thực tình chẳng biết nó có là 1 cái ent không nữa ~~
bản thân dù đã viết ra, đọc lại chỉ thấy như viết lại lời sub cho bài hát vậy ~*smile*~
rồi, nó nhảm, đừng nói gì ~*smile*~
Tỉnh thức sau cơn mộng mơ, một mình cô đơn trong quạnh hiu
Gò bó và giam cầm trong ngục tù đầy màu tối đen
Chẳng thấy bóng dáng một ai, chẳng vang vọng một âm thanh
Không ai mang đến một hơi thở nồng nàn sưởi ấm con tim lạnh buốt
Duy nhất một lỗ hổng nhỏ nhoi, nơi đáy ngục tù cầm giam
Bánh răng vĩ đại lộ ra trong chút tia sáng yếu ớt mong manh
Đột nhiên đâu đây thoáng qua, rất nhỏ rất nhẹ rất nhanh
Giọng nói dịu dàng ngày nào giờ hệt như đã hoá thành quỷ ma
Tâm hồn ngươi không được chào đón nơi Thiên Đường...
Cớ sao? Đẩy ta đến nơi ngục tù tối tăm lạnh lẽo này?
Con đường đến ánh sáng sẽ mãi, sẽ mãi mãi không còn tồn tại...
Trong không gian nơi đây bỗng dưng ẩn hiện hình ảnh của bao kí ức xưa
Mong manh con tim đẫm bao lỗi lầm mù mờ cho bông hoa ác ma thanh tao
Sự trừng phạt giành cho thân xác kia không khoan dung, một kết cục lạnh lùng
Quá khứ mãi mãi là những kí ức xa vời không thể trở lại
Máu của ai không ai hay đúc lại thành đôi còng màu đỏ rực trên tay
Ghim lại đôi tay giá lạnh của một linh hồn tội lỗi như là thù hờn
Đôi chân đây cũng bị xích chặt trong màu dương của sợi dây xích kia
Không lẽ màu lệ tuôn rơi từ ánh mắt căm hờn không ai hay?
Lulila Lulila vang vọng lên, nghe sao mà thật là thân thuộc?...
Tiếng hát ai trong trẻo len lỏi tới đây – nhà tù của căm hờn?
o0o
Thời gian cứ lặng lẽ mãi trôi, đã đến lúc nào rồi đây?
Cất tiếng hỏi bánh răng bất động rằng bao giây phút qua mau?
Từ đâu đó có tiếng vọng đây, lạnh lùng đáp lại là rằng
Chữa lành những tội lỗi này chỉ có tiếng ca kia mới có thể
Rồi bỗng đến một ngày kia, tâm trí thức tỉnh nhận ra
Ý nghĩa thực sự được gửi gắm từ khúc ca êm thương
Và rồi vẫn một bài ca, bài ca đơn điệu ấy thôi
Bản thân dâng hiến những câu chữ mới cho giai điệu trong trẻo kia
Bánh răng kia giờ đây đã xuất hiện vết nứt rồi
Xơi xuống từ nơi đó là một tia sáng bé nhỏ mong manh
Tia sáng đó, chắc chắn là, thông điệp nơi nào kia em đã gửi đến tôi
Tiếp tục quay, quay quay cuồng, bánh răng kia khẽ rằng liền nói
Những tội lỗi của quá khứ mù mờ không thể nào có thể tha thứ được
Nhưng kia đây những lời tựa quỷ ma, nhưng kia đây những lời tựa nước trôi
Bản thân đây sẽ mang giai điệu trùm bao tất cả dù là gì đi nữa
Máu màu đỏ từ chiếc còng tan ra, tan ra, mà rằng một điều nói lên
Kể từ hôm nay, giây phút này, cuộc đời cậu có thể bắt đầu lại từ đầu
Và kia sợi xích xanh cũng tan biến theo, mang đi nước mắt để lại lời rằng
Hôm nay chính đây là ngày sinh nhật của cậu lần nữa
Không gian kia đột nhiên quay cuồng loạn, rồi trắng xoá không còn gì
Sớm ngay thôi, rồi sẽ có ngày, đôi ta sẽ lại được bên nhau...
Gò bó và giam cầm trong ngục tù đầy màu tối đen
Chẳng thấy bóng dáng một ai, chẳng vang vọng một âm thanh
Không ai mang đến một hơi thở nồng nàn sưởi ấm con tim lạnh buốt
Duy nhất một lỗ hổng nhỏ nhoi, nơi đáy ngục tù cầm giam
Bánh răng vĩ đại lộ ra trong chút tia sáng yếu ớt mong manh
Đột nhiên đâu đây thoáng qua, rất nhỏ rất nhẹ rất nhanh
Giọng nói dịu dàng ngày nào giờ hệt như đã hoá thành quỷ ma
Tâm hồn ngươi không được chào đón nơi Thiên Đường...
Cớ sao? Đẩy ta đến nơi ngục tù tối tăm lạnh lẽo này?
Con đường đến ánh sáng sẽ mãi, sẽ mãi mãi không còn tồn tại...
Trong không gian nơi đây bỗng dưng ẩn hiện hình ảnh của bao kí ức xưa
Mong manh con tim đẫm bao lỗi lầm mù mờ cho bông hoa ác ma thanh tao
Sự trừng phạt giành cho thân xác kia không khoan dung, một kết cục lạnh lùng
Quá khứ mãi mãi là những kí ức xa vời không thể trở lại
Máu của ai không ai hay đúc lại thành đôi còng màu đỏ rực trên tay
Ghim lại đôi tay giá lạnh của một linh hồn tội lỗi như là thù hờn
Đôi chân đây cũng bị xích chặt trong màu dương của sợi dây xích kia
Không lẽ màu lệ tuôn rơi từ ánh mắt căm hờn không ai hay?
Lulila Lulila vang vọng lên, nghe sao mà thật là thân thuộc?...
Tiếng hát ai trong trẻo len lỏi tới đây – nhà tù của căm hờn?
o0o
Thời gian cứ lặng lẽ mãi trôi, đã đến lúc nào rồi đây?
Cất tiếng hỏi bánh răng bất động rằng bao giây phút qua mau?
Từ đâu đó có tiếng vọng đây, lạnh lùng đáp lại là rằng
Chữa lành những tội lỗi này chỉ có tiếng ca kia mới có thể
Rồi bỗng đến một ngày kia, tâm trí thức tỉnh nhận ra
Ý nghĩa thực sự được gửi gắm từ khúc ca êm thương
Và rồi vẫn một bài ca, bài ca đơn điệu ấy thôi
Bản thân dâng hiến những câu chữ mới cho giai điệu trong trẻo kia
Bánh răng kia giờ đây đã xuất hiện vết nứt rồi
Xơi xuống từ nơi đó là một tia sáng bé nhỏ mong manh
Tia sáng đó, chắc chắn là, thông điệp nơi nào kia em đã gửi đến tôi
Tiếp tục quay, quay quay cuồng, bánh răng kia khẽ rằng liền nói
Những tội lỗi của quá khứ mù mờ không thể nào có thể tha thứ được
Nhưng kia đây những lời tựa quỷ ma, nhưng kia đây những lời tựa nước trôi
Bản thân đây sẽ mang giai điệu trùm bao tất cả dù là gì đi nữa
Máu màu đỏ từ chiếc còng tan ra, tan ra, mà rằng một điều nói lên
Kể từ hôm nay, giây phút này, cuộc đời cậu có thể bắt đầu lại từ đầu
Và kia sợi xích xanh cũng tan biến theo, mang đi nước mắt để lại lời rằng
Hôm nay chính đây là ngày sinh nhật của cậu lần nữa
Không gian kia đột nhiên quay cuồng loạn, rồi trắng xoá không còn gì
Sớm ngay thôi, rồi sẽ có ngày, đôi ta sẽ lại được bên nhau...
ơ cơ mà đúng thật, ghép lời nhạc vào là trùng y chang~
ó khi cái này giống Sub thật đấy
Hikari FubukiWed Jun 13, 2012 4:14 pm