Title : MurasakiNoBara
Author : Tsubasa Kumiho
Genre : Mystery, Shounen_Ai, Psychological
Rating : T
Summary : MirrorMirrorOnTheWall . WhoIsTheFairestOfThemAll ?
Note : sẽ có 1 món quà nhỏ cho ai đoán được cặp đôi cũng như câu truyện nó nói về cái gì
Hoàng tử không phải loại người sống quá khép kín, ngài vẫn thường xuyên ra ngoài giao lưu với công chúng quý tộc, được đại đa số người biết đến nhờ vẻ ngoài điển trai đến khó cưỡng và thái độ lịch thiệp với mọi đối tượng được ngài chạm mắt.
Ấn tượng khó quên ở mọi người về ngài, là mái tóc quăn nhẹ sáng màu, cặp mắt bí ẩn đến mông lung, giọng nói và cách ngài tiếp khách, sự nhã nhặn đến độ chưa một ai tiếp xúc với ngài mà trở về với bộ mặt nhăn nhó.
Không chỉ là các tiểu thư đài các, ngày đêm tơ tưởng tới một viễn cảnh lãng mạn vào tương lai, mà đến những vị công tử cũng khó lòng nhẫn nhịn trước ngài, họ luôn thấy được ở ngài một cái gì đó rất đặc biệt, rất đặc biệt cuốn hút người ta một cách kì lạ.
Hoàng tử vô cùng đặc biệt, ai cũng biết thế.
---
Vào đêm, ngài lệnh cho mọi vị tướng dưới quyền đều hãy đi nghỉ, không ai được phép lại gần phòng của ngài, dù là vì bảo vệ hay bất cứ mục đích nào đi chăng nữa.
Thứ khiến ngài càng trở nên cuốn hút chính là những bí ẩn mập mờ ở ngài, trước mọi câu hỏi liên quan đến việc sinh hoạt vào đêm của ngài, dù là vì ý đồ xấu hay tò mò, ngài đều chỉ đặt ngón tay trước hai bờ môi đã vẽ thành một nụ cười.
Khi nụ cười ấy ẩn hiện dưới các ngón tay hay chính những lời nói ở ngài, nó càng khơi gợi ở đối phương sự tò mò vô hạn bởi dù có nói ngon nói ngọt tới đâu, bí mật của ngài vẫn mãi là bí mật, và bật mí là bị mất.
Ngài đã nói thế, giọng nửa đùa nghe vẻ tinh nghịch, nhưng nếu những ai để ý kĩ, họ sẽ thấy được, dường như âm thanh từ giọng nói của ngài cũng trở nên khác biệt đến mơ hồ.
Hoàng tử vô cùng bí ẩn, ai cũng biết thế.
---------
Thế nhưng vẫn có một người, mà đối với hắn, ngài chẳng phải ai xa lạ, kể cả những bí mật ngài giăng màn trước mắt người ta, hắn cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, một người hiểu rõ hoàng tử như thể hắn chính là ngài vậy.
Hắn như một người bạn đồng hành, không, còn hơn thế, một người được hoàng tử tín nhiệm đến mức trước mặt hắn không có gì phải giấu giếm, kể cả những gì kín đáo nhất, một người khiến ngài không chút ngại ngùng bộc lộ bản thân, hưởng thụ ở ngài trọn vẹn sự tin tưởng.
Hắn luôn ở bên cạnh hoàng tử, không khi nào rời ngài đến nửa bước, hắn như một vị cố vấn, bất kể khi nào hoàng tử gặp khó khăn, hắn như là lương tâm, hắn cho ngài một câu trả lời chính xác và thỏa đáng, soi đường khi ngài lâm vào những tình thế khó khăn nhất, hắn luôn khiến cho tâm hồn ngài được thanh thảnh mà không vướng mắc bất cứ điều gì hệ trọng.
Hắn là người được hoàng tử tín nhiệm nhất, bằng cả mạng sống của ngài.
---
Hắn biết hoàng tử, nhưng không ai biết hắn, hắn hiểu hoàng tử, nhưng không ai biết hắn, hắn là người nắm giữ toàn bộ những bí mật của hoàng tử, nhưng không ai biết hắn, hắn là người được hoàng tử giao trọn toàn bộ niềm tin, nhưng không ai biết hắn, hắn là người cứu vớt hoàng tử khỏi những ngã rẽ sai lệch, nhưng không ai biết hắn, hắn luôn ở bên cạnh như lương tâm của chính hoàng tử, nhưng không ai biết hắn.
Hắn luôn tồn tại bên cạnh hoàng tử, nhưng không ai biết hắn.
---------
Mỗi tối, hoàng tử và hắn ở bên nhau, chung một căn phòng, chung một việc làm, chung một ý nghĩ, chung một chiếc giường, chung một hành động, chung một giấc mơ.
Ngài luôn ở gần hắn như thế, hắn luôn ở bên ngài như vậy, hiểu nhau đến độ mọi cuộc trò chuyện đều chỉ diễn ra trong ý nghĩ, không cần đến lời nói, lặng thinh, nhưng tâm trí chất đầy những câu hỏi, những niềm tâm sự, những bí mật mà chỉ hai người biết.
Cứ như là, bản sao của nhau vậy.
---
Không một ai hay biết, đây chính là bí mật giữa hắn và ngài, có thể chỉ là một bí mật nho nhỏ, cũng có thể nó lưu trữ một lượng thông tin vô cùng lớn, tuyệt đối không được phép để lộ ra bên ngoài.
Những cuộc nói chuyện tưởng chừng như chưa bao giờ chấm dứt, mà đúng là như vậy, chưa một lần nào chấm dứt, vẫn là những vấn đề đó, vẫn là những câu chuyện đó, tuyệt đối không liên quan tới người ngoài, tuyệt đối chỉ nói về có hai người thôi, nhưng chưa một lúc nào là đủ.
Chưa một lúc nào là đủ.
---------
Ngài hỏi hắn nghĩ gì về ngài, một cách tự nhiên, và cách hắn trả lời cũng không chút ép buộc, rằng hắn yêu sắc đẹp của ngài, một sắc đẹp vô song trên thế gian, một sắc đẹp kì lạ, không phô trương mà ẩn hiện, như xoáy vào sâu trong nụ của đóa hồng tím, ngát một hương thơm huyễn hoặc.
Hắn nói, trên trần gian không một ai được phép đẹp hơn ngài, bới hắn yêu ngài nhất, và người hắn yêu phải là đẹp nhất, đẹp đến độ không chỉ khiến người ta trầm trồ, người ta ngưỡng mộ hay thậm chí tự vẽ lên cho mình những ảo mộng hão huyền, mà họ phải thật say đắm, say như những con ong khờ dại lao đầu vào mật ngọt.
Hắn nói, sắc đẹp của ngài là vô song, không chỉ thêu dệt lên bao giấc mộng bị tơ chăng lối lên những ai đã từng giáp mặt, mà còn hút trọn tầm nhìn lẫn sinh khí của những kẻ ngốc nghếch si tình vì cái đẹp, dẫn xác đến hiến dâng cả sinh mạng cho đóa hồng tím ngát một hương vị nồng nàn.
Hắn nỏi, sắc đẹp của ngài là nhất, không ai được phép hơn.
---
Hắn nói ngài phải lựa chọn, hoặc là hắn hoặc là những con người xinh đẹp hơn ngài, không có một ai được phép xinh đẹp hơn ngài hết, ngài là người đẹp nhất trên thế gian, và đương nhiên, không đời nào, ngài bỏ qua kẻ mình đã giao trọn tính mạng mà đi theo một người không quen biết ngoài khuôn mặt thiên sứ xinh đẹp đến hút hồn, kể cả ngài.
Hắn cần sống, ngài sẽ giúp hắn sống, bằng cách duy trì sự sống của chính mình, bằng cách vươn thân khỏi những ngọn cỏ dại đang không ngừng phát triển, một đóa hoa dù đẹp đến đâu mà bị che lấp thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng nếu đó là một đóa hoa rực rỡ giữa muôn vàn nhánh cỏ héo tàn, nó sẽ nở rộ càng đẹp đẽ hơn bao giờ hết.
Ngài sẽ sống, hắn cũng sẽ sống, ngài không cần thiết phải làm gì nhiều, bởi giờ không chỉ có ong bướm dẫn xác đến vời ngài, mà muôn vàn nhánh cỏ xanh rờn vây quanh cũng phải ngả nghiêng hướng tự tập trung vào đóa hoa xinh đẹp luôn ngày một rạng rỡ, dâng lên toàn bộ sinh lực lẫn cả linh hồn chưa được thanh tẩy, tập trung vây quanh, và những góc tăm tối đã lấn át mọi tia sáng yếu đuối.
Khi lũ ong ngày một ngủ nhiều, khi hàng ngàn đôi cánh căng phồng của lũ bướm nhăm nhúm co hẹp lại, khi từng ngọn cỏ non ngả màu sang sắc úa vàng khô cứng, là khi đóa hồng tím nở bung rực rỡ đẹp đẽ nhất, lấn át hết tất cả những sinh vật xấu xí xung quanh, một mình tỏa rạng giữa khung trời xám xịt.
Hắn sẽ tiếp tục sống sót, và ngài sẽ tiếp tục đẹp hơn bao giờ hết.
---------
Ngài thích ngắm nhìn những thứ xinh đẹp gục xuống dưới chân mình, ngài thích ngắm nhìn vẻ đẹp đã tàn úa từ những thứ rất mực rạng rỡ, bởi ngài thấy rằng, đâu đó trong sự mục rữa ấy, vẫn còn lưu giữ dù chỉ là một chút, sự tinh túy từ vẻ đẹp vĩnh hằng giờ chỉ còn một mảnh không xác định.
Ngài nhận thấy rằng, tất cả những gì xinh đẹp đều nằm trong tay ngài, say ngủ giấc nồng trên tấm nệm và chiếc chăn đỏ, tất cả những gì đẹp đẽ mà ngài từng trông thấy, và tất cả sẽ còn nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa nếu những thể xác xinh đẹp được sinh ra nhiều hơn nữa.
Và ngài sẽ trở nên đẹp đẽ thật nhiều hơn nữa.
---
Cho đến một ngày mọi thứ đều không được sinh ra nữa, bộ sưu tập của ngài đã quá đầy, ngài không còn nơi đâu cất giữ thêm nữa, nhưng không sao, bởi tất cả những gì đẹp đẽ nhất đều nằm trong tay ngài, đều đang trong những cơn mơ vĩnh hằng, dù giờ chỉ còn lại những cơ thể đã bị đục khoét, xung quanh đóa hồng tím thanh tao sang trọng.
Ngài luôn muốn biết liệu mọi sinh mạng đã dâng hiến cho ngài là đủ chưa, liệu có còn bỏ sót một ai đó không, ngài đã rà soát thật kĩ, thực sự là trong đống gạch vụn đó đã không còn ai nữa, không còn bất cứ ai cả, tất cả đều đang ở trên chiếc giường đỏ mà ngài làm cho họ, có lẽ là, chỉ còn ngài và hắn nữa thôi.
Chỉ còn ngài và hắn nữa thôi.
---------
“Giờ, ngài đã là người đẹp nhất trên trần gian”
“Không, còn ngươi nữa đó”
---
Người đẹp nhất cũng có lúc phải nằm xuống, nếu không sắc đẹp sẽ bị hao hụt.
Người đẹp nhất cũng có lúc phải nghỉ ngơi, để không còn sự xấu xí tồn tại được nữa.
Người đẹp nhất cũng có lúc phải ngủ, bởi nếu không ngủ sẽ không còn đẹp nữa.
Và nơi thích hợp nhất cho người đẹp nhất trần gian, là chiếc giường đỏ sang trọng quý phái.
---
Ngài nằm xuống và yên giấc nồng, các ngón tay còn siết chặt những mảnh kính vỡ nhuốm đỏ.
Author : Tsubasa Kumiho
Genre : Mystery, Shounen_Ai, Psychological
Rating : T
Summary : MirrorMirrorOnTheWall . WhoIsTheFairestOfThemAll ?
Note : sẽ có 1 món quà nhỏ cho ai đoán được cặp đôi cũng như câu truyện nó nói về cái gì
Hoàng tử không phải loại người sống quá khép kín, ngài vẫn thường xuyên ra ngoài giao lưu với công chúng quý tộc, được đại đa số người biết đến nhờ vẻ ngoài điển trai đến khó cưỡng và thái độ lịch thiệp với mọi đối tượng được ngài chạm mắt.
Ấn tượng khó quên ở mọi người về ngài, là mái tóc quăn nhẹ sáng màu, cặp mắt bí ẩn đến mông lung, giọng nói và cách ngài tiếp khách, sự nhã nhặn đến độ chưa một ai tiếp xúc với ngài mà trở về với bộ mặt nhăn nhó.
Không chỉ là các tiểu thư đài các, ngày đêm tơ tưởng tới một viễn cảnh lãng mạn vào tương lai, mà đến những vị công tử cũng khó lòng nhẫn nhịn trước ngài, họ luôn thấy được ở ngài một cái gì đó rất đặc biệt, rất đặc biệt cuốn hút người ta một cách kì lạ.
Hoàng tử vô cùng đặc biệt, ai cũng biết thế.
---
Vào đêm, ngài lệnh cho mọi vị tướng dưới quyền đều hãy đi nghỉ, không ai được phép lại gần phòng của ngài, dù là vì bảo vệ hay bất cứ mục đích nào đi chăng nữa.
Thứ khiến ngài càng trở nên cuốn hút chính là những bí ẩn mập mờ ở ngài, trước mọi câu hỏi liên quan đến việc sinh hoạt vào đêm của ngài, dù là vì ý đồ xấu hay tò mò, ngài đều chỉ đặt ngón tay trước hai bờ môi đã vẽ thành một nụ cười.
Khi nụ cười ấy ẩn hiện dưới các ngón tay hay chính những lời nói ở ngài, nó càng khơi gợi ở đối phương sự tò mò vô hạn bởi dù có nói ngon nói ngọt tới đâu, bí mật của ngài vẫn mãi là bí mật, và bật mí là bị mất.
Ngài đã nói thế, giọng nửa đùa nghe vẻ tinh nghịch, nhưng nếu những ai để ý kĩ, họ sẽ thấy được, dường như âm thanh từ giọng nói của ngài cũng trở nên khác biệt đến mơ hồ.
Hoàng tử vô cùng bí ẩn, ai cũng biết thế.
---------
Thế nhưng vẫn có một người, mà đối với hắn, ngài chẳng phải ai xa lạ, kể cả những bí mật ngài giăng màn trước mắt người ta, hắn cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, một người hiểu rõ hoàng tử như thể hắn chính là ngài vậy.
Hắn như một người bạn đồng hành, không, còn hơn thế, một người được hoàng tử tín nhiệm đến mức trước mặt hắn không có gì phải giấu giếm, kể cả những gì kín đáo nhất, một người khiến ngài không chút ngại ngùng bộc lộ bản thân, hưởng thụ ở ngài trọn vẹn sự tin tưởng.
Hắn luôn ở bên cạnh hoàng tử, không khi nào rời ngài đến nửa bước, hắn như một vị cố vấn, bất kể khi nào hoàng tử gặp khó khăn, hắn như là lương tâm, hắn cho ngài một câu trả lời chính xác và thỏa đáng, soi đường khi ngài lâm vào những tình thế khó khăn nhất, hắn luôn khiến cho tâm hồn ngài được thanh thảnh mà không vướng mắc bất cứ điều gì hệ trọng.
Hắn là người được hoàng tử tín nhiệm nhất, bằng cả mạng sống của ngài.
---
Hắn biết hoàng tử, nhưng không ai biết hắn, hắn hiểu hoàng tử, nhưng không ai biết hắn, hắn là người nắm giữ toàn bộ những bí mật của hoàng tử, nhưng không ai biết hắn, hắn là người được hoàng tử giao trọn toàn bộ niềm tin, nhưng không ai biết hắn, hắn là người cứu vớt hoàng tử khỏi những ngã rẽ sai lệch, nhưng không ai biết hắn, hắn luôn ở bên cạnh như lương tâm của chính hoàng tử, nhưng không ai biết hắn.
Hắn luôn tồn tại bên cạnh hoàng tử, nhưng không ai biết hắn.
---------
Mỗi tối, hoàng tử và hắn ở bên nhau, chung một căn phòng, chung một việc làm, chung một ý nghĩ, chung một chiếc giường, chung một hành động, chung một giấc mơ.
Ngài luôn ở gần hắn như thế, hắn luôn ở bên ngài như vậy, hiểu nhau đến độ mọi cuộc trò chuyện đều chỉ diễn ra trong ý nghĩ, không cần đến lời nói, lặng thinh, nhưng tâm trí chất đầy những câu hỏi, những niềm tâm sự, những bí mật mà chỉ hai người biết.
Cứ như là, bản sao của nhau vậy.
---
Không một ai hay biết, đây chính là bí mật giữa hắn và ngài, có thể chỉ là một bí mật nho nhỏ, cũng có thể nó lưu trữ một lượng thông tin vô cùng lớn, tuyệt đối không được phép để lộ ra bên ngoài.
Những cuộc nói chuyện tưởng chừng như chưa bao giờ chấm dứt, mà đúng là như vậy, chưa một lần nào chấm dứt, vẫn là những vấn đề đó, vẫn là những câu chuyện đó, tuyệt đối không liên quan tới người ngoài, tuyệt đối chỉ nói về có hai người thôi, nhưng chưa một lúc nào là đủ.
Chưa một lúc nào là đủ.
---------
Ngài hỏi hắn nghĩ gì về ngài, một cách tự nhiên, và cách hắn trả lời cũng không chút ép buộc, rằng hắn yêu sắc đẹp của ngài, một sắc đẹp vô song trên thế gian, một sắc đẹp kì lạ, không phô trương mà ẩn hiện, như xoáy vào sâu trong nụ của đóa hồng tím, ngát một hương thơm huyễn hoặc.
Hắn nói, trên trần gian không một ai được phép đẹp hơn ngài, bới hắn yêu ngài nhất, và người hắn yêu phải là đẹp nhất, đẹp đến độ không chỉ khiến người ta trầm trồ, người ta ngưỡng mộ hay thậm chí tự vẽ lên cho mình những ảo mộng hão huyền, mà họ phải thật say đắm, say như những con ong khờ dại lao đầu vào mật ngọt.
Hắn nói, sắc đẹp của ngài là vô song, không chỉ thêu dệt lên bao giấc mộng bị tơ chăng lối lên những ai đã từng giáp mặt, mà còn hút trọn tầm nhìn lẫn sinh khí của những kẻ ngốc nghếch si tình vì cái đẹp, dẫn xác đến hiến dâng cả sinh mạng cho đóa hồng tím ngát một hương vị nồng nàn.
Hắn nỏi, sắc đẹp của ngài là nhất, không ai được phép hơn.
---
Hắn nói ngài phải lựa chọn, hoặc là hắn hoặc là những con người xinh đẹp hơn ngài, không có một ai được phép xinh đẹp hơn ngài hết, ngài là người đẹp nhất trên thế gian, và đương nhiên, không đời nào, ngài bỏ qua kẻ mình đã giao trọn tính mạng mà đi theo một người không quen biết ngoài khuôn mặt thiên sứ xinh đẹp đến hút hồn, kể cả ngài.
Hắn cần sống, ngài sẽ giúp hắn sống, bằng cách duy trì sự sống của chính mình, bằng cách vươn thân khỏi những ngọn cỏ dại đang không ngừng phát triển, một đóa hoa dù đẹp đến đâu mà bị che lấp thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng nếu đó là một đóa hoa rực rỡ giữa muôn vàn nhánh cỏ héo tàn, nó sẽ nở rộ càng đẹp đẽ hơn bao giờ hết.
Ngài sẽ sống, hắn cũng sẽ sống, ngài không cần thiết phải làm gì nhiều, bởi giờ không chỉ có ong bướm dẫn xác đến vời ngài, mà muôn vàn nhánh cỏ xanh rờn vây quanh cũng phải ngả nghiêng hướng tự tập trung vào đóa hoa xinh đẹp luôn ngày một rạng rỡ, dâng lên toàn bộ sinh lực lẫn cả linh hồn chưa được thanh tẩy, tập trung vây quanh, và những góc tăm tối đã lấn át mọi tia sáng yếu đuối.
Khi lũ ong ngày một ngủ nhiều, khi hàng ngàn đôi cánh căng phồng của lũ bướm nhăm nhúm co hẹp lại, khi từng ngọn cỏ non ngả màu sang sắc úa vàng khô cứng, là khi đóa hồng tím nở bung rực rỡ đẹp đẽ nhất, lấn át hết tất cả những sinh vật xấu xí xung quanh, một mình tỏa rạng giữa khung trời xám xịt.
Hắn sẽ tiếp tục sống sót, và ngài sẽ tiếp tục đẹp hơn bao giờ hết.
---------
Ngài thích ngắm nhìn những thứ xinh đẹp gục xuống dưới chân mình, ngài thích ngắm nhìn vẻ đẹp đã tàn úa từ những thứ rất mực rạng rỡ, bởi ngài thấy rằng, đâu đó trong sự mục rữa ấy, vẫn còn lưu giữ dù chỉ là một chút, sự tinh túy từ vẻ đẹp vĩnh hằng giờ chỉ còn một mảnh không xác định.
Ngài nhận thấy rằng, tất cả những gì xinh đẹp đều nằm trong tay ngài, say ngủ giấc nồng trên tấm nệm và chiếc chăn đỏ, tất cả những gì đẹp đẽ mà ngài từng trông thấy, và tất cả sẽ còn nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa nếu những thể xác xinh đẹp được sinh ra nhiều hơn nữa.
Và ngài sẽ trở nên đẹp đẽ thật nhiều hơn nữa.
---
Cho đến một ngày mọi thứ đều không được sinh ra nữa, bộ sưu tập của ngài đã quá đầy, ngài không còn nơi đâu cất giữ thêm nữa, nhưng không sao, bởi tất cả những gì đẹp đẽ nhất đều nằm trong tay ngài, đều đang trong những cơn mơ vĩnh hằng, dù giờ chỉ còn lại những cơ thể đã bị đục khoét, xung quanh đóa hồng tím thanh tao sang trọng.
Ngài luôn muốn biết liệu mọi sinh mạng đã dâng hiến cho ngài là đủ chưa, liệu có còn bỏ sót một ai đó không, ngài đã rà soát thật kĩ, thực sự là trong đống gạch vụn đó đã không còn ai nữa, không còn bất cứ ai cả, tất cả đều đang ở trên chiếc giường đỏ mà ngài làm cho họ, có lẽ là, chỉ còn ngài và hắn nữa thôi.
Chỉ còn ngài và hắn nữa thôi.
---------
“Giờ, ngài đã là người đẹp nhất trên trần gian”
“Không, còn ngươi nữa đó”
---
Người đẹp nhất cũng có lúc phải nằm xuống, nếu không sắc đẹp sẽ bị hao hụt.
Người đẹp nhất cũng có lúc phải nghỉ ngơi, để không còn sự xấu xí tồn tại được nữa.
Người đẹp nhất cũng có lúc phải ngủ, bởi nếu không ngủ sẽ không còn đẹp nữa.
Và nơi thích hợp nhất cho người đẹp nhất trần gian, là chiếc giường đỏ sang trọng quý phái.
---
Ngài nằm xuống và yên giấc nồng, các ngón tay còn siết chặt những mảnh kính vỡ nhuốm đỏ.