Tittle: Bỉ ngạn hoa
Author: vulpes_fox aka Kisu
Disclaimer: họ là của Akira ss và thuộc về nhau
Genre: sad? (May be)
Note: lấy cảm hứng từ fic "tên ngươi là gì?" của Arisu-san.
Rating: 14? Chắc vậy nhỉ? (Lol)
Note: fic 6918 đầu tay, trươc giờ toàn đi làm beta :)))
Summ: Hắn nói y giống như hoa bỉ ngạn....
Cô độc
Nổi trội.
Thu hút một cách kì lạ.
Đẹp kiêu sa.
Loài hoa tượng trưng của cái chết....
Hắn luôn nói vậy. Từ hàng trăm, hàng nghìn...vạn năm trước...
1. Bỉ ngạn khai - || Bỉ ngạn nở||
Hắn gặp y trên đường. Cặp tonfa loé sáng còn vương huyết đỏ không chút thương cảm giáng xuống đầu đối phương. Mái tóc đen tuyền, dài buộc hờ sau gáy làm nổi bật sắc trắng của làn da như hoà vào cùng bộ hắc phục thêu chìm cánh phượng.
Dưới ánh trăng, một cái nhếch môi ngạo nghễ. Nụ cười của một kẻ đã biết trước kết cùng của mọi sự...
Sắc đen huyền của kẻ chiến thắng trong phút chốc chạm phải sắc xuyến thuỷ lạnh lẽo, hoà cùng sự thích thú ánh lên trong màu đồng tử xích huyết.
"Ngươi là ai?"- Y cất tiếng.
Hắn không nói, chỉ nở nụ cười tà mị đầy ma lực đáp trả. Bóng ảnh của hắn hoà lẫn cùng sương mù rồi tan biến. Một nhành hoa tươi mang huyết sắc được đặt gọn trong tay kẻ kia...
2. Bờ vong xuyên, hà bạn diệc vong xuyên? ||Bờ Vong Xuyên, cớ sao lại quên?||
Y chưa bao giờ đáp lại câu hỏi của hắn quá hai lần.
Y cũng chẳng quan tâm hắn là ai.
Giờ y chỉ muốn đánh bại hắn.
Y chưa bao giờ đánh gục hắn, theo nghĩa đen.
Hắn thú vị, y nghĩ vậy.
Năm ngón tay thanh mảnh của y buông lơi thứ vũ khí bằng kim loại, hắn thô bạo quật y xuống đất. Cỏ ban đêm ẩm lạnh hơi sương...
Hắn đã khiến y phải cầu xin, như một kẻ yếu đuối. Hắn khiến y phải rên rỉ, như là kẻ hèn nhát.
Y run rẩy, chìm trong khoái lạc mà hắn mang lại, y hét gọi tên hắn, hắn và y đều điên cuồng lẫn nhau... Chìm đắm trong khoái cảm của dục vọng ngọt ngào đầy cám dỗ. Hắn và y, chìm đắm trong ham muốn...
Hương bỉ ngạn nở đầu xuân... Sắc đỏ quyến rũ đầy tội lỗi...
Hắn lại biến mất, để lại cạnh y nhành bỉ ngạn đỏ mới nở...
3. Nại Hà kiều- ||Cầu Nại Hà||
Hắn bắt đầu quên mất tên y. Hắn dần quên cảm giác trơn mịn của làn da dưới lớp hắc phục đen kia...cặp mắt đen huyền sắc sảo tuyệt đẹp...
Trên hết, hắn quên mất y tồn tại. Hắn quên mất rằng y... đã từng tồn tại.
Y chỉ im lặng, đứng bên kia cầu nhìn hắn...
Người lái con đò đen rẽ nước đi tới, y bước xuống, không thèm ngoái nhìn hắn. Con đò xuôi theo nước tan biến vào làn sương dày đặc...
Y lại thấy cả một thảm bỉ ngạn đỏ bên bờ sông... Vẫn sắc huyết rực rỡ, kiêu sa ấy...
4. ||Bỉ ngạn nở ngàn năm, bỉ ngạn ngàn năm tàn||
Y vẫn vậy. Vẫn vận trên người hắc phục. Mái tóc đen dài đã được cắt tỉa gọn ghẽ. Y vẫn mang theo cặp tonfa, đơn độc một mình. Như đám mây cô độc trôi... Lần này, trong tay y là nhành bỉ ngạn đỏ....
Số phận như đùa giỡn với y. Hắn và y lại gặp nhau. Hắn thay đổi nhiều... Y không còn nhớ hắn đã thay đổi gì nữa... Giờ tới lượt y quên hắn...
"Tên ngươi là gì?"
Hắn cất tiếng. Y đã từng hỏi hắn. Hắn là Lục Đạo Hài...
Lần này sẽ ngược lại.
"Vân Tước Cung Di."
Và hắn lại mỉm cười. Giống như trước đây...
[The End]
Author: vulpes_fox aka Kisu
Disclaimer: họ là của Akira ss và thuộc về nhau
Genre: sad? (May be)
Note: lấy cảm hứng từ fic "tên ngươi là gì?" của Arisu-san.
Rating: 14? Chắc vậy nhỉ? (Lol)
Note: fic 6918 đầu tay, trươc giờ toàn đi làm beta :)))
Summ: Hắn nói y giống như hoa bỉ ngạn....
Cô độc
Nổi trội.
Thu hút một cách kì lạ.
Đẹp kiêu sa.
Loài hoa tượng trưng của cái chết....
Hắn luôn nói vậy. Từ hàng trăm, hàng nghìn...vạn năm trước...
1. Bỉ ngạn khai - || Bỉ ngạn nở||
Hắn gặp y trên đường. Cặp tonfa loé sáng còn vương huyết đỏ không chút thương cảm giáng xuống đầu đối phương. Mái tóc đen tuyền, dài buộc hờ sau gáy làm nổi bật sắc trắng của làn da như hoà vào cùng bộ hắc phục thêu chìm cánh phượng.
Dưới ánh trăng, một cái nhếch môi ngạo nghễ. Nụ cười của một kẻ đã biết trước kết cùng của mọi sự...
Sắc đen huyền của kẻ chiến thắng trong phút chốc chạm phải sắc xuyến thuỷ lạnh lẽo, hoà cùng sự thích thú ánh lên trong màu đồng tử xích huyết.
"Ngươi là ai?"- Y cất tiếng.
Hắn không nói, chỉ nở nụ cười tà mị đầy ma lực đáp trả. Bóng ảnh của hắn hoà lẫn cùng sương mù rồi tan biến. Một nhành hoa tươi mang huyết sắc được đặt gọn trong tay kẻ kia...
2. Bờ vong xuyên, hà bạn diệc vong xuyên? ||Bờ Vong Xuyên, cớ sao lại quên?||
Y chưa bao giờ đáp lại câu hỏi của hắn quá hai lần.
Y cũng chẳng quan tâm hắn là ai.
Giờ y chỉ muốn đánh bại hắn.
Y chưa bao giờ đánh gục hắn, theo nghĩa đen.
Hắn thú vị, y nghĩ vậy.
Năm ngón tay thanh mảnh của y buông lơi thứ vũ khí bằng kim loại, hắn thô bạo quật y xuống đất. Cỏ ban đêm ẩm lạnh hơi sương...
Hắn đã khiến y phải cầu xin, như một kẻ yếu đuối. Hắn khiến y phải rên rỉ, như là kẻ hèn nhát.
Y run rẩy, chìm trong khoái lạc mà hắn mang lại, y hét gọi tên hắn, hắn và y đều điên cuồng lẫn nhau... Chìm đắm trong khoái cảm của dục vọng ngọt ngào đầy cám dỗ. Hắn và y, chìm đắm trong ham muốn...
Hương bỉ ngạn nở đầu xuân... Sắc đỏ quyến rũ đầy tội lỗi...
Hắn lại biến mất, để lại cạnh y nhành bỉ ngạn đỏ mới nở...
3. Nại Hà kiều- ||Cầu Nại Hà||
Hắn bắt đầu quên mất tên y. Hắn dần quên cảm giác trơn mịn của làn da dưới lớp hắc phục đen kia...cặp mắt đen huyền sắc sảo tuyệt đẹp...
Trên hết, hắn quên mất y tồn tại. Hắn quên mất rằng y... đã từng tồn tại.
Y chỉ im lặng, đứng bên kia cầu nhìn hắn...
Người lái con đò đen rẽ nước đi tới, y bước xuống, không thèm ngoái nhìn hắn. Con đò xuôi theo nước tan biến vào làn sương dày đặc...
Y lại thấy cả một thảm bỉ ngạn đỏ bên bờ sông... Vẫn sắc huyết rực rỡ, kiêu sa ấy...
4. ||Bỉ ngạn nở ngàn năm, bỉ ngạn ngàn năm tàn||
Y vẫn vậy. Vẫn vận trên người hắc phục. Mái tóc đen dài đã được cắt tỉa gọn ghẽ. Y vẫn mang theo cặp tonfa, đơn độc một mình. Như đám mây cô độc trôi... Lần này, trong tay y là nhành bỉ ngạn đỏ....
Số phận như đùa giỡn với y. Hắn và y lại gặp nhau. Hắn thay đổi nhiều... Y không còn nhớ hắn đã thay đổi gì nữa... Giờ tới lượt y quên hắn...
"Tên ngươi là gì?"
Hắn cất tiếng. Y đã từng hỏi hắn. Hắn là Lục Đạo Hài...
Lần này sẽ ngược lại.
"Vân Tước Cung Di."
Và hắn lại mỉm cười. Giống như trước đây...
[The End]