Title: The haunted mansion
Author: Ankh, Annie_Izu
Rating: T
Disclaimer: MB’s members
Genres: Horror, Action, Comedy, Supernatural, Psychological, Angst
Warning: Horror (nhảm =))), SA, SjA (?)
Summary:
Hội trừ tà MB. Cánh cửa dẫn đến địa ngục.
Câu slogan ấy được viết bằng bằng một kiểu font ngoằn ngoèo khó nhìn, mang một màu đỏ quỷ dị và chập chờn kì ảo. Okane nhớ mình đã từng thấy nó khi dạo quanh các website ngầm.
Cái gọi là Hội trừ tà ấy thật chất có tồn tại không nhỉ?
Dream toe toét cười, viết ngay cái dòng địa chỉ dẫn đến trụ sở của MB ra giấy không chút lưỡng lự. Okane nhìn nó khó hiểu, nhưng Dream không giải thích, chỉ tỉnh bơ bảo hình như nhà nó có ma, có lẽ nên liên lạc với một Hội trừ tà. Dù cho cả hai vẫn chưa biết được cái tổ chức ấy có thật hay chỉ là một trò đùa kì cục của cư dân mạng.
Lúc đó, Okane nghĩ, Dream quả là thích tự dẫn mình vào rắc rối. Cô cũng không ngờ rằng suy nghĩ đó sau này trở thành một lời tiên đoán thật.
[[Dream, cậu thật sự dọn đi sao?]]
Chất giọng trong vắt khe khẽ phát ra từ đầu kia điện thoại cho thấy đó là tiếng của một cô gái tầm mười tám tuổi. Dream nghiêng nghiêng đầu, mắt lơ đễnh nhìn vào màn hình máy tính đang hiển thị một trang mạng nào đó.
[[Tớ nói nhiều lần rồi, Okane. Đây là di vật người thân tớ để lại, không thể không nhận.]]
Nó đưa tay nghịch lọn tóc vàng mượt xoã dài qua vai của mình, chậm rãi đáp lời. Okane im lặng một hồi lâu, dường như đang chìm vào suy nghĩ. Dream kiên nhẫn chờ đợi bạn mình, khoé môi hơi dãn ra thành một nụ cười nhẹ. Nó và Okane đã sống cùng nhau tại khu chung cư cũ này từ lúc cả hai đứa vừa rời trường trung học để lên cao trung. Cuộc sống của hai đứa không thể gọi là giàu sang sung sướng gì. Sau giờ học, cả hai phải đi làm thêm để kiếm tiền đóng học phí và tiền nhà trọ, cũng may một phần nhờ người chủ nhà thương cho hai đứa nó nên giảm tiền cho tụi nó gần một nửa.
Dream là trẻ mồ côi. Từ lúc nó nhận thức được mình là ai thì nó đã sống trong một cô nhi viện thuộc Giáo hội Thành phố rồi. Nó thậm chí còn không biết tên cha mẹ của chính mình. Khi Dream vừa chuẩn bị vào trung học thì một vụ hoả hoạn xảy ra tại trung tâm của cô nhi viện, và nó đột ngột trở thành đứa không nhà. Dream không nhớ rõ nó đã sống như thế nào, nhưng rốt cuộc thì nó vẫn có một cuộc sống ổn định, vào học tại một ngôi trường nhỏ không danh tiếng, thuê phòng tại một nhà trọ cũ kĩ và có một người bạn rấ tốt bên cạnh. Đôi lúc nghĩ lại, nó vẫn thầm tự thán phục bản năng sinh tồn của mình.
[[Nếu cậu đã nói… thì đành vậy…]]
Okane trả lời sau một khoảng lặng dài, âm giọng nghe có vẻ buồn.
Dream cười thầm. Có lẽ ngần ấy năm sống cùng nhau đã tạo nên một mối liên kết bền chặt giữa nó và Okane. Cô bạn ấy là một người rất tốt, hiền lành và nhân hậu, một người luôn sẵn sàng hi sinh vì bạn bè mình. Nó không hiểu lí do tại sao Okane lại đến sống trong một khu nhà trọ xập xệ như vậy, trong khi gia đình cô rất giàu và cha mẹ cô là chủ một công ty công nghệ thông tin rất lớn và uy tín. Nhưng Dream chưa bao giờ hỏi. Nó không quan tâm thân thế của Okane như thế nào, và nó cũng biết Okane phải có lí do nào đó của riêng mình.
[[Đừng buồn mà.]] Nó nhẹ giọng. [[Ngày mai qua nhà tớ chơi nhé, tớ sẽ đón tiếp cậu nhiệt tình.]]
Okane khúc khích cười.
[[Biết rồi. Mà này, xâu chuỗi tớ tặng cậu đã nhận được chưa?]]
[[Tớ nhận được rồi. Nó đẹp lắm, cảm ơn cậu nhiều.]]
[[Không có chi. Thôi, tớ cúp máy, ngủ ngon nhé.]]
[[Ngủ ngon.]]
Một tiếng “tút” dài vang lên báo người bên kia đã dập máy. Dream buông một tiếng thở dài và đặt điện thoại xuống bàn. Nó dời mắt ra khỏi máy tính, xoay người nhìn một lượt căn phòng.
Đó là một căn phòng kiểu phương Tây cổ điển với bốn bức tường được phủ một lớp sơn chống thấm màu kem. Vài vết rạn nứt và vết ố nơi góc trần nhà làm căn phòng trông có vẻ gi đó xưa cũ. Chuỗi ngày dài sống trong một căn phòng nhỏ hẹp chật chội khiến nó không khỏi cảm thấy lạ lẫm với căn phòng rộng và ngăn nắp này.
Dù đã chuyển đến toà biệt thự này được một tuần, Dream vẫn chưa hết ngạc nhiên về bản di chúc để lại toàn bộ tài sản và toà biệt thự này cho mình mà một vị luật sư đã đem đến nhà trọ của nó cách đây mấy tuần. Nó đã tưởng mình hoàn toàn không còn ai thân thuộc trên đời này. Dream bật cười nhớ lại cái vẻ mặt ngạc nhiên đến mức ngốc nghếch của nó và lễ tốt nghiệp, khi mà vị luật sư vận âu phục đen bóng lịch lãm, lái chiếc limo mới cáu trờ tới trước mặt nó ngay khi Dream vừa bước ra khỏi cổng trường. Nó thậm chí đã suýt đánh rơi bằng tốt nghiệp khi ông ta đưa ra trước mặt nó bản di chúc còn thơm mùi giấy mới với dòng chữ “giao quyền thừa kế lại cho Dream Hamasaki”.
Hamasaki?
Dream không có họ, hiển nhiên. Nó vẫn thường lấy viết họ mình trên lí lịch là “Dark”. Nó không thích bóng tối, nó chỉ nghĩ bóng tối rất hợp với mình thôi.
Và lúc Dream biết được bản thân mình là người của gia tộc Hamasaki, một gia tộc đã bị xoá sổ một cách đột ngột và bí ẩn rất nhiều năm trước đây, nó đã hoài nghi dữ dội. Dream còn nhớ vị luật sư đã bảo với nó bản di chúc này là do người cô vừa qua đời của nó để lại cho nó. Hiện tại, nó là người duy nhất mang trong mình dòng máu của nhà Hamasaki còn sống sót.
Dream tặc lưỡi, nghiêng nghiêng đầu. Nó có lẽ nên thôi nghĩ sâu về việc đó, rốt cuộc cũng chẳng có ích lợi gì.
Nó di di chuột, click bừa vào vài dòng link lạ. Hình ảnh trên màn hình nhảy múa trước mắt nó. Những con chút và tranh vẽ vốn bình thường đột nhiên đượm một sắc kì bí lạ lùng. Dream ngáp dài.
Chuông đồng hồ điểm mười một giờ đêm. Bầu không gian yên ắng bao trùm khắp nơi, chỉ có tiếng gió thốc những hàng cây ngoài sân kêu xào xạc, tiếng dế rỉ rả kêu trong những ngách đá và tiếng động cơ vài chiếc xe máy đôi lúc lại chạy ngang qua con đường không bóng người.
Dream liếc nhanh qua chiếc đồng hồ mạ vàng treo trên tường, rồi quay lại máy tính và gõ vào thanh tìm kiếm dòng chữ “The Ring”.
Nó chống cằm, chán nản nhìn vào đoạn phim dài hơn một tiếng đang tại một cách chậm chạp. Một cơn gió mạnh luồn vào cửa sổ, đem một cơn lạnh đột ngột ngấm vào da thịt nó. Dream rùng mình, xoa xoa hai tay vào nhau để tìm chút hơi ấm. Đoạn, nó click chuột vào nút pause rồi bước ra khỏi ghế để đóng cửa sổ.
Ngôi nhà này thật sự cần được tu sửa lại, mọi thứ trông cứ như đã lâu lắm rồi không được ai sử dụng vậy. Khung cửa sổ hoen gỉ và cánh cửa bằng gỗ với lớp sơn màu bạc đã bong tróc khẽ kêu lạch cạch khi Dream chạm tay vào. Nó chớp mắt, cảm thấy có chút gì đó kì lạ. Chiếc chuông gió bằng vỏ ốc treo trên cửa sổ hoàn toàn không động đậy.
Dream nhoài người ra ngoài cửa. Đôi đồng tử tím thẳm nhìn xoáy sâu vào mọi ngóc ngách tối đen bên dưới khoảng sân rộng lặng ngắt. Ngoài trời không một chút gió.
Vậy, cái thứ vừa nãy thổi qua người nó là gì?
Dream còn đang nghĩ ngợi, thì một loạt âm thanh thì thầm kì lạ đột ngột phát ra từ cặp loa máy tính để bàn. Mình quên cắm tai nghe sao? Nó tựa người vào khung cửa sổ, nhíu mày nhìn màn hình máy tính với thứ ánh sáng đang thay đổi liên tục. Lúc đó, Dream vẫn còn cố trấn an bản thân bằng cách nghĩ âm thanh đó là do một đoạn phim quảng cáo vớ vẩn nào đó của máy trang web mạng và nó thật sự đã quên cắm headphone, cho tới khi một tiếng gào thét ghê rợn vang lên từ loa.
Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Tay chân Dream lạnh ngắt, nhưng nó vẫn không rời mắt khỏi chiếc máy vi tính. Một cách chậm chạp và cẩn trọng, nó từng bước tiến lại gần để nhìn rõ chuyện gì đang diễn ra.
Bụp.
Bất thình lình, đèn điện tắt phụt, màn hình máy tính và cả căn phòng đều chìm vào màu đen yên ắng. Tiếng thì thần và gào thét cũng cùng lúc im bặt.
Cúp điện.
Dream nuốt khan, nhanh chóng trấn tĩnh bản thân mình và tiến nhanh lại gần cái máy, vớ ngay chiếc điện thoại di động đặt trên bàn và bật máy. Ánh sáng mờ mờ từ màn hình điện thoại được tận dụng như một chiếc đèn pin giúp Dream quan sát xung quanh. Nó tốt hơn nên đến nhà Okane ở đêm nay thay vì ngủ lại tại toà biệt thự này. Dream có một cảm giác không an toàn.
Nghĩ tới đó, nó rọi thẳng điện thoại về hướng cửa ra vào phòng. Những bước chân của nó bỗng nhiên trở nên vội vã hơn hẳn dù nó không hiểu vì sao.
Bốp.
Một âm thanh lạ. Dream khựng lại, dường như nó vừa đá phải cái gì đó.
Nó chớp mắt nhìn xuống. Ánh sáng mờ từ chiếc điện thoại rọi vào một cái hộp quà nhỏ được bọc một lớp giấy kiếng màu đỏ nhạt.
- Xâu chuỗi của Okane-chan…
Dream thì thầm với chính mình, rồi từ từ cúi xuống nhặt chiếc hộp lên và mở nó ra. Bên trong chiếc hộp là một sợi dây chuyền được làm từ cẩm thạch màu xanh lục, ở giữa sợi dây là một mặt ngọc hình thập tự được tô điểm bởi những đường vân đỏ thẫm. Dream thầm nghĩ, Okane luôn biết cách chọn những quà quà tuyệt đẹp. Sự tập trung vào xâu chuỗi khiến Dream quên mất tình trạng hiện tại và ý định vừa nãy của mình. Nó khúc khích cười nhớ lại vẻ mặt sửng sốt và sau đó là buồn bã của Okane khi nghe nó báo tin nó sẽ dọn đi. Dream chợt nghĩ, nó có lẽ nên dọn về nhà trọ cũ và sống cùng với Okane như trước đây.
Lúc Dream còn đang chìm vào dòng suy nghĩ của chính mình, thì âm thanh “lạch cạch” vang lên liên tiếp kéo nó về thực tại. Chút ánh sáng từ ngoài hắt vào khung cửa sổ mở toang giúp nó nhìn thấy được sự rung chuyển của cánh cửa cũ kĩ, và xen lẫn vào giữa những âm thanh khô khốc đó là tiếng kêu “leng keng leng keng” của chiếc chuông gió bằng vỏ ốc.
Dream nuốt khan, liếc mắt ra bên ngoài nhìn hàng cây đang đứng yên lặng ngắt. Trời vẫn đang đứng gió.
- Một… con mèo chăng?
Âm thanh “lạch cạch” mỗi lúc một lớn dần, và vang lên từ tứ phía. Tiếng cửa sổ, tiếng chuông gió, tiếng bước chân cùng một lúc phát ra, lớn đến nổi như thể có ai đó đang đặt một cái loa phóng thanh đế khuếch đại chúng lên. Dream ôm chặt lấy đầu, nhăn mặt trước cơn đau đang nhói lên từng đợt. Những âm thanh đó cứ như đâm thẳng vào não bộ nó.
Đột ngột, mọi thứ im bặt.
Trời vẫn lặng gió. Tiếng dế kêu vẫn đều đều vang lên bên ngoài.
Dream tần ngần bỏ tay ra khỏi đầu, thận trọng ngước lên. Một cơn gió lạnh ngắt phả qua cổ nó. Dream rùng mình.
Nó từ từ quay đầu lại. Màn hình máy tính đang sáng rực như thế được cài đặt sẵn một cái máy phát điện, và từ bộ loa phát ra những tiếng “rè rè” như bị nhiễu sóng. Đèn không bật, nghĩa là vẫn đang cúp điện, vậy…
Dream nhìn như bị thôi miên vào màn hình máy tính. Những dải sóng nhiễu loạn trên màn hình đan vào nhau, tạo thành những hình thù kì quái gớm ghiếc. Và rồi hình ảnh dần dần hiện rõ.
Đó là một cảnh trong phim The Ring. Cái giếng đặc trưng cho câu chuyện, nơi con ma Sadako sẽ chui ra, hiện lên ngay chính giữa màn hình, nhưng mang một màu sắc kì lạ. Những âm thanh phát ra chỉ là tiếng rè rè khó chịu và độ phân giải của phim thì vô cùng tệ.
- Cái quái gì thế này? – Một cảm giác bất ổn dấy lên trong lồng ngực, Dream bất giác bước lùi lại.
