Title: Sau cơn mưa trời lại sáng
Author: lelouch aka Urara, Carol Rido
Rating: PG-13
Genres: Romance, Humor,...
Pairing: Marucho x Tsubaki, vài couple phụ Dan x Runo, Shun x Alice, Mizuo x Mas, Julie x Billy ( chap sau mình sẽ thêm vào)
Summary: đơn giản chỉ là một lần gặp mặt tình cờ làm rung động con tim khờ dại nhỏ bé của Marucho =)) cái lây động lần đầu ấy vô tình đưa đẩy mọi chuyện tới một chiều hướng xấu hơn...
Note: fic của Urara-nee ở bên fc cũ~ được nee ấy đồng ý cho post lại và giao cho viết tiếp (nợ càng thêm nợ ;A;), mấy chap đầu post nguyên văn chap của nee ấy không sửa chữa !!! ( chỉ dãn nó ra để dễ đọc hơn và... câu cho nó dài thêm chút nữa *cười toe* )
Chap 1 :
Hôm ấy là một ngày mưa, mưa to hơn mọi khi, cũng chẳng hiểu vì sao hôm ấy trời mưa mà tôi lại cảm thấy chán nản vô cùng. Bình thường, tôi rất thích mưa, nhưng hôm nay thì ngược lại. Có lẽ là vì hồi sáng, anh Dan có nói là tháng sau sẽ có tổ chức một cuộc thi đấu Bakugan theo cặp, tức một nam một nữ bất kì sẽ tạo thành một cặp, cũng từ chuyện ấy mà tôi cứ đắn đo mãi thôi. Trong nhóm ai cũng có cặp hết, anh Dan với chị Runo, anh Shun với chị Alice , chị Julie với anh Billy, còn lại mình tôi là giờ này thẫn thờ với mấy chuyện tình cảm .
Những suy nghĩ mông lung ấy của tôi bỗng bị cắt ngang . Trong cơn mưa như trút nước ấy, tôi bỗng trông thấy một bóng người đang chạy, rồi tự nhiên bị ngã . Tôi vội lấy chiếc dù đang treo gần cửa sổ, mở vội chiếc cửa, và vội vàng chạy đi xem người đó có sao không. Khi đến nơi, tôi phát hiện ra đó là một cô gái . Cô ta nằm sõng soài trên mặt đất. Không biết chuyện gì đã xảy ra, tôi bỗng thấy sờ sợ làm sao ấy. Tôi lại gần, cô gái không hề động đậy, người lạnh toát , sự lạnh lẽo đó làm tôi dựng tóc gáy , lỡ như... Tôi vội vàng vớ lấy chiếc dù rồi chạy thật nhanh vào nhà gọi bác quản gia.
Và cuối cùng, cô gái đó cũng được đưa vào nhà, bác quản gia lấy chiếc khăn bông ra lau khô đầu tóc cho cô gái trước. Sau khoảng mười lăm phút, cô gái dần tỉnh dậy, nửa tỉnh nửa mơ:
- Tôi đang ở đâu đây ?
- Chị đang ở nhà của tôi chứ ở đâu
Khi nghe tôi lên tiếng, cô gái đó choàng tỉnh dậy, hết nhìn chiếc khăn bông , nhìn ngôi nhà, rồi lại liếc nghiêng nhìn tôi:
- Cậu bắt tôi vào đây phải không, cậu tính làm gì tôi, tôi là tay Takewondo đai đen đấy, nói cho cậu biết , đụng tới tôi đi, đồ " lùn mã tử " không biết phép tắc .
Câu nói đó làm tôi tức điên lên, ai ngờ, tôi là người mang cô ta vào đây, đắp khăn cho cô ta đàng hoàng đã rồi giờ cô ta trút hết tức giận lên đầu tôi mới ghê chứ . Tôi bực mình đáp lại:
- Chị vừa phải thôi chứ, tận tình với chị như thế rồi giờ chị quay qua chị nổi giận với tôi là sao ? Tôi mà không mang chị vào đây là chị bị ... bắt cóc thiệt rồi đó. Ai đời con gái mà lại chạy long nhong ở ngoài đường vào lúc trời giông mưa bão như thế này, lại còn nói tôi là đồ không biết phép tắc nữa chứ, Takewondo của chị đâu chị múa thử cho tôi xem xem, con gái gì mà hung dữ thấy ghê
Sau khi nghe tôi làm một tràng không nghỉ, cô gái ấy như đã suy nghĩ lại .Đôi mắt màu ngọc bích đanh đá khi nãy giờ đã lắng xuống, tay vuốt mái tóc màu xanh biển dài và mặt bắt đầu đỏ lên vì ngượng
- Cho tôi xin lỗi. Tại...
- Thôi được rồi, chị không sao là tốt, tên chị là gì thế ?
- Tsubaki Hanashi. Còn cậu ?
- Marucho Marukura . À, chị đi đâu vào lúc trời mưa bão như thế này .
- Tôi đi tìm mẹ mình ...
- Mẹ ???
Tôi tròn mắt hỏi, nhưng cô gái chỉ im lặng, đôi mắt thoáng vẻ đau buồn . Thấy vậy, tôi cũng không hỏi nữa . Dù cho không biết chuyện gì, nhưng tôi trấn an cô gái:
- Chị Tsubaki đừng lo, mẹ chị chắc là không sao đâu, nhưng mẹ chị mà thấy chị như vầy, chắc bà ấy sẽ lo lắm.
Tsubaki rất ngạc nhiên khi nghe tôi nói câu đó. Cô ấy thoáng nhìn tôi, rồi quay sang nhìn cái đồng hồ treo ở chỗ cầu thang, rồi hốt hoảng :
- Thôi chết, trễ rồi, đã 20h30 rồi sao? Tôi phải đi đây
- Nhưng trời đang mưa mà chị.
-Ừ nhỉ, nhưng tôi đang rất vội, bà tôi ở nhà sẽ mong lắm
- Hay là chị cầm lấy chiếc dù này đi
- Nhưng...dù của cậu mà. Câu không sợ tôi... chôm luôn sao ?
- Cái đó chỉ có chị quyết định được thôi. Nhưng tạm thời tôi chỉ cho chị mượn, không phải cho luôn đâu mà chị lo
Rồi Tsubaki cầm lấy chiếc dù. Tôi mở cửa cho cô ấy , cô ấy quay lại hướng của tôi, khẽ nói :
- Cám ơn cậu nhiều nha!
Tôi cười với Tsubaki, rồi cũng đứng đó nhìn cô gái xinh đẹp ấy bước đi, dần dần khuất sau màn mưa kia. Tôi cảm thấy lòng mình rạo rực kì lạ, một thứ cảm giác tôi chưa bao giờ có, từ trước tới giờ .
.......................
sp : chẳng biết sẽ duy trì được tâm huyết của nee ấy tới đâu *vẽ vẽ*
Author: lelouch aka Urara, Carol Rido
Rating: PG-13
Genres: Romance, Humor,...
Pairing: Marucho x Tsubaki, vài couple phụ Dan x Runo, Shun x Alice, Mizuo x Mas, Julie x Billy ( chap sau mình sẽ thêm vào)
Summary: đơn giản chỉ là một lần gặp mặt tình cờ làm rung động con tim khờ dại nhỏ bé của Marucho =)) cái lây động lần đầu ấy vô tình đưa đẩy mọi chuyện tới một chiều hướng xấu hơn...
Note: fic của Urara-nee ở bên fc cũ~ được nee ấy đồng ý cho post lại và giao cho viết tiếp (nợ càng thêm nợ ;A;), mấy chap đầu post nguyên văn chap của nee ấy không sửa chữa !!! ( chỉ dãn nó ra để dễ đọc hơn và... câu cho nó dài thêm chút nữa *cười toe* )
Chap 1 :
Hôm ấy là một ngày mưa, mưa to hơn mọi khi, cũng chẳng hiểu vì sao hôm ấy trời mưa mà tôi lại cảm thấy chán nản vô cùng. Bình thường, tôi rất thích mưa, nhưng hôm nay thì ngược lại. Có lẽ là vì hồi sáng, anh Dan có nói là tháng sau sẽ có tổ chức một cuộc thi đấu Bakugan theo cặp, tức một nam một nữ bất kì sẽ tạo thành một cặp, cũng từ chuyện ấy mà tôi cứ đắn đo mãi thôi. Trong nhóm ai cũng có cặp hết, anh Dan với chị Runo, anh Shun với chị Alice , chị Julie với anh Billy, còn lại mình tôi là giờ này thẫn thờ với mấy chuyện tình cảm .
Những suy nghĩ mông lung ấy của tôi bỗng bị cắt ngang . Trong cơn mưa như trút nước ấy, tôi bỗng trông thấy một bóng người đang chạy, rồi tự nhiên bị ngã . Tôi vội lấy chiếc dù đang treo gần cửa sổ, mở vội chiếc cửa, và vội vàng chạy đi xem người đó có sao không. Khi đến nơi, tôi phát hiện ra đó là một cô gái . Cô ta nằm sõng soài trên mặt đất. Không biết chuyện gì đã xảy ra, tôi bỗng thấy sờ sợ làm sao ấy. Tôi lại gần, cô gái không hề động đậy, người lạnh toát , sự lạnh lẽo đó làm tôi dựng tóc gáy , lỡ như... Tôi vội vàng vớ lấy chiếc dù rồi chạy thật nhanh vào nhà gọi bác quản gia.
Và cuối cùng, cô gái đó cũng được đưa vào nhà, bác quản gia lấy chiếc khăn bông ra lau khô đầu tóc cho cô gái trước. Sau khoảng mười lăm phút, cô gái dần tỉnh dậy, nửa tỉnh nửa mơ:
- Tôi đang ở đâu đây ?
- Chị đang ở nhà của tôi chứ ở đâu
Khi nghe tôi lên tiếng, cô gái đó choàng tỉnh dậy, hết nhìn chiếc khăn bông , nhìn ngôi nhà, rồi lại liếc nghiêng nhìn tôi:
- Cậu bắt tôi vào đây phải không, cậu tính làm gì tôi, tôi là tay Takewondo đai đen đấy, nói cho cậu biết , đụng tới tôi đi, đồ " lùn mã tử " không biết phép tắc .
Câu nói đó làm tôi tức điên lên, ai ngờ, tôi là người mang cô ta vào đây, đắp khăn cho cô ta đàng hoàng đã rồi giờ cô ta trút hết tức giận lên đầu tôi mới ghê chứ . Tôi bực mình đáp lại:
- Chị vừa phải thôi chứ, tận tình với chị như thế rồi giờ chị quay qua chị nổi giận với tôi là sao ? Tôi mà không mang chị vào đây là chị bị ... bắt cóc thiệt rồi đó. Ai đời con gái mà lại chạy long nhong ở ngoài đường vào lúc trời giông mưa bão như thế này, lại còn nói tôi là đồ không biết phép tắc nữa chứ, Takewondo của chị đâu chị múa thử cho tôi xem xem, con gái gì mà hung dữ thấy ghê
Sau khi nghe tôi làm một tràng không nghỉ, cô gái ấy như đã suy nghĩ lại .Đôi mắt màu ngọc bích đanh đá khi nãy giờ đã lắng xuống, tay vuốt mái tóc màu xanh biển dài và mặt bắt đầu đỏ lên vì ngượng
- Cho tôi xin lỗi. Tại...
- Thôi được rồi, chị không sao là tốt, tên chị là gì thế ?
- Tsubaki Hanashi. Còn cậu ?
- Marucho Marukura . À, chị đi đâu vào lúc trời mưa bão như thế này .
- Tôi đi tìm mẹ mình ...
- Mẹ ???
Tôi tròn mắt hỏi, nhưng cô gái chỉ im lặng, đôi mắt thoáng vẻ đau buồn . Thấy vậy, tôi cũng không hỏi nữa . Dù cho không biết chuyện gì, nhưng tôi trấn an cô gái:
- Chị Tsubaki đừng lo, mẹ chị chắc là không sao đâu, nhưng mẹ chị mà thấy chị như vầy, chắc bà ấy sẽ lo lắm.
Tsubaki rất ngạc nhiên khi nghe tôi nói câu đó. Cô ấy thoáng nhìn tôi, rồi quay sang nhìn cái đồng hồ treo ở chỗ cầu thang, rồi hốt hoảng :
- Thôi chết, trễ rồi, đã 20h30 rồi sao? Tôi phải đi đây
- Nhưng trời đang mưa mà chị.
-Ừ nhỉ, nhưng tôi đang rất vội, bà tôi ở nhà sẽ mong lắm
- Hay là chị cầm lấy chiếc dù này đi
- Nhưng...dù của cậu mà. Câu không sợ tôi... chôm luôn sao ?
- Cái đó chỉ có chị quyết định được thôi. Nhưng tạm thời tôi chỉ cho chị mượn, không phải cho luôn đâu mà chị lo
Rồi Tsubaki cầm lấy chiếc dù. Tôi mở cửa cho cô ấy , cô ấy quay lại hướng của tôi, khẽ nói :
- Cám ơn cậu nhiều nha!
Tôi cười với Tsubaki, rồi cũng đứng đó nhìn cô gái xinh đẹp ấy bước đi, dần dần khuất sau màn mưa kia. Tôi cảm thấy lòng mình rạo rực kì lạ, một thứ cảm giác tôi chưa bao giờ có, từ trước tới giờ .
.......................
sp : chẳng biết sẽ duy trì được tâm huyết của nee ấy tới đâu *vẽ vẽ*