MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

description[Bakugan oneshort]: Cô hồn Empty[Bakugan oneshort]: Cô hồn

more_horiz
Tên fic: Cô hồn

Tên tác giả: Dương

Thể loại: Không rõ lắm, có thể là tình cảm chăng? ^^(với những ai có đầu óc tưng tửng như tác giả thì sẽ thấy cuối fic nó hài=.=)

Độ tuổi: bất cứ ai biết chữ và đủ kiên nhẫn đọc những thứ linh tinh

Lời tác giả:Đừng để tên fic đánh lừa~





===============================

Part1:





Tồn tại mơ hồ...

...có mà như không
Một cô hồn...

...vất vưởng giữa nhân gian này đã hàng trăm năm

Trôi nổi trong 1 miền hư ảo...

Câu hỏi về sự xuất hiện của bản thân đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, tới nỗi cô hồn ấy chẳng buồn tìm câu trả lời làm gì, và cứ thế, ngày qua ngày, vật vờ trong thế giới con người, nhàm chán và vô nghĩa...

..................0oOo0.................


Ma không chịu được ánh sáng, người ta bảo thế, nhưng cô hồn ấy vẫn xuất hiện, để mặc cho cái nắng lấp lóa chiếu qua cơ thể trong suốt, thiêu đốt làn hơi mờ cấu thành nên cái bóng mà mắt người thường không thấy được. Gió thổi nhẹ, đưa đẩy cái bóng trôi đi. Đi đến đâu? Không cần biết! Không cần suy nghĩ! Không cần quan tâm! Không cần phản kháng! Cô hồn ấy đã từ lâu chẳng còn để ý đến sự tồn tại của bản thân.

Người ta bảo, cô hồn là linh hồn tội lỗi không thể siêu thoát
...

Thời gian cứ trôi đi ròng rã, cô hồn ấy vẫn không thể tiêu biến. Rồi câu hỏi mình đã gây ra tội lỗi gì cũng dần bị cô hồn ấy lãng quên, khi việc chờ đợi câu trả lời đã quá giới hạn. Cho tới 1 ngày, cô hồn bắt gặp người con gái ấy.

Dịu dàng trong gió, mái tóc cam phất phơ bay. Làn da trắng ửng lên dưới nắng chiều. Đôi mắt nâu nghiêng mình khẽ chớp, mỉm cười với người con trai tóc đen đi bên cạnh. Nụ cười của thiên thần...

Thiên thần...

Arisu...

-Arisu...

Lần đầu tiên trong hàng trăm năm, cô hồn ấy lên tiếng, tiếng nói nghẹn ứ bật lên từ cổ họng, gọi tên của người con gái ấy, tên của người con gái đã chìm vào 1 miền kí ức xa xôi, và giờ đây, xuất hiện ngay trước mặt...

Và, đã mấy trăm năm rồi, lần đầu tiên cô hồn ấy bắt đầu lấy lại ý thức. Ý thức về 1 quá khứ vụn vỡ, đầy những mảng tối đen...





0o0***0o0



Trong 1 xó xỉnh ẩm thấp, khuất chìm vào bóng đêm, một cô bé khoảng 8 tuổi, đang run rẩy trong vòng tay của một cậu nhóc, khoảng 10 tuổi. Ngoài kia, những ánh đuốc lập lòe, tiếng người hò hét, đâm chém,...tất cả hỗn độn và ghê rợn. Mùi máu tanh sộc lên mũi. Cô bé khiếp đảm, bật lên tiếng nấc. Cậu nhóc lớn hơn kia bịt miệng cô lại, ngăn cho tiếng khóc thút thít sắp sửa phát ra. Giờ, tạo ra tiếng động là chết! Cô bé nhắm nghiền mắt lại, môi cắn chặt, gục đầu vào lòng cậu nhóc, cố gắng xua đuổi những cái chết kinh hãi đang ở rất gần mình ngoài kia ra khỏi tâm trí.

Đó là chiến tranh!

Người ta giết nhau, đâm chém nhau, hãm hại nhau. Người ta khiến bao kẻ khác rơi vào loạn lạc, li tán, lầm than. Người ta, là những con quỷ đội lốt người!

Người ta là những con quỷ đội lốt người...

...còn chúng là con người đội lốt quỷ

0o0***0o0



-Arisu...

Cô hồn ấy cất tiếng gọi lần thứ hai. Âm thanh của sự khắc khoải mong chờ. Người con gái ấy, là lí do cô hồn đó còn tồn tại đến bây giờ...

Cuối cùng anh cũng thấy em

Cuối cùng anh cũng tìm thấy em

Cuối cùng anh cũng đợi được em
...

0o0***0o0



Những cái xác đã bắt đầu thối rữa. Thứ mùi tanh tưởi đầy kinh tởm của máu và thịt bốc lên. Trận chiến đã ngã ngũ, đúng 3 ngày. Và, chúng cũng đã ở đấy, đúng 3 ngày, không ăn, không uống, không dám ngủ, thậm chí, không dám thở. Chúng không làm gì hết, chỉ đơn giản là ẩn nấp 1 cách kĩ càng. Ẩn nấp trong lo lắng và sợ hãi...

Vài vệt khói mờ từ những đám lửa tàn sót lại, giờ cũng sắp tắt. Đám quạ đen từ đâu bay đến, rỉa cái xác của những kẻ tử trận. Chỉ có chim, và xác chết. An toàn.

Cậu nhóc buông cô bé ra. Cả 2 đều tê cứng và gần như chết lả vì đói khát.

-Dậy đi em

Cậu cất tiếng yếu ớt, giọng nói phát ra từ đôi môi khô đắng chỉ còn là tiếng thều thào. Bất động.

-Cố gắng lên em

Cô bé khó nhọc ngẩng đầu lên, rồi run rẩy đứng lên bằng đôi chân tê cứng. Khuỵu ngã

-Lại đi em

Cô bé cố gắng làm theo lời cậu nhóc một lần nữa. Đôi mắt nâu nheo lại vì cái nắng bên ngoài. Ba ngày nay, đôi mắt ấy chỉ nhìn vào 1 màn đêm sâu hoắm mịt mùng.

Đến lượt cậu nhóc đứng lên. Nắm chặt lấy tay cô bé

-Mình đi em

Hai đứa bé khó nhọc cất bước, chúng đã quá mệt mỏi và kiệt sức.

Hai đứa bé ấy, là anh em ruột. Chúng đã không còn cha mẹ sau cuộc binh đao. Chúng trốn chạy khỏi nơi nguy hiểm. Và giờ, chỉ còn lại chúng sống sót. Chúng đang đi tìm con đường tồn tại.

.........................

-QUỶYYYYYYYYY!!!!!!!!!!

Cố chạy thật nhanh để tránh những nhát đập thô bạo của dân làng. Chúng đã quen bị gọi là quỷ từ lâu lắm rồi. Tất cả chỉ vì ngoại hình gớm ghiếc của chúng. Chúng là người Nhật, nhưng không có tóc đen, mắt đen như người bình thường, mà đứa con trai lại có tóc vàng mắt tím, và đứa con gái có tóc cam, mắt nâu. Chúng khiến người khác kinh sợ!

Bằng hơi sức sau khi ăn mấy thứ chôm chỉa của dân làng, chúng cũng chạy trốn kịp.

Chúng đã chạy trốn khỏi chiến tranh, và giờ, chúng chạy trốn cả những người dân bình thường. Vì chúng có bộ mặt ma quỷ, nên người ta nghĩ chúng là nguyên nhân gây ra tất cả đau khổ cho họ. Họ tìm giết chúng. Chúng phải ẩn nấp tít trong rừng sâu, trong 1 cái hang. Không cha, không mẹ, chúng chỉ còn nhau.

......................

Đứa bé gái gạt đi những dòng nước mắt cay xè, nức nở hỏi anh:

-Anh ơi, mình... là quỷ... phải không anh? Mình là quỷ ...thì sao hả anh? Mình ...có làm hại ai đâu...

Cậu nhóc ghì chặt em vào lòng:

-Mình không hại ai, em à, mình cũng không phải quỷ, em à. Mình là chính mình thôi. Và em, với anh là thiên thần...

......................

Lại mấy ngày nữa chúng không ăn uống gì. Đứa bé gái ngất lả đi, người anh hoảng hốt lay em dậy. Cậu gọi. Cậu hét. Cho tới khi cậu run lên vì nỗi sợ mất người thân 1 lần nữa thì cô bé cất tiếng thều thào

-Em...đói...

