Tên fic : Tôi và cô, ai ngốc hơn ?
Tác giả : Carol Rido
Thể loại : romance, humor,...
Tình trạng fic : đã hoàn thành
Rating : [PG]
Note : fic là dòng nhật kí mà nói đúng hơn là dòng suy nghĩ của một... con mèo =))
_________________________
“Mèo ngốc à ~”
Tiếng gọi ân cần luôn vang lên bên tai tôi, một cái giọng mùi thiệt mùi từ một cô bé vẫn luôn bên tôi mỗi ngày. Cô bé có một khuôn mặt hệt như thiên thần, mái tóc dày cột cao, đôi mắt to tròn luôn tít lại mỗi khi vẽ một nụ cười lên đôi môi mũm mĩm. Tôi gọi cô ấy là cô chủ nhỏ. Nói là gọi cho oai vậy thôi chứ tôi nào biết nói… mà nếu thật sự tôi có thể cất tiếng nói như con người thì chắc cô chủ sẽ khóc thét lên vì hoảng sợ rồi nhỉ !!! Thật ra, tôi và cô chủ chỉ vô tình gặp nhau như ý trời đã an bài và rồi thân thiết cũng như một điều hiển nhiên. Lúc ấy….
- Vứt nó ở đây là được rồi. – giọng một người phụ nữ vang lên trong bóng tối – phố xá đông đúc thế này, rồi cũng sẽ có người nhặt nó về nuôi, ta đi thôi.
Tôi mê man trong cơn đau nhức. Vừa nãy, chủ nhân còn cho tôi ăn cả một phần cơm đầy thịt với cá, ấy vậy mà ngay sau đó, đầu tôi đau như có búa bổ. Nó làm phản tôi rồi ư, nó chẳng chịu nghe tôi nữa sao, nó mặc cho tôi chứ kêu gào dừng lại. Đôi mắt tôi mờ dần, mờ dần…cho đến lúc hai hàng mi nặng trĩu mạnh bạo khép lại…
Tôi đã ngất và ngay lúc này đây, khi vừa tĩnh lại, xung quanh tôi là một màn đêm vô tận. Chỉ duy có tiếng nói quen thuộc của chủ nhân, tiếng xe cộ và tiếng bước chân như hố hả. Tôi cố kêu lên nhưng sao cổ họng lại thấy đau rát tột cùng. Ai đó giúp tôi với…
Lúc ấy, tôi chỉ biết cầu nguyên trong sợ hãi. Tôi rất sợ bóng tối… Thật lâu sau, vẫn không ai cứu tôi, tôi hụt hẫng và thầm mong chờ kì tích. Chợt, một tia sáng từ trên đỉnh đầu chiếu rọi vào tôi, nó dần lan rộng ra hệt ánh sáng của cánh cửa thiên đường đang mở trước con vật cùng khổ. Hai mắt tôi nhắm liền lại như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào vì không thể thích ứng ngay được.
- Ôi !!! mèo con – giọng một cô bé vang lên đầy thích thú – Lại đây với chị nhé !!!
- Meo….
- Dễ thương thật !
Tôi bàng hoàng ngước lên nhưng chưa kịp trông rõ hình thù nhỏ nhắn kia thì đã bị bế lên. Cô bé ôm tôi vào lòng và vuốt bộ lông trắng muốt mượt mà của tôi. Theo phản xạ tự nhiên, tôi xù lông giơ vuốt nhưng cô bé chỉ che miệng khúc khích. Một nụ cười thiên thần được mười hai bà mụ tỉ mỉ vẽ lên khuôn mặt … cũng rất thiên thần đấy. Cô bé có vẻ không sợ tôi mà còn coi tôi như đồ chơi ấy. Tôi bắt đầu thấy bực bội vì vẻ ngây thơ vô số tội đó. Tức thật nhưng biết làm sao được khi cô bé chính là ân nhân của tôi. Cơ mà trông cô bé cũng rất xinh xắn hay nói đúng hơn là một vẻ đẹp ôn nhu.
- Mèo cưng, về nhà ở với chị nhé !!!
Cô bé lại cười. Sao có thể cười được chứ, bộ mặt tôi dính gì à hay cô ta bị bệnh hoang tưởng. Thôi mặc kệ, có chỗ ở là may lắm rồi. Và chỉ chờ có thế, tôi kêu lên một tiếng “ meo…”, hai mắt long lên cố tỏ vẻ đáng thương vô tội. Bỗng dưng cô bé véo tai tôi một cái rõ đau rồi cười toe toét ôm tôi chạy đi. Càng lúc tôi càng thấy bực vì những hành động quá dỗi tự nhiên của cô. Nếu là khi xưa thì chắc chắn tôi đã vươn bộ vuốt đáng tự hào của mình mà lướt dài lên cánh tay nhỏ nhắn đang ôm gọn tôi vào lòng một cách nhẹ nhàng đủ để thứ chất lỏng màu đỏ nóng hổi ứa ra trong vô thức … nhưng bây giờ không phải lúc. Tôi lắc đầu…
Cô bé vừa ôm tôi vừa chạy trên con phố khá đông đúc. Trời cũng đã xế chiều, từng tia nắng cuối cùng của ánh mặt trời len lỏi xuyên qua từng tán cây hai bên đường. Chúng tôi đi qua rất nhiều nơi: một công trường đinh tai nhức óc, một quán cafe với nền nhạc lãng mạn, một trường tiểu học rộn rã tiếng trẻ con và giờ là một bãi đất trống rộng thênh thang với ngọn gió vu vi thoáng đãng. Cô bé đã chạy rất lâu, lâu đến nỗi tôi có thể cảm nhận được cả hơi ấm từ cô ấy. Gió mẹ thiên nhiên vẫn phà từng đợt khiếng bộ lông mượt mà của tôi trở nên rối xù. Hiển nhiên là cô bé ấy lại cười. Tức thật…
Hồi lâu, chúng tôi dừng lại trước một căn nhà khá nhỏ và sự thật là nó nhỏ hơn so với căn nhà của chủ nhân đã từng bỏ rơi tôi. Cô bé hí hửng chạy vào nhà rồi đặt tôi xuống nền đất lạnh giá một cách thô bạo…
- Onii-chan !!! – cô bé gọi lớn – Ra đây xem em có gì nè !
- Mèo ? – một cậu nhóc vừa bước vào đã thốt lên khi trông thấy tôi – đâu ra vậy ?
- Em tìm thấy trong một cái hộp to đó. Mình nuôi nó nha anh !
- Nuôi ? – chân mày cậu cau lại – em có chắc là muốn nuôi nó chứ ? mama sẽ khó chịu nếu em tự làm theo ý mình như thế đó.
- Nhưng… em thích nó… – cô bé xụ mặt – nó rất dễ thương mà…
- … - cậu ta im lặng một hồi rồi mỉm cười bước tới xoa đầu cô bé – thôi được, tùy em vậy. Tối anh sẽ xin mama cho.
Mặt cô bé sáng rỡ khi nghe anh nó nói. Tôi cũng thở phào nhẹ nhỏm. Thật là may, vừa nãy trông sắc mặt cậu mà tôi chỉ biết nín thở cứ như chỉ cần phát ra một tiếng động là toi ấy. Nhưng thôi kệ, dù gì sau này tôi cũng sẽ có chỗ che mưa che nắng qua ngày…
Vậy là từ ngày đó, tôi ở cùng cô bé. Tôi luôn được cô chải lông mỗi sáng, được hôn vào đầu mỗi tối, được ôm ấp mỗi khi ngủ. Tôi bắt đầu gọi cô là cô chủ nhỏ ( chỉ là suy nghĩ trong đầu chứ không gọi bằng lời ). Tất nhiên, cô chủ nhỏ của tôi cũng phải đi học chứ. Thời gian cô đi học, tôi buồn chán tới phát điên, chỉ biết lanh quanh trong nhà mà chẳng được thả rong đi đâu cả.
Rồi một ngày, sự chịu đựng cũng tới mức giới hạn, tôi quyết định “đào tẩu” để… được đi chơi. Thật may là gần mái nhà có một lối thông gió đủ lớn, tôi nhảy lên bàn rồi leo lên kệ sáng và phóng ra ngoài một cách an toàn từ lối đó. Cuộc đào tẩu thành công mỹ mãn…Tôi hất mặt lên trời tỏ vẻ ta đây tài giỏi mà sự thật là trông tôi cũng chẳng tệ đâu à. Một con mèo Anh lông xù khôn ngoan và lém lỉnh đấy chứ chẳng chơi. Nghĩ vậy tôi càng tự mãn bước đi với cái dánh hiên ngang chẳng biết sợ ai cả.
Bầu trời lúc này trong vắt không một rợn mây, không gian thoáng đãng chứ không như căn nhà ngột ngạt nhốt tôi suốt mấy ngày nay. Từng bước chân tôi dẫm lên những lát gạch bóng mướt đang ung dung trải mình dưới cái ánh nắng vàng ấm mà đã lâu lắm rồi tôi chưa được tận hưởng. Đi hồi lâu, tôi bắt gặp cái dáng nhỏ nhắn quen thuộc. Là cô chủ nhỏ của tôi ư ? Đi cùng cô là một nam và một nữ. Lạ nhỉ ? giờ này cô chủ phải ở trường chứ ? Sao lại có mặt ở đây. Thấy lạ tôi bèn trốn vào một bụi cây nghe ngóng dân tình.
- Tụi mình đi chơi đi – cậu nhóc với vẻ mặt hớn hỡ lên tiếng – Lâu rồi mới cúp học mà, đi nhé !!!
- Cậu nghĩ sao ? – cô bé kia quay sang hỏi cô chủ nhỏ của tôi
- Tùy hai cậu vậy …
- Ok – cậu nhóc kia vỗ tay – chúng tay đi chơi nào !!!
Nói rồi cậu nắm lấy tay cô bé kia và chạy đi. Bỏ lại cô chủ tôi phía sau. Tôi thoáng thấy một nỗi buồn ẩn hiện trên khuôn mặt thiên thần ấy. Sau đó là một nụ cười gượng gạo như thể cố tỏ ra là mình ổn. Thoáng nghĩ sao con người kì lạ như vậy ? Cùng chơi chung nhưng lại có những cảm xúc khác nhau như thế. Haiz… đúng là làm mèo vẫn sướng nhất. Rõ như ban ngày rồi nhé !!!
- Này !!! – cậu nhóc gọi to làm cô chủ lẫn tôi đều giật mình – cậu đi lẹ đi, bọn tớ bỏ cậu ở đó một mình bây giờ !
- Ơ… - cô chủ tôi bối rối chạy theo họ - chờ mình với !
- Mau lên đi !!!
Cậu con trai vẫy tay thúc cô chủ tôi làm cô chạy thật nhanh về phía cậu. Bỗng… cô vất phải một cục đá không biết là vô tình hay cố ý dửng dưng nằm chễnh chệ giữa đường làm cô ngã về phía trước. Theo phản xạ tự nhiên cô đưa tay ra chống đỡ cú ngã nhưng liền sau đó là một tiếng “ rắc…” không mong đợi. Tôi có thể trông thấy mắt cô đang rưng lệ, có lẽ là rất đau. Tôi định nhảy ào ra phía cô, dụi bộ lông mềm mại của mình để an ủi cô thì hai người bạn của cô chạy lại.
- Cậu có sao không… ? – cô bé kia hốt hoảng khi thấy cô chủ tôi nắm cánh tay mình và khóc.
- Tớ… k… không sao… - cô chủ mỉm cười một cách gượng gạo không còn gì để tả được. – đừng… đừng lo…
- Sao cậu lại bất cẩn như thế ? – cậu nhóc kia quát lên có vẻ tức tối – cậu như thế làm sao tụi này đi chơi được chứ.
- Ơ… - cô chủ tôi cúi mặt – tớ… xin lỗi.
- Thôi được rồi – cậu nhóc tặc lưỡi – đi về thôi, chắc là…
- A… không – cô tôi vội ngắt lời – hai cậu cứ đi chơi đi, mình tự về được rồi. Bị đau tay chứ đâu có đau chân đâu nè. – lại mỉm cười – mình ổn mà…
Nói rồi cô chủ tôi vội đứng lên. Khuôn mặt thiên thần ấy thoáng nhăn lại vì đau nhưng lại tươi cười ngay sau đó. Đúng là cô chủ ngốc của tôi. Họ nói với nhau điều gì đó mà tôi chẳng thể nghe thấy rồi chia ra : hai người kia nắm tay nhau đi tiếp và cô tôi thì đi về hướng ngược lại. Bỗng chốc tôi lại thấy tức cho cô chủ mình. Với cái vẻ mặt cô tái ngợt, đôi mắt ủ rũ không tý sức sống nào như vậy thì làm sao có thể tự về được. Sao con người kì lạ vậy nhỉ ?
- Meo…
Chẳng còn cách nào khác, tôi bước ra và đứng trước mặt cô. Trông cô khá ngạc nhiên với sự xuất hiện đột ngột của tôi ( hệt một ông bụt giáng trần =]]~ ). Cô cúi xuống định bế tôi lên nhưng lập tức khựng lại vì nhói. Cô dùng tay kia xoa đầu tôi và mỉm cười. Lại cười. Sao lúc nào cũng cười được vậy chứ. Chợt… một thứ chất lọng rơi lên mũi tôi… Cô chủ nhỏ của tôi khóc… ? cô khóc sau khi vừa cười với tôi ư ??? Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu ngay lúc này…
“Chẳng lẽ cô cười để vơi đi nỗi buồn…”
Cô òa khóc như một đứa trẻ làm cả người tôi cứng đơ, một nỗi đau âm ỉ len lỏi qua từng lớp tế bào trên cơ thể, sóng mũi bắt đầu cay xè như sắp nổ tung ra….vệt nước trong suốt lăn dài. Thoáng….một vị mặn chạm vào đôi môi rồi....nhẹ bay theo làn gió. Cổ họng cũng khô đắng lạ kì. Chẳng lẽ… tôi cũng khóc theo cô ư ??? Thật buồn cười, một con mèo tự cao như tôi lại có lúc phải khóc giống con người vì một người luôn mỉm cười như cô vậy ư ? Càng khó hiểu hơn là tôi lại ước ngay lúc này đây có một ông bụt biến tôi thành con người để có thể lau khô giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi má bầu bĩnh, để có thể cõng cô chủ đáng yêu của tôi về nhà, để có thể an ủi cô ngay lúc này, để có thể ôm cô vào lòng như cô đã làm với tôi và tôi ước rằng… có thể che chở cô những lúc cô đau… Những ý nghĩ đầy sự quan tâm chân thật như một con người thực thụ dần xuất hiện… mỗi lúc một nhiều hơn trong tôi….
- Mèo ngốc – cô quẹt giọt nước mắt lắng đọng trên khóe mắt và mỉm cười – sao lại khóc vậy ? bất chước chị phải không ? đúng là mèo vẫn hoàn mèo, ngốc vẫn là ngốc !!! Về nhà thôi. Chắc mama chị lo lắm rồi đó.
Cô mỉm cười. Hừ, người ngốc là cô đấy, ngốc không thể tả. Ngốc… thật sự rất ngốc… thế nên tôi mới có suy nghĩ muốn bảo vệ cô đấy, cô chủ nhỏ của tôi. Ánh mặt trời dần ngã bóng về phía chân trời xa xa, nhường chỗ cho màn đêm buông xuống, hai cái bóng nhỏ bước đi trong vô thức… cả hai với những ý nghĩ đối nghịch nhau…
“Chúng ta – cả tôi và cô – là hai thế giới đối lập nhưng tôi ước có thể bảo vệ cô khỏi những nỗi đau khó tránh khỏi trong cuộc sống đầy bộn bề và cay nghiệt này… Tôi hứa đấy, hứa với danh dự của một con mèo…”
_______________
Ps : kết thúc vậy có hơi ngang quá không nhỉ =)) cơ mà viết câu cuối tự nhiên thấy mắc cười =)) “ danh dự của một con mều “ ? =))
Tác giả : Carol Rido
Thể loại : romance, humor,...
Tình trạng fic : đã hoàn thành
Rating : [PG]
Note : fic là dòng nhật kí mà nói đúng hơn là dòng suy nghĩ của một... con mèo =))
_________________________
“Mèo ngốc à ~”
Tiếng gọi ân cần luôn vang lên bên tai tôi, một cái giọng mùi thiệt mùi từ một cô bé vẫn luôn bên tôi mỗi ngày. Cô bé có một khuôn mặt hệt như thiên thần, mái tóc dày cột cao, đôi mắt to tròn luôn tít lại mỗi khi vẽ một nụ cười lên đôi môi mũm mĩm. Tôi gọi cô ấy là cô chủ nhỏ. Nói là gọi cho oai vậy thôi chứ tôi nào biết nói… mà nếu thật sự tôi có thể cất tiếng nói như con người thì chắc cô chủ sẽ khóc thét lên vì hoảng sợ rồi nhỉ !!! Thật ra, tôi và cô chủ chỉ vô tình gặp nhau như ý trời đã an bài và rồi thân thiết cũng như một điều hiển nhiên. Lúc ấy….
.
.
.
.
.
- Vứt nó ở đây là được rồi. – giọng một người phụ nữ vang lên trong bóng tối – phố xá đông đúc thế này, rồi cũng sẽ có người nhặt nó về nuôi, ta đi thôi.
Tôi mê man trong cơn đau nhức. Vừa nãy, chủ nhân còn cho tôi ăn cả một phần cơm đầy thịt với cá, ấy vậy mà ngay sau đó, đầu tôi đau như có búa bổ. Nó làm phản tôi rồi ư, nó chẳng chịu nghe tôi nữa sao, nó mặc cho tôi chứ kêu gào dừng lại. Đôi mắt tôi mờ dần, mờ dần…cho đến lúc hai hàng mi nặng trĩu mạnh bạo khép lại…
Tôi đã ngất và ngay lúc này đây, khi vừa tĩnh lại, xung quanh tôi là một màn đêm vô tận. Chỉ duy có tiếng nói quen thuộc của chủ nhân, tiếng xe cộ và tiếng bước chân như hố hả. Tôi cố kêu lên nhưng sao cổ họng lại thấy đau rát tột cùng. Ai đó giúp tôi với…
Lúc ấy, tôi chỉ biết cầu nguyên trong sợ hãi. Tôi rất sợ bóng tối… Thật lâu sau, vẫn không ai cứu tôi, tôi hụt hẫng và thầm mong chờ kì tích. Chợt, một tia sáng từ trên đỉnh đầu chiếu rọi vào tôi, nó dần lan rộng ra hệt ánh sáng của cánh cửa thiên đường đang mở trước con vật cùng khổ. Hai mắt tôi nhắm liền lại như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào vì không thể thích ứng ngay được.
- Ôi !!! mèo con – giọng một cô bé vang lên đầy thích thú – Lại đây với chị nhé !!!
- Meo….
- Dễ thương thật !
Tôi bàng hoàng ngước lên nhưng chưa kịp trông rõ hình thù nhỏ nhắn kia thì đã bị bế lên. Cô bé ôm tôi vào lòng và vuốt bộ lông trắng muốt mượt mà của tôi. Theo phản xạ tự nhiên, tôi xù lông giơ vuốt nhưng cô bé chỉ che miệng khúc khích. Một nụ cười thiên thần được mười hai bà mụ tỉ mỉ vẽ lên khuôn mặt … cũng rất thiên thần đấy. Cô bé có vẻ không sợ tôi mà còn coi tôi như đồ chơi ấy. Tôi bắt đầu thấy bực bội vì vẻ ngây thơ vô số tội đó. Tức thật nhưng biết làm sao được khi cô bé chính là ân nhân của tôi. Cơ mà trông cô bé cũng rất xinh xắn hay nói đúng hơn là một vẻ đẹp ôn nhu.
- Mèo cưng, về nhà ở với chị nhé !!!
Cô bé lại cười. Sao có thể cười được chứ, bộ mặt tôi dính gì à hay cô ta bị bệnh hoang tưởng. Thôi mặc kệ, có chỗ ở là may lắm rồi. Và chỉ chờ có thế, tôi kêu lên một tiếng “ meo…”, hai mắt long lên cố tỏ vẻ đáng thương vô tội. Bỗng dưng cô bé véo tai tôi một cái rõ đau rồi cười toe toét ôm tôi chạy đi. Càng lúc tôi càng thấy bực vì những hành động quá dỗi tự nhiên của cô. Nếu là khi xưa thì chắc chắn tôi đã vươn bộ vuốt đáng tự hào của mình mà lướt dài lên cánh tay nhỏ nhắn đang ôm gọn tôi vào lòng một cách nhẹ nhàng đủ để thứ chất lỏng màu đỏ nóng hổi ứa ra trong vô thức … nhưng bây giờ không phải lúc. Tôi lắc đầu…
Cô bé vừa ôm tôi vừa chạy trên con phố khá đông đúc. Trời cũng đã xế chiều, từng tia nắng cuối cùng của ánh mặt trời len lỏi xuyên qua từng tán cây hai bên đường. Chúng tôi đi qua rất nhiều nơi: một công trường đinh tai nhức óc, một quán cafe với nền nhạc lãng mạn, một trường tiểu học rộn rã tiếng trẻ con và giờ là một bãi đất trống rộng thênh thang với ngọn gió vu vi thoáng đãng. Cô bé đã chạy rất lâu, lâu đến nỗi tôi có thể cảm nhận được cả hơi ấm từ cô ấy. Gió mẹ thiên nhiên vẫn phà từng đợt khiếng bộ lông mượt mà của tôi trở nên rối xù. Hiển nhiên là cô bé ấy lại cười. Tức thật…
Hồi lâu, chúng tôi dừng lại trước một căn nhà khá nhỏ và sự thật là nó nhỏ hơn so với căn nhà của chủ nhân đã từng bỏ rơi tôi. Cô bé hí hửng chạy vào nhà rồi đặt tôi xuống nền đất lạnh giá một cách thô bạo…
- Onii-chan !!! – cô bé gọi lớn – Ra đây xem em có gì nè !
- Mèo ? – một cậu nhóc vừa bước vào đã thốt lên khi trông thấy tôi – đâu ra vậy ?
- Em tìm thấy trong một cái hộp to đó. Mình nuôi nó nha anh !
- Nuôi ? – chân mày cậu cau lại – em có chắc là muốn nuôi nó chứ ? mama sẽ khó chịu nếu em tự làm theo ý mình như thế đó.
- Nhưng… em thích nó… – cô bé xụ mặt – nó rất dễ thương mà…
- … - cậu ta im lặng một hồi rồi mỉm cười bước tới xoa đầu cô bé – thôi được, tùy em vậy. Tối anh sẽ xin mama cho.
Mặt cô bé sáng rỡ khi nghe anh nó nói. Tôi cũng thở phào nhẹ nhỏm. Thật là may, vừa nãy trông sắc mặt cậu mà tôi chỉ biết nín thở cứ như chỉ cần phát ra một tiếng động là toi ấy. Nhưng thôi kệ, dù gì sau này tôi cũng sẽ có chỗ che mưa che nắng qua ngày…
------o0o-------
Vậy là từ ngày đó, tôi ở cùng cô bé. Tôi luôn được cô chải lông mỗi sáng, được hôn vào đầu mỗi tối, được ôm ấp mỗi khi ngủ. Tôi bắt đầu gọi cô là cô chủ nhỏ ( chỉ là suy nghĩ trong đầu chứ không gọi bằng lời ). Tất nhiên, cô chủ nhỏ của tôi cũng phải đi học chứ. Thời gian cô đi học, tôi buồn chán tới phát điên, chỉ biết lanh quanh trong nhà mà chẳng được thả rong đi đâu cả.
Rồi một ngày, sự chịu đựng cũng tới mức giới hạn, tôi quyết định “đào tẩu” để… được đi chơi. Thật may là gần mái nhà có một lối thông gió đủ lớn, tôi nhảy lên bàn rồi leo lên kệ sáng và phóng ra ngoài một cách an toàn từ lối đó. Cuộc đào tẩu thành công mỹ mãn…Tôi hất mặt lên trời tỏ vẻ ta đây tài giỏi mà sự thật là trông tôi cũng chẳng tệ đâu à. Một con mèo Anh lông xù khôn ngoan và lém lỉnh đấy chứ chẳng chơi. Nghĩ vậy tôi càng tự mãn bước đi với cái dánh hiên ngang chẳng biết sợ ai cả.
Bầu trời lúc này trong vắt không một rợn mây, không gian thoáng đãng chứ không như căn nhà ngột ngạt nhốt tôi suốt mấy ngày nay. Từng bước chân tôi dẫm lên những lát gạch bóng mướt đang ung dung trải mình dưới cái ánh nắng vàng ấm mà đã lâu lắm rồi tôi chưa được tận hưởng. Đi hồi lâu, tôi bắt gặp cái dáng nhỏ nhắn quen thuộc. Là cô chủ nhỏ của tôi ư ? Đi cùng cô là một nam và một nữ. Lạ nhỉ ? giờ này cô chủ phải ở trường chứ ? Sao lại có mặt ở đây. Thấy lạ tôi bèn trốn vào một bụi cây nghe ngóng dân tình.
- Tụi mình đi chơi đi – cậu nhóc với vẻ mặt hớn hỡ lên tiếng – Lâu rồi mới cúp học mà, đi nhé !!!
- Cậu nghĩ sao ? – cô bé kia quay sang hỏi cô chủ nhỏ của tôi
- Tùy hai cậu vậy …
- Ok – cậu nhóc kia vỗ tay – chúng tay đi chơi nào !!!
Nói rồi cậu nắm lấy tay cô bé kia và chạy đi. Bỏ lại cô chủ tôi phía sau. Tôi thoáng thấy một nỗi buồn ẩn hiện trên khuôn mặt thiên thần ấy. Sau đó là một nụ cười gượng gạo như thể cố tỏ ra là mình ổn. Thoáng nghĩ sao con người kì lạ như vậy ? Cùng chơi chung nhưng lại có những cảm xúc khác nhau như thế. Haiz… đúng là làm mèo vẫn sướng nhất. Rõ như ban ngày rồi nhé !!!
- Này !!! – cậu nhóc gọi to làm cô chủ lẫn tôi đều giật mình – cậu đi lẹ đi, bọn tớ bỏ cậu ở đó một mình bây giờ !
- Ơ… - cô chủ tôi bối rối chạy theo họ - chờ mình với !
- Mau lên đi !!!
Cậu con trai vẫy tay thúc cô chủ tôi làm cô chạy thật nhanh về phía cậu. Bỗng… cô vất phải một cục đá không biết là vô tình hay cố ý dửng dưng nằm chễnh chệ giữa đường làm cô ngã về phía trước. Theo phản xạ tự nhiên cô đưa tay ra chống đỡ cú ngã nhưng liền sau đó là một tiếng “ rắc…” không mong đợi. Tôi có thể trông thấy mắt cô đang rưng lệ, có lẽ là rất đau. Tôi định nhảy ào ra phía cô, dụi bộ lông mềm mại của mình để an ủi cô thì hai người bạn của cô chạy lại.
- Cậu có sao không… ? – cô bé kia hốt hoảng khi thấy cô chủ tôi nắm cánh tay mình và khóc.
- Tớ… k… không sao… - cô chủ mỉm cười một cách gượng gạo không còn gì để tả được. – đừng… đừng lo…
- Sao cậu lại bất cẩn như thế ? – cậu nhóc kia quát lên có vẻ tức tối – cậu như thế làm sao tụi này đi chơi được chứ.
- Ơ… - cô chủ tôi cúi mặt – tớ… xin lỗi.
- Thôi được rồi – cậu nhóc tặc lưỡi – đi về thôi, chắc là…
- A… không – cô tôi vội ngắt lời – hai cậu cứ đi chơi đi, mình tự về được rồi. Bị đau tay chứ đâu có đau chân đâu nè. – lại mỉm cười – mình ổn mà…
Nói rồi cô chủ tôi vội đứng lên. Khuôn mặt thiên thần ấy thoáng nhăn lại vì đau nhưng lại tươi cười ngay sau đó. Đúng là cô chủ ngốc của tôi. Họ nói với nhau điều gì đó mà tôi chẳng thể nghe thấy rồi chia ra : hai người kia nắm tay nhau đi tiếp và cô tôi thì đi về hướng ngược lại. Bỗng chốc tôi lại thấy tức cho cô chủ mình. Với cái vẻ mặt cô tái ngợt, đôi mắt ủ rũ không tý sức sống nào như vậy thì làm sao có thể tự về được. Sao con người kì lạ vậy nhỉ ?
- Meo…
Chẳng còn cách nào khác, tôi bước ra và đứng trước mặt cô. Trông cô khá ngạc nhiên với sự xuất hiện đột ngột của tôi ( hệt một ông bụt giáng trần =]]~ ). Cô cúi xuống định bế tôi lên nhưng lập tức khựng lại vì nhói. Cô dùng tay kia xoa đầu tôi và mỉm cười. Lại cười. Sao lúc nào cũng cười được vậy chứ. Chợt… một thứ chất lọng rơi lên mũi tôi… Cô chủ nhỏ của tôi khóc… ? cô khóc sau khi vừa cười với tôi ư ??? Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu ngay lúc này…
“Chẳng lẽ cô cười để vơi đi nỗi buồn…”
Cô òa khóc như một đứa trẻ làm cả người tôi cứng đơ, một nỗi đau âm ỉ len lỏi qua từng lớp tế bào trên cơ thể, sóng mũi bắt đầu cay xè như sắp nổ tung ra….vệt nước trong suốt lăn dài. Thoáng….một vị mặn chạm vào đôi môi rồi....nhẹ bay theo làn gió. Cổ họng cũng khô đắng lạ kì. Chẳng lẽ… tôi cũng khóc theo cô ư ??? Thật buồn cười, một con mèo tự cao như tôi lại có lúc phải khóc giống con người vì một người luôn mỉm cười như cô vậy ư ? Càng khó hiểu hơn là tôi lại ước ngay lúc này đây có một ông bụt biến tôi thành con người để có thể lau khô giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi má bầu bĩnh, để có thể cõng cô chủ đáng yêu của tôi về nhà, để có thể an ủi cô ngay lúc này, để có thể ôm cô vào lòng như cô đã làm với tôi và tôi ước rằng… có thể che chở cô những lúc cô đau… Những ý nghĩ đầy sự quan tâm chân thật như một con người thực thụ dần xuất hiện… mỗi lúc một nhiều hơn trong tôi….
- Mèo ngốc – cô quẹt giọt nước mắt lắng đọng trên khóe mắt và mỉm cười – sao lại khóc vậy ? bất chước chị phải không ? đúng là mèo vẫn hoàn mèo, ngốc vẫn là ngốc !!! Về nhà thôi. Chắc mama chị lo lắm rồi đó.
Cô mỉm cười. Hừ, người ngốc là cô đấy, ngốc không thể tả. Ngốc… thật sự rất ngốc… thế nên tôi mới có suy nghĩ muốn bảo vệ cô đấy, cô chủ nhỏ của tôi. Ánh mặt trời dần ngã bóng về phía chân trời xa xa, nhường chỗ cho màn đêm buông xuống, hai cái bóng nhỏ bước đi trong vô thức… cả hai với những ý nghĩ đối nghịch nhau…
“Chúng ta – cả tôi và cô – là hai thế giới đối lập nhưng tôi ước có thể bảo vệ cô khỏi những nỗi đau khó tránh khỏi trong cuộc sống đầy bộn bề và cay nghiệt này… Tôi hứa đấy, hứa với danh dự của một con mèo…”
_______________
Ps : kết thúc vậy có hơi ngang quá không nhỉ =)) cơ mà viết câu cuối tự nhiên thấy mắc cười =)) “ danh dự của một con mều “ ? =))