Phù,Ann nhờ post hộ đây.
************************************
*cười cười* Hôm nay siêng lại, định làm liền 2 chap trong một ngày *cười cười*. Nhưng mà…*chắp tay vái* nếu thấy nó very very giống một câu chuyện nào mà mọi người gặp trên mạng thì không chừng Ann lấy ý từ câu chuyện đó đó *cười trừ* Nhưng không giống hoàn toàn đâu, chẳng qua chỉ là lấy một chút ý khi con “ma” (chắc vậy) hiện lên thoai
0000000000000000000000000000000000000000000000000000000000000000
Tối hôm đó, Mizu và Dream đến nhà Kumiho như lời cô mời. Sau khi trốn học viện Sakota một cách “an toàn”, hai người họ bất chợt gặp Alisa trên đường.
“Chà chà!!! Vi phạm nội quy nhà trường, dám trốn ra ngoài nha”
Alisa cười bí hiểm, nhưng dù thế, nó vẫn không làm gương mặt thánh thiện của cô giảm đi phần nào. Ngọn gió nhẹ nhàng lướt, mái tóc hồng bồng bềnh, trông cô tựa nàng tiên nữ hiền dịu, cả người như toả ra ánh hào quang sáng. Mizu toát mồ hôi, phút chốc đã ướt đẫm nơi thái dương, trốn ra khỏi học viện Sakota là điều cấm kỵ nhất trong tất cả các điều cấm kị (mặc dù học sinh trốn ra ngoài ngon ơ). Nếu bị phát hiện, sẽ bị kỷ luật cao nhất. Ngược hẳn với sự lo lắng của Mizu, Dream lại cười xoà, cặp ngọc tím biếc nhắm tít lại, hệt như con búp bê nhỏ dễ thương.
“Hihi! Alisa chẳng phải cũng đang ở ngoài trường sao hở?”
Hàm răng nhe ra toe toét khiến cả Alisa lẫn Mizu không thể nhịn mà phì cười. Ừ nhỉ, chính Alisa cũng trốn ra, thế mà Mizu lại quên béng.
“Đùa chút thôi. Mà đêm hôm thế này, các cậu định đi đâu thế?”
Alisa hỏi, giọng nói dịu ngọt tựa mật ong.
“Không biết, Kumiho bảo tụi mình đến nhà bạn ấy chơi”
Mizu thành thật trả lời tuốt. Tuy nội trú ở học viện nhưng những học sinh không có nhà riêng bên ngoài chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Alisa bỗng dùng ngón cái bấm bấm ngón tay còn lại, một hồi, gương mặt dịu dàng chợt biến sắc. Nhưng ngay sau đó, Alisa vẫn lấy lại phong thái như ngày thường. Chỉ tiếc là, Dream đã nhìn ra được sự thay đổi vừa rồi của cô.
“Thế à. Trước khi đi, tớ khuyên các cậu một câu”
Alisa nhoẻn miệng cười, giọng nói thánh thót bỗng chốc trở nên nghiêm túc lạ thường. Cả hai ngạc nhiên, nghe những lời Alisa bảo
“Đừng…đùa giỡn với người đã chết”
Lời nói như gió thoảng mây bay, Alisa lướt qua cả hai người và chợt mất hút trong bóng đêm vô tận. Mizu hoảng hốt, mắt xanh mở to ngạc nhiên
“Trời! Alisa chạy nhanh thế??”
Cô tấm tắc khen Alisa, chỉ mới mấy phút đã không còn thấy trên đường nữa
“Không phải là chạy. Mà là…biến mất”
Dream nhẹ giọng, cất bước trên đường. Tuy không hiểu cái gì hết nhưng Mizu vẫn nối gót theo Dream, hình ảnh và những câu nói kì lạ vừa rồi phút chốc đã bị cô đá văng ra ngoài hết…
*******************************************
Ngôi nhà trắng dần xuất hiện phía cuối con đường. Đó là một căn nhà nho nhỏ, xinh xinh. Vườn nhà trồng những khóm hồng bạch đẹp cực.
“Mọi thứ nơi đây đều màu trắng! Y như lâu đài tuyết vậy”
Mizu nhìn quanh, khen. Nụ cười của cô đẹp một cách tự nhiên, vô tư như thiên thần, không vướng chút bụi trần. Nhìn gương mặt đó, nụ cời đó, không khỏi khiến lòng Dream trở nên ấm áp. Có lẽ điều ấy đã khiến cô bé thích vị thiên thần này, không một chút âm mưu, tính toán mà vô cùng trong sáng, tựa pha lê đẹp nhất, rực rỡ nhất.
“Không! Nhỏ hơn gấp mấy trăm lần. Nói nhà tang thì còn nghe được”
VÙÙÙÙ
PHẬP
Một con dao phóng thẳng tới Dream, cũng may, cô né được và bé cây đã hứng con dao đó. Mizu mắt trợn ngược trợn trắng, miệng mở to nhưng không hét nổi nên lời. Nếu lúc nãy Dream không nhảy qua một bên thì có lẽ bị cắt động mạch chủ mà gặp diêm vương ca ca rồi.
“E hèm!! Kẻ nào dám nói nhà ta là nhà tang đó hả?”
Kumiho – vâng, chủ nhân “hung khí” lúc nãy lên tiếng. Dream nhìn cô, nhe hàm răng trắng tinh ra cười toe toét.
“Chỉ là đùa thôi mà”
Cô bảo, nụ cười vẫn in trên môi. Kumiho cười khẩy rồi bảo cả hai vào nhà. Bên trong rất ngăn nắp, sạch sẽ. Mizu nhìn thấy mà lè lưỡi, chao ôi, chẳng bù với phòng Dream, bừa bộn không thể tả. Mỗi khi cô đến đều phải dọn dẹp lại giúp. Dream chợt “nổi hứng”, nhờ Kumiho chỉ giúp nhà…vệ sinh ở đâu nên bảo Mizu đến phòng khách một mình.
Nơi phòng khách khá đơn sơ, chỉ có mỗi cái bàn và những chiếc ghế sofa xung quanh. Trên chiếc bàn ấy đặt hai cái laptop quay mặt ra hai hướng khác nhau. Chiếc màu đỏ quay mặt ra ngoài – nơi không ai ngồi. Còn chiếc đen quay mặt vào trong – nơi ấy, một vài người tụ hội lại xem. Mizu hơi nghiêng đầu, những người ở đó hầu như ai cô cũng biết. Đếm từ trái sang, đầu tiên là WhiteWing, Midori, Hino và cuối cùng là…
Mizu chợt nhoẻn miệng cười tươi. Vâng! Đó chính là anh trai (kết nghĩa) của cô – Arsha. Không nghĩ gì nhiều, Mizu vội chạy đến, đoạn, nhảy đến ôm chầm lấy anh.
“ÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!!!!!!!!”
Hino và mọi người hét ầm lên. Tưởng chừng Mizu là thứ-gì-đó rất ư đáng sợ bất chợt vồ lấy họ và sẽ làm-cái-gì-đó không biết được. Chỉ riêng Arsha hơi chau mày (có lẽ vì tiếng hét của mọi người) chứ chẳng có động tác gì tỏ ra kinh ngạc. Cứ như sự xuất hiện của Mizu, anh đã biết trước.
Còn mọi người, khi nhìn ra thứ vừa khiến mình hoảng hốt là ai thì thở phào nhẹ nhõm. Mizu chớp chớp đôi mắt bồ công anh ngạc nhiên, ai cũng khen cô dễ thương đáng yêu hết. Đúng vậy thật mà. Nhưng tại sao bây giờ,họ lại nhìn cô y như…quỷ sứ nơi nào ấy.
“Ồ!!! Mizu-chan cũng tới chơi cầu cơ với bọn này à”
Lấy lại bình tĩnh, Whitewing cười tươi nói. Nhưng cô không ngờ, lời vừa rồi đã khiến Mizu choáng váng. Cầu cơ?? Má ơi, cô sợ ma nhất trên đời (mặc dù cô chưa bao giờ gặp ma).
“Hở??? Cầu cơ?”
Dream từ đâu bay vô, có lẽ cô bé cũng nghe được lời Whitewing. Đôi đồng tử tím biếc sáng quắc như đèn pha xe hơi, giọng nói cô bé hồ hơi y như rằng đó là chuyện thú vị nhất trên đời. Sau khi được cái gật đầu của mọi người, Dream càng tươi roi rói hơn.
“Thế thì bàn cờ đâu? Ván gỗ của quan tài đâu? Nhang đâu? Blah blah…”
Dream như tẩu hoả nhập ma, ngó qua ngó lại. Một cô bé đáng yêu phút chốc đã biến mất và cậu bây giờ chẳng khác gì bị…ma khỉ nhập.
“Không! Cầu cơ kiểu mới nà”
Hino cười tủm tỉm và cô chỉ vào cái laptop nói
“Không có bàn cờ hay nhang gì hết. Tụi nó lấy một phần đất mộ sát bên cái xác chết và trét vào laptop màu đỏ kia. Khi đồng hồ điểm 12h, tụi mình sẽ chat với con ma đó chứ không cần dùng đồng tiền, ly nào hết”
“Trời!! Có dụ này nữa hả????”
Dream mở mắt ngạc nhiên và cái cô nhận được là sự gật đầu cái rụp của mọi người...
Những ánh nến dần được thắp lên, Kumiho đi tắt đèn khiến mọi thứ tối om đến đáng sợ. Hầu như tất cả, ai nấy đều cười tươi hớn hở, trong lòng phấn khởi vô cùng. Chỉ riêng hai người là không như thế. Một – Arsha, cái đó thì khỏi nói bởi anh lúc nào cũng ảm đạm lạnh lùng, nhưng có vẻ gương mặt anh nghiêm trọng hơn những lần trước. Hai – Vâng! Mizu nhà ta đấy. Nãy giờ, mọi người đều cười đùa, để mặc cô run cầm cập như đang ở trong Bắc Cực. Giọng nói đứt quãng sợ hãi, thì thầm với Arsha
“Oni-chan! Em…em thật sự không muốn chơi trò này”
Mizu nói, giọng cô bé nhỏ đến mức chỉ có anh nghe thấy
“Thế thì về đi”
Arsha lạnh lùng đáp.
“Gần 12h đêm rồi. Trên đường về, không gặp ma chết thì cũng gặp ma sống thôi”
Mizu gần như khóc nấc lên. Đôi mắt xám xanh băng giá như…tan chảy một chút, Arsha nhìn Mizu, bỗng, cậu cười dịu
“Nếu thế, em nhất định phải nghe lời anh đấy. Lát nữa, nhất định không được hỏi hay nói bất cứ cái gì. Làm như em không tồn tại trên đời vậy, rõ chưa?”
Mizu gật đầu, mặc dù rất sợ nhưng có Arsha bên cạnh, cô cũng bớt lo lắng hơn một chút.
“Lúc nãy…ai là người đi đào mộ vậy”
Arsha bỗng hỏi, giọng nói không đùa cợt như mọi khi mà rất nghiêm túc.
“Là tớ”
Midori cười tươi, cô không biết rằng, bánh xe định mệnh đang chờ cô phía trước. Arsha gật đầu, sau đó, cậu đưa cho Midori một sợi dây chuyền. Bảo là dây chuyền nhưng thật chất nó lại là dây tơ màu đỏ, được buộc một lá bài cùng màu trông như dây chuyền.
“Đeo vào đi. Nó sẽ giúp cô an toàn hơn. Hay ít nhất, nó sẽ giúp cô…tìm lại được linh hồn mình”
6 chữ cuối anh nói thật khẽ, tưởng chừng chỉ có anh nghe thấy mà thôi…
“Hơ hơ…Arsha nhà ta đi làm pháp sư hồi nào vậy ta?”
Midori nói đùa khiến cả đám cười phá lên. Bỗng, một ngọn gió thổi qua làm tất cả ngọn nến tắt hết, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ màn hình hai cái laptop. Mọi người im phăng phắc. Midori nuốt nước bọt một cách khó nhọc và cô vội đeo dây tơ đó vào cổ mình, mong rằng sẽ an toàn như lời Arsah nói.
“Để tớ đi thắp nến lại”
Whitewing bảo, và khi cô định đứng dậy thì màn hình laptop bỗng sáng hơn. Hiện khung chat và trong đó ghi
“222222222”
Chủ nick là laptop bên kia. Kumiho thoáng chút bần thần, cô biết rõ vì chính cô tạo nick cho laptop đó mà (cả 2 laptop đều của Kumiho). Nhưng rồi, mọi người bỗng nở nụ cười thích thú. Kim đồng hồ đã điểm 12h đêm. Trò chơi…bắt đầu rồi…
Được sửa bởi FabiaCrazyFan ngày Mon May 28, 2012 6:09 pm; sửa lần 1.