Khi yêu bằng trái tim con người, tình yêu đó có khi làm đau người khác. Nhưng khi yêu bằng một trái tim thiên thần, tình yêu đó chỉ có thể làm đau chính mình. Có điều là trái tim thiên thần vốn trong suốt nên chẳng có ai nhìn thấy được niềm đau đó, và vì vậy người ta thường cho rằng đã là thiên thần thì chẳng bao giờ biết đến buồn đau
Alice khẽ vẫy đôi cánh trong suốt của mình, nhẹ nhàng bay khỏi thiên đường. Ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua thân thể cô, không bị hắt bóng dưới mặt đất. Cô bay những cánh cánh đồng lúa vàng tươi rì rào, qua những ngọn núi phủ màu xanh ngắt của cây cỏ, qua những bãi biển đầy những tiến cười đùa hạnh phúc, lượn trên những dòng sông trong vắt, không một bóng phản chiếu, những thành phố với những con đường thẳng tắp, vuông góc như bàn cờ, đầy những tòa nhà cao tầng, nhìn từ trên cao giống nhau đến không phân biệt được. Cô bay vòng quanh cuộc sống loài người, lắng nghe tiếng không gian và thời gian lao xao quanh mình. Thỉnh thoảng, cô lại gặp những thiên thần khác đang dạo chơi như mình, họ chào nhau bằng điệu nhảy thiên thần, bằng nụ cười của thiên sứ.
Cơn mưa chợt bất ngờ đổ xuống khi Alice đang bay ngang một ththành phố nọ. Những giọt mưa xuyên qua thân thể cô, rơi xuống đất. Alice cũng chẳng bị ướt hay mệt mỏi vì chặng đường dài vừa bay qua vì Alice là một thiên thần, tuy nhiên khi thấy mọi người chạy đi tìm chỗ trú mưa, cô cũng bay theo, xếp cánh đậu trên một cành cây non. Thân thể của cô vốn không có trọng lượng, thiên thần không bị ảnh hưởng bởi lức hút của trái đất.
Chẳng một ai biết được sự hiện diẹn của Alice ở đó cả, họ nói chuyện, cười đùa, im lặng ngắm trời mưa. Trong vô thức, cô nhìn vào ngôi nhà nhỏ đang hắt ra ánh sáng vàng ấm áp trong buổi chiều mưa lạnh bằng đôi mắt trong suốt của mình. Căn phòng nhỏ gọn gàng, ngăn nắp, có lọ hoa tươi, có những bức tượng thủy tinh xinh xắn đặt trong tủ kính. Trong gian phòng đó có hai người, một đàn ông và một đàn bà. Người đàn ông cao lớn, mái tóc đen dài của ông được cột gọn gàng, đôi mắt hổ phách với cái nhìn sâu hút. Người đàn bà đầy dặn, xinh đẹp, dáng dấp đài các. Những câu trao đổi của họ vô cùng gay gắt, giận dữ, có vẻ như cơn mưa chiều này cũng không làm dịu đi được cái không khí nóng bỏng trong gian phòng của hai người. Mà không phải, còn có một người thứ ba nữa ở đấy, đó là một cậu bé khoảng 3, 4 tuổi giống cha như tạc đang ngồi thu mình, khóc ở góc phòng. Hai người chẳng ai chú ý tới nó đang khóc cả, ngoài cô.
Alice nhìn vào trái tim người đàn bà. Ở đó đang đỏ rực một ngọn lức, ngọn lửa của cơn giận dữ và hờn ghen. Màu đỏ như lửa ánh lên rực rỡ trên ánh mắt, trên đôi má chị, thiêu cháy những suy nghĩ trong veo của chị và làm cong vênh những lời nói thoát ra từ đôi môi chị.
Alice nhìn vào trái tim của người đàn ông. Ở đó trắng xoá những cơn sóng của ký ức. Cô thấy bóng dáng một người con gái trên những cơn sóng đó, trẻ trung và nồng ấm sự sống, nụ cười tràn ra trên môi. Cô gái đó chính là cô, không phải trong suốt như bây giờ, là cô của một kiếp trước là con người với những vui sướng và buồn đau. Cô nhận ra anh, bằng giác quan trong suốt của một thiên thần, và bằng cả ký ức mà cô đã gói ghém mang theo trong cái ngày cô trở lại thế giới của những thiên thần.
Anh là chàng trai nổi tiếng nhất trường bởi thành tích học tập, thành tích thể thao và cả vẻ ngoài của anh. Vô số cô gái ao ước được sở hữu trái tim anh. Anh nhận được vô số thư tình. Nhưng anh vẫn không là sở hữu thật sự của ai cho đến khi gặp cô. Khi ấy, Alice là một người bạn có quen với một người bạn của anh. Quan hệ xa lắc xa lơ đó đã giúp họ gặp nhau, trong một buổi chiều lất phất những hạt mưa họ gọi điện í ới rủ nhau tới một quán cà phê sân vườn nhỏ ở ngoại ô cách thành phố vài cây số. Sau này, khi đã là người yêu của nhau, anh vẫn kể cho cô nghe cảm giác lần đầu gặp cô. Cô như ánh nắng sau cơn mưa lạnh bước ra, mang vào ngôi quán tịch mịch và vào cả trái tim kiêu ngạo của anh tia nắng ấm áp, rực rỡ màu áo đỏ và rộn ràng âm thanh của những tiếng cười giòn tan như thủy tinh.
Cô hiền dịu, thật thà đến bất ngờ, và trái tim anh đập những nhịp khác thường khi bắt gặp nụ cười của cô tràn ngập trên môi, trên mắt lúc anh vô tình nhìn thấy cô nghiêng đầu, hát ngân nga theo tiếng nhạc một bài hát mà anh yêu thích bằng cái giọng hát trong vắt, lanh canh như tiếng trẻ con. Cô đã khiến cho chuỗi ngay nhàm chán của anh trở nên rộn ràng. Mỗi ngày anh khám phá thêm một điều bất ngờ ở cô, từ tâm hồn cô, và không ít lần phải kêu lên em không phải là người đâu, em là thiên thần mới đúng. Cô ham học, thông minh, hiểu biết nhiều, nhưng đôi khi cô lại nhạy cảm, mỏng manh, yếu đuối, hay khóc nhè có lẽ đó mới là con người thật của cô. Ở cạnh cô, cuộc sống của anh có khi giòn tan tiếng cười, có khi ào ào công việc, có khi dịu dàng những giọt cà phê, có khi ướt sũng cơn mưa trái mùa đỏng đảnh giận hờn… Và không ít lần, anh rùng mình linh cảm về một sự chia xa nào đó.
Trước sinh nhật lần thứ 20 một ngày, cô rủ anh và vài người bạn cùng về một vùng quê nghèo để tham gia công tác từ thiện. Họ vẫn thường đi với nhau như vậy, nhưng lần này anh vì bận việc ở trường nên anh đã để cô đi một mình. Tai nạn đã xảy ra trên đường về. Và cô đã rời xa anh vĩnh viễn, không kịp dặn dò anh một lời, không kịp nhận món quà sinh nhật anh đã mua cho cô, một bức tượng thiên thần mang đôi cánh trên lưng bằng pha lê. Anh giữ món quà đó lại bên mình suốt những tháng ngày sau đó. Những ngày sinh nhật của cô, anh một mình mang theo bức tượng pha lê tìm về ngôi quán năm xưa – nơi anh gặp cô lần đầu, lặng lẽ ngồi trong những hoài niệm cũ.
Thời gian trôi đi xoá dần nỗi đau của anh. Rồi anh cũng lập gia đình với một người con gái khác, có một đứa con trai, nhưng bức tượng thiên thần pha lê và những ký ức về cô vẫn luôn được anh nâng niu gìn giữ. Vợ anh là một người phụ nữ tốt, xinh đẹp và đảm đang, đơn giản và bình lặng từ nếp suy nghĩ đến cuộc sống thực tế. Chị biết về cô qua những lời kể sơ sài của anh. Với chị, cô là một điều gì đó không quan trọng lắm, vì cô đã chết còn chị thì đang sống, vì cô là quá khứ còn chị là hiện tại, vì cô chỉ là người yêu cũ, còn chị là vợ… Cho đến cái ngày chị làm vỡ bức tượng của anh. Chưa bao giờ chị thấy anh giận dữ đến thế. Những lời nói và cơn giận thái quá của anh làm chị nhận ra tình yêu bất diệt mà anh dành cho cô. Ngọn lửa ghen hờn trong tim chị cháy bùng lên. Họ đã dằn vặt nhau và dằn vặt mình trong suốt thời gian qua. Hình bóng của cô lẩn quẩn giữa họ, vô hình nhưng rõ ràng và vĩnh hằng
.
Alice im lặng nhìn anh, nhìn chị, rồi nhìn đứa con trai bé nhỏ đang ngồi trong góc phòng khóc thút thít. Trái tim thiên thần trong suốt của cô đau nhói. Trong suốt thời gian qua, cô đã luôn mong rằng mình sẽ tồn tại mãi trong ký ức của anh, bất chấp thời gian và khoảng cách giữa hai thế giới như cô đã luôn nhớ anh đến cháy lòng, và luôn nghĩ đến ngày mình sẽ trở về trần thế, lẩn quẩn bên anh với đôi cánh trong suốt của mình. Bây giờ, cô nhận ra rõ ràng hơn bao giờ hết rằng họ không thể còn nhau nữa. Quá khứ đã đi qua, và chỉ cần anh thôi nhớ về cô, sẽ có đến ba trái tim được giải thoát khỏi buồn đau.
Alice bước đến bên người phụ nữ, nhẹ nhàng xoa bàn tay trong suốt của mình lên trái tim đỏ rực của chị, làm nguội đi những hờn ghen đang bừng lên trong tâm hồn chị. Rồi cô bước đến bên anh, bàn tay trong suốt của cô run run xóa đi những hình ảnh của cô trong ký ức của anh. Cô hôn lên trán đứa bé đang ngồi ôm gối nén khóc trong góc phòng bằng đôi môi trong suốt của mình, rồi vỗ cánh bay vào bóng đêm. Alice mải miết bay trở lại thiên đường. Cô sẽ không bao giờ được trở về trần thế nữa, cái trần thế có người đàn ông cô yêu tha thiết, vì cô đã dám can thiệp vào cuộc sống của người trần gian bằng phép thuật của mình.
Buổi sáng, ba người sống trong ngôi nhà nhỏ cùng bước ra hiên. Cơn mưa đã tạnh, trên những chiếc lá cây trước nhà còn đọng những giọt nước trong suốt, lấp la lấp lánh như những giọt nước mắt. Người đàn ông nhớ về những giọt nước mắt của vợ mình. Người phụ nữ nhớ về giọt nước mắt của đứa con trai. Chẳng ai trong số họ nghĩ rằng đó là những giọt nước mắt của một thiên thần trong suốt đến từ một thiên đường xa xôi.
[/color]
Alice khẽ vẫy đôi cánh trong suốt của mình, nhẹ nhàng bay khỏi thiên đường. Ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua thân thể cô, không bị hắt bóng dưới mặt đất. Cô bay những cánh cánh đồng lúa vàng tươi rì rào, qua những ngọn núi phủ màu xanh ngắt của cây cỏ, qua những bãi biển đầy những tiến cười đùa hạnh phúc, lượn trên những dòng sông trong vắt, không một bóng phản chiếu, những thành phố với những con đường thẳng tắp, vuông góc như bàn cờ, đầy những tòa nhà cao tầng, nhìn từ trên cao giống nhau đến không phân biệt được. Cô bay vòng quanh cuộc sống loài người, lắng nghe tiếng không gian và thời gian lao xao quanh mình. Thỉnh thoảng, cô lại gặp những thiên thần khác đang dạo chơi như mình, họ chào nhau bằng điệu nhảy thiên thần, bằng nụ cười của thiên sứ.
Cơn mưa chợt bất ngờ đổ xuống khi Alice đang bay ngang một ththành phố nọ. Những giọt mưa xuyên qua thân thể cô, rơi xuống đất. Alice cũng chẳng bị ướt hay mệt mỏi vì chặng đường dài vừa bay qua vì Alice là một thiên thần, tuy nhiên khi thấy mọi người chạy đi tìm chỗ trú mưa, cô cũng bay theo, xếp cánh đậu trên một cành cây non. Thân thể của cô vốn không có trọng lượng, thiên thần không bị ảnh hưởng bởi lức hút của trái đất.
Chẳng một ai biết được sự hiện diẹn của Alice ở đó cả, họ nói chuyện, cười đùa, im lặng ngắm trời mưa. Trong vô thức, cô nhìn vào ngôi nhà nhỏ đang hắt ra ánh sáng vàng ấm áp trong buổi chiều mưa lạnh bằng đôi mắt trong suốt của mình. Căn phòng nhỏ gọn gàng, ngăn nắp, có lọ hoa tươi, có những bức tượng thủy tinh xinh xắn đặt trong tủ kính. Trong gian phòng đó có hai người, một đàn ông và một đàn bà. Người đàn ông cao lớn, mái tóc đen dài của ông được cột gọn gàng, đôi mắt hổ phách với cái nhìn sâu hút. Người đàn bà đầy dặn, xinh đẹp, dáng dấp đài các. Những câu trao đổi của họ vô cùng gay gắt, giận dữ, có vẻ như cơn mưa chiều này cũng không làm dịu đi được cái không khí nóng bỏng trong gian phòng của hai người. Mà không phải, còn có một người thứ ba nữa ở đấy, đó là một cậu bé khoảng 3, 4 tuổi giống cha như tạc đang ngồi thu mình, khóc ở góc phòng. Hai người chẳng ai chú ý tới nó đang khóc cả, ngoài cô.
Alice nhìn vào trái tim người đàn bà. Ở đó đang đỏ rực một ngọn lức, ngọn lửa của cơn giận dữ và hờn ghen. Màu đỏ như lửa ánh lên rực rỡ trên ánh mắt, trên đôi má chị, thiêu cháy những suy nghĩ trong veo của chị và làm cong vênh những lời nói thoát ra từ đôi môi chị.
Alice nhìn vào trái tim của người đàn ông. Ở đó trắng xoá những cơn sóng của ký ức. Cô thấy bóng dáng một người con gái trên những cơn sóng đó, trẻ trung và nồng ấm sự sống, nụ cười tràn ra trên môi. Cô gái đó chính là cô, không phải trong suốt như bây giờ, là cô của một kiếp trước là con người với những vui sướng và buồn đau. Cô nhận ra anh, bằng giác quan trong suốt của một thiên thần, và bằng cả ký ức mà cô đã gói ghém mang theo trong cái ngày cô trở lại thế giới của những thiên thần.
Anh là chàng trai nổi tiếng nhất trường bởi thành tích học tập, thành tích thể thao và cả vẻ ngoài của anh. Vô số cô gái ao ước được sở hữu trái tim anh. Anh nhận được vô số thư tình. Nhưng anh vẫn không là sở hữu thật sự của ai cho đến khi gặp cô. Khi ấy, Alice là một người bạn có quen với một người bạn của anh. Quan hệ xa lắc xa lơ đó đã giúp họ gặp nhau, trong một buổi chiều lất phất những hạt mưa họ gọi điện í ới rủ nhau tới một quán cà phê sân vườn nhỏ ở ngoại ô cách thành phố vài cây số. Sau này, khi đã là người yêu của nhau, anh vẫn kể cho cô nghe cảm giác lần đầu gặp cô. Cô như ánh nắng sau cơn mưa lạnh bước ra, mang vào ngôi quán tịch mịch và vào cả trái tim kiêu ngạo của anh tia nắng ấm áp, rực rỡ màu áo đỏ và rộn ràng âm thanh của những tiếng cười giòn tan như thủy tinh.
Cô hiền dịu, thật thà đến bất ngờ, và trái tim anh đập những nhịp khác thường khi bắt gặp nụ cười của cô tràn ngập trên môi, trên mắt lúc anh vô tình nhìn thấy cô nghiêng đầu, hát ngân nga theo tiếng nhạc một bài hát mà anh yêu thích bằng cái giọng hát trong vắt, lanh canh như tiếng trẻ con. Cô đã khiến cho chuỗi ngay nhàm chán của anh trở nên rộn ràng. Mỗi ngày anh khám phá thêm một điều bất ngờ ở cô, từ tâm hồn cô, và không ít lần phải kêu lên em không phải là người đâu, em là thiên thần mới đúng. Cô ham học, thông minh, hiểu biết nhiều, nhưng đôi khi cô lại nhạy cảm, mỏng manh, yếu đuối, hay khóc nhè có lẽ đó mới là con người thật của cô. Ở cạnh cô, cuộc sống của anh có khi giòn tan tiếng cười, có khi ào ào công việc, có khi dịu dàng những giọt cà phê, có khi ướt sũng cơn mưa trái mùa đỏng đảnh giận hờn… Và không ít lần, anh rùng mình linh cảm về một sự chia xa nào đó.
Trước sinh nhật lần thứ 20 một ngày, cô rủ anh và vài người bạn cùng về một vùng quê nghèo để tham gia công tác từ thiện. Họ vẫn thường đi với nhau như vậy, nhưng lần này anh vì bận việc ở trường nên anh đã để cô đi một mình. Tai nạn đã xảy ra trên đường về. Và cô đã rời xa anh vĩnh viễn, không kịp dặn dò anh một lời, không kịp nhận món quà sinh nhật anh đã mua cho cô, một bức tượng thiên thần mang đôi cánh trên lưng bằng pha lê. Anh giữ món quà đó lại bên mình suốt những tháng ngày sau đó. Những ngày sinh nhật của cô, anh một mình mang theo bức tượng pha lê tìm về ngôi quán năm xưa – nơi anh gặp cô lần đầu, lặng lẽ ngồi trong những hoài niệm cũ.
Thời gian trôi đi xoá dần nỗi đau của anh. Rồi anh cũng lập gia đình với một người con gái khác, có một đứa con trai, nhưng bức tượng thiên thần pha lê và những ký ức về cô vẫn luôn được anh nâng niu gìn giữ. Vợ anh là một người phụ nữ tốt, xinh đẹp và đảm đang, đơn giản và bình lặng từ nếp suy nghĩ đến cuộc sống thực tế. Chị biết về cô qua những lời kể sơ sài của anh. Với chị, cô là một điều gì đó không quan trọng lắm, vì cô đã chết còn chị thì đang sống, vì cô là quá khứ còn chị là hiện tại, vì cô chỉ là người yêu cũ, còn chị là vợ… Cho đến cái ngày chị làm vỡ bức tượng của anh. Chưa bao giờ chị thấy anh giận dữ đến thế. Những lời nói và cơn giận thái quá của anh làm chị nhận ra tình yêu bất diệt mà anh dành cho cô. Ngọn lửa ghen hờn trong tim chị cháy bùng lên. Họ đã dằn vặt nhau và dằn vặt mình trong suốt thời gian qua. Hình bóng của cô lẩn quẩn giữa họ, vô hình nhưng rõ ràng và vĩnh hằng
.
Alice im lặng nhìn anh, nhìn chị, rồi nhìn đứa con trai bé nhỏ đang ngồi trong góc phòng khóc thút thít. Trái tim thiên thần trong suốt của cô đau nhói. Trong suốt thời gian qua, cô đã luôn mong rằng mình sẽ tồn tại mãi trong ký ức của anh, bất chấp thời gian và khoảng cách giữa hai thế giới như cô đã luôn nhớ anh đến cháy lòng, và luôn nghĩ đến ngày mình sẽ trở về trần thế, lẩn quẩn bên anh với đôi cánh trong suốt của mình. Bây giờ, cô nhận ra rõ ràng hơn bao giờ hết rằng họ không thể còn nhau nữa. Quá khứ đã đi qua, và chỉ cần anh thôi nhớ về cô, sẽ có đến ba trái tim được giải thoát khỏi buồn đau.
Alice bước đến bên người phụ nữ, nhẹ nhàng xoa bàn tay trong suốt của mình lên trái tim đỏ rực của chị, làm nguội đi những hờn ghen đang bừng lên trong tâm hồn chị. Rồi cô bước đến bên anh, bàn tay trong suốt của cô run run xóa đi những hình ảnh của cô trong ký ức của anh. Cô hôn lên trán đứa bé đang ngồi ôm gối nén khóc trong góc phòng bằng đôi môi trong suốt của mình, rồi vỗ cánh bay vào bóng đêm. Alice mải miết bay trở lại thiên đường. Cô sẽ không bao giờ được trở về trần thế nữa, cái trần thế có người đàn ông cô yêu tha thiết, vì cô đã dám can thiệp vào cuộc sống của người trần gian bằng phép thuật của mình.
Buổi sáng, ba người sống trong ngôi nhà nhỏ cùng bước ra hiên. Cơn mưa đã tạnh, trên những chiếc lá cây trước nhà còn đọng những giọt nước trong suốt, lấp la lấp lánh như những giọt nước mắt. Người đàn ông nhớ về những giọt nước mắt của vợ mình. Người phụ nữ nhớ về giọt nước mắt của đứa con trai. Chẳng ai trong số họ nghĩ rằng đó là những giọt nước mắt của một thiên thần trong suốt đến từ một thiên đường xa xôi.
[/color]