MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Entry] Tro ảnh

power_settings_newLogin to reply

07042012
[Entry] Tro ảnh

Viết chỉ đơn thuần như cái Viết ngắn, nhưng lại muốn để nó trong một topic riêng.

Có lẽ vì viết, bởi vì nhớ lại cái khoảng thời gian hiếm hoi trong một đời. Không dài, nhưng đủ ý nghĩa. Bởi vì lúc đó, hình như, tro ảnh vỡ tan.

Và tôi nhìn thấy linh hồn mình


___oOo___

Tro ảnh. Với "tro" trong tro tàn. Là những gì còn lại trong một đám cháy đã lụi tan. Những vệt đen đơn sắc trải dài dưới ánh nhìn khắc khổ của người đời, rằng nó không làm được gì ngoài việc làm ô uế thế gian.

"Ảnh" trong rất nhiều từ. Trong hình ảnh, là những thứ ta cảm nhận qua thị giác. Trong ảo ảnh, là những thứ ta cảm nhận qua trái tim. Trong ảo mộng, là những thứ ta cảm nhận bằng "sự sống". "Ảnh" mang trong mình nhiều nghĩa, và chúng ta tóm gọn lại một chút, rằng "ảnh" là những hình thù đa sắc mà con người có thể thấy. Không chỉ đơn thuần là nhìn, mà phải thấy được. Nó khác với những thứ gì trôi tuột qua nhanh chóng, chẳng để lại chút ấn tượng mà đơn thuần lướt qua cho no con mắt. "Ảnh" là phải được nhìn nhận, phải được ghi nhớ. Sẽ không ai thấy được vẻ đẹp của cuộc đời bằng khoảnh khắc lâm chung, cũng như sẽ không nhìn thấy "ảnh" khi chưa chênh vênh nơi vực bờ cảm xúc.

Nhìn chung lại, "tro ảnh" là tro tàn trong những kỉ niệm. Là vụn vặt trong những kí ức bao la.

Thế mà trôi qua rồi, cái cảm giác hụt hẫng hay hạnh phúc nhớ nhung vẫn sẽ ăn sâu vào đủ năm giác quan tới cuối cùng.

___oOo___

Đứa bé tay nắm chặt vạt áo người mẹ, tay còn lại cầm quả bóng bay lơ lửng lơ lửng thật vui mắt.

Chợt thì bóng bay ra, bay lên cao, vượt quá tầm tay đứa bé.

Đứa bé vội bỏ vạt áo người mẹ, và đuổi theo bong bóng.

Bong bóng bay xa rồi, có lấy lại được đâu? Vây tại sao vẫn cứ cố mà cầm lấy lần nữa?

Người mẹ thấy thể vội bỏ giỏ đồ nặng trịch xuống, chạy theo mà chặn con mình lại.

Bóng bay... Bóng bay... Đứa bé không ngừng lại.

Nó chỉ dừng những bước chân nho nhỏ khi thân hình chạm mạnh và đầu xe.

Máu bật ra, đau nhức một giây, rồi không còn cảm giác. Đứa bé thấy gì? Bong bóng đã bay xa, nó không nhìn thấy bong bóng nữa.

Nó chỉ còn nhìn thấy mẹ nó thôi. Mẹ đang gào lên tìm người cứu nó.

A...

Vậy tại sao khi đang ở bên mẹ, nó lại đòi bong bóng tận nơi xa? Để rồi khi màu đỏ ngập đôi mắt, nó chợt muốn vươn tay cầm lấy áo của mẹ, mà bình an quay trở về nhà.

A...

Bong bóng bay rồi - Niềm vui nát vụn

Và nó nhìn thấy "tro ảnh", mang tên "mẹ". Dội lại từ đáy hồn.

___oOo___

Người tù đứng giữa sự kêu la than khóc.

Tôi lỗi của hắn không bao giờ được dung tha. Suy cho cùng, chỉ cũng vì chữ "tiền", tại sao phải tha hóa một con người tới mức cùng cực trong gông xiềng?

Hắn nghe tiếng tên mình vang lên đều đều. Đạu khổ có, tức giận có. Nhiều lúc cũng chỉ là lời bàn tán nhảm nhí của những kẻ rảnh rỗi không hay chuyện.

Nếu mang lại nỗi đau cho quá nhiều người như thế, tại sao hắn không sống thanh bình tới khi nhắm mắt xuôi tay? Tại sao hắn lại muốn có tiền? Tại sao hắn lại khát khao cái cảm giác cầm một tài sản lớn trong tay để rồi tắt vụt ngay lập tức? Giữa máu và vàng, đâu mới là thứ quý giá?

Con người bảo hãy sáng chói một giây rồi vụt tắt còn hơn le lói mãi mãi về sau. Hắn đã làm như thế, và tại sao hắn lại phải chịu sự sỉ mắng từ thế gian? Chẳng phải hắn đã làm đúng như người ta bảo sao?

A...

Nếu không, bây giờ hắn đã cười cùng gia đình, cùng quây quần bên những bữa cơm đạm bạc, chứ không trút cạn nước mắt nước bọt của những sinh vật cũng đang hít thở như hắn này. Hắn vẫn sẽ từng bước cầm lấy hạnh phúc, để vui vẻ trong an nhàn.

Tiền bạc trôi đi - Giàu sang biến mất

Và hắn nhìn thấy "tro ảnh" mang tên "tương lai". Gào lên trong tĩnh lặng.

___oOo___

Cô gái mỉm cười vẫy tay.

Nhìn theo người thanh niên bỏ đi. Khuôn mặt anh ánh chút tiếc nuối, rồi cũng quay mặt sải những bước dài.

Chỉ cần người mình yêu hạnh phúc, cô cũng sẽ vui lắm mà phải không? Con nhỏ ấy đẹp hơn cô, giàu có hơn cô, cha mẹ địa vị cũng hơn cô rất nhiều.

Anh sẽ hạnh phúc, và cô cũng sẽ vui lắm mà phải không?

Cô gái mỉm cười vẫy tay, tay còn lại ôm chặt lồng ngực.

Tiếng loảng xoảng cứ vang lên tại hốc tim, nghe tiếng nước mắt nhỏ ngược vào trong từng hồi.

Cô sẽ vui lắm mà phải không?

Tại sao khi sống cứ phải hy sinh vì người khác? Mong muốn quá chừng mà cuối cùng buông ngón thả trôi đi.

Đau lắm...

Cô chỉ cần kiên quyết chút nữa thôi, có lẽ, anh sẽ quay lại bên cô. Anh yêu cô hơn yêu con nhỏ đó. Vậy thì dù cô không bằng được nó, thì có chuyện gì không?

Chỉ cần anh hạnh phúc... Cô cười, vẫy tay, nhìn không gian méo mó.

Một khoảnh khắc, nụ cười anh tặng cho cô dường như chỉ còn là những trò lố không hơn.

Và một chút thôi, sắc hồng hạnh phúc tan rã.

Cô nhìn thấy "tro ảnh" mang tên "tình yêu". Chìm vào đáy.

___oOo___

Khi viết ra những cái này, có một cảm giác vô cùng kì lạ.

Không biết gọi tên ra sao, mà cứ như đang nhìn vào một tán cây lục ngọc ngọt ngào, nơi gió muốn dừng chân một chút. Nhưng rồi nhanh chóng chạy về cuối cùng nơi chân trời xa không tường chắn.

Suy nghĩ của mình có lẽ cũng như gió. Tự do bao la quá, để nhận ra mình chẳng thể nói gì thêm ngoài hai từ lảm nhảm. Nhưng rồi nhớ lại cái buổi chiều trời đậm màu lam mà cười.

Nhìn qua khung cửa kính trong suốt khổng lồ ở sân bay, nơi không còn nắng chiếu mà cũng chỉ là những vệt sáng âm u. Một buổi chiều bình thường không một ngày kỉ niệm, cũng không nhìn bằng linh hồn mà nhìn bằng đôi mắt trần tục của bản thân. Nhìn thấy một thứ gì mà khiến mình có thể vui vẻ suốt cả buổi chiều và buổi tối. Không phải bạn cũ hay người mình yêu quý hết mực. Mà gần như "tro ảnh" còn lướt qua nhanh hơn cái gọi là "tình yêu" trên kia. Nhanh mà khó quên.

Vâng, tro ảnh của tôi mang tên...

Comments

Ankh
"Tro ảnh" Một từ quá khó mà cũng rất dễ để định nghĩa, nhưng không chắc rằng có được bao nhiêu người nhận thức được nó, hay là để đến lúc mất rồi mới giật mình nhìn lại, cố bấu víu lấy cái "tro ảnh" ấy

Đã là "tro", nghĩa là đã úa tàn, nhưng tàn rồi mà cứ nhớ mãi, cứ khắc khoải không nguôi.

"Tro ảnh" của mỗi người mỗi khác, nhiều chữ nhiều tên, nhiều hình ảnh. Thât sự đọc mãi mà chẳng hiểu hết ý nghĩa của từ "tro ảnh", chỉ dám nghĩ rằng nó là một thứ "qua nhanh mà khó quên" như nii nói.

Anou... com nhảm thế thôi ~
power_settings_newLogin to reply
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết