Tên fic :[Suju fanfic]:Blood
Tên tác giả :White fox aka Kyomin aka Minnie
Thể loại :cứ đọc sẽ biết, nhẹ nhàng thôi^^
Tình trạng fic : đã hoàn thành
Rating: K+
Note: mong mọi người ủng hộ, góp ý cho mình
Chap 1:
Keet.....
Lại tiếng xe đấy, cậu nghe rõ mồn một cái tiếng do chiếc xe đen bóng ấy tạo ra và chúng lại đến.
-Xin các cậu hãy cho tôi khất thêm vài bữa nữa_tiếng mẹ cậu thì thào nhắc lại cái câu đó khiến cổ cậu nghẹn ắng, đưa tay lên bịt lỗ tai lại
Xoảng...xoảng...
-Bà còn định khất đến bao giờ! Nếu bà không giao tiền thì theo luật: hoặc cắm người hoặc ra khỏi nhà
Cậu lê lết bước chân ra khỏi phòng, ngồi lại bên mẹ cậu, qanh đống ấm chén vỡ. Số tiền cậu kiếm được chẳng là gì so với cái giá phải trả cho căn nhà này. Kìa, mẹ cậu khóc, mẹ cậu lại khóc rồi...Khẽ ôm mẹ vào, cậu lại trách mình sao quá vô dụng. Đối với đứa trẻ 16 tuổi, lại yếu ớt như cậu thì việc kiếm được khoản tiền lớn là việc quá đỗi xa vời. Đứng thập thò ngoài cửa sổ, cậu nghe lén tụi đòi nợ xì xào:
-Sao mày lại đòi cắm người, cắm ai vậy?
-Mày không biết à?
-Biết gì?
-Trong nhà đó có đứa con gái tomboy xinh lắm, mang nó về thế nào cũng được thưởng
“Tomboy”_chúng nói gì lạ vậy?”Cậu lí nhí trong mồm,
Trong nhà ba mất sớm, chỉ có em cậu năm nay mới 13 tuổi, nhưng con bé để tóc dài thì làm sao gọi là tomboy. Lo qá, nhỡ chúng đưa em cậu đi. Chật vật cả ngày, cuối ngày rồi mà vẫn chưa đủ tiền. Không ai cho mẹ con cậu vay cả. “Họ thật độc ác”_cậu nghĩ thế
Và rồi đã quá nửa đêm, 1 ngày nữa lại trôi qua, cậu nhẹ nhàng giấu em đi...
Kétttttttt
Cái tiếng xe ghê người. Hôm nay có thêm 1 người nữa. Hắn khoác 1 chiếc áo vest đan sang trọng. Nhìn hắn thật đô con, khỏe mạnh, và hình như hắn là chủ của bọn kia.
-Xin...
Bốp...mẹ cậu chưa kịp nói hết câu thì 1 cái đánh trời giáng đặt lên khuôn mặt xinh đẹp của mẹ cậu. Cậu chạy ra đứng chắn trước mặt chúng
-Sao các người dám đánh mẹ tôi!_đôi mắt nâu ướt mở to đầy vẻ tức giận
Bắt gặp ánh mắt của hắn, cậu khẽ xáo động. Sợ quá, hắn nhìn cậu, sợ quá, nó lạnh như băng vậy. Mắt cúi xuống, cậu chết sững. Bất chợt 1 cánh tay khỏe mạnh hất cậu sang 1 bên, chẳng thèm liếc mắt nhìn cậu
-Chọn đi, 1 là ra khỏi nhà, 2 là giao con gái bà ra đây
Sợ quá, hắn vẫn nhìn cậu chằm chằm
-Các ông, con gái tôi mới 13 tuổi
Bốp...
-13 tuổi cũng đi
Chúng lại đánh mẹ cậu. Không chịu được, cậu dùng hết sức kéo chúng ra, đỡ mẹ dậy, cậu trừng mắt nhìn chúng:
-Em tôi mới 13 tuổi. Các người mang nó đi làm được gì! Không đời nào tôi giao nó cho các người
Chúng ngớ người nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cậu. Thì ra chúng nhầm cậu với con gái. Thì cũng phải thôi, cậu mang cái vẻ đẹp ma mị 8 phần nữ tính mà
-Vậy thì dọn ra khỏi nhà_chúng hét lên sau vài giây im lặng
-Không, xin mấy chú cho chúng tôi khất vài hôm_bà vừa nói vừa bò đến chân hắn. Chúng lôi bà ra, bà cố níu chân hắn
Tim cậu thắt lại, nó đau lắm. Hắn lạnh lùng lên tiếng, giọng hắn lạnh ngắt, âm sắc đến gai người chĩa thẳng vào cậu
-Giao con bà cho tôi
-Không được, nó mới 13 tuổi, xin hãy tha cho nó
-Không, tôi nói cậu ta_hắn chỉ vào cậu_nếu không thì...
-Tôi sẽ đi_cậu lên tiếng, cậu vô dụng không bảo vệ được mẹ và em thì chỉ còn cách này giúp mẹ thôi
-Jung Soo à, đừng...
Cậu phải bước theo chúng, bỏ lại đằng sau tiếng mẹ cậu khóc thét. Cậu chẳng biết có phải mình cũng đang khóc hay không nữa, nước mắt cứ trào ra. Vậy là bước ra khỏi đây thì cậu chẳng còn biết ngày mai sẽ thế nào nữa. Nụ cười nửa miệng cay đắng vẽ trên môi cậu.
Tên tác giả :White fox aka Kyomin aka Minnie
Thể loại :cứ đọc sẽ biết, nhẹ nhàng thôi^^
Tình trạng fic : đã hoàn thành
Rating: K+
Note: mong mọi người ủng hộ, góp ý cho mình
Chap 1:
Keet.....
Lại tiếng xe đấy, cậu nghe rõ mồn một cái tiếng do chiếc xe đen bóng ấy tạo ra và chúng lại đến.
-Xin các cậu hãy cho tôi khất thêm vài bữa nữa_tiếng mẹ cậu thì thào nhắc lại cái câu đó khiến cổ cậu nghẹn ắng, đưa tay lên bịt lỗ tai lại
Xoảng...xoảng...
-Bà còn định khất đến bao giờ! Nếu bà không giao tiền thì theo luật: hoặc cắm người hoặc ra khỏi nhà
Cậu lê lết bước chân ra khỏi phòng, ngồi lại bên mẹ cậu, qanh đống ấm chén vỡ. Số tiền cậu kiếm được chẳng là gì so với cái giá phải trả cho căn nhà này. Kìa, mẹ cậu khóc, mẹ cậu lại khóc rồi...Khẽ ôm mẹ vào, cậu lại trách mình sao quá vô dụng. Đối với đứa trẻ 16 tuổi, lại yếu ớt như cậu thì việc kiếm được khoản tiền lớn là việc quá đỗi xa vời. Đứng thập thò ngoài cửa sổ, cậu nghe lén tụi đòi nợ xì xào:
-Sao mày lại đòi cắm người, cắm ai vậy?
-Mày không biết à?
-Biết gì?
-Trong nhà đó có đứa con gái tomboy xinh lắm, mang nó về thế nào cũng được thưởng
“Tomboy”_chúng nói gì lạ vậy?”Cậu lí nhí trong mồm,
Trong nhà ba mất sớm, chỉ có em cậu năm nay mới 13 tuổi, nhưng con bé để tóc dài thì làm sao gọi là tomboy. Lo qá, nhỡ chúng đưa em cậu đi. Chật vật cả ngày, cuối ngày rồi mà vẫn chưa đủ tiền. Không ai cho mẹ con cậu vay cả. “Họ thật độc ác”_cậu nghĩ thế
Và rồi đã quá nửa đêm, 1 ngày nữa lại trôi qua, cậu nhẹ nhàng giấu em đi...
Kétttttttt
Cái tiếng xe ghê người. Hôm nay có thêm 1 người nữa. Hắn khoác 1 chiếc áo vest đan sang trọng. Nhìn hắn thật đô con, khỏe mạnh, và hình như hắn là chủ của bọn kia.
-Xin...
Bốp...mẹ cậu chưa kịp nói hết câu thì 1 cái đánh trời giáng đặt lên khuôn mặt xinh đẹp của mẹ cậu. Cậu chạy ra đứng chắn trước mặt chúng
-Sao các người dám đánh mẹ tôi!_đôi mắt nâu ướt mở to đầy vẻ tức giận
Bắt gặp ánh mắt của hắn, cậu khẽ xáo động. Sợ quá, hắn nhìn cậu, sợ quá, nó lạnh như băng vậy. Mắt cúi xuống, cậu chết sững. Bất chợt 1 cánh tay khỏe mạnh hất cậu sang 1 bên, chẳng thèm liếc mắt nhìn cậu
-Chọn đi, 1 là ra khỏi nhà, 2 là giao con gái bà ra đây
Sợ quá, hắn vẫn nhìn cậu chằm chằm
-Các ông, con gái tôi mới 13 tuổi
Bốp...
-13 tuổi cũng đi
Chúng lại đánh mẹ cậu. Không chịu được, cậu dùng hết sức kéo chúng ra, đỡ mẹ dậy, cậu trừng mắt nhìn chúng:
-Em tôi mới 13 tuổi. Các người mang nó đi làm được gì! Không đời nào tôi giao nó cho các người
Chúng ngớ người nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cậu. Thì ra chúng nhầm cậu với con gái. Thì cũng phải thôi, cậu mang cái vẻ đẹp ma mị 8 phần nữ tính mà
-Vậy thì dọn ra khỏi nhà_chúng hét lên sau vài giây im lặng
-Không, xin mấy chú cho chúng tôi khất vài hôm_bà vừa nói vừa bò đến chân hắn. Chúng lôi bà ra, bà cố níu chân hắn
Tim cậu thắt lại, nó đau lắm. Hắn lạnh lùng lên tiếng, giọng hắn lạnh ngắt, âm sắc đến gai người chĩa thẳng vào cậu
-Giao con bà cho tôi
-Không được, nó mới 13 tuổi, xin hãy tha cho nó
-Không, tôi nói cậu ta_hắn chỉ vào cậu_nếu không thì...
-Tôi sẽ đi_cậu lên tiếng, cậu vô dụng không bảo vệ được mẹ và em thì chỉ còn cách này giúp mẹ thôi
-Jung Soo à, đừng...
Cậu phải bước theo chúng, bỏ lại đằng sau tiếng mẹ cậu khóc thét. Cậu chẳng biết có phải mình cũng đang khóc hay không nữa, nước mắt cứ trào ra. Vậy là bước ra khỏi đây thì cậu chẳng còn biết ngày mai sẽ thế nào nữa. Nụ cười nửa miệng cay đắng vẽ trên môi cậu.