Đặt em dưới đất, cậu chạy như điên ra ngoài. Kiếm gì ăn. Kiếm gì ăn? Kiếm gì ăn! Cậu nhìn tứ phía. Chiến tranh hủy hoại tất cả. Cây cối trơ trọi, chẳng có hoa quả hay con thú nhỏ nào hết. Cậu chạy bằng cái sức tàn của 1 kẻ sống vì người khác, bởi bản thân cậu, cũng đã kiệt quệ vì đói khát.

Không có gì. Không có gì! Không có gì hết! Cậu khuỵu xuống, gào lên bất lực. Cậu...chẳng nhẽ...trơ mắt nhìn em gái mình chết đi...

Rồi, trước mắt cậu, bãi chiến trường cũ mà cậu và em gái từng ẩn náu...

...................

Mùi thịt nướng thơm lừng đánh thức cô bé dậy. Ngay lập tức, theo phản xạ, không cần hỏi han gì, cô giật lấy miếng thịt trong tay anh, ăn ngấu nghiến. Nước dãi tiết ra ừng ực. Cô ăn hết miếng này tới miếng khác, nhiều lắm, cho tới khi thỏa mãn cơn đói và hồi sức, cô mới ngước lên nhìn anh mình:

-Anh ơi, thịt ở đâu thế? Mà anh ăn gì chưa?

Người anh quệt vết bẩn ở khóe miệng em mình rồi cầm 1 miếng thịt lên, vừa nhét vào miệng vừa cười:

-Anh chờ em ăn trước, giờ anh ăn đây.

Cô bé ngây thơ:

-Ăn nhiều vào anh nhé!

Cậu gật đầu, vừa ăn vừa cười. Cô bé cũng cười tít, đâu biết người anh mình đang đau đớn ứa nước mắt, đâu biết thịt cô và anh cô ăn là thịt người chết ngoài bãi chiến trường kia.

...................

-TÌM THẤY CHÚNG RỒI!

Tiếng người hét lên làm chúng choàng thức giấc. Người anh giật mình, vội kéo tay em mình định chạy thì 1 ngọn lao dài từ đâu đâm tới, xuyên qua ngực đứa bé gái. Không kịp hét lên, cả đôi mắt nâu và tím đều kinh hãi mở to. Máu đỏ thẫm trào ra từ ngực và khóe miệng. Rồi, gục ngã...

Cô bé ngã xuống, trong vòng tay của người anh trai. Cậu nhóc hét lên. Tiếng hét đau đớn tận cùng. Tiếng hét dùng tất cả hơi sức tàn tạ từ đáy phổi cậu. Tiếng hét xé cả tâm can, vang vọng khắp núi rừng. Nhưng “loài người” kia nào để ý đến tiếng hét tuyệt vọng của cậu, họ vẫn reo hò lên sung sướng. Bước đường cùng!

Cậu vùng lên, rút ngọn lao từ ngực em mình. Cô bật lên 1 tiếng rên đau đớn. Cô còn sống! Một lần nữa đôi mắt tím sững lại, con tim ép chặt tưởng như muốn ngừng đập. Tiếng cười xung quanh cũng im bặt. Tất cả đám dân làng, ai nấy cũng giơ vũ khí của mình lên, lao vào, quyết tiêu diệt chúng. Bất cứ ai bị dồn vào bước đường cùng cũng có thể làm những chuyện không ngờ tới. Cậu nhóc 10 tuổi ấy vung ngọn lao lên đánh trả. Một người ngã xuống, rồi 2 người, còn nữa,...cậu đã giết người.

Đám dân còn lại sợ hãi bỏ chạy. Cậu đuổi theo. Đuổi. Làm điều ngược lại mà người ta đã từng làm với cậu. Rồi...hẫng...

Cậu thụt chân ngã xuống 1 cái hố sâu hoắm. Đau! Đau quá!

Tiếng cười lại vang lên. Đám dân làng tụ tập quanh miệng hố. Cậu đã sập bẫy. Họ ném đá xuống. Cậu giơ ta lên đỡ. Những viên đá đủ kích cỡ thi nhau rơi xuống, người cậu bầm tím không còn chỗ nào trống nữa. Một viên vào đầu, máu chảy, và cậu ngã. Máu tuôn xối xả. Đôi mắt tím có gắng mở ra, ánh sáng yếu ớt dần rồi mất hẳn, một phiến đá to lớn nặng nề được người ta đậy lên miệng hố.

-Kh...không...Không! KHÔNGGGGGGG!!!!!!!!!!!!!!

Mặc tiếng cậu hét, viên đá vẫn đậy lại. Mọi thứ tối om. Cái chết đến gần.

Không, cậu còn em gái, nó còn sống, cậu phải bảo vệ nó, cậu không thể để nó một mình trên kia, cậu phải thoát ra. Cậu bám vào lớp đất khô cứng, cố cào đất mà leo lên. Vô ích. Cậu vẫn cào, cào mãi, cào điên cuồng cho tới khi tay bật máu, cho tới khi lớp thịt tứa ra, cho tới như những mẩu xương chạm vào đất, cho tới khi...cậu chết...


0o0***0o0



-Arisu, em ở đây sao? Em sống tốt chứ?

Cô hồn ấy đứng trước mặt người con gái tóc cam, hỏi. Những câu hỏi xoáy chặt, rồi tuôn ra dồn dập. Hỏi, hỏi mãi, người con gái vẫn không trả lời. Đôi mắt nâu không hề nhìn về phía cô hồn.

Arisu, tại sao em không nhận ra anh? Em quên anh rồi sa
o?

Một lần nữa, cô hồn ấy biết đau, sau hàng trăm năm...



==========================


p/s: với những ai đã đọc đến đây, đừng chém tác giả vì mấy câu cú lủng củng lặp từ, với cả 1 đống chi tiết vô lí hết sức chịu đựng. Hiểu cho, hôm nay tác giả đang phởn đời nên viết linh tinh.


Được sửa bởi Elfin-Ingram ngày Wed Jan 02, 2013 11:02 am; sửa lần 1.

description[Bakugan oneshort]: Cô hồn EmptyRe: [Bakugan oneshort]: Cô hồn

more_horiz
Tem nhé ~

Tớ thích oneshot này nhất trong những gì cậu đã viết (hoặc những gì tớ đã đọc của cậu =)))

Lí do thứ nhất là vì nhân vật chính trong này là Alice và Masquerade, mà tớ thì bấn Mas-chan cực =)))

Ban đầu đọc tớ cũng tưởng bạn cô hồn là Shun cơ, vì cậu thích ShunAlice mà nhở ^^~ Nhưng đọc đến phần tóc vàng mắt tím mới ngộ ra =))) Thích cả cái cách cậu để tên Arisu nữa, nghe nó thuần Nhật lắm ^^~

Lí do thứ hai, vì nội dung fic ~ Cái này làm tớ nhớ đến Jugoku Shoujo, cũng là nói về những đứa trẻ chỉ vì chút khác biệt mà bị người đời xem là quỷ. Nói cho cùng thì chẳng trách ai được, vì thật sự chẳng phải lỗi của ai hết. Bản tính con người vốn là như vậy, thông minh nhưng cũng đầy ngu ngốc. Chẳng ai có lỗi khi sinh ra là một con người.

Cái fic này dễ làm người ta phải suy nghĩ ~ Tớ nghĩ nếu cậu dùng giọng văn nhẹ nhàng hơn một chút thì nó sẽ còn hay hơn nữa đấy ^^~ Dù sao thì, thế này là tuyệt lắm rồi ^^~ Cậu làm tớ muốn viết fic cho Mas-chan quá =)))

btw, tớ nhỏ tuổi hơn cậu, có cần phải gọi cậu bằng nee không ah? =)))

description[Bakugan oneshort]: Cô hồn EmptyRe: [Bakugan oneshort]: Cô hồn

more_horiz
Cảm ơn Kem đã com, nếu Kem muốn thì gọi mình là nee cũng được, mình sẽ gọi Kem là em^^
Tình hình là tác giả quên không nói cái kia chỉ là part 1 của oneshort=.= Part 2 vì có phong cách viết khác hẳn nên mình mới chia fic này ra 2 phần như thế>.<
Nói trước, part 1 đã thảm, past này lại càng ăn hại hơn, bại không thể tả, cả về nội dung lẫn diễn đạt: cảnh thay đổi xoành xoach, không ăn nhập và thoại chi chítTT^TT :th54:

=================================

Past 2:





Giọt nước mắt bay ngược lên bầu trời, tạo thành đám hơi mờ như sóng khói. Bàn tay trong suốt rờ nhẹ lên gò má hồng người con gái. Hoàn toàn không phản ứng. Hoàn toàn không hay biết. Tại sao? Tại sao?

-Arisu, nghe anh này, trả lời anh đi, 1 lần thôi, nhìn về phía anh này...

Giọng nói dần trở nên khẩn khoản, nhưng vô ích. Người con gái ấy cười, nhưng không phải với cô hồn, mà với người con trai tóc đen bên cạnh. Thế giới của họ, không tồn tại cô hồn ấy...Và rồi, họ tiếp tục bước đi, tiếp tục cuộc trò chuyện của riêng họ, bỏ mặc cô hồn đứng sững phía sau...

“Em gái ngươi đã chết ngay từ lúc ngươi bỏ đi. Kiếp này cô ấy là Alice. Alice Gehabich. Cô ấy là người Nga và giờ có 1 cuộc sống rất tốt.”

Giọng nói lạnh như nước.Cô hồn ấy quay lại. Một bóng áo choàng đen trùm kín mặt xuất hiện phía sau. Giật mình. Lùi lại.

“Ngươi à ai?”

“Người đi tìm những cô hồn và giúp chúng siêu thoát.”

“Ngươi tới đây làm gì?”

“Giúp ngươi tan biến”

Tan biến. Cô hồn ấy đã từng mong được tan biến, chứ không phải tồn tại 1 cách vật vờ ở chốn nhân gian này. Nhưng...bây giờ...

“Không. Không. Đừng bắt ta phải rời xa Arisu 1 lần nữa. Ta chỉ mới gặp lại nó thôi”

Giọng nói van nài

“Ta nói rồi: Arisu đã chết, người kia là Alice. Kiếp này của cô ấy không còn liên quan gì tới ngươi nữa. Ngươi cũng đừng vất vưởng ở đây, mà hãy rũ bỏ oan nghiệt khi còn sống để siêu thoát đi”

Giọng đáp trả vẫn nhẹ nhàng và chậm rãi, như lớp băng từ từ đâm vào da thịt.

“Nào. Lại đây!”

Bóng áo choàng đen chìa bàn tay ra trước mặt, vẫy cô hồn tới gần. Bất động.

Không còn là Arisu, không còn liên quan, là 1 con người khác hẳn sao? Không thể nào!

"Đừng nghe lời cô ta. Em gái ngươi chỉ tạm quên kí ức của mình. Hãy theo ta, và ta sẽ giúp con bé nhớ lại ngươi.”

Một giọng nói khác, trầm đục cất lên từ phía sau. Lại 1 lần nữa cô hồn ấy giật mình quay lại. Một lão già, mái tóc trắng dựng ngược, con mắt đỏ sắc lẻm, choàng chiếc áo khoác màu trắng đang chăm chú nhìn cả 2.

Có tiếng cười khúc khích, rồi trở nên ngất ngưởng. Bóng áo choàng đen nghiêng đầu

“Ngươi muốn lợi dụng gì từ 1 hồn ma cơ chứ? Hãy để cho nó yên!”

Tiếng cười khùng khục, lão quay lại nhìn cô hồn

“Lợi dụng? Ta thì có thể lợi dụng được gì? Nào nhóc, ngươi có tin ta không? Ngươi có muốn em gái nhận ra mình không?”

Có. Muốn lắm. Và cô hồn bước bước về phía lão, mặc lời can ngăn của bóng áo choàng đen kia.

.............................................

Gió nổi lên vần vũ, ào ào cuốn phăng đất đá xung quanh. Con chim xanh khổng lồ với đôi cánh đầy góc nhọn bay vút lên cao, thét lên 1 tiếng rồi phóng những sợi lông cứng tựa thép xuống dưới. Con rồng đỏ dưới đất gục xuống, rồi chẳng mấy chốc biến thành 1 quả cầu nhỏ xíu, lăn lông lốc dưới chân 1 cậu con trai tóc nâu. Con chim trên không kia cũng nhanh chóng biến thành hình dáng tương tự, rồi bay về phái người con trai có mái tóc đen.

Đôi mắt tím mở to nhìn cảnh tượng trước mắt. Dù chẳng còn sống, nhưng vẫn thấy khó thở.

Quái vật!

“Đó là Bakugan”_gã lên tiếng_“thứ có sức mạnh thống trị thế giới này. Em gái ngươi là 1 trong những người điều khiển Bakugan, nhờ thế, ngươi có thể tiếp cận nó”

“Là sao?”

“Là thế này...” Tiếng cười trầm đục đáng sợ

...............................................

“Không, ta không thể làm như thế!”

“Nếu có được sức mạnh tối thượng của Bakugan, ngươi sẽ hồi sinh, sẽ được gặp mặt trực tiếp em gái mình”

“Nhưng như vậy nó sẽ bị tổn thương”

“Được gặp lại người thân của mình là hạnh phúc. Yên tâm đi, em gái của ngươi nhất định sẽ không sao! Và ngươi cứ ngoan ngoãn làm theo những gì ta nói đây.”

.............................................

Bóng đêm phủ lên ngôi nhà sơn trắng. Mọi thứ chìm vào im lặng. Đôi mắt tím đã bị che lại bởi chiếc mặt nạ thủy tinh, tiến lại gần chiếc giường trải ga nhung. Ngươi con gái có mái tóc cam trên đó khẽ cựa người, rồi hé mắt. Cô hồn đứng yên chờ đợi.

Thấy anh không? Nhận ra anh không?

Đôi mắt nâu khép lại. Rốt cuộc, cô hồn vẫn chưa tồn tại trong thế giới của con người. Một lần nữa, bàn tay trong suốt chạm lên khuôn mặt thiên thần ấy.

Anh chỉ muốn gặp em, được nhận lại em mà thôi.

.............................................

-Rốt cuộc hắn là ai cơ chứ!_cậu con trai tóc nâu đập tay xuống bàn, bức xúc

-Việc gì anh phải cáu. Kém người ta thì chấp nhận đi._cô gái có mái tóc xanh buộc 2 chùm ngán ngẩm, nhanh chóng nhận được cái nhìn cau có của người đối diện

-Nhưng đúng là hắn có gì đó rất lạ_người con trai có mái tóc đen với chất giọng điềm tĩnh, ngồi bên cạnh cô nhận xét_cậu thì sao, có thấy vậy không Alice?

Cô gái tóc cam hơi giật mình, nhìn mọi người xung quanh

-Ơ, thấy gì cơ?

-Kẻ mặc áo choàng trắng với chiếc mặt nạ kì dị đã đánh bại Dan trong chưa đầy 3 phút.

-Hm...hắn có sức mạnh rất đặc biệt...

Câu trả lời đầy chất lơ đễnh khiến đôi mắt hổ phách khẽ nhíu lại, tỏ vẻ không hài lòng.

-Các anh chị, nhìn này!

Một cậu bé tóc vàng quay màn hình laptop cho mọi người cùng xem. Kẻ áo trắng đang được mọi người nhắc tới đã giành vị trí đứng đầu trong bảng xếp hạng brawler từ bao giờ. Tất cả khẽ đưa mắt nhìn nhau.

...............................

“Nếu có được sức mạnh tối thượng của Bakugan, ngươi sẽ hồi sinh, sẽ được gặp mặt trực tiếp em gái mình”

Chiến tranh. Cuộc sống này lúc nào cũng có chiến tranh hay sao? Vì nó, cô hồn đã mất đi người thân duy nhất, nhưng nếu cũng vì nó mà có lại, thì cô hồn sẵn sàng làm điều đó.

Chiếc áo choàng trắng tung bay trong gió, giữa đống ngổn ngang của bãi chiến trường. Cất tiếng cười ngạo nghễ, hắn nhìn những kẻ bại trận xung quanh. Từng quả cầu nhỏ bay về phía hắn. Hắn bắt lấy rồi bỏ đi, mặc những tiếng gào thét phía sau.

.............................

-Hắn là tay sai của Naga! Chết tiệt thật!_người tóc nâu giận dữ_Hắn mạnh như vậy làm sao đấu lại đây!

-Chỉ bằng sức mạnh cũng đã khó đối phó, đằng này dường như hắn lại biết được tất cả động tĩnh của chúng ta_người tóc đen phân tích

-Mình không khỏe, mình ra ngoài 1 chút_người tóc cam nói rồi bỏ ra ngoài

Chạy vào nhà vệ sinh, xối nước lạnh lên mặt, làm ướt cả mấy lọn tóc cam trước trán. Cô gái mắt nâu ngước nhìn mình trong gương, run sợ. Một cảm giác tội lỗi. Cô mơ hồ cảm nhận những điều kia là do mình gây nên. Cô gục xuống, tựa người vào bức tường lạnh buốt, và bật khóc.

Cô hồn đứng bên cạnh, bàn tay đặt lên đôi vai gầy, phía sau chiếc mặt nạ thủy tinh, 1 làn hơi mờ bốc lên.

Tại sao? Tại sao kể cả khi 2 ta đã làm 1, thì em vẫn không nhận ra sự tồn tại của người anh này?

“Cơ thể của ngươi đã rõ nét hơn rồi, chứ không chỉ là 1 khối khí mờ như trước”

Giọng nói ấy? Cô hồn quay lại nhìn bóng áo choàng đen

“Thì sao”

“Ngươi đã hấp thụ quá nhiều sức lực từ Alice rồi. Dừng lại đi, không cô ấy sẽ chết đấy”

Sững sờ

“Ta không tin”

“Buông tha cho cô ấy đi. Naga chỉ lợi dụng ngươi vì mục đích bá chủ của hắn thôi. Alice sẽ mãi không nhận ra ngươi, dù ngươi có hút hết dương khí của cô mà được hình dáng hoàn chỉnh đâu”

Khẽ xoay đầu nhìn người con gái tóc cam mệt mỏi tựa vào tường, cô hồn gượng gạo lắc đầu

“Không phải đâu. Nó sẽ không sao. Rồi khi có được sức mạnh của Bakugan, nhất định ta sẽ sống lại và nó nhận ra ta thôi”

Bóng choàng đen tiến lại gần rồi quỳ xuống trước mặt cô hồn

“Tin ta đi, chẳng ích lợi gì đâu. Hãy theo ta thoát khỏi nhân gian này”

“Không!”

Cô hồn hét lên rồi ôm chặt lấy người đang tựa vào tường. Hình bóng nhạt nhòa kia biến mất, thay vao đó, mái tóc cam của cô gái thu ngắn lại, rồi biến thành màu vàng, chiếc mặt nạ thủy tinh từ đâu hiện ra.

-Đến khi ta thu được tất cả các Bakugan, cô sẽ thấy ta sống lại như thế nào!

Rồi bóng áo trắng bước đi, bóng áo đen nhìn theo, rồi trút một tiếng thở dài thật khẽ

Sự sống, đó là thứ đã mất đi thì không lấy lại được

.....................................

Chiếc mặt nạ rơi xuống, mái tóc cam xõa ra, đôi mắt nâu bối rối nhìn mọi người xung quanh. Ai nấy đều ngạc nhiên, chỉ có người tóc đen là cười khẩy:

-Ra vậy, thì ra chính cậu là Masquerade, giờ thì tôi đã hiểu vì sao hắn nắm rõ hoạt động của chúng ta đến thế.

-Không...không...Shun...mình hoàn toàn không biết gì hết....Mình....

Bỏ ngoài tai những lời giải thích đang nghẹn lại ấy, người con trai có đôi mắt hổ phách kia lạnh lùng bước đi, không 1 cái nhìn lại. Giữa sân vận động rộng lớn, người con gái tóc cam gục xuống, bật khóc nức nở

“Thấy chưa, ngươi đang làm cô ấy phải đau khổ đấy!”

“Ta...”

“Ta biết ngươi không cố ý. Nhưng thực sự ngươi không thuộc về thế giới này. Hãy để Alice có cuộc sống bình yên như trước đây.”

“Ta...”

“Ngươi muốn trả thù Naga đúng không? Ngay cả khi đã chết, ngươi cũng đừng vướng vào tội lỗi nữa. Cứ để việc này cho brawler giải quyết”

“Ta...”

“Đúng, ngươi nợ Alice, không chỉ với cô ấy, mà còn cả với cả bạn trai cô ấy nữa”

“Ta phải làm sao?”

Bóng choàng đen khẽ vuốt lên mái tóc vàng

“Chỉ 1 lần, mượn cơ thể của ta này, hãy đối diện với cô ấy 1 lần, chứ không phải ẩn nấp trong cơ thể cô ấy nữa”

..................................

Giữa cánh đồng xanh bất tận, người con gái thiên thần ngạc nhiên nhìn người tóc vàng trước mặt

-Anh là...

-Tôi là cô, 1 phần con người trong cô.

Đôi mắt nâu sững sờ

- Chẳng nhẽ, thật sự chính tôi đã hại mọi người, hại các Bakugan sao! Không thể nào!

Mỉm cười

-Cô thật nhút nhát, chẳng thay đổi gì cả

Ngạc nhiên

-Là sao?

-À, không có gì... Naga đã tạo ra tôi từ bóng tối trong tâm hồn cô, vì vậy tôi đại diện cho cái ác. Nhưng giờ, tôi sẽ đi, trả lại cho cô tâm hồn trong sạch, và 1 cuộc sống yên bình. Chúc cô hạnh phúc

Chúc em hạnh phúc, Arisu

-Sao anh lại nói với tôi điều đó?

-Tôi nói rồi, tôi là 1 phần của cô...

Hãy coi anh là 1 phần của em, nhé Arisu...

..............................................

Một thời gian sau, cuộc sống trở lại nhịp điệu vốn có của nó, mọi mâu thuẫn được giải quyết, các mối quan hệ trở lại như xưa, và, nụ cười thiên thần lại xuất hiện.

“Tại sao ngươi lại nhận mình là 1 phần của cô ấy?”

“Như vậy, ít nhất nó cũng nhớ đến sự tồn tại của ta”

“Nhưng không phải với tư cách 1 người anh”

“Không sao, ta không quan tâm”

............................................

“Ta đã gặp lại em gái, đã biết nó có cuộc sống yên bình. Ta không còn gì vướng bận ở nhân gian này nữa”

“Thì sao?”

“Hãy giúp ta tan biến. Rốt cuộc, sau bao lâu đi nữa, ta vẫn chỉ là 1 cô hồn, vất vưởng ở nhân gian này chẳng ý nghĩa gì”

Bàn tay nắm chặt bờ vai của kẻ có hình dáng 1 đứa trẻ 10 tuổi, khẽ cúi đầu để trán áp lên mái tóc vàng. Và, hình bóng vốn nhạt nhòa mỗi lúc một mờ đi, rồi hóa thành một làn hơi mờ, bay vút lên không, rồi, biến mất...

Ngươi không phải cô hồn, vì bên cạnh ngươi, còn có những người khác....chẳng hạn như...ta...

============================





Một cái kết hết sức vô nghĩa=.= Có thể thấy part này lấy vài cảnh trong anime, cảm giác như tác giả đang sửa kịch bản của phim gốc vậy >.<

p/s: past này miêu tả màu tóc và mắt nhân vật thoải mái mà không lo bị gọi là quỷ, vì đây là thế giới hiện đại, người ta tha hồ nhuộm tóc, đeo kính áp tròng =]]

đố ai tìm ra cảnh dắt mũi trong past này=]] :th20:


description[Bakugan oneshort]: Cô hồn EmptyRe: [Bakugan oneshort]: Cô hồn

more_horiz
Em sẽ nhận xét cả 2 part luôn nhé
Part1: cảm thấy tội nghiệp quá, đọc xong mà em khóc quá trời, khổ mas ghê. Ở part này có sai một lỗi chính tả, còn lại thì đều hay cả
Part2: thật là, vì alice mà mas làm tất cả mọi thứ, đúng là một người anh vĩ đại, toàn bộ part này đều tuyệt
Nhận xét chung là : trong fic này, chị miêu tả rõ từng chi tiết nên cực kì hay và dễ hiểu
Giậ tem part 2 nhé

description[Bakugan oneshort]: Cô hồn EmptyRe: [Bakugan oneshort]: Cô hồn

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply