Chap 3.
Ngay tại phòng khách của Quang quốc, từ xa hai cô gái tóc xanh bước vào trong theo sau là hai cậu thanh niên mặc trang phục hoàng gia, vừa vào trong cô bé tóc xanh dương cột hai bên đã ôm chầm lấy vị khách trong phòng:
- Alice....lâu rồi không gặp mình nhớ bạn lắm đó!
Về phần Alice cô cũng rất vui mừng khi gặp lại người bạn của mình sau gần một năm xa cách:
- Mình cũng nhớ bạn lắm đó Runo!
Nhưng ngay lúc đó một giọng nói vang lên làm bay hết cảm giác vui mừng của hai cô gái:
- Hai người định ôm nhau như vậy để nói chuyện sao ?
Cả hai bỏ nhau ra, quay lại người phát ra giọng nói thì ra là cậu thanh niên tóc nâu bù xú, Alice hỏi: - Runo này là ai vậy ?
Runo liền nhảy đến cậu thanh niên ấy và nói:
- Để mình giới thiệu, đây là Dan còn đó là Shun, hoàng tử của vương quốc của những ngọn gió, cò Shun là hoàng tử Phong Quốc.
Tuy chỉ là giới thiệu mà Runo đã chọt ra những lời như vậy để chọc Dan cậu làm bộ giận hờn:
- Gì mà những ngọn lửa chứ em định chơi xỏ anh thì nói lẹ luôn đi.
Thật không may là Runo đã cóc lên đầu Dan một cái thật mạnh:
- Phải đó, thì sao...à mà quên , đây là Ren , Ace và Alice công chúa của vương quốc bống tối đó. mọi người cứ làm quen tự nhiên.
Sau một hồi chào hỏi xong, Runo liền quay về vấn đề chính: - Mà Alice cậu đến đây có gì không ?
Alice cười nhẹ và từ từ kể cho tất cả nghe về chuyện đã xảy ra ở vương quốc bóng tối, nghe xong Dan liền trố mắt:
- Sao , mình và Shun đến đây cũng để tìm những bảo vật đó theo lệnh của phũ vương đó, trùng hớp ghê...
Nghe Dan nói vậy thì tất cả đều rất ngạc nhiên, tạo sao việc tìm kiếm báo vật lại xảy ra cùng một thời điểm như vậy, nó không chỉ riêng gì ở vương quốc bóng tối, bất thần Fabia lên tiếng sau một hồi đứng lặng ở gốc cột:
- Cái tài liệu đó, tôi vừa xem qua vào chiều hôm qua, nó nói là một trong những báo vật đó đây ở đây nhưng nó lại không viết là để chổ nào.
Và trong đầu của tất cả bây giờ đều đang bay bỏng hàng ngàn câu hỏi, có phần hơi thất vọng trước câu nói của Fabia, ngay cả Quang quốc đất nước chứ đựng nhiều loại sách cổ nhát mà cũng chĩ có bao nhiêu đó thông tin, có lẻ xem ra việc tìm kiếm bảo vật sẽ như ngàn cân treo sợi, nó có thể bị đứt bất kỳ lúc nào.
Chỉ riêng Dan vốn là người không thích động óc nhiều nên mới có chút xíu cậu đã than thở:
- Cứ thế cũng không phải cách hay, thôi thì đi kiếm cái gì ăn cho rối.
Runo nhăn mặt vẻ khó chịu: - Anh thì lúc nào cũng biết có ăn, hay là để em cho anh ăn vài cú cho đở đói_Cô dơ tay mình lên định xử đẹp Dan thì Ren kịp thời chặn lại:
- Dan nói đúng đó, mọi người cũng động não nãy giờ rồi, thư giản một chút cũng không hề gì._Vừa nói Ren nhìn qua Fabia, mặc dù không định nói thêm nhưng khi bắt gặp ánh mắt vàng đồng khác thường đó Fabia không thể không nói:
- Phải...._Bỏ lửng câu nói, Fabia bước ra ngoài mà không quên trả lại cho Ren một cái nhìn sắc lẻm. Và dĩ nhiên Ren cũng không buồn về ánh mắt đó, lần nào đến vương quốc bóng tối thăm Alice thì Fabia lại không dùng cái nhìn khó chịu đó để nói chuyên với cậu.
Một lát sau mọi người ai nấy điều trở về phòng của mình, thấy Ren còn đứng đó Runo bước tới đập mạnh lên vai cậu:
- Anh Ren à , có đi không em dẫn anh và mọi người đến phòng luôn ?
Ren giật mình: - Ơ...uh...mà Runo ?
- Gì ?
Ren cười nhẹ: - Em có thể cho anh mượn quyển tài liệu mà Fabia vừa nói không ..
Runo nhún vai: - Đề lát nửa em chuyển tới cho anh.. đi thôi...
Nó rồi cô kéo tay Ren đi một cách thân mật.....