Woa... Carol sama com cho mình vinh hạnh quá đi
lần này cho ra book 3 sớm hơn dự định hì hì.
---
Book 3.
- Xoạch - Tiếng cái cửa đẩy xô vào tường…
Alice ngó nghiêng vào phòng lớp học của mình, lại vắng tanh… còn hơn cả phòng của Runo. Trong phòng học chỉ có độc nhất 2 người đang ngồi: Một người thì đang cắm đầu vào một đống giấy tờ, hình như tối qua quên làm bài tập hoặc đang nghịch gì đó; Người còn lại thì đnag ngồi đọc một quyển sách… Alice thở dài… Các học viên Học viện Deceptist toàn là người hoàng tộc nên thường hay đi trễ để tỏ ra “ ta đây quan trọng “. Đương nhiên là cũng có những người không như thế nhưng không nhiều.
Alice tiến tới bàn đầu nơi mà cái người đang cắm cổ vào tập giấy… thì ra là đang vẽ. Những bức vẽ rất đẹp về khung cảnh khắp mọi nơi của học viện... khu rừng bao quanh học viện, khung cảnh nhìn từ cửa sổ của một phòng trên cao, công trình đang xây dựng của canteen Refridle mà nó đã hoàn thành được 2 tháng,… Thật là đẹp, như thể cô đang nhìn ảnh chứ không phải nhìn tranh nữa… nhưng chúng nhìn cũng thật vô hồn, chả thấy hàm chứa cái gì được gọi là cảm xúc…
- Đẹp quá… - Alice thì thầm hơi vu vơ, chả có chủ đích gì hết.
- Hả… - Cậu con trai đang vẽ ngước lên, mái tóc hồng đung đưa - À… ừ… Alice thích à?
- Thích lắm chứ… Tranh Lync sama vẽ rất đẹp. Tôi không nói thế vì Lync sama là người xếp thứ 5 trong hoàng tộc Vestal đâu, đẹp thật đấy.
- À… Nếu Alice thích thì ta tặng cho một bức. Alice lấy bức nào ta cũng cho. - Nói đoạn cậu lấy mấy bức vẽ cậu tâm đắc nhất trải lên bàn
- Ấy ấy… Tôi không dám đâu. Tôi đến đây giao tài tiệu văn Dara sama soạn cho Lync sama thôi. Đây… Lync sama cầm lấy nè.
Cậu đưa tay ra đón lấy tập tài liệu, mắt cứ ngước lên nhìn Alice, mặt thì đỏ lựng. Alice nhìn thật là đẹp, như một thiên thần vậy, nhất là khi ánh sáng mặt trời từ khung của sổ bên kia phòng học đang chiếu lên người cô làm cô như đang tỏa sáng. Alice hơi nhíu mày nhìn lại Lync, rồi cô áp tay lên má cậu làm cậu đỏ mặt như trái ớt chín.
- A… Nè… A… Alice làm… làm gì vậy? - Lync nói lắp bắp, lời lẽ cứ như vỡ vụn ra trong không trung.
- Sao mặt Lync sama đỏ thế này? Lync sama bị sốt sao? Thế thì nguy quá… tôi có mang theo thuốc hạ sốt đây - Nói đoạn Alice lục lại cái túi của mình.
Lync nắm lấy cổ tay Alice, cười trừ
- Không sao… Chỉ là ta vừa… - Cậu đang cố nghĩ để viện ra cái lý do nào đó - …Chỉ là món cơm cà-ri ta ăn sáng nay cay quá thôi mà - Có vẻ đó là lý do tốt nhất cậu viện được lúc này khi tâm trí cậu đang rối bời vì cô gái xinh đẹp trước mặt cậu.
Alice hơi ngạc hiên trước lý do đó nhưng cũng may cliae là người cả tin nên cô không tra hỏi gì. Chỉ bước nhanh xuống một cái bàn nào đó dưới cậu, cô bước đến chỗ ngồi của một người con gái với mái tóc màu cam như cô
- Mira sama… - Alice gọi tên người con gái một cách hơi rụt rè.
- Alilce… Sao bạn đến sớm thế? - Mira rời mát khỏi quyển sách.
- Mira sama còn đến sớm hơn tôi nữa cơ mà. Đây là tập tài liệu văn Dara sama soạn cho mọi người. Mà Baron sama và Ace sama đâu rồi.
Mira thở dài ngao ngán nhìn ra ngoài cửa sổ
- Baron thì chắc đang lang thang ở canteen tranh thủ mua đồ gặm trong lớp. Còn Ace thì trăm phần trăm cúp học rồi, tớ lấy mạng mình ra đảm bảo hắn đang ngủ ngon lành trên tầng thượng.
- Mira sama hiểu hai người đó nhỉ?... Phải thôi, 3 người là bạn học của nhau từ hồi ở khối tiểu học mà đúng không.
- Thì cũng như Alice với Runo đó… Tài liệu của hai người còn lại để tớ cầm cho, rồi tớ đưa cho luôn. Khỏi mất công mệt nhọc nhiều
Alice cảm ơn rồi đưa 3 tập tài liệu cho Mira, về chỗ của mình nằm gục xuống bàn, thở dốc. Cả sáng nay cô chạy tới chạy lui để lấy tài liệu của Dara rồi lại chạy đi phôtô rồi còn đi phát cho mọi người nữa. Con trai khỏe mạnh còn mệt lả đi huống chi là một cô gái chư Alice. Alice vốn không phải là một cô gái yếu đuối dễ khóc, quá khứ đã không cho phép điều ấy, nhưng sức lực cô cũng như bao cô gái khác, điều cô vừa làm đúng là một điều phi thường (vì chạy trong này như chạy mất gần một nửa Hà Nội ấy).
---
“ Bong… Bong… Bong…”
Tiếng chuông từ tòa tháp đồng hồ phía Tây của trường vang lên một cách thư thả. Vậy là cũng gần hết một ngày tiếng chuông báo hiệu giờ dù hội học sính có làm gì thì cũng phải về rồi, tiếng chuông mà Dara mong mỏi suốt. Cô hậm hực dắt xe ra ngoài cổng trường rồi đạp đi thật nhanh. Trong khi tên hội trưởng chết tiệt đã về được gần một tiếng đồng hồ thì cô phải ở lại xử lý đống giấy tờ lặt vặt mà hắn tống cho cô hồi sáng. Vừa đạp, cô vừa rủa sao số mình lại đen đến thế cơ chứ.
Thay vì đạp về phía đường Ameider_ đường về nhà cô, cô lại rẽ sang đường Deserzal hướng về phía một tòa biệt thự hoành tráng. Cô dắt xe vào cái Garage nhỏ cạnh biệt thự rồi đi vào.
Nếu bạn đã nghĩ bên ngoài tòa biệt thự là đẹp lắm rồi thì khi vào bên trong bạn sẽ còn phải ngạc nhiên hơn nữa. Đồ nội thất đắt tiền được bày biện một cách đẹp mắt, tường, bàn ghế,… được lau chùi hàng ngày nên cứ có cảm giác nơi này vừa được “ tạo “ nên bởi phép thuật.
Có vẻ như đã quen nên Dara chả đoái hoài gì đến tòa biệt thự này, chỉ lẳng lặng treo cặp sách lên cái móc treo rồi lầm lũi đi vào phòng thay đồ. Đúng lúc ấy, một người con trai đi xuống, đôi mắt xanh lá trong veo ngước xuống nhìn cô một cách lạnh lùng.
- Dara… Thay đồ xong nhớ lên phòng chủ nhân Keith.
- … - Dara không nói gì nhưng ánh mắt rõ ràng là muốn hỏi gì đó.
- Không phải lệnh của tôi… Lệnh của chủ nhân. – Rồi Gus cũng lủi đi nhanh chóng
Dara thở dài bước vào phòng thay đồ. Một lát sau cô trở ra với một bộ đồ hoàn toàn không phải đồng phục hay quần áo cô mặc bình thường. Đó là một cái váy đen tuyền dài đến gần mắt cá chân được thiết kế hơi phồng lên theo kiểu cổ điển. Mặc bên trên là một cái áo dài tay có hình dáng khá giống áo sơ mi cũng màu đen đồng bộ với cái váy, cổ tay, cổ áo được lật lại để lộ mặt vải trắng. Trước ngực cô là một dải vải trắng được được đính một viên ngọc màu tím rất đẹp. Nổi trên cái váy đen là cái tạp dề trắng muốt được thiết kế để có quai quàng trên vai và hoàn toàn không có ren rúa gì hết. Đằng sau có buộc một cái nơ hơi lớn cố định cái tạp dề trên cái váy đen. Cô vẩn sử dụng dôi bít tất đen cao đến bắp chân hồi sáng mình dùng nhưng thay vì đôi giày Converse của mình, trên đôi chân cô là một đôi giày búp bê vải trùng màu với bộ váy áo. Cô thở dài nhìn bộ đồ của mình rồi lên tầng trên, nơi có phòng “ chủ nhân của cô ”.
Nhìn là biết, cô đang làm người hầu cho nhà Keith. Nói về lý do thì có lẽ chúng ta nên nói rằng đó là lý do mà cô sẽ không bao giờ hối tiếc, lý do mà dù thời gian có quay về cô cũng vẫn không thay đổi quá khứ đó.
--- flash back ---
Mùa đông. Đó như là mùa của sự kết thúc vậy, cuối năm mà nhỉ. Từng cơn gió tàn nhẫn cứa những đường nét đau xót lên thân cây, lên tường nhà, lên mặt đường… lên thân hình nhỏ nhắn của một cô gái đang cố kìm hãm nước mắt. Cô nắm chặt lấy thanh sắt trên cổng một cô nhi viện, đau đớn nhìn lũ trẻ đang lầm lũi chơi ở một góc nhỏ của sân. Phần lớn lũ trẻ ở cô nhi viện đang ngồi trong phòng ôm gối khóc thút thít. Đó là nhà trẻ Harven, ngôi nhà đầu tiên của Dara trước khi được nhà Krawler nhận về, và chỉ còn 3 ngày nữa là ngôi nhà này sẽ bị phá đi. Một tên khốn nào đó đã mua lại đất nhà trẻ để xây… trung tâm mua sắm. Dara đã nhiều lần đến nói chuyện với hắn, nói rằng hắn đang cướp đi mái nhà của những đứa trẻ mồ côi hay bị bỏ rơi đáng thương và cố thuyết phục hắn dừng tay. Nhưng hắn chỉ cười chế nhạo cô rồi đuổi cô về.
Cô bất lực chả thể làm gì, nắm chặt lấy cái song sắt lạnh buốt, mặc cho gió cứa vào tay cô đỏ ửng, mặc cho gió thổi tung mái tóc cô lên. Mối hận rằng mình bất lực, rằng mình không thể làm gì để cứu nơi từng là nhà của mình làm cô quên hết cả đau đớn.
---
- Hội phó… Hội phó… - Tiếng của anh vang lên kéo cô về thực tại.
- Hả… - Cuối cùng thì cô cũng thức tỉnh khỏi dòng suy nghĩ dường như vô tận - À… Có chuyện gì à…?
- Đề án phá hủy canteen Spetorade ta dặn cô soạn đâu rồi…
- … - Cô lúng túng – Xin lỗi… Tôi để quên ở nhà rồi.
Anh thở dài - Thôi được rồi… Cuộc họp dừng ở đây. Tuần sau chúng ta bàn tiếp.
Cô ngồi phịch xuống ghế, nhắm mắt lại. Nếu hỏi cô đã bàn những gì trong cuộc họp chắc chắn cô không thể trả lời được, đơn giản vì cô không hề chú ý gì hết, trong dầu chỉ có hình ảnh của cái cô nhi viện đó.
- Hội phó, ta biết cô mới nhận chức được gần 1 tuần nhưng mấy lần trước làm việc hiệu quả lắm cơ mà. Sao dạo này chả để đầu óc vào cái gì hết vậy hả?
- Xin lỗi. Chỉ là tôi có công chuyện thôi…
- Ta không cần biết công chuyện đó là gì nhưng giải quyết nó nhanh đi. Đừng có như vậy nữa. Sẽ ảnh hưởng đến công việc của hội đấy.
Nghe những lời đó, cô tức điên. Không hỏi thì thôi còn làm cái giọng ra lệnh đó như đúng rồi đó với cô, không chịu nổi cô phản kháng lại.
- Anh làm như dễ lắm ấy. Nếu dễ như anh nói tôi đã xử lý nó xong lâu rồi. Nó có thể đơn giản với một thằng có địa vị hoàng tộc như anh nhưng với một đứa mồ côi như tôi thì không đơn giản đâu. – Cô nói như thể hét thẳng vào mặt anh, rồi cô giận dữ khoác cặp ra về, đóng của sầm một cái chả nhẹ nhàng ti nào.
Cô để anh ở đấy với con mắt ngạc nhiên không tả nổi. Đây là lần đầu tiên có một đứa con gái dám phản kháng lại anh một cách dữ dội như vậy. Phải… lần đầu tiên, đến cả con trai còn không dám kháng cự anh đến mức như thế thì nói gì đến con gái. Con gái à? Họ luôn khờ dại dâng trái tim cho anh, chả cần nghĩ gì hết. Cũng đúng thôi nhỉ? Anh thuộc dòng dõi hoàng gia cao quí, lại có thành tích học tập đứng nhất khối, giỏi thể thao, khuôn mặt nhìn điển trai đến thế cơ mà. Nhưng những trái tim ấy chưa từng mọt lần được hồi âm, anh luôn giẫm đạp lên những trái tim đó một cách tàn nhẫn. Đến bây giờ vẫn có hàng tá,hàng ngàn những đứa con gái ngu ngốc luôn hướng trái tim mình về phía anh.
Nhưng cô…
Cô là người người đầu tiên dám phản kháng anh như vậy dù biết rằng điều gì có thể xảy ra.
Anh bới bới đống giấy tờ và phát hiện một tập tài liệu lạ cùng một cái ví nhỏ màu đen không có chủ. Anh dở tập tài liệu ra, khoan đã nào… đây là tập tài liệu cô soạn và bảo để quên mà, anh nghĩ hoặc là cô ta cố tình vì không thích anh hoặc cô ta quên rằng mình mang nó theo.
Anh tự nhiên bật cười, vậy là anh có cớ để gặp lại cô rồi. Cô có thể không quan tâm đến tập đề án nhưng nhất định cô sẽ phải quan tâm đến cái ví này. Bởi lẽ anh đã phát hiện ra một thứ rất thú vị trong cái ví đó, và thứ đó không phảu tiền nhưng nó chắc chắn rất có giá trị với cô.
---
Ngày học hôm nay thật là nhàm chán và tưởng chừng như dài vô tận với cô. Cô ngán ngẩm dóng cái cửa lớp lại rồi thở dài, hôm trước cô đã quay lại để tìm ví nhưng nó lại bị ai đó cầm đi mất ( Keith nhà ta chứ ai vô đây). Dù đã hỏi các cô lao công nhưng họ đều trả lời chả nhặt được cái gì hết. Trong đó không có nhiều tiền nhưng nó có một thứ mà cô rất nâng niu, trân trọng.
- Ồ… Ra rồi à… Cứ tưởng sẽ nhốt mình trong đấy luôn đấy, hội phó…
Cô giật mình quay người lại. Một người thanh niên với đôi mắt xanh nước biển rất đẹp và cái cà vạt đỏ thắt hoàn toàn không tử tế tí nào đang nhìn cô, cười ngạo nghễ.
- Hội trưởng tìm tôi có việc gì à? Nếu là đề án thì tôi làm mất rồi, tuần sau họp tiếp sẽ có đủ thời gian cho tôi soạn lại, được chưa?
- Không phải về chuyện cái đề án, mà hôm đó cô có mang đi nhưng quên, ta lấy về rồi. Ta chỉ đến để trao đổi thôi. - Nói đoạn anh giơ cái ví màu đen không tên đó lên.
Cô giật mình bàng hoàng nhìn cái ví của mình rồi giật lấy cái ví nhưng anh lại nhanh tay hơn giơ nó lên cao làm nó quá tầm với của cô.
- Trả đây - Cô nói bực tức khi đang cố vương tay lên lấy lại cái ví của mình.
- Ta nói đến đây trao đổi cơ mà nhỉ. Muốn có lại cái ví này thì… - Nói đoạn anh dồn cô vào tường, cô nhìn anh bằng một ánh mắt cảnh giác. – …thì kể cái vấn đề cô nói hôm qua cô đang giải quyết cho ta nghe xem nào.
Cô khó chịu thở dài đánh sượt một cái, tay đưa lên vò vò mái tóc đen dài của mình
- Có nói anh cũng không quan tâm nói gì đến giải quyết. Thế thì được cái ích lợi gì ở đây.
- Chỉ là ta tò mò, thế thôi.
Cô lại tiếp tục việc thở dài như thể cô sắp phải làm gì nặng nhọc lắm. Sau khi kiềm chế bản thân khỏi đá cho anh ta một cái, cô bắt đầu kể. Cô kể về việc mình được Mẹ Sakuya tìm thấy trong rừng khi được 3 ngày tuổi, kể về cô nhi viện Harven, kể về chuyện nơi đó sắp bị phá. Kể xong, cô cắn chặt môi để không khóc, nhưng bù lại thì môi cô bắt đầu ứa ra những giọt máu cay nghiệt do cô cắn mạnh quá. Máu chảy tí tách xuống sàn đá lạnh buốt, hoàn toàn không dừng lại nhưu cái ngày Harven bị phá hủy sắp đến.
Anh trả lại ví cho cô, cô chộp lấy nó, giở ra… a, nó vẫn còn ở đây, may quá.
- Nè… Hay là ta cứu nơi đó cho cô nhé. - Anh thản nhiên đan hai tay lại quàng qua mái đầu vàng hơi kì lạ của mình.
- Anh làm được sao. - Cô chụp lấy tay áo anh, giọng thể hiện rõ sự hi vọng
- Được chứ… Nhưng có cái giá đấy nah hội phó đáng yêu - Anh di nhẹ ngón tay của mình trên môi cô.
Cô nhìn anh một cách chán nản rồi gục đầu xuống.
- Tôi sẽ làm thêm góp tiền trả nợ cho anh, được chưa?
- Thật là… - Anh vòng tay qua eo cô rồi kéo cô gần hơn về phía mình đến khi cô đưa tay ra cản. - Có ai nói gì đến tiền đâu. Tiền thì ta có thừa, không cần bắt mẽ gì một người như cô. Nhưng nhà ta đang thiếu người hầu, một mình Gus làm nặng nhọc lắm đó cô bé.
- Nếu là người hầu thì hàng tá đứa con gái khác sẵn lòng làm cho anh cơ mà. Đi mà nhờ chúng nó ấy. Tôi không muốn làm thì đừng có mà bắt tôi làm, ra cái giá khác đi. - Cô nói như hét vào mặt anh, cũng may là hành lang đang không có người nếu không hành động đó sẽ thu hút sự chú ý rất nhiều.
- Nhưng đó là cái giá ta đề ra mà. Trong một thỏa thuận luôn có điều gì đó khiến cả hai bên không bằng lòng cho mấy. Cô còn mong gì nữa. - Nói đoạn anh thả cô ra – Nhưng nếu cô không đồng ý thì thôi vậy. Ngày mai hãy đến phòng họi học sinh trả lời, giờ ta phải về rồi. Bye ~
---
Sau đó vài hôm, một vụ việc giết người tàn nhẫn xảy ra. Tên khốn mua lại đất của cô nhi viện bị sát hại. Người ta nói xác của hắn trong phòng ngủ không còn có hình thù con người nữa. Xương bị rút hết ra ngoài trong khi nội tạng thì mềm nhũn ra dưới sàn nhà, da không một vết cắt nào hết.
- Thế nào. Vậy hài lòng chưa. - Anh đan hai tay lại đỡ lấy cằm nhìn cô đang đứng trước bàn làm việc của mình
- Đồ bệnh hoạn. Tôi bảo anh cứu cô nhi viện đó chứ có bảo anh sai người giết hắn đâu? – Cô hướng mắt xuống tờ báo mới ra sáng nay trên bàn anh.
- Vấn đề là ở chỗ đó đó. Ta bảo sẽ “cứu” chứ ta không nói sẽ cứu như thế nào. Giờ thì cô sẽ thành người hầu nhà ta nhé. À mà nhân tiện… Ta tự mình giết hắn đó. Armiara của ta là điều khiển máu thịt mà, rút xương của hắn chỉ là chuyện đơn giản thôi. Nhưng máu hắn không được ngon cho mấy, ta thử rồi đấy.
- Anh đúng là đồ điên thật rồi.
…
- Keith Fermin. – Anh lên tiếng sau một hồi dài im lặng giữa hai người
- … - Cô không nói gì, nhíu mày lại nghiêng đầu nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
- Ta sẽ là chủ cô đó. Đừng có mà gọi ta là đồ này đồ nọ nữa. Không ngoan tí nào cả. Tên ta đó, gọi thử xem nào.
- K…Keith…Keith Fermin. Tôi… tôi là Dara. - Cô hơi ấp úng.
Dara à? Anh sẽ nhớ cái tên này một thời gian lâu.
--- End of flash back ---
--- End Book 3 ---
---
Arisu: Hình nhưu chap hơi dài thì phải?
Mas: Ta nghĩ đọc vậy mới sướng.
Arisu: Hô... Thế à... Nghe anh nói vậy cũng thấy an tâm hơn.
Shun *đập bàn đập ghế ầm ầm*: Sao ta chưa xuất hiện hả con bé kia... Ta muốn đến lớp gặp Alice, muốn thấy Alice mặc đồng phục vest...* nghĩ đến tự nhiên chảy máu mũi*
Arisu: Anh đập bàn ghế thế phá phòng em giờ. Dừng ngay cho em.
Shun * Rút kiếm ra chém vào tường*: Nhưng ta muốn xuất hiện... muốn thấy Alice mặc vest* lại chảy máu mũi nhiều hơn*
Alice* nở nụ cười trong sáng hiền lành ngây thơ vô (số) tội*: Shun'nee chan' mà không thôi phá phòng em là em cho ' neechan ' làm người quá cố chết ngay từ đầu fic đấy. Giờ thì phá tiếp hay chết. * vẫn đang cười mà sát khí bay mòng mòng*
Shun khựng lại tra lại kiếm vào bao rồi (lại) ngồi vào một góc rủa thầm Arisu.
Keith* múa như điên*: Yeah... Ta có Dara chan làm người hầu.
Arisu: Giờ đỡ ghét em chưa.
Keith* ôm Arisu*: Không ghét nữa không ghét nữa.Yêu lắm yêu lắm.
Mas* quay lại bằng IPhone*: Ta sẽ chưng cái này cho Dara chan coi. Há há há...
Keith* Bỏ Arisu ra rượt Mas*: Tên kia đứng lại cho ta...
Arisu: Cho mấy bố này ở mấy hôm nữa nhà mình sập cái chắc.
Mong mọi người thích.
Mà sao chả có ai com cho fic của mình thế nhỉ *buồn*
WindG sama ơi... Khai trương lại fic Lẫn đi mà... Mà sao dạo này không thấy WindG sama com cho fic của mình nữa nhỉ.
P/s: Nếu mọi người thấy khó hình dung trang phục của Dara san trong này thì xin mời dựa vô hình tượng của chị Maria trong truyện Hayate no Gotoku tiếng việt là Chàng quản gia. Mong các bạn đón đọc, Truyện kể về... Khoan, mình sắp thành tiếp thị viên đến nơi rồi. Nhưng mà bỏ mấy cái ren trên tạp dề và trên đầu đi nè, áo váy chị Dara là màu đen nè, giày chị Dara là giày búp bê vải nè, dải vải trước ngực chị có hình dạng giống của chị Maria nhưng màu tráng và viên ngọc đính trên đó màu tím nhạt nhá.