MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

power_settings_newLogin to reply
+10
tuyet_phuong
Tansho_sfs
Rodei Rido
annie_izu
arisu_darkon
Phong Nhan
Alisa_Kito
ranka misaki
bemeo045
Carol Rido
14 posters

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 7 Empty[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
First topic message reminder :

Tên fic : Chúng tay sẽ vượt qua.

Tác giả : Carol Rido

Thể loại:Romance, Mystery, Action và một chút Humor ^^

Summary : là một câu truyện viễn tưởng về ngày tàn của thế giới và những vị thần hộ pháp bảo vệ Trái Đất này.

Chap 1 :

Có một câu truyện vào thời xa xưa tương truyền rằng… có một vị thần đã tạo ra tất cả : bầu trời, mặt đất, biển hồ, sông suối, cây cối, động vật,… bằng cây phép có đính 12 viên tinh thạch. Tất cả đã cùng tạo thành một hành tinh màu xanh xinh đẹp và ông đặt tên cho nó là Trái Đất. Ông ấy đã tạo ra mọi thứ theo cảm nhận của mình… nhưng ông có một chút đắng đo khi đã tạo ra một sinh linh được gọi là con người. Con người - một phát minh vĩ đại của ông – nhưng con người cũng có rất nhiều mặt… cả lợi lẫn hại. Con người có thể giúp ông phát triển một thứ vì… họ rất thông minh, nhưng con người cũng có thể sẽ phá hủy toàn bộ mọi cố gắng của ông khi đã tạo ra trái đất vì... con người có tư duy riêng, suy nghĩ riêng và… có tham vọng cực kì lớn…

Sau nhiều đêm thao thức, ông quyết định tạo ra một giống loài khác được gọi là… người máy để lỡ sau này con người tàn phá Trái Đất quá nhiều thì chính chúng sẽ thay ông trừng trị bọn họn.

Buổi đầu, những người máy ấy sẽ được đưa xuống lòng đất và ngủ yên trong đó… nhưng sẽ được đánh thức bởi tham vọng và tội ác của con người… Những chuyện xấu mà con người làm sẽ được ghi nhận và đến một mức độ nào đó sẽ tạo ra một luồng khí đánh thức người máy. Ông nghĩ : “nếu con người biết sống đúng theo chiều hướng tích cực thì người máy sẽ không thể thức giấc và giết hại họ được”.

Lúc ông sắp ra đi thì một luồng sét đánh thẳng vào khu rừng – nơi mà những người máy ngủ yên – lòng ông chợt nhói lên… một cảm giác bất an… ông khẽ thở dài một tiếng… cầm cây gậy phép và hô biến... 12 người mặc đồ trắng bỗng xuất hiện – họ là 12 vị tinh linh bảo hộ cho 12 viên thiên thạch – đại diện cho 6 thuộc tính Lửa, Nước, Gió, Ánh Sáng, Bóng Tối và Đất. Sứ mệnh của họ là bảo vệ trái đất khi bọn người máy kia giống con người… hoặc có thể là độc ác và tàn nhẫn hơn cả con người vì chúng không hề có tình cảm - 12 người sẽ được chuyển kiếp luân hồi từ thế kỉ này qua thế kỉ khác để dõi theo sự phát triển của Trái Đất cũng như con người. Tất nhiên là họ sẽ không nhớ gì về thân phận cũng như là không hề biết nhau… chỉ trừ 1 người… họ sẽ chỉ thức tỉnh kí ức khi trái đất gặp chuyện chẳng lành… khi đã xong hết mọi thứ, ông nhìn lại trái đất lần cuối và mỉm cười…



-Alice ! cháu có thể ra đây giúp ông một tay thay vì ngồi đó đọc sách không ? – một giọng nói khàn khàn vang lên.

- Vâng ạ. – một giọng nói trong trẻo khác đáp lại và ngay lập tức một bóng nhỏ mở chạy ra trước sân nhà.

Hai giọng nói ấy cứ vang lên trước sân một ngôi nhà nhỏ bên bìa rừng. Ngôi nhà nằm ngay bìa rừng, bên ngoài nhìn có vẻ bình thường như bao ngôi nhà khác nhưng nó lại là một tổ ấm không chọn vẹn… của cô gái tên là Alice. Nói là không chọn vẹn vì trong ngôi nhà chỉ còn cô và ông nội – một tiến sĩ già - sống cùng nhau… 8 năm trước… Vào một ngày định mệnh, ông trời đã mang ba mẹ và cả anh trai cô đi trong một vụ nổ phòng thí nghiệm tại ngôi nhà này…
- Alice à, tới giờ đi học rồi đấy.
- Không sao đâu ạ - Alice lắc đầu – để cháu phụ ông một lát rồi đi cũng không muộn.

Alice mỉm cười – một nụ cười trong sáng và hồn nhiên như một thiên thần. Ông tiến sĩ nhìn cháu gái mình mà lòng chợt quặng lên. Ông cảm thấy thương cho cô bé, cớ sao ông trời lại tàn nhẫn mà đưa những người cô bé yêu thương đi ngay trước mắt cô bé – một cú sốc không bao giờ phai trong lòng một đứa bé yếu đuối như thế…
- Ông ơi ! – tiếng Alice cắt ngang dòng suy nghĩ của ông tiến sĩ – cháu đi học nhé ! Ông ở nhà khỏe ông nhé, chiều cháu sẽ về.

Nói rồi, Alice đạp chiếc xe đạp nhỏ đi đến trường. Ông khẽ thở dài và tiếp tục công việc của mình.
- Sẽ không sao đâu Alice ạ. Ba mẹ con sẽ che chở cho con thôi… và cả người đó nữa.


Chiếc xe đạp nhỏ chạy băng băng trên con đường nhỏ, hai bên tuyết đã dần tan. Những tia nắng dần xuất hiện soi vào từng lọng tóc mượt mà của Alice. Dưới ánh nắng, cô hệt như một thiên thần của mặt trời – lộng lẫy, ủy mị và thướt tha…

- COI CHỪNG !!!

Một tiếng hét vang lên trong đầu cô, liền sau đó, là bóng một chiếc ô tô lao thẳng về phía cô… chưa kịp hoàn hồn thì chiếc ô tô đó đã bay tới… cái chết trong gan tấc. Đồng tử của cô giãn ra – kí ức ngày định mệnh lại ùa về - đau khổ và tàn khóc…
- Cẩn thận, Alice !!!

Giọng nói khi nảy lại vang lên trong đầu cô một lần nữa – đầu cô lại hiện lên một hình ảnh của cậu bé với ánh mắt đau đớn trong biển lửa… ánh mắt màu đỏ thắm tựa như máu… ánh mắt tiếc nuối hướng về cô như… không muốn rời xa… Trong phút chốc, cô như lột xác và tiếng thẳng tới chiếc xe, đôi tay nhỏ bé chợt mạnh mẽ đến lạ thường đã nâng chiếc xe lên cao và ném thẳng ra xa… với một sức mạnh phi thường… Một tiếng nổ vang lên liền ngay sau đó, khói bốc lên nghi ngút… từ trong xe, một người bước ra – mái tóc dài, khuôn mặt lạnh lùng như một sát thủ, đôi mắt hổ phách nhìn cô với cái nhìn sát lạnh đến thấu xương…
- Hãy đợi đấy, cô bé ! chúng ta sẽ còn gặp nhau lần nữa… và tôi hứa sẽ tự tay mình l-ấ-y- m-ạ-n-g cô.

Vừa dứt lời, người đó phóng đi như một ninja. Biến mất trong làn khói. Đôi tay nhỏ bé chợt run lên, khuôn mặt vào phút trước còn vui vẻ… giờ đây đã tái nhợt vì sợ. Nước mắt ứa ra nhanh chóng…
- Tại… tại sao… lại… lại muốn lấy mạng… mình…

Phải mất rất lâu Alice mới chấn tĩnh lại, cô dựng xe lên và đạp đến trường.
“ không thể để ông biết được, ông sẽ lo mất… nhưng mà, mình thật sự rất sợ. Người đó là ai ? Tại sao lại muốn lấy mạng mình ? tại sao lại là mình… ?”
Hàng chục câu hỏi cô tự đặt ra trên đường, cả khi đã vào lớp cô vẫn tự hỏi những câu hỏi ấy. Giữa những người bạn đang vui đùa rôn rã thì cô như một kẻ lập dị ngồi chôn chân một chỗ…
- Thầy vào kìa ! – một cô bé chạy vào thông báo – Mau vào chỗ đi mọi người.

Nghe thông báo, tất cả học sinh chạy ngay vào chỗ. Cùng lúc đó, một người đàn ông vẻ uy nghiêm bước vào lớp, ông ta hơi mập người một tí, cặp mắt kính dày làm ông thêm nổi bật trước những cô cậu học trò.
- Học sinh… nghiêm !!!

Lớp trưởng hô to và tất cả đứng lên chào thầy… à, không phải là tất cả, trừ Alice – cô vẫn ngồi đó và suy nghĩ.
- Alice – ông thầy nổi cáu khi cô không đứng lên – Alice, em có đứng hay không ?

Alice vẫn ngồi yên vì… cô hoàn toàn không chú ý gì đến ông ta. Ông ấy tức giận nhưng vẫn cố kiềm chế lại, bước tới bàn của Alice, khẽ gõ nhẹ lên bàn cô. Lúc này, Alice mới hoàn hồn và cô chợt nhận ra, hàng chục đôi mắt đang hướng về cô khó chịu…
- Em… em… em xin lỗi thầy – Alice cúi mặt.
- Um… cả lớp ngồi đi. – ông ta quơ tay, một cậu bé bước vào, cười – thầy xin giới thiệu với các em, đây là bạn Shun kazami. Từ nay sẽ học cùng với các em, chúng ta hãy giúp đỡ bạn, các em đồng ý chứ ?
- Vâng ạ. – lớp đồng thanh.
- Em có thể tự chọn chỗ ngồi – ông thầy quay qua nhìn Shun – ngồi chỗ nào cũng được cả, cậu chủ nhà Kazami thân yêu.

Shun nhìn ông ta rồi bước thẳng xuống bàn của Alice, cậu khẽ mỉm cười và gõ nhẹ xuống bàn cô như muốn tạo sự chú ý. Alice từ lúc Shun bước vào đã không chú ý gì, khi Shun gõ nhẹ bàn cô mới nhìn kỹ cậu… Đồng tử của Alice lại giãn ra… mái tóc dài, khuôn mặt lạnh, ánh mắt hổ phách…
- Cậu… cậu là…
- Rất vui vì chúng ta lại được gặp nhau – Shun thì thầm và bước thẳng xuống ngồi sau lưng Alice.

Mặt Alice tái nhợt, người muốn giết cô lại đang ngồi phía sau lưng cô, cô có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Từng giây từng phút trôi qua mà lòng cô nặng trĩu. Không thể nào tập trung được, một lần Shun để bút xuống hay lật sách ra Alice đều cảm thấy tính mạng của mình đang bị đe dọa.
- Bình tĩnh đi nào, cô bé. – giọng nói của Shun khẽ vang lên bên tai Alice khi cậu bước lên bảng giải toán.

“ Làm sao có thể bình tĩnh được chứ” – Alice nghĩ.
Giờ ra chơi, khi thầy đã ra khỏi lớp, tất cả bọn con gái vây quay lấy Shun hỏi đủ thứ về cậu.
- Woa !!! Cậu là thiếu gia nhà Kazami thuộc dòng họ hoàng gia nổi tiếng đó sao – một cô bạn thét lên đầy ngưỡng mộ - lần sau có thể dẫn bọn mình đi thăm quan nhà cậu không ?
- Đúng đó – một cậu khác nhảy vào – nghe nói nhà Kazami đẹp và lớn lắm.
- Rồi – Shun nói – tớ rất sẵn lòng nếu… - Shun cố tình nói lớn để Alice nghe thấy – nếu Alice cùng đi.
- Sao lại … ?

Alice quay xuống và cô bắt gặp nụ cười nửa miệng và ánh mắt sắt lạnh như lưỡi dao hướng về cô – chỉ một mình cô mới có thể nhận thấy…
“ Mình phải làm sao đây ? cả năm phải học với người này sao…”


Tem là café sáng, phong bì là bánh ngọt.
Lâu lắm mới viết fic lại, mong mọi người ủng hộ cho cá ^^

Được sửa bởi Carol Rido ngày Wed Jul 11, 2012 8:39 pm; sửa lần 1.

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 7 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
Khúc đám cưới hơi kì kì thì phải =="

Còn sai chính tả vài chỗ ~~~

Lời thoại hơi nhiều ~~~

Miêu tả chưa rõ ràng~~~

Diễn tả sự việc còn bù lu bù loa ~~~

Chưa thể hiện rõ tính cách mỗi nhân vật - thái độ và tính cách còn chưa thống nhất ~~~

Ta nghĩ nên lượt bỏ những phần không đáng có thì fic sẽ hay hơn ( cụ thể là humor )

À còn nữa ~ nên thêm những phần nói về nhóm Dan nữa == ta thấy fic đề cập hơi nhiều về Alice, Shun và Masquerade ==

p.s : Ta mong ngươi sớm ra chap trong hôm nay vì ngày mai ngươi bị cấm onl rồi đếy bé yêu =)) sr vì đã... chém thậm tệ =))

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 7 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
@Rổ : có tin em giết anh chết không * đạp đạp * nhưng dù sao cũng tks anh vì những lời nhận xét thật lòng ấy nhé !!!
@ all : sr, cá tạm thời đem fic đi cất vào tủ :haiz: sr mọi người nhé ! hẹn mọi người nửa tháng nữa mình sẽ khai trương lại fic ^^ :bye:

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 7 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
Hu hu, thế đấy, vừa sáng sớm bảnh mắt ra lên định xem, ai dè nhận tin sét đánh. Thôi kệ vậy, cứ ráng mà ngồi chờ thôi.

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 7 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
À chị Elfin Igram có gửi lời nhắn nè :
càng ngày Carol viết càng hay, đọc nghiền quá, nhất là đoạn tình cảm giữa Shun và Alice, đọc xong thích đến chết mê chết mệt luôn (lí do khiến bệnh càng nặng). Mà bé Marucho sao thế? Đoán chừng là công cụ của kẻ đọc ác nào đó...

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 7 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
um, Cat lấy thiếu lời nhắn của chị rồi :-D
càng ngày Carol viết càng hay, đọc nghiền quá, nhất là đoạn tình cảm giữa Shun và Alice, đọc xong thích đến chết mê chết mệt luôn (lí do khiến bệnh càng nặng). Mà bé Marucho sao thế? Đoán chừng là công cụ của kẻ đọc ác nào đó, ôi trời, bé dễ thương vậy mà :hoi: Mà Mas nhà ta rốt cuộc phe tốt hay xấu vậy :loe:

Cá rô, 1/8 này bạn có fic mới hả! Để xem hôm đó mình mượn được máy không. Nếu mượn được để lên diễn đàn, nhất định mình sẽ cm cho bạn nhiệt tình :hho:

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 7 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
@evisdevis : xin lỗi bạn, do mình bận nên giờ mới khai trương lại fic.
@cat : tks bạn nhé !!!
@ Dương :tks Dương nhiều, thiệt ra đến giờ mình cũng chưa biết nên xếp anh Mas - chan vào nhóm xấu hay tốt nữa :red: thôi thì để anh bí ẩn 1 tí cho vui =))


Chap 12 :


Sáng hôm sau, Alice thức dậy rất sớm còn Shun và Marucho vẫn chìm trong giấc mộng mị. Cô bước ra ngoài để đón lấy những tia nắng mặt trời đầu tiên đang len lõi qua từng cành cây kẽ lá, những bụi cây đêm qua còn âm u mà giờ đây như thay hình đổi dạng thành một hình dáng hoàn toàn mới, tràn đầy sức sống - không gian thật yên bình. Nhưng không hiểu sao trước cảnh bình yên này, Alice lại thấy lòng mình có chút bất an.
- Không biết mọi người đang làm gì nữa… - Alice thì thầm…




Vài ngày trước…


- Ơ… - Mira dần mở mắt sau một giấc ngủ khá dài. Xung quanh cô là những cặp mắt đầy lo lắng của mọi người đang nhìn cô.
- A ! – Dan vui mừng – Mira dậy rồi các cậu ơi !
- Ai chẳng biết. – Runo nhăn nhó rồi quay sang Mira – cậu ngất lâu hơn cả tụi này nữa đấy. – Runo thở dài – rõ ràng mình nhớ là đang đuổi theo Shun và nhìn thấy một tên tóc vàng đeo mặt nạ nhưng không hiểu sao lại ngất đi và lúc tỉnh dậy thì thấy tất cả mọi người đang nằm bất động dưới đất.
- Chắc chắn là cái tên lạ mặt đó chứ không ai vào đây – Dan có vẻ đang nổi cáu – chắc chắn hắn đã bỏ bùa mê làm chúng ta ngất xỉu. Nếu cho ta nhìn thấy hắn lần nữa. Ta thề không tha cho hắn. Cái tên yêu quái chết tiệt, đồ lừa đảo.
- Im đi. – Ace đá Dan bay ra xa tít rồi bước vội tới chỗ Mira – Cậu có sao không ?

Ace đặt bàn tay mình lên trán cô để kiểm tra nhưng lại không chú ý rằng : mặt của cô ấy hơi ử-n-g-đ-ỏ. Mira cúi mặt xuống để giấu vẻ mặt bối rối đó. Không hiểu sao cô lại thấy trong lòng mình đang tràn ngập sự ấm áp lạ kì. Cảm giác mà cô chưa từng có…
- À mà… mọi người có thấy Shun đâu không ? – Julie ngó ngang ngó dọc – nảy giờ chả thấy bóng dáng cậu ấy đâu cả. Hay là… - Julie thét toáng lên lo lắng -… hay là bị tên yêu quái kia bắt cóc rồi đem đi ăn tươi nuốt sống rồi.
- Đầu óc em đúng là “ phong phú” – Dan mỉa mai – chỉ sợ hắn là một nhà bác học tâm thần thấy Shun đẹp trai lực lưỡng quá nên tên đó đã đem cậu ta đi làm thí nghiệm mất rồi.

Ngay lại tức, trên đầu cô cậu xuất hiện hai cục u “tròn trĩnh” và tác giả không ai khác – chính là Runo. Cô ném cho cả hai một tia nhìn lạnh buốt xương như đe dọa.
- Thay vì ở đây đoán mò thì về nhà nghĩ cách tìm Shun và Alice đi. – Ace lên tiếng
- Ừ, cậu nói đúng. – Runo gật gù - Ace tuy ích nói nhưng mỗi khi lên tiếng thì những câu nói ấy đều có ý nghĩ, ai như…
-
Xong cả bọn quay về nhà Runo…

Câu nói ám chỉ của Runo chắc các bạn cũng đủ biết đó là ai rồi phải không ? Chính là hai người có đầu óc hoang tưởng phát biểu linh tinh kia.

….

Quay lại với nhóm Shun, Alice và Marucho. Họ đã thức giất cả và đang bắt đầu cuộc hành trình. Shun ngồi vắt vẻo trên một cành cây để quan sát. Alice và Marucho thì ngồi nghỉ bên dưới.
- Phía trước hình như có một con suối. – Shun nói lớn – nếu đi theo nó có thể chúng ta sẽ tìm thấy nhà Runo.
- Vậy thì tốt quá ! – Alice reo lên vui mừng.
- Ơ… suối sao ?

Marucho lùi lại một bước, khuôn mặt cậu hơi tái đi làm cho Alice lo lắng nhưng sau vài giây nó trở lại bình thường. Marucho nhấc kính lên và lấy ra một cái khăn lau mùi soa mồ hôi. Cậu cười ngượng khẽ nói :
- Có thể… có thể đi đường khác… không ạ ?

Alice hết sức ngạc nhiên khi thấy thái độ kì lạ của cậu bé. Chợt, Shun từ trên cây phóng xuống. Anh nắm lấy cổ áo Marucho và nhìn cậu bé một cách đáng sợ.
- Nếu không thì ở lại đây đi nhóc. Đừng làm vướn chân vướn tay ta.
- Thôi nào Shun – Alice vội can – cậu làm Marucho sợ rồi đó !
- Nhưng…

Alice lắc đầu nhìn Shun làm anh bực mình rồi chẳng nói chẳng rằng mà quay đi về hướng con suối. Alice cúi xuống nhìn Marucho, cô mỉm cười với cậu.
- Em sợ nước à ?
- Em… em… - Marucho ngập ngừng giây lát – à, tại em sợ đi gần suối sẽ dễ té ngã thôi. Không sao đâu. Đi thôi chị.

Marucho kéo tay Alice chạy theo Shun. Alice hơi lưỡng lự như cô cũng chỉ biết cho qua mọi chuyện cho tới khi họ đứng trước bờ suối...
- Har ~ vậy là sắp về nhà rồi. – Shun bẻ tay hưng phấn rồi quay lại – À, hai người có… ALICE….

Shun sững sờ kinh ngạc khi cơ thể của Marucho dần thay đổi thành hình dáng. Cậu bé đang gào lên đau đớn theo sự thay đổi đó. Một con quái vật thay vào vị trí của cậu bé nhỏ con kia. Nó to khủng khiếp và có màu xanh biển đậm. Hai bên mặt là hai cái vay cá cỡ bự. Đôi mắt hình bầu dục màu đen bóng, cơ thể lực lưỡng như một lực sĩ cử tạ, móng tay thì dài ra mấy tấc.

Sau vài giây định thần, Shun bình tĩnh phóng như bay về phía con quái vật, anh rút con dao mà Runo đã trao ở thắt lưng ra và chém vào chân nó. Nó gào lên đau đớn và lảo đảo. Nhân cơ hội, Shun nắm tay Alice chạy về hướng ngược lại.
- Có chuyện gì vậy, Alice ? – Shun không quên hỏi.
- Mình.. mình… không… không biết. – Alice bật khóc nức nở.

Shun cũng chẳng nói thêm gì, anh nắm tay cô và chạy thật nhanh. Bỗng, Alice vấp ngã. Chắc vì đây là bờ suối trơn trợt có lắm sỏi đá và cả hai còn đang chạy với tốc độ khá nhanh nên khi ngã, đầu gối của cô bị chảy máu.
- Alice, em có sao không ? – Shun vội đỡ cô dậy.
- Không, không sao đâu – Alice cố cười nhưng nó chẳng giấu được Shun.
- Leo lên đi, anh sẽ cõng em. – Shun cúi xuống. – Con quái vật đó sắp đến rồi.

Alice khẽ gật đầu rồi leo lên lưng anh. Cô gục mặt sát vào lưng Shun và để mặc cho nguy hiểm ở phía sau, cả hai chạy thật nhanh vào rừng nhưng… nó là ngỏ cục… Shun định quay lại nhưng chẳng kịp – nó đã tới. Tiếng gầm gừ của nó đủ làm rung chuyển cả mặt đất. Một sức mạnh đáng sợ…
- Marucho, thằng nhóc này – Shun thét lên – Thật ra… ngươi là ai ?

Nhưng nó chẳng nói gì, cứ nhắm thẳng vào hai người mà tấn công. Những cú đấm của nó mạnh đến mức những cây cổ thụ to đùng mấy chục người ôm cũng phải ngã ngang. Shun phải cố gắng lắm mới né được những đòn nguy hiểm như thế. còn Alice thì bám chặt vai anh, khuôn mặt sợ sệt đến trắng bệt.

“ C…CHẠ… CHẠY… CHẠY ĐI”

Con quái vật như thốt ra một lời gì đó, Alice nhận ra đó là tiếng của Marucho. Chợt, cô nhìn thấy từ đôi mắt hình bầu dục màu đen bóng kia có một giọt nước mắt chảy ra. Xong, nó gào lên và quơ tay vào người Shun làm anh không kịp phản ứng. Kết quả, anh lãnh trọn đòn trí mạng đó. Shun ngã xuống và nôn ra máu. Alice vội ôm lấy Shun, nước mắt bắt đầu ứa ra.
- Không sao – Shun ngượng cười an ủi cô– anh sẽ bảo vệ em. Yên tâm nhé ! đừng khóc nữa, xấu quá !

Câu nói ấy… chính anh cô đã nói câu nói ấy. Cô cảm thấy sợ… rất sợ. Cảm giác này giống như lúc anh trai cô… Alice ôm đầu. Cô không muốn nghĩ nữa, thật sự là không muốn… Sợ sệt và hoảng loạng. Đầu cô như sắp vỡ tung. Nhưng tiếng gào thét của con quái vật làm cô nhanh chóng quay về với hiện thức.

Nó chuyển hướng sang tấn công cô. Những cái móng nhọn như dao ấy có thể đâm thủng cả một con thuyền bằng sắt kiêm cố nhất thế giới và… nó đang tiến về phía này. Trước mối nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc ấy, một bóng người lao tớiche cho cô. Là cậu ấy - Shun. Anh liều mình đỡ lấy những “cây dao” hàng tấn thay cô. Chỉ còn vài centimét nữa là cậu sẽ lìa đời thì…

“ARRRRRRRRRRR”

Chỉ trong nháy mắt, con quái vật gào văng ra xa, nó thét đau đớn và ngã xuống như một con rô bốt hết pin rồi trở lại hình dáng cậu bé Marucho lúc trước. Còn Alice… cô như chết đứng nhìn Shun – anh đang lơ lững giữa không trung. Khắp người anh là một luồng khí màu xanh lá kì lạ. Chính nó đã hất tung con quái vật ra xa bằng một lực cực mạnh. Xong luồng khí biến mất và Shun ngã xuống đất bất tỉnh, thứ cuối cùng còn in lại trong đầu anh chính là tiếng gọi hoảng loạng của Alice đang gọi tên anh…

….

s.p : hôm nay cá bệnh nên viết có nhiều sai sót nhảm , cúi xin mọi người thông cảm * lết lên giường *

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 7 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
Giựt tem rồi ,chap hay lắm đó
Trong này Shun tỏa ra sức mạnh rồi nhỉ vậy là chỉ còn Julie ,Mira và Runo thôi
Pó tay Dan và Julie luôn xem phim viễn tưởng nhiều quá nên ...
Mong chap mới

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 7 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
Cũng được đấy chứ.
Mà Carol phải chú ý sức khỏe chứ, ốm thì mai post cũng được mà. Giờ cứ nằm nghỉ đi nha.
Giựt phong bì nha.

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 7 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
- Ừ, cậu nói đúng. – Runo gật gù - Ace tuy ích nói nhưng mỗi khi lên tiếng thì những câu nói ấy đều có ý nghĩ, ai như…

ít
Họ đã thức giất cả và đang bắt đầu cuộc hành trình

giấc
- Nếu không thì ở lại đây đi nhóc. Đừng làm vướn chân vướn tay ta.

vướng
Alice hơi lưỡng lự như cô cũng chỉ biết cho qua mọi chuyện cho tới khi họ đứng trước bờ suối...

nhưng
Cô gục mặt sát vào lưng Shun và để mặc cho nguy hiểm ở phía sau, cả hai chạy thật nhanh vào rừng nhưng… nó là ngỏ cục…

ngõ

chị bệnh sao ~ đi nghỉ đi để khỏi bệnh đó

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 7 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
Alisa chưa tìm hết lỗi chính tả =))

thôi thì ta tiếp tay cháu ta dò lỗi chính tả của con cá này vậy =))

Cô bước ra ngoài để đón lấy những tia nắng mặt trời đầu tiên đang len lõi qua từng cành cây kẽ lá

lỏi
- À mà… mọi người có thấy Shun đâu không ? – Julie ngó ngang ngó dọc – nảy giờ chả thấy bóng dáng cậu ấy đâu cả. Hay là…

nãy
Ngay lại tức, trên đầu cô cậu xuất hiện hai cục u “tròn trĩnh” và tác giả không ai khác – chính là Runo

lập
Cô gục mặt sát vào lưng Shun và để mặc cho nguy hiểm ở phía sau, cả hai chạy thật nhanh vào rừng nhưng… nó là ngỏ cục

cụt
Shun phải cố gắng lắm mới né được những đòn nguy hiểm như thế. còn Alice thì bám chặt vai anh, khuôn mặt sợ sệt đến trắng bệt

bệch
Kết quả, anh lãnh trọn đòn trí mạng đó

chí
Sợ sệt và hoảng loạng

loạn
Nhưng tiếng gào thét của con quái vật làm cô nhanh chóng quay về với hiện thức

thực
Những cái móng nhọn như dao ấy có thể đâm thủng cả một con thuyền bằng sắt kiêm cố nhất thế giới và…

kiên
Còn Alice… cô như chết đứng nhìn Shun – anh đang lơ lững giữa không trung

lửng
Xong luồng khí biến mất và Shun ngã xuống đất bất tỉnh, thứ cuối cùng còn in lại trong đầu anh chính là tiếng gọi hoảng loạng của Alice đang gọi tên anh…

loạn

*tung tăng lại gần giường con cá**chọt chọt**đạp đạp**phủi mông đi ra*~

description[Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua - Page 7 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Chúng ta sẽ vượt qua

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply