Cậu là chàng trai Bạch Dương quả cảm, tớ là cậu nhóc Song Ngư mơ mộng, tưởng chừng như đối lập nhau, nhưng thật ra lại là một cặp trời sinh ra để giành cho nhau *cười thầm*
Cậu có biết, chính vẻ ngoài mạnh mẽ của cậu đã làm cho tớ "rung rinh"? Đứng trước cậu, tớ có cảm tưởng như mình nhỏ lại và yếu đuối hẳn đi, luôn trông chờ một bờ vai để che chở và cùng nhau sát cánh trên con đường đời, và đó chính là cậu. Cậu gần như là một người anh, vì cậu trông chững chạc và mạnnh mẽ hơn tớ rất nhiều. Trong khi tớ là một cậu nhóc mảnh khảnh thư sinh với làn da trắng và mái tóc nâu thẳng, được chải chuốt gọn gàng và đôi mắt nâu to tròn như con nai ngây ngô, cậu lại khoẻ khoắn với làn da nâu phong trần, mái tóc quăn màu đỏ được để một cách ngẫu hứng, đôi mắt đỏ rực đầy ý chí, cặp lông mày luôn xếch ngược lên trên thể hiện cậu là một người quả cảm và gan góc.
Chú cừu của tớ, liệu cậu còn nhớ giây phút mà chúng ta gặp nhau lần đầu? Khi ấy cậu thực sự rất kiêu ngạo và hống hách, thật sự rất đáng ghét (hừ!). Nhưng từ khi cùng huấn luyện cho cậu bé nghiệp dư chơi đua xe, lần đầu tiên tớ thấy cậu rất chân thành, luôn cố gắng hết sức để giúp đỡ mọi người khi họ gặp gian khó. Mọi hiềm khích trước đây cảu chúng ta đã được gỡ bỏ, và tớ bắt đầu "rung rinh" từ đó.
Lúc cậu suy sụp vì thất bại, tớ đã lo lắng vô cùng. Lúc nào tớ cũng hoang mang, không biết tới khi nào vết thương lòng ấy mới được chữa. MAy mắn thay, cậu nhanh chóng tìm lại được chính mình và cùng tiến đến vinh quang với hai anh em tớ. Khỏi phải nói tớ đã vui sướng biết chừng nào. Rồi khi cậu lên làm huấn luyện viên trưởng nữa chứ! Mặc dù khá nóng nảy, nhưng cậu lại chỉ dẫn cho các bé thật là kỹ càng, tớ làm huấn luyện viên phó lúc nào cũng kè kè bên cậu để xem cậu có nhờ vả gì không. Lúc ấy tớ thật sự rất cảm kích vì được giao vai trò này. Thỉnh thoảng cậu bất lực trước tụi nhóc khó trị, tớ sẵn sàng ngồi bên cậu đẻ động viên, mỗi khi cậu la hét đến khản cả họng, tớ lại mang một cốc nước cho cậu để cầm hơi. Cậu đúng là một huấn luyện viên trưởng tuyệt vời, còn hơn cả anh Lục Phi ngày đó.
Nhớ lại hồi cậu lăn ra ốm khi cố gắng đến Trường Đua Phương Đông trong khi mưa tầm tã, tớ chính là người luôn túc trực bên giường bệnh và chăm sóc cậu từ miếng ăn giấc ngủ suốt cả một tuần. KHi ấy cậu đã nắm lấy tay tớ mà thì thào:
- Cậu sẽ không bao giờ rời bỏ tớ, phải không Lăng Phong?
- ...
Tớ chỉ biết im lặng không nói gì. Lúc ấy tớ đang khá là hoảng loạn. Nhưng sau vài phút định thần, tớ nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực của cậu và nói:
- Tớ sẽ luôn ở bên cậu. Mãi mãi là như thế...
Hồi tập vở "cô bé Lọ Lem phần 3", cậu là chàng hoàng tử, tớ là nàng Lọ Lem. Mỗi lần xem cậu diễn, tớ lại cảm thấy mặt mày nóng bừng vì cậu thực sự quá...đẹp trai!!! Cậu luôn giúp tớ học thuộc phần thoại, tớ hỗ trợ cậu trong phần diễn xuất. Và tới cảnh đóng công chúa và hoàng tử ôm hôn nhau, tớ đã thực sự hoảng sợ, nhưng cậu đã động viên để tớ hoàn tất vai diễn. Khi diễn cảnh đó, tớ có cảm giác hơi ngượng ngùng nhưng đầy hạnh phúc.
Cậu mãi mãi là người che chở, là người sánh bước cùng tớ trên mọi ngả của cuộc đời. Đồ cừu ngốc nghếch, tớ ghét cậu lắm, vì dám làm cho tớ...THÍCH CẬU!!!!!
Cậu có biết, chính vẻ ngoài mạnh mẽ của cậu đã làm cho tớ "rung rinh"? Đứng trước cậu, tớ có cảm tưởng như mình nhỏ lại và yếu đuối hẳn đi, luôn trông chờ một bờ vai để che chở và cùng nhau sát cánh trên con đường đời, và đó chính là cậu. Cậu gần như là một người anh, vì cậu trông chững chạc và mạnnh mẽ hơn tớ rất nhiều. Trong khi tớ là một cậu nhóc mảnh khảnh thư sinh với làn da trắng và mái tóc nâu thẳng, được chải chuốt gọn gàng và đôi mắt nâu to tròn như con nai ngây ngô, cậu lại khoẻ khoắn với làn da nâu phong trần, mái tóc quăn màu đỏ được để một cách ngẫu hứng, đôi mắt đỏ rực đầy ý chí, cặp lông mày luôn xếch ngược lên trên thể hiện cậu là một người quả cảm và gan góc.
Chú cừu của tớ, liệu cậu còn nhớ giây phút mà chúng ta gặp nhau lần đầu? Khi ấy cậu thực sự rất kiêu ngạo và hống hách, thật sự rất đáng ghét (hừ!). Nhưng từ khi cùng huấn luyện cho cậu bé nghiệp dư chơi đua xe, lần đầu tiên tớ thấy cậu rất chân thành, luôn cố gắng hết sức để giúp đỡ mọi người khi họ gặp gian khó. Mọi hiềm khích trước đây cảu chúng ta đã được gỡ bỏ, và tớ bắt đầu "rung rinh" từ đó.
Lúc cậu suy sụp vì thất bại, tớ đã lo lắng vô cùng. Lúc nào tớ cũng hoang mang, không biết tới khi nào vết thương lòng ấy mới được chữa. MAy mắn thay, cậu nhanh chóng tìm lại được chính mình và cùng tiến đến vinh quang với hai anh em tớ. Khỏi phải nói tớ đã vui sướng biết chừng nào. Rồi khi cậu lên làm huấn luyện viên trưởng nữa chứ! Mặc dù khá nóng nảy, nhưng cậu lại chỉ dẫn cho các bé thật là kỹ càng, tớ làm huấn luyện viên phó lúc nào cũng kè kè bên cậu để xem cậu có nhờ vả gì không. Lúc ấy tớ thật sự rất cảm kích vì được giao vai trò này. Thỉnh thoảng cậu bất lực trước tụi nhóc khó trị, tớ sẵn sàng ngồi bên cậu đẻ động viên, mỗi khi cậu la hét đến khản cả họng, tớ lại mang một cốc nước cho cậu để cầm hơi. Cậu đúng là một huấn luyện viên trưởng tuyệt vời, còn hơn cả anh Lục Phi ngày đó.
Nhớ lại hồi cậu lăn ra ốm khi cố gắng đến Trường Đua Phương Đông trong khi mưa tầm tã, tớ chính là người luôn túc trực bên giường bệnh và chăm sóc cậu từ miếng ăn giấc ngủ suốt cả một tuần. KHi ấy cậu đã nắm lấy tay tớ mà thì thào:
- Cậu sẽ không bao giờ rời bỏ tớ, phải không Lăng Phong?
- ...
Tớ chỉ biết im lặng không nói gì. Lúc ấy tớ đang khá là hoảng loạn. Nhưng sau vài phút định thần, tớ nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực của cậu và nói:
- Tớ sẽ luôn ở bên cậu. Mãi mãi là như thế...
Hồi tập vở "cô bé Lọ Lem phần 3", cậu là chàng hoàng tử, tớ là nàng Lọ Lem. Mỗi lần xem cậu diễn, tớ lại cảm thấy mặt mày nóng bừng vì cậu thực sự quá...đẹp trai!!! Cậu luôn giúp tớ học thuộc phần thoại, tớ hỗ trợ cậu trong phần diễn xuất. Và tới cảnh đóng công chúa và hoàng tử ôm hôn nhau, tớ đã thực sự hoảng sợ, nhưng cậu đã động viên để tớ hoàn tất vai diễn. Khi diễn cảnh đó, tớ có cảm giác hơi ngượng ngùng nhưng đầy hạnh phúc.
Cậu mãi mãi là người che chở, là người sánh bước cùng tớ trên mọi ngả của cuộc đời. Đồ cừu ngốc nghếch, tớ ghét cậu lắm, vì dám làm cho tớ...THÍCH CẬU!!!!!