Màn hình cứ hiển thị hình ảnh cái giếng một lúc lâu, khoảng gần một phút, và rồi bắt đầu chuyển động. Xen lẫn giữa tiếng sóng nhiễu là một bản nhạc piano với âm điệu ma quái. Bản nhạc ấy dường như không truyền qua tai mà đi thẳng vào não. Đứng từ xa, nhưng Dream vẫn có thể nhìn thấy một cái bóng đen ngòm ngoi lên từ bên dưới cái giếng, nhưng trong không giống với những gì mọi người vẫn hay miêu tả về Sadako. Nó chỉ đơn thuần là một cái bóng đen, với những bước đi xiêu vẹo và thân thể ngả nghiêng méo mó.
Cái bóng cứ bước tới gần, gần đến mức hình ảnh cuối cùng còn lại chỉ là một màn trắng xoá và khuôn mặt của nó. Cái giếng phía sau và khung cảnh u ám biến đâu mất.
Lại một khoảng ngừng khác, cái bóng dường như bất động cho đến khi nó bắt đầu mở miệng. Từ nơi có lẽ là miệng nó, một dòng dịch đỏ ối chảy ra, phủ đầy cả khuôn miệng cười rộng ngoác.
Cái bóng không có mắt, nhưng Dream vẫn có cảm giác nó đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tiếng rè rè lúc này cũng ngưng lại. Dream ra được tiếng cười, tiếng thì thầm, và tiếng nhạc ma quái. Thứ âm thanh nghe như tiếng nói chậm rãi phát ra từ loa.
“Rời….khỏi…đây..rời..khỏi…rời….đi…nhanh…khỏi…rời..khỏi…nơi…này…đi……cút…nhanh…….tránh..xa…cút…cút…đi…….”
«Cút nhanh khỏi đây, ngay lập tức.»
Cái bóng đen há miệng cười hềnh hệc, kèm theo đó là giọng nói khô khốc và lạnh lẽo. Dream giật thót. Cái bóng nghiêng đầu, cổ nó ngoẹo hẳn sang một bên. Nó đưa tay lên chạm vào màn hình và xuyên qua lớp kiếng ấy để đến thế giới bên ngoài. Cơ thể cái bóng chảy ra như thứ mực nhớp nháp rẻ tiền mà Dream từng phải dùng để viết bài. Cái bóng – nói đúng hơn là con quỷ - đang chui ra khỏi máy tính.
Mắt Dream mở to, đôi mắt tím thạch anh ngập tràn nhũng cảm xúc hỗn loạn không rõ ràng. Nhưng nó vẫn không chạy. Cả người nó đứng yên như bất động, ánh nhìn vẫn dán chặt vào cái thứ đen ngòm kinh tởm kia.
Đến khi cái bóng đã gần chui ra khỏi máy, thì Dream mới để tiếng thét của mình thoát ra khỏi cổ họng. Nó xoay người, chạy vụt về phía cửa, đoạn vớ bừa vài quyển sách trên chiếc kệ gần đấy mà ném mạnh về phía con quỷ. Nó một cước đá tung cửa và chạy biến ra ngoài. Tiếng thì thầm vẫn vang lên đều đều bên tai nó, và tiếng bước chân xuất hiện trở lại.
Nó nghe thấy tiếng nói cười ở khắp nơi. Đầu nó như muốn nổ tung và Dream dùng hết sức bình sinh mà cắm đầu chạy, chẳng cần biết nó đang chạy đến đâu. Đến khi nó nhìn lại vị trí của mình, thì trước mặt nó đã là một căn phòng bừa bộn không cửa sổ. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần sau lưng nó. Dream không còn đường khác để chạy, nếu quay ra, con quỷ đó chắc chắn sẽ bắt được nó.
Giữa cơn hoảng loạn, ánh mắt Dream lướt qua một cái tủ gỗ cỡ lớn nằm khuất trong góc phòng. Ngay lập tức, nó phóng ngay đến đó, lúng túng mở khóa tủ và chui vào bên trong. Cái tủ khá to và đồ đạc nên hoàn toàn đủ chỗ cho nó. Dream bịt chặt hai tai để ngăn tiếng nói, nhưng có vẻ điều đó hoàn toàn vô dụng. Nó nắm chặt cánh cửa từ bên trong, cố không cử động để tránh bị phát hiện. Tiếng bước chân vang lên lộp cộp bên ngoài, mỗi lúc một lúc và dồn dập như thể con quỷ kia đang chạy loạn khắp nơi mà tìm nó.
Tim Dream như ngừng đập. Đến cả thở mạnh nó cũng không dám.
Dream cứ ngồi thế bên trong tủ, và tiếng chân vẫn cứ vang không ngớt bên ngoài. Nếu bị phát hiện, liệu nó sẽ chết? Nó thật sự, thật sự nên dọn khỏi đây? Tại sao chuyện này lại xảy ra với nó, tại sao chuyện này lại xảy ra ở dinh thự của nhà Hamasaki? Rốt cuộc trong quá khứ đã có chuyện gì? Là do một lời nguyền quái ác, hay gia tộc này đã gây nên điều gì đó? Qúa nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu Dream. Nó cứ miên man nghĩ về chúng, cho đến khi mọi thứ trước mắt nó bao phủ bởi một màu đen.
Được sửa bởi annie_izu ngày Tue Oct 15, 2013 7:14 pm; sửa lần 2.
Author: Ankh, Annie_Izu
Rating: T
Disclaimer: MB’s members
Genres: Horror, Action, Comedy, Supernatural, Psychological, Angst
Warning: Horror (nhảm =))), SA, SjA (?)
Summary:
Hội trừ tà MB. Cánh cửa dẫn đến địa ngục.
Câu slogan ấy được viết bằng bằng một kiểu font ngoằn ngoèo khó nhìn, mang một màu đỏ quỷ dị và chập chờn kì ảo. Okane nhớ mình đã từng thấy nó khi dạo quanh các website ngầm.
Cái gọi là Hội trừ tà ấy thật chất có tồn tại không nhỉ?
Dream toe toét cười, viết ngay cái dòng địa chỉ dẫn đến trụ sở của MB ra giấy không chút lưỡng lự. Okane nhìn nó khó hiểu, nhưng Dream không giải thích, chỉ tỉnh bơ bảo hình như nhà nó có ma, có lẽ nên liên lạc với một Hội trừ tà. Dù cho cả hai vẫn chưa biết được cái tổ chức ấy có thật hay chỉ là một trò đùa kì cục của cư dân mạng.
Lúc đó, Okane nghĩ, Dream quả là thích tự dẫn mình vào rắc rối. Cô cũng không ngờ rằng suy nghĩ đó sau này trở thành một lời tiên đoán thật.
--o0o--
[[Dream, cậu thật sự dọn đi sao?]]
Chất giọng trong vắt khe khẽ phát ra từ đầu kia điện thoại cho thấy đó là tiếng của một cô gái tầm mười tám tuổi. Dream nghiêng nghiêng đầu, mắt lơ đễnh nhìn vào màn hình máy tính đang hiển thị một trang mạng nào đó.
[[Tớ nói nhiều lần rồi, Okane. Đây là di vật người thân tớ để lại, không thể không nhận.]]
Nó đưa tay nghịch lọn tóc vàng mượt xoã dài qua vai của mình, chậm rãi đáp lời. Okane im lặng một hồi lâu, dường như đang chìm vào suy nghĩ. Dream kiên nhẫn chờ đợi bạn mình, khoé môi hơi dãn ra thành một nụ cười nhẹ. Nó và Okane đã sống cùng nhau tại khu chung cư cũ này từ lúc cả hai đứa vừa rời trường trung học để lên cao trung. Cuộc sống của hai đứa không thể gọi là giàu sang sung sướng gì. Sau giờ học, cả hai phải đi làm thêm để kiếm tiền đóng học phí và tiền nhà trọ, cũng may một phần nhờ người chủ nhà thương cho hai đứa nó nên giảm tiền cho tụi nó gần một nửa.
Dream là trẻ mồ côi. Từ lúc nó nhận thức được mình là ai thì nó đã sống trong một cô nhi viện thuộc Giáo hội Thành phố rồi. Nó thậm chí còn không biết tên cha mẹ của chính mình. Khi Dream vừa chuẩn bị vào trung học thì một vụ hoả hoạn xảy ra tại trung tâm của cô nhi viện, và nó đột ngột trở thành đứa không nhà. Dream không nhớ rõ nó đã sống như thế nào, nhưng rốt cuộc thì nó vẫn có một cuộc sống ổn định, vào học tại một ngôi trường nhỏ không danh tiếng, thuê phòng tại một nhà trọ cũ kĩ và có một người bạn rấ tốt bên cạnh. Đôi lúc nghĩ lại, nó vẫn thầm tự thán phục bản năng sinh tồn của mình.
[[Nếu cậu đã nói… thì đành vậy…]]
Okane trả lời sau một khoảng lặng dài, âm giọng nghe có vẻ buồn.
Dream cười thầm. Có lẽ ngần ấy năm sống cùng nhau đã tạo nên một mối liên kết bền chặt giữa nó và Okane. Cô bạn ấy là một người rất tốt, hiền lành và nhân hậu, một người luôn sẵn sàng hi sinh vì bạn bè mình. Nó không hiểu lí do tại sao Okane lại đến sống trong một khu nhà trọ xập xệ như vậy, trong khi gia đình cô rất giàu và cha mẹ cô là chủ một công ty công nghệ thông tin rất lớn và uy tín. Nhưng Dream chưa bao giờ hỏi. Nó không quan tâm thân thế của Okane như thế nào, và nó cũng biết Okane phải có lí do nào đó của riêng mình.
[[Đừng buồn mà.]] Nó nhẹ giọng. [[Ngày mai qua nhà tớ chơi nhé, tớ sẽ đón tiếp cậu nhiệt tình.]]
Okane khúc khích cười.
[[Biết rồi. Mà này, xâu chuỗi tớ tặng cậu đã nhận được chưa?]]
[[Tớ nhận được rồi. Nó đẹp lắm, cảm ơn cậu nhiều.]]
[[Không có chi. Thôi, tớ cúp máy, ngủ ngon nhé.]]
[[Ngủ ngon.]]
Một tiếng “tút” dài vang lên báo người bên kia đã dập máy. Dream buông một tiếng thở dài và đặt điện thoại xuống bàn. Nó dời mắt ra khỏi máy tính, xoay người nhìn một lượt căn phòng.
Đó là một căn phòng kiểu phương Tây cổ điển với bốn bức tường được phủ một lớp sơn chống thấm màu kem. Vài vết rạn nứt và vết ố nơi góc trần nhà làm căn phòng trông có vẻ gi đó xưa cũ. Chuỗi ngày dài sống trong một căn phòng nhỏ hẹp chật chội khiến nó không khỏi cảm thấy lạ lẫm với căn phòng rộng và ngăn nắp này.
Dù đã chuyển đến toà biệt thự này được một tuần, Dream vẫn chưa hết ngạc nhiên về bản di chúc để lại toàn bộ tài sản và toà biệt thự này cho mình mà một vị luật sư đã đem đến nhà trọ của nó cách đây mấy tuần. Nó đã tưởng mình hoàn toàn không còn ai thân thuộc trên đời này. Dream bật cười nhớ lại cái vẻ mặt ngạc nhiên đến mức ngốc nghếch của nó và lễ tốt nghiệp, khi mà vị luật sư vận âu phục đen bóng lịch lãm, lái chiếc limo mới cáu trờ tới trước mặt nó ngay khi Dream vừa bước ra khỏi cổng trường. Nó thậm chí đã suýt đánh rơi bằng tốt nghiệp khi ông ta đưa ra trước mặt nó bản di chúc còn thơm mùi giấy mới với dòng chữ “giao quyền thừa kế lại cho Dream Hamasaki”.
Hamasaki?
Dream không có họ, hiển nhiên. Nó vẫn thường lấy viết họ mình trên lí lịch là “Dark”. Nó không thích bóng tối, nó chỉ nghĩ bóng tối rất hợp với mình thôi.
Và lúc Dream biết được bản thân mình là người của gia tộc Hamasaki, một gia tộc đã bị xoá sổ một cách đột ngột và bí ẩn rất nhiều năm trước đây, nó đã hoài nghi dữ dội. Dream còn nhớ vị luật sư đã bảo với nó bản di chúc này là do người cô vừa qua đời của nó để lại cho nó. Hiện tại, nó là người duy nhất mang trong mình dòng máu của nhà Hamasaki còn sống sót.
Dream tặc lưỡi, nghiêng nghiêng đầu. Nó có lẽ nên thôi nghĩ sâu về việc đó, rốt cuộc cũng chẳng có ích lợi gì.
Nó di di chuột, click bừa vào vài dòng link lạ. Hình ảnh trên màn hình nhảy múa trước mắt nó. Những con chút và tranh vẽ vốn bình thường đột nhiên đượm một sắc kì bí lạ lùng. Dream ngáp dài.
Chuông đồng hồ điểm mười một giờ đêm. Bầu không gian yên ắng bao trùm khắp nơi, chỉ có tiếng gió thốc những hàng cây ngoài sân kêu xào xạc, tiếng dế rỉ rả kêu trong những ngách đá và tiếng động cơ vài chiếc xe máy đôi lúc lại chạy ngang qua con đường không bóng người.
Dream liếc nhanh qua chiếc đồng hồ mạ vàng treo trên tường, rồi quay lại máy tính và gõ vào thanh tìm kiếm dòng chữ “The Ring”.
Nó chống cằm, chán nản nhìn vào đoạn phim dài hơn một tiếng đang tại một cách chậm chạp. Một cơn gió mạnh luồn vào cửa sổ, đem một cơn lạnh đột ngột ngấm vào da thịt nó. Dream rùng mình, xoa xoa hai tay vào nhau để tìm chút hơi ấm. Đoạn, nó click chuột vào nút pause rồi bước ra khỏi ghế để đóng cửa sổ.
Ngôi nhà này thật sự cần được tu sửa lại, mọi thứ trông cứ như đã lâu lắm rồi không được ai sử dụng vậy. Khung cửa sổ hoen gỉ và cánh cửa bằng gỗ với lớp sơn màu bạc đã bong tróc khẽ kêu lạch cạch khi Dream chạm tay vào. Nó chớp mắt, cảm thấy có chút gì đó kì lạ. Chiếc chuông gió bằng vỏ ốc treo trên cửa sổ hoàn toàn không động đậy.
Dream nhoài người ra ngoài cửa. Đôi đồng tử tím thẳm nhìn xoáy sâu vào mọi ngóc ngách tối đen bên dưới khoảng sân rộng lặng ngắt. Ngoài trời không một chút gió.
Vậy, cái thứ vừa nãy thổi qua người nó là gì?
Dream còn đang nghĩ ngợi, thì một loạt âm thanh thì thầm kì lạ đột ngột phát ra từ cặp loa máy tính để bàn. Mình quên cắm tai nghe sao? Nó tựa người vào khung cửa sổ, nhíu mày nhìn màn hình máy tính với thứ ánh sáng đang thay đổi liên tục. Lúc đó, Dream vẫn còn cố trấn an bản thân bằng cách nghĩ âm thanh đó là do một đoạn phim quảng cáo vớ vẩn nào đó của máy trang web mạng và nó thật sự đã quên cắm headphone, cho tới khi một tiếng gào thét ghê rợn vang lên từ loa.
Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Tay chân Dream lạnh ngắt, nhưng nó vẫn không rời mắt khỏi chiếc máy vi tính. Một cách chậm chạp và cẩn trọng, nó từng bước tiến lại gần để nhìn rõ chuyện gì đang diễn ra.
Bụp.
Bất thình lình, đèn điện tắt phụt, màn hình máy tính và cả căn phòng đều chìm vào màu đen yên ắng. Tiếng thì thần và gào thét cũng cùng lúc im bặt.
Cúp điện.
Dream nuốt khan, nhanh chóng trấn tĩnh bản thân mình và tiến nhanh lại gần cái máy, vớ ngay chiếc điện thoại di động đặt trên bàn và bật máy. Ánh sáng mờ mờ từ màn hình điện thoại được tận dụng như một chiếc đèn pin giúp Dream quan sát xung quanh. Nó tốt hơn nên đến nhà Okane ở đêm nay thay vì ngủ lại tại toà biệt thự này. Dream có một cảm giác không an toàn.
Nghĩ tới đó, nó rọi thẳng điện thoại về hướng cửa ra vào phòng. Những bước chân của nó bỗng nhiên trở nên vội vã hơn hẳn dù nó không hiểu vì sao.
Bốp.
Một âm thanh lạ. Dream khựng lại, dường như nó vừa đá phải cái gì đó.
Nó chớp mắt nhìn xuống. Ánh sáng mờ từ chiếc điện thoại rọi vào một cái hộp quà nhỏ được bọc một lớp giấy kiếng màu đỏ nhạt.
- Xâu chuỗi của Okane-chan…
Dream thì thầm với chính mình, rồi từ từ cúi xuống nhặt chiếc hộp lên và mở nó ra. Bên trong chiếc hộp là một sợi dây chuyền được làm từ cẩm thạch màu xanh lục, ở giữa sợi dây là một mặt ngọc hình thập tự được tô điểm bởi những đường vân đỏ thẫm. Dream thầm nghĩ, Okane luôn biết cách chọn những quà quà tuyệt đẹp. Sự tập trung vào xâu chuỗi khiến Dream quên mất tình trạng hiện tại và ý định vừa nãy của mình. Nó khúc khích cười nhớ lại vẻ mặt sửng sốt và sau đó là buồn bã của Okane khi nghe nó báo tin nó sẽ dọn đi. Dream chợt nghĩ, nó có lẽ nên dọn về nhà trọ cũ và sống cùng với Okane như trước đây.
Lúc Dream còn đang chìm vào dòng suy nghĩ của chính mình, thì âm thanh “lạch cạch” vang lên liên tiếp kéo nó về thực tại. Chút ánh sáng từ ngoài hắt vào khung cửa sổ mở toang giúp nó nhìn thấy được sự rung chuyển của cánh cửa cũ kĩ, và xen lẫn vào giữa những âm thanh khô khốc đó là tiếng kêu “leng keng leng keng” của chiếc chuông gió bằng vỏ ốc.
Dream nuốt khan, liếc mắt ra bên ngoài nhìn hàng cây đang đứng yên lặng ngắt. Trời vẫn đang đứng gió.
- Một… con mèo chăng?
Âm thanh “lạch cạch” mỗi lúc một lớn dần, và vang lên từ tứ phía. Tiếng cửa sổ, tiếng chuông gió, tiếng bước chân cùng một lúc phát ra, lớn đến nổi như thể có ai đó đang đặt một cái loa phóng thanh đế khuếch đại chúng lên. Dream ôm chặt lấy đầu, nhăn mặt trước cơn đau đang nhói lên từng đợt. Những âm thanh đó cứ như đâm thẳng vào não bộ nó.
Đột ngột, mọi thứ im bặt.
Trời vẫn lặng gió. Tiếng dế kêu vẫn đều đều vang lên bên ngoài.
Dream tần ngần bỏ tay ra khỏi đầu, thận trọng ngước lên. Một cơn gió lạnh ngắt phả qua cổ nó. Dream rùng mình.
Nó từ từ quay đầu lại. Màn hình máy tính đang sáng rực như thế được cài đặt sẵn một cái máy phát điện, và từ bộ loa phát ra những tiếng “rè rè” như bị nhiễu sóng. Đèn không bật, nghĩa là vẫn đang cúp điện, vậy…
Dream nhìn như bị thôi miên vào màn hình máy tính. Những dải sóng nhiễu loạn trên màn hình đan vào nhau, tạo thành những hình thù kì quái gớm ghiếc. Và rồi hình ảnh dần dần hiện rõ.
Đó là một cảnh trong phim The Ring. Cái giếng đặc trưng cho câu chuyện, nơi con ma Sadako sẽ chui ra, hiện lên ngay chính giữa màn hình, nhưng mang một màu sắc kì lạ. Những âm thanh phát ra chỉ là tiếng rè rè khó chịu và độ phân giải của phim thì vô cùng tệ.
- Cái quái gì thế này? – Một cảm giác bất ổn dấy lên trong lồng ngực, Dream bất giác bước lùi lại.
Màn hình cứ hiển thị hình ảnh cái giếng một lúc lâu, khoảng gần một phút, và rồi bắt đầu chuyển động. Xen lẫn giữa tiếng sóng nhiễu là một bản nhạc piano với âm điệu ma quái. Bản nhạc ấy dường như không truyền qua tai mà đi thẳng vào não. Đứng từ xa, nhưng Dream vẫn có thể nhìn thấy một cái bóng đen ngòm ngoi lên từ bên dưới cái giếng, nhưng trong không giống với những gì mọi người vẫn hay miêu tả về Sadako. Nó chỉ đơn thuần là một cái bóng đen, với những bước đi xiêu vẹo và thân thể ngả nghiêng méo mó.
Cái bóng cứ bước tới gần, gần đến mức hình ảnh cuối cùng còn lại chỉ là một màn trắng xoá và khuôn mặt của nó. Cái giếng phía sau và khung cảnh u ám biến đâu mất.
Lại một khoảng ngừng khác, cái bóng dường như bất động cho đến khi nó bắt đầu mở miệng. Từ nơi có lẽ là miệng nó, một dòng dịch đỏ ối chảy ra, phủ đầy cả khuôn miệng cười rộng ngoác.
Cái bóng không có mắt, nhưng Dream vẫn có cảm giác nó đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tiếng rè rè lúc này cũng ngưng lại. Dream ra được tiếng cười, tiếng thì thầm, và tiếng nhạc ma quái. Thứ âm thanh nghe như tiếng nói chậm rãi phát ra từ loa.
“Rời….khỏi…đây..rời..khỏi…rời….đi…nhanh…khỏi…rời..khỏi…nơi…này…đi……cút…nhanh…….tránh..xa…cút…cút…đi…….”
«Cút nhanh khỏi đây, ngay lập tức.»
Cái bóng đen há miệng cười hềnh hệc, kèm theo đó là giọng nói khô khốc và lạnh lẽo. Dream giật thót. Cái bóng nghiêng đầu, cổ nó ngoẹo hẳn sang một bên. Nó đưa tay lên chạm vào màn hình và xuyên qua lớp kiếng ấy để đến thế giới bên ngoài. Cơ thể cái bóng chảy ra như thứ mực nhớp nháp rẻ tiền mà Dream từng phải dùng để viết bài. Cái bóng – nói đúng hơn là con quỷ - đang chui ra khỏi máy tính.
Mắt Dream mở to, đôi mắt tím thạch anh ngập tràn nhũng cảm xúc hỗn loạn không rõ ràng. Nhưng nó vẫn không chạy. Cả người nó đứng yên như bất động, ánh nhìn vẫn dán chặt vào cái thứ đen ngòm kinh tởm kia.
Đến khi cái bóng đã gần chui ra khỏi máy, thì Dream mới để tiếng thét của mình thoát ra khỏi cổ họng. Nó xoay người, chạy vụt về phía cửa, đoạn vớ bừa vài quyển sách trên chiếc kệ gần đấy mà ném mạnh về phía con quỷ. Nó một cước đá tung cửa và chạy biến ra ngoài. Tiếng thì thầm vẫn vang lên đều đều bên tai nó, và tiếng bước chân xuất hiện trở lại.
Nó nghe thấy tiếng nói cười ở khắp nơi. Đầu nó như muốn nổ tung và Dream dùng hết sức bình sinh mà cắm đầu chạy, chẳng cần biết nó đang chạy đến đâu. Đến khi nó nhìn lại vị trí của mình, thì trước mặt nó đã là một căn phòng bừa bộn không cửa sổ. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần sau lưng nó. Dream không còn đường khác để chạy, nếu quay ra, con quỷ đó chắc chắn sẽ bắt được nó.
Giữa cơn hoảng loạn, ánh mắt Dream lướt qua một cái tủ gỗ cỡ lớn nằm khuất trong góc phòng. Ngay lập tức, nó phóng ngay đến đó, lúng túng mở khóa tủ và chui vào bên trong. Cái tủ khá to và đồ đạc nên hoàn toàn đủ chỗ cho nó. Dream bịt chặt hai tai để ngăn tiếng nói, nhưng có vẻ điều đó hoàn toàn vô dụng. Nó nắm chặt cánh cửa từ bên trong, cố không cử động để tránh bị phát hiện. Tiếng bước chân vang lên lộp cộp bên ngoài, mỗi lúc một lúc và dồn dập như thể con quỷ kia đang chạy loạn khắp nơi mà tìm nó.
Tim Dream như ngừng đập. Đến cả thở mạnh nó cũng không dám.
Dream cứ ngồi thế bên trong tủ, và tiếng chân vẫn cứ vang không ngớt bên ngoài. Nếu bị phát hiện, liệu nó sẽ chết? Nó thật sự, thật sự nên dọn khỏi đây? Tại sao chuyện này lại xảy ra với nó, tại sao chuyện này lại xảy ra ở dinh thự của nhà Hamasaki? Rốt cuộc trong quá khứ đã có chuyện gì? Là do một lời nguyền quái ác, hay gia tộc này đã gây nên điều gì đó? Qúa nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu Dream. Nó cứ miên man nghĩ về chúng, cho đến khi mọi thứ trước mắt nó bao phủ bởi một màu đen.
Được sửa bởi annie_izu ngày Tue Oct 15, 2013 7:14 pm; sửa lần 2.