Title: Hai Con Mắt
Author: Max aka Tsubasa Kumiho
Genre: mystery, horror
Neh ... ~~
Trả mắt cho ta ...~~~~
Momomi được mọi người biết đến là một học sinh gương mẫu và ân cần nhất trường, với thành tích nhiều năm liền nhất khối và vẻ đẹp dịu dàng không ai ghét bỏ được. Môn Hoá càng lên lớp cao càng khó khăn, nhất là với những thí nghiệm hoá chất mà chỉ không cẩn thận một chút thôi là xảy ra tai nạn rồi. Hoá Học lớp 9 rất nhiều thí nghiệm phức tạp, ít ra thì cái trường này là như thế, đến nỗi chính Momomi cũng bắt đầu thấy lo lắng huống hồ là những học sinh khác. Song tất cả vẫn luôn bên nhau và giúp đỡ nhau, không chịu chùn bước trước mọi áp lực của việc học hành.
Một ngày trời âm u, gió ầm ầm khiến bao hàng cây quanh trường phải nghiêng ngả mà lo sợ, được lúc rồi mưa lớn trút xuống trên đầu ngôi trường cấp II ấy. Mưa bão lớn, xối xả phun xuống trắng xoá một bầu không gian, các học sinh nép mình trong lớp không dám ra ngoài vì hãi sợ những tiếng sấm trời đánh mà theo họ là vô cùng đáng sợ kia.
Lớp 9-1 hôm nay có giờ Hoá Học ngay tiết đầu tiên, tất cả học sinh phải xuống phòng thí nghiệm thực hành. Bước qua hành lang sũng nước trong những nỗi lo sợ nơm nớp rập rình, cuối cùng tất cả cũng di chuyển xuống căn phòng cuối hành lang ấy. Thầy giáo phân phát dụng cụ và mô tả cách làm, và từng nhóm học sinh bắt đầu thực hành.
- Khoan đã ...! Momomi đâu nhỉ ?
- Xin lỗi ...! Mình tới trễ ...!
Nhóm học sinh ngồi gần cửa sổ ngoái đầu ra, thấy cô gái xinh đẹp với mái tóc dài tới tận gót chân ấy đang hớt hải chạy vào vì muộn học. Nhưng thầy giáo không có vẻ gì như đang giận giữ, mà trái lại còn lo lắng sợ cô cảm lạnh vì mưa tuôn. Xong, Momomi bước xuống bàn thí nghiệm của nhóm mình, tươi cười vui vẻ.
- Cậu đến hơi trễ, ban nãy thầy hướng dẫn rồi ...
- Không sao đâu ~~ Hôm qua mình cũng đọc trước bài rồi ~~ Chắc cũng biết được đôi chút ~~
Cả nhóm mỉm cười, người bạn của họ lúc nào cũng chăm chỉ và chu đáo như thế đấy. Thế nên chẳng lúc nào họ phải lo lắng vì cô cả, thậm chí cô còn trở thành chỗ dựa vững vàng cho cả nhóm trong những tình huống khó khăn nữa.
- Được rồi ~~ Chúng ta bắt đầu làm thí nghiệm thôi ~~
Momomi cười, cất cặp sách sang một bên rồi ngồi xuống một trong hai ghế trống còn sót lại quanh bàn thí nghiệm của nhóm.
Lập tức, sắc mặt tất cả bỗng tối sầm lại.
Momomi ngơ ngác nhìn quanh, tất cả đang hướng về cô một cái nhìn khó hiểu, ánh mắt dường như ẩn chứa những nỗi niềm hãi sợ vô cùng. Tất cả đều dừng thí nghiệm mà hướng về phía cô, biết bao nhiêu cặp mắt đang chiếu thẳng ánh nhìn về hai con mắt màu tím nhạt của cô, khiến cô không khỏi ngạc nhiên và tò mò.
- Có ... Có chuyện gì vậy mấy bạn ?
- Chỗ bạn đang ngồi ... chính là chỗ của cậu học sinh đó ...
- Huh ...?
Momomi kêu lên một tiếng ngạc nhiên, đúng vào lúc thầy giáo bước vào và những học sinh khác đã trở lại công việc thí nghiệm. Tuy nhiên, họ vẫn không ngừng ngoái đầu lại phía cô gái ấy, không ngừng xì xào những điều khó hiểu. Trong khi nhóm bạn của Momomi chụm đầu lại, nói với cô :
- Chỗ bạn ngồi chính là chỗ của một học sinh học giỏi Hoá Học nhất trường này. Dù mới chỉ học lớp 9 nhưng trí thông minh của cậu ta tuyệt vời đến nỗi có thể giải ngon lành những bài tập Hoá Học của chương trình nâng cao đại học kia !!
- Wa ~~ Giỏi quá ~~
Momomi tươi cười ngưỡng mộ, nhưng những người bạn của cô lại mỗi lúc một tối sầm nét mặt.
- Vấn đề không phải chỗ đó! Mà là trong một lần làm thí nghiệm, lần thí nghiệm duy nhất trong đời cậu ta đã thất bại! Là do một sơ xuất mà cậu ta đã lấy nhầm hoá chất, và phòng thí nghiệm đã xảy ra một vụ nổ!
- Vậy ... Vậy sao ...?
- Uhm. Nhưng vì cậu ta là người đứng gần những bình hoá chất ấy nhất, nên trong khi những học sinh khác chỉ xây xát nhẹ và có khi còn chẳng hề hấn gì, thì cậu ta bị hỏng mất cặp mắt. Khi khói tan cũng là lúc bọn mình không thấy cậu ta đâu cả, mà chỉ thấy một vệt những giọt máu nhỏ dài suốt từ chỗ ngồi của cậu ta dọc theo hành lang và ra khỏi trường. Hỏi mới biết cậu ta vừa bịt chặt hai con mắt vừa chạy, thế nên bọn mình mới biết cậu ta hỏng mắt.
- Vậy ... sau đó chuyện gì đã xảy ra ?
Momomi chăm chú lắng nghe câu chuyện của quá khứ ấy, trong khi những người bạn của cô lại mỗi lúc một tỏ ra hãi sợ.
- Từ hôm đó trở đi, không ai còn thấy cậu ta đến trường nữa. Và cũng chẳng còn ai thấy được tung tích của cậu học sinh đó cả. Rồi sau đó, một lời nguyền đáng sợ đã xảy đến ...
- Lời nguyền?
- Phải ... Cậu ta bỏ học cũng được một học kì rồi, chỗ ngồi đó luôn là của cậu ta cho đến khi vụ tai nạn xảy đến. Những ngày tiếp theo chỗ ngồi ấy bị bỏ trống, bởi vì ... Bởi vì bất cứ ai ngồi vào đó, đều sẽ chịu chung một cảnh với cậu ta đó là thất bại trong thí nghiệm và hỏng hai con mắt !!
Giọng nói của họ bỗng lớn hơn ban nãy, rõ là họ đang vô cùng hãi sợ. Nhưng thấy thầy giáo nhìn, họ lại ngồi xuống và im lặng, run cầm cập dù cho ngoài trời chẳng hề lạnh chút nào. Momomi nhìn họ một hồi, đứng lên nhìn lại chiếc ghế và chỗ ngồi của mình, rồi lại nở nụ cười rạng rỡ trên môi.
- Các bạn đừng lo lắng quá ~~ Cuộc đời đâu thiếu gì những sự trùng hợp ngẫu nhiên chứ ~~ Mình sẽ ngồi ở vị trí này tới hết buổi thí nghiệm luôn ~~ Sẽ không có chuyện gì xảy ra với mình đâu ~~
Thái độ cương quyết ấy, chẳng ai mà ngăn cản được, Momomi lúc nào cũng lạc quan như vậy mà. Song họ vẫn không thể vứt bỏ bộ mặt tối sầm, làm thí nghiệm mà ai cũng run rẩy trong những nỗi hãi sợ vô hình không thể thấy được.
Giờ Hoá Học đã kết thúc, toàn bộ học sinh kinh ngạc vì không có chuyện gì bất trắc xảy ra cả. Thu gom lại đống dụng cụ cho vào hòm để thầy giáo cất đi, ra khỏi phòng thí nghiệm, trở về lớp học, và hoàn toàn không hề có chuyện gì xảy ra cả.
- Mình đã nói rồi mà ~~ Chỉ là trùng hợp thôi ~~ Mình vẫn không sao cả nèh ~~
Lại nụ cười dịu dàng ấm áp như ánh nắng mùa thu ấy, khiến ai cũng cảm thấy yên tâm ấm lòng được phần nào. Nhất là những người bạn của Momomi, lo sợ cho tính mạng cô đến như vậy, giờ lại thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng:
- Uhm ... Chắc tụi mình lại quan trọng hoá vấn đề rồi ...
Và rồi suốt cả ngày đi học hôm ấy, niềm lạc quan đã thấm vào tâm hồn những người bạn của cô, cùng cô tươi cười mà vơi đi bao nỗi sợ hãi đã ám ảnh dai dẳng suốt bao tháng ngày. Chiều tà, tan học, Momomi vẫy chào các bạn rồi rảo bước trên con đường về nhà. Màu hoàng hôn đỏ rực bao trùm lấy khu phố bé nhỏ, rực đỏ như màu một chất lòng ngọt ngào đang chảy trong mỗi con người.
Momomi đã về đến nhà, nhưng gia đình cô thì chưa. Bố mẹ cô đi làm về rất muộn, chị gái cũng đi học đến tận khuya, việc cơm nước đều do cô đảm nhiệm. Như mọi ngày, cô lên phòng cất sách vở, thay bộ đồ ngủ rồi vào bếp. Cô lấy thức ăn trong tủ lạnh ra và bắt đầu chế biến, đương nhiên là món cô làm không ai chê nổi được. Momomi chế biến thức ăn suốt từ 5h, bây giờ đã hơn 6h và mọi thứ đã xong xuôi tất cả, cô sắp xếp chúng ra bàn. Một mâm cô ăn trước, mâm còn lại để người nhà cô về muộn, nhanh chóng ăn xong, cô rửa bát, và chuẩn bị lên phòng học bài.
Cô làm việc say sưa như thế, suốt hơn 1 tiếng đồng hồ như thế, mà không hề hay biết rằng phía bên kia, bên ngoài cửa sổ căn nhà cô, có một bóng người đang đứng nhìn.
Chợt có tiếng chuông cửa, Momomi liền vơ lấy chiếc áo khoác mặc vội vào, rồi bước xuống cầu thang ra mở cửa. Cô ngạc nhiên, nếu là người nhà hẳn đã có chìa khoá, mà thường thường không vị khách nào đến nhà cô muộn thế này cả.
Cô ra mở cửa, và trước mặt cô là một con người chắc cũng trạc tuổi mình. Trang phục luộm truộm, tóc tai rũ rượi, mái tóc dài che kín toàn bộ khuôn mặt và nước da trắng bệch nhợt nhạt không chút sức sống. Momomi bắt đầu cảm thấy lưỡng lự, người đó vẫn chẳng nói chẳng rằng mà chỉ đứng im ở đó, cô liền cất tiếng:
- Uhm ... Xin lỗi ... Mình có thể giúp gì cho cậu ...?
- Chính là cô ...
Momomi ngạc nhiên, chất giọng vừa trầm vừa khàn ấy cô chưa bao giờ thấy ở một con người nào, mà thái độ của người này còn như thế hắn đã biết cô từ trước.
- Uhm ... Mình ...
- Chính là cô ... đã ngồi vào chỗ ngồi của tôi ...
Cậu ta ngẩng mặt lên, hất tung mái tóc xơ xác mà để lộ ra khuôn mặt ấy, khiến Momomi kinh ngạc. Việc hắn nói cô đã ngồi vào chỗ của hắn, làm cô nghĩ ngay đến cậu học sinh thất bại trong thí nghiệm Hoá Học và bị hỏng mắt mà những bạn cô đã nhắc đến. Nhưng cặp mắt như thế này lại chẳng hề giống như bị hoá chất tác động cả: hai hố mắt biến dạng hoàn toàn như thể bị đâm liên tiếp liên tục bằng vật gì sắt nhọn, trong khi nhãn cầu chẳng còn đâu mà thay vào đó là một khối bầy nhầy, chảy từng giọt xuống hoà chút sẫm đỏ.
- Ahhh !!!!
Momomi hét lên một tiếng kinh ngạc, rồi đóng sầm cửa lại mà choá chặt vào. Cô chạy thẳng vào trong nhà, chạy lên phòng mình ở tầng 3 và cũng đóng khoá cửa thật chặt lại. Toàn thân cô run rẩy không ngừng, mãi mới bình tĩnh được chút mà vớ lấy cái điện thoại bấm gọi cảnh sát. Đã nghe được tiếng từ đầu dây bên kia, nhưng cô vẫn không khỏi sợ hãi và run lên một cách điên cuồng.
- Sao cô lại phải sợ hãi thế ?~~
Một tiếng nói vang lên, chính là giọng nói ấy, cứ lặp đi lặp lại chỉ một câu, và Momomi thấy rằng nó cứ mỗi lúc một gần hơn. Tên đó đã vào được nhà cô rồi, cô không biết hắn làm thế nào, lại đúng lúc đầu dây bên kia đã chẳng còn nghe thấy gì nữa thì cánh cửa phòng cô bật mở. Cánh cửa bật mở, cô giật thót mình ngã xuống khỏi giường mà lùi lại phía sau, trong khi hắn vẫn tiến tới, không che đậy cặp mắt kinh hoàng của mình.
- Xin đừng !!!! Xin đừng !!!!
Bước chân hắn mỗi lúc một gần, cô cứ lùi lại mãi cho đến khi phát hiện ra lưng mình đã chạm tường, cô kêu lên rối rít và cúi rạp đầu van lạy hắn.
- Kìa ~~ Khi ở phòng thí nghiệm cô không hề sợ hãi kia mà ~~ Vậy giờ thái độ đó là sao ?~~
Giọng hắn vang lên, có vẻ như khá là khoái chí và bình thản, trái ngược hẳn với cô, nước mắt giàn giụa vì quá đỗi sợ hãi.
- Xin cậu !!!! Tôi xin cậu !!!!
Cô vẫn cúi rạp xuống, không dám ngẩng lên mà đối diện với con người ấy, cặp mắt ấy. Trước thái độ và hành động của cô, hắn chỉ mỉm cười.
- Cô đã thản nhiên ngồi vào chỗ của tôi mặc cho lũ bạn can ngăn ~~ Cô đã không sợ lời nguyền của tôi ~~
- Vậy cũng có nghĩa là : Cô không hề hãi sợ nếu phải dâng hiến cặp mắt đó cho tôi ~~~~
Sáng hôm sau, tại ngôi trường cấp II ấy.
- Xin chào các bạn ~~
- K ... Kìa !! Là cậu ?! Là cậu đó sao ?! Mắt ... mắt cậu ??!!
- Mình nghỉ học lâu như vậy, thực tình cũng chẳng muốn đâu ~~ Nhưng bác sĩ bảo để hồi phục sẽ mất nhiều thời gian nên... đành vậy thôi ~~
- Thì ra cậu nghỉ học để chữa mắt ư? Thế mà bao lâu nay khi cậu biến mất, lắm tin đồn về cậu được dựng lên lắm!
- Kệ đi ~~ Mình chẳng quan tâm mấy tin đồn đó đâu ~~ Quay lại trường học là vui rồi ~~
Học sinh ấy đã trở lại, lại được đón nhận sự ngưỡng mộ của bao học sinh cùng trường khác.
Và họ đã nhanh chóng nhận ra, sự thiếu vắng của một gương mặt.
- Neh ? Hôm nay các cậu có thấy Momomi đi học không ?
Author: Max aka Tsubasa Kumiho
Genre: mystery, horror
Neh ... ~~
Trả mắt cho ta ...~~~~
Momomi được mọi người biết đến là một học sinh gương mẫu và ân cần nhất trường, với thành tích nhiều năm liền nhất khối và vẻ đẹp dịu dàng không ai ghét bỏ được. Môn Hoá càng lên lớp cao càng khó khăn, nhất là với những thí nghiệm hoá chất mà chỉ không cẩn thận một chút thôi là xảy ra tai nạn rồi. Hoá Học lớp 9 rất nhiều thí nghiệm phức tạp, ít ra thì cái trường này là như thế, đến nỗi chính Momomi cũng bắt đầu thấy lo lắng huống hồ là những học sinh khác. Song tất cả vẫn luôn bên nhau và giúp đỡ nhau, không chịu chùn bước trước mọi áp lực của việc học hành.
Một ngày trời âm u, gió ầm ầm khiến bao hàng cây quanh trường phải nghiêng ngả mà lo sợ, được lúc rồi mưa lớn trút xuống trên đầu ngôi trường cấp II ấy. Mưa bão lớn, xối xả phun xuống trắng xoá một bầu không gian, các học sinh nép mình trong lớp không dám ra ngoài vì hãi sợ những tiếng sấm trời đánh mà theo họ là vô cùng đáng sợ kia.
Lớp 9-1 hôm nay có giờ Hoá Học ngay tiết đầu tiên, tất cả học sinh phải xuống phòng thí nghiệm thực hành. Bước qua hành lang sũng nước trong những nỗi lo sợ nơm nớp rập rình, cuối cùng tất cả cũng di chuyển xuống căn phòng cuối hành lang ấy. Thầy giáo phân phát dụng cụ và mô tả cách làm, và từng nhóm học sinh bắt đầu thực hành.
- Khoan đã ...! Momomi đâu nhỉ ?
- Xin lỗi ...! Mình tới trễ ...!
Nhóm học sinh ngồi gần cửa sổ ngoái đầu ra, thấy cô gái xinh đẹp với mái tóc dài tới tận gót chân ấy đang hớt hải chạy vào vì muộn học. Nhưng thầy giáo không có vẻ gì như đang giận giữ, mà trái lại còn lo lắng sợ cô cảm lạnh vì mưa tuôn. Xong, Momomi bước xuống bàn thí nghiệm của nhóm mình, tươi cười vui vẻ.
- Cậu đến hơi trễ, ban nãy thầy hướng dẫn rồi ...
- Không sao đâu ~~ Hôm qua mình cũng đọc trước bài rồi ~~ Chắc cũng biết được đôi chút ~~
Cả nhóm mỉm cười, người bạn của họ lúc nào cũng chăm chỉ và chu đáo như thế đấy. Thế nên chẳng lúc nào họ phải lo lắng vì cô cả, thậm chí cô còn trở thành chỗ dựa vững vàng cho cả nhóm trong những tình huống khó khăn nữa.
- Được rồi ~~ Chúng ta bắt đầu làm thí nghiệm thôi ~~
Momomi cười, cất cặp sách sang một bên rồi ngồi xuống một trong hai ghế trống còn sót lại quanh bàn thí nghiệm của nhóm.
Lập tức, sắc mặt tất cả bỗng tối sầm lại.
Momomi ngơ ngác nhìn quanh, tất cả đang hướng về cô một cái nhìn khó hiểu, ánh mắt dường như ẩn chứa những nỗi niềm hãi sợ vô cùng. Tất cả đều dừng thí nghiệm mà hướng về phía cô, biết bao nhiêu cặp mắt đang chiếu thẳng ánh nhìn về hai con mắt màu tím nhạt của cô, khiến cô không khỏi ngạc nhiên và tò mò.
- Có ... Có chuyện gì vậy mấy bạn ?
- Chỗ bạn đang ngồi ... chính là chỗ của cậu học sinh đó ...
- Huh ...?
Momomi kêu lên một tiếng ngạc nhiên, đúng vào lúc thầy giáo bước vào và những học sinh khác đã trở lại công việc thí nghiệm. Tuy nhiên, họ vẫn không ngừng ngoái đầu lại phía cô gái ấy, không ngừng xì xào những điều khó hiểu. Trong khi nhóm bạn của Momomi chụm đầu lại, nói với cô :
- Chỗ bạn ngồi chính là chỗ của một học sinh học giỏi Hoá Học nhất trường này. Dù mới chỉ học lớp 9 nhưng trí thông minh của cậu ta tuyệt vời đến nỗi có thể giải ngon lành những bài tập Hoá Học của chương trình nâng cao đại học kia !!
- Wa ~~ Giỏi quá ~~
Momomi tươi cười ngưỡng mộ, nhưng những người bạn của cô lại mỗi lúc một tối sầm nét mặt.
- Vấn đề không phải chỗ đó! Mà là trong một lần làm thí nghiệm, lần thí nghiệm duy nhất trong đời cậu ta đã thất bại! Là do một sơ xuất mà cậu ta đã lấy nhầm hoá chất, và phòng thí nghiệm đã xảy ra một vụ nổ!
- Vậy ... Vậy sao ...?
- Uhm. Nhưng vì cậu ta là người đứng gần những bình hoá chất ấy nhất, nên trong khi những học sinh khác chỉ xây xát nhẹ và có khi còn chẳng hề hấn gì, thì cậu ta bị hỏng mất cặp mắt. Khi khói tan cũng là lúc bọn mình không thấy cậu ta đâu cả, mà chỉ thấy một vệt những giọt máu nhỏ dài suốt từ chỗ ngồi của cậu ta dọc theo hành lang và ra khỏi trường. Hỏi mới biết cậu ta vừa bịt chặt hai con mắt vừa chạy, thế nên bọn mình mới biết cậu ta hỏng mắt.
- Vậy ... sau đó chuyện gì đã xảy ra ?
Momomi chăm chú lắng nghe câu chuyện của quá khứ ấy, trong khi những người bạn của cô lại mỗi lúc một tỏ ra hãi sợ.
- Từ hôm đó trở đi, không ai còn thấy cậu ta đến trường nữa. Và cũng chẳng còn ai thấy được tung tích của cậu học sinh đó cả. Rồi sau đó, một lời nguyền đáng sợ đã xảy đến ...
- Lời nguyền?
- Phải ... Cậu ta bỏ học cũng được một học kì rồi, chỗ ngồi đó luôn là của cậu ta cho đến khi vụ tai nạn xảy đến. Những ngày tiếp theo chỗ ngồi ấy bị bỏ trống, bởi vì ... Bởi vì bất cứ ai ngồi vào đó, đều sẽ chịu chung một cảnh với cậu ta đó là thất bại trong thí nghiệm và hỏng hai con mắt !!
Giọng nói của họ bỗng lớn hơn ban nãy, rõ là họ đang vô cùng hãi sợ. Nhưng thấy thầy giáo nhìn, họ lại ngồi xuống và im lặng, run cầm cập dù cho ngoài trời chẳng hề lạnh chút nào. Momomi nhìn họ một hồi, đứng lên nhìn lại chiếc ghế và chỗ ngồi của mình, rồi lại nở nụ cười rạng rỡ trên môi.
- Các bạn đừng lo lắng quá ~~ Cuộc đời đâu thiếu gì những sự trùng hợp ngẫu nhiên chứ ~~ Mình sẽ ngồi ở vị trí này tới hết buổi thí nghiệm luôn ~~ Sẽ không có chuyện gì xảy ra với mình đâu ~~
Thái độ cương quyết ấy, chẳng ai mà ngăn cản được, Momomi lúc nào cũng lạc quan như vậy mà. Song họ vẫn không thể vứt bỏ bộ mặt tối sầm, làm thí nghiệm mà ai cũng run rẩy trong những nỗi hãi sợ vô hình không thể thấy được.
Giờ Hoá Học đã kết thúc, toàn bộ học sinh kinh ngạc vì không có chuyện gì bất trắc xảy ra cả. Thu gom lại đống dụng cụ cho vào hòm để thầy giáo cất đi, ra khỏi phòng thí nghiệm, trở về lớp học, và hoàn toàn không hề có chuyện gì xảy ra cả.
- Mình đã nói rồi mà ~~ Chỉ là trùng hợp thôi ~~ Mình vẫn không sao cả nèh ~~
Lại nụ cười dịu dàng ấm áp như ánh nắng mùa thu ấy, khiến ai cũng cảm thấy yên tâm ấm lòng được phần nào. Nhất là những người bạn của Momomi, lo sợ cho tính mạng cô đến như vậy, giờ lại thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng:
- Uhm ... Chắc tụi mình lại quan trọng hoá vấn đề rồi ...
Và rồi suốt cả ngày đi học hôm ấy, niềm lạc quan đã thấm vào tâm hồn những người bạn của cô, cùng cô tươi cười mà vơi đi bao nỗi sợ hãi đã ám ảnh dai dẳng suốt bao tháng ngày. Chiều tà, tan học, Momomi vẫy chào các bạn rồi rảo bước trên con đường về nhà. Màu hoàng hôn đỏ rực bao trùm lấy khu phố bé nhỏ, rực đỏ như màu một chất lòng ngọt ngào đang chảy trong mỗi con người.
Momomi đã về đến nhà, nhưng gia đình cô thì chưa. Bố mẹ cô đi làm về rất muộn, chị gái cũng đi học đến tận khuya, việc cơm nước đều do cô đảm nhiệm. Như mọi ngày, cô lên phòng cất sách vở, thay bộ đồ ngủ rồi vào bếp. Cô lấy thức ăn trong tủ lạnh ra và bắt đầu chế biến, đương nhiên là món cô làm không ai chê nổi được. Momomi chế biến thức ăn suốt từ 5h, bây giờ đã hơn 6h và mọi thứ đã xong xuôi tất cả, cô sắp xếp chúng ra bàn. Một mâm cô ăn trước, mâm còn lại để người nhà cô về muộn, nhanh chóng ăn xong, cô rửa bát, và chuẩn bị lên phòng học bài.
Cô làm việc say sưa như thế, suốt hơn 1 tiếng đồng hồ như thế, mà không hề hay biết rằng phía bên kia, bên ngoài cửa sổ căn nhà cô, có một bóng người đang đứng nhìn.
Chợt có tiếng chuông cửa, Momomi liền vơ lấy chiếc áo khoác mặc vội vào, rồi bước xuống cầu thang ra mở cửa. Cô ngạc nhiên, nếu là người nhà hẳn đã có chìa khoá, mà thường thường không vị khách nào đến nhà cô muộn thế này cả.
Cô ra mở cửa, và trước mặt cô là một con người chắc cũng trạc tuổi mình. Trang phục luộm truộm, tóc tai rũ rượi, mái tóc dài che kín toàn bộ khuôn mặt và nước da trắng bệch nhợt nhạt không chút sức sống. Momomi bắt đầu cảm thấy lưỡng lự, người đó vẫn chẳng nói chẳng rằng mà chỉ đứng im ở đó, cô liền cất tiếng:
- Uhm ... Xin lỗi ... Mình có thể giúp gì cho cậu ...?
- Chính là cô ...
Momomi ngạc nhiên, chất giọng vừa trầm vừa khàn ấy cô chưa bao giờ thấy ở một con người nào, mà thái độ của người này còn như thế hắn đã biết cô từ trước.
- Uhm ... Mình ...
- Chính là cô ... đã ngồi vào chỗ ngồi của tôi ...
Cậu ta ngẩng mặt lên, hất tung mái tóc xơ xác mà để lộ ra khuôn mặt ấy, khiến Momomi kinh ngạc. Việc hắn nói cô đã ngồi vào chỗ của hắn, làm cô nghĩ ngay đến cậu học sinh thất bại trong thí nghiệm Hoá Học và bị hỏng mắt mà những bạn cô đã nhắc đến. Nhưng cặp mắt như thế này lại chẳng hề giống như bị hoá chất tác động cả: hai hố mắt biến dạng hoàn toàn như thể bị đâm liên tiếp liên tục bằng vật gì sắt nhọn, trong khi nhãn cầu chẳng còn đâu mà thay vào đó là một khối bầy nhầy, chảy từng giọt xuống hoà chút sẫm đỏ.
- Ahhh !!!!
Momomi hét lên một tiếng kinh ngạc, rồi đóng sầm cửa lại mà choá chặt vào. Cô chạy thẳng vào trong nhà, chạy lên phòng mình ở tầng 3 và cũng đóng khoá cửa thật chặt lại. Toàn thân cô run rẩy không ngừng, mãi mới bình tĩnh được chút mà vớ lấy cái điện thoại bấm gọi cảnh sát. Đã nghe được tiếng từ đầu dây bên kia, nhưng cô vẫn không khỏi sợ hãi và run lên một cách điên cuồng.
- Sao cô lại phải sợ hãi thế ?~~
Một tiếng nói vang lên, chính là giọng nói ấy, cứ lặp đi lặp lại chỉ một câu, và Momomi thấy rằng nó cứ mỗi lúc một gần hơn. Tên đó đã vào được nhà cô rồi, cô không biết hắn làm thế nào, lại đúng lúc đầu dây bên kia đã chẳng còn nghe thấy gì nữa thì cánh cửa phòng cô bật mở. Cánh cửa bật mở, cô giật thót mình ngã xuống khỏi giường mà lùi lại phía sau, trong khi hắn vẫn tiến tới, không che đậy cặp mắt kinh hoàng của mình.
- Xin đừng !!!! Xin đừng !!!!
Bước chân hắn mỗi lúc một gần, cô cứ lùi lại mãi cho đến khi phát hiện ra lưng mình đã chạm tường, cô kêu lên rối rít và cúi rạp đầu van lạy hắn.
- Kìa ~~ Khi ở phòng thí nghiệm cô không hề sợ hãi kia mà ~~ Vậy giờ thái độ đó là sao ?~~
Giọng hắn vang lên, có vẻ như khá là khoái chí và bình thản, trái ngược hẳn với cô, nước mắt giàn giụa vì quá đỗi sợ hãi.
- Xin cậu !!!! Tôi xin cậu !!!!
Cô vẫn cúi rạp xuống, không dám ngẩng lên mà đối diện với con người ấy, cặp mắt ấy. Trước thái độ và hành động của cô, hắn chỉ mỉm cười.
- Cô đã thản nhiên ngồi vào chỗ của tôi mặc cho lũ bạn can ngăn ~~ Cô đã không sợ lời nguyền của tôi ~~
- Vậy cũng có nghĩa là : Cô không hề hãi sợ nếu phải dâng hiến cặp mắt đó cho tôi ~~~~
Sáng hôm sau, tại ngôi trường cấp II ấy.
- Xin chào các bạn ~~
- K ... Kìa !! Là cậu ?! Là cậu đó sao ?! Mắt ... mắt cậu ??!!
- Mình nghỉ học lâu như vậy, thực tình cũng chẳng muốn đâu ~~ Nhưng bác sĩ bảo để hồi phục sẽ mất nhiều thời gian nên... đành vậy thôi ~~
- Thì ra cậu nghỉ học để chữa mắt ư? Thế mà bao lâu nay khi cậu biến mất, lắm tin đồn về cậu được dựng lên lắm!
- Kệ đi ~~ Mình chẳng quan tâm mấy tin đồn đó đâu ~~ Quay lại trường học là vui rồi ~~
Học sinh ấy đã trở lại, lại được đón nhận sự ngưỡng mộ của bao học sinh cùng trường khác.
Và họ đã nhanh chóng nhận ra, sự thiếu vắng của một gương mặt.
- Neh ? Hôm nay các cậu có thấy Momomi đi học không ?