[oneshort] Muộn màng...
tác giả: Washi
thể loại: Sad
rating: 13+
warning: đây là 1 trong những oneshort đc tác giả vik khi đang lên cơn lên có thể hơi bựa, độc giả nhớ cẩn thận khi đọc....
Sumary: Tất cả đã quá muộn màng rồi Kyouya...
Được sửa bởi tiểu thư Kẹo Bông ngày Mon Oct 08, 2012 9:38 pm; sửa lần 1.
tác giả: Washi
thể loại: Sad
rating: 13+
warning: đây là 1 trong những oneshort đc tác giả vik khi đang lên cơn lên có thể hơi bựa, độc giả nhớ cẩn thận khi đọc....
Sumary: Tất cả đã quá muộn màng rồi Kyouya...
Spoiler :
Tất cả đã quá muộn rồi Kyouya …
Xin đừng tìm em nữa vì mọi thứ chúng ta có với nhau trong 5 năm qua giờ đã là cát bụi
Đừng van xin em hãy ở lại cùng anh, vì anh biết anh đã không còn cơ hội nữa
Vì anh biết, anh đã quá muộn rồi…
Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên…
Em cứ tưởng rằng yêu đã yêu đến chết đôi mắt xanh trong ấy…
Yêu cái cách mà anh tự vực mình đứng dậy, đứng trên chính đôi chân lấm lem bao bùn đất của những ngày luyện tập gian khổ…
Em tưởng rằng người mà em sẽ giao trọn trái tim cho chính là anh…
Nhưng em đã nhầm…
Thật nực cười khi nhớ lại khi xưa, lần đầu tiên em đã đứng trước anh và lấy hết can đảm tỏ tình với anh…
Đầu anh chỉ gật 1 cách bâng quơ và anh nở 1 nụ cười lạnh nhạt…
Và em vui mừng ôm anh vào lòng, vào cái cơ thể lạnh ngắt ấy của anh…
Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy mình ngu ngốc đến nhường nào…
Ngay đêm trước khi xem trận đấu của anh và Ấn Độ, em đã mơ về anh…
Mơ về cái khoảnng khắc khi cuộc thi tuyển đồng đội Nhật Bản vừa kết thúc
Em đã tất tả chạy đến bên anh và nói câu chúc mừng…
Anh còn nhớ anh đã nói gì với em không?
Anh nở 1 nụ cười chế giễu trước em rồi khăng khăng tuyên bố rằng anh chẳng màng đến chuyện gia nhập cùng đội với em hay không…
Cái anh muốn chỉ để cho em thấy được cái sức mạnh gàn dở mà anh đã tu luyện trong hàng tháng năm trời để đánh bại em…
Rồi anh bỏ đi, bước vào cánh cửa u tối, mặc cho em mãi gọi theo anh mãi vọng…
Để rồi con mãnh sư của anh xé xác em bằng những chiếc nanh vuốt bén nhọn của nó…
Em vùng dậy trong tiếng la thất thanh…
Hóa ra chỉ là 1 giấc mơ thôi…
Nhớ lại lúc ấy, em thấy mình thật trẻ con làm sao…
Anh có biết, lúc đó em đã đau, đau biết nhường nào không? Chắc là không đâu, vì anh không bao giờ thấu hiểu em cả…
Rồi lại lần chúng ta lạc vào mê cung ở Châu Phi, khi em mất cảnh giác rơi xuống cạm hố bẫy…
Anh nhớ mình đã làm gì khi đó không?
Đứng yên. Phải, anh đứng đó, vô cảm, nhìn em rơi xuống vực sâu, mặc cho mọi người lo cuống quýt lên cho em…
Em tự hỏi, đã bao giờ anh đã nghĩ đến em?
Thế là cũng ngót ngét 3 năm chúng ta đã yêu nhau…
Sau 3 năm, em đã từng mộng tưởng rằng anh sẽ thay đổi, sau tất cả những gì Nemesis đã tàn nhẫn làm đối với ta…
Nhưng em đã lầm…
Nghĩ lại sau 3 năm thấy mình thật khờ dại…
Khờ dại khi tin vào những câu dỗ ngọt của anh…
Khờ dại khi tin vào những nụ hôn chua chát anh trao cho em…
Khờ dại khi mãi đợi anh trở về sau những chuyến đi xa…
Sao mình có thể ngu ngốc đến nhường ấy cơ chứ?
Anh luôn bảo là anh yêu em, anh luôn bảo rằng dù chết anh cũng mãi ở bên em nhưng…
Nhìn kĩ lại xem, anh luôn luôn bỏ em đi mà luyện tập, bỏ em 1 mình cô đơn trong căn nhà lạnh lẽo này…
Rồi anh về, trên môi là nụ cười giả tạo, kèm theo đó là vài nụ hôn nhạt thếch…
Tại sao em lại lãng phí cuộc đời mình, chờ đợi anh chứ?...
Tại sao em lại ngu muội trao tất cả những gì em có cho anh, khi anh chẳng trao cho em chút “ tình yêu” của anh?
Tại sao em cứ phải yếu lòng trước những cái lí do vô lí của anh, rằng anh chỉ muốn thắng em?
2 năm qua, em chờ đợi anh vì cái gì chứ?
....
Thôi đủ rồi, đủ quá rồi!!!!!!!
Em đã nghe đủ rồi!!
Cảm nhận đủ rồi!!!!
Những thứ giả tạo ấy!!! quá đủ rồi!!!
Đừng níu kéo em nữa!!
Đừng van nài em nữa!
Đừng nói những lí do rỗng tuếch ấy nữa!!!Và thôi đi!! Những giọt nước mắt ấy sẽ chẳng làm em xiêu lòng như xưa đâu!!!
Em đã cho anh 5 năm để anh có thể đến với em, 5 năm để anh thành thật, 5 năm để anh nói lời yêu em thật sự…
Nhưng anh không biết nắm bắt nó mà để nó vụt đi, chỉ vì cái tính ích kỉ của anh, chỉ vì cái tham vọng của anh…
Tất cả chấm dứt rồi, hết rồi, chẳng còn gì đâu…
Thế nên đừng cố giữ em lại nữa…
Hãy để em yên và tìm tình yêu thực sự của anh đi…
Và xin 1 điều cuối cùng...
Xin đừng khiến thêm 1 người con gái nào đó mà anh yêu sau này phải đau khổ như em…
Xin đừng tìm em nữa vì mọi thứ chúng ta có với nhau trong 5 năm qua giờ đã là cát bụi
Đừng van xin em hãy ở lại cùng anh, vì anh biết anh đã không còn cơ hội nữa
Vì anh biết, anh đã quá muộn rồi…
Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên…
Em cứ tưởng rằng yêu đã yêu đến chết đôi mắt xanh trong ấy…
Yêu cái cách mà anh tự vực mình đứng dậy, đứng trên chính đôi chân lấm lem bao bùn đất của những ngày luyện tập gian khổ…
Em tưởng rằng người mà em sẽ giao trọn trái tim cho chính là anh…
Nhưng em đã nhầm…
Thật nực cười khi nhớ lại khi xưa, lần đầu tiên em đã đứng trước anh và lấy hết can đảm tỏ tình với anh…
Đầu anh chỉ gật 1 cách bâng quơ và anh nở 1 nụ cười lạnh nhạt…
Và em vui mừng ôm anh vào lòng, vào cái cơ thể lạnh ngắt ấy của anh…
Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy mình ngu ngốc đến nhường nào…
Ngay đêm trước khi xem trận đấu của anh và Ấn Độ, em đã mơ về anh…
Mơ về cái khoảnng khắc khi cuộc thi tuyển đồng đội Nhật Bản vừa kết thúc
Em đã tất tả chạy đến bên anh và nói câu chúc mừng…
Anh còn nhớ anh đã nói gì với em không?
Anh nở 1 nụ cười chế giễu trước em rồi khăng khăng tuyên bố rằng anh chẳng màng đến chuyện gia nhập cùng đội với em hay không…
Cái anh muốn chỉ để cho em thấy được cái sức mạnh gàn dở mà anh đã tu luyện trong hàng tháng năm trời để đánh bại em…
Rồi anh bỏ đi, bước vào cánh cửa u tối, mặc cho em mãi gọi theo anh mãi vọng…
Để rồi con mãnh sư của anh xé xác em bằng những chiếc nanh vuốt bén nhọn của nó…
Em vùng dậy trong tiếng la thất thanh…
Hóa ra chỉ là 1 giấc mơ thôi…
Nhớ lại lúc ấy, em thấy mình thật trẻ con làm sao…
Anh có biết, lúc đó em đã đau, đau biết nhường nào không? Chắc là không đâu, vì anh không bao giờ thấu hiểu em cả…
Rồi lại lần chúng ta lạc vào mê cung ở Châu Phi, khi em mất cảnh giác rơi xuống cạm hố bẫy…
Anh nhớ mình đã làm gì khi đó không?
Đứng yên. Phải, anh đứng đó, vô cảm, nhìn em rơi xuống vực sâu, mặc cho mọi người lo cuống quýt lên cho em…
Em tự hỏi, đã bao giờ anh đã nghĩ đến em?
Thế là cũng ngót ngét 3 năm chúng ta đã yêu nhau…
Sau 3 năm, em đã từng mộng tưởng rằng anh sẽ thay đổi, sau tất cả những gì Nemesis đã tàn nhẫn làm đối với ta…
Nhưng em đã lầm…
Nghĩ lại sau 3 năm thấy mình thật khờ dại…
Khờ dại khi tin vào những câu dỗ ngọt của anh…
Khờ dại khi tin vào những nụ hôn chua chát anh trao cho em…
Khờ dại khi mãi đợi anh trở về sau những chuyến đi xa…
Sao mình có thể ngu ngốc đến nhường ấy cơ chứ?
Anh luôn bảo là anh yêu em, anh luôn bảo rằng dù chết anh cũng mãi ở bên em nhưng…
Nhìn kĩ lại xem, anh luôn luôn bỏ em đi mà luyện tập, bỏ em 1 mình cô đơn trong căn nhà lạnh lẽo này…
Rồi anh về, trên môi là nụ cười giả tạo, kèm theo đó là vài nụ hôn nhạt thếch…
Tại sao em lại lãng phí cuộc đời mình, chờ đợi anh chứ?...
Tại sao em lại ngu muội trao tất cả những gì em có cho anh, khi anh chẳng trao cho em chút “ tình yêu” của anh?
Tại sao em cứ phải yếu lòng trước những cái lí do vô lí của anh, rằng anh chỉ muốn thắng em?
2 năm qua, em chờ đợi anh vì cái gì chứ?
....
Thôi đủ rồi, đủ quá rồi!!!!!!!
Em đã nghe đủ rồi!!
Cảm nhận đủ rồi!!!!
Những thứ giả tạo ấy!!! quá đủ rồi!!!
Đừng níu kéo em nữa!!
Đừng van nài em nữa!
Đừng nói những lí do rỗng tuếch ấy nữa!!!Và thôi đi!! Những giọt nước mắt ấy sẽ chẳng làm em xiêu lòng như xưa đâu!!!
Em đã cho anh 5 năm để anh có thể đến với em, 5 năm để anh thành thật, 5 năm để anh nói lời yêu em thật sự…
Nhưng anh không biết nắm bắt nó mà để nó vụt đi, chỉ vì cái tính ích kỉ của anh, chỉ vì cái tham vọng của anh…
Tất cả chấm dứt rồi, hết rồi, chẳng còn gì đâu…
Thế nên đừng cố giữ em lại nữa…
Hãy để em yên và tìm tình yêu thực sự của anh đi…
Và xin 1 điều cuối cùng...
Xin đừng khiến thêm 1 người con gái nào đó mà anh yêu sau này phải đau khổ như em…
Được sửa bởi tiểu thư Kẹo Bông ngày Mon Oct 08, 2012 9:38 pm; sửa lần 1.