô hiền dịu, thật thà đến bất ngờ, và trái tim anh đập những nhịp khác thường khi bắt gặp nụ cười của cô tràn ngập trên môi, trên mắt lúc anh vô tình nhìn thấy cô nghiêng đầu, hát ngân nga theo tiếng nhạc một bài hát mà anh yêu thích bằng cái giọng hát trong vắt, lanh canh như tiếng trẻ con. Cô đã khiến cho chuỗi ngay nhàm chán của anh trở nên rộn ràng. Mỗi ngày anh khám phá thêm một điều bất ngờ ở cô, từ tâm hồn cô, và không ít lần phải kêu lên em không phải là người đâu, em là thiên thần mới đúng. Cô ham học, thông minh, hiểu biết nhiều, nhưng đôi khi cô lại nhạy cảm, mỏng manh, yếu đuối, hay khóc nhè có lẽ đó mới là con người thật của cô. Ở cạnh cô, cuộc sống của anh có khi giòn tan tiếng cười, có khi ào ào công việc, có khi dịu dàng những giọt cà phê, có khi ướt sũng cơn mưa trái mùa đỏng đảnh giận hờn… Và không ít lần, anh rùng mình linh cảm về một sự chia xa nào đó.

Trước sinh nhật lần thứ 20 một ngày, cô rủ anh và vài người bạn cùng về một vùng quê nghèo để tham gia công tác từ thiện. Họ vẫn thường đi với nhau như vậy, nhưng lần này anh vì bận việc ở trường nên anh đã để cô đi một mình. Tai nạn đã xảy ra trên đường về. Và cô đã rời xa anh vĩnh viễn, không kịp dặn dò anh một lời, không kịp nhận món quà sinh nhật anh đã mua cho cô, một bức tượng thiên thần mang đôi cánh trên lưng bằng pha lê. Anh giữ món quà đó lại bên mình suốt những tháng ngày sau đó. Những ngày sinh nhật của cô, anh một mình mang theo bức tượng pha lê tìm về ngôi quán năm xưa – nơi anh gặp cô lần đầu, lặng lẽ ngồi trong những hoài niệm cũ.

Thời gian trôi đi xoá dần nỗi đau của anh. Rồi anh cũng lập gia đình với một người con gái khác, có một đứa con trai, nhưng bức tượng thiên thần pha lê và những ký ức về cô vẫn luôn được anh nâng niu gìn giữ. Vợ anh là một người phụ nữ tốt, xinh đẹp và đảm đang, đơn giản và bình lặng từ nếp suy nghĩ đến cuộc sống thực tế. Chị biết về cô qua những lời kể sơ sài của anh. Với chị, cô là một điều gì đó không quan trọng lắm, vì cô đã chết còn chị thì đang sống, vì cô là quá khứ còn chị là hiện tại, vì cô chỉ là người yêu cũ, còn chị là vợ… Cho đến cái ngày chị làm vỡ bức tượng của anh. Chưa bao giờ chị thấy anh giận dữ đến thế. Những lời nói và cơn giận thái quá của anh làm chị nhận ra tình yêu bất diệt mà anh dành cho cô. Ngọn lửa ghen hờn trong tim chị cháy bùng lên. Họ đã dằn vặt nhau và dằn vặt mình trong suốt thời gian qua. Hình bóng của cô lẩn quẩn giữa họ, vô hình nhưng rõ ràng và vĩnh hằng
.
Alice im lặng nhìn anh, nhìn chị, rồi nhìn đứa con trai bé nhỏ đang ngồi trong góc phòng khóc thút thít. Trái tim thiên thần trong suốt của cô đau nhói. Trong suốt thời gian qua, cô đã luôn mong rằng mình sẽ tồn tại mãi trong ký ức của anh, bất chấp thời gian và khoảng cách giữa hai thế giới như cô đã luôn nhớ anh đến cháy lòng, và luôn nghĩ đến ngày mình sẽ trở về trần thế, lẩn quẩn bên anh với đôi cánh trong suốt của mình. Bây giờ, cô nhận ra rõ ràng hơn bao giờ hết rằng họ không thể còn nhau nữa. Quá khứ đã đi qua, và chỉ cần anh thôi nhớ về cô, sẽ có đến ba trái tim được giải thoát khỏi buồn đau.

Alice bước đến bên người phụ nữ, nhẹ nhàng xoa bàn tay trong suốt của mình lên trái tim đỏ rực của chị, làm nguội đi những hờn ghen đang bừng lên trong tâm hồn chị. Rồi cô bước đến bên anh, bàn tay trong suốt của cô run run xóa đi những hình ảnh của cô trong ký ức của anh. Cô hôn lên trán đứa bé đang ngồi ôm gối nén khóc trong góc phòng bằng đôi môi trong suốt của mình, rồi vỗ cánh bay vào bóng đêm. Alice mải miết bay trở lại thiên đường. Cô sẽ không bao giờ được trở về trần thế nữa, cái trần thế có người đàn ông cô yêu tha thiết, vì cô đã dám can thiệp vào cuộc sống của người trần gian bằng phép thuật của mình.
Buổi sáng, ba người sống trong ngôi nhà nhỏ cùng bước ra hiên. Cơn mưa đã tạnh, trên những chiếc lá cây trước nhà còn đọng những giọt nước trong suốt, lấp la lấp lánh như những giọt nước mắt. Người đàn ông nhớ về những giọt nước mắt của vợ mình. Người phụ nữ nhớ về giọt nước mắt của đứa con trai. Chẳng ai trong số họ nghĩ rằng đó là những giọt nước mắt của một thiên thần trong suốt đến từ một thiên đường xa xôi.

[/color]
Furin
Furin
Mod
Mod
ĐCC :
(Bakugan Oneshot)  Nước mắt của một thiên thần Left_bar_bleue0 / 1000 / 100(Bakugan Oneshot)  Nước mắt của một thiên thần Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 7984
BKGC BKGC : 7407
Điểm đóng góp : 28
Đến từ : 1...2...3...
Stt : Chỉ là muốn... nói chuyện thôi mà...

(Bakugan Oneshot)  Nước mắt của một thiên thần Empty Re: (Bakugan Oneshot) Nước mắt của một thiên thần

Sat Nov 10, 2012 3:42 pm
Tem!!!!

Giọng văn nhiều cảm xúc ~ mình gần như là muốn khóc
Lúc mình đọc tới chỗ hai người lớn mình tưởng đó là bố Shun và mẹ Shun, còn đứa con trai kia thì là ai... tự hiểu.
Bạn miêu tả nội tâm nhân vật ổn đấy~ giọng văn cũng mượt nữa
Mong fic mới tiếp theo của bạn ::)

btw: comt nhảm
evildevil
evildevil
Bakugan Legendary
Bakugan Legendary
ĐCC :
(Bakugan Oneshot)  Nước mắt của một thiên thần Left_bar_bleue0 / 1000 / 100(Bakugan Oneshot)  Nước mắt của một thiên thần Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 550
BKGC BKGC : 4902
Điểm đóng góp : 21
Đến từ : Mountain of Faith
Stt : Because everything changes, anything can be seen.

(Bakugan Oneshot)  Nước mắt của một thiên thần Empty Re: (Bakugan Oneshot) Nước mắt của một thiên thần

Mon Nov 12, 2012 8:53 am
Cái này...đọc rồi này = =. Tình tiết (chưa nói đến câu văn) giống với câu chuyện evil đã đọc. Giống vô cùng giống ấy, hình như toàn bộ câu chuyện đều giống. Evil không có nói là Uzumaki Alice copy nhe (Evil cũng chôm ý tưởng của một vài truyện ấy chứ), nhưng ít ra thì cũng phải ghi điều đó trong phần giới thiệu tác phẩm chứ. Viết truyện mà không có giới thiệu, ai biết đâu mà lần. Evil thấy thêm vào một chút có sao đâu, nhưng cũng chỉ để người đọc dễ nắm bắt hơn thôi mà.

Kết luận, vì lí do câu chuyện này và câu chuyện evil đã đọc giống hệt nhau, nên không có gì để nhận xét cả. Chỉ có hơi tiếc thương cho thiên thần (Alice) mà thôi.
Elfin-Ingram
Elfin-Ingram
Mod
Mod
ĐCC :
(Bakugan Oneshot)  Nước mắt của một thiên thần Left_bar_bleue0 / 1000 / 100(Bakugan Oneshot)  Nước mắt của một thiên thần Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 6932
BKGC BKGC : 12892
Điểm đóng góp : 84
Đến từ : Chiến binh bakugan nhật báo
Stt : *Nhìn lịch* Mình già thật rồi TT^TT

(Bakugan Oneshot)  Nước mắt của một thiên thần Empty Re: (Bakugan Oneshot) Nước mắt của một thiên thần

Mon Nov 12, 2012 5:35 pm
Vậy đấy, 1 oneshort buồn. Rốt cuộc Shun lại lấy 1 người phụ nữ khác sao *trái tim tan vỡ*

Lối hành văn của bạn rất chuẩn, dễ dàng đưa người đọc vào mạch cảm xúc.

Ngẫm lại, tại sao kí ức của Shun lại là những con sóng trắng xóa?

( Miêu tả thế này thì mình sẽ nghĩ là có sóng biển, nhưng có bờ đê lại nghĩ đó là sông=.=)

Màu trắng mờ mịt, phải chăng đó là thứ đọng lại trong tim Shun, 1 kí ức mơ hồ, có vẻ như trống rỗng nhưng đằng sau lại là biết bao thứ màu sắc, cảm xúc khác nhau đọng lại. Và những con sóng kia, tưởng chừng như tan vỡ thật nhanh nhưng lại triền miên không dứt. Và Alice, thiên thần ấy ra đi, để lại cho Shun những đau khổ vì hoài niệm dày vò?

Với chị, cô là một điều gì đó không quan trọng lắm, vì cô đã chết còn chị thì đang sống, vì cô là quá khứ còn chị là hiện tại, vì cô chỉ là người yêu cũ, còn chị là vợ…

Bạn phân tích suy nghĩ khá lắm nah, có vẻ như bạn quát sát đời sống khá tốt (hoặc giả bạn là người từng trải^^)

@ Yuki: nee lấy tem rồi thì cho em xin cái phong bì nhé^^
@Evil: bạn đọc đâu vậy?
evildevil
evildevil
Bakugan Legendary
Bakugan Legendary
ĐCC :
(Bakugan Oneshot)  Nước mắt của một thiên thần Left_bar_bleue0 / 1000 / 100(Bakugan Oneshot)  Nước mắt của một thiên thần Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 550
BKGC BKGC : 4902
Điểm đóng góp : 21
Đến từ : Mountain of Faith
Stt : Because everything changes, anything can be seen.

(Bakugan Oneshot)  Nước mắt của một thiên thần Empty Re: (Bakugan Oneshot) Nước mắt của một thiên thần

Mon Nov 12, 2012 10:55 pm
Trên Xitrum.net ấy, tên gốc của nó là “Ngụ ngôn về những giọt nước mắt” Evil có cả bài luôn này (xin phép author tí, hi vọng cậu không để bụng ^^ còn nếu có để bụng thật thì...cho evil xin lỗi và lần sau sẽ không làm thế nữa. Hứa danh dự đấy.)


Ngụ ngôn về những giọt nước mắt


Cô vẫy đôi cánh trong suốt, nhẹ nhàng bay khỏi thiên đường. Ánh nắng ban mai ấm áp xuyên qua thân thể trong suốt của cô, không hắt bóng xuống mặt đất. Cô bay qua những cánh đồng lúa xanh ngát, vàng ươm, những bãi biển đầy người, đầy màu sắc và tiếng động, những ngọn núi cao phủ màu xanh ngắt của cây cỏ, những dòng sông màu sắc khác nhau uốn lượn như những dải lụa mềm mại, những thành phố với những con đường thẳng tắp, vuông góc như bàn cờ, đầy những tòa nhà cao tầng, nhìn từ trên cao giống nhau đến không phân biệt được.

Cô bay vòng quanh cuộc sống, lắng nghe tiếng không gian và thời gian lao xao quanh mình. Thỉnh thoảng, cô gặp những thiên thần khác cũng đang dạo chơi trong cuộc sống trần thế giống như cô. Họ chào nhau bằng vũ điệu của những thiên thần, và cười với nhau những nụ cười thiên sứ.

Cơn mưa ập đến thật bất ngờ khi cô đang bay ngang một thành phố. Những hạt mưa xuyên qua thân thể trong suốt của cô, rơi xuống đất không để lại dấu vết. Gió thổi những vạt áo trong veo bay lất phất trong mưa. Cô chẳng bị ướt, cũng chẳng mệt mỏi vì chặng đường vừa đi qua, vì cô là một thiên thần, nhưng thấy mọi người trên mặt đất lao xao chạy vào trú mưa dưới một mái hiên rộng, cô cũng bay theo, xếp cánh đậu trên một chiếc lá. Thân thể trong suốt của cô không có trọng lượng, cô đâu có bị tác động của lực hút trái đất như con người.

Chẳng có ai biết đến sự hiện diện của cô bên cạnh họ, họ nói cười, đùa giỡn, hoặc im lặng nhìn ra cơn mưa. Trời đang ngả dần về chiều. Cơn mưa làm buổi chiều đến sớm hơn.

Cô nhìn vào ngôi nhà nhỏ đang hắt ra ánh sáng vàng ấm áp trong buổi chiều mưa lạnh bằng đôi mắt trong suốt của mình. Căn phòng nhỏ gọn gàng ngăn nắp, có lọ hoa tươi, có những con búp bê bằng pha lê xinh xắn chưng trong tủ kính, có chiếc phong linh treo ở cửa sổ reo lanh canh trong cơn gió nhẹ lùa ngang. Trong gian phòng đó có hai người, một người đàn ông và một người đàn bà. Người đàn ông cao lớn, trắng trẻo, đôi mắt sâu với cái nhìn hun hút. Người đàn bà mảnh mai, xinh đẹp, dáng dấp đài các. Những câu trao đổi giữa họ gay gắt và giận dữ. Cơn mưa lạnh chiều tàn hình như chẳng làm dịu được không gian nóng bỏng trong căn phòng nhỏ chỉ có hai người. Mà không phải, còn một người thứ ba ở đó nữa, một đứa bé trai khoảng bốn năm tuổi, gương mặt giống bố như tạc. Nó ngồi thu mình trong một góc phòng. Cô nhẹ nhàng bay đến cạnh nó. Nó đang khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má nó, nhưng nó chùi đi bằng vai áo và mím chặt môi cố nén những tiếng nức nở. Chẳng ai chú ý đến nó, ngoài cô, nên chắc cũng chẳng ai biết nó đang khóc, ngoài cô.

Cô nhìn vào trái tim người đàn bà. Ở đó đang đỏ rực cơn giận dữ và hờn ghen. Màu đỏ như lửa ánh lên rực rỡ trên ánh mắt, trên đôi má chị, thiêu cháy những suy nghĩ trong veo của chị và làm cong vênh những lời nói thoát ra từ đôi môi chị.

Cô nhìn vào trái tim của người đàn ông. Ở đó trắng xoá những cơn sóng của ký ức. Cô thấy bóng dáng một người con gái trên những cơn sóng đó, trẻ trung và nồng ấm sự sống, nụ cười tràn ra trên mắt trên môi. Cô gái đó chính là cô, chẳng phải trong suốt như bây giờ, là cô của một tiền kiếp là con người với những vui sướng và buồn đau. Cô nhận ra anh, bằng giác quanh trong suốt của một thiên thần, và bằng cả ký ức mà cô đã gói ghém mang theo trong cái ngày cô trở lại thế giới của những thiên thần.

Anh là chàng trai nổi tiếng nhất trường đại học vì thành tích học tập và thành tích thể thao trong đội bóng rổ của trường, từ lúc anh còn là sinh viên cho đến khi đã tốt nghiệp và thành giảng viên của trường. Những cô bé sinh viên năm đầu mới vào trường thường được nghe những chị sinh viên lớp trên kể về anh với vẻ ngưỡng mộ không cần giấu giếm. Không ít người trong số các cô mơ đến chuyện sở hữu trái tim của anh. Anh nhận được vô số những thư làm quen. Anh là người bạn tốt của tất cả, nhưng hình như không là sở hữu thật sự của ai cho đến ngày anh gặp cô. Lúc đó, cô là bạn của một người bạn có quen với một người bạn của anh. Cái quan hệ xa lắc đó giúp họ làm quen với nhau trong một buổi chiều chủ nhật mưa lất phất ,mấy người bạn quen điện thoại í ới rủ nhau đi uống cà phê nghe nhạc tiền chiến ở một quán sân vườn nổi tiếng, xa thành phố đến vài chục cây số. Sau này, khi đã là người yêu của nhau, anh thường kể cho cô nghe cái cảm giác của anh khi lần đầu tiên thấy cô ở quán cà phê đó. Anh ngồi trong quán trước khi cô đi cùng người bạn đến. Cô như từ cơn mưa lạnh bước ra, mang vào ngôi quán tịch mịch và vào cả trái tim kiêu ngạo của anh cơn gió rực rỡ màu áo đỏ và rộn ràng âm thanh của những tiếng cười giòn tan như thủy tinh.

Cô làm quen với những người chưa quen một cách dễ dàng đến bất ngờ, và trái tim anh đập những nhịp khác thường khi bắt gặp nụ cười của cô tràn ngập trên môi, trên mắt lúc anh vô tình nhìn thấy cô nghiêng đầu, hát ngân nga theo tiếng nhạc một bài hát mà anh yêu thích bằng cái giọng hát trong vắt, lanh canh như tiếng trẻ con. Cô đã bước vào cuộc đời anh một cách đầy màu sắc và âm thanh như vậy, và ở lại đó, trở thành một nửa của anh, thành bầu trời của anh, thế giới của anh, niềm vui, nỗi buồn của anh. Mỗi ngày, anh tìm thấy một điều bất ngờ ở cô, khám phá thêm một chút về tâm hồn cô, và không ít lần kêu lên em chẳng phải là người đâu, em là thiên thần hay yêu tinh gì đó mới đúng. Cô thông minh, ham học, hiểu biết nhiều, đôi lúc cứng rắn và quyết đoán đến mức khắc nghiệt nhưng đôi khi lại nhạy cảm, mỏng manh, yếu đuối và hay khóc nhè, hay hờn giận như một đứa trẻ. Ở cạnh cô, cuộc sống của anh có khi giòn tan tiếng cười, có khi ào ào công việc, có khi dịu dàng những giọt cà phê, có khi ướt sũng cơn mưa trái mùa đỏng đảnh giận hờn… Và không ít lần, anh rùng mình linh cảm về một sự chia xa nào đó.

Trước ngày sinh nhật hai mươi bốn tuổi của cô chỉ một ngày, cô rủ anh và vài người bạn đi về một vùng quê nghèo để tham gia công tác từ thiện. Họ vẫn cùng nhau đi những chuyến đi như vậy, nhưng lần này anh bận công việc ở trường nên để cô đi một mình cùng mấy người bạn. Tai nạn xảy ra trên đường về. Và cô đã rời xa anh vĩnh viễn, không kịp dặn dò anh một lời, không kịp nhận món quà sinh nhật anh đã mua cho cô, một bức tượng thiên thần mang đôi cánh trên lưng bằng pha lê. Anh giữ món quà đó lại bên mình suốt những tháng ngày sau đó. Những ngày sinh nhật của cô, anh một mình mang theo bức tượng pha lê tìm về ngôi quán năm xưa – nơi anh gặp cô lần đầu, lặng lẽ ngồi trong những hoài niệm cũ.

Thời gian trôi đi xoá dần nỗi đau của anh. Rồi anh cũng lập gia đình với một người con gái khác, có một đứa con trai, nhưng bức tượng thiên thần pha lê và những ký ức về cô vẫn luôn được anh nâng niu gìn giữ. Vợ anh là một người phụ nữ tốt, xinh đẹp và đảm đang, đơn giản và bình lặng từ nếp suy nghĩ đến cuộc sống thực tế. Chị biết về cô qua những lời kể sơ sài của anh. Với chị, cô là một điều gì đó không quan trọng lắm, vì cô đã chết còn chị thì đang sống, vì cô là quá khứ còn chị là hiện tại, vì cô chỉ là người yêu cũ, còn chị là vợ… Cho đến cái ngày chị làm vỡ bức tượng của anh. Chưa bao giờ chị thấy anh giận dữ đến thế. Những lời nói và cơn giận thái quá của anh làm chị nhận ra tình yêu bất diệt mà anh dành cho cô. Ngọn lửa ghen hờn trong tim chị cháy bùng lên. Họ đã dằn vặt nhau và dằn vặt mình trong suốt thời gian qua. Hình bóng của cô lẩn quẩn giữa họ, vô hình nhưng rõ ràng và vĩnh hằng.

Cô im lặng nhìn anh, nhìn chị, rồi nhìn đứa con trai bé nhỏ đang ngồi trong góc phòng khóc thút thít. Trái tim thiên thần trong suốt của cô đau nhói. Trong suốt thời gian qua, cô đã luôn mong rằng mình sẽ tồn tại mãi trong ký ức của anh, bất chấp thời gian và khoảng cách giữa hai thế giới như cô đã luôn nhớ anh đến cháy lòng, và luôn nghĩ đến ngày mình sẽ trở về trần thế, lẩn quẩn bên anh với đôi cánh trong suốt của mình. Bây giờ, cô nhận ra rõ ràng hơn bao giờ hết rằng họ không thể còn nhau nữa. Quá khứ đã đi qua, và chỉ cần anh thôi nhớ về cô, sẽ có đến ba trái tim được giải thoát khỏi buồn đau.

Cô bước đến bên người phụ nữ, nhẹ nhàng xoa bàn tay trong suốt của mình lên trái tim đỏ rực của chị, làm nguội đi những hờn ghen đang bừng lên trong tâm hồn chị. Rồi cô bước đến bên anh, bàn tay trong suốt của cô run run xóa đi những hình ảnh của cô trong ký ức của anh. Cô hôn lên trán đứa bé đang ngồi ôm gối nén khóc trong góc phòng bằng đôi môi trong suốt của mình, rồi vỗ cánh bay vào bóng đêm. Cô mải miết bay trở lại thiên đường. Cô sẽ không bao giờ được trở về trần thế nữa, cái trần thế có người đàn ông cô yêu tha thiết, vì cô đã dám can thiệp vào cuộc sống của người trần gian bằng phép thuật của mình.

Buổi sáng, ba người sống trong ngôi nhà nhỏ cùng bước ra hiên. Cơn mưa đã tạnh, trên những chiếc lá cây trước nhà còn đọng những giọt nước trong suốt, lấp la lấp lánh như những giọt nước mắt. Người đàn ông nhớ về những giọt nước mắt của vợ mình. Người phụ nữ nhớ về giọt nước mắt của đứa con trai. Chẳng ai trong số họ nghĩ rằng đó là những giọt nước mắt của một thiên thần trong suốt đến từ một thiên đường xa xôi.

Khi yêu bằng trái tim con người, tình yêu đó có khi làm đau người khác. Nhưng khi yêu bằng một trái tim thiên thần, tình yêu đó chỉ có thể làm đau chính mình. Có điều là trái tim thiên thần vốn trong suốt nên chẳng có ai nhìn thấy được niềm đau đó, và vì vậy người ta thường cho rằng đã là thiên thần thì chẳng bao giờ biết đến buồn đau.


Ờ thì đó là bản gốc, nguyên văn ấy a. Evil cũng nhờ đọc ba cái món này mà viết được đấy (bốn năm - kể từ khi biết mạng và 8 năm (hơi lẻ) từ khi biết chữ = = là đã ngồi nghiền sách với vở rồi, sự nghiệp viết lách bắt đầu nhen nhóm từ khoảng hai năm về trước chứ đâu, nhập nhòe như đom đóm, giờ mới bùng lên ấy chứ)
Minami Ara
Minami Ara
VIP Mem
VIP Mem
ĐCC :
(Bakugan Oneshot)  Nước mắt của một thiên thần Left_bar_bleue0 / 1000 / 100(Bakugan Oneshot)  Nước mắt của một thiên thần Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 1347
BKGC BKGC : 6107
Điểm đóng góp : 18
Đến từ : Quái Gia
Stt : Từ bỏ là khôn ngoan ?

(Bakugan Oneshot)  Nước mắt của một thiên thần Empty Re: (Bakugan Oneshot) Nước mắt của một thiên thần

Fri Apr 05, 2013 6:11 pm
Ara xin com ! :hi: Lần đầu đọc fic này Ara vừa buồn, vừa tức, vừa cảm động nên đã khóc ̣̣̣̣ Cuộc đời đúng là chẳng bao giờ trọn vẹn *buồn* Tội nghiệp Alice, buồn cho Shun ... Có lẽ kiếp sau họ sẽ mãi bên nhau ... Hy vọng là thế ! :domat: Một oneshort buồn và đầy cảm xúc ... Mình thích ! :laplanh:
Sponsored content

(Bakugan Oneshot)  Nước mắt của một thiên thần Empty Re: (Bakugan Oneshot) Nước mắt của một thiên thần

Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết