MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

description[4rum one-short fic] A peaceful day  Empty[4rum one-short fic] A peaceful day

more_horiz
Title: A peaceful day – Một ngày yên bình

Genre: SA/Ya, OOC (có lẽ), AU (có lẽ), Crazy,…

Rating: Phương trình Rating có tập nghiệm là S = [T;R]

Scenary: Cecillia Ý, sau khi cuộc chiến với Omoni Umiko, Tsubasa Kumiho và Kureo Deizuraban biến mất một cách bí ẩn và mất khoảng 5 năm sau đó, cả hai đầu thai làm Tsubasa Kumiho và Creo Dizlavan ở thời điểm hiện tại và lúc chuyển đến Ý đã thành vợ chồng một cách chính thức cả về mặt giấy tờ lẫn tinh thần, giờ là lúc gần đến thời điểm diễn ra đám cưới của hai người. Mặc dù đầu thai nhưng Kumiho vẫn nhớ rõ chuyện của kiếp trước, còn Creo thì không, Kumiho chỉ kể lại chuyện về kiếp trước cho Creo nghe.

Character: Tsubasa Kumiho, Creo Dizlavan và vài OC ‘dùng một lần’

Summary: One-short, không có sum, lười viết sum lắm.

A/N: Thực ra cái này là phụ chương của 4rum fic Học viện kì quái của mình a, xong viết được một thời gian thấy nó dài quá chuyển thành fic ra riêng luôn, nói thế vẫn có họ hàng với 4rum fic kia a~~~ Fic sẽ chỉ diễn tả hoạt động diễn ra trong một ngày từ sáng thức dậy đến chiều tối thui nha~~~ cho nên nếu mình mà nói hơi quá kĩ về mấy vấn đề lặt nhặt thì đừng trách mình nha~~~ Các hãng đồ ăn và nội thất là bịa mà ra hết.

~~~

Cecilia, một thành phố được biết đến nổi tiếng là quê hương của nhiều Famiglia, lại thanh bình và đẹp đến kì lạ, tới mức khó mà tin nổi nơi đây lại là quê hương của những Famiglia nổi tiếng như Vongola, Varia, Lucifer*, Millefiore, …Buổi sáng bắt đầu bằng những dải mây chăng khắp bầu trời, nối những mảnh màu này với mảnh màu kia lại với nhau tạo thành cái màu đặc trưng của bình minh, không phải vàng, chẳng phải đỏ, cũng không giống cam, chỉ đơn giản nói đó là màu của binh minh khi mặt trời đang lên.

Thời tiết nơi đây không nóng bức ngột ngạt như mùa hè ở Mexico, không lạnh cóng như mùa đông ở Nga, đơn giản là mát nhẹ, có cảm giác rất thanh. Những lúc như vậy, mặc áo cộc tay rồi ra ngoài đường đi dạo, cảm nhận âm điệu của gió nhảy múa trên da thịt, vuốt nhẹ lên lớp quần áo mỏng, chính là một cách thư giãn đầu óc, giải tỏa căng thẳng. Nắng chói thì vẫn chói thật, nhưng không quá nóng bức, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Đã 6 giờ sáng, tức là cái đồng hồ sinh học tự nhiên của Creo hoạt động, lúc nào cậu cũng tự động dậy lúc 6 giờ sáng cả. Cái mát bất chợt của buổi sáng khiến đôi chân trần đã quen ủ trong chăn của cậu bất giác run lên một chút nhưng sau 5 giây cậu cũng rũ bỏ được con lười biếng đang bám trên cổ mình mà ngồi dậy để mò vào bếp làm bữa sáng. Cậu nhớ rõ là lúc cậu rời đi Kumiho đã nhíu chặt mày lại, có vẻ như đúng là không có cậu hắn không thể ngủ nổi.

Cậu mở tủ lạnh ra, còn bơ Milarma, bánh mì vuông, một ít rau xà lách và cà chua, có thể làm bánh kẹp, hình như trong tủ còn ít trà, vậy thì Creo vẫn có thể thưởng thức bữa sáng theo kiểu mình muốn rồi. Về phần Kumiho, cho hắn ngũ cốc buổi sáng đi, trót mua về rồi phải ăn cho hết, Creo này không bao giờ phí phạm cái gì hết. Rồi cậu lấy bơ, bánh mì, xà lách và cà chua ra làm bữa sáng cho mình, chuẩn bị ít trà còn trong tủ, vậy là cả tủ lạnh và trà đã hết nhẵn, thế thì sẽ phải đi ra siêu thị mua đồ, mà đi mua đồ với hắn thì không thua hai chữ ‘cực hình’ là bao. Đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, bây giờ việc còn lại là gọi cái tên lười chẩy thây chẩy xác kia dậy rồi còn sai hắn đi chợ cho mình nữa. Nghĩ thế cậu vào lại phòng ngủ.

Hắn vẫn y nguyên như lúc cậu đi, vẫn nhíu chặt mày lại. Hắn từng nói rằng không ngủ với Creo thì hắn không ngủ nổi, vì cậu có cái mùi đặc trưng mà chỉ có khi ngửi nó cả tối hắn mới ngủ được, Creo từng cho là xạo nhưng rồi sau này mới biết đấy là sự thật. Cậu nhìn lại mình, tự hỏi cậu có cái gì mà hắn yêu đến hơn mấy trăm năm, tới giờ hắn đã từng mượn xác của hơn 5 người chỉ để luân hồi và tìm cậu, tìm được rồi hắn mới trở về thân xác thật được đóng băng trong núi của mình để sống với cậu tiếp. Tình yêu, đúng là thứ khó hiểu.

Cậu đã định để hắn tự dậy nhưng hắn cứ lăn qua lăn lại mà nhất định không chịu mở mắt, có vẻ trẻ hư thì phải dùng biện pháp mạnh nó mới nghe. Rồi Creo cốc mạnh một cái vào đầu Kumiho, cú tấn công của Creo, nếu không phải đã chết rồi, nhất định sẽ không thể nào không ngồi dậy sau khi bị cốc, theo nghĩa đen của nó. Chỉ sau một cái cốc, hắn bừng tỉnh rồi ngồi phắt dậy nhìn cậu, nhe cái hàm răng ra cười ngố mà cậu phải nghĩ nếu không phải cậu đã ở với hắn 3 năm chắc cũng tin là hắn ngố chứ không nguy hiểm và biến thái.

“ Cáo, ngươi có biết là sáng nào cũng phải gọi ngươi dậy phiền phức thế nào mà vẫn bắt ta gọi ngươi dậy? “

Cậu bực dọc khi hắn xoa xoa chỗ bị cốc rồi làm như thể hắn chả nghe thấy gì vậy. Rồi bất ngờ hắn kéo tay cậu xuống, cả người cậu ngã về phía trước, tức là về phía hắn, rồi hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu.

“ Anh cũng yêu em. “

Chỉ nói thế xong hắn đứng dậy nhìn lại cậu, mái tóc đen pha đỏ đã rối lúc ngủ dậy nhìn còn rối hơn, Creo từng so sánh tóc hắn với tổ quạ chỉ có hơn chứ không có kém nhưng hắn lại chỉ đáp lại bằng câu ‘Anh cũng yêu em’. Dĩ nhiên nhìn hắn thân trên trần trụi như vậy cậu cũng nhìn lại mình, chỉ mặc độc một cái áo cơ mi dài chưa đến nửa đùi, cúc cũng bung đến tận phần bụng, trên người là cả dãy dấu hôn ám muội dải ở cao trên cổ, ngực, đùi trong. Hắn cười khẩy nhìn kết quả thành công mĩ mãn hắn đạt được tối qua, thực sự mà nói đêm qua cũng cuồng nhiệt quá mà, nếu hắn không nhầm thì đêm qua 5 hay 6 lần gì đó, mà có khi là cả đêm cũng nên.

Cái nhìn dâm tà của hắn trải trên người cậu làm Creo phát cáu, và như thường lệ, thể dục buổi sáng là năm vòng quanh nhà và kết thúc ở phòng ăn. Nói là phòng ăn nhưng thực ra chỉ cách gian bếp một cái bình phong, chỉ có Creo vẫn cứ gọi là phòng ăn và phòng bếp riêng biệt, với Kumiho, đấy không nằm trong phạm vi những gì hắn quan tâm. Thậm chí trong khi ăn tên khốn kia vẫn không ngừng lải nhải về việc đêm qua tuyệt như thế nào, cậu đã ra mấy lần ra sao, rồi cậu đã rên rỉ và quằn quại dưới hắn quyến rũ ra sao. Thật sự nên cảm ơn chúa nhà của hai người ở ngoại ô, tức là xung quanh một mống người cũng chả có nên cậu mới để hắn oang oang cái mồm như vậy, bằng không cậu đã đập nát hắn ra dầm với muối ăn qua ngày rồi.

Sau tiết mục ăn sáng là đi chợ, Creo đã bảo sẽ đi một mình nhưng tên ‘chồng’ kia cứ nằng nặc đòi đi theo bảo là chưa thạo đường đi nước bước ở Cecilia vả lại còn muốn đi chợ mua ít quần áo mới nữa. Tsubasa Kumiho sinh ra ở Ý, nếu không thuộc đất nước này hơn cả lòng bàn tay thì còn ai là biết trên trái đất có một đất nước tên là Ý nữa, tuy nhiên Creo vẫn cho hắn đi theo.

Cảnh tượng quen thuộc vào buổi sáng là, một cậu con trai tóc đỏ mắt xanh nhìn trông rất lạnh lùng càu nhàu rồi luôn luôn dọa đánh người con trai cao hơn đi bên cạnh, còn người con trai kia thì hớn ha hớn hở lượn vòng quanh người kia chẳng khác nào con ruồi rồi hơi tý lại chỉnh lại tóc rồi choàng vai bá cổ nhưng toàn bị gạt ra hết. Các bà cô ở chợ nhìn cười, cảnh tượng khiến họ nhớ đến hồi đầu đang yêu. Không phải sau này sẽ không yêu nữa, mà tình yêu lúc đầu cháy bỏng mãnh liệt thì về sau sẽ dịu dàng trầm lắng hơn thôi, khiến người ta có cảm giác an tâm dễ chịu vô cùng.

Chỉ là cửa hàng tiện lợi thôi mà Creo đã phát rồ rồi và không cần phải nói gì nữa khi đến hàng bán rau thịt, có vẻ Kumiho vẫn còn sung sức chán. Sau màn đi chợ buổi sáng là về nhà, đối với cậu lúc này thì nhà không khác nào thiên đường hết, nơi mà cậu có dập mặt tên khốn đang hớn hở đi bên cạnh kia xuống mà không lo bị ánh nhìn công chúng. Trên đường về hắn cũng không ngớt lời ca ngợi vẻ đẹp của cậu rồi bảo mình yêu cậu đến mức nào, mấy ngày đầu vô cùng khó chịu nhưng đã 3 năm rồi, Creo, đã bị trơ thuốc mất rồi.

“ Coi kìa Creo. “ Hắn vừa nói vừa chỉ về phía hai đứa nhóc khoảng độ 12, 13 tuổi gì đấy, cậu chấp thuận nhìn theo “ Hai nhóc đó tên là Lucius và Alphor, là cháu của bà Margarette và bà Brighitta đó, nhìn hai nhóc đó anh lại nhớ lại kiếp trước của chúng ta quá. “

Thằng nhóc tóc xanh nước đậm Lucius thì đang trêu rồi tìm đủ mọi trò để Alphor cười còn tên nhóc tóc đen kia thì chỉ phớt lờ hết cả mà cũng chả cười cho tên nhóc tóc xanh một cái. Lucius giở tất cả mấy mánh như nũng nịu, trêu, chọc cười, kể chuyện mà chả thấy Alphor có phản ứng gì, chỉ không ngừng đẩy cậu nhóc ra xa, ý tứ rất rõ ràng, là ‘cậu đang phiền phức quá đấy’ nhưng Lucius lại giả ngu. Sau này hai nhóc lớn lên khả năng vô cùng cao là sẽ thành Kumiho ver.2 và Creo ver.2.

“ Ta thấy có khác bây giờ là mấy đâu. “

“ Nhưng ngày xưa em không cho anh là… “

‘ Chát’

Câu nói không hề có dấu chấm hết mà đã bị một tiếng bạt tai nghe rất kêu, rất thanh và cũng vô cùng to chặn đứng, tuy nhiên cái cảnh này là vô cùng quen thuộc với dân làng rồi nên mọi người cũng chẳng quay lại nhìn nữa. Tiếp theo đó là hắn nằm ăn vạ ngay trên đường, cũng là một cảnh tượng quen thuộc với dân làng, và cậu thì bỏ hắn lại không đoái hoài, là một cảnh tượng quen thuộc với dân làng đến không thể quen hơn được nữa, rồi hắn lại đứng dậy lẽo đẽo theo cậu khi vẫn lải nhải bài ca yêu thương hắn dành cho cậu, đến mức này thì không còn gì để nói thêm.

Buổi đi chợ kết thúc lúc gần trưa do nỗ lực câu giờ của ai đó, hơn 20 túi xách to nhỏ do một mình hắn vác về trong khi cậu chả mang gì, hóa đơn cũng nhét hết vào túi áo hắn. Vào đến bếp rồi đặt hết chỗ túi xuống lôi chai, lọ, túi, bịch,… ra xếp hết vào tủ lạnh. Cậu ra lệnh cho hắn gấp chăn, hút bụi, cậu sẽ đi nấu cơm. Mệnh lệnh của Creo là tuyệt đối, mệnh lệnh của người yêu còn tuyệt đối hơn, trong trường hợp này là cả hai, đương nhiên hắn sẽ vui vẻ làm theo. Lúc hút bụi, hắn lấy mẩu giấy hóa đơn ra coi, gần như toàn bộ là món hắn thích, còn mua quá trời chocolate, khi nào phải thử dùng nó khi làm tình mới được, không biết sẽ tình thú đến đâu.

“ Creo thực là một người vợ ngọt ngào, ngọt ngào hơn cả chocolate… “

Hắn cứ hát vang bài ca tự sáng tác khi hút bụi, từ bếp bay ra mùi của spaghetti thịt bò và mùi canh miso. Hôm nay hắn sẽ ăn spaghetti, còn cậu sẽ ăn cơm chan miso và ăn xong là uống cà phê.

~~~

Cơm trưa như vậy là chuẩn bị xong, cậu úp mâm cơm lại, thiết nghĩ bây giờ còn sớm, tranh thủ đi tắm một cái để ăn ngon. Nghĩ là làm, cậu đến phòng tắm bật bình nóng rồi cởi quần áo bước vào bồn tắm. Ngoài đó hắn cũng vừa mới quét nhà hút bụi xong xuôi đâu đó, chăn mền gối cũng cũng được gấp xếp gọn gàng, vào bếp thấy mâm cơm đang được đậy mà chả thấy bóng dáng Creo đâu. Có hai khả năng, một là đang trong vườn hoa, hai là đang trong nhà tắm. Mà cái hắn thì thích cái khả năng thứ hai hơn nên cứ kiểm tra khả năng thứ hai trước đã, nên hắn xông thẳng luôn vào phòng tắm không chút do dự.

‘ Rầm ‘ Tiếng phá cửa vang lên vô cùng to, may mắn là nhà của hai người cách rất xa khu làng chính nếu không hàng xóm sẽ nghe thấy ngay.

Cậu nhìn chằm chằm vào cái con người đang cười toe toét cực kì dơ trong khi Kumiho cũng đang nhìn vào thân thể Creo với ánh nhìn thèm muốn không che giấu, và điều đó làm cậu phát cáu.

“ Ra. Ngoài. “

Creo vô cùng tức giận khi bị nhìn chằm chằm như thế. Hiển nhiên, không phải chỉ mình cậu mà bất kì ai ở trong hoàn cảnh này cũng không chịu được cái nhìn biến thái của một ai đó cứ quét qua quét lại trên người mình khi mình đang không mặc gì cả. Và một loại phản xạ vô cùng tự nhiên của con người trong tình huống này, cậu cố gắng che cơ thể lại.

“ Tại sao phải che? Dù sao anh cũng đã nhìn thấy cơ thể này nhiều… “

‘ Bốp ‘

Và cái xà phòng tắm phi thằng ngay vào cái miệng đang mở của hắn, vô cùng chuẩn xác, về cả mục tiêu lẫn thời gian phi.

“ Im. Miệng. Và. Ra. Ngoài. “

Kumiho giả bộ đáng thương, miệng vẫn ngậm cái xà phòng đi ra ngoài phòng tắm lại. Ngay khi ra ngoài hắn nhỏ toẹt cái bánh xà phòng ra rồi chuẩn bị đóng cửa thì nhận ra lúc nãy xô hỏng cửa xừ nó mất rồi. Chẹp, chiều nay thể nào cũng bị đá ra khỏi cửa bắt phải mua bằng được một cái cửa mới về đây. Lần nữa, vô cùng may mắn khi nhà của hai người cách xa khu phố chính, vì nếu không không thể đoán được phản ứng của người vô tình qua lại và nhìn thấy cảnh tượng trong nhà.

Bữa trưa bị lùi lại 30 phút vì ai đó phải rượt ai đó vì cái tội phá cửa phòng tắm lần thứ n.

Creo có một tật xấu, thật ra cũng không hẳn là tật xấu, chỉ là thói quen đánh chết không bỏ được, đó là ngủ trưa. Thực ra cả tối bị vần lên vần xuống mà muốn ngủ trưa một chút thì cũng chả ai nói gì, đấy là nếu có bất kì ai biết để nói bất kì cái gì. Còn Kumiho thì lại chả bao giờ ngủ trưa, không hẳn là không bao giờ nhưng chỉ có chợp mắt và quả thực chỉ là chợp mắt chứ không hơn không kém. Cho đến khi tìm được lại Creo, hắn không cho phép bản thân được ngủ.

Hắn bị bắt phải rửa bát, xong rồi ra sofa thấy ‘vợ’ đang ngủ vô cùng yên bình trên đó thì không cưỡng lại nổi mà ngồi xuống cạnh đó vuốt ve mái tóc cậu. Hắn miết nhẹ ngóc tay lên khuôn mặt quen thuộc. Creo có làn da rất trắng, không phải là trắng bệch đến bệnh hoạn mà là đơn giản chỉ là trắng, một màu màu trắng đẹp đến mê hồn, đến ngạt thở, hắn yêu làn da này đến điên dại. Ngón tay khẽ lướt qua đôi lông mày và mi mắt. Ẩn dưới hàng mi này là một đôi mắt màu lục lạnh lẽo, là cái màu mà hắn yêu đến điên dại, đơn giản chỉ bởi vì đó là màu mắt của cậu. Đầu tay trượt dần xuống đôi môi đỏ he hé mở đang phát ra những tiếng thở đều đặn. Đôi môi này chỉ nói với hắn những lời tàn độc khó nghe, nhưng hắn biết tất cả là những lời nói yêu thương dành cho hắn. Thực ra Creo không nói dối, mấy lời khó nghe ấy đều là thật, chỉ có hắn tự tưởng bở là cậu nói đằng nghĩ nẻo.

Đôi bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc cậu. Hắn còn nhớ lần đầu tiên hắn gặp cậu từ mấy kiếp trước, điều đầu tiên hắn thấy là mái tóc đỏ rực này lao thẳng vào hắn với tốc độ rất nhanh. Dù người lao vào hắn là cậu nhưng cậu nhất quyết nửa câu xin lỗi cũng chả thèm trả lại cho hắn mà mất tích biệt luôn, chỉ bằng một đà nhẹ bẫng mà nhảy qua được con đê cao hơn mét. Cho đến bây giờ tất cả mọi cử động nho nhỏ, mọi giây phút hắn nhìn thấy cậu, hắn vẫn còn nhớ như in, như thể trong não có hẳn một khe tủ riêng về cậu được sắp xếp ngăn nắp và được quét dọn cẩn thận hàng ngày.

Đồng hồ đang là 1 giờ chiều, có lẽ hắn sẽ ngủ một lát.

~~~

Việc nhìn thấy Kumiho ngủ đối với cậu không phải điều gì đáng ngạc nhiên cho cam, thực tế là vừa mới sáng nay. Chỉ là, cậu chưa thấy Kumiho ngủ trưa bao giờ cả, đây là lần đầu tiên. Nghĩ lại một chút rồi cậu nhìn kĩ lại gương mặt của hắn, quả là khi ngủ nhìn trông hắn bớt nguy hiểm và biến thái hơn nhiều so với khi thức. Cậu trỏ vào má hắn một cái.

“ Uhm… “

Cậu giật mình khi nghe cái thứ tiếng đó, và ngạc nhiên hơn nữa là nó phát ra từ miệng của cái tên đang ngồi ngủ cạnh cái sofa này đây. Creo không ngờ lúc ngủ hắn lại dễ thương đến thế, giá mà lúc thức hắn cũng dễ tương vậy thì có thể, chỉ là có thể, cậu sẽ, chỉ là sẽ, thích hắn hơn một chút. Cậu khẽ bật cười trước ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu. Rồi tự nhiên một cánh tay vòng qua cổ kéo cậu lại gần mặt hắn. Hắn hôn một cái thật kêu lên môi cậu rồi nhìn cậu cười.

“ Nhìn cũng phải trả giá đấy. Thấy chồng em đẹp trai quá à? “

Và Kumiho thường ngày đáng bị ăn đập đã trở lại sau một màn xuất hiện vô cùng hoành tráng trước Creo, và hiển nhiên, cậu đập cho hắn một phát vào gáy rồi thản nhiên đứng dậy. Chiều nay phải đi mua cái cửa phòng tắm mới, một cục xà phòng thay thế cho cái cục đã nhét vào miệng hắn, cậu không thể sử dụng nó bởi cứ lởn vởn trong đầu cái ý nghĩ là sử dụng nó chả khác gì để hắn liếm khắp người cả. Ngoài ra còn phải đi chọn bánh cưới và lễ phục cưới...

.

.

.

Được lắm, trong cuộc chiến mặc váy cưới cậu nhất định không được thua, nhất quyết không được khoác cái mớ vải dở hơi kia lên người cậu, người mặc váy cưới chỉ có thể là hắn.

Đầu tiên là ghé qua tiệm nội thất tìm một cái cửa, Kumiho và Creo là khách quen của cửa hàng, thậm chí đã có một cái thẻ giảm giá, lý do thì ai cũng biết tại sao rồi đấy. Chủ tiệm là một ông già đã gần 60 tuổi phúc hậu, mặc dù đã già nhưng ông vẫn rất minh mẫn và vui tính. Ngay khi thấy Kumiho và Creo bước vào đã vui vẻ bắt chuyện.

“ Cậu Kumiho lại phá cửa phòng tắm nữa sao Creo. “

“ Ông Theodore, ông làm ơn đừng mang chuyện này ra tán với cháu được không ạ? “

Sắc mặt Creo tối hẳn đi khi nghe câu nói đó, cậu đã không đếm nổi việc mình đến tiệm của ông bao nhiêu lần nữa và chả biết từ khi nào mà cậu và ông đã làm bạn và cậu thành khách quen của cửa hàng.

“ Cái cửa đó rất chắc chắn mà cháu vẫn phá được thì cháu quả là yêu quái đấy Kumiho. “

Trong lòng cả hai đang nghĩ thầm, thì đúng la Creo và Kumiho là yêu quái mà, nhưng chỉ tiếc là đây là sự thật không thể nói ra.

“ Ông à, ông cho cháu cái cửa tốt nhất của tiệm đi, bao nhiêu cháu cũng trả hết, chỉ cần Kumiho không phá được là được. “

Nghe vậy ông lão bật cười, tiếng cười giòn tan khanh khách nghe rất vui tai. Rồi ông chỉ cho Creo một loại cửa làm bằng nhựa rất chắc chắn, chỉ cần nhìn độ dày thôi là đủ biết muốn phá cũng chả dễ dàng gì. Creo thản nhiên rút ví trong túi áo của hắn ra trả tiền rồi nhét lại vào trong.

“ Tại sao lại dùng tiền của anh? “

“ Vì ngươi là cái thằng khốn phá cửa phòng tắm. “

“ Tí nữa đi mua bánh cưới như thế nào? “

“ Ngươi trả. “

Các câu hỏi đặt ra kèm theo một giọng ấm ức nhưng câu trả lời lại chả hề kiêng nể và vẫn vô cùng lạnh lùng. Ông Theodore không thể nào nhịn cười nổi trước cặp đôi một như lửa một như băng này.

“ Cám ơn ông, cửa sẽ đến lúc mấy giờ ạ? “

“ Chắc là tối nay, người lắp chắc là Kumiho nhà cháu nhỉ! Cám ơn các cháu đã mua cửa ở tiệm của ông nhé. “

Cả hai từ biệt ông lão rồi ghé qua tiệm bánh cưới. Ở Cecillia chỉ có tiệm bánh của ông chủ Luca nên hai người đành ghé vào đó. Tiệm bánh nổi tiếng với nhiều loại bánh ngon đến nỗi ăn một miếng mà lên được đến thiên đường luôn rồi, bánh tiệm lại rẻ nên rất đắt khách. Mà Creo thì thích nhất là món bánh Creme của ông chủ, rất giống bánh Nhật, cậu thích nó chỉ sau bánh Castella.

Lần đầu tiên đến tiệm bánh, ông chủ đã [bằng linh cảm của một fan boy] hồ hởi giới thiệu bao nhiêu loại bánh trái tim rồi bánh chocolate nhìn trông cực kì lãng mạn cho hai người coi. Creo lúc đó tất nhiên mới đến Cecillia, đương nhiên là không hiểu tiếng Ý, nên mấy lời nói của chủ tiệm cũng chả hiểu, đành kéo tay hắn qua bảo dịch hộ. Ông chủ gần như ngất đi vì sung sướng khi thấy cảnh tượng đó nhưng Creo lại tưởng mới hơn 20 tuổi đã mắc chứng đau tim. Kumiho chỉ cười nhẹ rồi giới thiệu cho Creo coi bánh Creme, một loại bánh không quá màu mè nhưng ăn ngon, vả lại nhìn khá giống bánh Nhật.

Lần này thì là đến chọn bánh cưới, đương nhiên đích thân đôi vợ chồng hạnh phúc phải ra mặt rồi, còn khâu chuẩn bị thì đương nhiên là ném cho con nhóc Dream và uke của nó tổ chức. Ngay khi thấy ‘đôi vợ chồng hạnh phúc’ bước vào quán, Luca đã hồ hởi chào hỏi rồi giới thiệu các loại bánh của mình, Kumiho cắt nghĩa cho cậu ta hiểu luôn là không phải muốn mua loại bánh sinh nhật hay bánh thông thường mà muốn mua bánh cưới. Luca reo lên vui sướng, cuối cùng thì cái ngày mà cậu ta mong đợi mòn mỏi cũng đã tới, cậu hớn hở dẫn hai người đến coi một cái bánh đặc biệt đặc chế chỉ cho hai người.

Một cái bánh vani trắng muốt với những đường kem vàng uốn lượn ở chân mỗi tầng, những dây chocolate đen nhánh nhảy múa không quy luật trên mặt tầng 1 và tầng 2 tạo cho người coi một cái gì đó táo bạo. Có một cái nơ đen đỏ to được buộc ở chân tầng 1, không phải nhũ vàng lấp lánh gì cả, chỉ đơn giản là dải vải nơ thôi. Tầng trên cùng được trải toàn bộ bằng một lớp dâu tươi đỏ mọng bóng, có lẽ là được phủ một lớp hồ gì đó, kẹp vào giữa các hàng là một thanh chocolate theo kiểu bảng hình tròn đề ‘Kumiho x Creo’. Một kiểu bánh đơn giản nhưng cũng vô cùng đặc biệt. Kumiho rất hài lòng về loại bánh này, Creo cũng không phản bác nó vì nó không đến nỗi lòe loẹt lắm. Luca thì hạnh phúc đến không tả rồi luôn miệng nói ‘Buon compleano’.

Tiếp đến là tiệm đồ cưới của bà Brighitta, mẹ của nhóc Alphor hồi sáng có thấy, đến tiệm vẫn thấy nhóc Lucius ngồi sát cạnh cậu bé và có vẻ như đang không ngừng làm phiền. Cuộc chiến ‘ai sẽ mặc váy cưới’ sắp diễn ra và có vẻ sẽ vô cùng gay cấn bới chả ai là có vẻ sẽ chịu thua ai hết.

“ Cáo, ngươi sẽ là người phải mặc váy cưới. “

Cậu lườm hắn một cái sắc ngọt rồi ngồi xuống cái ghế gần đó, nhất định có chết cũng không vào khu thử đồ của cô dâu. Nhân đây nói luôn, Creo sẵn sàng xé nát, đốt, cắt tất cả những bộ váy cậu thấy, và có vẻ cả cái tên đang cười hớn hở kia nữa, thành từng mảnh nếu cần.

“ Tại sao anh lại phải mặc váy cô dâu nhỉ? “

“ Vì ngươi tóc dài, ta tóc ngắn. Ngươi đã từng thấy cô dâu nào tóc ngắn và chú rể tóc dài chưa? “

“ Thật sự mà nói thì rồi. “

Vừa nói Kumiho vừa quay mặt đi cái vẻ khó chịu lắm. À nhớ rồi, trong KHR, cặp đôi 6918 có chú rể tóc dài và cô dâu tóc ngắn, thảo nào hắn khó chịu, hắn là fan D18 mà, nhưng nhìn lại hắn và cậu thì giống 6918 hơn là D18.

“ Tóm lại là ngươi làm cô dâu, ta thà chết cũng không bao giờ làm mấy cái chuyện nhục mặt vậy đâu. “

“ Tại sao em lại là chú rể trong khi rõ ràng em là người nằm d... “

‘Bốp’

Cái giầy ở chân phải của Creo biến mất, thay vào đó có một cái giầy đỏ giống hệt cái giầy đã biến mất chễm chệ đút vào miệng Kumiho, tốc độ quá nhanh khiến bà Brighitta không kịp nhận ra gì cả. Và sát khí từ người Creo nặng lên bất chợt khiến thằng nhóc Lucius ngồi gần đó cũng phải tránh xa, chỉ có Alphor ngồi ngay cạnh Creo thì vẫn thản nhiên đọc sách.

“ Ngay tại cái nơi công cộng này mà ngươi dám ăn nói hàm hồ vậy sao? “

Creo bây giờ đang thực sự nổi điên, động vào cậu bây giờ thì thà về nhà lấy con dao cắm cổ luôn cho xong, kẻo lại phải chịu những cực hình tra tấn mà không chết của cậu. Nhưng Kumiho là kẻ mạnh, hắn có thể điều khiển tâm trí hay cơ thể của bất kì ai, bất kì ai, và Creo thì lại chưa đủ mạnh để làm ngoại lệ.

“ Thả ta ra tên cáo chết tiệt, thả ta raaaaaaaaaaaaa~~~~~~~~~~~~ “

Hắn vô cùng vui vẻ huýt sáo bế cậu vào buồng thử váy cưới của cô dâu. Bà Brighitta khá vui khi Creo không còn cứng đầu vậy nữa nhưng cũng phải lấy khăn ra lau mồ hôi, không ngờ cuộc chiến ‘ai sẽ mặc váy cưới’ lại diễn ra khốc liệt đến vậy mặc dù Kumiho vẫn thắng. Thằng nhóc Alphor lại bị Lucius mò đến ngồi cạnh rồi lại bị làm phiền.

Bên trong phòng thử đồ rộng mênh mông treo trên dưới 80 bộ váy cưới với hàng tá kiểu dáng và màu sắc. Creo muốn chạy trốn, thực sự lần đầu tiên trong đời muốn chạy trốn khỏi địa ngục trần gian này, ít ra thì cậu cũng biết con quỷ canh giữ nơi này có bộ mặt dụ dỗ thế nào và biến thái đáng sợ ra sao rồi. Tên cáo kia không ngừng huýt sáo vui tươi và đi khắp phòng chọn ra các bộ đồ cô dâu mà hắn cho là đẹp nhất rồi để trên cái ghế ngồi gần đấy, đừng hỏi sao trong khu thử đồ lại có cái ghế ngồi.

Hắn chọn khoảng trên dưới 20 bộ váy cưới đủ màu sắc trong khi vẫn giữ phép cho cậu đứng yên trên bục, cậu xanh mặt nhìn đống vải mà cậu cực kì muốn xé được đặt ngay trước mặt. Chọn váy xong xuôi rồi hắn với tay lên cởi từng cúc áo một trên cái áo sơ mi trắng của cậu, tảng lờ ánh mặt căm thù của ai đó, rồi với xuống cởi cúc quần rồi kéo nó xuống, lại tiếp tục tảng lờ ánh mặt căm thù của ai đó.

Bộ váy đầu tiên là một bộ váy trắng với phần váy dưới phồng lên trông rất điệu đà, lớp vải trong suốt phủ nhẹ bên ngoài màu xanh nước nhạt càng tăng thêm vẻ yêu kiều. Váy được thiết kế theo kiểu nhiều tầng vải, mỗi tầng đều được đính nhiều bông hoa xanh nhỏ rất hợp với tấm vải phủ. Phần trên là kiểu áo một quai màu trắng với hoa cánh xanh dương nhạt và nhị là một viên ngọc xanh biếc, màu đậm hơn cánh hoa, ở phần eo thì có một dải vải xanh thướt tha thắt thành một cái nơ bên hông. Phụ kiện đi cùng là đôi găng tay trắng viền ren xanh nhẹ dài đến qua khuỷu tay, theo ý hắn thì thêm cả cái vòng cổ bằng ngọc bích càng tốt.

Kết luận trong đầu Creo: Một cái váy vô cùng nữ tính, suy ra nếu mặc nó thì danh dự thể diện vứt hết đi cho xong. Nhưng dù có không muốn thì tên khốn kia cũng đã kiểm soát được cậu mất rồi, thành thử cậu chỉ có thể cầu mong hắn hết hứng thú với việc này, tuy nhiên chúng ta đều biết đó là điều không thể xảy ra. Không chỉ mặc váy cho cậu mà hắn còn đi đi lại lại chụp cả tấn ảnh, và làm ơn đừng hỏi cái máy ảnh lôi từ đâu ra, vừa chụp hắn vừa không ngớt lời khen đẹp rồi nọ kia. Creo còn sức để đốp chát ở mấy bộ đầu như mệt lử đến bộ thứ 5 và đến bộ thứ 19 thì cậu cảm thấy thật thần kì vì mình vẫn còn sống, và may là kia là bộ váy cuối cùng rồi.

Bộ váy cuối cùng phần trên là kiểu áo có phần cổ bao cả nửa bả vai, trước ngực là một dải vải kiểu ren màu đen như để nổi lên trên nền váy vậy, phần tay được may bằng vải trong suốt màu đỏ dài đến khuỷu tay thì dừng lại và bó lại, bên dưới là vải đỏ may loe ra và dài theo hình tam giác ngược. Giữa ngực là một cái nơ chính bằng vải ren đen đấy với một viên ngọc đỏ đính giữa, phần cuối nơ còn được viền bằng màu đỏ máu. Thắt lưng được buộc lại bằng một dải vải mỏng màu đen, ở cuối mỗi cái đuôi nơ còn đính một hạt cườm đỏ nhẹ. Phần váy dưới không phồng lên mà thả thẳng xuống tự nhiên, ở giữa thắt lưng xẻ xuống hai làn vải vòng ra sau, mép vải còn được viền bằng vải đen, phần váy bên trong thả xuống thì được phủ một lớp vải trong suốt màu đen đến qua đầu gối một đoạn. Cả bộ váy dường như lấy màu đỏ máu làm nền, màu đen ở các phần nhỏ khác như một điểm nhấn đặc biệt gì đó. Phụ kiện đi cùng là một đôi găng tay chỉ ngắn đến cổ tay màu đỏ, phần cuối được cắt theo kiểu hơi nhọn về đằng trước và sau.

Creo nhìn lại mình trong gương, một bộ váy không quá diêm dúa, dù là đang nói đến màu sắc hay kiểu dáng thiết kế, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng hắn đúng là có con mắt thẩm mỹ tốt. Và càng không hề muốn thừa nhận hơn nữa nhưng cậu đúng là mặc váy cưới nhìn trông đẹp thật.

“ Đẹp không? “

Hắn ôm lấy eo cậu từ sau lưng, nhìn về cả hắn và cậu đều đang mặc đồ cưới. Hắn mang một bộ vest đuôi tôm và ghile đen, áo sơ mi bên trong là màu đỏ như màu của bộ váy, cà vạt thắt trên cổ cũng màu đen nốt. Trên ngực áo là một bông hoa hồng đỏ tươi, tay đeo một đôi găng màu trắng. Bộ vest với màu đen chủ đạo và màu đỏ cho những chi tiết nhỏ nhặt thêm thắt, gần như trái với bộ váy là màu đỏ chủ đạo. Cứ như thể hai bộ đồ được may là để cho nhau vậy.

“ Uhn... “

Cậu quay mặt đi không nhìn vào gương nữa nhưng Kumiho vẫn có thể thấy cái tai dễ thương kia đang dần đỏ lên, hắn khẽ cười rồi thơm nhẹ lên mái tóc cậu.

“ Còn... còn dế thì sao? “

Cậu ngập ngừng hỏi, nếu là mặc váy cô dâu mà không đeo dế thì thật là ngược đời mà. Hắn quay đi một lúc rồi trùm một tấm vải trong suốt lên đầu cậu, dế là màu đỏ như bộ váy, hoa trang trí ở phần đầu cũng là màu đen. Bộ váy đã hoàn hảo rồi.

“ Mặc dù em mặc bộ nào cũng đẹp nhưng anh thấy bộ này là đẹp nhất. Chúng ta lấy bộ này nhé. “

Hắn đưa tay vén dế lên chuẩn bị hôn thì cậu lạ đẩy mặt hắn ra, bây giờ sắc thái ngượng ngùng của cậu không giấu đi đâu được nữa.

“ Để đó cho đến ngày cưới đi cáo. “

Hắn cũng chấp thuận bỏ ra nhưng ngay sau đó hắn lại nhìn về phía cậu đầy gian xảo, và ngay lập tức cậu cảm thấy rùng mình. Kumiho tiến lại gần cậu, thổi nhẹ vào tai cậu những làn hơi nóng.

“ Bây giờ em có thể ngủ một chút rồi đấy. “

Rồi bỗng nhiên cậu cảm thấy mí mắt nặng trĩu không sao cưỡng lại được, rồi cuối cùng cậu gục vào lòng hắn. Kumiho cười thầm với cái ý nghĩ, nếu để cậu thức thì nhiều khả năng cậu sẽ phá sập tiệm của bà Brightitta lắm. Rồi hắn nhẹ nhàng thay đồ cho cậu và hắn rồi bế cậu ra ngoài phòng, bà Brightta có vẻ không phải chờ lâu nên mặt mày hơi nhăn nhó. Hắn cười nhẹ rồi đi đến chỗ quầy cửa bà.

“ Cậu là khách hàng thật, và đúng là tôi có nhờ cậu làm người mẫu thật, nhưng đừng mong như thế thì tôi sẽ ưu tiên cho cậu đấy. “

“ Cháu xin lỗi, nhưng mất hơi lâu để tìm ra bộ váy thích hợp cho chú chim nhỏ này của cháu mà. Ảnh thì để mai cháu đi rửa rồi cháu gửi cho bà sau nhé. “

Nghe đến ảnh mắt bà sáng rỡ ra, mấy ngày trước hắn và bà có gặp mặt thỏa thuận là bà muốn có hình của hắn và Creo làm ảnh quảng cáo cho bà, đổi lại bà phải cho cậu thử những bộ váy đẹp nhất của tiệm. Và đương nhiên, hắn không thể bỏ qua thỏa thuận một mũi tên trúng hai cái đích này được.

“ Vậy cậu đã chọn bộ gì? “

“ Là bộ của Giambattista Valli. À, cháu muốn đặt mua cả bộ vest cưới của Armani này nữa. “

Rồi hắn để bộ váy cưới và vest lên bàn. Bà nhìn hắn kinh ngạc, hai bộ đồ được thiết kế bởi hai con người hoàn toàn khác nhau, vậy mà trông cứ như là được thiết kế để đi với nhau vậy, thực là không thể coi thường mắt thẩm mĩ của Kumiho. Bà bảo rằng bộ đồ sẽ đến sớm nhất là sáng mai, còn muộn lắm cũng không thể sang ngày kia được. Hắn chào bà rồi ra về.

Trên đường về hắn tạt qua thư viện, cô bé thủ thư nhìn thấy hắn thì reo lên. Đó là Allicia, là chị gái của nhóc Alphor hồi sáng mà.

“ Anh Kumiho anh Kumiho, hôm nay không có ca mà anh cũng đến cơ à? Tận tâm với công việc ghê nhỉ? “

“ Anh đến với vai trò khách hàng thôi. “

Hắn chào qua rồi ra chồng mượn sách. Nếu là thủ thư thường, mượn cả một chồng cao hơn bản thân mình là chuyện thường, nhưng dù đi đi lại lại khá lâu hắn chỉ chọn 3 quyển sách. Allicia thấy vậy cười trêu hắn.

“ Đang bế người đẹp có khác, mượn có mỗi 3 cuốn hà, bình thường chả thấy thủ thư nào mượn ít sách như anh. “

“ Ừ thì phải nhanh còn về nhà nấu cơm chứ. Vả lại cậu ấy hoàn toàn không hề nhẹ gì đâu. “

Hắn chào cô rồi ra về. Về đến ngôi nhà ấm cúng của mình, hắn nhẹ nhành đặt cậu lên ghế sofa rồi lấy mấy quyển sách vừa mới mượn ra, [Công thức nấu các món ăn Nhật], [Cách pha trà ngon], [Làm thế nào để nào để trở thành một người chồng đảm đang]. Hắn giở cuốn sách đầu tiên ra, cậu thích ăn Tempura, vậy hôm nay làm Tempura và Okonomiyaki đi, thỉnh toảng đổi vị một chút. Rồi hắn bắt tay vào làm.

~~~

‘ Bong, bong ‘

Tiếng của cái đồng hồ quả lắc đánh thức cậu dậy từ cái sofa êm ái, đã 7 giờ tối rồi, bây giờ cậu mới dậy thì ai nấu cơm đây. Cậu vừa gãi đầu nghĩ vừa đi vào nhà bếp, nhưng lúc vào đã thấy hắn dọn ra bát mì udon bò nóng khói nghi ngút. Hắn đặt bát mì xuống nhìn cậu cười.

“ Vừa đúng lúc, anh nấu xong rồi. Chúng ta cùng ăn nhé. “

Creo nhìn một bàn đầy thức ăn ngon, toàn những món cậu thích rồi lại nghi ngờ nhìn hắn.

“ Tất nhiên là anh nấu rồi, và yên tâm là lần này sẽ không bị ngộ độc đâu mà lo. “

Lần trước, là cái lần hắn làm sushi quên quận nó lại mà lại cắt ra thành từng miếng, đã thế còn cho cá sống chưa qua vệ sinh rửa ráy, thế là cả ngày đó cả cậu và hắn phải tranh nhau đi vệ sinh. Nhưng cậu cũng tin tưởng hắ, chả biết tại sao nhưng cậu tin hắn và ngồi vào bàn nhón một miếng Okonomiyaki ăn thử.

“ Thế nào? “ Hắn ngồi đối diện, trước mặt là bát udon.

“ Được. “

Một câu được của cậu bằng cả trăm câu khen của mấy nhà phê bình ẩm thực khó tính nhất. Hắn hài lòng nhìn cậu ăn rồi tách đũa chén bát udon của mình.

“ Itadakimasu. “

Ăn xong, hắn dọn bàn còn cậu ngồi ở sofa đọc báo.

“ Sáng mai ăn sushi nhé. “

“ Miễn là nó không như lần trước. “

Cậu ngó nhìn hắn ở trong bếp rửa bát rồi lại nhìn tiêu đề mấy cuốn sách đang đặt bên cạnh mình rồi giơ tờ báo lên đọc tiếp, vệt đỏ trên mặt không làm sao cho biến đi được. Hắn nhìn qua khóe mắt thấy tay cậu đang nắm lấy mép báo thật chặt, khẽ cười thầm. Ôi chú quạ thiên điểu bé nhỏ đáng yêu của tôi~~~

Buổi tối ở nơi đây bầu trời đầy sao, từng ngôi sao như những ngọn đèn vô cùng nhỏ tích lại thật nhiều thắp sáng cho bầu trời đen tối. Hắn vừa chờ cậu tắm cho xong vừa nhìn bầu trời đêm tuyệt đẹp đó. Hắn và cậu chuẩn bị đi ngủ, hắn chuẩn bị cho cậu một bộ pyjama màu đỏ còn của mình màu đen. Cậu vừa bước từ phòng tắm ra, hơi nước bốc lên nghi ngút từ phòng tắm khiến dáng hình của cậu trước mắt hắn trở nên mờ mờ ảo ảo. Cậu cầm khăn lâu nhẹ mái tóc ướt nhẹp của mình ngồi phịch xuống giường một cái, hắn ngồi cạnh đưa tay xoa nhẹ mái tóc cậu.

“ Em còn nhớ lần đầu em và anh gặp nhau không? Cũng ướt nhẹp thế này. “

“ Ta chỉ nghe ngươi kể, ta hoàn toàn không nhớ chút gì về kiếp trước hết. “

Hắn cười nhẹ, xoa xoa đầu rồi hôn lên mái tóc đỏ mà hắn yêu vô cùng, thì thầm nhẹ.

“ Không nhớ cũng không sao. Anh sẽ cho em biết những gì em muốn biết, dù có thể điều đó sẽ làm em không yêu anh nữa. Nhưng chắc chắn anh sẽ không buông tay nữa đâu. “

Cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn thật lâu. Hắn nghiêng đầu cười hỏi.

“ Sao vậy quạ con? “

“ Kumiho, dù biết rằng ta đã quên ngươi, dù biết rằng phải làm lại từ đầu, dù biết rằng ta vĩnh viễn sẽ không thể nhớ lại, người vẫn cố chấp đuổi theo ta và ở bên ta, một yêu quái khó ưa. Tại sao vậy? “

Hắn ôm cậu nằm xuống giường, tay xoa xoa cằm suy nghĩ rồi cúi xuống nhìn cậu giờ vẫn nhìn hắn trân trân, có vẻ không có câu trả lời cho cậu thì hắn đừng mong được ngủ tối nay.

“ Vì em là mẫu người anh thích, vì em thú vị, vì trêu em rất vui... “

Nhận ra sắc mặt cậu càng ngày càng đen đi, hắn khôn lỏi ôm chặt cậu vào lòng dù cậu có giãy giụa phản kháng, đấm thùm thụp và lưng hắn. Hắn hôn nhẹ lên môi cậu. Chỉ là hôn nhẹ không hơn không kém, nhưng cậu đờ người ra vì cái hôn ấy.

“ Quan trọng hơn cả, vì em là Creo Dizlavan, là người anh yêu. Anh yêu em, dù là với cái tên nào, dù là con người ra sao, dù là kiếp này hay kiếp trước, em vẫn là người anh yêu, mãi mãi. “

Cậu cảm thấy mặt mình đang nóng dần lên, có lẽ là vì đang là mùa hè nên nóng vậy, vả lại còn bị một cục thịt to lù lù kia đè lên nữa, nóng là phải rồi. Trong khi cậu đang viện đủ mọi cớ cho lý do mặt mình đang nóng lên và đỏ thì hắn lén lút ôm chặt lấy cậu rồi hôn chi chít lên cổ lên ngực, sáng mai kiểu gì cũng có dấu vết cho mà coi. Hôn chán chê mê mỏi hắn thả cậu ra rồi nhẹ nhàng vuốt tóc.

“ Chúng ta tổ chức lễ cưới thứ hai tuần sau, tức là ngày mai đó, Yue kun vừa gọi điện đến bảo sống chết cậu ấy cũng phải bay từ Đức đến Ý dự đám cưới của chúng ta. “

Mitsuyou Yuegara đầu thai làm em trai của Kumiho, hiện đang là chủ tịch của công ty Minerva, công ty kiến trúc lớn thứ hai thế giới, đứng thứ nhất là công ty Natsume của Nhật, Minerva cũng không có ý định cạnh tranh. Cậu thành công từ tay trắng mà giờ mới chỉ 25 tuổi, được cho là doanh nhân trẻ nhất và thành công nhất ở thời điểm hiện tại.

“ Nếu Yue kun đã nói vậy thì kiểu gì ngày mai em ấy cũng đến. “

Hắn cười nhẹ nhớ về Yuegara kiếp này mém làm sập cả Vạn Lý Trường Thành chỉ vì tìm đồ ăn. Cả kiếp trước lẫn kiếp này cậu đều ham ăn như vậy cả. Cơ mà đến giờ vẫn chưa có vợ (hay chồng) vì suốt ngày quắn quéo yaoi, vả lại kiếp này của thầy Ukato lại là thư kí của cậu, kiểu này thì đến 60 tuổi chưa chắc có người yêu. Nhưng thật sự mà nói cậu cũng chả có thành kiến gì với việc FA cả đời để ship Ya.

“ Chuyện tổ chức giao cho Dream không biết con bé có đảm nhận được chức vụ không? “

Dream bây giờ là đang sống ở gần ngay sát Cecilla, Kumiho đã nhờ con bé tổ chức đám cưới cho mình và Creo. Con bé reo lên sung sướng, hứa sẽ tổ chức đám cưới linh đình nhất có thể và đảm bảo không lấy một xu, chắc chắn lại đi tống tiền uke của nó đây mà.

“ Kumiho, người tuyệt đối không được phép quên điều này. Nếu người dám rời bỏ ta chắc chắn dù ngươi có trốn ở đâu ta cũng sẽ tìm được và hoạn ngươi. “

Hắn bật cười đồng ý. Nghe rõ mồn một là câu đe dọa nhưng vơi Kumiho lại thành một câu tỏ tình.

~~~ End ~~~

Lucifer*: nhà mình đấy \^o^/

A/N: Ủng hộ pink và romance, đả đảo chính quyền thống trị angst tàn bạo vô lương tâm.

Đọn xong cái fic angst nổi hứng viết fic này xong lại nói đả đảo angst, không hiều mình nữa =_=.

Ngày lành~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

description[4rum one-short fic] A peaceful day  EmptyRe: [4rum one-short fic] A peaceful day

more_horiz
Tem :3

Fic này em sử dụng "ngôn ngữ đặc trưng nhất" của mình trong toàn bộ OS nhỉ, tức là cái kiểu càng nhiều phủ định càng tốt ấy :v Nhưng mà như vậy thành ra nhiều câu quá dài, đọc thấy gượng, vả lại phải đọc mấy lần mới hiểu nội dung ah ~

về nội dung thì... trước đoạn thử váy cưới là nee đã biết em muốn ướm 6918 vào couple này rồi =))*vỗ tay* *ôm Arisu* cơ mà chocolate cũng là món ưa thích của anh Dứa ha =)) cái vụ luân hồi thì làm nee liên tưởng tới cụ Dưa :3

mà đây là kiếp sau của cái 4rufic của em ha~ phải chết thì mới chuyển kiếp được, vậy là trong fic "Học viện kì quái" nee thắng hả =))

description[4rum one-short fic] A peaceful day  EmptyRe: [4rum one-short fic] A peaceful day

more_horiz
well, tối qua gần 12h anh vẫn cố onl để đọc fic, và đọc xong tới chiều nay lại mở ra đọc tiếp :))))
nói thật là êu fic trết đi được ấy ~~~~ *giãy đành đạch* ~~~~
---
có vẻ trẻ hư thì phải dùng biện pháp mạnh nó mới nghe
cái này làm anh nhớ đến vụ có lần anh bật shota-ver rồi gọi Creo là mama =]]]]]]]]]]]]
Thậm chí trong khi ăn tên khốn kia vẫn không ngừng lải nhải về việc đêm qua tuyệt như thế nào, cậu đã ra mấy lần ra sao, rồi cậu đã rên rỉ và quằn quại dưới hắn quyến rũ ra sao.
no comment =))
Thằng nhóc tóc xanh nước đậm Lucius thì đăng trêu rồi tìm đủ mọi trò để Alphor cười còn tên nhóc tóc đen kia thì chỉ phớt lờ hết cả mà cũng chả cười cho tên nhóc tóc xanh một cái.
well, anh đã hiểu ý em =]]
khi nào phải thử dùng nó khi làm tình mới được, không biết sẽ tình thú đến đâu.
*ghi chép lại*
“ Nhìn cũng phải trả giá đấy. Thấy chồng em đẹp trai quá à? “
well, cả đoạn này thực sự đã xảy ra cách đây không lâu =]]] cơ mà hình như anh không bị cái thụi nào như trong fic =))
'Buon compleano'
anh nghĩ đoạn này em type nhầm, vì từ này không có nghĩa, "Buon Compleanno" mới có nghĩa, nhưng nó lại là "Happy Birthday" =] well, anh vẫn chưa hiểu đoạn này lắm =]]
nhưng nhìn lại hắn và cậu thì giống 6918 hơn là D18.
hic, phũ thế em =]]]]
“ Thả ta ra tên cáo chết tiệt, thả ta raaaaaaaaaaaaa~~~~~~~~~~~~ “
well, đoạn này xài "~" dài quá làm anh cứ cảm giác Creo đang ngân dài từ cuối ... 1 cách ngọt ngào đầy yêu thương ấy =]]]]]]]]
Bộ váy cuối cùng phần trên là kiểu áo có phần cổ bao cả nửa bả vai, trước ngực là một dải vải kiểu ren màu đen như để nổi lên trên nền váy vậy, phần tay được may bằng vải trong suốt màu đỏ dài đến khuỷu tay thì dừng lại và bó lại, bên dưới là vải đỏ may loe ra và dài theo hình tam giác ngược. Giữa ngực là một cái nơ chính bằng vải ren đen đấy với một viên ngọc đỏ đính giữa, phần cuối nơ còn được viền bằng màu đỏ máu. Thắt lưng được buộc lại bằng một dải vải mỏng màu đen, ở cuối mỗi cái đuôi nơ còn đính một hạt cườm đỏ nhẹ. Phần váy dưới không phồng lên mà thả thẳng xuống tự nhiên, ở giữa thắt lưng xẻ xuống hai làn vải vòng ra sau, mép vải còn được viền bằng vải đen, phần váy bên trong thả xuống thì được phủ một lớp vải trong suốt màu đen đến qua đầu gối một đoạn. Cả bộ váy dường như lấy màu đỏ máu làm nền, màu đen ở các phần nhỏ khác như một điểm nhấn đặc biệt gì đó. Phụ kiện đi cùng là một đôi găng tay chỉ ngắn đến cổ tay màu đỏ, phần cuối được cắt theo kiểu hơi nhọn về đằng trước và sau.
*mắt lóe sáng* bữa nào em vẽ bộ này mẫu cho anh đi =]]] muốn vẽ quá mà còn đôi chỗ chưa hình dung ra hết =]]]]]] *cười đê tiện*
[Công thức nấu các món ăn Nhật], [Cách pha trà ngon], [Làm thế nào để nào để trở thành một người chồng đảm đang]
phải đi mượn ... *lầm bầm*
Cậu ngó nhìn hắn ở trong bếp rửa bát rồi lại nhìn tiêu đề mấy cuốn sách đang đặt bên cạnh mình rồi giơ tờ báo lên đọc tiếp
không hiểu sao đoạn này anh cảm giác ... đổi vai vợ chồng =)) hoàn-toàn-không-có-ý-xấu =))
Mitsuyou Yuegara đầu thai làm em trai của Kumiho, hiện đang là chủ tịch của công ty Minerva, công ty kiến trúc lớn thứ hai thế giới, đứng thứ nhất là công ty Natsume của Nhật, Minerva cũng không có ý định cạnh tranh. Cậu thành công từ tay trắng mà giờ mới chỉ 25 tuổi, được cho là doanh nhân trẻ nhất và thành công nhất ở thời điểm hiện tại.
hình như khúc này có mùi tự sướng =]]
---
đã com xong ~~~ *nghía lại* hơi bị nhảm thì phải =]] 

description[4rum one-short fic] A peaceful day  EmptyRe: [4rum one-short fic] A peaceful day

more_horiz
đề nghị mấy bác ngừng ngay việc nhét hường vào mặt cháu ;;;A;;; sâu răng rồi ;;;A;;;

oneshort hay :3 nhẹ nhàng :3 và Cáo vẫn rất .... Cáo :v :v :v

mấy người giỏi quá huhu ;;;A;;; làm sao để được như mấy người huhuhu ;;;A;;;

description[4rum one-short fic] A peaceful day  EmptyRe: [4rum one-short fic] A peaceful day

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply