Title: Con quỷ
Author: Shiiki Gasai
Rating: K
Genres: ...
Disclaimer: Nhân vật thuộc về tôi
Summary: Ngày xửa ngày xưa, có một con quỷ cầu mong một chút bình yên...
A/N: Nhảm, không nội dung. Chỉ đơn thuần là những gì tôi nghĩ khi đang gõ những fic khác
Tôi không nghĩ "Con quỷ" là một fic thật sự, nhưng vẫn mong, "Con quỷ" cuối cùng cũng sẽ tìm được nơi nó thuộc về
Được sửa bởi Shiiki Gasai ngày Mon Apr 30, 2012 9:20 pm; sửa lần 2.
Author: Shiiki Gasai
Rating: K
Genres: ...
Disclaimer: Nhân vật thuộc về tôi
Summary: Ngày xửa ngày xưa, có một con quỷ cầu mong một chút bình yên...
A/N: Nhảm, không nội dung. Chỉ đơn thuần là những gì tôi nghĩ khi đang gõ những fic khác
Tôi không nghĩ "Con quỷ" là một fic thật sự, nhưng vẫn mong, "Con quỷ" cuối cùng cũng sẽ tìm được nơi nó thuộc về
C O N Q U Ỷ
Ngày xửa ngày xưa
Sau khi thần tiên tuyệt diệt, yêu quái không còn, loài người làm bá chủ
Loài người sống an lành, loài người sống hạnh phúc
Loài người chìm đắm trong những nụ cười của bản thân
Loài người trồng trọt, loài người ăn cây cỏ;
Loài người chăn nuôi, loài người ăn sinh vật;
Loài người buôn bán, loài người giàu sang;
Loài người chìm đắm trong những nụ cười của bản thân
Và cứ thế, loài người phát triển.
Ngày xửa ngày xưa
Khi thần tiên tuyệt diệt, yêu quái không còn, loài người làm bá chủ
Trong khu rừng sâu thăm thẳm quanh năm không chút nắng vàng
Có một con quỷ
Con quỷ đen đúa, con quỷ xấu xí, con quỷ to lớn làm muôn loài kinh sợ
Con quỷ sần sùi con quỷ ngồi một mình trong tĩnh lặng
Nó làm sao cho mọi người hiểu
Nó hoàn toàn chỉ muốn sống bình yên?
Con quỷ sống trong rừng với bộ da đen sạm như chết cháy
Bộ răng nhọn đỏ chót sắc huyết tươi
Bộ móng vuốt dài cắm sâu vào đất
Xấu xí tận cùng, ghê gớm tận cùng
Vì xung quanh đều tràn lan màu mực, không ai có thể thấy được nó bao giờ
Con quỷ cô đơn, con quỷ muốn có bạn
Nhưng làm sao được, khi cánh rừng bỏ hoang?
Con người không vào, sinh vật đi mất
Chỉ còn con quỷ ngồi một mình trong bóng đêm tĩnh mịch
Đâu phải lỗi tại ta khi ta sinh ra là quỷ?
Con quỷ cố làm bạn với các sinh vật khác
Nó mon men tới gần với nụ cười rộng ngoác trên môi
Chào…
Á đồ quái vật đáng sợ
Sinh vật hét lên, con quỷ giật mình
Mau tránh những chiếc răng nhọn ra khỏi bọn ta
Cả bộ móng kia nữa, chúng thật là nguy hiểm
Ôi ôi con quỷ nguy hiểm, con quỷ nguy hiểm hãy tránh ra, nếu không sẽ tổn thương bọn ta
Các con vật khác vừa nghêu ngao vừa tránh xa con quỷ
Con quỷ không biết gì ngoại trừ tiếng lặng im
Và rồi nó buông một tiếng thở dài
Đâu phải lỗi tại ta khi ta sinh ra là quỷ?
Con quỷ cố kết thân với loài người
Nhưng hỡi ôi, loài người căm thù nó ra mặt
Chuyện chẳng là cánh rừng âm u ấy, nước thì ít mà thức ăn chẳng còn
Con quỷ đói, ừ thì nó phải ăn chứ.
Nó không ăn, nó sẽ sống bằng gì?
Thế là nó vào thành và nó ăn thịt ngựa
Nhưng binh lính không đồng tình điều đó
Ngựa của ta huấn luyện mấy năm trời, lòng trung thành với cao lên mây ngút
Nay con quỷ khát máu kia ăn mất
Tội nghiệp thật nhiều, những người bạn của ta
Binh lính triều đình giận sôi sùng sục
Cố gắng tìm mà giết chết quỷ kia
Con quỷ thở dài, ôi vậy không được
Và nó tìm ruộng lúa mạch mà ăn
Nhưng những người phụ nữ lại phản đối
Ôi lúa của tôi, công sức của tôi
Nay con quỷ độc ác kia lại tới mà phá sạch
Tiếng khóc than của họ làm binh lính kinh thành càng thêm căm hận
Dần dà con quỷ chẳng dám lại gần con người nữa
Khi những mũi kiếm đưa lên
Bạc trắng
Con quỷ ngồi trong bóng đêm, ôm cái bụng đói meo
Đâu phải lỗi tại ta khi ta sinh ra là quỷ?
Con quỷ sống trong khu rừng bỏ hoang ấy
Con quỷ sống cô đơn gần một đời
Con quỷ mơ một ngày, ít ra nó được hiểu cái bình yên hạnh phúc ra sao
Thế là một hôm, con quỷ quyết định đi tìm kiếm Người Thông Thái để hỏi
Thế rốt cuộc hạnh phúc của quỷ nằm ở nơi nào?
Con quỷ rời bỏ khu rừng bỏ hoang ấy
Nó đi hoài về phương Bắc xa xôi
Nó vượt qua hàng trăm mảnh đất đầy gai sỏi, khiến đôi chân to bè trầy xước bật máu đen
Nó vượt qua những con sông sâu chảy siết, tới mức da nhăn nheo gần suýt bị bào mòn
Nó vượt qua nhiều sa mạc cằn khô nhất, tới mức những chiếc móng nhọn nứt dần rồi tan vỡ
Nó đi hoài, đi không ngừng nghỉ
Nó không ăn uống, không chợp mắt giây nào
Bởi vì nó nghĩ
/ Cố lên nào, rồi nó sẽ hạnh phúc mà thôi /
Con quỷ tới tận cùng thế giới
Nó gặp Người Thông Thái giữa sương giăng
Người Thông Thái cất giọng lên mà hỏi
Hỡi con quỷ xấu xí, con quỷ đáng sợ kia
Ngươi tìm đến đây để muốn biết chuyện gì?
Con quỷ quỳ xuống trên đôi chân mỏi nát, chắp hai tay như một kẻ thiện lương
Người Thông Thái ơi, con người biết tất cả
Tôi đã sống trong đau khổ quá rồi
Chẳng lẽ một chút niềm vui cũng không được
Vậy nghìn năm ở thế gian này là chi?
Người Thông Thái ơi, con người biết tất cả
Hãy làm ơn, làm ơn cho tôi hay
Vậy rốt cuộc, thân tôi ma quỷ này
Làm sao để được an yên hạnh phúc?
Người Thông Thái nhìn con quỷ hồi lâu
Người Thông Thái suy nghĩ hồi lâu
Con quỷ chờ đợi trong yên lặng
Người Thông Thái suy nghĩ tận hai đêm, khi đôi chân quỷ mỏi nhừ tưởng chừng gãy vụn
Rồi Người Thông Thái đưa ra một viên châu ngọc lấp lánh
Này con quỷ kia, con quỷ hiền lành
Hãy đem châu ngọc này về mà sống
Rồi khắc sẽ tự thấy bình yên
Con quỷ mừng rỡ đón ngay châu ngọc
Nó cúi đầu trăm lạy cảm ơn người
Ôi nhờ người, nay tôi không phải chạy
Ôi nhờ người không phải trốn nữa rồi
Người Thông Thái ơi, con người biết tất cả
Tôi sẽ không bao giờ quên ơn người!
Con quỷ mừng rỡ cầm châu ngọc về
Nó đi một quãng đường dài, cơ thể lại tổn thương không ít
Nhưng may mắn làm sao, nó không còn mệt nữa
Nó rất vui, vì ít ra, nó sẽ biết hạnh phúc là gì
Con quỷ quay về khu rừng bị bỏ hoang
Viên châu ngọc phát ra một thứ ánh sáng lạ kì
Một thứ ánh sáng ấm áp nó chưa thấy trước kia
A, có phải chăng đây là hạnh phúc?
Con quỷ vui mừng nhìn viên châu ngọc
Để khỏi đánh rơi, nó đen châu ngọc vào cổ và ở trong khu rừng bị bỏ hoang
Châu ngọc phát ra một ánh sáng ấm áp kì lạ mà con quỷ chưa thấy bao giờ
Phải chăng đây là hạnh phúc?
Con quỷ, với châu ngọc trên cổ, ngồi một mình trong khu rừng bỏ hoang
Nhưng ánh sáng từ viên châu ngọc, lại như một chiếc đèn dẫn đường cho binh lính triều đình
Nước da đen sạm của con quỷ nay có ánh sáng của châu ngọc vào lại trở nên nổi bật trong đêm
Binh lính triều đình nhìn
Binh lính triều đình báo động
Kia kìa, con quỷ kìa
Con quỷ độc ác kìa
Mau lại giết nó đi!
Con quỷ không biết gì khi nghe tiếng vó ngựa
Con quỷ không biết gì khi nghe tiếng la hét
Con quỷ chỉ nhận ra khi lưỡi kiếm phản chiếu ánh sáng châu ngọc kề sát cổ
Máu đen ứa ra
Con quỷ, con quỷ độc ác xấu xa
Chết đi
Con quỷ thấy kiếm đâm vào cơ thể
Nó cảm giác nóng rát khắp toàn thân
Viên châu ngọc văng ra, nó cố với tay nhặt lại
Không…! Tôi chưa biết hạnh phúc là gì!
Một mũi giáo đâm xuyên qua óc nó
Tất cả chỉ còn lại màu đen
Người lính cầm viên châu ngọc lên mà nói
Thứ đẹp đẽ này không dành cho loài quỷ nhà ngươi
Ngươi ăn cắp nó phải không con quỷ xấu xa độc ác?
Con quỷ thều thào bằng chất giọng sắp tắt hẳn
Không… không phải đâu…
Tôi chẳng hề hại ai cả… Tôi đã đi tìm châu ngọc này bằng chính sức của mình…
Nhìn đi, tôi đã đi một quãng đường rất dài
Da đã rách và móng đã gãy nát
Xin hãy tin tôi
Những binh lính nhìn con quỷ với một vẻ kinh tởm rõ ràng
Không phải của ngươi
Ngươi chỉ là một con quỷ
Và những vết thương là bằng chứng cho cái "quả báo" mà ngươi phải chịu
Vì sao?
Vì ngươi là con quỷ, vậy thôi
Con quỷ mở to hốc mắt kinh ngạc
Tại sao? Tại sao? Chẳng phải châu ngọc sẽ mang lại hạnh phúc sao?
Nó cố với tay một cách vô vọng về phía trước, như tìm kiếm một sự cưu mang từ thứ "hạnh phúc bình yên" không có thật
Con quỷ xấu xí độc ác đáng thương
Tạm biệt
Người lính kinh thành đơn giản buôn một câu
Và với một nhát kiếm xuyên tim, người lính đưa con quỷ về tĩnh lặng vô bờ
Còn châu ngọc mà Người Thông Thái đưa?
Nó được mang về kinh thành
Thế con quỷ thì sao?
Nó ngủ vĩnh viễn trong khu rừng bỏ hoang.
Ừ thì có thể sẽ là một cái kết có hậu cho những người lính
Họ giết được con quỷ, mang về một báu vật quý giá
Họ được vị vua anh-minh khen thưởng, được người dân tung hô như những anh hùng
Các con vật nhỏ cũng được sống an lành không còn lo lắng về con-quỷ
Ada…~
Con quỷ có tội tình gì nào?
Không phải lỗi của nó khi nó sinh ra là một con quỷ
Vậy là lỗi của ai?
Lỗi của ai?
Lỗi của…
Ở tận xa xa bên bờ kia phương Bắc
Người Thông Thái buông một lời nhẹ hẫng như không trung
An yên của một con quỷ chỉ là khi nó chết
Bởi vì khi nó sinh ra, nó đã là một con quỷ
Sau khi thần tiên tuyệt diệt, yêu quái không còn, loài người làm bá chủ
Loài người sống an lành, loài người sống hạnh phúc
Loài người chìm đắm trong những nụ cười của bản thân
Loài người trồng trọt, loài người ăn cây cỏ;
Loài người chăn nuôi, loài người ăn sinh vật;
Loài người buôn bán, loài người giàu sang;
Loài người chìm đắm trong những nụ cười của bản thân
Và cứ thế, loài người phát triển.
Ngày xửa ngày xưa
Khi thần tiên tuyệt diệt, yêu quái không còn, loài người làm bá chủ
Trong khu rừng sâu thăm thẳm quanh năm không chút nắng vàng
Có một con quỷ
Con quỷ đen đúa, con quỷ xấu xí, con quỷ to lớn làm muôn loài kinh sợ
Con quỷ sần sùi con quỷ ngồi một mình trong tĩnh lặng
Nó làm sao cho mọi người hiểu
Nó hoàn toàn chỉ muốn sống bình yên?
Con quỷ sống trong rừng với bộ da đen sạm như chết cháy
Bộ răng nhọn đỏ chót sắc huyết tươi
Bộ móng vuốt dài cắm sâu vào đất
Xấu xí tận cùng, ghê gớm tận cùng
Vì xung quanh đều tràn lan màu mực, không ai có thể thấy được nó bao giờ
Con quỷ cô đơn, con quỷ muốn có bạn
Nhưng làm sao được, khi cánh rừng bỏ hoang?
Con người không vào, sinh vật đi mất
Chỉ còn con quỷ ngồi một mình trong bóng đêm tĩnh mịch
Đâu phải lỗi tại ta khi ta sinh ra là quỷ?
Con quỷ cố làm bạn với các sinh vật khác
Nó mon men tới gần với nụ cười rộng ngoác trên môi
Chào…
Á đồ quái vật đáng sợ
Sinh vật hét lên, con quỷ giật mình
Mau tránh những chiếc răng nhọn ra khỏi bọn ta
Cả bộ móng kia nữa, chúng thật là nguy hiểm
Ôi ôi con quỷ nguy hiểm, con quỷ nguy hiểm hãy tránh ra, nếu không sẽ tổn thương bọn ta
Các con vật khác vừa nghêu ngao vừa tránh xa con quỷ
Con quỷ không biết gì ngoại trừ tiếng lặng im
Và rồi nó buông một tiếng thở dài
Đâu phải lỗi tại ta khi ta sinh ra là quỷ?
Con quỷ cố kết thân với loài người
Nhưng hỡi ôi, loài người căm thù nó ra mặt
Chuyện chẳng là cánh rừng âm u ấy, nước thì ít mà thức ăn chẳng còn
Con quỷ đói, ừ thì nó phải ăn chứ.
Nó không ăn, nó sẽ sống bằng gì?
Thế là nó vào thành và nó ăn thịt ngựa
Nhưng binh lính không đồng tình điều đó
Ngựa của ta huấn luyện mấy năm trời, lòng trung thành với cao lên mây ngút
Nay con quỷ khát máu kia ăn mất
Tội nghiệp thật nhiều, những người bạn của ta
Binh lính triều đình giận sôi sùng sục
Cố gắng tìm mà giết chết quỷ kia
Con quỷ thở dài, ôi vậy không được
Và nó tìm ruộng lúa mạch mà ăn
Nhưng những người phụ nữ lại phản đối
Ôi lúa của tôi, công sức của tôi
Nay con quỷ độc ác kia lại tới mà phá sạch
Tiếng khóc than của họ làm binh lính kinh thành càng thêm căm hận
Dần dà con quỷ chẳng dám lại gần con người nữa
Khi những mũi kiếm đưa lên
Bạc trắng
Con quỷ ngồi trong bóng đêm, ôm cái bụng đói meo
Đâu phải lỗi tại ta khi ta sinh ra là quỷ?
Con quỷ sống trong khu rừng bỏ hoang ấy
Con quỷ sống cô đơn gần một đời
Con quỷ mơ một ngày, ít ra nó được hiểu cái bình yên hạnh phúc ra sao
Thế là một hôm, con quỷ quyết định đi tìm kiếm Người Thông Thái để hỏi
Thế rốt cuộc hạnh phúc của quỷ nằm ở nơi nào?
Con quỷ rời bỏ khu rừng bỏ hoang ấy
Nó đi hoài về phương Bắc xa xôi
Nó vượt qua hàng trăm mảnh đất đầy gai sỏi, khiến đôi chân to bè trầy xước bật máu đen
Nó vượt qua những con sông sâu chảy siết, tới mức da nhăn nheo gần suýt bị bào mòn
Nó vượt qua nhiều sa mạc cằn khô nhất, tới mức những chiếc móng nhọn nứt dần rồi tan vỡ
Nó đi hoài, đi không ngừng nghỉ
Nó không ăn uống, không chợp mắt giây nào
Bởi vì nó nghĩ
/ Cố lên nào, rồi nó sẽ hạnh phúc mà thôi /
Con quỷ tới tận cùng thế giới
Nó gặp Người Thông Thái giữa sương giăng
Người Thông Thái cất giọng lên mà hỏi
Hỡi con quỷ xấu xí, con quỷ đáng sợ kia
Ngươi tìm đến đây để muốn biết chuyện gì?
Con quỷ quỳ xuống trên đôi chân mỏi nát, chắp hai tay như một kẻ thiện lương
Người Thông Thái ơi, con người biết tất cả
Tôi đã sống trong đau khổ quá rồi
Chẳng lẽ một chút niềm vui cũng không được
Vậy nghìn năm ở thế gian này là chi?
Người Thông Thái ơi, con người biết tất cả
Hãy làm ơn, làm ơn cho tôi hay
Vậy rốt cuộc, thân tôi ma quỷ này
Làm sao để được an yên hạnh phúc?
Người Thông Thái nhìn con quỷ hồi lâu
Người Thông Thái suy nghĩ hồi lâu
Con quỷ chờ đợi trong yên lặng
Người Thông Thái suy nghĩ tận hai đêm, khi đôi chân quỷ mỏi nhừ tưởng chừng gãy vụn
Rồi Người Thông Thái đưa ra một viên châu ngọc lấp lánh
Này con quỷ kia, con quỷ hiền lành
Hãy đem châu ngọc này về mà sống
Rồi khắc sẽ tự thấy bình yên
Con quỷ mừng rỡ đón ngay châu ngọc
Nó cúi đầu trăm lạy cảm ơn người
Ôi nhờ người, nay tôi không phải chạy
Ôi nhờ người không phải trốn nữa rồi
Người Thông Thái ơi, con người biết tất cả
Tôi sẽ không bao giờ quên ơn người!
Con quỷ mừng rỡ cầm châu ngọc về
Nó đi một quãng đường dài, cơ thể lại tổn thương không ít
Nhưng may mắn làm sao, nó không còn mệt nữa
Nó rất vui, vì ít ra, nó sẽ biết hạnh phúc là gì
Con quỷ quay về khu rừng bị bỏ hoang
Viên châu ngọc phát ra một thứ ánh sáng lạ kì
Một thứ ánh sáng ấm áp nó chưa thấy trước kia
A, có phải chăng đây là hạnh phúc?
Con quỷ vui mừng nhìn viên châu ngọc
Để khỏi đánh rơi, nó đen châu ngọc vào cổ và ở trong khu rừng bị bỏ hoang
Châu ngọc phát ra một ánh sáng ấm áp kì lạ mà con quỷ chưa thấy bao giờ
Phải chăng đây là hạnh phúc?
Con quỷ, với châu ngọc trên cổ, ngồi một mình trong khu rừng bỏ hoang
Nhưng ánh sáng từ viên châu ngọc, lại như một chiếc đèn dẫn đường cho binh lính triều đình
Nước da đen sạm của con quỷ nay có ánh sáng của châu ngọc vào lại trở nên nổi bật trong đêm
Binh lính triều đình nhìn
Binh lính triều đình báo động
Kia kìa, con quỷ kìa
Con quỷ độc ác kìa
Mau lại giết nó đi!
Con quỷ không biết gì khi nghe tiếng vó ngựa
Con quỷ không biết gì khi nghe tiếng la hét
Con quỷ chỉ nhận ra khi lưỡi kiếm phản chiếu ánh sáng châu ngọc kề sát cổ
Máu đen ứa ra
Con quỷ, con quỷ độc ác xấu xa
Chết đi
Con quỷ thấy kiếm đâm vào cơ thể
Nó cảm giác nóng rát khắp toàn thân
Viên châu ngọc văng ra, nó cố với tay nhặt lại
Không…! Tôi chưa biết hạnh phúc là gì!
Một mũi giáo đâm xuyên qua óc nó
Tất cả chỉ còn lại màu đen
Người lính cầm viên châu ngọc lên mà nói
Thứ đẹp đẽ này không dành cho loài quỷ nhà ngươi
Ngươi ăn cắp nó phải không con quỷ xấu xa độc ác?
Con quỷ thều thào bằng chất giọng sắp tắt hẳn
Không… không phải đâu…
Tôi chẳng hề hại ai cả… Tôi đã đi tìm châu ngọc này bằng chính sức của mình…
Nhìn đi, tôi đã đi một quãng đường rất dài
Da đã rách và móng đã gãy nát
Xin hãy tin tôi
Những binh lính nhìn con quỷ với một vẻ kinh tởm rõ ràng
Không phải của ngươi
Ngươi chỉ là một con quỷ
Và những vết thương là bằng chứng cho cái "quả báo" mà ngươi phải chịu
Vì sao?
Vì ngươi là con quỷ, vậy thôi
Con quỷ mở to hốc mắt kinh ngạc
Tại sao? Tại sao? Chẳng phải châu ngọc sẽ mang lại hạnh phúc sao?
Nó cố với tay một cách vô vọng về phía trước, như tìm kiếm một sự cưu mang từ thứ "hạnh phúc bình yên" không có thật
Con quỷ xấu xí độc ác đáng thương
Tạm biệt
Người lính kinh thành đơn giản buôn một câu
Và với một nhát kiếm xuyên tim, người lính đưa con quỷ về tĩnh lặng vô bờ
Còn châu ngọc mà Người Thông Thái đưa?
Nó được mang về kinh thành
Thế con quỷ thì sao?
Nó ngủ vĩnh viễn trong khu rừng bỏ hoang.
Ừ thì có thể sẽ là một cái kết có hậu cho những người lính
Họ giết được con quỷ, mang về một báu vật quý giá
Họ được vị vua anh-minh khen thưởng, được người dân tung hô như những anh hùng
Các con vật nhỏ cũng được sống an lành không còn lo lắng về con-quỷ
Ada…~
Con quỷ có tội tình gì nào?
Không phải lỗi của nó khi nó sinh ra là một con quỷ
Vậy là lỗi của ai?
Lỗi của ai?
Lỗi của…
Ở tận xa xa bên bờ kia phương Bắc
Người Thông Thái buông một lời nhẹ hẫng như không trung
An yên của một con quỷ chỉ là khi nó chết
Bởi vì khi nó sinh ra, nó đã là một con quỷ
End.
Con quỷ
8:17 – 30/4/2012
Con quỷ
8:17 – 30/4/2012
Được sửa bởi Shiiki Gasai ngày Mon Apr 30, 2012 9:20 pm; sửa lần 2.