Trang 1 trong tổng số 3 trang • 1, 2, 3
- AnkhVIP Mem
- ĐCC :
Bài gửi : 1915
BKGC : 13466
Điểm đóng góp : 25
Đến từ : Somewhere.
Stt : Falling. Drowning.
Tài sản
::
::
[Bakugan fanfic] Alice in Wonderland
Wed Feb 01, 2012 6:18 am
Tiếp tục trở về với tình yêu của mềnh ~~
----------
Author: Dark_Dream
Rating: K+ (có khả năng tăng lên T)
Genres: Mystery, Psychological, Comedy, Supernatural, Ansgt
Disclaimer: Nhân vật không phải là của tác giả. Thứ duy nhất tác giả sở hữu là cốt truyện
Warning: OOC, bệnh và điên rồ, không dành cho ai thích fic màu hồng và những chuyện lãng mạn, có SA
Pairing: Shun x Alice, Dan x Runo, Spectra x Keith x Mira, Ren x Fabia
Summary:
.
Warning: không dành cho ai thích những fic mang màu hồng tươi sáng. Nhưng vật OOC rất nhiều, có thể gọi là vô cùng điên rồ.
Repost: Các chap từ 1 => 5
Humpty Dumpty sat on a wall
Humpty Dumpty had a great fall
All the king’s horses and all the king’s men
Couldn’t put Humpty together again ~~[/center]
“Này, cậu có bao giờ nghe về Humpty Dumpty chưa?”
“Chưa nghe. Chưa nghe”
“Người ta bảo Humpty Dumpty rất đáng sợ.”
“Vậy sao? Vậy sao?”
“Đúng thế. Humpty Dumpty là kẻ có tay chân đứt lìa và khuôn mặt rạn nứt”
“Thật đáng sợ. Đáng sợ. Đáng sợ quá đi”
Alice nhìn thấy một bức tường thành dài ngoằng chắn bên bờ ngọn núi. Cô thắc mắc.
Runo nhìn nó với ánh mắt lạnh băng, đầu hơi nghiêng nghiêng và hai cái tai dài khẽ lúc lắc.
Dan cười khúc khích, xoay xoay cái mũ trong tay và rút từ trong đó ra một tách trà nghi ngút khói.
- Này, đây là đâu? Sao lại có bờ tường? – Alice hỏi
- Vì nơi đây rất nguy hiểm – Dan trả lời – Vì nó cao nơi rất dễ rơi xuống ấy mà.
Alice gật gù. Cô biết Dan đang giấu cái gì đó. Giọng điệu cậu ta rõ ràng có chút đùa giỡn. Mad Hatter là tên thợ làm mũ điên khùng và quái đản. Ai trong Wonderland này cũng bảo thể. Và đó là lí do tại sao lúc nào cậu ta cũng kì quặc.
Dan nhấm nháp tách trà với vẻ bình thản cực kì. Đôi mắt đỏ hấp háy ánh nhìn thích thú che dấu dưới vàng mũ rộng. Và môi cậu khẽ nở một nụ cười.
Runo nhíu mày nhìn Dan, bực bội. Cô nhớ rằng nơi đây có cái gì đó rất nguy hiểm, nhưng không phải cái thứ nguy hiểm mà Dan vừa nói.
“Humpty Dumpty sat on a wall ~~”
Alice bước dọc theo dãy tường dài ngoằn ngoèo. Đôi tay xinh xắn miết nhẹ trên từng lớp gạch với vẻ thích thú trẻ con. Alice nghiêng nghiêng đầu, môi vẽ một nụ cười ma quái kì lạ.
Chợt, Alice khựng lại. Có vẻ như cô đang lắng tai nghe một âm thanh gì đó. Alice khẽ ngửa đầu lên. Rồi bỗng dưng, nụ cười trẻ con của cô nở rộng.
Có tiếng khóc chợt vang giữa thinh không lặng lẽ
Có tiếng lách tách nhẹ nhàng của từng giọt nước khẽ rơi. Là nước mắt hay máu nhỉ?
Alice bước thêm một bước, và không hiểu tại sao cô lại có cảm giác như mình vừa lọt vào một không gian khác. Cảnh vật trước mắt vẫn không thay đổi, nhưng Dan và Runo đã biến mất sau lưng cô rồi.
Một cái bóng lờ mờ hiện ra nơi góc khuất của bức tường. Alice tò mò tiến lại gần. Là một cậu con trai với nước da hơi ngăm và mái tóc xám bạc.
Và cậu ta đang khóc.
- Này, cậu không sao cứ? – Alice ngồi xuống trước mặt cậu ta. Cậu ta không nhìn cô mà úp mặt xuống hai đầu gối, vùi mặt sâu đến mức cả vầng trán cậu ta Alice cũng không thấy nữa.
- Nè – Alice nắm lấy một cọng tóc của cậu, mân mê nó rồi giật khẽ - Cậu bị gì vậy? Ai đánh cậu à? Hay cậu làm rơi mất cái gì?
Cậu ta ngước đầu lên một chút. Cậu ta có đôi mắt rất đẹp. Đôi mắt màu vàng đồng đầy mê hoặc và đôi đồng tử mỏng như mũi kim. À không, có lẽ nó lớn hơn một chút nhỉ? Đôi mắt cậu ta ứa nước, thứ nước mắt đỏ như máu, rơi xuống đất và kết thành những viên ngọc lệ đỏ thẫm, ngập tràng khắp nơi.
- Mắt cậu đẹp thật đấy. Nhìn những viên ngọc này này – Alice thích thú cầm những vi6en ngọc lên và săm soi chúng – Xem cậu tạo ra thứ gì này, đưa tay ra đây, cầm lấy nó xem nào ~
Người con trai đó vẫn chẳng nhúc nhích gì. Đôi tay cậu ta ôm chặt lấy đầu gối, cặp mắt khẽ khép lại và máu lại trào ra.
Alice khẽ nhíu mày, nắm lấy tay cậu ta và kéo ra, kéo thật mạnh.
Roẹt
Lớp vải rộng thùng thình rách toạt và cánh tay cậu ta đứt lìa, máu theo đó chảy ra, đặc quánh và toả ra thứ mùi hương ngọt ngào, ít nhất là đối với Alice.
Alice nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt nâu vô hồn mở to, miệng toát cười và đôi cánh đen từ từ lộ ra phía sau. Cô vươn tay chạm nhẹ vào tóc cậu ta, rồi trượt dài xuống nơi cánh tay bị đứt mất. Máu mơn man bàn tay mịn màng của Alice, rơi từng giọt xuống mặt đất.
- Máu của cậu, trông ngon thật đấy ~
Sắc vàng đồng trong ánh mắt rực lên khi cậu ta đột ngột mở bừng mắt. Cậu ngước lên.
Alice tròn mắt nhìn cậu ta.
Khuôn mặt ấy, nó đang nứt ra thành từng mảng. Lệ cứ thế tuôn rơi, trượt dài trên đôi gò má khô rạn.
- Này – Cậu ta cất lên chất giọng trầm trầm và khô khốc – Tên cô là gì?
- Alice
Cậu ta khẽ đung đưa người. Cái cơ thể của cậu ta trở nên vô cùng kinh tởm khi mà máu cứ tuôn ra ướt cả chiếc áo mà cậu ta mặt còn da thịt thì nứt ra dần dần.
Cậu ta bỗng dưng biến mất ngay trước mắt Alice và xuất hiện sau lưng cô với tư thế đứng không hề vững chút nào. Cậu ta mỉm cười
- Tên cô thật đẹp ~ Tôi là Humpty Dumpty ~
Và cậu ta – Humpty Dumpty – đẩy Alice qua bức tường thành. Cô rơi xuống vách núi và không gian xung quanh dần dần bị màu đen bao phủ.
Đôi cánh của Alice như bất động và nó chẳng thể giúp cô bay lên được.
- Ah, nếu rơi xuống đáy thì mình sẽ thế nào nhỉ? Trở thành Humpty Dumpty thứ hai chăng? – Cô cười thầm với suy nghĩ của chính mình.
Alice-chan is falling down ~
Tiếng ngân nga của Humpty Dumpty tựa hồ như gió thoảng. Cậu ta cũng đang thả mình rơi xuống cùng với Alice. Với cái cơ thể như thế, cho dù cậu ta có rơi bao nhiêu lần đi nữa cũng không chết đâu.
- Tại sao cậu lại trở nên như thế?
- Vì bị phản bội – Cậu ta nói nhẹ tênh
- Ai phản bội cậu?
- Bí mật – Cười híp mắt.
- Cậu như thế này có đau không?
- Không. Quen rồi
- Bị rơi bao nhiều lần rồi? Mà mỗi lần thế này chắc cậu giết được ít nhất một người nhỉ?
- Bao nhiêu lần à? Quên rồi – Nhún vai – Tất nhiên phải giết được người ta chứ, không thì còn gì thú vị.
- Cậu biết Mad Hatter và White Rabbit không?
- Biết. Mad Hatter rất kì quặc, cậu ta cứ thích cắt đầu người khác và đem bày nó ra trong nơi ở của cậu ta. Tinh thần của White Rabbit không hề ổn định chút nào, lúc thì cười, lúc thì lạnh lùng, lúc lại cầm dao đâm người khác ~
- Cheshire Cat?
- Biết. Một kẻ bí ẩn và chẳng bao giờ nói cái gì rõ ràng, giống hệt Mad Hatter.
- Còn… Dormouse?
Im lặng.
- Sao thế?
- … Biết. Đó là người bán thông tin cho những ai mà cô ta thấy thích…
- Có vẻ như cậu có vấn đề với Dormouse nhỉ?
- Không có…
Alice cười khúc khích.
- Này, cho tôi xem khuôn mặt thật của cậu đi?
- Đây chẳng phải là mặt thật của tôi còn gì?
- Không, ý tôi là khuôn mặt của cậu lúc không bị nứt ra ấy, khuôn mặt hoàn chỉnh ấy.
Humpty Dumpty hơi ngần ngại. Cậu ta đưa bàn tay nơi cánh tay còn lại của mình, chạm lên mặt. Cả khuôn mặt cậu ẩn đưới bàn tay rỉ máu. Humpty Dumpty hơi cúi đầu và im lặng một hồi lâu.
Và ngước lên.
Và cười. Nụ cười rộng ngoác và méo mó.
- Nếu cô muốn thấy, Alice-chan ~ Hãy đợi đến khi nào cô trở nên như tôi đi đã ~
Khoảng không đen ngòm phía dưới nứt toác ra, và mặt đất phía dưới vách núi ấy lại xuất hiện.
Alice lại tiếp tục rơi.
Nếu chạm xuống mặt đất, chắc chắn sẽ trở nên giống Humpty Dumpty thôi. Alice sẽ có thể hấy khuôn mặt hoàn chỉnh của cậu ta, chẳng phãi vui sao? Nhưng mà, Alice chẳng muốn trở nên thế đâu, Alice còn phải khám phá hết Wonderland này nữa.
Xoảng
Alice-chan is falling down ~
And she is broken ~
.
.
Oops ~ Humpty Dumpty is falling down, too ~
Smile ~
- Humpty Dumpty ah ~ Cậu thật thú vị đấy ~ - Hơi thở lạnh băng phả vào cổ cậu từ phía sau. Lọn tóc dài màu cam rơi trên vai cậu, và cậu thấy ai đó đang tựa cằm vào vai mình. Humpty Dumpty lờ mờ thấy người đó đang mỉm cười.
- Này, cho tôi thấy mặt cậu đi ~
- Tôi muốn thấy một Alice tan vỡ trước cơ – Humpty Dumpty vẫn không hề mất bình tĩnh. Vẫn cái nụ cười khô khốc ấy.
- Cơ mà, tôi chẳng thích thế tí nào – Alice ngân nga, cố biến cái giọng của mình trở nên nũng nịu và khó nghe.
- Tôi chẳng quan tâm. Làm sao cô không rơi xuống đó thế?
- Vì tôi có cánh mà, đừng nghĩ rằng cậu có thể làm cho tôi bất động, Humpty Dumpty à – Alice chạm nhẹ tay lên mặt cậu, cười khúc khích – Dormouse là gì của cậu thế?
- Chẳng là gì cả - Cậu đáp lại, hoàn toàn bình thản. Thế mà Alice lại cho rằng cậu nghĩ khác cơ.
Đôi cánh đen giang rộng và toát lên thứ ánh sáng huyễn hoặc đẹp mê hồn. Mái tóc dài bay bay trong gió, Alice khẽ cười khi tách người khỏi Humpty Dumpty. Ánh nhìn thích thú hiện rõ trong đáy mắt vô hồn.
- Tên cậu là gì hế? Tên thật ấy?
- Tên tôi là Ren. Còn cô?
- Alice thì chỉ là Alice thôi. Chẳng gì nữa cả?
Humpty Dumpty tròn mắt nhìn cô, cậu ta mỉm cười, và biến mất. Nhưng, Alice thấy được khuôn mặt cậu ta rồi. Vô cùng xinh đẹp ~
- Wonderland đúng là một nơi vô cùng thú vị ~
-------------
Viết trong tâm trạng cực kì chán nản ^^~
Tem là gì tự xử đê ~~~
----------
Author: Dark_Dream
Rating: K+ (có khả năng tăng lên T)
Genres: Mystery, Psychological, Comedy, Supernatural, Ansgt
Disclaimer: Nhân vật không phải là của tác giả. Thứ duy nhất tác giả sở hữu là cốt truyện
Warning: OOC, bệnh và điên rồ, không dành cho ai thích fic màu hồng và những chuyện lãng mạn, có SA
Pairing: Shun x Alice, Dan x Runo, Spectra x Keith x Mira, Ren x Fabia
Summary:
Alice bước chân vào xứ sở thần tiên kì diệu
Nghiêng đầu và cười
Bước chân lên nào, cùng khám phá thế giới đi
Wonderland đầy những điều kì bí đang chờ đón
Bước chân lên nào, mỉm cười đi
Và cùng nhuộm đỏ thế giới bằng thứ chất lỏng ngọt ngào
.Nghiêng đầu và cười
Bước chân lên nào, cùng khám phá thế giới đi
Wonderland đầy những điều kì bí đang chờ đón
Bước chân lên nào, mỉm cười đi
Và cùng nhuộm đỏ thế giới bằng thứ chất lỏng ngọt ngào
.
Warning: không dành cho ai thích những fic mang màu hồng tươi sáng. Nhưng vật OOC rất nhiều, có thể gọi là vô cùng điên rồ.
Repost: Các chap từ 1 => 5
- Spoiler:
>>Chap 1<<
Chap 1:
ALICE VÀ THỎ TRẮNG
Chuyện xưa kể rằng, có một cô bé xinh đẹp với mái tóc cam xõa dài sống trong một căn biệt thự rộng lớn. Cô bé sống chỉ một mình. Không, không. Xung quanh cô bé có rất nhiều búp bê, rất nhiều những con rối. Chúng là bạn của cô.
Hằng ngày, cô cùng chơi đùa với chúng. Từ sáng cho đến khi tối mịt. Cô mở tiệc trà, và uống với những con rối và những con búp bê.
Tên cô là Alice.
Alice không phải là một đứa trẻ bình thường. Người ta bảo cô vậy.
Alice không quan tâm. Suốt ngày cô chỉ nhảy múa, mở tiệc trà, và ca hát.
Cho đến một ngày…
Một con thỏ ở đâu chạy vào phòng Alice. Con thỏ có bộ lông trắng muốt, và cặp mắt đỏ ngầu như hai viên ruby.
- Đi thôi, Alice – Con thỏ nói với cô
- Đi? Đi đâu – Alice hỏi. Cô nhẹ nhàng đặt tách trà của mình xuống bàn.
- Tại sao phải đi? – Cô đứng dậy, khẽ xoay người – Ở đây chơi vui hơn mà
Mái tóc cam của cô bềnh bồng bay. Cô cười vui vẻ, và khẽ hát vang.
Đến đây chơi với Alice đi, thỏ trắng đáng yêu
Con thỏ phóng lên cao. Và nó hóa thân thành một cô gái với mái tóc màu xanh óng như đại dương, và đôi mắt lục bảo đẹp lạnh lùng. Trên đầu cô là hai cái tai thỏ trắng muốt
- Có người đang chờ cô đấy, Alice – Cô gái nói, hai chiếc tai dài ngoe nguẩy.
- Có người chờ ư? Ai vậy? – Alice nghiêng đầu
- Bí mật – Cô gái kia mỉm cười bí ẩn – Đi với tôi đi. Cô sẽ biết mà
Alice nhìn cô gái một lúc lâu. Rồi cô mỉm cười
- Được thôi…
Cô gái biến thành con thỏ trắng ban đầu. Nó chạy vụt đi. Alice đuổi theo sau nó.
Cô cứ chạy. Chạy. Chạy mãi. Cho đến lúc hình ảnh trước mắt cô trở thành một màu trắng xóa.
>>Chap 2<<
Chap 2:
CÁNH ĐỒNG BẤT TẬN
Khi Alice tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên một cánh đồng cỏ xanh mướt. Cô ngó quanh. Khắp nơi chỉ độc nhất một màu xanh rờn của cỏ, của trời.
Alice đứng dậy.
- Thỏ trắng ơi – Cô gọi
Không có tiếng trả lời
- Thỏ trắng ơi
Vẫn im lặng
- Thỏ trắng, bạn đâu rồi. Đừng bỏ Alice lại đây mà
Giọng Alice nghẹn ngào, như sắp khóc, dù trên môi cô là một nụ cười.
Alice bước đi. Đi hoài. Đi mãi. Nhưng màu xanh rì của cỏ cây vẫn không chấm dứt.
Alice ngồi phịch xuống cỏ, mắt rưng rưng nước.
- Thỏ trắng ơi, thỏ trắng, bạn đâu rồi? Alice sợ lắm. Alice không muốn ở một mình.
Một tiếng cười khúc khích vang lên bên tai cô. Vài lọn tóc xanh mượt mà cạ cạ vào cổ cô.
Alice quay lại. Là thỏ trắng, trong hình dáng của cô cô gái xinh đẹp.
- Thỏ trắng! – Alice reo lên mừng rỡ, ôm chầm lấy thỏ trắng, miệng cười toe
Thỏ trắng cười ma quái. Nó vuốt tóc cô, thật nhẹ nhàng.
- Đây là đâu vậy? – Alice nghiêng đầu, hỏi
- Là cánh đồng bất tận, ở Wonderland – Thỏ trắng reo lên. Nó cười tươi
Thỏ trắng xoay người, mái tóc xanh của nó dập dờn trong gió.
Người thỏ trắng bỗng hừng sáng.
- Bạn biết cánh đồng bất tận là gì không?
Alice lắc đầu.
- Là nơi mà hễ con người lọt vào thì không bao giờ thoát ra được – Nó ngoác miệng cười.
Những tiếng xì xào, tiếng cười khúc khích đâu đó vang lên
Phải đấy, phải đấy.
Vào đây rồi thì đừng hòng trở ra.
Alice nghiêng nghiêng đầu, mỉm cười thật khẽ. Cô xoay người, tà váy xòe rộng bay bay.
Không ra được đâu. Không được đâu
- Thật sao? – Alice cười.
Thỏ trắng gật đầu. Nó nhún người bay lên cao.
- Bạn có thể thoát ra không, Alice?
Alice không nói gì. Cô chỉ nghiêng đầu, hướng đôi mắt nâu vô hồn của mình về phía thỏ trắng. Và mỉm cười
Thỏ trắng cũng cười. Hình ảnh của nó tan biến dần dần
- Hẹn gặp lại, Alice. Mà, gọi tôi là Runo nhé. Tôi là Runo, White Rabbit của Wonderland! – Nó nói lớn, miệng cười rộng ngoác. Rồi biến mất sau những đám mây.
Alice nhẹ nhàng bước đi. Từng bước, từng bước của cô như đang nhảy múa. Tiếng gió thổi, tiếng cỏ cây va vào nhau xào xạc, xào xạc. Như một bản nhạc.
Tôi bước vào Wonderland. Và lạc vào Cánh đồng bất tận.
Alice ngân nga.
Ai bước vào đây sẽ không thể trở ra được nữa.
Nhưng đừng lo, đừng lo. Tôi có cách.
Alice đặt một ngón tay lên môi mình. Một đôi cánh xuất hiện sau lưng cô.
Alice bay đi. Bay xa, xa lắm. Xa gần như đến tận chân trời. Cô phẩy tay. Mảng màu xanh xung quanh nứt ra, rơi loảng xoảng như gương vỡ.
Và Alice đã thoát khỏi nơi đó.
Bằng cánh nào, bạn biết không?
Alice đã thoát khỏi Cánh đồng bất tận.
Bằng cách… phá hủy không gian xanh rờn ở nơi đó.Bạn có bao giờ nghe
Câu chuyện về một thiên thần mang đôi cách ác quỷ
Thiên thần ấy sẽ đến, và hủy điệt tất cả. Rồi đi.
Bạn có bao giờ nghe
Câu chuyện bi thương về một thiên thần mang đôi cánh ác quỷ
>>Chap 3<<
Chap 3:
CHESHIRE CAT
Sau khi thoát khỏi Cánh đồng bất tận, Alice lại lạc vào một khu rừng. Khu rừng ấy tối tăm lắm, đáng sợ lắm. Khắp nơi đầy rẩy những loài cây kì lạ. Nào là bông hồng với màu đỏ thẫm như máu và cái miệng đang mỉm cười, nào là lùm cây màu tím với những bông hoa trắng làm từ xương. Những âm thanh loạt soạt vang lên, thật đáng sợ.
Nhưng, Alice không sợ đâu.
Alice nhẹ hái một bông hồng và cài lên mái tóc mình. Bông hồng cười khúc khích.
- Hoa hồng ơi – Alice thì thầm – Bạn có thấy White Rabbit ở đâu không?
White Rabbit, White Rabbit. Là Runo phải không? – Hoa hồng hỏi
- Phải
Không, không thấy. Nhưng nếu bạn muốn biết thì thử đi hỏi Cheshire xem
- Cheshire? – Alice tròn mắt
Cheshire là người thông thái nhất ở Wonderland. Cheshire sống trong khu rừng này.
- Cheshire tên là Cheshire à? – Alice hỏi
Không – Hoa hồng rùng mình một cái, như đang lắc đầu – Cheshire chỉ là tên con người gọi. Tên của Cheshire khác cơ
- Vậy tên của Cheshire là gì?
Bí mật! – Hoa hồng mỉm cười – Cheshire không cho mình tiết lộ đâu. Cheshire chỉ nói tên mình cho những ai mà nó thích.
Alice gật gù. Cô tháo bông hồng ra khỏi tóc, và đặt lại chỗ cũ. Bông hồng lập tức liền lại với cành cây.
- Cám ơn hoa hồng – Alice cười
Rồi cô bước đi.
Alice đi sâu vào rừng. Cô đang tìm Cheshire. Cho dù cô biết việc đó không nhất thiết ắm, nhưng để làm quen một người bạn mới thì cũng tốt. Thế là Alice đi.
Vào càng sâu, Alice càng nhận thấy nhiều điều kì lạ. Những cái cây cổ thụ to đùng, vỏ sần sùi, khô khốc, những chiếc cành khẳng khiu vươn dài như cánh tay. Những bông hoa xinh đẹp chỉ mang mỗi màu đỏ và tím. Mỗi bông đều có một cái miệng cười, đều có thể nói.
Alice đã dừng lại rất nhiều lần để trò chuyện với những bông hoa. Chúng nói những điều rất đáng sợ. Nhưng Alice chỉ mỉm cười, không hề mảy may run sợ.
Bỗng một loạt tiếng loạt xoạt vang lên từ phía một cành cây cao.
Alice ngước lên nhìn. Một con mèo với bộ lông tím xanh và đôi mắt hổ phách lạnh lẽo.
- Xin chào – Con mèo nói, giọng đều đều
- Chào – Alice vẫy tay – Bạn là Cheshire phải không?
Con mèo gật đầu. Nó nhẹ nhàng nhảy xuống bên cạnh cô.
- Cô là Alice?
- Phải
- Cô muốn tìm White Rabbit?
- Bạn biết hay nhỉ? – Alice cười
- Tôi là Cheshire Cat, tôi biết tất cả mọi thứ. – Con mèo nhìn cô. Cặp mắt hổ phách của nó lạnh như nước đá. Có cảm tưởng cặp mắt đó có thể làm đóng băng cả Thái Bình Dương
- Vậy bạn có thể chỉ cho mình chỗ của White Rabbit được không?
Con mèo nhìn Alice một chút, rồi nó phóng lại lên cây, động tác thật nhẹ nhàng, uyển chuyển, không hề gây ra một tiếng động nào.
- Được rồi, tôi sẽ nói cho cô biết, nhưng cô phải trả một cái giá – Con mèo nói
- Được thôi – Alice gật đầu mà không cần suy nghĩ
- Cô vẫn chưa biết đó là gì mà? – Con mèo ngạc nhiên
- Tôi chấp nhận tất cả mọi thứ - Alice cười – Kể cả cái chết
Con mèo tròn mắt nhìn cô, rồi nó nhếch mép cười.
- Hay lắm. Vậy đi theo tôi, tôi sẽ dẫn đường cho cô.
- Cám ơn. Còn cái giá?
Con mèo nhìn Alice chăm chăm
- Chuyện đó để sau đi.
Rồi nó phóng đi mất hút.
Alice chạy theo sau. Alice không biết tại sao mình có thể nhìn rõ trong khu rừng tối tăm này, và tại sao cô có thể theo kịp tốc độ của Cheshire. Nhưng cô chẳng muốn biết làm gì.
Cô theo chân Cheshire chạy xuyên qua khu rừng. Và cuối cùng dừng lại trước một cái cối xay gió bỏ hoang.
>>Chap 4<<
Chap 4:
BỮA TIỆC TRÀ CỦA NGƯỜI LÀM MŨ
Alice theo Cheshire đi vào trong chiếc cối xay gió bằng một con đường bí mật, vì cánh cửa vào trong đã bị khóa chặt bằng rất nhiều dây xích.
Bên trong chiếc cối xay cũ kĩ đó, là một không gian khá rộng, nhưng đóng đầy bụi và mạng nhện. Sát vách tường là những chiếc giá to đùng chất đầy những cái mũ. Cái nào cũng tinh xảo, cũng đẹp mắt, những chiếc mũ được làm ra bởi tay của một người thợ cực kì giỏi. Nhưng, có ai biết được những cái mũ ấy thật ra làm bằng gì. Có ai biết được phía sau lớp phải quý giá đó là cái gì. Có ai biết đâu.
Alice và Cheshire bước tới giữa phòng, và nhìn thấy một cái bàn gỗ dài. Trên đó là những chiếc mũ đựng trà. Alice tự hỏi tại sao chiếc mũ không ướt vì nước trà nhỉ?
Quanh chiếc bàn đó, là những con rối kì quặc và một con bù nhìn rơm, một con chuột với bộ lông rối bù như bị điên, và hai người, một nam một nữ.
Người nữ quay lại khi nghe tiếng động. Alice lập tức nhận ra người bạn white Rabbit của mình
- Chào bạn, thỏ trắng – Alice mừng rỡ
- Gọi tôi là Runo – Cô gái nhắc nhở
Alice mỉm cười, và gật đầu đồng ý.
- Chào, Cheshire – Người con trai còn lại vừa nhâm nhi trà vừa nói – Và…
- Tôi là Alice
- À, cô Alice
- Alice thôi – Cô cười
Người con trai gật đầu. Nhờ ánh đèn cầy mờ mờ đặt trên những chiếc giá xung quanh, Alice có thể nhìn thấy rõ hình ảnh của người đó.
Người đó có mái tóc nâu dựng dựng lên, rối bù. Đôi mắt người đó mang một màu đỏ thẫm như nhuốm máu. Và trên đầu cậu ta là một chiếc mũ màu đen pha đỏ.
- Các người đến đây có chuyện gì? – Cậu ta hỏi
- Alice muốn đi tìm White Rabbit – Cheshire đáp
- Này, đã bảo bao nhiêu lần, gọi tôi là Runo – Cô gái chau mày bực bội
- Được rồi, được rồi, Alice muốn tìm Runo, vì thế tôi dẫn cô ấy đến đây.
Cậu con trai gật gù. Rồi cậu ta tiến tới gần Alice, nâng bàn tay của cô lên và dẫn cô đến bên một chiếc ghế. Cậu kéo ghế và mời cô ngồi xuống.
- Qúy cô xinh đẹp, mời cô ngồi xuống và dùng trà với tôi – Cậu ta nghiêng người.
Alice bật cười
- Tất nhiên rồi, sao tôi có thể từ chối một lời mời lịch sự thế chứ
Cô ngồi xuống ghế. Runo ngồi đối diện cô, một tay chống cằm, tay còn lại khuấy khuấy tách trà.
- Anh chưa bao giờ lịch sự thế với tôi – Cô nói
- Thôi nào – Cậu ta cười xòa – Đừng ghen chứ, thỏ trắng đáng yêu.
- Ai thèm ghen. Đồ điên – Runo le lưỡi, và phóng cái muỗng trên tay mình về phía cậu con trai. Nhưng cậu ta lại chụp nó lại rất dễ dàng, và chỉ bằng hai ngón tay.
Thoắt một cái, cậu ta biến mất và xuất hiện ngay sau lưng Runo.
- Bình tĩnh nào. Chúng ta đang có khách đấy, đừng là hỏng bữa tiệc chứ
Runo chau mày bực bội, nhưng cô cũng không nói gì. Hai cái tai dài trắng muốt của cô khẽ ngoe nguẩy ra chiều bực tức lắm.
Cậu ta mỉm cười hài lòng, rồi ngồi xuống chiếc ghế của mình.
Cậu thò tay vào trong một cái mũ, và rút ra một cái ly sứ. Cậu rót trà và đó và đưa cho Alice.
- Mời cô, Alice
Alice nhận lấy tách trà, đưa lên miệng nhấp một ngụm. Trà ướp hoa nhài.
- Ngon đấy! – Cô nói – Do anh pha à?
- Phải – Cậu gật đầu.
- Ưhm… Tôi, vẫn chưa biết tên anh
Cậu ta cười một cách ma quái. Chiếc mũ trên đầu cậu xoay vòng vòng, chuyển sang màu đỏ thẫm hoàn toàn.
- Tên tôi là Dan. Nhưng mọi người thường gọi tôi là Mad Hatter
- Dan? Tên hay đấy – Alice cười
Cô đặt tách trà đã rỗng không của mình xuống. Và đột ngột, chiếc tách vỡ tan. Vụn nát. Rồi tan biến thành bụi.
- Nhưng người ta lại thích cái tên Mad Hatter hơn – Dan nhếch mép – Mad Hatter, là người làm mũ điên khùng đấy.
Nụ cười của Dan trở nên đau đớn.Mad HatterIm lặng. Cả không gian và thời gia đều ngưng đọng lại trong vài giây. Dan quăng một chiếc mũ lên cao. Từ trong đó, một cái đầu người rơi xuống, nát bấy.
Là người làm mũ điên khùng đấy
- Cô có biết cái đầu ấy là của ai không? – Dan hỏi
- Không – Alice lắc đầu
- Là của người đầu tiên gọi tôi là Mad Hatter. Chỉ vì màu mắt của tôi. Người đó bảo màu mắt đỏ là mắt của ác quỷ. Và đối xử với tôi như đối xử với một con ác quỷ bị điên – Dan quăng mạnh tách trà trên tay mình xuống đất – Người đó nhét vào họng tôi những viên thuốc mà người đó bảo sẽ giúp tôi không lên cơn. Người đó đánh tôi như thể tôi là thứ gì đáng bị căm ghét lắm vậy. Và đến một ngày kia, tôi không chịu nỗi nữa. Trong một phút tức giận, tôi đã…
- Anh đã giết người đó, phải không? – Alice điềm tĩnh hỏi
- Phải – Dan cười – Cây kéo trong tay tôi đã vung lên, và cắt gọn cái đầu của người đó. Máu bắn lên khắp nơi. Ôi! Thật tiếc khi cô không thể chứng kiến cảnh tượng lúc ấy! Nó đẹp lắm. Lúc đó, tôi đã phát điên, thật sự đấy. Tôi đã giết rất nhiều, rất nhiều người. Và cuối cùng kết quả là tôi bị nhốt ở đây, bởi một đám lính hoàng gia.
Dan vừa nói vừa giơ những sợi xích đang xiềng lấy chân cậu lên.
Cậu cười buồn bã, buồn thật buồn.
Alice không nói gì. Cả Runo cũng dẹp đi bộ mặt tức giận và thay vào đó là sự đau buồn. Hình như cô đang nhớ về quá khứ của mình hay sao ấy. Còn Cheshire, ánh mắt nó vẫn lạnh băng. Nó vẫn điềm nhiên uống trà, trong lốt của một con mèo. Có lẽ nó cũng có hình dạng người, nhưng nó không thích biến thành hình dạng ấy.
Không gian im lặng lại kéo dài.
Im lặng
Im lặng
Thật lâu…
>>Chap 5<<
Chap 5:
MAD HATTER
- Tại sao? – Alice lên tiếng xóa tan bầu không khí im ắng đó – Tại sao anh lại kể với tôi chuyện này?
- Tôi không biết – Dan cười. Cậu nhẹ nhàng đội cái mũ tròn rộng lên đầu, kéo vành mũ che khuất cả đôi mắt đỏ bi thương – Có lẽ là tôi muốn nhắc nhở cô đừng gọi tôi bằng cái tên Mad Hatter, nếu cô không muốn chết
Alice tiến đến bên Dan, đặt đôi tay mịn màng của mình lên bờ vai cậu.
Cô cúi xuống, tới khi mặt cô và mặt cậu ta đối diện với nhau.
- Tôi biết anh không nghĩ thế - Alice nói chậm rãi. Đôi mắt nâu của cô xoáy sâu vào màu đỏ trong mắt Dan. Dan nhận ra, mình không muốn dứt ra khỏi đôi mắt ấy, nó có một sự quyến rũ, mê hoặc đến lạ kì. Đôi mắt có thể nhìn xuyên tâm hồn người khác, kể cả những thứ không-hoàn-toàn là con người như cậu.
- Anh rất đau, phải không, ngay đây này – Alice đặt một ngón tay lên ngực Dan, ngay vị trí trái tim – Người ta đánh anh, nhưng anh không hề đau về mặt thể xác, vì anh không-hoàn-toàn là một con người. Nhưng, tinh thần, trái tim anh bị tổn thương, phải không?
Alice mỉm cười. Nụ cười như chứng minh cho việc cô có thể đọc được suy nghĩ của tất cả mọi người.
- Phải – Dan nói trong vô thức – Tôi thực sự rất đau
- Vậy… mong muốn của anh là gì? – Alice nghiêng đầu
- Mong muốn của tôi… là… giết chết tất cả những kẻ dám làm thế với tôi
Alice nhíu mày
- Sức mạnh tinh thần của anh cũng ghê gớm thật. Nhìn vào mắt tôi lâu như vậy mà vẫn có thể nói dối – Cô nhoẻn miệng cười.
Dan nhìn cô không chớp, mắt ánh lên sự khó hiểu.
Alice không nói gì nữa. Cô tách ánh mắt mình ra khỏi Dan và bước đến bên Runo.
Dan khẽ rùng mình khi lấy lại được ý thức. Nhưng rồi cậu nhanh chóng lấy lại nụ cười ma quái của mình.
Dan rót trà vào một cái mũ, rồi thò tay vào trong chiếc mũ lấy ra một cái ly sứ đựng đầy nước trà hoa nhài thơm ngát. Cậu nâng tách trà lên, hít một hơi rồi nhấm nháp từng ngụm.
- Nói chuyện thế đủ rồi – Cậu nói – Tôi nghĩ mọi người nên rời khỏi đây đi.
- Cũng đúng – Alice đồng tình. Cô quay sang Runo, lúc này đang ngồi khuấy khuấy tách trà đã dần nguội lạnh – Bạn nói có người đợi mình, đúng không?
Runo gật đầu, hai cái tay dài đung đưa nhè nhẹ.
- Vậy đi thôi
Runo đặt tách trà xuống, và đứng lên bỏ đi ra ngoài, thật nhanh.
Alice đứng nhìn theo một chút, rồi cô hỏi Cheshire
- Còn bạn thì sao?
Cheshire không trả lời. Nó nhảy phóc đi, chẳng thèm nhìn Alice lấy một cái.
- Đúng là một người lạnh lùng – Alice thở dài.
Cô mỉm cười chào tạm biệt Dan, rồi cũng nhanh chóng biến mất.
Còn lại một mình torng căn phòng tối tăm với đầy bụi và mạng nhện, và đầy những chiếc mũ nhuốm áu trên giá, Dan bật cười, khô khốc và đau thương. Đôi mắt đỏ ánh lên vẻ đau đớn tột cùng. Nỗi đau không phải về thể xác, mà là về tinh thần.Người ta thích gọi tôi là Mad Hatter
Tức là người làm mũ điên khùng đấy
Vì tôi chẳng qua chỉ là một con quái vật điên rồ và quái đản trong mắt họ
Với đôi mắt đỏ ngầu như màu máu
Mầm mống của tai ương
Đó là tôi đấy, là Mad Hatter
Chap 21:
HUMPTY DUMPTY
HUMPTY DUMPTY
Humpty Dumpty sat on a wall
Humpty Dumpty had a great fall
All the king’s horses and all the king’s men
Couldn’t put Humpty together again ~~[/center]
“Này, cậu có bao giờ nghe về Humpty Dumpty chưa?”
“Chưa nghe. Chưa nghe”
“Người ta bảo Humpty Dumpty rất đáng sợ.”
“Vậy sao? Vậy sao?”
“Đúng thế. Humpty Dumpty là kẻ có tay chân đứt lìa và khuôn mặt rạn nứt”
“Thật đáng sợ. Đáng sợ. Đáng sợ quá đi”
Alice nhìn thấy một bức tường thành dài ngoằng chắn bên bờ ngọn núi. Cô thắc mắc.
Runo nhìn nó với ánh mắt lạnh băng, đầu hơi nghiêng nghiêng và hai cái tai dài khẽ lúc lắc.
Dan cười khúc khích, xoay xoay cái mũ trong tay và rút từ trong đó ra một tách trà nghi ngút khói.
- Này, đây là đâu? Sao lại có bờ tường? – Alice hỏi
- Vì nơi đây rất nguy hiểm – Dan trả lời – Vì nó cao nơi rất dễ rơi xuống ấy mà.
Alice gật gù. Cô biết Dan đang giấu cái gì đó. Giọng điệu cậu ta rõ ràng có chút đùa giỡn. Mad Hatter là tên thợ làm mũ điên khùng và quái đản. Ai trong Wonderland này cũng bảo thể. Và đó là lí do tại sao lúc nào cậu ta cũng kì quặc.
Dan nhấm nháp tách trà với vẻ bình thản cực kì. Đôi mắt đỏ hấp háy ánh nhìn thích thú che dấu dưới vàng mũ rộng. Và môi cậu khẽ nở một nụ cười.
Runo nhíu mày nhìn Dan, bực bội. Cô nhớ rằng nơi đây có cái gì đó rất nguy hiểm, nhưng không phải cái thứ nguy hiểm mà Dan vừa nói.
“Humpty Dumpty sat on a wall ~~”
Alice bước dọc theo dãy tường dài ngoằn ngoèo. Đôi tay xinh xắn miết nhẹ trên từng lớp gạch với vẻ thích thú trẻ con. Alice nghiêng nghiêng đầu, môi vẽ một nụ cười ma quái kì lạ.
Chợt, Alice khựng lại. Có vẻ như cô đang lắng tai nghe một âm thanh gì đó. Alice khẽ ngửa đầu lên. Rồi bỗng dưng, nụ cười trẻ con của cô nở rộng.
Có tiếng khóc chợt vang giữa thinh không lặng lẽ
Có tiếng lách tách nhẹ nhàng của từng giọt nước khẽ rơi. Là nước mắt hay máu nhỉ?
Alice bước thêm một bước, và không hiểu tại sao cô lại có cảm giác như mình vừa lọt vào một không gian khác. Cảnh vật trước mắt vẫn không thay đổi, nhưng Dan và Runo đã biến mất sau lưng cô rồi.
Một cái bóng lờ mờ hiện ra nơi góc khuất của bức tường. Alice tò mò tiến lại gần. Là một cậu con trai với nước da hơi ngăm và mái tóc xám bạc.
Và cậu ta đang khóc.
- Này, cậu không sao cứ? – Alice ngồi xuống trước mặt cậu ta. Cậu ta không nhìn cô mà úp mặt xuống hai đầu gối, vùi mặt sâu đến mức cả vầng trán cậu ta Alice cũng không thấy nữa.
- Nè – Alice nắm lấy một cọng tóc của cậu, mân mê nó rồi giật khẽ - Cậu bị gì vậy? Ai đánh cậu à? Hay cậu làm rơi mất cái gì?
Cậu ta ngước đầu lên một chút. Cậu ta có đôi mắt rất đẹp. Đôi mắt màu vàng đồng đầy mê hoặc và đôi đồng tử mỏng như mũi kim. À không, có lẽ nó lớn hơn một chút nhỉ? Đôi mắt cậu ta ứa nước, thứ nước mắt đỏ như máu, rơi xuống đất và kết thành những viên ngọc lệ đỏ thẫm, ngập tràng khắp nơi.
- Mắt cậu đẹp thật đấy. Nhìn những viên ngọc này này – Alice thích thú cầm những vi6en ngọc lên và săm soi chúng – Xem cậu tạo ra thứ gì này, đưa tay ra đây, cầm lấy nó xem nào ~
Người con trai đó vẫn chẳng nhúc nhích gì. Đôi tay cậu ta ôm chặt lấy đầu gối, cặp mắt khẽ khép lại và máu lại trào ra.
“Humpty Dumpty rất thích những con người kì lạ”
“Giống như hắn á? Giống hắn á?”
“Đúng thế. Humpty Dumpty sẽ khóc ra máu và để lộ bộ mặt thật trước mặt kẻ đó”
“Ah ah ~ Bộ mặt thật của hắn sẽ nứt toát ra và rướm máu, đùng không?”
“Humpty Dumpty thật là nguy hiểm ~”
“Giống như hắn á? Giống hắn á?”
“Đúng thế. Humpty Dumpty sẽ khóc ra máu và để lộ bộ mặt thật trước mặt kẻ đó”
“Ah ah ~ Bộ mặt thật của hắn sẽ nứt toát ra và rướm máu, đùng không?”
“Humpty Dumpty thật là nguy hiểm ~”
Alice khẽ nhíu mày, nắm lấy tay cậu ta và kéo ra, kéo thật mạnh.
Roẹt
Lớp vải rộng thùng thình rách toạt và cánh tay cậu ta đứt lìa, máu theo đó chảy ra, đặc quánh và toả ra thứ mùi hương ngọt ngào, ít nhất là đối với Alice.
Alice nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt nâu vô hồn mở to, miệng toát cười và đôi cánh đen từ từ lộ ra phía sau. Cô vươn tay chạm nhẹ vào tóc cậu ta, rồi trượt dài xuống nơi cánh tay bị đứt mất. Máu mơn man bàn tay mịn màng của Alice, rơi từng giọt xuống mặt đất.
- Máu của cậu, trông ngon thật đấy ~
Sắc vàng đồng trong ánh mắt rực lên khi cậu ta đột ngột mở bừng mắt. Cậu ngước lên.
Alice tròn mắt nhìn cậu ta.
Khuôn mặt ấy, nó đang nứt ra thành từng mảng. Lệ cứ thế tuôn rơi, trượt dài trên đôi gò má khô rạn.
- Này – Cậu ta cất lên chất giọng trầm trầm và khô khốc – Tên cô là gì?
- Alice
Cậu ta khẽ đung đưa người. Cái cơ thể của cậu ta trở nên vô cùng kinh tởm khi mà máu cứ tuôn ra ướt cả chiếc áo mà cậu ta mặt còn da thịt thì nứt ra dần dần.
Cậu ta bỗng dưng biến mất ngay trước mắt Alice và xuất hiện sau lưng cô với tư thế đứng không hề vững chút nào. Cậu ta mỉm cười
- Tên cô thật đẹp ~ Tôi là Humpty Dumpty ~
Và cậu ta – Humpty Dumpty – đẩy Alice qua bức tường thành. Cô rơi xuống vách núi và không gian xung quanh dần dần bị màu đen bao phủ.
“Này, tại sao Humpty Dumpty lại trở nên như thế?”
“Hắn đã bị một người bạn đẩy xuống vực”
“Ai cơ? Ai cơ?”
“Một người bạn rất thân của hắn”
“Thế hắn có chết không?”
“Humpty Dumpty không chết được đâu. Kể cả khi hắn có nát vụn ra đi nữa"
“Hắn đã bị một người bạn đẩy xuống vực”
“Ai cơ? Ai cơ?”
“Một người bạn rất thân của hắn”
“Thế hắn có chết không?”
“Humpty Dumpty không chết được đâu. Kể cả khi hắn có nát vụn ra đi nữa"
Đôi cánh của Alice như bất động và nó chẳng thể giúp cô bay lên được.
- Ah, nếu rơi xuống đáy thì mình sẽ thế nào nhỉ? Trở thành Humpty Dumpty thứ hai chăng? – Cô cười thầm với suy nghĩ của chính mình.
Alice-chan is falling down ~
Tiếng ngân nga của Humpty Dumpty tựa hồ như gió thoảng. Cậu ta cũng đang thả mình rơi xuống cùng với Alice. Với cái cơ thể như thế, cho dù cậu ta có rơi bao nhiêu lần đi nữa cũng không chết đâu.
- Tại sao cậu lại trở nên như thế?
- Vì bị phản bội – Cậu ta nói nhẹ tênh
- Ai phản bội cậu?
- Bí mật – Cười híp mắt.
- Cậu như thế này có đau không?
- Không. Quen rồi
- Bị rơi bao nhiều lần rồi? Mà mỗi lần thế này chắc cậu giết được ít nhất một người nhỉ?
- Bao nhiêu lần à? Quên rồi – Nhún vai – Tất nhiên phải giết được người ta chứ, không thì còn gì thú vị.
- Cậu biết Mad Hatter và White Rabbit không?
- Biết. Mad Hatter rất kì quặc, cậu ta cứ thích cắt đầu người khác và đem bày nó ra trong nơi ở của cậu ta. Tinh thần của White Rabbit không hề ổn định chút nào, lúc thì cười, lúc thì lạnh lùng, lúc lại cầm dao đâm người khác ~
- Cheshire Cat?
- Biết. Một kẻ bí ẩn và chẳng bao giờ nói cái gì rõ ràng, giống hệt Mad Hatter.
- Còn… Dormouse?
Im lặng.
- Sao thế?
- … Biết. Đó là người bán thông tin cho những ai mà cô ta thấy thích…
- Có vẻ như cậu có vấn đề với Dormouse nhỉ?
- Không có…
Alice cười khúc khích.
- Này, cho tôi xem khuôn mặt thật của cậu đi?
- Đây chẳng phải là mặt thật của tôi còn gì?
- Không, ý tôi là khuôn mặt của cậu lúc không bị nứt ra ấy, khuôn mặt hoàn chỉnh ấy.
Humpty Dumpty hơi ngần ngại. Cậu ta đưa bàn tay nơi cánh tay còn lại của mình, chạm lên mặt. Cả khuôn mặt cậu ẩn đưới bàn tay rỉ máu. Humpty Dumpty hơi cúi đầu và im lặng một hồi lâu.
Và ngước lên.
Và cười. Nụ cười rộng ngoác và méo mó.
- Nếu cô muốn thấy, Alice-chan ~ Hãy đợi đến khi nào cô trở nên như tôi đi đã ~
Khoảng không đen ngòm phía dưới nứt toác ra, và mặt đất phía dưới vách núi ấy lại xuất hiện.
Alice lại tiếp tục rơi.
Nếu chạm xuống mặt đất, chắc chắn sẽ trở nên giống Humpty Dumpty thôi. Alice sẽ có thể hấy khuôn mặt hoàn chỉnh của cậu ta, chẳng phãi vui sao? Nhưng mà, Alice chẳng muốn trở nên thế đâu, Alice còn phải khám phá hết Wonderland này nữa.
Xoảng
Alice-chan is falling down ~
And she is broken ~
.
.
Oops ~ Humpty Dumpty is falling down, too ~
Smile ~
- Humpty Dumpty ah ~ Cậu thật thú vị đấy ~ - Hơi thở lạnh băng phả vào cổ cậu từ phía sau. Lọn tóc dài màu cam rơi trên vai cậu, và cậu thấy ai đó đang tựa cằm vào vai mình. Humpty Dumpty lờ mờ thấy người đó đang mỉm cười.
- Này, cho tôi thấy mặt cậu đi ~
- Tôi muốn thấy một Alice tan vỡ trước cơ – Humpty Dumpty vẫn không hề mất bình tĩnh. Vẫn cái nụ cười khô khốc ấy.
- Cơ mà, tôi chẳng thích thế tí nào – Alice ngân nga, cố biến cái giọng của mình trở nên nũng nịu và khó nghe.
- Tôi chẳng quan tâm. Làm sao cô không rơi xuống đó thế?
- Vì tôi có cánh mà, đừng nghĩ rằng cậu có thể làm cho tôi bất động, Humpty Dumpty à – Alice chạm nhẹ tay lên mặt cậu, cười khúc khích – Dormouse là gì của cậu thế?
- Chẳng là gì cả - Cậu đáp lại, hoàn toàn bình thản. Thế mà Alice lại cho rằng cậu nghĩ khác cơ.
Đôi cánh đen giang rộng và toát lên thứ ánh sáng huyễn hoặc đẹp mê hồn. Mái tóc dài bay bay trong gió, Alice khẽ cười khi tách người khỏi Humpty Dumpty. Ánh nhìn thích thú hiện rõ trong đáy mắt vô hồn.
- Tên cậu là gì hế? Tên thật ấy?
- Tên tôi là Ren. Còn cô?
- Alice thì chỉ là Alice thôi. Chẳng gì nữa cả?
Humpty Dumpty tròn mắt nhìn cô, cậu ta mỉm cười, và biến mất. Nhưng, Alice thấy được khuôn mặt cậu ta rồi. Vô cùng xinh đẹp ~
Humpty Dumpty sat on a wall
Humpty Dumpty had a great fall
All the king’s horses and all the king’s men
Couldn’t put Humpty together again ~~
.
.
Nếu thế thì, Alice sẽ giúp Humpty Dumpty gắn liền cơ thể lại nhé ~
Và tiêu diệt cả người đã phản bội Humpty Dumpty ~
Humpty Dumpty had a great fall
All the king’s horses and all the king’s men
Couldn’t put Humpty together again ~~
.
.
Nếu thế thì, Alice sẽ giúp Humpty Dumpty gắn liền cơ thể lại nhé ~
Và tiêu diệt cả người đã phản bội Humpty Dumpty ~
- Wonderland đúng là một nơi vô cùng thú vị ~
-------------
Viết trong tâm trạng cực kì chán nản ^^~
Tem là gì tự xử đê ~~~
- Haruko_AliceBakugan Crazy Fan
- ĐCC :
Bài gửi : 71
BKGC : 5524
Điểm đóng góp : 6
Đến từ : thiên đường và địa ngục
Stt : đừng bao giờ buồn, cũng đừng bao giờ khóc vì...bạn...có thể...sẽ không biết rằng....có ai đó rất yêu nụ cười của bạn!!!
Re: [Bakugan fanfic] Alice in Wonderland
Wed Feb 01, 2012 11:38 am
Tem!~ Cái tem thứ 2... * chạy đj cất vô tủ*
Hi bé Dream....lâu lém mới gặp...tên bé hay quá, lâu lắm mới gọi.....
Hum nay mình vô chém cho bé nha....~~~ Nya~~~
Chap này hay lém.
Alice vẫn giữ đc cái vẻ bí ẩn, ma mãnh...rất cool~
Humpty Dumpty- Ren thì lại có cái vẻ quái quái giống Dan....đoạn đầu pé tả làm mìk nhớ đến mấy em bé bị lạc mẹ rùi ngồi khóc hà....
Nghe chừng đoạn cuối, bộ Alice tính tiêu diệt Fabia-chan sao???
Dream ơiiii.....~ bé vjk sai chính tả nè
rách toạc chứ ko phải là rách toạt đâu~~~
Hi bé Dream....lâu lém mới gặp...tên bé hay quá, lâu lắm mới gọi.....
Hum nay mình vô chém cho bé nha....~~~ Nya~~~
Chap này hay lém.
Alice vẫn giữ đc cái vẻ bí ẩn, ma mãnh...rất cool~
Humpty Dumpty- Ren thì lại có cái vẻ quái quái giống Dan....đoạn đầu pé tả làm mìk nhớ đến mấy em bé bị lạc mẹ rùi ngồi khóc hà....
Nghe chừng đoạn cuối, bộ Alice tính tiêu diệt Fabia-chan sao???
Dream ơiiii.....~ bé vjk sai chính tả nè
rách toạc chứ ko phải là rách toạt đâu~~~
- Kantono FuminshoMod
- Partner : Kobashi Kyoshi
ĐCC :
Bài gửi : 16282
BKGC : 33814
Điểm đóng góp : 94
Đến từ : cửa hàng dao-ý :)
Stt : *la liếm Saruhiko*
Tài sản
::
::
Re: [Bakugan fanfic] Alice in Wonderland
Wed Feb 01, 2012 5:30 pm
*tung hoa* yeah Dream đã vík típ Alice in Wonderland Dream có bík ta đợi đến mức cao thêm mấy cm rồi hok
chap mới hok hề hụt chút nào mà còn rất hay nữa~~
tuy câu truyện vẫn tối sầm và đẫm máu nhg các nv dường như mất ko hề mất đi trái tim~~ chỉ vì nhg~ điều họ đã phải chịu đựg trg quá khứ~~
thík đoạn nói về Ren ấy~~ mặt rách~~ tay đứt~~ máu~~ đẹp~~
mong chap nah~ *lấy fong bì*
chap mới hok hề hụt chút nào mà còn rất hay nữa~~
tuy câu truyện vẫn tối sầm và đẫm máu nhg các nv dường như mất ko hề mất đi trái tim~~ chỉ vì nhg~ điều họ đã phải chịu đựg trg quá khứ~~
thík đoạn nói về Ren ấy~~ mặt rách~~ tay đứt~~ máu~~ đẹp~~
mong chap nah~ *lấy fong bì*
- annie_izuVIP Mem
- ĐCC :
Bài gửi : 1238
BKGC : 7749
Điểm đóng góp : 13
Đến từ : Chốn cũ
Stt : Còn say kỉ niệm, nhớ tìm về
Tài sản
::
::
Re: [Bakugan fanfic] Alice in Wonderland
Wed Feb 01, 2012 6:31 pm
Hức hức!! Alice-chan...định kill Fabia thiệt hử? *nhonh nhanh*. Chap hay wé chừng, có điều, đọc lúc ầu, thấy...Ren như kon nít bị giựt kẹo
- Hino AsaVIP Mem
- ĐCC :
Bài gửi : 3479
BKGC : 8048
Điểm đóng góp : 45
Tài sản
::
::
Re: [Bakugan fanfic] Alice in Wonderland
Wed Feb 01, 2012 7:34 pm
Tềnh êu của tui. Alice in wonderland đã trở lại>
Dream ơi. Cố gắng viết tip nha. Mình đói fic này lâu lắm ui`
Thùng thư thứ 6
Dream ơi. Cố gắng viết tip nha. Mình đói fic này lâu lắm ui`
Thùng thư thứ 6
- Alisa_KitoVIP Mem
- ĐCC :
Bài gửi : 1620
BKGC : 8722
Điểm đóng góp : 5
Đến từ : vương quốc gió
Tài sản
::
::
Re: [Bakugan fanfic] Alice in Wonderland
Wed Feb 01, 2012 7:41 pm
chị Alice-chan ~ em thích tính cách chị à
tội anh Ren quá ~ ảnh bị phản bội
Dream ơi chap hay lắm ah
tội anh Ren quá ~ ảnh bị phản bội
Dream ơi chap hay lắm ah
- SanyonaraCmod
- ĐCC :
Bài gửi : 2836
BKGC : 39822
Điểm đóng góp : 40
Đến từ : Hội những thằng ngấm ngầm biến thái
Stt : Tui đã 100 tuổi rồi >v<~
Tài sản
::
::
Re: [Bakugan fanfic] Alice in Wonderland
Wed Feb 01, 2012 10:45 pm
Com cho Kem nào ~!!!
Hum... Fic này có Ren yêu sự máu me hồng phấn của nó thật sự tả Ren rất đạt ~
Nii thích đoạn "Alice-chan đang rơi, và cô đã vỡ" của em :">
Liệt Kem vào danh sách author hồng làm mình tự kỉ...
Mau ra chap đi ~
Hum... Fic này có Ren yêu sự máu me hồng phấn của nó thật sự tả Ren rất đạt ~
Nii thích đoạn "Alice-chan đang rơi, và cô đã vỡ" của em :">
Liệt Kem vào danh sách author hồng làm mình tự kỉ...
Mau ra chap đi ~
- Kobashi KyoshiDesginer
- Partner : Kantono Fuminsho
ĐCC :
Bài gửi : 1031
BKGC : 25126
Điểm đóng góp : 35
Đến từ : Another World
Stt : Đừng rơi nữa... cùng em bay lên nào...~~
Tài sản
::
::
Re: [Bakugan fanfic] Alice in Wonderland
Thu Feb 02, 2012 1:46 pm
Sorry Kem!Chị đọc rồi mà quên comt cho em TT_TT *dập đầu tạ tội*
Cảm giác bị phản bội sau cùng để lại nỗi đau trống rỗng ~ Vỡ tan nhẹ nhàng thành từng mảnh mẩu vụn ~ Như cố lột bỏ cái cảm xúc khó chịu đáng ghé này ~
Comt nhảm rồi.Đợi chap mới nha em.
Cảm giác bị phản bội sau cùng để lại nỗi đau trống rỗng ~ Vỡ tan nhẹ nhàng thành từng mảnh mẩu vụn ~ Như cố lột bỏ cái cảm xúc khó chịu đáng ghé này ~
Comt nhảm rồi.Đợi chap mới nha em.
- Anyamoto AijiQueen
- ĐCC :
Bài gửi : 982
BKGC : 15241
Điểm đóng góp : 46
Đến từ : Vương Quốc Mặt Trăng
Stt : ♥ Đơn thân độc mã bây giờ chấm dứt bye bye my love ♥
Tài sản
::
::
Re: [Bakugan fanfic] Alice in Wonderland
Thu Feb 02, 2012 1:54 pm
Chap hay quá kem-chan ơi sao fic kỳ này Ren-kun giống con nít thế kia ~
ko chịu đâu nha chờ chap à kem-chan cho xin per , đem cái fic này qua ~
Sailormoon.Fc để mọi người bên nhà , bên đó đọc nha ~
ko chịu đâu nha chờ chap à kem-chan cho xin per , đem cái fic này qua ~
Sailormoon.Fc để mọi người bên nhà , bên đó đọc nha ~
- AnkhVIP Mem
- ĐCC :
Bài gửi : 1915
BKGC : 13466
Điểm đóng góp : 25
Đến từ : Somewhere.
Stt : Falling. Drowning.
Tài sản
::
::
Re: [Bakugan fanfic] Alice in Wonderland
Thu Feb 02, 2012 5:03 pm
^ Chị cứ thoải mái đi ạ ~ Em vốn không thích đem fic mình đi đâu nhưng nếu chị muốn thì cứ làm, nhớ giữ nguyên bản cho em là được ^^~ Coi như là một cách quảng bá danh tiếng Báo cho em khi nào chị đem đi nhé ^^~
@All: Cám ơn vì đã đọc ~~ sẽ cố gắng ra chap sớm ^^~
Repost: Các chap từ 6 đến 10
@All: Cám ơn vì đã đọc ~~ sẽ cố gắng ra chap sớm ^^~
Repost: Các chap từ 6 đến 10
- Spoiler:
>>Chap 6<<
Chap 6:
CÂU CHUYỆN CỦA WHITE RABBIT
Để tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện nhé
Hãy lắng nghe thật kĩ, được không?
Ngày xưa, xưa rất xưa, xưa lắm.
Trong một khu rừng nằm rất sâu trong rừng, có một đàn thỏ sống với nhau rất hạnh phúc. Chúng suốt ngày ca hát, nhảy múa. Người ta nhìn vào bộ lông trắng muốt của chúng, ai cũng bảo là chúng dễ thương, chúng đáng yêu. Nhưng, nào có ai biết, bộ mặt thật của chúng không phải như thế.
Hằng ngày, vào buổi sáng, chúng tắm mình trong nắng, nắm tay nhau nhảy múa, và hát vang những bài ca kì lạ. Dưới ánh nắng chói lóa của mặt trời, chúng là một đàn thỏ dáng yêu và hiền lành. Nhưng…
Khi màn đêm buông xuống, khi ánh trăng huyền bí và ma mị xuất hiện trên trời, với cái miệng cười rộng ngoác và đôi mắt chảy máu, lũ thỏ, vẫn nắm tay nhau, nhảy múa. Nhưng lần này, chúng tiến dần về phía những ngôi nhà dân, và bắt những con gà của họ đi. Ngày này qua ngày khác, số lượng gà vịt chúng bắt càng lúc càng nhiều. Và cũng tới lúc người dân phát hiện ra họ mất đi những con gia cầm ấy.
Tôi quên kể rằng, ở trong cánh rừng ấy, còn có một bầy chó sói sinh sống ở đó. Lũ chó sói đó tuy vẻ ngoài rất hung ác, nhưng chúng không bao giờ làm hại con người. Nhưng nào có ai nghĩ vậy. Họ chỉ coi chúng là những loài vật độc ác, xấu xa. Con người khinh ghét chúng. Khi con người phát hiện mình bị mất đi gia cầm, họ quy tội cho lũ sói.
Chẳng ai biết, chẳng ai hay. Chỉ mình lũ sói, và đàn thỏ biết.
Lũ sói không thể chấp nhận việc mình bị con người vu oan, chúng đã cử một con sói đến nói chuyện với con người.
Mọi người, xin hãy nghe tôi. Tôi xin lấy tính mạng của mình để chứng minh rằng, loài sói chúng tôi không hề làm những chuyện đó. Tất cả mọi chuyện đều là do đàn thỏ kia!
Tất nhiên là con người không tin ngay, nhưng họ cũng lưỡng lự.
Con sói bèn bày cách cho họ theo dõi đàn thỏ.
Một buổi tối, đàn thỏ, dĩ nhiên là không hề hay biết mình bị theo dõi, đa tiến vào một ngôi nhà, và bắt cóc đàn gia cầm.
Mọi chuyện vỡ lẽ. Ảo mộng về những con vật hiền lành vô tội trng mắt con người tan biến. Họ hận đàn thỏ, hận chúng.
Và sáng hôm sau, khi mà sức mạnh của đàn thỏ bị phong ấn bởi ánh nắng mặt trời, con người đã tìm đến đàn thỏ, với đủ loại dao kéo gậy gộc.
Đàn thỏ hỏi họ lí do. Con người không thèm trả lời, và họ vung gậy lên, đánh chết từng con thỏ.
Trong đàn thỏ đó, có một con thỏ vô cùng hiền lành, nó chưa bao giờ giết bất cứ một con vật ào, kể cả vào buổi tối. Nó có bộ lông trắng hơn tất cả mọi con thỏ khác, và đôi mắt đỏ long lanh như hai viên ruby.
Con thỏ đứng sững sờ nhìn cha mẹ và những người bạn của nó lần lượt ra đi
Bạn là Runo phải không?
Bạn có bộ lông đẹp quá!
Runo, con gái yêu của mẹ, mẹ yêu con nhiều lắm
Xem này, Runo! Ba vừa bắt đượ một con gà ngon lắm
Những kí ức đẹp đẽ đó. Vụn vỡ rồi. Tan biến rồi.
Một mình nó đứng giữa biển máu và xác của đàn thỏ, trước những con người đang tức giận. Nó gào lên thật đau đớn.
Tại sao các người lại làm thế!?
Vì bọn bây đã ăn thịt gia cầm của chúng ta. Lũ thỏ độc ác, tụi bây có quyền gì mà ăn thịt chúng chứ. Công sức chúng ta chăm sóc chúng để rồi chúng vào bụng của các người là sao!?
Con thỏ nhếch mép cười. Đau thương.
Thỏ ăn thịt gia cầm là độc ác. Lạ nhỉ? Thỏ thường chỉ ăn cỏ thôi. Nhưng ăn thịt thì có gì sai cơ chứ. Giống như con người nhiều khi cũng giết động vật để ăn thôi. Tại sao con người có quyền sát sinh, nhưng thỏ thì không? Tại sao con người lúc nào cũng nghĩ là mình có quyền hành hơn tất cả?
Con thỏ gào lên giận dữ. Hai dòng nước mắt chảy dài trên má nó.
Con thỏ đã phát điên. Nó đã tàn sát tất cả. Cả sói. Cả người. Để rồi cuối cùng, trong khu rừng đó, chỉ còn mình nó người giữa vũng máu tanh tưởi. Với nụ cười khô khốc trên môi.Đó là câu chuyện của White Rabbit
Một câu chuyện đau thương và điên rồ, đúng không?
>>Chap 7<<
Chap 7:
LÀNG HOANG
Alice và Runo đi dọc theo con đường mòn dẫn đến ngôi làng nhỏ.
Hai bên đường, là những bụi cỏ cây xanh tươi mơn mởn. Trên những cành cây cao chót vót, là những chú chim non đang cất tiếng hót líu lo. Một khung cảnh thật thanh bình.
- Nơi đây đẹp nhỉ? – Alice cười.
Runo không nói gì. Hai cái tai vươn dài cứng đờ. Ánh mắt cô bỗng trở nên lạnh băng.
Nơi này, chôn giấu những kí ức chẳng hề tốt đẹp gì
Họ đi vào trong ngôi làng.
Ngôi làng này chắc chắn là một ngôi làng bỏ hoang, vì chẳng có dấu hiệu gì cho thấy là có người sống ở đây cả. Nhưng ngôi làng này đã từng có người sing sống, tuy nhiên, đã rất lâu rồi, lâu lắm rồi, lâu lắm…
- Đây là đâu vậy? – Alice hỏi
- Một ngôi làng – Runo đáp
- Hình như… - Alice suy nghĩ – Bạn đã từng sống ở đây, phải không?
Runo mở to mắt nhìn Alice.
- Sao cô biết?
Alice cười toe. Đôi mắt nâu lóe lên những tia sáng nhạt bí ẩn. Gió nhẹ lướt qua, hất tung mái tóc cam mượt mà như suối.
- Mình biết được mọi thứ, Runo ạ. – Alice thì thầm, rừng âm điệu vang lên nhẹ như gió thoảng – Tuy không nhiều bằng Cheshire, nhưng cũng đủ để mình phát hiện ra bí mật của bạn.
Alice cười khúc khích trước vẻ ngạc nhiên của cô nàng White Rabbit.
Rồi bỗng nhiên, đôi tai dài của cô nàng dựng đứng lên. Runo hít hít vài cái vào không khí.
Mùi máu…
Tanh…
Runo bỗng chạy vụt đi. Cô chạy nhanh thật nhanh, và dừng lại ở bìa cánh rừng gần đó. Cánh rừng nơi mà khi xưa, cô cùng đàn của mình sinh sống.
Mùi máu tỏa ra, ta vào không khí. Cái mùi mà đối với cô là thứ mùi ngọt ngào và quyến rũ nhất.
Runo đi theo mùi máu, như một cái xác vô hồn. Mùi máu thơm lừng ấy đang quyến rũ cô.
Alice đứng từ xa nhìn lại. Cô không ngạc nhiên, trái lại còn mỉm cười.
- Sao vậy, Runo? – Cô hỏi
- Máu… – Runo cười – Có mùi máu đấy, cô có ngửi thấy không?
Alice lắc đầu
- Mũi mình không thính như bạn đâu.
Runo mỉm cười. Rồi cô lại tiếp tục đi theo mùi máu đó.
Một lúc sau, khi cô và Alice đã đi vào trung tâm khu rừng, thì thứ tạo ra mùi hương ngọt ngào đó mới xuất hiện.
Đó là một con sói, với hàm răng và bộ móng vuốt ngọn hoắt. Bộ lông xám của nó dính đầy máu và bụi bẩn. Dưới chân nó, là xác của những con thỏ. Những con thỏ với bộ lông trắng tinh bê bết máu và đôi mắt đỏ ngầu.
- Một con sói à? – Alice nghiêng đầu, mỉm cười thích thú
- Bọn ngươi là ai? – Con sói hỏi
- Là hai người qua đường nhiều chuyện – Alice cười tít mắt
Con sói khịt mũi. Hình như nó đánh hơi thấy mùi gì đó. Lập tức, nó quay phắt sang Runo.
- Ngươi là…một con thỏ?
Runo nhìn nó chăm chăm. Ánh mắt ngọc bích hóa lạnh lùng.
- Thịt ngươi có vẻ ngon đấy – Con sói nhe nanh, liếm mép đầy thèm thuồng. Nó không hề hay biết cơn tức giận đang xoáy sâu trong người Runo.
Con sói tiến lại gần Runo. Cô cứ đứng im như tượng, không hề có một cử động nhò nào. Con sói cứ nghĩ là cô đang sợ hãi trước nó. Và nó nhào đến toang xé xác con thỏ trắng xinh đẹp đó.
Phập!
Máu bắn ra tung tóe
Máu đỏ
Tanh hôi
Con sói ngã phịch xuống mặt đất lạnh ngắt. Đôi mắt nó mở to kinh hoàng.
Một cây dao nhỏ xuất hiện trong tay Runo, và cắm phập vào lồng ngực con sói. Cô đứng nhìn xác con sói gục xuống, bằng đôi mắt lạnh lẽo vô thần.
Alice mỉm cười từ phía đối diện cô nàng thỏ trắng.
Còn là White Rabbit không khi bộ lông trắng bị nhuộm đỏ bởi máu
Còn là White Rabbit không khi linh hồn bị vấy bẩn bụi trần
Còn là White Rabbit không…
Khi con thỏ trắng tự tay giết tất cả những thứ mà nó căm thù.
Alice bước tới bên Runo, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng và vỗ về.
- Đừng buồn nữa, đừng buồn. Có mình bên cạnh bạn mà
- Mình đâu có buồn – Runo nhếch mép cười – Mình đang rất vui đấy chứ. Rất vui. Vui lắm!
- Thật sao? – Alice nghiêng đầu
- Thật mà
Cười…
Alice buông Runo ra.
- Vậy đi tiếp thôi
Gật đầu…
- Ừhm, đi thôi. Tớ sẽ dẫn cậu đi gặp người đó.
Và họ lại tiếp tục đi.
>>Chap 8<<
Chap 8:
CÁI TÊN
Cheshire nằm vắt vẻo trên một cái tủ cao trong chiếc cối xay cũ kĩ của Dan. Nó đã quay lại đây khi Alice vừa đi khỏi.
Dan lại lôi một mớ trà ra uống, và ngồi khâu những chiếc mũ một cách nhàn nhã. Những con bù nhìn rơm và những con rối xung quanh nhìn cậu chăm chăm, há miệng cười hềnh hệch.
Mad Hatter làm mũ đẹp quá!
Dan liếc xéo bọn chúng bằng ánh mắt sắc như dao, ý muốn bảo đừng có gọi cậu bằng cái tên đó. Nhưng những con rối quái đản đó nào có chịu nghe.
Xoẹt
Cây kéo của Dan vung lên. Cái đầu của những con rối ấy lập tức rơi xuống, và tan thành những hạt bụi.
- Cậu tàn những quá đấy, Mad Hatter – Cheshire thở dài ngao ngán. Nó vẫy vẫy đuôi một cách chán chường.
- Cậu cũng coi chừng tôi đấy – Dan lừ mắt.
Cheshire nhếch mép cười, tỏ vẻ hơi khinh thường, nhưng cũng chỉ là đùa giỡn một chút với người mà nó coi là bạn.
- Cậu làm gì được tôi hả?
- Cậu… thật là… - Dan hạ giọng – Mà sao câu còn ở trong cái lốt mèo đó, không thấy khó chịu à? Tôi thấy cậu biến thành người đẹp hơn đấy
Cheshire hừ một tiếng thật khẽ. Đôi mắt hổ phách của nó trở nên sắc như dao trong vài giây. Nhưng rồi sau đó, mặt nó dịu xuống. một vầng sáng mờ mờ ảo ảo bao trùm lấy nó. Thân thể nhỏ bé của Cheshire lớn dần lên.
Một…
Hai…
Ba…
Cheshire biến thành người!
Dạng người của nó có mái tóc đen dài buộc gọn thành đuôi dài phía sau đầu. Đôi mắt lạnh lẽo vẫn mang màu hổ phách. Là một cậu con trai vô cùng đẹp.
Cậu nằm thả lòng người trên nóc tủ. Vài lọn tóc lòa xòa phủ xuống mặt, che lấp đi một phần đôi mắt đẹp một cách kì lạ của cậu. Đôi môi đỏ hồng của cậu khẽ hé mở, trông mịn như những cánh hoa. Bộ quần áo ngắn bó sát người làm lộ ra một phần nhỏ làn da trắng trẻo của cậu. Chỉ một phần thôi, vì khoác trên người cậu là cả một chiếc áo choàng màu nâu đất.
- Hình dáng này đẹp hơn nhiều đấy – Dan cười – Nếu các cô gái ở đây mà thấ cậu lúc này chắc chắn họ sẽ ngất ngây mất
- Thôi đi – Cheshire hằn học, dù mặt cậu vẫn bình thản như không – Cậu là đồ phiền phức, Mad Hatter
Dan bật cười. Cậu khuấy đều cốc trà của mình và đưa lên miệng nhấm một ngụm.
- Sao cậu cứ gọi tôi bằng cái tên ấy, nó chẳng tốt đẹp gì đâu. Giống như tôi này. Tôi đâu có gọi cậu là Cheshire nhiều như thế đâu. Hả, Shun-chan?
- Im đi – Shun gằn giọng – Đừng có gọi tôi là Shun-chan này nọ. Với lại, tôi không quen gọi các người bằng tên thân mật.
- Đó đâu phải tên thân mật, Shun – Dan nói – Đó là tên thật của tôi đấy chứ. Mad Hatter mới là cái biệt danh mà bọn người đáng ghét kia đặt cho tôi. Cũng như bọn chúng gọi cậu là Cheshire thôi
Phải rồi. Tên của cậu đâu phải là Cheshire. Tên cậu là Shun cơ mà.
Tại sao?
Tại sao?
Tại sao?
Tại sao cậu phải phủ nhận nó?
Cậu không biết. Không biết. Không biết.
Cậu nhẹ nhàng khép mắt lại, nằ buông thõng người trên nóc tủ bám đầy bụi.
- Shun à, tôi nghĩ, có lẽ tôi còn may mắn hơn cậu đấy – Dan hớp một ngụm trà.
Cậu không trả lời.
Khắp nơi chỉ còn lại không gian im lặng.
Bên ngoài kia, nắng tắt.
Ngày tàn.
>>Chap 9<<
Chap 9:
SỨC MẠNH CỦA CHESHIRE
Shun nhảy phóc xuống đất bằng một cái nhún chân thật nhẹ nhàng.
- Cậu đi à? – Dan vừa nhâm nhi tách trà nghi ngút khói trên tay mình vừa hỏi.
Shun không trả lời. Cậu chỉ đi lướt qua Dan một cách lạnh lùng. Từng bước chân của cậu nhẹ như gió thoảng.
- Lạnh lùng thế - Dan bật cười – Mà cậu định ra ngoài với hình dạng đó sao? Thật chẳng giống cậu chút nào
- Chẳng phải cậu cũng thích thế sao? – Shun hỏi
- Đúng là tôi có thích – Dan gật đầu – Nhưng sao cậu lại không trở về hình dạng con mèo kia? Tôi biết là cậu chẳng thích thú gì hình dạng này.
Shun khẽ nghiêng đầu. Đôi mắt hổ phách ẩn hiện dưới mái tóc đen huyền ảo của cậu nhìn Dan bằng vẻ vô cảm
- Trở về hình dạng đó đau lắm đấy. Cậu chưa bao giờ như vậy nên không biết thôi.
- Runo cũng biến hình như cậu vậy, sao tôi chưa nhe cô ấy nói là đau bao giờ - Dan ngạc nhiên.
- Tôi là một ngoại lệ - Giọng Shun lạnh băng – Đó giống như là một sự bắt buộc nhỉ? Bắt buộc tôi phải lựa chọn một trong hai hình dạng.
- Cậu có nghĩ đó là một lời nguyền?
- Lời nguyền? – Shun chớp mắt – Ưhm… có lẽ vậy.
Shun buông thọng một câu trả lời. Rồi nhanh chóng đi ra phía cửa
Dan mỉm cười nhìn theo cậu. Khẽ hớp một ngụm trà, người làm mũ vẫy tay và cười toe
- Tạm biệt. Nhớ quay lại nhá, Shun-chan
Shun khẽ liếc Dan một cái sắc lẻm. Rồi xoay người bỏ đi. Thật nhanh.
Cậu chạy xuyên qua những cánh rừng với tốc độ chóng mặt. Chiếc áo choàng bay phấp phới trong gió. Ánh mặt trời rọi lên người cậu, làm nổi bật lên nước da trắng hồng mịm màng. Trông cậu cứ như một con búp bê sứ xinh đẹp với vẻ mặt lạnh lùng.
Xoạt!
Một cái lưới từ đâu bay đến, tóm gọn thân hình mảnh mai của cậu.
- Aha, xem chúng ta bắt được cái gì nào – Một giọng nam vang lên
Là một nhóm người bịt mặt, với cơ thể cứng cắp vạm vỡ, và hàm răng nanh nhọn hoắt.
- Oi ya, là một cậu bé dễ thương – Tên tóc đen trong số chúng nói.
- Đúng vậy, đúng vậy, trông cậu ta thật ngon mắt – Tên tóc đỏ liếm mép thèm thuồng.
- Nhìn nước da trắng trẻo này này – Tên đầu trọc đưa tay xuyên qua cái lưới, vuốt nhẹ lên người cậu như nựng nịu một con mèo – Thịt của nó chắc chắn rất ngon.
Là bọn yêu quái ăn thịt người.
Đúng là Wonderland, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Những bông hồng biết nói.
Con thỏ trắng ăn giết chết cả ngôi làng và bầy sói.
Người thợ làm mũ mắt đỏ căt đầu những người đánh đập mình.
Bọn yêu quái này cũng không phải là chuyện lạ gì
- Các người… muốn gì ở tôi? – Shun hỏi.
- Muốn gì à? – Tên tóc đỏ khúc khích cười – Bọn ta muốn thịt của mi, cậu bé ạ?
Nói rồi, nó kéo Shun ra khỏi cái lưới và thô bạo trói cậu lại. Shun không kháng cự, cũng không có vẻ gì là tỏ ra sợ hãi cả. Đôi mắt hổ phách của cậu mở to, nhìn bọn chúng không chớp.
Bỗng, tên đầu trọc khựng người. Hắn từ từ quay sang Shun, lúc này đang bị tên yêu quái tóc đen vác trên vai.
- Ngươi tên gì, nhóc?
- Tên…
Shun lưỡng lự. Cậu nên trả lời thế nào. Là Cheshire. Hay là Shun.
- Che…shire…
- Oi ya – Tên tóc đen cười phá lên – Thì ra nhóc là con mèo nhiều chuyện đó
- Này nhóc, thảm kịch ở cung điện Vestroia mấy trăm năm trước, nghe nói nhóc có nhúng tay vào, phải không? – Tên tóc đỏ nhếch mép.
- Kể cho bọn ta nghe đi – Tên đầu trọc xen vào – Nhóc đã làm gì thế?
Bọn chúng bật cười khanh khách.
Xoẹt
Sợi dây trói đứt ra. Người của tên yêu quái tóc đen bị cắt thành nhiều mảnh.
- Ngươi… ngươi dám!!!
Xoẹt một tiếng đanh gọn, cả hai tên yêu quái còn lại đều gục xuống, với cơ thể bị cắt nát.
Máu bắn khắp tay và người Shun, nhuộm đỏ nước da trắng của cậu.
Từ tay Shun, những chiếc móng vuốt dài sắt nhọn nhô ra.
Máu nhỏ giọt xuống đất. Tách. Tách.
Thảm kịch ở Vestroia...
Một thảm kịch đẫm máu và kinh hoàng
Vì một người mà đã xảy ra.
À không, hai chứ
Vì Red Queen, và……
Ai…?
>>Chap 10<<
Chap 10:
ĐÊM
Đêm.
Gió thổi lạnh tanh. Không khí loãng và lạnh cắt da. Bao trùm lên khắp nơi là không gian im lặng đến rợn người. Chỉ có tiếng gió thổi vi vu, tiếng lá va vào nhau xào xạc, và tiếng côn trùng kêu văng vẳng đâu đó trong bụi cây.
Alice ngồi bó gối bên đống lửa đang kêu lách tách trong khi Runo đang nướng mẩu thịt to đùng của con sói.
- Bạn định ăn thịt nó à? – Alice hỏi bâng quơ.
Runo gật đầu
- Phải. Nhưng tôi không cần thiết phải nướng lên như thế này. Mà cô thì chắc không ăn thịt sống được, nên tôi phải cất công ngồi làm cho nó chín thế này – Runo nhếch mép – Loài người đúng là phiền phức.
- Vậy sao? – Alice cười khúc khích.
Runo không nói gì. Cô loay hoay cắt miếng thịt ra bằng con dao nhỏ của mình, xỏ vào một cái cây và đưa cho Alice.
- Ăn đi
Alice nhìn miếng thịt bốc khói thơm lừng trong vài giây, rồi cười toe và cầm lấy nó.
Gió thổi nhè nhẹ. Nhưng lạnh buốt.
- Này, người muốn gặp mình là ai vậy? – Alice hỏi
- Tôi chưa thể nói được.
- Sao vậy?
- Chẳng sao cả - Runo nhún vai.
Alice gật gù. Cô khẽ kéo vạt áo lên chùi vết bẩn trên miệng rồi nằm lăn xuống đất.
- Ngủ à? – Runo nhìn Alice – Nằm ra đất không sợ bẩn sao?
- Sao phải sợ? – Alice tròn xoe mắt
- Chẳng phải loài người ai cũng thế sao? Nhất là những người mang vẻ ngoài tiều thư như cô
Alice nhoẻn miệng cười, nhưng không nói gì. Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, gom một mớ lá khô trải xuống đất thành một tấm nệm.
- Thế này được chưa? – Alice vỗ vỗ lên mớ lá, cười toe.
- Cô… - Runo khẽ nhíu mày – Bị gì thế?
- Gì là gì? – Alice nghiêng nghiêng đầu – Mình chỉ làm theo bạn nói thôi. Tiểu thư thì phải lót lá nằm thế này để không bị bẩn
- Tầm phào – Runo buông một câu vẻ bực dọc và bỏ tới một gốc cây gần đó.
Cô ngồi bệt xuống, dựa vào thân cây và ngủ ngon lành.
Alice mỉm cười nhìn Runo một hồi lâu. Rồi, cô cụng nằm xuống đống lá khô mà mình vừa trải, nhưng không ngủ.
Khuya. Lạnh.
Bầu trời bây giờ đen kịt, không một gợn mây, chỉ có vài ngôi sao lạc lõng hờ hững trên trời. Lấp lánh. Lấp lánh.
Gió thổi vi vu. Khua lá rừng xáo xạc. Gió khẽ hát, khẽ bay, rồi khẽ dừng chân một lát bên những chiếc lá, rồi lại bay. Gió lặng lẽ đến, rồi đi, như một vòng tuần hoàn luẩn quẩn.
Nhẹ nhàng, gió hất tung mái tóc bồng bềnh của Alice. Bay bay.
Alice nằm dài ra nền đất, trên những chiếc lá khô, và hướng mắt lên trời.
Cô đơn. Cô đơn. Alice rất cô đơn
Alice muốn có bạn
Có ai không? Có ai không? Có ai nghe Alice nói không?
Có ai không?
Alice ngân nga. Những âm thanh thoát ra bay lên cao mãi. Thanh thoát. Trong sáng. Và buồn bã.
Tiếng hát của một cô bé cô đơn.
Alice từ nhỏ đã sống trong một căn biệt thự rộng lớn khang trang. Không ai chăm sóc, nhưng không biết bằng cách nào, mà cô cứ lớn lên. Cô chỉ sống một mình. Đã bao lần, cô muốn làm quen với mọi người, nhưng họ lại bào cô là đồ không cha mẹ, là kẻ lập dị, quái đản hay gì đó. Alice không hiểu tại sao, chẳng ai nói cho cô lí do cả. Vì bên cô chẳng có ai. Cô làm bạn với những con búp bê trong nhà mình. Cô mở tiệc trà và chơi đùa suốt ngày. Alice cứ cười, cứ hát, như một kẻ điên.
- Cho dù thế nào đi nữa, thì có lẽ… mình vẫn cô đơn
- Sato blue roseMember
- ĐCC :
Bài gửi : 14
BKGC : 4455
Điểm đóng góp : 1
Đến từ : Thế giới của hoa hồng
Stt : Cứ nói đi, không sao đâu.Cứ làm đi, sẽ ổn cả.
Re: [Bakugan fanfic] Alice in Wonderland
Wed Feb 08, 2012 8:30 pm
Oa, hay quá đi. Mình đã từng nghe chị Urara nói về fic Alice in wonderland này của Dream-chan rồi. Thật không ngờ nớ lại hay đến vậy.^ ^
- shinji1999Bakugan Player
- ĐCC :
Bài gửi : 249
BKGC : 4639
Điểm đóng góp : 1
Tài sản
::
::
Re: [Bakugan fanfic] Alice in Wonderland
Thu Feb 09, 2012 8:51 am
OA, Kem, tình yêu của mình khi nào có chap mới zị????
- AnkhVIP Mem
- ĐCC :
Bài gửi : 1915
BKGC : 13466
Điểm đóng góp : 25
Đến từ : Somewhere.
Stt : Falling. Drowning.
Tài sản
::
::
Re: [Bakugan fanfic] Alice in Wonderland
Mon Feb 20, 2012 9:52 pm
Chap mới chap mới ~ Do một chút phởn đời nên em sẽ đưa cả mem 4rum vào fic này, chỉ một vài người thôi ~ Vì thế đừng thắc mắc tại sao em kh6ng để nhân vật Bakugan mà lại là mem 4rum nhá
Về cách em gọi Shun-chan trong fic này, lúc nó lúc cậu, không phải em type sai, mà là có lí do cả. Lúc Shun-chan ở dạng mèo sẽ gọi là nó, lúc ở dạng người sẽ gọi là cậu ~
-------------
Repost: Các chap từ 11 => 15
Cheshire băng nhanh qua khu rừng sâu thẳm. Luồn lách qua những thân cây cao vun vút với tán lá xoè rậm rạp, thoắt ẩn hiện dưới lớp áo choàng màu nâu cũ kĩ. Vụt một cái, người con trai xinh đẹp biến mất và thay vào đó là một con mèo với bộ lông tím xanh và đôi đồng tử hổ phách vô hồn. Con mèo dừng lại một chút trên cành cây, chậm rãi quan sát. Nó khẽ nghiêng đầu, dụi dụi vào bộ lông của mình.
Rừng nơi Wonderland vẫn thế, lạnh lẽo và âm u. Ma quái và quyến rũ đến mức người ta không thể rời khỏi nó một khi đã lỡ bước lạc vào. Đối với Cheshire, nó thích sống ở những nơi thế này hơn là trong những ngôi làng yên bình đến mức giả tạo ngoài kia.
Cheshire khẽ rùng mình một cái khi thoáng nghĩ đến Smile Village. Nó ghê tởm cái nơi đó. Trong thoáng chốc, hình ảnh một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài màu cam – Alice hiện ra trong đầu nó. Nụ cười của cô ta làm nó thấy khó chịu. Không hẳn là nó sợ, Cheshire chẳng bao giờ sợ bất cứ thứ gì, nó chỉ đơn thuần là không thích.
Một tiếng động khe khẽ vang lên khiến Cheshire giật mình, giác quan của loài mèo vô cùng nhạy.
Nó nhìn xuống dưới đất. Có một chàng trai với dáng người mảnh khảnh nom giống con gái và mái tóc bạch kim dài đến gần vai. Chàng trai ấy bước đi giữa cánh rừng, nhẹ như lướt và lúc lắc đầu, ngân nga những lời ca kì lạ. Những bông hồng ồn ào chợt im lặng khi chàng đi qua. Những nhành cây khẳng khiu đột ngột hạ xuống ôm sát vào thân cây, chẳng dám vươn ra chạm vào người chàng. Người con trai mỉm cười nhẹ nhàng giữa cánh rừng sắc tím của bóng tối ma mị.
Chàng trai ấy, đột nhiên dừng lại. Nhẹ đưa một ngón tay lên chạm vào bờ môi đang mỉm cười, chàng ngước lên trên cao, nói với giọng ngân nga như hát
- Xin chào, Cheshire-chan ~
- Ngươi là Người Giữ Cổng?
- Phải – Chàng trai gật đầu. Bộ quần áo trắng với viền đen mang kiểu cách quý tộc thanh thoát làm tôn lên vẽ đẹp kì ảo nơi chàng – Nếu thích, cậu có thể gọi tôi là Arsha ~
- Tôi muốn đi qua Cánh Cổng – Cheshire chẳng thèm quan tâm đến lời nói của chàng trai, nó lập tức đi thẳng vào vấn đề.
- Cheshire-chan à, cậu có biết muốn nhờ vả người khác một việc gì thì cũng phải lịch sự một chút không hả? Ít nhất cậu cũng nên nói chuyện với tôi dưới hình dáng con người – Giọng chàng trai bỗng trở nên buồn bã thảm hại.
- Tôi không có thời gian nói nhiều với anh. Cho tôi qua, hay chết? – Cheshire vụt xuất hiện đằng sau chàng trai với hình dáng con người, vẫn khoác lên người vẻ mặt lạnh băng ấy. Mái tóc đen phủ xuống che một bên mắt đang loé sáng lên khi cậu nghiêng đầu. Bộ móng vuốt sắc nhọn bật ra kề sát cổ chàng trai.
Chàng không hề có một chút sợ hãi
- Cậu đúng là biết vâng lời, tôi chỉ vừa nói mà cậu đã biến hình ngay được – Chàng trai bật cười - Đúng là mèo ngoan của hắn mà ~
Dòng máu đỏ thẫm trượt dài trên làn da trắng như sứ của chàng trai bởi bộ vuốt ấy đã đâm vào cổ chàng. Mắt Cheshire loé lên tia sáng giận dữ dù mặt cậu vẫn lạnh băng.
- Đừng có nhắc đến hắn trước mặt tôi – Cheshire gằn giọng
Chàng trai cười khúc khích, nhẹ nhàng gạt tay cậu ra khỏi cổ mình.
- Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào ~ - Chàng xoay xoay người và thoắt đứng ở sau lưng Cheshire với lưng mình đối diện với lưng cậu – Hình như, chỉ còn một tháng nữa là đến ngày trăng tròn nhỉ? – Chàng trai bỗng ngước lên nhìn bầu trời xuyên qua những tán lá rậm rạp đến chỉ có chỗ cho vài tia sáng nhỏ lọt vào. Thế mà chàng trai, chẳng cần tới bất cứ dụng cụ nào, vẫn có thể nhì thấy bầu trời xanh thăm thẳm phía trên tán cây. Cho dù là rừng cây âm u đến mức nào, thì phía trên nó vẫn là bầu trời xanh.
Cho dù đó chỉ là giả dối.
- Tôi sẽ mở cổng cho cậu, đi với tôi nào ~ - Chàng trai bỏ đi, tay đung đưa cái chìa khoá to đùng mạ vàng bóng bẩy. Chàng trai bước đi giữa cánh rừng quỷ dị, ngân nga những khúc ca kì lạ, khẽ mỉm cười. Chiếc chìa khoá trên tay chàng, đung đưa đung đưa.
Sẽ thế nào khi bước qua Cánh Cổng ấy nhỉ?
- Sao anh lại mở cửa cho tôi? – Cheshire hỏi khi chàng trai loay hoay mở cánh cổng khổng lồ bám đầy bụi bặm.
- Bí mật – Chàng cười tít mắt – Nếu có gặp hắn hay Red Queen thì cho tôi gửi lời hỏi thăm họ nhé ~
- Anh muốn thì tự mà đi, tôi không thích – Cheshire đáp lại lạnh lùng, và bóng dáng cậu biến mất sau cái bóng tối đen ngòm của cánh cổng.
Chàng trai đóng cánh cổng lại, cài khoá cẩn thận.
Chàng trai ấy, luôn luôn ở đây, đi lang thang giữa khu rừng và sẵn sàng mở cửa Cánh Cổng cho những ai muốn đi qua nó. Nhưng, có ai biết rằng, Cánh Cổng ấy, thật ra là có hai, một Cánh Cổng Thật dẫn người ta đến thế giới mà họ muốn, Cánh Cổng còn lại sẽ đưa người ta đến đâu, ai mà biết được. Chàng trai ấy bước đi giữa cánh rừng, mỉm cười và ngân nga. Khúc ca kì lạ vang lên giữa không trung hoà với tiếng cười khúc khích.
Ah, lại thêm một kẻ khác vừa rơi vào Cánh Cổng Giả rồi.
Đóng cửa lại nào, khoá cho cẩn thận.
Và hắn chẳng bao giờ trở lại lần nữa đâu ~
---------------
Vì đang trong tình trạng lười đến không thể lười hơn + vật vả vì nghi thức nên xin lỗi nếu chap không được hay cho lắm ~
Tem kì này là máu của boss êu , ai có gan thì cứ lấy
Phong bì là cái chìa khoá mà boss cầm trong chap, cảnh báo như trên ~
Về cách em gọi Shun-chan trong fic này, lúc nó lúc cậu, không phải em type sai, mà là có lí do cả. Lúc Shun-chan ở dạng mèo sẽ gọi là nó, lúc ở dạng người sẽ gọi là cậu ~
-------------
Repost: Các chap từ 11 => 15
- Spoiler:
>>Chap 11<<
Chap 11:
SMILE VILLAGE
Mặt trời đã lên cao. Ánh nắng dát vàng dịu dàng chiếu xuống khu rừng. Những tiếng chim ríu rít từ đâu vọng lại, vui tươi đón mừng một ngày mới ở xứ sở kì lạ.
Tất cả, tất cả đều tràn đây sức sống dưới ánh nắng chan hòa.
Một vẻ đẹp che đậy cho sự thật đau thương…
Alice từ từ mở mắt. Và lập tức, cô lấy tay che mặt lại vì nắng đang chiếu thẳng vào mình.
- Dậy rồi à? – Tiếng Runo vang lên.
Alice dụi mắt. Cô nhìn sang Runo, lúc này đang ngồi trên một cành cây thấp.
- Chào buổi sáng – Alice mỉm cười
- Chào – Runo đáp gỏn lọn, và nhảy phóc xuống.
Alice ngồi dậy, chấn chỉnh lại quần áo và đầu tóc.
- Giờ đi tiếp chứ? – Runo hỏi, giọng lạnh tanh
Alice cười toe và gật đầu
- Tất nhiên
Alice và Runo đi qua một ngôi làng khác. Ngôi làng này rất yên bình, không giống như ngôi làng mà Runo từng sinh sống. Ở đây, người ta buôn bán rất tấp nập. Ai nấy đều cười nói vui vẻ. Khuôn mặt họ rạng rỡ niềm vui, không một chút lo âu phiền muộn. Theo lời Runo nói, thì mọi người gọi đây là Smile Village, nghĩa là ngôi làng của nụ cười.
Nhưng, bạn biết không? Nụ cười là một chiếc mặt nạ thủy tinh xinh đẹp.
Đằng sau vẻ đẹp rạng ngời ấy, là những sự thật đau đớn đến nát lòng.
Alice đã gặp một cô bé. Cô bé ấy có mái tóc vàng như nắng, và nụ cười thật tươi. Cô bé đã tặng cho Alice một đóa hoa.
Cô bé ấy đã mỉm cười vô cùng rạng rỡ khi đưa cho Alice bông hoa hồng đỏ thẫm. Nhưng, khi Alice vừa xoay người bước đi, thì nụ cười ấy biến mất, thay vào đó là sự buồn bã, ghê tởm hay cái gì đó. Bởi cô bé ấy ghét hoa. Cô bé ghét màu sắc tươi sáng rực rỡ của hoa. Vì cho dù có cố đến mấy, cô cũng không thể có được.
Tiếp đó, Alice gặp một chàng thợ mộc. Anh ta không mặc áo, để lộ tấm lưng trần nhễ nhại mồ hôi. Trên gương mặt anh, là một nụ cười.
Anh ta cười nói huyên thuyên với Alice về gia đình anh ta, về người vợ xinh đẹp đảm đang và đứa con trai thông minh nghịch ngợm. Anh ta đã rất vui vẻ khi nói về điều đó trước mặt Alice.
Nhưng, khi Alice vừa quay lưng đi, thì nụ cười ấy cũng biến mất. Có ai biết, người vợ và đứa con trai anh ta, hai con người mà anh ta vừa khen ngợi hết lời, trong thâm tâm anh ta, lại chính là thứ bó buộc cuộc sống mà anh ta căm hận. Có lẽ, một ngày nào đó, anh ta sẽ tự tay phá hủy họ chăng?
Rồi Alice gặp một bà cụ bán hàng dạo. Bà ấy đã già, mặc nhiều nếp nhăn, và có một nụ cười phúc hậu, hiền lành.
Bà ấy tặng Alice một cây kẹo bông gòn. Bà ấy bảo bà rất thích trẻ con, và rất hay tặng kẹo cho chúng. Bà còn nói Alice phải ăn hết cây kẹo.
Bà ấy cũng đã cười rất tươi.
Nhưng, vẫn như những người khác, khi Alice vừa đi khỏi, thì nụ cười cũng biến mất.
Cây kẹo bị Alice quẳng đi, vì trong đó không phải là vị đường ngọt ngào của kẹo bông gòn, mà là vị đắng của thuốc độc. Bà ấy ghét trẻ con, những đứa trẻ ồn ào làm bà ta bực bội, những đứa trẻ chỉ chực chờ lúc bà ta không để ý là bò vào vườn và hái trộm trái cây. Bà ấy nghĩ, những đứa trẻ ấy nên biến mất thì tốt hơn.
Thế đấy, Smile Village chỉ là vở bọc thôi. Một vỏ bọc hoàn hào và xinh đẹp tuyệt vời.
Nụ cười là một cái mặt nạ.
Đẹp tuyệt vời.
Bạn cho rằng, ngôi làng ấy sẽ tồn tại được bao lâu? Bao lâu đây nhỉ? Bạn có biết không?
>>Chap 12<<
Chap 12:
CUNG ĐIỆN CỦA NỮ HOÀNG
Alice và Runo lại đi thêm một đoạn đường dài. Và cuối cùng, một lâu đài nguy nga rực rỡ xuất hiện trước mặt họ. Lâu đài của Nữ hoàng.
- Đây là đâu? – Alice hỏi
- Lâu đài của White Queen, Nữ hoàng của Wonderland
Alice tròn mắt trước âu đài khổng lồ đó, với vẻ mặt cực kì ngây thơ.
- Oa! – Alice kêu lên thích thú – Đẹp quá đi! Lâu đài của Nữ hoàng có khác!
Runo nhìn Alice. Nét mặt cô trong một thoáng đã tối sầm lại. Nhưng rồi sau đó, cô trở lại bình thường rất nhanh.
Không biết Alice có nhìn thấy không, nhưng cô vẫn cười tươi và trầm trồ khen ngợi lâu đài.
Như một đứa trẻ.
Runo dẫn Alice đến trước cổng lâu đài.
Cánh cổng lớn lắm. Lớn cực kì.
Trước cổng là hai người lính cao to đang đứng nghiêm trang.
- Các cô muốn đi đâu? – Một trong hai người đó nói khi nhìn thấy Alice và Runo
- Chúng tôi muốn gặp Nữ hoàng – Alice nghiêng đầu cười
- Muốn qua cổng phải có giấy thông hành. Giấy của các cô đâu? – Người lính hỏi
Alice chớp chớp mắt. Rồi quay sang Runo.
Hiểu được ý của Alice, Runo khẽ lắc đầu
- Không có – Alice nhỏ nhẹ - Không có không qua được sao?
Giọng của cô lúc này nghe dễ thương làm sao ấy, và kèm theo đó là ánh mắt long lanh tuyệt đẹp.
Trong một chốc, mặt người lính khẽ ửng lên.
- Kh…không được
- Vậy thì… - Alice bỗng nhiên hạ giọng. Đôi mắt nâu của cô tối lại, những tia sáng bí hiểm lóe lên trong ánh mắt ấy.
- Xin lỗi nhé – Alice mỉm cười. Và…
Xoẹt
Alice vung tay lên, hai người lính ngã xuống. Ngủ say.
- Cô nhân từ quá nhỉ? – Runo nói, giọng vẫn lạnh tanh – Mà… cái gì sau lưng cô thế?
Alice chớp mắt.
Một chiếc lông vũ màu đen từ đâu rơi xuống trước mặt cô.
Đằng sau lưng cô, là một đôi cánh màu đen huyền ảo.
- À, cái này là cánh của tôi – Alice cười toe
- Sao nó lại có màu đen?
- Đó là một lời nguyền – Giọng Alice trầm hẳn xuống, cho dù gương mặt cô vẫn vui vẻ như chẳng có chuyện gì.
Đã từ lâu rồi, cô vẫn luôn mỉm cười khi nói về lời nguyền đó. Như một cách để che dấu cảm xúc thật đau đớn của mình.
- Một lời nguyền dành cho kẻ có đôi tay vấy máu
Tại sao cô ta có thể cười khi nói ra những lời đó cơ chứ?
Runo thầm nghĩ. Cô không thể nào hiểu được. Alice là một cô gái kì lạ.
- Thôi được rồi. Ta vào trong thôi
Alice gật đầu.
Runo đặt tay lên cánh cửa và đẩy nhẹ. Cánh cửa khổng lồ đó mở ra rất dễ dàng.
Hai người bước vào trong. Và nhìn thấy một con đường dài và rộng. Hai bên đường, là những chậu hoa thơm ngát.
Alice và Runo đi dọc theo con đường gạch đó, và dừng lại ở một vườn hoa.
Vườn hoa đó đẹp lắm, với đủ loại hoa thơm rực rỡ sắc màu. Giữa vườn, là một cái bàn đá làm bằng cẩm thạch quý. Có một cô gái trong bộ kimono rộng thùng thình màu trắng và mái tóc ánh bạc lấp lánh như kim cương. Cô gái ấy đang ngồi uống trà cùng với hai người khác. Mộ người có mái tóc cam nắn và một người có mái tóc vàng.
- Ah, có khách tới – Cô gái tóc bạc quay sang Alice, mỉm cười rạng rỡ - Đón khách mau, đón khách mau!
Cô ấy rời khỏi bàn, và biến mất, rồi xuát hiện trước mặt Alice.
- Xin chào! Chào mừng cô đến với lâu đài của tôi!
- Cô là… White Queen?
- Phải phải – Cô gái gật đầu – Tôi là White Queen đây, cô có thể gọi tôi là Julie. Còn đây là hai người bạn của tôi. Tweedledee, Tweedledum!
Hai người còn lại cũng tiến tới trước Alice
- Xin chào – Cô gái tóc cam cười – Tôi là Tweedledum, cô cứ gọi tôi là Mira. Còn đây là Tweedledee, anh trai tôi, tên thật của anh ấy là Keith
- Rất vui được gặp mọi người
- Tôi cũng rất vui được gặp cô – Julie cười toe. Cô xoay người nhẹ nhàng, bộ kimono rộng bay nhè nhẹ trong gió.
- Người nhí nhảnh quá Nữ hoàng – Keith bĩu môi
- Anh hai, không được nói Nữ hoàng như vậy – Mira nhắc nhở
- Nhưng anh nói đúng mà – Keith cãi lại
- Nhưng vẫn không được!
- Thôi nào hai người – Julie ngăn cản – Nào nào, vào trong chơi thôi, vào trong thôi, Alice
- Sao cô biết tên tôi? – Alice hỏi
- Bí mật. Bí mật! – Julie nháy mắt. Rồi nắm tay Alice kéo vào trong cung điện. Theo sau là Runo, Mira và Keith.
>>Chap 13<<
Chap 13:
WHITE QUEEN MỞ TIỆC
Alice theo chân Julie đi vào bên trong lâu đài.
Bên trong là cả một dãy hành lang rộng lớn, với những tấm thảm đỏ chói như máu trải dài theo lối đi. Những háng người hầu kẻ hạ tấp nập hai bên, khẽ cúi mình chào khi thấy họ đi qua. Những cái cột nạm vàng khắc hình những thẻ bài tây kì lạ. Và cả những cậu hoa hồng đỏ thẫm với cái miệng cười rộng ngoác.
Một lâu đài với những điều kì lạ.
- Vào đi, Alice, vào đi – Julie mở cánh cửa phòng mình ra.
Alice cười khẽ, và bước vào.
Và cô khẽ kêu lên khi nhìn thấy, một căn phòng lớn được trang hoàng bằng một màu trắng tinh khiết. Tấc cả đều mang một màu trắng xóa, hay màu bạc.
- Đẹp quá! – Alice kêu lên thích thú
- Phòng của tôi đó. Đẹp lắm phải không, phải không? – Julie xoay người. Tà áo rộng phấp phới bay theo từng nhịp cử động của cô.
- Đẹp lắm – Alice gật đầu.
Cánh cửa phòng lại mở ra, Mira đẩy một chiếc bàn gắn bánh xe vào. Một chân cô đặt trên chân bàn, một chân đẩy tà tà dưới đất.
- Chào mọi người – Mira cười tươi – Uống trà không?
- Uống chứ, uống chứ - Julie reo lên.
- Mời nữ hoàng – Mira đưa một tách trà cho Julie, và một tách cho Alice – Cả cô nữa, tiểu thư.
- Ah, cám ơn – Alice nghiêng đầu cười.
Julie ngồi xuống ghế, vừ nhấm nháp tách trà vừa nghĩ ngợi.
Và đột nhiên, cô đứng bật giật, reo lên
- Phải rồi!
Mọi người tròn mắt nhìn Julie như thể cô vừa rơi từ trên trời xuống.
- Sao vậy, Nữ hoàng? - Mira hỏi
- Chúng ta mở tiệc đi!
- Tiệc? – Giờ đến lượt Alice lên tiếng
- Phải, mở tiệc, tiệc mừng Alice ghé thăm lâu đài của mình – Julie cười toe.
Keith khẽ thở dài
- Người lắm trò quá, Julie-sama
- Không được nói Nữ hoàng như thế! – Mira lại nhắc nhở
- Thôi nào hai người – Julie chống nạnh nhìn họ - Tôi muốn mở tiệc, và các người phải thi hành. Chấm dứt!
Và lần này, cả Mira và Keith đều thỏ dài. Julie mà mở tiệc thì, thế nào cũng có chuyện xảy ra.
Nhưng rồi, bữa tiệc cũng được tổ chức trịnh trọng. Với khách mời là Alice, Runo, cả Shun và Dan cũng được mời.
>>Chap 14<<
Chap 14:
YÊU CẦU CỦA NỮ HOÀNG
Buổi tối trước bữa tiệc hôm đó, tại chính điện, nơi thiết triều của Nữ hoàng
White Queen nằm dài trên chiếc ghế nạm vàng phía trên cao, tay mân mê ly rượu vang đỏ. Khẽ ngẩng đầu lên, cô đưa chiếc ly lên miệng và hớp một ngụm. Gương mặt cô bây giờ lạnh tanh, chẳng còn vẻ ngây thơ hồn nhiên lúc sáng. Ánh trăng len lỏi qua khung cửa sổ to lớn, hắt ánh bạc của nó vào mái tóc của cô. Tóc Julie xõa dài, phủ đầy trên chiếc gối trắng tinh. Những lọn tóc mượt óng ánh trong căn phòng tối, dưới ánh trăng lạnh lẽo hoang tàn.
Cô đã sống ở vương quốc này rất lâu rồi. Và thời gian của cô, đã dừng lại khi cô mười lăm tuổi, và chẳng bao giờ tiếp tục trôi đi giống như thời gian của những người khác. Suốt mấy trăm năm, mấy ngàn năm, cô đã bao nhiêu lần nhìn thấy những người thân yêu của mình ra đi, biết bao nhiêu lần, và họ đều bị giết. Cái hình ảnh đẩy máu và xác chết của những người ấy cứ mãi ám ảnh cô, trong từng suy nghĩ, từng giấc mơ.
Julie nghiêng người. Ly rượu rơi xuống đất, vỡ tan. Chất lỏng màu đỏ loang ra sàn, đỏ thẫm như máu. Đối với Julie, máu và xác chết là hai thứ ám ảnh cô, ám ảnh nhiều đến mức khiến cô gần như là nghiện. Giống một liều ma túy. Cô có thể đứng nhìn một cái x1ac chết hành giờ liền, hoặc nếu đó là người mà cô thương yêu, thì cho dù họ có ;à một bộ xương khô, cô vẫn có thể hôn họ.
Người ta gọi cô là một Nữ hoàng kì quái. Đúng vậy, cô cũng tự nhận mình như thế.
Lật sấp người lại, cô đưa tay chạm vào những mảnh thủy tinh dưới đất. Chúng cứa vào tay cô, chảy máu. Cô không thấy đau, cũng chẳng tìm cách lau sạch. Cô vẫn buông thỏng tay, mặc cho máu chảy.
- Nữ hoàng, người không ngủ được à? – Cánh cửa mở, Alice bước vào.
Julie ngước lên, nhìn chằm chằm vào cô gái tóc cam trước mặt. Và cô khẽ nở một nụ cười
- Đúng vậy, đúng vậy đấy
Alice nhẹ nhàng bước đến gần Julie và nâng bàn tay của vị Nữ hoàng lên.
- Người không nên làm vậy, Nữ hoàng, để máu chảy nhiều quá không tốt đâu
- Không sao, không sao đâu, cô đừng bận tâm – Julie cười toe. Nhưng nụ cười ấy, giống như là cố gượng ra vậy – Mà nè, đừng có gọi tôi là Nữ hoàng, gọi là Julie, gọi Julie đi
Giọng nói của Julie trở về với vẻ nhí nhanh thường ngày.
Alice cười nhẹ, cô rút trong túi ra một chiếc khăn tay, và lau máu trên tay Julie.
- Sao cô phải làm thế? – Julie tròn mắt – Tôi đã nói là không cần, không cần mà.
- Vì mùi máu sẽ kích thích tôi – Alice cười tít mắt
- Ya, ya, tôi hiểu rồi – Julie gật gù.
Alice quẳng chiếc khăn của mình sang một bên. Julie mỉm cười. Cô nghiêng người lại, ánh mắt của cô xoáy sâu vào mắt Alice.
- Alice, tôi nhờ cô một việc được không?
- ….
- Cô có thể truy tìm một người giúp tôi không?
- Ai?
- Red Queen
- Red Queen?
- Đó là chị em song sinh của tôi
Alice ngạc nhiên
- Cô có chị em song sinh?
Gật đầu
- Hai người bị thất lạc nhau à?
- Có thể là vậy, mà cũng có thể không
- Cô đừng nói cái kiểu mập mờ ấy được không? Mà cô cần tìm người đó có việc gì?
Julie im lặng. Ánh mắt cô thoáng lên một nét buồn bã u sầu.
- Người đó, đã giết chết cha mẹ tôi
Không gian và thời gian như dừng lại. Một thoáng im lặng lướt qua. Khắp nơi chỉ còn tiếng gió thổi xào xạc, tiếng cười khúc khích của những bông hoa hồng ngoài vườn, và tiếng thì thầm của mặt trăng bạc đang treo lơ lửng trên trời.
- Red Queen giết ba mẹ cô à? – Alice hỏi lại, giọng không chút xúc cảm
- Ya…
- Cô hận cô ta?
- Có lẽ
- Cô muốn giết cô ta?
- Tôi… - Julie hơi do dự - Tôi không biết. Tôi hận cô ta, nhưng tôi không biết có nên giết cô ta không. Dù sao thì, cô ta cũng là chị song sinh của tôi… Tôi không…
- Cô không muốn cô ấy chết – Alice kết thúc câu nói của Julie – Đúng không?
Im lặng
Gật đầu
- Vậy thì… tôi không giúp cô đâu
- Tại sao? – Julie ngạc nhiên
- Vì tôi không muốn, thế thôi – Alice trả lời. Đôi mắt nâu của cô nhìn Julie không chớp. Không có một chút cảm xúc nào trong đôi mắt đó. Vô hồn, và lạnh lẽo đến rợn người.
- Nhưng…
- Tôi đã nói rồi, tôi không muốn – Alice quả quyết
Julie cúi đầu, hơi thất vọng. Cô đã hy vọng Alice sẽ giúp đỡ cô. Tại sao cô ấy lại không đồng ý. Vì Alice cảm thấy không đủ năng lực? Không, cô ấy rất mạnh, Julie biết thế, biết rất rõ. Alice không đồng ý, là vì Julie còn do dự.
Nếu Julie gặp được Red Queen, việc đầu tiên mà cô phải làm, là giết chết cô ta, để trả thù cho cha mẹ. Không có sự nhân từ dành cho những người như thế ở Wonderland này. Nhưng, Julie không muốn, cô không muốn giết cô ta, hoàn toàn không. Julie hận Red Queen, nhưng cô vẫn do dự giữa tình cảm và thù hận.
- Cô nên giúp White Quen đi, Alice – Một giọng nam vang lên nơi bóng tối của trần nhà.
Shun nhảy xuống trước mặt Alice và Julie. Cậu hướng ánh mắt lạnh băng của mình về phía Alice
- Chào, nếu tôi không lầm, thì cậu là Cheshire, đúng chứ? – Alice mỉm cười
Shun không trả lời câu hỏi đó, nhưng Alice biết là cô đúng. Alice luôn biết, biết tất cả.
- Cậu vừa bảo tôi giúp đỡ Julie?
- Đúng vậy
- Tại sao tôi phải làm thế?
- Cô còn nợ tôi cái giá để tìm White Rabbit cho cô, đúng chứ? Và tôi muốn cô trả cái giá đó bằng cách tìm Red Queen
Alice hơi mở to mắt. Rồi cô buông một tiếng thở dài, vẻ mặt tỏ vẻ chịu thua, nhưng rõ ràng là cô đang giả vờ
- Đành vậy thôi, nếu Chesshire đã nói vậy, thì tôi sẽ giúp Julie tìm Red Queen. Nhưng lúc tìm được cô ta, tôi giết hay tha, cô kho6g được xen vào đấy – Alice cười toe
- Cám ơn cô, Alice
>>Chap 15<<
Chap 15:
BỮA TIỆC RẮC RỐI
Bàn tiệc được dọn ra, với đầy những thứ bánh kẹo ngon mắt và những tách trà tỏa hương thơm lừng. Cái bàn trải khăn trắng xóa, với họa tiết hoa hồng trang trí ở trên. Giữa bàn là bình hoa hồng đang nở rộ. Chúng mỉm cười. Nụ cười rộng, nhưng không hề mang vẻ ma mị và đáng sợ. Chúng chỉ đơn giản là đang cười.
Julie ra lệnh cho Mira và Keith sắp ghế ra, rồi mời mọi người ngồi xuống.
Cô cầm bình trà lên, tự rót vào ly của mình, rồi… quăng cho Runo.
Nhanh như cắt, cô nàng thỏ trắng đưa tay bắt lấy ấm trà, cửa động thanh thoát và nhẹ nhàng vô cùng.
- Trà này do ai pha vậy? – Alice vừa hỏi vừa rót trà ra ly
- Dan-kun – Julie đáp bằng giọng tinh nghịch.
- Dan? – Alice đưa bình trà cho Shun
Julie gật đầu.
- Chính tôi đã nhờ Dan-kun pha trà cho bữa tiệc này, vì trà cậu ấy pha ngon nhất Wonderland. Và cũng là loại trà nguy hiểm nhất – Julie đưa một ngón tay lên môi mình. Một nụ cười ma quái hiện lên.
Alice cười nhạt.
- Nguy hiểm nhất? Thật sao?
- Thôi nào mọi người, đừng căng thẳng thế - Mira xen vào. Cô chìa ra trước mặt mọi người một cái khay đựng chiếc bánh táo còn bốc khói nghi ngút. Mùi hương của táo chín thoảng nhẹ khắp phòng.
Thơm thật
Thơm và ngọt ngào
- Trông ngon quá – Julie xuýt xoa khen ngợi.
- Cô làm đấy hả, Mira? – Runo hỏi
Mira mỉm cười rạng rỡ.
Cô huơ huơ cái bánh trước mặt Julie, nụ cười tươi đột ngột chuyển sang hơi gian tà.
- Ăn bánh này với trà nhá, ngon lắm đấy
- Được! – Julie gật đầu cái rụp, và giựt lấy cái bánh – Nào, mời mọi người ăn nhá…
Keith đứng bên cạnh Julie, vừa để sẵn sàng phục vụ, vừa để quan sát mọi chuyện đang diễn ra. Và anh bỗng có một cảm giác hơi bất an khi nhìn thấy nụ cười của Mira và thái độ kì lạ của Julie.
Bữa tiệc này sẽ rắc rối lắm đây.
Sắp có chuyện vui để xem rồi. Mira cười thầm.
.
.
- Nữ hoàng… - Keith mỉm cười, tay xoa xoa trán – Người bảo để người tổ chức bữa tiệc này và bảo tôi hãy để Người và Mira lo thức ăn và nước uống. Thế tại sao…
Keith quay sang những người khác, chỉ tay vào họ mà hét lên
- Tại sao trong trà và bánh là có rượu hả!!!!?
Julie phe phẩy tay, nốc cạn một tách “trà’ và mỉm cười vô tội.
- Cho vui một chút ấy mà – Vừa nói, cô vừa rót “trà” và tiếp tục uống.
- Đừng có uống nữa! Ai giúp tôi ngăn mấy người này lại đi!!!
- Hihihi – Tiếng cười của Mira vang lên bên tai anh. Hơi thở của cô nhẹ nhàng phả vào cổ anh, mang theo mùi rượu pha trộn với mùi trà, làm anh cảm thấy hơi hoa mắt – Anh cứ mặc họ đi, họ có chuyện cần giải quyết với nhau mà.
- Sao em nói vậy?
- Nữ hoàng bảo đấy – Mira mỉm cười – Anh có vẻ không nhanh nhạy về mấy khoản này nhỉ, Keith-san. Anh kém quá, kém hơn cả em. Làm sao anh có thể khống chế Spectra nếu anh cứ giữ mãi cái vẻ ngốc nghếch hời hợt thế này
- Em… - Keith nhăn mặt.
Mira mỉm cười, rồi biến mất khỏi căn phòng.
Julie bật cười nhìn khung cảnh hỗn độn xung quanh.
Runo thì đang nằm ườn ra bàn, mặt đỏ gay, hai cái tai dài cứ đung đưa qua lại.
- Runo-chan? – Julie khẽ lay người Runo.
- Buông ra nào, đừng có chạm vào ta. Ahaha… hic… Trà ngon quá… hic – Runo cười cười trong khi đầu óc của cô quay mòng mòng như chong chóng.
Julie chuyển sang Dan, người pha mớ trà cho bữa tiệc này.
Dan không đỏ mặt, không lăn ra bằn như Runo. Cậu chỉ cầm bình trà rót liên tục, và tự lẩm nhẩm trò chuyện một mình như một đứa trẻ mắc bệnh tự kỉ.
Julie thở dài và quay sang Shun.
Một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt vị Nữ hoàng xinh đẹp.
Shun, với hai cái tai và chiếc đuôi màu đen đang phe phẩy, ngồi trên chiếc ghế với một dáng vẻ rất kiều diễm.
- Sh… à không… Cheshire?
Shun nhảy phóc đến trước mặt Julie. Cậu nhẹ nhàng liếm tay mình như một con mèo và…
Xoẹt!
ẦM!
Bộ móng vuốt sắc nhọn của Shun lộ ra, phá hỏng cả cái bàn ăn to đùng phía sang Julie.
Cô cười cười nhìn Shun, rồi lập tức lủi sang Alice.
Và một lần nữa cô đơ người
- Alice, cái gì thế kia?
Một sợi lông vũ màu đen rơi xuống trước mặt Alice và Julie.
Alice cười toe
- Là cánh, đẹp không?
- Đôi cánh đó là của cô?
- Phải – Alice gật đầu – Và cả cái này nữa.
Alice quăng mạnh tách trà về phía vách tường. Cái tách không bể, nhưng vách tường từ từ nứt ra, và rơi ầm xuống đất
- Mình lại phải dọn dẹp đây – Keith thở dài.
Alice và Julie đứng ngoài ban công của căn phòng và nhìn ra ngoài trời, bỏ mặc Keith đang tìm cách giải quyết đống hỗn độn bên trong..
- Cô vẫn chưa say, phải không, Alice?
- Đoán hay lắm, quả không hổ danh là White Queen. Mà sao cô uống nhiều thế vẫn không say?
Julie cười khẽ.
- Tôi không biết. Chỉ là tôi không thể say được, thế thôi.
- Không thể say? Chuyện đó tốt nhỉ?
- Tốt sao? Tôi không nghĩ vậy. Không thể say, nghĩ là sẽ luôn luôn tỉnh táo. Mà tỉnh táo, thì ta sẽ luôn ghi nhớ rất rõ những việc xảy ra xung quanh. Nhiều khi, tôi muốn mình say và bất tỉnh, nhưng không được.
Alice ngước nhìn mặt trăng bạc đang tỏa sáng trên trời. Ánh sáng dịu dàng của trăng hắt lên vạn vật.
- Nhiều khi, tỉnh táo một chút cũng tốt.
- Tại sao?
- Vì có nhiều chuyện, ta không thể trốn tránh được, mà phải tỉnh táo để chống lại nó.
- Như chuyện gì?
- Số phận… chẳng hạn
Chap 22:
CÁNH CỔNG
CÁNH CỔNG
Cheshire băng nhanh qua khu rừng sâu thẳm. Luồn lách qua những thân cây cao vun vút với tán lá xoè rậm rạp, thoắt ẩn hiện dưới lớp áo choàng màu nâu cũ kĩ. Vụt một cái, người con trai xinh đẹp biến mất và thay vào đó là một con mèo với bộ lông tím xanh và đôi đồng tử hổ phách vô hồn. Con mèo dừng lại một chút trên cành cây, chậm rãi quan sát. Nó khẽ nghiêng đầu, dụi dụi vào bộ lông của mình.
Rừng nơi Wonderland vẫn thế, lạnh lẽo và âm u. Ma quái và quyến rũ đến mức người ta không thể rời khỏi nó một khi đã lỡ bước lạc vào. Đối với Cheshire, nó thích sống ở những nơi thế này hơn là trong những ngôi làng yên bình đến mức giả tạo ngoài kia.
Cheshire khẽ rùng mình một cái khi thoáng nghĩ đến Smile Village. Nó ghê tởm cái nơi đó. Trong thoáng chốc, hình ảnh một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài màu cam – Alice hiện ra trong đầu nó. Nụ cười của cô ta làm nó thấy khó chịu. Không hẳn là nó sợ, Cheshire chẳng bao giờ sợ bất cứ thứ gì, nó chỉ đơn thuần là không thích.
Một tiếng động khe khẽ vang lên khiến Cheshire giật mình, giác quan của loài mèo vô cùng nhạy.
Nó nhìn xuống dưới đất. Có một chàng trai với dáng người mảnh khảnh nom giống con gái và mái tóc bạch kim dài đến gần vai. Chàng trai ấy bước đi giữa cánh rừng, nhẹ như lướt và lúc lắc đầu, ngân nga những lời ca kì lạ. Những bông hồng ồn ào chợt im lặng khi chàng đi qua. Những nhành cây khẳng khiu đột ngột hạ xuống ôm sát vào thân cây, chẳng dám vươn ra chạm vào người chàng. Người con trai mỉm cười nhẹ nhàng giữa cánh rừng sắc tím của bóng tối ma mị.
Chàng trai ấy, đột nhiên dừng lại. Nhẹ đưa một ngón tay lên chạm vào bờ môi đang mỉm cười, chàng ngước lên trên cao, nói với giọng ngân nga như hát
- Xin chào, Cheshire-chan ~
- Ngươi là Người Giữ Cổng?
- Phải – Chàng trai gật đầu. Bộ quần áo trắng với viền đen mang kiểu cách quý tộc thanh thoát làm tôn lên vẽ đẹp kì ảo nơi chàng – Nếu thích, cậu có thể gọi tôi là Arsha ~
- Tôi muốn đi qua Cánh Cổng – Cheshire chẳng thèm quan tâm đến lời nói của chàng trai, nó lập tức đi thẳng vào vấn đề.
- Cheshire-chan à, cậu có biết muốn nhờ vả người khác một việc gì thì cũng phải lịch sự một chút không hả? Ít nhất cậu cũng nên nói chuyện với tôi dưới hình dáng con người – Giọng chàng trai bỗng trở nên buồn bã thảm hại.
- Tôi không có thời gian nói nhiều với anh. Cho tôi qua, hay chết? – Cheshire vụt xuất hiện đằng sau chàng trai với hình dáng con người, vẫn khoác lên người vẻ mặt lạnh băng ấy. Mái tóc đen phủ xuống che một bên mắt đang loé sáng lên khi cậu nghiêng đầu. Bộ móng vuốt sắc nhọn bật ra kề sát cổ chàng trai.
Chàng không hề có một chút sợ hãi
- Cậu đúng là biết vâng lời, tôi chỉ vừa nói mà cậu đã biến hình ngay được – Chàng trai bật cười - Đúng là mèo ngoan của hắn mà ~
Dòng máu đỏ thẫm trượt dài trên làn da trắng như sứ của chàng trai bởi bộ vuốt ấy đã đâm vào cổ chàng. Mắt Cheshire loé lên tia sáng giận dữ dù mặt cậu vẫn lạnh băng.
- Đừng có nhắc đến hắn trước mặt tôi – Cheshire gằn giọng
Chàng trai cười khúc khích, nhẹ nhàng gạt tay cậu ra khỏi cổ mình.
- Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào ~ - Chàng xoay xoay người và thoắt đứng ở sau lưng Cheshire với lưng mình đối diện với lưng cậu – Hình như, chỉ còn một tháng nữa là đến ngày trăng tròn nhỉ? – Chàng trai bỗng ngước lên nhìn bầu trời xuyên qua những tán lá rậm rạp đến chỉ có chỗ cho vài tia sáng nhỏ lọt vào. Thế mà chàng trai, chẳng cần tới bất cứ dụng cụ nào, vẫn có thể nhì thấy bầu trời xanh thăm thẳm phía trên tán cây. Cho dù là rừng cây âm u đến mức nào, thì phía trên nó vẫn là bầu trời xanh.
Cho dù đó chỉ là giả dối.
- Tôi sẽ mở cổng cho cậu, đi với tôi nào ~ - Chàng trai bỏ đi, tay đung đưa cái chìa khoá to đùng mạ vàng bóng bẩy. Chàng trai bước đi giữa cánh rừng quỷ dị, ngân nga những khúc ca kì lạ, khẽ mỉm cười. Chiếc chìa khoá trên tay chàng, đung đưa đung đưa.
Sẽ thế nào khi bước qua Cánh Cổng ấy nhỉ?
- Sao anh lại mở cửa cho tôi? – Cheshire hỏi khi chàng trai loay hoay mở cánh cổng khổng lồ bám đầy bụi bặm.
- Bí mật – Chàng cười tít mắt – Nếu có gặp hắn hay Red Queen thì cho tôi gửi lời hỏi thăm họ nhé ~
- Anh muốn thì tự mà đi, tôi không thích – Cheshire đáp lại lạnh lùng, và bóng dáng cậu biến mất sau cái bóng tối đen ngòm của cánh cổng.
Chàng trai đóng cánh cổng lại, cài khoá cẩn thận.
Chàng trai ấy, luôn luôn ở đây, đi lang thang giữa khu rừng và sẵn sàng mở cửa Cánh Cổng cho những ai muốn đi qua nó. Nhưng, có ai biết rằng, Cánh Cổng ấy, thật ra là có hai, một Cánh Cổng Thật dẫn người ta đến thế giới mà họ muốn, Cánh Cổng còn lại sẽ đưa người ta đến đâu, ai mà biết được. Chàng trai ấy bước đi giữa cánh rừng, mỉm cười và ngân nga. Khúc ca kì lạ vang lên giữa không trung hoà với tiếng cười khúc khích.
Ah, lại thêm một kẻ khác vừa rơi vào Cánh Cổng Giả rồi.
Đóng cửa lại nào, khoá cho cẩn thận.
Và hắn chẳng bao giờ trở lại lần nữa đâu ~
---------------
Vì đang trong tình trạng lười đến không thể lười hơn + vật vả vì nghi thức nên xin lỗi nếu chap không được hay cho lắm ~
Tem kì này là máu của boss êu , ai có gan thì cứ lấy
Phong bì là cái chìa khoá mà boss cầm trong chap, cảnh báo như trên ~
- Kantono FuminshoMod
- Partner : Kobashi Kyoshi
ĐCC :
Bài gửi : 16282
BKGC : 33814
Điểm đóng góp : 94
Đến từ : cửa hàng dao-ý :)
Stt : *la liếm Saruhiko*
Tài sản
::
::
Re: [Bakugan fanfic] Alice in Wonderland
Mon Feb 20, 2012 10:05 pm
lấy tem trước dịp tốt để uống máu tên Arsha mà hok tốn 1 xu
vẫn là không khí thật bí ẩn và rùng rợn như trước~
nhg mà này đừg vík hay wá kẹo ta lại đạo fic Kem đéy đag vík tận 2 fic kiểu mad horror mà
chẹp ta chẳg bík kom jì nhìu~ thuj thì mog chap nah~
vẫn là không khí thật bí ẩn và rùng rợn như trước~
nhg mà này đừg vík hay wá kẹo ta lại đạo fic Kem đéy đag vík tận 2 fic kiểu mad horror mà
chẹp ta chẳg bík kom jì nhìu~ thuj thì mog chap nah~
- Kobashi KyoshiDesginer
- Partner : Kantono Fuminsho
ĐCC :
Bài gửi : 1031
BKGC : 25126
Điểm đóng góp : 35
Đến từ : Another World
Stt : Đừng rơi nữa... cùng em bay lên nào...~~
Tài sản
::
::
Re: [Bakugan fanfic] Alice in Wonderland
Mon Feb 20, 2012 10:13 pm
Phong bì~~
Ôi Ar xuất hiện Thú vị thật mặc dù trong cậu có vẻ hiền chứ không Sadist như sự thật
anyway,đợi chap.
Ôi Ar xuất hiện Thú vị thật mặc dù trong cậu có vẻ hiền chứ không Sadist như sự thật
anyway,đợi chap.
- Hino AsaVIP Mem
- ĐCC :
Bài gửi : 3479
BKGC : 8048
Điểm đóng góp : 45
Tài sản
::
::
Re: [Bakugan fanfic] Alice in Wonderland
Tue Feb 21, 2012 7:24 am
SAX, lỡ máu boss, chìa khóa ùi
Thùng thư có gì ko Kem, thui, mình lấy tạm đem về bán đồng nát đc vài xu
Chap hay quá
Boss hiền thật, bạn cho boss gian tà hơn chút thì hay
Mình cũng ko com đc nhiều giống như lí do cua bạn + đang onl lén
p/s: cho mem vô có mình ko
Thùng thư có gì ko Kem, thui, mình lấy tạm đem về bán đồng nát đc vài xu
Chap hay quá
Boss hiền thật, bạn cho boss gian tà hơn chút thì hay
Mình cũng ko com đc nhiều giống như lí do cua bạn + đang onl lén
p/s: cho mem vô có mình ko
- shinji1999Bakugan Player
- ĐCC :
Bài gửi : 249
BKGC : 4639
Điểm đóng góp : 1
Tài sản
::
::
Re: [Bakugan fanfic] Alice in Wonderland
Tue Feb 21, 2012 9:25 am
Mất sạch
*ngó quanh*
A, bác đưa thư *vác chạy*
Boss hiền thật, cha giống như khúc đập bậy với Mint (Hino kê)
Nói chung là chap hay lắm
p/s: khi nào có chap mới thế Dream?
*ngó quanh*
A, bác đưa thư *vác chạy*
Boss hiền thật, cha giống như khúc đập bậy với Mint (Hino kê)
Nói chung là chap hay lắm
p/s: khi nào có chap mới thế Dream?
- FurinMod
- ĐCC :
Bài gửi : 7984
BKGC : 7398
Điểm đóng góp : 28
Đến từ : 1...2...3...
Stt : Chỉ là muốn... nói chuyện thôi mà...
Tài sản
::
::
Re: [Bakugan fanfic] Alice in Wonderland
Tue Feb 21, 2012 9:32 am
ủa Kem viết tiếp chap này từ khi nào vậy???
Đang đợi fic này nè *tung hoa* tuy nhiên thích Bufferly hơn ^^
Giọng văn vẫn bí ẩn như những fic trước ^^ và ấn tượng cái hình trên fic *chỉ chỉ* nhìn y như mà. Ai des pic đó vậy??
Hóng chap
p/s: Nếu được thì làm ơn viết tiếp fic bufferly đi mà
Đang đợi fic này nè *tung hoa* tuy nhiên thích Bufferly hơn ^^
Giọng văn vẫn bí ẩn như những fic trước ^^ và ấn tượng cái hình trên fic *chỉ chỉ* nhìn y như mà. Ai des pic đó vậy??
Hóng chap
p/s: Nếu được thì làm ơn viết tiếp fic bufferly đi mà
- Mizu LuciferVIP Mem
- ĐCC :
Bài gửi : 6269
BKGC : 11512
Điểm đóng góp : 10
Đến từ : Thế giới của nước
Stt : Trong cái thể giới giả tạo thế này, tôi biết tin ai bây giờ ~~~~~~
Tài sản
::
::
Re: [Bakugan fanfic] Alice in Wonderland
Tue Feb 21, 2012 11:51 am
com fic cho Dream ^^~
onii-chan xuất hiện kìa, nhưng hơi phá cách vì onii-chan hiền hơn ở ngoài ~
hóng chap mới nha, xem ai sẽ dc lọt vào fic của Dream nữa nhé, ganbatta ~
onii-chan xuất hiện kìa, nhưng hơi phá cách vì onii-chan hiền hơn ở ngoài ~
hóng chap mới nha, xem ai sẽ dc lọt vào fic của Dream nữa nhé, ganbatta ~
- Alisa_KitoVIP Mem
- ĐCC :
Bài gửi : 1620
BKGC : 8722
Điểm đóng góp : 5
Đến từ : vương quốc gió
Tài sản
::
::
Re: [Bakugan fanfic] Alice in Wonderland
Tue Feb 21, 2012 8:21 pm
wow boss xuất hiện ùi ~ nhưng mà hơi OOC ah =))
mong chap mới quớ ^^
mong chap mới quớ ^^
- AnkhVIP Mem
- ĐCC :
Bài gửi : 1915
BKGC : 13466
Điểm đóng góp : 25
Đến từ : Somewhere.
Stt : Falling. Drowning.
Tài sản
::
::
Re: [Bakugan fanfic] Alice in Wonderland
Tue Feb 21, 2012 8:45 pm
@Tsubasa-san: Tks chị ~ Đừng đạo fic em ah ~ Vì em cũng đang đạo người ta *không đánh mà khai*
@Kẹo-san: Vì mem 4rum trong này chỉ là nhân vật phụ, nên em viết sơ qua cho nó lành Với lại phải thay đổi tính cách boss một chút cho nó hợp với fic. Có gì để khi boss gặp nhóm Alice sẽ trở nên 3B hơn (35BD)
@Hino-chan: Tks đã com ~
@Shinji: Chap mới á? Tương lai Tks đã com ~
@Yuki: Cái pic tớ để ở post đầu á? Tớ tự dé đấy chủ yếu là ghép ảnh chứ trình gà mờ của tớ thì chẳng biết làm gì hơn Đang trong thời gian tìm lại giọng văn lúc xưa nên sẽ ra Butterfly hơi lâu một tí ^^~
@Mizu-chan: Tks tềnh yêu vì đã com ~ An tâm là trong này chỉ có 3 người là mem 4rum (trong đó có mềnh)
@Ali-chan: Tks cậu *ôm*
@Kẹo-san: Vì mem 4rum trong này chỉ là nhân vật phụ, nên em viết sơ qua cho nó lành Với lại phải thay đổi tính cách boss một chút cho nó hợp với fic. Có gì để khi boss gặp nhóm Alice sẽ trở nên 3B hơn (35BD)
@Hino-chan: Tks đã com ~
@Shinji: Chap mới á? Tương lai Tks đã com ~
@Yuki: Cái pic tớ để ở post đầu á? Tớ tự dé đấy chủ yếu là ghép ảnh chứ trình gà mờ của tớ thì chẳng biết làm gì hơn Đang trong thời gian tìm lại giọng văn lúc xưa nên sẽ ra Butterfly hơi lâu một tí ^^~
@Mizu-chan: Tks tềnh yêu vì đã com ~ An tâm là trong này chỉ có 3 người là mem 4rum (trong đó có mềnh)
@Ali-chan: Tks cậu *ôm*
- bemeo045VIP Mem
- ĐCC :
Bài gửi : 961
BKGC : 5713
Điểm đóng góp : 19
Đến từ : Việt Nam
Stt : Ở tận nơi cuối chân trời , nơi ánh sáng vụt tắt .Làm sao biết nơi người quay lại .
Re: [Bakugan fanfic] Alice in Wonderland
Fri Mar 16, 2012 12:27 pm
sao bạn Haruko-alice không viết chap trường học phép thuật nữa vậy ?
- Elfin-IngramMod
- ĐCC :
Bài gửi : 6932
BKGC : 12883
Điểm đóng góp : 84
Đến từ : Chiến binh bakugan nhật báo
Stt : *Nhìn lịch* Mình già thật rồi TT^TT
Tài sản
::
::
Re: [Bakugan fanfic] Alice in Wonderland
Mon May 28, 2012 3:18 pm
Mình thích cách hành văn của fic này lắm. Dream viết chap mới sớm nhé
- evildevilBakugan Legendary
- ĐCC :
Bài gửi : 550
BKGC : 4893
Điểm đóng góp : 21
Đến từ : Mountain of Faith
Stt : Because everything changes, anything can be seen.
Tài sản
::
::
Re: [Bakugan fanfic] Alice in Wonderland
Tue Jul 10, 2012 7:53 am
uhm. Evildevil đọc được cái fic này từ forum cũ rồi bay qua đây bám tiếp. Thích quá, rất hay.
Nhân vật đều đổi hết từ A-Z, tính cách, thân phận... Truyện lại có máu me và điên loạn nữa. HAYYYYYYYYY!!!!!!!!! (máu điên nổi lên rồi). Thích Ali-chan lắm cơ, như con búp bê sứ vô hồn và đầy chết chóc ấy. Shun thì...khỏi nói rồi. Dan trong đây khác quá, khùng khùng điên điên, kì quặc. Toàn bộ dàn nhân vật có thể gói gọn trong một từ: ĐIÊN. =)) Thế mà evil lại thích đấy chứ. Dream (xin mạn phép gọi là Dream ạ) cố giữ văn phong như thế này trong các chap sau nhe.
Mong chờ chap mới.
Nhân vật đều đổi hết từ A-Z, tính cách, thân phận... Truyện lại có máu me và điên loạn nữa. HAYYYYYYYYY!!!!!!!!! (máu điên nổi lên rồi). Thích Ali-chan lắm cơ, như con búp bê sứ vô hồn và đầy chết chóc ấy. Shun thì...khỏi nói rồi. Dan trong đây khác quá, khùng khùng điên điên, kì quặc. Toàn bộ dàn nhân vật có thể gói gọn trong một từ: ĐIÊN. =)) Thế mà evil lại thích đấy chứ. Dream (xin mạn phép gọi là Dream ạ) cố giữ văn phong như thế này trong các chap sau nhe.
Mong chờ chap mới.
- Anyamoto AijiQueen
- ĐCC :
Bài gửi : 982
BKGC : 15241
Điểm đóng góp : 46
Đến từ : Vương Quốc Mặt Trăng
Stt : ♥ Đơn thân độc mã bây giờ chấm dứt bye bye my love ♥
Tài sản
::
::
Re: [Bakugan fanfic] Alice in Wonderland
Tue Jul 10, 2012 8:56 am
omg có boss xuất hiện rồi sao lâu quá chưa có mình nhỉ ~
chờ chap mới của bé kem-chan nha ~
chờ chap mới của bé kem-chan nha ~
Trang 1 trong tổng số 3 trang • 1, 2, 3
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|