Con đường lá bay…
Con đường của lá. Lá phủ ngợp cả một con đường trải dài vô tận.
Đẹp thật! Mùa thu đẹp nhất chỉ khi lá bay phấp phới, vàng sáng như hoàng hôn cuối ngày.
Mùa thu.
Đượm màu nhung nhớ. Nhớ kỉ niệm của một thời tuổi thơ đẹp đẽ cùng người mình yêu.
Tuổi thơ của người. Quả thực. Nếu nói trắng ra thì có lẽ không có gì đáng để nhớ mấy. Nhưng người vẫn nhớ. Người không thể quên bởi rằng, trong cái quá khứ đó, nếu người quên, người sẽ chẳng còn gì để nhớ về người đó nữa. Cái người mà cả cuộc đời người người thề nguyện rằng sẽ bảo vệ. Dù đầu này có rơi, dù máu này có chảy, dù mạng này không còn. Người vẫn sẽ bảo vệ người đó.
Nơi con đường mùa thu trải dài vô tận. Người nhớ về quá khứ của người. Cái quá khứ đau thương một thời, đượm màu giả dối, cay nghiệt.
Cái quá khứ người luôn muốn rũ bỏ, nhưng người làm không được. Chỉ cần một chút thứ nhỏ nhoi như một bầu trời đầu thu cuối hạ, người cũng sẽ nhớ về nó, in hằn mồn một trong tâm trí người, rõ ràng, nguyện vẹn.
Lòng người lại đau.
Người không thể xóa bỏ quá khứ. Không thể xếp nó vào một góc mà tự nói rằng mình đã quên được. Người luôn nhói lòng vì nó. Người luôn đớn đau vì nó. Thậm chí trong từng cơn mơ của người cũng không thể không có nó tồn tại. Nó đeo bám người, bởi nó là định mệnh của người.
Định mệnh, đau thương tới mức, trong từng cơn mộng mị cũng không thoát khỏi được
Cuộc đời này, người chỉ có một thứ ánh sáng duy nhất. Vì thứ ánh sáng đó, ngườisẵn sàng ruồng bỏ tất cả. Hiện tại và tương lai. Ước mơ và hy vọng. Và cả một tương lai tươi sáng chờ đợi phía trước. Tương lai dấu yêu mà Chúa trời dành tặng người. Người sẵn sàng cãi lại điều mà Chúa trời sắp đặt, chỉ để bảo vệ ánh sáng thân yêu của cuộc đời người. Bảo vệ nụ cười của người mà người yêu thương nhất.
Cảm xúc của người, người chưa một lần giãi bày thành lời. Người chỉ viết ra, viết thành từng dòng văn không rõ ràng mà người cho là cảm xúc thật sự, không một chút giả dối. Có lẽ bản thân người, đó là thứ duy nhất mà người không đưa vào đó sắc màu của dối trá vốn đã quá quen thuộc trong từng lời nói, hành động và cả cuộc đời người. Những dòng văn duy nhất, chỉ viết và không cần ai đọc. Không cần những lời lẽ văn hoa khen ngợi. Chẳng cần mĩ miều trau chuốt như một kiệt tác của một con người đại tài. Không cần đâu. Chỉ cần, đó là cảm xúc.
Con đường lá bay. Úa sắc của từng chiếc lá thấm đượm trong từng làn kí ức thổi qua rõ ràng như cảm nhận về một cơn gió lạnh lướt qua da thịt trong những ngày đông.
Kỉ niệm thân yêu ! Hạnh phúc biết bao mà đau đớn cũng biết chừng nào.
Thu sắc, chia xa, không còn ngày gặp lại tình thương một thời còn muốn lưu giữ trong từng kí ức.
Một chút thôi, cũng là khó quên lắm rồi.
Con đường lá bay. Trải dài vô tận.
Phủ ngập sắc lá vàng cam làm lòng người nôn nao, khó tả. Lá bay xuống đường. Lá bay vào không trung bao la, bát ngát. Lá bay đến từng miền kí ức xa xăm. Lá nhẹ đáp xuống tay người, thoáng chốc, rồi bay đi, Như kỉ niệm qua đi, không còn quay lại.
Con đường lá bay. Con đường tràn kỉ niệm.
Con đường lá bay. Hạnh phúc chăng, người ?