MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

description[4rum One-shot] Nguyện là em trai người Empty[4rum One-shot] Nguyện là em trai người

more_horiz
Tên Fic: *Chỉ chỉ tiêu đề*
Tác giả: Annie Izu
Thể loại: 4rum Fic, OS
Sumary: -Ta nguyện là em trai người, tam sinh tam thế cũng được, nghìn năm vạn năm cũng thế.


Note: OS này dành tặng cho Relic vì cậu đã giúp tớ viết The Love.
Note 2: Và OS này là một phụ lục của The Love =))) Vì có vẻ như 1 OS nhiều BKGC hơn 1 chap nên cứ ham hố =))))
Note 3: Phong văn là tớ học theo Kem. Mong cậu bỏ qua *cúi*

PART 1

-Ta nguyện là em trai người, tam sinh tam thế cũng được, nghìn năm vạn năm cũng thế.


o0o

-Relic, Relic! Tỷ tỷ ngươi a~ Thật xinh quá. Lấy ca ca nhà ta đi~

Đám đồng bạn vây quanh hắn, hào hứng mà nhao nhao nói. A~ Thật nhức đầu. Relic nhíu mày nhưng vẫn nhoẻn miệng cười.

-Rồi rồi! Đợi khi ca ca các ngươi áo gấm về làng đi rồi hẵng qua nhà ta thú thê tử.

Hắn buông lời bông đùa khiến bọn đồng học cười phá lên. Nói gì thì nói chứ, người con gái đẹp nhất làng ai ngoài tỷ tỷ của hắn a? Có vị tỷ tỷ xinh đẹp, tính tình thùy mị lại nết na như vậy, thật hãnh diện mà~~~

o0o

-Loren ca ca, người phải đi thật sao?

-Phải. Ngươi ở nhà nhớ chăm sóc Sophie tỷ tỷ thật tốt.

-Ân!

-Nàng ấy đã hy sinh lớn vì ngươi rồi…




Relic giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa trên trán khiến vài lọn tóc đen bệt cả vào khuôn mặt khôi ngô. Nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, hừng đông bên kia chân trời dần ló dạng, rọi những tia dương quang đầu tiên lên mặt đất. Cả ngôi làng phút chốc ngập trong ánh nắng ấm áp sáng ngời của mặt trời. Khung cảnh mới thật đẹp. Hắn nhìn đến ngây ngẩn, thưởng thức cảnh tượng tuyệt mĩ hiếm thấy trước mắt.

“Nàng ấy đã hy sinh lớn vì ngươi rồi…”

Chợt giật mình vì lời nói xẹt qua đầu. Gương mặt tuấn mỹ của người trong giấc mơ thật thực, thật rõ a! Gương mặt đó có chút quen thuộc, cả giọng nói ấy nữa. Nó dường như là một đoạn kí ức được chiếu lại hơn là một giấc mộng.

Khẽ nhíu hàng lông mày, dạo gần đây, hắn thường xuyên mơ thấy những điều kì lạ.

-Đệ thức rồi à Relic? Ra đây dùng điểm tâm rồi mau mau đến trường_Từ ngoài phòng, tiếng nói dịu dàng êm tai vọng vào.

-Ân!_Vội tung chăn, nhảy xuống giường rồi mặc y phục chỉn chu, sau đó liền hí ha hí hửng ra gian chính cùng dùng điểm tâm với tỷ tỷ thân thương của mình.

Cái gì ký ức, cái gì giấc mơ, những thứ hư hư thực thực đó hắn không còn quan tâm nữa~~~

Ta nguyện là em trai người, tam sinh tam thế cũng được, nghìn năm vạn năm cũng thế.
o0o

Năm đó trong làng hằng đêm đều có một người mất tích, khi tìm được lại chỉ thấy cái xác rỗng tuếch bị hút cạn máu cùng tim. Dân trong làng sợ hãi, liền tìm một vị pháp sư về để tìm rõ nguyên nhân.

Tên pháp sư ấy có mái tóc vàng rực chấm cổ, y mặc bộ yakata màu đỏ thẫm. Relic nhìn mà tặc lưỡi, tên này nếu đi vào ban đêm không chình sẽ còn sáng hơn ánh lửa a!

-Tên yêu quái này là ngửi được mùi vị của Tứ Thảo nên mới mò đến đây. Nếu giết người có mùi Tứ Thảo đó, nó sẽ đi.

Đôi mắt đỏ thẫm như mắt thỏ khẽ liếc qua Relic, nhếch mép cười khinh một cái. Cặp ngọc sắc huyết âm trầm đó như có thể nhìn thấu được vạn vật, biết hết thảy sự tình nhân gian. Khẽ nhíu mày, mắt cam phủ một tầng sương nhạt, cái người này…thật khiến người ta chán ghét!

-Tứ Thảo là gì?

Trong làng, có người hiếu kì hỏi. Tên pháp sư đó nở một nụ cười hiền hòa đến cực kì giả tạo, lòng Relic thập phần khinh thường!

-Tương truyền khi trời đất sinh ra, đã định sẵn Tứ Linh, tức Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Còn có Tứ Trụ, tức Mộc Trà, Phong Diệp, Hỏa Lan, Thủy Liên. Bát vị đó là một trong những thần trụ trời của thiên hạ. Trong làng này, có người là một trong 4 vị Tứ Thảo ấy.

-Phải làm sao để tìm ra kẻ đó?

Không cần biết thân phận hắn là ai, không cần biết nếu hắn thật sự chết sẽ gây ra đại họa gì. Cái họ cần là sự an toàn trước mắt. Con người luôn vị kỷ như thế…

-Các ngươi mời ta đến đây, ta ắt đã có cách. Đêm nay cứ an an tịnh tịnh mà ngủ, ngày mai mọi thứ sẽ lại bình thường.

Dân làng nhao nhao ồn ã hồi lâu cũng dần tản ra. Relic so so vai rồi cũng quay lưng định trở về.

-Nàng quả thật đã hy sinh rất lớn cho ngươi…

Giật thót, cả người trở nên cứng đờ, mồ hôi rịn ra, quả thật khó khăn lắm Relic mới có thể động đậy, quay đầu lại nhìn. Đôi mắt cam trừng to đầy kinh hoảng chỉ thấy thân hồng ảnh phiêu động, tên pháp sư nhếch mép cười, thoắt cái đã biến mất.

Gió không biết từ đầu ào ào nổi lên. Từng trận, từng trận quốc vào mặt đau rát, tựa như sắp sửa có cơn bão lớn quét qua đây. Gió tung hoành cuốn cát bụi cuộn từng đợt mù mịt, không quan tâm đến chúng, Relic cứ cắm đầu cắm cổ một mạch chạy thẳng về nhà.

Tại sao? Tại sao tên pháp sư kia lại biết? Tại sao hắn biết được câu nói đã ám ảnh Relic suốt mấy ngày nay?

Thân ảnh trong mộng cũng không phải hắn, giọng nói cùng ngữ điệu càng khác xa, tuyệt đối không phải hắn! Vậy làm sao hắn biết?

Đứng trước ngôi nhà tranh siêu siêu vẹo vẹo, cả cơ thể đều bất động, tim đập loạn nhịp như muốn nổ tung, Relic thở hồng hộc từng hơi, đôi mắt cam vẫn chưa hết kinh hoảng.

Con đường làng ngày thường tấp nập là thế, giờ vắng lặng đến đáng sợ. Gió cuốn bụi trôi mù mịt, không còn tâm trí quản những thứ đó, Relic run run đưa tay đẩy cánh cửa gỗ vào.

Tiếng “cót két” vang lên nghe chói tai hơn bao giờ hết. Từng bước từng bước, hắn chậm rãi bước vô ngôi nhà quen thuộc. Bàn ăn quen thuộc, cái tủ quen thuộc, song trúc quen thuộc…Trên chiếc ghế tre quen thuộc lại có một bóng hình quen thuộc.

Một thân bạch y kiều diễm đoan trang, giữa ngực một sắc đỏ dần lan rộng tà áo trắng tinh, thật đúng là người con gái đẹp nhất làng. Relic khẽ nở nụ cười bước đến cạnh người thiếu nữ ấy, đôi mắt cam của hắn phủ một tầng sương nhạt. Cặp ngọc sắc đỏ xinh đẹp dịu dàng nhắm nghiền, để lộ hàng lông mi dài cong. Quả thật quá diễm lệ, mi mục như họa, sóng mũi thanh cao, làn da trắng nõn. Bên khóe môi đỏ hồng là một tia huyết chảy dài xuống cằm, giữa ngực cắm một thanh chủy thủ, máu từ đó ướt thẫm, dần lan ra tuyết y thuần trắng, tựa đóa hoa thẫm huyết đang nở.

-Tỷ tỷ…Tỷ tỷ…_Nụ cười trên môi Relic trở nên cứng ngắc, hàng lệ trào ra khóe mắt chảy dài trên đôi gò má. Hắn không dám lay mạnh vào người trước mặt, sợ rằng nàng sẽ tan thành mây khói mất.

Trên vai trái của người con gái chợt lóe sáng, những đốm lân tinh từ đấy mà bay vào vai trái hắn. Bờ vai gầy màu vàng mật phút chốc hiện lên một chiếc lá tuyết sắc thuần khiết, thuần khiết đến đáng ghê tởm!


-Nếu một ngày nào đó, linh hồn không thể chịu nổi pháp lực này, nàng ta sẽ hồn siêu phách tán…

Bên hiên nhà, thân ảnh sắc đỏ dựa vào cửa, mái tóc vàng phiêu động.


Ta nguyện là em trai người, tam sinh tam thế cũng được, nghìn năm vạn năm cũng thế.



o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o




500 năm sau...







Mưa phùn tầm tã, từng mảng từng mảng trắng xóa rào rào phủ khắp nơi. Rừng trúc xanh mướt vì mưa mà trở nên vài phần ảm đạm, nền đất ướt sũng, đôi chỗ còn bị trũng một vùng nước sâu.

Hàng trúc mọc đều thẳng tắp, xung quanh tứ phía đều chỉ có trúc, tựa như vô thanh vô thức đã lạc vào một mê cung. Đôi hài đen hối hả giẫm lên đất bùn lầy lội, đôi chân sớm đã lấm tấm vết bẩn, nhưng có vẻ chủ nhân của nó chẳng mấy để tâm, chỉ cắm đầu cắm cổ mà chạy. Lá sen đội đầu không thể ngăn mưa làm ướt một phần mái tóc đen rối bời, đôi mắt cam ánh lên tia nóng nảy, sốt ruột cùng lo lắng.

Hắn nghĩ, vậy là chết chắc rồi, tỷ tỷ ở nhà sẽ giận hắn mất!! Nếu thật sự ngoan ngoãn chỉ chơi trong làng, bản thân không chạy tít vào rừng trúc thì không chừng sẽ chẳng mắc mưa. Còn bảo vì sao hắn lại dại dột đi sâu vào rừng trúc phía tây làng? Chẳng qua bởi vừa trưa nay, khi đám mây trắng bồng bềnh cố bao vây nhưng vẫn không che hết những tia nắng chói chang của mặt trời rơi lọt xuống đất, hắn nghe được đám đồng học trong làng rủ rỉ tai nhau, nói tận cùng của rừng trúc có một đóa bạch liên ngàn năm, có thể trị bách bệnh bách độc. Nhưng chỉ người hữu duyên mới tìm được.

Đi ra khỏi rừng trúc, chạy vụt vào cổng làng, đứng trước mái nhà tranh mà thở hồng hộc. Những giọt nước trong suốt lăn dài trên thái dương, trượt xuống cổ, cũng chẳng phân biệt được là mồ hôi hay do mưa ướt. Cánh tay chắc nịch đẩy cửa bằng gỗ ra.

Đợi hắn trong nhà là một thiếu nữ vận tuyết y thanh tú, mái tóc trắng dài được cây trâm bạch ngọc đính lại gọn gàng, tăng thêm phần trang nhã, gương mặt tuyệt mĩ hơi nhăn nhó, mi tâm nhíu lại, gò má trắng hồng phồng lên, trên tay nàng là một vải lụa dùng lau người, những ngón tay dài mảnh khảnh hơi dụng lực khiến tấm vải đáng thương nhăn lại.

Hắn tặc lưỡi, thầm thở dài trong lòng. Thảm rồi thảm rồi, tỷ tỷ thật sự rất giận a!~

-Vào nhà!!

Quăng cho hắn tấm vải, người thiếu nữ quay ngoắc vào trong, không thèm nhìn lại. Hắn thở dài lê chân đi vào, vẻ mặt đầy phiền muộn, vứt chiếc lá sen dùng che mưa nhưng chả hiệu quả tí nào qua một bên, dùng tấm lụa hơi bạc màu lau lau mái tóc đen rối bời sũng nước.

-Sophie tỷ tỷ, ta xin lỗi_Hắn trưng ra bộ mặt của một tiểu oa nhi ngây thơ đầy hối lỗi, đôi mắt cam to tròn long lanh lóng lánh đến cả thỏ ngọc trên cung trăng còn muốn ghen tỵ.

Sophie quay mặt đi nơi khác hừ nhẹ một tiếng, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên đầy tiếu ý.

-Tên tiểu tử Relic này, mau vào trong thay y phục đi.

Nhận thấy cơn giận cùng sát khí của đại tỷ mình giảm đi đáng kể, Relic hí hửng gật đầu “Ân” một tiếng rồi một mạch chạy thẳng vào phòng.

Thấy dáng vẻ như chú nai tơ vừa được xá tội tử hình đó, Sophie khẽ phì cười. Vươn tay vuốt một lọn tóc mai bên thái dương, cặp ngọc đỏ thẫm ánh lên vạn nét yêu thương. Nếu cứ trôi qua như thế này, bình bình đạm đạm yên ổn sống, quả thật là điều hạnh phúc nhất mà nàng mong muốn rồi.

Kéo vai áo bên trái xuống, để lộ bờ vai mảnh khảnh xinh đẹp, trên làn da trắng nõn là hình xăm một chiếc lá sắc tuyết. Lá hơi uốn, dưới cuống có vài dây xoáy từng lọn chẳng biết là gì, sắc trắng lạnh lẽo mà thanh cao đến thoát tục, tựa như chiếc lá trên vai đang sống thật sự.


o0o


Từng cánh hoa trắng muốt mịn màng xếp quây quanh nhị vàng, đến cả cuống hoa cũng một màu tuyết sắc. Đóa bạch liên trước mắt thanh cao, diễm lệ đến nỗi như muốn đâm vào đôi mắt đỏ thẫm của Sophie, một lần nữa, mi tâm nhíu chặt lại.

-Ngươi lấy cái này ở đâu?

Giọng nói dịu dàng như dòng nước mát đầu xuân, nhưng ngữ điệu thập phần giận dữ. Mi mục như họa điềm nhiên đến xa cách, khác hẳn vẻ thùy mị hiền từ ban đầu. Nhìn vào thật khiến người ta một trận kinh hãi.

Relic ngây ngốc ngạc nhiên, hắn đã làm gì mà khiến tỷ tỷ nổi giận đến thế? Bàn tay gầy vò vò mái tóc đen vốn đã rối bù, lòng đầy lo lắng, việc hắn trốn đi chơi ban chiều chẳng phải tỷ đã tha thứ rồi sao?
-Tỷ tỷ? Ta lấy nó trong rừng trúc…

RẦM

Chiếc bàn gỗ đáng thương bị nện một cái đánh thật mạnh, đến cả Relic cũng giật mình. Người thiếu nữ trước mặt mím chặt môi, nhắm nghiền mắt, hít vào một hơi thật sâu để điều tiết lại cảm xúc, sau đó là mở to đôi mắt đỏ thẫm trừng hắn.

-Ngươi vào rừng trúc? Ngươi rốt cuộc đã thấy cái gì?

-Đệ…đệ không thấy gì cả… Đệ chỉ là nghe nói bạch liên này có thể giúp trị được bách bệnh…nên…nên…

Một kẻ lanh lợi, ăn nói khéo léo như Relic không hiểu sao lúc này lại lắp ba lắp bắp. Ai da~ Đứng trước con thịnh nộ của tỷ tỷ, dù có là hổ vương đi chăng nữa cũng phải biến thành tiểu miêu thôi~~!

Nhìn bộ dạng lúng túng của hắn, Sophie không khỏi thấy đau lòng. Đóa bạch liên này vốn dĩ không có trên nhân gian, trừ khi có người cố tình đưa cho hắn, chẳng bao giờ có chuyện hữu duyên hay vô tình! Nhưng là… Relic vẫn luôn lo nghĩ cho nàng a… Một kẻ đã mang trên người thân thể hư nhược từ khi sinh ra...

-Relic, dọn dẹp hành lí. Chúng ta chuyển đi nơi khác.

-Tỷ tỷ?

Nhìn theo bóng lưng của Sophie, Relic hơi ngẩn người. Vẫn là bạch y trắng thuần tinh khiết, nhưng sau lại thấy cô đơn cùng bi thương?

Vì mãi nhìn, nên hắn không hề phát hiện, trước hiên nhà, một đôi mắt xanh ngọc luôn quan sát họ.

Ta nguyện là em trai người, tam sinh tam thế cũng được, nghìn năm vạn năm cũng thế.



0000000000000000000000000000000000000000000000000

Đây là Part 1 :red: Vì viết không nổi 1 OS này nên đành chia thành 2 part :red:
Lời cuối cùng là Relic đừng có chém tớ a :red:
Cũng đừng vì thế mà hành hạ The Love a :red:

description[4rum One-shot] Nguyện là em trai người EmptyRe: [4rum One-shot] Nguyện là em trai người

more_horiz
nah ~
vì hôm qua nhà bị rớt mạng nên hem làm gì đc :3
điều đầu tiên tớ muốn nói lờ...
quăng part 2 lên đi :v
quăng đi rồi comt đàng hoàng cho :v
cơ mà đâu phải bé thỏ nào cũng có mắt màu đỏ :3
ngoài lề tí =)) viết cho riêng mình Ann thâu, đừng tò mò =)) :
:

description[4rum One-shot] Nguyện là em trai người EmptyRe: [4rum One-shot] Nguyện là em trai người

more_horiz
com neh ~~
thứ nhất là về ngoại hình nv ~ Shine là tóc xanh biển sậm gần đen, na ná Dương ấy, mắt màu hổ phách thì thấy có vẻ hợp hơn ~ còn Sophie-san, well, ngoại hình này thầy chưa thấy bao giờ ne ~ rốt cuộc là từ đâu mà ra vại ?~ 
thứ 2 là, ở đây gọi Shine là "hắn" thầy thấy không hợp lắm ~ "hắn" dùng nhiều ở kẻ phản diện, 1 chút gì đó như là ngạo nghễ, hay là bá đạo chăng ?~ *cười* nên thầy thấy sử dụng đại từ này với Shine không hợp a ~
thứ 3 là, cả tỷ đệ đều hiền như nhau (chắc vậy ha ~) nên việc xưng hô "ta" có vẻ gì đó hơi xa cách, cũng như sự kính trọng như phần nào bị giảm bớt, dù là rất nhỏ đi chăng nữa ~
thứ 4 là, dường như fic này đan xen vào đó là cả văn nói, văn nói ở những cuộc đối thoại thì bình thường, nhưng lại ở lời tường thuật thì nó có vẻ gượng, nhất là khi không sử dụng ngôi thứ nhất ~
đợi part2 ~~

description[4rum One-shot] Nguyện là em trai người EmptyRe: [4rum One-shot] Nguyện là em trai người

more_horiz
Part 2
Vì máy Ann quá lag nên em đăng hộ

-Tỷ tỷ…rốt cuộc, người đang giấu ta chuyện gì?

Đồi cỏ mênh mông bát ngát ngút trời, tựa như trải dài bạt ngàn vô tận. Giữa đồi, bạch y thiếu nữ đoan trang như ngọc đang đung đưa trên chiếc xích đu độc nhất nơi đây, mi mục thanh tú, mắt đỏ thẫm tựa thỏ ngọc cung trăng, chân mày lá liễu đen tuyền uốn cong một vòng nguyệt quế, tóc trắng phiêu phiêu trong gió, gương mặt hiền từ thùy mị đến không nét bút nào tả hết được.

Cạnh bên,  lục y nam tử dựa người vào gốc đào, mái tóc đen lay động theo gió, đôi mắt cam giảm đi sự trẻ con, tăng vài phần trưởng thành, ngữ điệu cùng bộ dáng vô cùng nghiêm túc. Hắn đã ngẫm nghĩ rất lâu, bắt đầu từ cái ngày tỷ tỷ trở về sau 3 đêm mất tích, hắn luôn bị tỷ tỷ quản giáo nghiêm ngặt. Thường không cho đi đâu xa, làm gì, ở đâu cũng đều phải cho tỷ tỷ nắm rõ mọi hành tung. Sophie như sợ một ngày nào đó, hắn sẽ bị bắt đi mất vậy.

Một khoảng im lặng kéo dài. Mãi cho đến khi Relic không thể kiên nhẫn chờ đợi, nhãn tình khó chịu cùng nóng nảy bước đến cạnh chị mình.

-Tỷ tỷ!

-Ngày đó…ta gặp lại hắn_Môi hồng bật mở, phát ra thanh âm mát lạnh tựa dòng suối thuần khiết chỉ độc nhất ở chốn tiên cung, làm người ta thấy phút chốc chỉ thấy say mê.

Năm ấy, khi phụ mẫu còn tại nhân gian, nàng vừa tròn 16 tuổi.

Giữa muôn ngàn loài hoa cỏ đủ loại đa dạng sắc màu lay động theo vũ điệu của phong thần, những cánh đào hồng đằm thắm lìa cành tung bay trong gió. Khi hoàng hôn bao trùm nhân gian, ánh chiều tà lồng lộng phủ sắc vạn vật, một thân trường bào màu xanh lục đẫm máu mê man bất định phủ phục trên mặt đất. Thấy được hắn là đương lúc nàng đang hái thuốc…

Bây giờ nghĩ lại cũng thật hối hận, thà rằng lúc đó thấy chết không cứu còn hơn…

Khi ấy nàng chỉ một mực muốn cứu người, sắc trời cũng dần biến chuyển, ánh nắng nhạt dần nhạt dần rồi tắt lịm, màn đêm bắt đầu thống trị nhân gian. Sợ hắn bị nhiễm lạnh, nàng đem thân thể đẫm máu ấy vào một hang động gần chân núi, đốt củi lửa sưởi ấm cùng soi sáng. Sophie lấy dược thảo vừa tìm được ban chiều để cứu lấy nam tử trước mặt.

Gương mặt sau khi được lau sơ dù còn chút bê bối nhưng lại toát ra vẻ quyền uy lãnh khốc, đường nét tinh tế, hài hòa, cái mũi cao thanh tú lại cường ngạo, bờ môi hồng dù nứt nẻ vì thiếu nước vẫn không kém phần mị người, ưng mâu đen tuyền nhíu chặt, Sophie không đành lòng mà xoa xoa mi tâm hắn, ưng mâu một thời gian cũng dần buông lỏng, trả lại nét an tĩnh vốn có. Bất chợt, bàn tay trắng nõn vô tình lướt qua đôi mắt nhắm nghiền, lông mi hắn dài uốn vòng cung, người này nếu có một đồng tử xanh ngọc hẳn sẽ là đại nam nhân khuynh quốc khuynh thành.





Chân giẫm lên đất lấy lực cho chiếc xích đu đung đưa, bàn tay trắng nõn nắm chặt dây treo, đầu hơi nghiêng qua một bên, đôi mắt đỏ thẫm nhìn về nơi vô định nào đó, trên miệng bất chợt nở nụ cười bất đắc dĩ. Một cỗ xúc cảm khó tả dân trong lòng Relic, là hiếu kì, là tò mò, là khẳng định,…? Hắn cũng không rõ, chỉ biết, người nam nhân kia đối với tỷ tỷ mình lại có vị trí không hề đơn giản.




Lúc hắn tỉnh dậy, là ngày hôm sau. Đúng như nàng từng nghĩ, hắn có cặp mắt màu xanh ngọc đẹp tuyệt mĩ, đôi đồng tử ấy bần thần nhìn nàng, mơ mơ màng màng cất tiếng “Sophie…?”

-Ngươi biết ta?_Nàng khẽ nhếch mi, ngữ khí lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Người này dù nhìn rất quen, nhưng trong trí nhớ bản thân thì nàng chưa từng gặp hắn bao giờ.

Lục y nam tử trước mắt hơi ngây người, đôi mắt xanh ngọc tuyệt mĩ mờ mịt, rồi gần như tức khắc, cặp ngọc xanh kia lấy lại vẻ lãnh ngạo ngày thường. Hắn cựa người ngồi dậy, lại động vết thương làm nó nhói lên một cái, bất giác đưa tay ôm bên hông bụng – nơi vai băng trắng bó lại cẩn thận dù còn rướm vài vệt máu.

-Không…_Hắn khó nhọc mở miệng, mi tâm khẽ nhíu lại nhưng sau đó lại trở về vẻ bình thường. Như vết thương sâu hoắm nơi hông bụng chẳng qua chỉ là chuyện nhẹ tựa lông hồng. Nàng hơi nhau mày tỏ vẻ không vui, đôi mắt đỏ thẫm sắc bén thấy được tất cả những cử động dù nhỏ nhất trên gương mặt tuấn mỹ phi phàm kia.

-Uống_Không quản hắn phủ nhận quen biết trong khi lại rõ danh tính nàng đến vậy, Sophie đưa Loren một vò nước, dù sao hắn cũng mất nhiều máu lẫn mất sức, mồ hôi ra nhiều, cần bổ sung nước. Trong nước có pha một ít thảo dược hồi phục thân thể mà nàng vừa hái được ngày trước, thuận tiện giúp hắn bồi bổ một chút.

Đối với những người khác, dù là kẻ xa lạ chưa từng quen biết hay kẻ khất cái đầu đường xó chợ, Sophie đều đối xử rất dịu dàng, cẩn trọng. Chỉ là không hiểu, đối với người nam nhân này, trong lòng nàng luôn sinh ra loại cảm xúc khó chịu, bức bối. Như nhung nhớ, như thương xót, như hờn giận…

Nhìn cánh tay thanh mảnh trắng nõn chìa vò nước trước mặt mình, Loren bất giác cười. Hắn cười thật ôn nhu, thật dịu dàng, cười đến vân đạm phong khinh, tim giật thót, nàng bất chợt ngây ngẩn nhìn. A… Nụ cười này ở đâu? Quen lắm, nhưng nàng không nhớ, không thể nhớ. Ký ức bỗng chốc trở nên hỗn độn, rối loạn, tựa như tơ vò, mãi chẳng thể gỡ ra, đến cuối cùng hóa thành màn sương trắng, không còn lại gì.

-Ta không phải người. Thứ này không giúp ích cho ta_Thu lại nụ cười bất giác vừa rồi, hắn không nhanh không chậm từ chối, nhưng đáy mắt vẫn là sót lại tiếu ý.
Nàng giật mình thoát ra suy nghĩ mông lung, “A” một tiếng đáp trả rồi cất đi vò nước. Kỳ thật ngay từ đầu nhìn thương tích của hắn, nàng đã nhíu mày. Lúc cầm tay hắn lên bắt mạch, Sophie mới thật sự khẳng định – tên này không phải người.

-Không sợ ta là yêu quái?_Thấy Sophie thản nhiên đến lạ, hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng hỏi, mệt mỏi nằm xuống đất, đôi mắt nhắm lại nghỉ ngơi, đợi chờ câu trả lời của nàng.

Sophie cất vò nước lại chỗ cũ rồi sắp xếp các loại thảo dược vào lại chiếc làn, đôi tay mảnh khảnh thoăn thoắt làm việc, khéo léo cầm cái này lại nắm cái kia, động tác nhanh nhẹn không chút vụng về.

-Ngươi là yêu quái? Vậy thì một dao giết chết ngươi đi_Thản nhiên đáp trả, một chút hoài nghi, sợ sệt hay kinh ngạc đều không có. Mi mục như họa, gương mặt thanh tú bất động thanh sắc, đôi môi hồng mỏng tang, làn da trắng mịn màng, Loren tỉ mỉ xem xét dung nhan người con gái đó, nàng vẫn vậy, sắc đẹp không kiêu sa mà làm ấm lòng người. Không đến nỗi chim sa cá lặn, nhưng đủ khiến nguyệt cười hoa tươi.

Một đêm, cứ thế trôi qua.

o0o

Tiếng chim hót ríu rít bên tai, thứ ánh sáng không quá chói chang nhưng đủ để kéo nàng tỉnh dậy sau giấc ngủ dài rọi vào khuôn mặt xinh đẹp. Mi tâm khẽ nhíu, nàng khó khăn trở người.

-Sáng hảo.

Khi đôi mắt đỏ thẫm vừa mở, đã thấy hắn ngồi dựa vào vách đá nhìn nàng cười. Không còn tỏ vẻ xa cách hay lạnh lùng, là thật tâm cười với nàng. Trừng hắn một cái, Sophie xoay người quay lưng lại với hắn. Đôi mắt đỏ to tròn khẽ nhíu, hai má trắng hồng hơi phồng lên, nàng thật hết thuốc chữa rồi! Sao lại hành xử vô lễ với người ta như thế? Sao mỗi lần nhìn thấy gương mặt tuyệt mĩ cùng đôi mắt xanh ngọc khuynh thành đó, lòng nàng lại dâng lên một cỗ xót xa?

-Hôm nay ta sẽ đi.

Giọng nói trầm ấm vang bên tai, tựa như tia dương quang của mặt trời vào buổi sớm, cũng là ấm áp như vậy đi? Ngồi dậy đối mặt với hắn, nàng vẫn trưng ra bộ mặt phụng phịu chán ghét, bàn tay mịn màng vuốt vuốt mái tóc bạch kim, sau đó quấn nó một vòng rồi buộc lại bằng dây lụa đỏ.

-Thương thế của ngươi…

-Ta khỏi hoàn toàn rồi. Nhìn xem_Loren cắt ngang lời nàng nói, tiện tay giật lấy dải lụa sắc đỏ kia, làm mái tóc trắng như tuyết một lần nữa xõa tùy tiện lên vai. Trừng hắn bằng đôi mắt đầy phẫn nộ, nhưng chưa kịp làm gì, Loren đã ôm lấy nàng. Tấm lưng thanh mảnh dựa vào ngực hắn, hắn cư nhiên không để ý đến, tùy tiện biến ra một cây trâm bạch ngọc, quấn tóc nàng lại một cách gọn gàng rồi cài trâm lên.

-Múa cho ta xem lần cuối đi… Sau này sẽ không làm phiền muội nữa…

Hắn cười thầm trong lòng, không ngờ đã qua mấy kiếp luân hồi, nàng vẫn hệt như ngày nào. Cái tính trẻ con của nàng bây giờ, khiến hắn nhớ lại năm 16 tuổi của xưa kia, mỗi lần hắn phạm lỗi, nàng đều hung hăng trừng mắt như thế, mỗi lần nàng giận dỗi, sẽ đều nhíu mày cùng hơi phồng đôi gò má trắng.

Về phần Sophie, sau này nghĩ lại, nàng hẳn sẽ chắc chắn rằng bản thân khi đó đã bị nhập hay thôi miên rồi. Cư nhiên nghe lời hắn, chân xoay bước đứng lên, đi ra ngoài hang động, giữa muôn ngàn hoa cỏ trải đầy dưới chân, nàng bắt đầu nhảy một điệu múa.

Mười đầu ngón tay thon thả vẽ vời vào không khí những đường cong uyển chuyển, đôi chân thoăn thoắt nhún nhảy trên nền cỏ xanh, nàng xoay người một cách mượt mà, hai bàn tay mềm mại chuyển động. Chẳng rõ đây là điệu gì, chỉ múa một cách tùy tiện, múa theo bản năng mách bảo, không ngờ lại kết hợp thành một vũ điệu hoàn mỹ như vậy.

Kết thúc điệu múa, Sophie đứng xoay lưng lại phía Loren, một ngọn gió nổi lên, làm tung bay mái tóc hai người. Hắn vỗ tay tán thưởng, sau đó đứng dậy,tiêu diêu tự tại mà phất áo định biến đi.

-Cáo từ.



-Ta cuối cùng cũng đợi được chàng…

Nàng xoay người lại, đôi mắt sắc đỏ chứa vô vàn nhu tình cùng thương xót, vẻ trẻ con của thiếu nữ 16 tuổi phút chốc đã biến mất, một thân dịu dàng vô khuyết, đạm nhiên đứng thẳng mà nhìn người trước mặt. Thần tình như vậy, hẳn là nàng đã nhớ ra…

Loren thầm cười khổ. A…thật là…vẫn cái tính cố chấp không đổi…

-Sophie…Ta xin lỗi.

Đôi mắt màu xanh ngọc khuynh thành chứa vô vàn cảm xúc đó, nó làm nàng không dám đối mặt. Loren vẫn vậy, một thân phong lưu tiêu sái mà lãnh ngạo, luôn nhìn kẻ khác bằng đôi mắt từ trên cao nhìn xuống, khí chất bất phàm khiến người ta phải e dè cùng ngưỡng mộ. Chỉ là…Chỉ là nó lại có thêm nét cô tịch.


-Khụ khụ_Sophie bấm ngực, bản thân nàng ho dữ dội, ho đến tê tâm liệt phế, ho đến muốn xét rách cả cuống họng. Relic không đành lòng vỗ vỗ tấm lưng mảnh khảnh giúp dịu cơn ho của chị mình. Cuối cùng, Sophie ho ra một ngụm máu, Relic hoảng hốt, vộ vã lấy vò nước giắt bên hông cho tỷ tỷ.

-Tỷ tỷ, mau uống…

Dù chuyện gì đã xảy ra, dù sự thật là gì giờ hắn đều không cần quản. Chỉ muốn được yên yên ổn ổn, bình bình đạm đạm mà sống hết một đời êm ấm.





Từ ngày đó, Sophie trở nên khỏe khoắn hẳn lên, không còn hư nhược như trước. Nàng không nói, Relic cũng chẳng dám hé miệng. Hắn nghĩ, có lẽ tỷ tỷ đã biết rồi, chỉ là không muốn trách mắng thôi.
Đóa bạch liên ngày ấy, hắn đúng là đã đem đi tiêu hủy. Băm nhuyễn từng cánh trắng muốt tựa tuyết ra rồi đem ngăm trong nước suối, chính là nước trong vò mà hắn đã đưa cho tỷ tỷ uống.
Quả là bạch liên trong truyền thuyết, có khả năng trị được bách bệnh, chính là hắn cũng thấy kì lạ, chẳng lẽ bản thân may mắn đến nỗi nhặt được bảo vật ngàn năm này?

o0o

Ngày đó trời mây âm u, cả một tia nắng mặt trời cũng không có lọt nổi qua tuyền vân. Phong vũ gào thét, quất từng ngọn gió sắc lạnh vào người đau rát. Khi ấy, Relic cùng Sophie đang ở giữa đồng hoang, cây rừng xung quanh khốn đốn ngả nghiêng như muốn đổ rạp, trước mặt họ là người nam tử mặc y phục đen tuyền. Hắc phát dài mượt che lấp phần tóc đỏ ngắn hơn bên trong, nhưng vẫn lộ ra vài lọn sắc huyết. Cặp ngọc màu thẫm máu nhìn hai người họ, không chút biểu cảm.

-Xin các hạ tránh đường cho tỷ đệ chúng tôi qua. Trời cũng sắp bão rồi_Sophie lên tiếng, đôi mắt đỏ cẩn trọng quan sát người kì lạ trước mặt. Hắn có đôi mắt sắc huyết băng lãnh, gương mặt bất động thanh sắc, không nóng không lạnh lại vô thức toát ra sát khí bức người.

-Trong các ngươi, ai là Phong Diệp_Giọng nói âm trầm vang lên, tựa như vọng từ đáy sâu vực thẳm, quỷ dị, đáng sợ. Relic cảm nhận một cỗ khí lạnh ám lấy cơ thể, khiến hắn bất giác run lên. Sophie nhíu mày, đẩy Relic ra sau lưng nàng.

-Ta là Phong Diệp_Nàng nói, giọng vẫn thước tha như gió thoảng mà chắc nịch không chút do dự. Relic cảm thấy mờ mịt, Phong Diệp là gì? Đôi mắt cam cũng trộm đánh giá biểu cảm nam nhân kia, rồi quay sang nhìn tỷ tỷ mình. Kẻ chặn đường vẫn không một chút biểu cảm, còn tỷ tỷ thần sắc lại ngưng trọng như vậy, thật làm hắn cảm thấy không quen.

-Ngươi có mùi của Phong Diệp. Hắn cũng có_Đôi mắt sắc huyết âm trầm của hắn lướt qua Relic. Thần sắc Sophie càng trở nên nghiêm trọng, nàng như muốn giấu Relic ở một nơi nào đó khuất xa chốn này. Bàn tay thanh mãnh nắm lấy một bên góc áo giật xuống, để lộ bờ vai trái trắng nõn mịn màng cùng hình xăm một chiếc lá sắc tuyết.

-Ta là Phong Diệp_Từng chữ từng chữ, nàng chậm rãi nhắc lại một lần nữa.

[Thịch]

Relic cảm thấy xung quanh trở nên mơ hồ, mọi thứ đều quay cuồng, những kí ức vụn vỡ xẹt ngang qua trí óc. Hắn cảm thấy bản thân choáng váng, đôi chân loạng choạng vài bước rồi ngã bệch xuống đất, mắt cam mở to kinh ngạc, bờ vai run rẩy từng hồi.

-Nàng ấy đã hy sinh lớn vì ngươi rồi…

[Im đi…]

-Nàng quả thật đã hy sinh rất lớn cho ngươi…

[Đừng nói nữa…]

-Relic?_Sophie lộ rõ vẻ hoảng hốt vội chạy đến đỡ đệ đệ mình, nhưng hắn không nương tình mà hất tay nàng ra.

-Đã từng nghĩ đến cảm giác của đệ chưa?_Mái tóc đen lòa xòa phủ đi đôi mắt không rõ biểu tình, bờ môi hồng mấp máy, Relic từng chữ từng chữ nói ra. Tĩnh và lặng, đó là những gì nàng thấy được từ đôi mắt cam của Relic, từ một Relic thật sự của hàng nghìn năm về trước. Nàng nhận ra, đệ đệ nàng đã nhớ lại tất cả…

Tứ Thảo – 4 kẻ trụ trời đất – Mộc Trà, Phong Diệp, Hỏa Lan, Thủy Liên. Mỗi người bọn họ là đại diện cho từng loài khác nhau, Mộc Trà là tiên, Thủy Liên là quỷ, Phong Diệp là người và kẻ nửa người nửa tiên Hỏa Lan.

Năm đó hắn nhớ rõ, một kẻ tự xưng là “nhà Tiên Tri” đã phán [Phong Diệp là kẻ mang gánh vác nặng nề nhất]. Khi ấy, Relic vừa lên 6, mắt cam mở to chớp chớp ngơ ngác không hiểu chuyện, tỷ tỷ đã đưa nó vào nhà, không cho gặp mặt người tiên tri ấy nữa. Tỷ tỷ cũng từng nói [Cứ sống một đời bình đạm yên ổn là được rồi]. Nhưng mãi đến mai sau, khi tận mắt thấy tỷ tỷ bị giết, hắn mới hiểu mọi chuyện.

-Phong Diệp là ta_Không e sợ, không lẫn trốn, trực tiếp đối mặt với kẻ quỷ dị trước mắt, Relic đứng dậy không chút kiêng dè mà tự nhận. Gió nổi lên, làm trang phục và tóc mỗi người đều tung bay phần phật. Kẻ kia nhếch mép cười nhưng đôi mắt không cười, có thứ gì đó tận sâu trong cặp ngọc đỏ thẫm kia khiến lòng người tê dại.

-Cả hai người đều có mùi của Phong Diệp. Vậy thì giết cả hai đi~~

Hắn nói như ngân giọng, bàn tay như yêu kiều xoăn xoăn lọn tóc đỏ của mình, vô tình lại toát ra vẻ yêu mị.

-Ngươi tại sao lại muốn hủy Phong Diệp?

Sophie rốt cuộc cũng hỏi. Phong Diệp cùng người này không thù không oán, căn bản hắn không có lí do để giết một trong tứ thảo.
Nụ cười trên môi hắn trở nên rộng ngoác quái dị, âm thanh nhuốm đầy sự chết chóc vang lên

-Vì…ta muốn hủy diệt thế gian này…

Gió hung hăng quất từng cơn dữ dội, những đóa hoa yếu ớt đáng thương bị gió vật đến gãy cành, lìa cánh. Cát bụi bay tứ tung, tạo một mảng mờ mịt, tiếng gió rít gào từng trận lạnh lẽo vang bên tai.
Giữa khung cảnh hỗn loạn, có ba người đứng đó, một kẻ im lặng, hai người chết lặng.

-Ngươi nghĩ bọn ta sẽ dễ dàng để nơi này bị hủy trong tay ngươi?

Giữa cát bụi xoay vần, giọng nói trầm ổn vang lên. Relic thảng thốt, hắn quay đầu lại, đôi mắt cam mở to nhìn người trước mặt. Đã qua bao ngàn năm, hắn mới nghe lại tiếng nói này?



o0o




Tiếng bàn phím gõ lạch cạch lạch cạch vang vọng trong căn phòng ngăn nắp, sạch sẽ. Với sự bài trí tuy đơn sơ mà toát lên phần mạnh mẽ, có vẻ là phòng con trai. Trong một góc phòng, cậu thanh niên đang chăm chú trước dàn máy tính.

-Relic! Tới giờ ăn trưa rồi, còn không mau xuống phụ chị một tay?

Có tiếng nói trong trẻo mà dịu dàng từ dưới lầu vọng lên. Người tên Relic vội tắt máy tính, dọn dẹp sơ chỗ mình vừa ngồi rồi tung tăng mở cửa chạy xuống tầng trệt.

-Sophie nee-chan, hôm nay ăn gì?

Relic cười toe toét, hăng hái nhận lấy nồi canh còn bốc khói thơm lừng từ chị mình. Và ngay sau câu hỏi đó, cậu còn được khuyến mãi thêm cái gõ đầu rõ đau của Sophie. Làm bộ dạng nhăn nhó đau đớn đáng thương nhìn người trước mặt, Relic kêu ra tiếng rên đau có vẻ khoa trương.

-Hôm nay có món thịt hầm cùng súp. Đồ háu ăn!

Sau khi lăng xăng chạy ra nhà ăn, đặt nồi canh lên bàn, Relic vò vò đầu cười xòa ra chiều hối lỗi. Sophie nhìn cảnh đó cũng phì cười gật đầu đắc ý rồi quay đi, hì hục làm tiếp gì đó trong nhà bếp.

Một cuộc sống như vậy, tuy không có gì đặc sắc nổi bật, nhưng chỉ cần bình bình đạm đạm yên ổn sống qua ngày cũng hạnh phúc lắm rồi.


Ta nguyện là em trai người, tam sinh tam thế cũng được, nghìn năm vạn năm cũng thế.

description[4rum One-shot] Nguyện là em trai người EmptyRe: [4rum One-shot] Nguyện là em trai người

more_horiz
tình hình là...
điểm cộng của cậu là việc sử dụng từ Hán Việt ~
và điểm trừ của cậu cũng là... việc sử dụng từ Hán Việt ~
cậu lạm dụng nó quá nên... tớ đọc mà cứ ong hết cả đầu omg, buổi đêm là lúc tớ muốn đầu mình yên nhất
cậu đã tiến bộ rầu đó ah :3
chú ý dấu chấm, phẩy nhé cậu :3
anou... lỗi neh ~
ngăm
--> ngâm
Kỳ thật
tớ nghĩ cậu sử dụng từ [thực] thì ổn hơn là [thật]
nàng vẫn trưng ra bộ mặt phụng phịu chán ghét,
bộ mặt phụng phịu á???
Relic hoảng hốt, vộ vã lấy vò nước giắt bên hông cho tỷ tỷ.
--> vội

description[4rum One-shot] Nguyện là em trai người EmptyRe: [4rum One-shot] Nguyện là em trai người

more_horiz
sử dụng nhiều từ Hán Việt thì hãy chịu khó thêm chú thích, nếu không những người không rành Hán Việt không hiểu, dễ gây nhàm chán vì đọc mãi không nắm được câu chuyện ( ´∀`)
1 số câu đặt bên cạnh những hình ảnh Hán Việt rất hay lại là 1 số từ ngữ mang sắc thái tầm thường, gây nên sự chênh lệch lớn dẫn đến sự lủng củng trong câu cú và diễn đạt ( ´∀`)

sau cảm giác Lò phong độ cao cơ hơn cả Sophie là thế lào ( ´∀`)( ´∀`)thầy thấy là Sophie vẫn là chín chắn nhất, Lò cứ phải chạy dài mới hóng kịp a ( ´∀`)và có hint Lò x Sophie ( ´∀`)( ´∀`)
đoạn kết thúc kiếp trước khá cụt, chưa thấy được có sự kết nối với kiếp sau, đọc hơi ngang, hình như dạo này trò bắt đầu bị cái lỗi này ( ´∀`)

"tùy tiện" nhiều quá ( ´∀`)

description[4rum One-shot] Nguyện là em trai người EmptyRe: [4rum One-shot] Nguyện là em trai người

more_horiz
Mình nhớ mình có post 1 bài comt khá là dài vạch lá tìm sâu :v nửa tiếng của mình đó :v
không hiểu sao h vô lại chả thấy cái comt yêu quý đâu, nên comt lại
mà comt lại thì làm biếng vạch lại từ đầu nên tớ comt ý chính thôi nhé

nội dung thì ừm, cá nhân tớ thấy fic từ đầu chí cuối khá là ...có sóng mà sóng nhè nhẹ, chưa đủ mạnh để vỗ nát bờ rào (cũng có thể tại yêu cầu tớ hơi cao), đơn giản thì chưa có cảnh action thật mạnh mà chủ quan tớ thấy nên đưa vào để hấp dẫn hơn, nội dung khá dễ đoán, fic không gây cảm giác bất ngờ rình rập cho tớ mà ngược lại, tớ có thể nhẹ nhàng từ từ thưởng thức fic, như đang nhâm nhi 1 li trà ấm 1 cách thư thả, ừm, cảm giác khi tớ đọc fic là vậy đó.
cơ mà đoạn cuối =]]]]] OOC rồi =]]]]] phòng mình bừa như bãi chiến trường chứ sạch sẽ ngăn nắp gì trời :)) mà "dàn máy tính" là 1 lúc tớ chơi cả nguyên dàn mấy máy lận á ? @@" whoa =]]]

thịt hầm cùng súp
ầy, toàn những món mình không ăn \m/


Nói chung được người ta viết cho nguyên 1 OS riêng thế này rất là thích =]]]]] feel yomost =]]] cám ơn cậu nhé, tớ save lại để dành =]]]

description[4rum One-shot] Nguyện là em trai người EmptyRe: [4rum One-shot] Nguyện là em trai người

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply