MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[♥Fiction♥] One for all?! ♥

power_settings_newLogin to reply
2 posters

description[♥Fiction♥] One for all?! ♥ - Page 2 Empty[♥Fiction♥] One for all?! ♥

more_horiz
First topic message reminder :

Title: One for all

Au: Fu

Ratting: 16+

Thể loại: teen, t/c

---------------------------

Chương I: Gặp gỡ

Chap 1: Cô gái yêu cái bình thường.


Ngày tựu trường luôn là ngày vui nhất, được mặc đồng phục mới, đồ dùng mới, thầy cô mới ,khiến thức mới.....Còn học sinh thì khác, có hai loại học sinh được nhắc đến ở trường hợp này, học sinh chăm chỉ: luôn luôn háo hức, chăm chỉ chuẩn bị bài mới cho buổi học đầu tiên, là lượt quần áo đồng phục, đánh giày dép bóng loáng và hạ quyết tâm tăng hạng ngay trong lần kiểm tra đầu tiên.Loại thứ 2 thì trái ngược hoàn toàn với loại 1.... nhưng...Còn loại học sinh như Min Jae thì......

-JAE......

Tiếng mẹ gọi vọng lên đánh thức cô công chúa ngủ nướng thức dậy, bà luôn thức dậy rất rất sớm và chuẩn bị bữa sáng cho 2 mẹ con. Mẹ Min Jae mở một quán ăn nhỏ ngoài chợ, cuộc sống cũng chỉ đủ ăn và cho Min Jae đi học, dư được chút nào thì mẹ cô lạ cất đi.Vì thế năm nay cô may mắn được chuyển tới một trường cấp 3 danh tiếng, phần vì học lực khá tốt còn một phần vì số tiền gom góp được của mẹ.Min Jae chỉ mốn có một cuộc sống bình thường, học tại một trường bình thường , thi vào một trường đại học bình thường, làm một công việc hợp đồng hết sức bình thường và đến khi mẹ cô quá già thì cô sẽ là người thừa kế cái cửa hàng bình thường của mẹ và hai mẹ con sẽ sống một cuộc sống bình thường như thế cho đến khi mẹ già. Chấm hết.....NHƯNG...Mẹ thì muốn cô công chúa nhỏ phải là nhân tài suất chúng....Thôi đành vậy.

-Con xuống đây....

Một ngày bình thường với cơm nguội, trứng tráng và canh còn từ hôm qua, ráng ăn cho hết rồi cắp cặp sách ra khỏi nhà.Lớp mới, bạn bè mới, thật là chán....Min Jae ngáp dài rồi lững thững bước từng bước mệt nhọc....

-Min Jae.....

Ngoái đầu lại....là Yun Hee.....Cô hàng xóm giàu có, học hành không tốt, nhưng gia cảnh và tính cách khá tốt, trong mô tuýp của truyện thì thường những cô gái nhà nghèo luôn bám đuôi những cô gái nhà giàu để hưởng lợi nhưng thực tế với Min Jae thì khác.Yun Hee luôn bám đuôi cô, đi đâu cũng phải có Min Jae này đi cùng, trước kỳ thi thì nhờ Min Jae ôn bài cho rồi đoán đề hộ. Hứa đan khăn cho bạn trai nhưng lại khóc lóc với Min Jae rằng tay bị đau không đan được và rồi Min Jae lại phải ngồi đan cho ả....Tất tần tật....đều dính líu với nhau rồi trở nên thân thiết cũng theo kiểu bất đắc dĩ ấy. Và cũng theo cái kiểu bất đắc dĩ ấy Min Jae lại học cùng trường với Yunhee hơn nữa lại cùng lớp....Xinh thì xinh thật...nhưng với một người yêu cái bình thường như Min Jae thì đó là một sự phiền phức...

-Đi học mà phải mặc đẹp vậy sao?

-Dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên của năm học mới, trang điểm một chút sẽ lấy được lòng giáo viên.

-Học hành cũng vậy thì tốt.

-Min Jae học giỏi là được rồi, hì hì, so với lời Min Jae giảng thì còn hay hơn thầy cô gấp vạn lần..

Ngao ngán với lời nịnh hót của cô bạn, Min Jae rảo bước hơn.

Ngôi trường mới quả là không uổng tiền mà mẹ đã bỏ ra, nó rộng gấp trăm lần so với trường cũ của cô. Riêng tiền học thôi đã đủ mẹ cô còng lưng rồi, đẳng cấp thì vẫn là đẳng cấp, tiền mà bố mẹ Yunhee bỏ ra cho cô con gái yêu học ở trường này suốt 11 năm quả là không uổng.



Giới thiệu:
Trường quốc gia Seoul là một ngôi trường đào tạo vào bậc siêu siêu đặc biệt với quy mô đào tạo lớn nhất Châu Á. Hàng năm sản sinh ra nhiều nhân tài cho quốc gia và toàn thế giới.Tập trung mọi ngành, nghề về mọi lĩnh vực kinh tế, văn hóa, nghệ thuật, giải trí.....Trường được chia làm 5 khu đào tạo nhỏ : Kinh tế, nghệ thuật, khu mẫu giáo-tiểu học, khu trung học-cao trung, và khu VIP. Mỗi năm trương chỉ nhận đào tạo 50-80 học sinh, tất cả những học sinh thi tuyển đều phải trải qua những bài kiểm tra vấn đạp ngặt nghèo, với trình độ và độ khó trên trời thì mới danh chính ngôn thuận được bước chân vào trường với danh hiệu học sinh nghèo vướt khó.Nói cách khác nếu có tiền thì ok, lúc vào muốn học thì nộp đơn, nộp tiền. Còn nếu không thì làm vài bài kiểm tra trình độ, đạt thì bạn sẽ được tuyển với một nửa học phí. Trường được sáng lập bởi chủ tịch Han Tae Hwan thuộc tập đoàn Tae Hwa một trong 5 tập đoàn lớn nhất thế giới. Giữ vai trò là cán cân kinh tế cho nền kinh tế Hàn Quốc, chủ tịch Han Tae Hwan là người mà đến ngay cả tổng thống cúng phải nể mặt ông ta vài phần.


Đến ngay cả bữa ăn trưa cũng thật cầu kỳ, nó giống như một bữa tiệc Buffer hay suất hiện trong phim truyền hình vậy. Chọn món cũng mất cả tiếng đồng hồ, cứ làm vài hộp cơm suất bầy lên là xong, mọi thứ đều không bình thường.

-Min Jae ah, ăn nhiều vào nhé, cậu có thể ăn bao nhiêu tùy thích,

Min Jae có vẻ thích điều đó, các cô gái luôn khổ sở vì việc ăn kiêng nhưng Min Jae thì không, dù có ăn bao nhiêu thì cô cũng chẳng tăng lên kg nào...

Không gian xung quanh náo nhiệt hơn, nói chính xác hơn là như chim vỡ tổ, đến ngay cả Yunhee cũng tỏ vẻ gương mặt khó hiểu, dường như nó đang nhìn về phía người đứng sau cô, ngoái đầu quay lại, sau lưng Min Jae là một thanh niên cao lớn với mái tóc nhuộm đỏ.

-Này, cô nhìn gì kỹ vậy? nhìn đủ chưa?

-Tôi đâu có nhìn anh.

-Thế mắt cô có vấn đề ah? Cô đang nhìn về phía tôi đó thôi. Tôi biết là cô hâm mộ tôi nhưng cách tiếp cận kiểu trực tiếp như thế thật quá cổ điển....

-Này anh kia......

-Gì? Không cần phải giả vờ không biết tên tôi đâu. Được rồi, khi ăn xong tôi sẽ cho cô chiếc muỗng mà tôi đã ăn.ok.

-Không phải.....

-Kèm cả chữ kí được chưa?

-Không...tôi chỉ muốn hỏi.... Màu tóc của anh nhuộm là màu số mấy thôi....Chứ tôi và anh đâu có biết nhau, vả lại tôi đâu có quen anh.

Một câu nói khiến mọi người hết sức ngạc nhiên, một người bình thường như Min Jae thì biết đâu những thứ cao cấp, tất nhiên là kèm theo cả cái tên cứ đòi cho cô chữ kí kia.

-Có thật là cô không biết tôi?

-Anh là ai? Con trai tổng thống chắc.

Mọi người lại cười, cười mỉa mai, cả tên không quen kia cũng cười, mọi thứ như đi ngược lại với cái bình thường vốn có, mọi thứ không như Min Jae nghĩ, chợp thoáng trong đầu cô có suy nghĩ :”Ngay từ đầu đã không nên đến đây, dù cho có học giỏi đến đâu thì vẫn chỉ thuộc tầng lớp bình dân, không quần áo đẹp, không trang sức, điện thoại xịn và cả không tiền....”. tất cả đều khiến Min Jae cảm thấy vô vị.

-Muốn cười thì cứ cười cho thỏa thích, dù sao cúng chẳng ảnh hưởng đến tôi.

Min Jae quay mặt đi và tiếp tục việc gắp thức ăn của mình. Căn bản không phải vì cô không cảm thấy xấu hổ mà vì chẳng có gì phải xấu hổ. Từ nhỏ đến lớn đã quá quen với cuộc sống như vậy, trong cuộc sống của cô chữ tiền chỉ là một phần nhỏ.Một cuộc sống bình thường với một khoản tiền bình thường đủ ăn, đủ mặc, đủ tiền đi bệnh viện lúc ốm đau, thiếu thì vay mượn hàng xóm một ít, chỉ thế là đủ không nhất thiết phải gửi ngân hàng hay tiết kiệm.Nhưng thực tế bao giời cũng đi ngược lại với tưởng tượng, nói cách khác, hiện tại cô đang giúp mẹ kiếm tiền.Cả ngày mẹ còng lưng trong cái quán ăn bé xíu ấy cúng chỉ vì muốn Min Jae được học ở một ngôi trường như vậy.

Mây vẫn trôi lặng lẽ, lững lờ như không sợ đụng phải những đám mây khác, đường phố cúng như vậy thì tốt biết mấy. Hai khung cảnh khác nhau hoàn toàn, trên trời bình yên bao nhiêu thì đường phố lúc này tắc bấy nhiêu.Nhìn đường, nhìn mây rồi lại nghĩ đến bản thân. Một cô nhóc yêu cái bình thường, ước mơ cũng bình thường, không có tham vọng cũng không có quan tâm nhiều đến tương lai, có lẽ là một khối thừa của xã hội”......Cười khẩy một cái rồi cô lại bon bon tiến về phía trước.

Dừng chân trước cửa bách hóa LO-ED một trong những đại siêu thị lớn nhất cả nước và là trực thuộc của tập đoàn Tae Hwa. Có biết bao nhiêu người mơ tưởng kiếm được một việc làm lâu dài với Tae Hwa-tập đoàn tài chính lớn thứ 5 thế giới này.Và cũng sẽ có những con người mơ ước viển vông rằng sẽ là ý chung nhân cảu một con cá lớn nào đó trong gia đình họ. Cũng phải, đó là một kiểu như ngọn lửa tham vọng bẩm sinh trong người, biết thân biết phận, bình thường như Min Jae sẽ không làm phá vỡ cái quy luật về tầng lớp.

NGắm nghía một hồi rồi Min Jae cũng bị thu hút bởi tấm Poster lớn treo trên bức tường lớn trước cửa bánh hóa. Một chàng trai tóc nhuộm đỏ, hai tay đưa ra như muốn chào đón khách hàng, gương mặt sáng, đôi mắt như muốn nhìn sâu vào tâm hồn đối phương và hơn nữa là nụ cười thận thiện. Càng nhìn Min Jae càng thấy...giống...giống...quen...quen...mái tóc đỏ...ôi...là cái tên tóc đỏ không quen ấy....

Đã nửa tiếng trôi qua từ lúc Min Jae lấn lá dò hỏi được từ bác bảo vệ về lai lịch của tên tóc đot đáng ghét....nhưng sao cô vân chưa thể tin vào những gì bác bảo vệ nói.


Giới thiệu:

Han Tae Sun(Sun): cháu trai của chủ tịch tập đoàn Tae Hwan, người mẫu độc quyền cho tập đoàn Tae Hwa. Sở hữu ngoại hình điển trai, và cái nhìn đa tình. Là người kiêu ngạo và ngang tang, luôn đặt mình là tâm điểm của mọi việc.

Còn nữa...


Được sửa bởi Fuka ngày Tue Jun 19, 2012 10:48 am; sửa lần 2.

description[♥Fiction♥] One for all?! ♥ - Page 2 EmptyRe: [♥Fiction♥] One for all?! ♥

more_horiz
Chap 11 : Người không nên gặp.

Chiếc xe vẫn đang chạy đều trên con đường rộng và dài, đèn đường đã bắt đầu thắp sáng, từ ánh đèn lóe lên rồi lại vụt tắt nhường chỗ cho những chiếc đèn khác, cảm giác trong lòng Min Jae giờ cũng dồn dập và hỗn loạn nhưn hững ánh đèn đường kia, thời gian cứ trôi qua, trôi rồi lại trôi, trôi đi mà không biết được rằng con người nơi trái đất nhỏ bé này cúng đang dần thay đổi theo thời gian.

Chiếc xe dừng lại ở một căn biệt thự lớn, một căn biệt thực được xây theo phong cách phương Tây sang trọng. Cánh cổng mạ vàng lớn mở ra đưa chiếc xe chở Min Jae bước vào một con đường dài vô tận, một khung cảnh tràn ngập mùi của cỏ và hoa, những ánh đèn trang trí được lắp đặt khéo léo ẩn hiện dưới những lùn cây lớn nhỏ tạo cho người ngắm một cảm giác như được bước vào chốn bồng lai tiên cảnh.

Tae Sun vội vã bước xuống xe và tiến về phía cửa xe của Min Jae, đặt chân xuống nền gạch bóng loáng, Min Jae loạng choạng bước xuống xe, đôi giày khiến chân cô đau nhói, nhưng đôi tay vững chắc của Tae Sun đã khiến cô đứng vững hơn, và rồi từng bước, từng bước một Tae Sun đưa cô bước chân vào thế giới thượng lưu.

Bước vào phòng khách lớn, Min Jae dần là tâm điểm của mọi ánh nhìn, có những ánh nhìn ngưỡng mộ cúng có những ánh nhìn giống paparazzi săm xoi từng góc cạnh trên cơ thể cúng như bộ đồ cô đang mặc. Tae Sun càng xiết chặt tay cô hơn, một cái xiết đem lại cho cô sức mạnh, hít một hơi thật dài, Min Jae bước qua hàng trăm ánh mắt để tới một chiếc ghế sofa dài, Tae Sun ra hiêu cho cô ngồi xuống đó và nhẹ nhàng cởi chiếc áo vest sang trong của mình ra đắp lên đùi Min Jae.

-Xin lỗi vì đã chọn cho cậu chiếc váy ngắn như vậy, và….cả về đôi giày nữa.

Tae Sun nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, cả buổi chỉ như vậy, cậu chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh cô, thỉnh thoảng quay sang hỏi cô có khát không ? có muốn ăn gì không ? Một Tae Sun khác với mọi ngày, một Tae Sun dịu dàng, quan tâm đến cô, cậu không đi đâu cả, chỉ ngồi bên cạnh cô vì sợ cô lạc lõng giữa những người khác.

-Cậu đi ra với các bạn của cậu đi.

-Đi cùng tôi nhé.

-Không, cậu đi đi, tôi ngồi đây là được rồi.

-Vậy thì tôi cúng sẽ ngồi ở đây.

-Tôi không muốn là cái còng chân cậu, kệ tôi, tôi không sao đâu.

-Nhưng…….

Cuộc tranh cãi dừng ở đó vì giọng nói xen vào của ông quản gia.

-Thưa cậu Tae Sun, ông chủ và bà chủ đã tới, tôi nghĩ cậu nên tới chào ông bà chủ một tiếng.

Ánh mắt lưỡng lực hiện rõ trên gương mặt Tae Sun, cậu nắm lấy tay Min Jae không muốn rời nhưng ánh mắt lại nhìn ra phía cửa ngóng theo từng bước chân của người cha quyền lực.

-Đi chào cha cậu một tiếng đi.

-Vậy ngồi yên đây đợi tôi nhé, 5 phút thôi.

Cậu vừa nói vừa từ từ rút tay ra khỏi tay Min Jae và đi khuất vào đám đông…

Giờ thì chỉ còn lại mình Min Jae, khi bàn tay kia bở ra, nó đã để lại đó một cái gì đó,….chiếc nhẫn cảu cậu, một chiếc nhẫn to đơn giản, chiếc nhẫn với những đường vân độc đáo, không hiểu sao nhìn chiếc nhẫn đó Min Jae có cảm giác rất lạ, cảm giác như được tiếp thêm sức mạnh.Lăn qua lăn lại chiếc nhẫn trong tay, chốc chốc lại ngắm nhìn nó, ly rượu trong tay vơi dần, và cúng là lúc cái hơi men ấy ngấm dần vào cơ thể khiến đầu óc quay cuồng và thoải mái hơn.

-Cậu cũng tới sao ?-Giọng nói thân quen khiến Min Jae khẽ giật mình.

Min Jae ngước mặt lên, Joo won đang đứng trước mặt cô….

-Uhm…..-Sắc mặt cô đột ngột thay đổi, sự ngượng ngùng kèm theo sự bối rối ùa về, nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, cô bé từ từ đứng dậy…

-Bữa trước…cảm ơn nhé….

-Không có gì, là ai thì cúng sẽ làm như vậy thôi…Cậu đi một mình ah ?

-Không,…chị HeeKyung đang chào hỏi vài người bạn ở đằng kia…

Nét buông thoáng hiện trên gương mặt cô bé, ánh mắt rung lên nhẹ và luôn cố gắng né tránh cái nhìn của Joo Won, ly rượu trên tay được Min Jae dốc cạn, mùi rượu sộc lên mũi cay xè khiến cô bé ho sặc sụa..

Khụ…khụ…khụ….

-Cậu không sao chứ ?-Joo Won vừa hỏi vừa đưa cho cô bé chiếc khăn tay của mình.

-Tôi không sao.

-Hôm nay trông cậu đẹp lắm, rất đẹp.

-Cảm ơn-Một cậu cảm ơn bâng quơ để che giấu sự ngượng ngùng đang dần lộ rõ trên gương mặt trắng hồng của cô bé.

-Album mới hoàn thành rồi, chỉ còn chờ ngày phát hành thôi và từ mai tôi sẽ đi học trở lại.

-Uhm…..

Lúc này đây những câu Min Jae có thể nói được chỉ là uhm…và nhoẻn miệng cười, không biết nói gì trước sự thật về tình yêu đơn phương guốc xít, cúng không thể để cho đối phương biết được cái tình cảm nhạt nhẽo của mình….một cảm giác khó chịu tràn ngập trong lòng, Min Jae lại càng nắm chặt chiếc nhẫn hơn.

-Ai vậy ?-Chị từ đâu tiến tới đứng bên cạnh Joo Won, một nữ thần đầy quyến rũ khiến tất cả đều phải ngước nhìn.

-Ah ! một người bạn, lần trước đã tới nhà một lần.

-Ah ! Là cô bạn đó hả ?

-Chào em !

-Em chào chị.

-Hôm nay trông em khác quá, chị không nhận ra.

-Em cảm ơn.

-Không, chị mới là nguời cảm ơn em, may mà Joo Won của chị có em làm bạn không thì nó đã chết kho một mình rồi.-Chi vừa nói vừa vòng tay qua tay Joo Won, đầu hơi từa vào vai cậu.

Càng lúc Min Jae càng cảm thấy MÌnh giống một chú kỳ đà đang cản đường, giống một bức tượng ngượng ngịu tạo ra khoảng cách giữa hạnh phúc của cặp tình nhân đang đứng trước mặt. Đôi chân đau nhức lại trở về, dôi giày khiến Min Jae không thoải mái, cô muốn bước đi nhưng lại sợ mình sẽ ngã, cô muốn chạy nhưng lại sợ mình sẽ trở thành trò cười cho mọi người. Đi cũng không được, đứng cúng không xong….chưa bao giờ cô lại mong Tae Sun đến mức này, cô muốn được nắm lấy đôi tay vững chắc ấy để bước nhanh ra khỏi bầu không khí ngột ngạt đau đớn này….

-Em….cảm thấy hơi khát….em xin phép…-Cuối cùng thì Min Jae cúng phải là người bước đi, bước chân đầu tiên bằng chính sức lực của mình, thật gượng gạo và khó khăn, nom cô bé lúc này giống như một cô mù đang mọ mẫm trong đêm tối vậy.

-Cậu không sao chứ ?-Joo Won giữ lấy tay cô bé.

-Tôi không sao.-Min Jae né tránh cái nắm tay của Joo Won, cô không muốn cậu động vào mình, đơn giản vì cô không muốn trái tim mình lại loạn nhịp lần nữa. Một lần nữa cô lại bước, và bước chân này cúng không khác gì lần trước, nó lại khụy ngã….nhưng không phải là cái nắm tay nhẹ nhàng chỉ mang tính lịch sự của Joo Won mà thay vào đó là cánh tay ấm áp mà cô bé chờ đợi.

-Tôi đã bảo là không được đi đâu mà phải ngồi im ở đó cơ mà.

Min Jae ngước mắt lên nhìn Tae Sun, cái nhìn đầy vui mừng nhưng vẫn không thể che giấu được cảm xúc.

-Cậu định đi đâu hả ?

-Cô ấy khát nước, xem ra chân cô ấy không được ổn.-Joo Won nói xen vào.

-Hình như là vậy đấy, chị thấy đôi giày đó có vẻ khiến cô ấy khó chịu.-Chị Heekyung nói với vẻ quan tâm.

-Đau lắm ah ? Sao không nói gì đi ?-Không quan tâm tới những gì hai người kia nói, ánh mắt cậu chỉ nhìn về phía Min Jae, chỉ nhìn vào đôi mắt đang dâng đầy lệ của cô bé.

Cầm chiếc áo của mình và khoác lên vai Min Jae, cậu đỡ Min Jae ngồi xuống.

-Đưa chân đây.

-Làm gì ?-Min Jae hỏi với vẻ ngạc nhiên.

-Tháo đôi giày chết tiệt đó ra.

-Thôi, tôi không sao.

-Tháo ra.

Tiếng quát của Tae Sun khiến Min Jae giật mình, cậu quỳ xuống trước mặt cô bé và nhẹ nhàng tháo đôi giày ra khỏi chân cô.

-Cứ phải tôi tháo mới được ah ? Bỏ ngay cái tính ngang bướng đó đi.

Tae Sun lầm rầm một hồi trong lúc cậu lấy từ trong chiếc hộp cậu vừa mang tới ra một đôi giày búp bê màu hồng phấn xinh xắn. Rồi nhẹ nhàng mang đôi giày đó vào chân Min Jae.

-Đi đôi giày này sẽ không còn đau nữa, nó là do chính tay tôi chọn đó, giữ gìn cho cẩn thận.-Nói rồi Tae Sun cầm tay Min Jae kéo cô bé ra ngoài trước cái nhìn khó hiểu của hai người còn lại.

description[♥Fiction♥] One for all?! ♥ - Page 2 EmptyRe: [♥Fiction♥] One for all?! ♥

more_horiz
Chap 12: Hãy nhìn tôi đây này.
….Những câu ân tình chưa nói
Giờ bỗng tan như làn mây khói
Khi tình yêu đã chết thật rồi
Giờ làm gì cũng thế thôi.......

-Cho cậu này!-Tae Sun đặt vào tay Min Jae một chiếc kẹo.

-Cảm ơn!

-Chân đỡ đau chưa?

-Uhm...không sao nữa rồi.....Nhưng sao cậu không hỏi....

-Hỏi gì?

-Vì sao tôi lại muốn đi khỏi đó?

-Hỏi thì cũng khác gì....cậu trả lời vẫn là hiện rõ trên gương mặt cậu đó thôi.

-Xin lỗi, vì tôi mà cậu mất cả buổi parti....

-Không sao, dù gì tôi cũng không thích nơi này..

Không khí lại trở nên trầm xuống, không ai nói với ai cậu gì chỉ đơn giản là ngồi bên cạnh nhau, một người nhìn ngắm người còn lại và nở nụ cười hạnh phúc, còn người kia chỉ biết nhìn xuống mặt hồ phẳng lặng mà nghĩ về một người khác. Tiến đến và nắm lấy cơ hội hay từ bở để tránh khỏi đau lòng? Tiếp tục hướng về hay đi tìm cho mình một vầng dương khác? Những câu hỏi dồn dập ập đến trong đầu khiến Min Jae thở dài....cô không biết giờ mình phải làm gì...

Tiếng nhạc du dương cất lên, một bản nhạc nhẹ, khiến lòng người ta não nề...

-Chào tất cả mọi người.-Giọng nói trầm ấm của Joo Won trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt Tae Sun và Min Jae cúng không ngoại lệ, từ phía xa cô bé đứng dậy trông theo hình bóng của Joo Won đang đứng trước chốn đông người kia, trên tay câu là một cây ghita.

-Để góp vui cho buổi tôi hôm nay, tôi xin gửi tặng bài hát này cho người mà tôi yêu thương nhất.

Cậu ngồi xuống chiếc ghế đã được để sẵn trên sân khấu, ánh đèn lung linh càng khiến cho cậu đẹp hơn, trong tiếng hò reo của mọi người và âm nhạc bắt đầu ngân lên từ những giây đàn nhỏ bé....Một giay điệu mượt mà, tha thiết như những lời tâm tự thật lòng của một cậu nhóc mới lớn. Vẫn cái dáng điệu lúc cậu hay nghe nhạc, múi chân gõ xuống nề nhẹ nhẹ, cơ thể lắc lư theo điệu nhạc và những ngón tay nhưn đang bay trên những cung đàn mảnh mai......

“....Em luôn suất hiện trước mặt anh.....
Anh sẽ mãi ghi nhớ hình dáng và khuôn mặt em...
Trái tim anh như ngừng đập truong giây phút đó...
Em đã lấy đi trái tim anh mất rồi...
Và chính nụ cười rạng rỡ của em...
Đã dễ dàng chinh phục trái tim anh...
Đúng thế,...đó là cách anh đã trở thành người yêu của em...
Tất cả những ký ức đau buồn...
Anh sẽ không bao giờ nhớ tới nữa...
Bởi đôi bàn tay nắm chặt lấy em ấm áp như mùa xuân...
Và bây giờ giống như một giấc mơ...
Con tim anh đang ngừng đập khi ở bên em...
Nếu không phải bị đánh thức...
Thì anh sẽ chìm đắm trong giấc mộng đó mãi mãi...
Gờ đây, nếu em sẵng sang ở bên cạnh anh suốt đời...
Và sẽ bên anh mãi như vậy...
Nothing better.....Nothing better...than you.....
Nothing better.....Nothing better...than you.....”

Ánh mắt luôn nhìn về phía chị, ánh mắt biết nói và nó muốn nói lên rằng Joo Won rất yêu HeeKyung, bài hát này là ành cho HeeKyung...và chị cũng vậy, chị nhìn theo ánh mắt cậu, mọi thứ như chìm dần vào thế giới riêng của họ, thế giới riêng chỉ có Kim Joo Won, Shin HeeKyung và giai điệu êm ả cảu Nothing better....

Một bài hát hay, rất hay nhưng sao nó lại khiến Min Jae khóc? Nhìn họ như vậy và nhìn lại mình....liệu khi kim đồng hồ điểm 12h mọi thứ có trở về vị trí ban đầu của nó không? Trái tim đang đau kia liệu có về lại vị trái cảu nó, ánh mắt đang nhìn kia liệu có thôi nhìn? Nước mắt đang rơi kia liệu có ngừng lại? Hàng ngàn câu hỏi không có lời giải đang hiện hữu trong tâm trí Min Jae lúc này, nó làm cô rối bời, khó hiểu.

Âm nhạc kết thúc bằng một chàng vỗ tay lớn của mọi người và bằng một nụ hôn của chị dành cho Joo Won. Mọi người ồ lên trong tiếng hò reo tán thưởng. Chỉ có riêng Min Jae là đang khóc, cô đứng như chôn chân ở đó, đôi mắt ướt căng ra để chứng kiến những cảnh không nên nhìn...Cánh tay vững chắc từ đâu vươn tới, xoay người cô bé lại áp sát vào lồng ngực ấm áp của Tae Sun...

-Cứ đứng yên như thế đi.

Cậu không ôm Min Jae vào lòng, cúng không vỗ về an ủi, chỉ đơn giản là cho cô mượn bờ vai để che đi những cảnh tượng đau lòng không nên nhìn.

Cảm nhận được nước mắt Min Jae đang thấm dần qua áo vào tới da thịt, cô bé không khóc to lên, cúng không thút thít nấc lên khe khẽ, chỉ đơn giản là nước mắt chảy ra rồi lại cố kìm nó lại để không ai phát hiên ra...

-Từ nay về sau đừng nhìn về phía hắn nữa, hãy nhìn tôi đây này...

description[♥Fiction♥] One for all?! ♥ - Page 2 EmptyRe: [♥Fiction♥] One for all?! ♥

more_horiz
Chap 13:Người đàn bà tham vọng.(1)

Trong quán café nằm trong một góc khuất vắng người qua lại, một người phụ nữ đẹp đang ngồi nhâm nhi từng giọt café đắng gắt, cái mùi thơm nồng của café và cái cách uống của bà càng làm cho mọi thứ trở nên sang trọng hơn.

-Thưa phu nhân, tôi đã đưa cậu bé đến.

-Dẫn nó vào đây.

Một cậu nhóc chừng 13-14 tuổi rè rụt bước vào.

-Mẹ.....

Cậu chạy đến ôm chầm lấy người phụ nữ, hình bóng người mẹ ghim sâu trong tâm trí cậu, hình bóng người mẹ rời bỏ đứa con của mình với một lời hứa sẽ quay trở lại.

-Mẹ đi đâu mà lâu thế? Con đã đợi mẹ rất lâu rồi, mẹ đến đón con phải không? Hai mẹ con ta lại được sống cùng nhau phải không?

Người phụ nữa gỡ vòng tay cậu bé ra, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của nó.

-Joon của mẹ sống có tốt không?

-Có ạ, ông Nội và bố mẹ nuôi rất tốt với con, cho con ăn ngon, cuối tuần còn đưa con đi chơi nữa, con được ở trong một căn phòng rất to, có nhiều ngườ gọi con là cậu chủ nữa...thích lắm mẹ ạ. Hay tí nữa mẹ cùng con về gặp mọi người nhé, con sé khoe vói mọi người là con đã gặp được mẹ.

-Joo ah, nghe mẹ nói này.

Cậu bé lặng yên nghe kỹ từng lời mẹ cậu căn dặn.

-Bây giờ mẹ không thể đón con đi được, mẹ đang rất bận, con hãy sống cùng ông Nôi và bố mẹ nuôi một thời gian nữa nhé.

-Không, không đâu, con nhớ mẹ lắm, mẹ phải ở với con, con khong cần gì cả, chỉ cần con được ở bên mẹ, được làm con của mẹ thôi.-Cậu bé khóc nức nở lay lay cánh tay của mẹ.

-Mẹ xin lỗi, mẹ không thể đem theo con đi được, nếu mẹ đem con đi, con sẽ bị liên lụy, và mẹ sẽ gặp nguy hiểm. Con hiểu cho mẹ nhé.

Cậu bé lúc này đã thôi khóc, chỉ còn tiếng nấc khe khẽ.

-Thật không? Con không muốn mẹ chết.

-Vậy thì con phải nghe lời mẹ, hãy ngoan ngoãn ở nhà Họ Kim nhé.

-Thế bao giờ mẹ lại đến?

-Mẹ sẽ đến khi có thời gian.

-Nhớ đến thăm con thường xuyên nhé, con nhớ mẹ lắm.

-Được rồi. ah con còn nhớ lời hứa con hứa với mẹ không? Tuyệt đối không được cho ai biết, con là con của mẹ. Nếu chỉ cần con cho một người biết thôi, mẹ sẽ chết đấy.

Đầu óc ngây thơ của một cậu bé 13 tuổi chỉ biết tin vào những gì mẹ cậu nói một cách vô điều kiện, gật đầu lia lịa ôm mẹ một cái rồi cúi đầu ra về, vì mẹ cậu có thể làm tất cả.

description[♥Fiction♥] One for all?! ♥ - Page 2 EmptyRe: [♥Fiction♥] One for all?! ♥

more_horiz
Chap 14: Người đàm bà tham vọng (2)

Vẫn là quán café dó nhưng thời điểm đã khác, vẫn người đàn bà đó nhưng với một bộ dạng cao quý hơn, gương mặt tở rõ vẻ quyền lực của một đại phu nhân giàu có danh giá. Còn cậu bé 13 tuổi lúc ấy, giờ cúng đã trở thành một chàng thanh niên cao lớn, đẹp rạng ngời trong bộ đồng phục học sinh màu trắng.

-Bà gặp tôi có việc gì?

-Nghe nói, gần đây cậu khá nổi tiếng, các ca khúc của cậu được phát rất hiều trên TV.

-Cảm ơn, ó chuyện gì bà nói nhanh lên. Tôi rất bận

-Cũng chẳng có gì, chỉ là tôi muốn nhờ cậu vài việc thôi.

-Nhờ tôi ư? Đường đường là một đại phu nhân của tập đoàn hàng đầu thế giới Tae Hwa lại đi nhờ vả một cậu nhóc 15 tuổi, bà không thấy nực cười sao?

Thái độ của cậu đã khác rất nhiều so với 2 năm về trước, cậu không còn là một cậu nhóc ngây thơ bị lừa bởi những câu đường mật của người mẹ tàn nhẫn. Đôi mắt giờ đây đã nguội lạnh, thái độ cúng thờ ơ khi ngồi trước mặt người mẹ độc ác ấy. Trong lòng cậu chỉ còn sự căm thù đến tột độ.

-Dù sao thì giờ đây cậu sống cúng rất tốt, phải nói là hoàn hảo, nên tôi chỉ nhờ cậu một việc cuối cùng. Giữa chúng ta nên vờ không quen biết nhau, có lẽ điều đó sẽ tốt hơn cho cả hai, cậu sẽ tốt hơn cho sự nghiệp ca hát của cậu và cúng sẽ có lợi cho cuộc sống hôn nhân của tôi sau này.Tôi biết đó là tàn nhẫn với cậu nhưng mong cậu hãy coi như không có người mẹ như tôi.

Cậu nhìn thẳng vào mắt người đàn bà đó, đôi mắt ngấn nước toát lên vẻ liên quyết lạnh lung đến cực độ.

-Từ cái giây phút tôi biết mình bị bà lừ cho đến nay, tôi đã không coi bà là mẹ của tôi nữa rồi,Bà không phải lo, cái mối quan hệ rác rưởi giũa tôi vói bà từ lâu đã không còn tồn tại. bà yên tâm, tôi sẽ không để ai biết về mối quan hệ giữa chúng ta, tôi sẽ cảm thấy ghe tởm nếu ai đó biết được. Và bí mật đó cũng coi như là món qua cuối cùng tôi dành cho bà để trả ơn vì đã sinh ra tôi. Chào bà.

Cậu đứng dậy và bước ra cửa.....không thể gọi tiếng mẹ, cúng không thể xà vào lòng mẹ có lẽ là nối đau lớn nhất của một người con. Để bảo vệ mẹ và để hoàn thành những tham vọng của người đàm bà đó, một lần nữa cậu lại phải chôn vùi đi cái bí mật đó. Trở về căn nhà rộng lớn, cậu giam mình trong căn phòng, không khóc cũng không làm gì cả, cậu chỉ nằm đó vắt tay lên trán, nước mắt trực trào chảy thành hàng rơi xuống tấm ga giường màu trắng. Tất cả đã quá mệt mỏi, toàn thân rã rời, mọi thứ giờ chỉ để lại nỗi đau, những vết thương sâu đậm trong tâm hồn của một cậu nhóc 15 tuổi.
Và cứ thế, cậu giam mình trong phòng suốt một thời gian dài, không ăn, không ngủ, chỉ đơn giản là nằm đó suy nghĩ về những gì mình cần và vì cái gì mình nên đi tiếp trong cuộc đời.

Nửa tháng sau cậu nhập viện trong tình trạng nguy kịch, mất nuowccs và suy nhược cơ thể trầm trọng. Mở mắt ra xung quanh cậu là ông Nội và bố mẹ nuôi, mắt của người mẹ không cùng huyết thống ấy đã sưng húp lên, có lẽ vì khóc quá nhiều, người cha lo lắng hỏi han đứa con dại dột... Tất cả chỉ nghĩ rằng đó là hành động bồng bột của đứa con trai yêu quý khi đến tuổi yêu....Bây giờ thì cậ đã biết rằng cuộc sống này không chỉ có mình mẹ, cuộc sống của cậu còn có những người thân khác hết mực yêu thương cậu, quan tâm đến cậu, cậu còn có âm nhạc, làm bạn....tất cả đó mới là lý do để cậu sống tiếp chứ không phải là người đàn bà tham vọng kia.

description[♥Fiction♥] One for all?! ♥ - Page 2 EmptyRe: [♥Fiction♥] One for all?! ♥

more_horiz
Chương IV : Nội chiến.

Chap 15 : Cuộc đối đầu giữa hai người đàn bà quyền lực.(1)


-Việc tôi giao cho cậu sao rồi?

-Dạ, vẫn đang tiếp tục mua vào.

-Uhm tốt, đừng mua nhiều quá, đợi chỉ thị của tôi. Còn phần cổ phiếu của Tae Hwa thì cần quan sát thêm một thời gian nữa.Đến khi nào giá neiim yết đạt đến 1,2 triệu won thì rút hết tiền ở Ngân Hàng Tae Hưa về và mua càng nhiều càng tốt.

-Vâng, tôi biết rồi ạ.

Cúp máy xuống, người phụ nữa nhấp môi một ngụm trà nhỏ, vẻ mặt đã khác nhiều so với lần cuối cùng con trai bà tới đây. Đôi mắt linh hoạt hơn,và nét mặt tràn đầy sinh lực hơn. Đứng lên khỏi chiếc xe lăn, bà tới bên cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài đã đổi khác nhiều so với trước đây...Con người bà cũng vậy, cũng đã khác trước rất nhiều, một trận chiến lớn sắp nổ ra, kéo theo sự căm hận và thù địch của một người đàn bà bị ruồng bỏ....

.......................

-Thế nào rồi?

-Có chút kỳ lạ.-Cậu thư ký trẻ hớt hải chạy vào phòng giám đốc thông báo.

-Chuyện gì?

-Đầu tiên phu nhân hãy xem tình hình cổ phiếu trong ngày đã. Nó tăng nhanh hơn so với tưởng tượng của chúng ta.

Vị phu nhân nhìn vào biểu đồ giá cổ phiếu trong ngày, nét mạt hơi nhăn lại

-Hẳn là có quá nhiều ruồi nhặng bu quanh rồi...

-Liệu có vấn đề gì không ạ?

-Không phải, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.Muốn mua vào ở mức chúng ta đã định,phải bbor ra khoản vốn lớn hơn đó mới là vấn đề. Trong tình hình này nếu muốn mua đủ 1 triệu cổ phiếu thì cần phải có khoảng 300 tỷ.

-Làm sao bây giờ ạ, thưa giám đốc?

-Khoản vốn nhàn rỗi của chúng ta còn khoảng bao nhiêu?

-Cũng không còn nhiều, chỉ khoảng 100 tỷ.

-Được rồi số còn lại để tôi lo.


Yoon Sung Jung: Đại phu nhân của Tae Hwa, Công ty đầu tư Tae Hwa thuộc trực thuộc Tập đoàn Tae Hwa-là công ty lớn nhất trong lĩnh vực đầu tư. Và người đứng đầu chính là đại phu nhân của Chủ tịch. Bà là một người phụ nữa thông minh, xinh đẹp và đầy tham vọng, với ánh mắt lạnh lung và cung cách làm việc máu lạnh, bà đã giúp Tae Hwa trở thành công ty đúng đầu về mặt đầu tư tài chính.



-Gọi luật sư Kim vào đây giúp tôi.

...........

-Phu nhân cho gọi tôi ạ?

-Anh ngồi đi.

-Có chuyện gì vậy thưa phu nhân?

-Tôi cần một khoản vốn dung trong khoảng 2 tháng, mong anh giupd tôi giải quyết một cách lặng lẽ.

-Phu nhân cần khoảng bao nhiêu ạ?

-Khoảng 200 tỷ.

-Sao cơ ạ?

-Không cần phải hốt hảng như vậy, tôi nói là 200 tỷ.

-Không....con số đó.....Thường thì nếu xử lý số vốn trên 50 tỷ thì phải thông qua Chủ tịch...

-Tôi là vợ của chủ tịch, chẳng lẽ lại không được? Hơn nữa tôi không nói, anh không nói thì làm gì có ai biết.

-Dạ...đâ không phải là 3 tỷ...mà....là 300 tỷ, nếu như bị phát hiện thì....đó sẽ là lý do để bị bãi miễn...-Vị thư ký nói bằng vẻ sợ sệt...

-Anh chỉ có chút năng lực này thôi sao? Anh không biết tôi là ai sao? Anh chỉ sợ chủ tịch chứ không coi tôi ra gì đúng không? Khôn hồn thì nhấc mông của anh đi ra khỏi đây và mang tiền về cho tôi mau.-Đôi mắt bà ta trợn lên và quát tháo người thư ký thậm tệ.

........................

Trong khoảnh khắc người ta tưởng chùng như bản thân có tất cả...tiền, địa vị,....cuộc sống...nhưng cùng chính vì cái ngông của kẻ có tiền khiến nhiều lúc họ tự rơi vào cái bẫy do chính mình tạo ra...

............................

-Thế nào rồi?

-Gí cổ phiếu của đầu tư Tae Hwa vẫn tiếp tục tăng...Đường như giám đốc Yoon Sung Jung của đầu tư Tae Hwa đã đập là một khoản 300 tỷ như phu nhân dự kiến...với đà này chúng ta rất dễ dàng để viện kiểm sát can thiệp....Chỉ vì khản lãi vài trăm tỷ mà dường như giám đốc Yoon đang chơi một ván bài mạo hiểm.

-Tốt lắm. Yoon Sung Jung à người có tham vọng lớn hơn người khác vì vậy bà ta sẽ không bao giờ từ bỏ...Mụ ta sẽ còn tiếp tục kế hoạch đó, vài ngày nữa mụ ta sẽ tiếp tục rót vốn vào....cậu vẫn tiếp tục mua vào cho tôi. Khoản vốn đí nhất định sẽ được lấy từ Ngân hàng Tae Hwa và nguồn vốn nhàn rỗi của đầu tư Tae Hwa. Nếu như vậy mụ ta sẽ pham vào tôi khuynh đảo và thao túng giá cổ phiếu, đến lúc đó ván bào đã được lật và việc còn lại sẽ là của viên kiểm sát.

-Phu nhân phân tích thật thấu đáo.

-Chỉ cần cậu làm đúng như những gì tôi căn dặn...chúng ta nhất đinh sẽ thắng trận này và tôi sẽ không để cậu phải thiệt...

Nâng ly rược lên miệng và nở một nụ cười đắc thắng...tất cả mới chỉ là ddiemr khởi đầu....bà nhoẻn miệng cười rồi dốc càn ly rượu...

..................................

-Lên bao nhiêu rồi?

-Cho đến phiên hôm nay là 23,590 rồi, đây là giá kỷ lục nhất từ trước đến nay, cứ với đà tăng thế này thì chúng ta sẽ lại phải rót thêm vốn vào...

-Tôi biết rồi...cậu cứ tiếp tục theo dõi cho tôi...

...........................................

-Lên bao nhiêu rồi?

-Dạ 31,200. Dự kiến còn tăng nữa, có tiếp tục mua vào không ạ?

-Lên đến mức này thì lượng vốn vỏ ra cúng sấp sỉ 460 tỷ...Tiếp tục mua vào cho đến cuối phiên, mua được càng nhiều càng tốt...Cuối phiên khi giá cổ phiếu đật đến mức đỉnh thì bán ra ở phút cuối, giá cổ phiếu sẽ tụt dốc đến mức không kiểm soát được

-Dạ, tôi biết rồi ạ...

.............................................

Tít...tít....tít....

-Tôi đây.

-Giám đốc.......

-Chuyện gì?

-Phu nhân xem giá cổ phiếu cuối phiên hôm nay chưa ạ?

-Sao? Lại có chuyện gì sao?

-Giá cổ phiếu của Đầu tư Tae Hwa đang tụt dốc một cách mất kiểm soát, dường như có ai đó đã bán ra một lường rất lớn. Vói tình hình này chúng ta rất dễ bị kiện vì tội thao túng gí cổ phiếu..

-Xem ra ai đó đã có chiến lược rồi. Có thể là ai chứ?

-Dạ tôi không biết.

........................................

-Thư phu nhân bên giám đốc Yoon đang loạn cả lên, bà ta đã cho người đi điều tra về vụ việc này.

-Tốt lắm, xóa mọi dấu vết đi và chuẩn bị họp báo...chúng ta sẽ tuyên bố mua lại Đầu Tư Tae Hwa khi tới thời điểm.

................................................

-Thế nào rồi?

-Vẫn tiếp tục xuống ạ. Giờ đã xuống với thời điểm ban đầu là 12 rồi ạ.

-Cậu đã điều tra chưa?

-Dạ vẫn đang điều tra...nhưng hình như bên mua đã biết trước và xóa sạch dấu vết...

-Bằng mọi giá, không cần biết là thủ đoạn gì...phải điều tra bằng được cho tôi.

-Thưa giám đốc.....chuyện lớn rồi...

-Chuyên gì?

-Viện kiểm sát đã bắt đầu tiến hành điều tra...

-Hả?

.........................................

P/s: :-/ hùm coá ai ủng hộ hết là sao >"<

description[♥Fiction♥] One for all?! ♥ - Page 2 EmptyRe: [♥Fiction♥] One for all?! ♥

more_horiz
Có tớ đây.
Hú,đọc fic này lâu rồi nhưng giờ mới com dk. Thông cảm nha!
Nội dung khá giống phim vườn sao băng,nhân vật cũng vậy.
Fic cậu quá nhiều lời thoại,một số chap kg có biểu cảm. Lỗi chính tả kg đáng kể. Nói chung là ổn.
Trời,ra chap mới lẹ nha. Đang hấp dẫn.
Á quên,giựt tem của tất cả các chap.

description[♥Fiction♥] One for all?! ♥ - Page 2 EmptyRe: [♥Fiction♥] One for all?! ♥

more_horiz
^ tks =]]

mà giựt tem tất cả các chap =]]]

hơi bị ham =))

description[♥Fiction♥] One for all?! ♥ - Page 2 EmptyRe: [♥Fiction♥] One for all?! ♥

more_horiz
Chap 16: Cuộc đối đầu giữa hai người đàn bà quyền lực (2)

-Thưa chủ tịch.

-Chuyện gì?

-Phia bên đầu tư Tae Hwa xảy ra chuyện rồi ạ.

-Chuyên gì?

-Bà nhà bị đưa tới viện kiếm sát để điều tra.

-Sao lại xảy ra chuyện đó?

-Hình như là đã sử dụng 100 tỷ cảu Đầu Tư Tae Hwa và 400 tỷ của Ngân Hàng Tae Hwa vào việc thao túng giá cổ phiếu.

-Gì? Lập tức kêu bà nhà tới đây.

-Dạ.

....................................
Tại phòng làm việc lớn của chủ tịch tập đoàn Tae Hwa...

-Mình à...

-Rút cục là đã xảy ra chuyện gì mà phải liên can đến cả viện kiểm sát.

-Tôi không nghĩ là mọi chuyện lại xảy ra như vậy.

-Trời ơi, cút cục để kiếm được bao nhiêu tiền mà mình phải làm chuyện mạo hiểm này hả?Viên kiểm sát đã dính tay vào, Đầu tư Tae Hwa coi như xong, uy tín và cổ phiếu của Tập đoàn Tae Hwa chắc chắn cúng sẽ có biến động không nhỏ. Mình không suy nghĩ kỹ trước khi làm sao?

-Tôi sẽ cức vãn tình hình, mình đừng lo.

-Mình bảo tôi không lo sao được...giờ đây mọi việc không thể xử lý được bằng tiền nữa. Xây dựng Tae Hwa mới thành lập, nguồn vốn dự trữ và lượng tiền đầu tư từ nước ngoài cúng không thể đủ thể xác nhập đầu tư Tae Hwa lại, vốn nhàn rỗi của Ngân Hàng Tae Hwa thì bị mình thao túng phân nửa, số còn lại thì giải rác ở những công ty nhỏ lẻ khác, muốn thu hòi về cúng chẳng phải ngày một ngày hai là có thể thu hồi về được...Sao mình không hỏi tôi trước khi làm chứ?

-Dạ thưa chủ tịch, ngài hãy bật TV lên đi ạ...-cậu thư ký trẻ hớt hải chạy vào...

-Lại chuyện gì nữa?

Chiếc TV lớn được bật lên, trên kênh kinh tế đang diễn ra một cuộc phỏng vấn nhỏ, và người được phỏng vấn không ai khác chính là Lee Jin Hye- Mẹ của Tae Sun..

-Chào bà, được biết Jin Hye Asian của bà là một công ty đầu tư khá mạnh ở Mỹ. vậy lần này trở về nước bà có dự định gì không ạ?

-Cảm ơn, Jin Hye Asian của chúng tôi chủ yếu mua lại các doanh nghiệp, và lần này trở về nước, đối tượng thu mua của chúng tôi sẽ là Đầu Tư Tae Hwa của giám đốc Yoon Sung Jung.

-Bà có thể giải thích rõ hơn được không ạ?

-Tập đoàn Tae Hwa luôn thu mua công ty một cách mù quáng, gây ảnh hưởng xấu đến nền kinh tế, vì vậy chúng tôi quyết định sẽ mua lại đầu tư Tae Hwa đang trên bờ vực phá sản....

Mọi thứ như chìm trong mớ hỗn loạn, điện thoại réo liên tục bên ngoài phòng thư ký, các bài báo được đăng tải trên các trang web nhanh đến chóng mặt, chẳng mấy chốc thông tin về vụ mua bán giữa Jin Hye Asian và đầu tư Tae Hwa đã được đưa lên trâng đầu của các mặt báo...giá cổ phiếu của Tập đoàn Tae Hwa đã bắt đầu sụt giảm .....

Đứng trước nguy cơ phá sản, Bà Yoon đi lại đứng ngồi không yên, ánh mắt nhìn xuống và tập chung tròng mắt vào một điểm...điều đó cho thấy bà đang hoảng sợ, mồ hôi hột bắt đầu đổ ra, hai bên thái dương co giật và tâm của long mày bắt đầu nheo lại...chưa bao giờ thấy bà ta hoảng sợ như vậy.

-Ả đàn bà thối đó muốn làm trò gì vậy? Chẳng phải mụ ta bị điên và liệt sao? Sao giờ đây mụ ta lại ở đó....

-Mình ah...giờ phải làm sao?


-Đến nước này thì phải buông Đầu tư Tae Hwa ra thôi, nếu không buông nguy cơ ảnh hưởng đến cả tập đoàn là rất lớn.

-Không thể nào....không thể nào....

-Không biết mụ ta còn giở thủ đoạn gì nữa,....

...........................................

Còn tiếp

description[♥Fiction♥] One for all?! ♥ - Page 2 EmptyRe: [♥Fiction♥] One for all?! ♥

more_horiz
Chap 17 : Ngọn lửa hận thù.

Sau khi xem tin tức, Tae Sun liền lập tức tới tìm mẹ, cậu không tin vào những gì mà mình đã nhìn thấy qua TV,người mẹ bao năm luôn ngòi xe lăn của cậu gời đây lại dóng dạc đứng trước ống kính truyền hình và tuyên bố một chuyện động trời....

-Cậu chủ đã tới thưa phu nhân.

-Cứ để nó vào, bảo mấy người làm lui xuống bếp, tôi cần nói chuyện riêng với nó.

-Dạ.

Sau khi người làm đã váng xuống bếp, không gian xung quanh lại trở nên yên tĩnh, một cú đẩy cửa mạnh khiến mọi tứ xung quanh rung chuyển...nhưng riêng Jin Hye phu nhân, bà vẫn bình thản thưởng thức từng ngụm trà....

-Con tới rồi sao?

-Mọi chuyện là thế nào? Mẹ hãy cho con biết đi.

-Tất cả những gì cần nói mẹ đã nói trước truyền hình....

-Chân của mẹ.....mẹ không hề bị liệt...

-Đúng, thật khó để giả một người đàn bà điên bị què...Suốt những năm tháng sống như một con mụ tàn phế, sống bằng những đồng trợ cấp bẩn thỉu của ông chồng phụ bạc....

-Mẹ định làm gì chứ? Không lẽ mẹ định trả thù lão...

-Ta phải lấy lại những gì ta đã mất và bị mụ đàn bà thối đó cướp đi...Chính mụ đã phá đi tất cả những gì tốt đẹp nhất của ta...Con hãy chờ đó mà coi, ta sẽ khiến bọn chúng phải cúi đầu trước ta...

-Mẹ có thể làm gì chứ? Mẹ có biết là ông ta mạnh như thế nào không? Ông ta là chủ tịch của Tae Hwa đó....

-Chính vì vậy nên ta mới làm như vậy....Con không cần phải lo....Tất cả đã được ta tính toán thật kỹ lưỡng...Cách đây 2 năm ta đã bí mật thu mua cổ phiếu của Ngân Hàng Tae Hwa dưới tên một người khác, cho tới giờ thì số cổ phần của ta trong NH Tae Hwa cũng không nhỏ. Hơn vậy, nguồn thu nhập và vốn đầu tư nước ngoài ở Jin Hye Asian đều được dồn vào vụ thu mua Đầu Tư Tae Hwa....chỉ cần con đồng ý, số cổ phần của NH Tae Hwa sẽ được đứng tên con, và con sẽ là cổ đông lớn nhất của NHTae Hwa...

-Số tiền đó ở đâu chứ? Nếu chỉ bằng những đồng tiền của lão gửi cho mẹ thì chắc chắn sẽ không thể làm đến nước này...

-Khi ông ngoại con còn thức hiện những phi vụ rửa tiền trong giới chính trị, ông đã tích copa được một khoản nho nhỏ, khoản tiền đó tồn tại dưới hình thức đầu tư vào Jin Hye Asian. Lúc đầu khi mới ly dị, ta cúng tưởng rằng cuộc đời mình chấm dứt từ đó, chỉ biết sống vậy cho qua ngày...Nhưng khi ông ngoại con qua đời, ông đã trao cho mẹ Jin Hye Asian, bạn đầu ta không biết nên làm gì với số tiền đó và Jin Hye Asian. Cho đến một ngày ta quyết định học cách đầu tư, thứ ta biết mình nên làm đầu tiên chính là đưa Jin Hye Asian vào hoạt động và lấy được những khoản tiền lớn bắt đầu sinh lời từ đó... và khi đã có tiền trong tay, ta biết đó chính là cơ hội để ta trả thù......Hãy chờ thêm một thời gian nữa, mẹ con ta sắp được sống một cuộc sống bình thường rồi...

Bà bước tới bên cạnh Tae Sun, vuốt nhẹ lên mái tóc cậu rồi vỗ vai cậu, đối mắt ánh lên những tia tham vọng sắt bén, cánh tay của thù hận một khi đã vung ra thì khó có thể rút lại. Giờ đây đến ngay cả Tae Sun còn không hiểu được mẹ mình đang nghĩ gì và làm gì. Điều duy nhất cậu có thể làm lúc này chỉ là ở bên cạnh bà....

Còn tiếp...

description[♥Fiction♥] One for all?! ♥ - Page 2 EmptyRe: [♥Fiction♥] One for all?! ♥

more_horiz
Chap 18: Tôi sẽ bảo vệ cho cậu...

Từ sau buổi parti đó tới nay chẳng ai chịu đi học,Yunhee thì đi Mĩ , Joo Won bặt vô âm tin đã đành, đến ngay cả Tae Sun cúng vậy, không có ai để cãi nhau, cúng không có ai để tâm sự thật chán. Min jae lại trở lại với cảnh bị cô lập như trước đây, ngó xuống phía ghế ngồi của Joo Won và Tae Sun, cô thở dài...trong đầu không biết đang có bao suy nghĩ khác nhau...cô nghĩ tới Joo Won, không biết giờ này cậu ấy có ăn được gì không? Còn bị nôn nữa không? Vẫn hạnh phúc bên chị Hee Kyung chứ?...Gục mặt xuống bàn, quyển tập nhàu nát mà Tae Sun đă quẳng qua cửa sổ đang bay phấp phới, làn gió nhẹ làm trang giấy lật qua lật lại...Chắc giờ Tae Sun đang ở bên cạnh mẹ cậu ấy.....lòng dạ đàn bà thật khó đoán, ai mà đoán được mẹ của Tae Sun lại nuôi ý định trả thù....chắc giờ Tae Sun đang rất rối lòng, một bên là cha, một bên là mẹ....đứng về bên nào cũng sẽ trở thành đứa con bất hiếu. Một tên ngoài mặt luôn ăn to nói lớn như hắn nhiều lúc cúng là một ánh mây hồng hiền hòa và ấm áp, dễ thương và dịu dàng.

Bước từng bước trên đường, mùa rụng lá khiến con đường trông đẹp hơn, một khung cảnh ảm đạm và thê lương như trong mấy bộ phim tình cảm sướt mướt....không biết từ bao giờ cô đã yêu cái khung cảnh ấy, yêu từng chiếc lá rơi nhẹ xuống mặt đường phẳng lặng....

Chiếc xe màu đen sang trong đỗ trước mặt Min Jae, bước xuống là ông quản gia nhà Joo Won..

-Min Jae tiểu thư, mời tiểu thư đi với chúng tôi một chuyến.

-Có chuyện gì vậy?

-Thiếu gia....xảy ra chuyện rồi, chúng tôi thật sự không biết phải làm thế nào...

Min Jae vộ vã lên xe, chiếc xe đưa Min Jae tới cánh cổng màu trắng quen thuộc...nơi mà Min Jae đã trải niêm qua những cung bậc cảm xúc khác nhau..

Rảo bước qua đại sảnh, trước mặt Min Jae giờ là một Joo Won say mềm....Hàng tá những chai rượu khác nhau bầy la liệt trước mặt câu....còn bản thân Joo Won thì đang ngủ gục như một kẻ xa đọa...

-Joo Won ah......Joo Won ah....

Cô lay lay cánh tay cậu, nó khẽ động đậy và cậu đã mở mắt ra...

-Min Jae...tới rồi ah...nào...tôi...mời cậu một ly...

Joo Won rót rượu vào ly, nhưng vì quá say nên cậu không thể rót chính xác được, và kết quả là rượu tràn ra ngoài...

-Cậu say quá rồi...đừng uống nữa..

-Tôi không say....chỉ là....

Cậu gục xuống, đôi vai gầy run lên...

-Min Jae ah....

-Ừ...

-Cậu có yêu mẹ cậu không?

-Tất nhiên, sao cậu lại hỏi như vậy?

-Tôi....

Nước mắt cậu rơi xuống, giọt nước mắt đầu tiên trong suốt những năm tháng qua, giọt nước mắt nguội lạnh và tàn nhẫn đến đau lòng....

-Tôi....rất yêu mẹ của tôi....kể cả bà ấy có là nô lệ của tham vọng thì tôi cúng vẫn yêu bà ấy........Sao tôi luôn là ngườ bị bỏ rơi vậy? Mẹ.....Hee Kyung....cúng đều bỏ tôi mà đi....Cho dù tôi có đợi thế nào, có mong ngóng thế nào thì kết quả cúng vẫn là tôi chỉ có một mình, một mình....một mình mà thôi....

Cậu nấc lên nghẹn ngào, chút từng giọt rượu cuối cùng trong ly xuống cổ họng khô rát, cậu co mình trên chiếc ghế sofa dài, một chú hạc mỏng manh cô đơn khiến người ta xót xa...Min Jae lại gần ôm lấy cậu, ôm lấy đôi vai gầy và xoa nhẹ lên nó...

-Mọi thứ sẽ ổn thôi Joo Won ah.....ít ra cậu còn có tôi, tôi sẽ ở bên cậu, sẽ chăm sóc cho cậu, sẽ bảo vệ cậu....

Nước mắt của hai con người hòa vào nhau, một người đau khổ vì số phận bạc bẽo của mình, người còn lại muốn xoa dịu đi nỗi đau đó....cứ như thế...cô bé ôm chặt lấy cậu cho tới khi cậu ngủ thiếp đi trên tay cô.

description[♥Fiction♥] One for all?! ♥ - Page 2 EmptyRe: [♥Fiction♥] One for all?! ♥

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply