Title: Nhân Dạng
Author: Tsubasa Kumiho
Genre: shoujo-ai, mystery, angst, psychological
Rating: K
Pairing: 2419 – Dream x Annie
Note: quà Hall (muộn) cho tiểu muội =]] xin lỗi huynh không viết nổi fic muội là uke =)) fic ăn theo 1 bộ phim huynh mới xem hôm trước, ý tưởng từa tựa như thế =]] vì có trục trặc, fic sẽ chia làm 2 part =-=
Summary: Tôi ghét việc bị mất trí nhớ ...
--- Tôi ghét việc bị mất trí nhớ ---
--- Nó cứ như sự đấu tranh giữa việc mọi người nói mình là ai và việc mình biết thực sự mình là ai ---
___
Con bé tỉnh dậy và nhận ra mùi thuốc sát trùng khó chịu đang bao trọn lấy bầu không khí ngột ngạt nơi đây. Ánh đèn lập lòe, dường như mọi nơi ánh mắt nó có thể quét được đều nằm dưới cái thống trị của sắc trắng vô vị đến lạnh lẽo. Túi nước treo cao, lủng lẳng cái ống nhỏ đưa dòng nước đỏ qua đầu kim bé tẹo mà chạy vào mạch máu nó. Nó không biết những ai đang đứng xung quanh nó, nó chỉ có thể lờ mờ thấy, đắm chìm trong những vạt áo màu trắng đục. Mấy ngày rồi, mọi thứ đều như vậy.
[ Cháu hồi phục rất nhanh. Cháu sẽ sớm khỏe thôi cháu gái ]
Chất giọng mang sắc thái của một người có tuổi mang đến cho nó cảm giác ấm cúng trong viễn cảnh tồi tệ mơ hồ lạnh lẽo này. Nó bất giác nghiêng đầu, mái tóc vàng tuyệt đẹp đã xác xơ đi biết bao nhiêu kể từ khi nó không nhận thức được gì ngoài việc nằm sõng soài trên đường với chiếc xe đạp bị cán nát. Nó nghĩ là nó đã chết, cặp ngươi màu thạch anh nghĩ rằng nó sẽ không bao giờ có thể ngắm nhìn thế gian nữa.
[ Ta chưa kiểm tra. Thực sự ta không muốn kiểm tra một bệnh nhân như cháu. Nên ta sẽ hỏi cháu một vài điều ]
Nó thấy trên chiếc tủ nhỏ ngay đầu giường, một chiếc túi xách, một chiếc ví nhỏ, một chiếc điện thoại, và một quyển sổ mang từng trang sách nhàu nát đã ngả màu.
[ Cháu có biết tại sao mình lại ở đây không? ]
Nó khép hờ mi mắt, để dòng suy nghĩ cứ thế chạy tuột qua tâm trí, chiếu lại từng hình ảnh của một thước phim mà nó nghĩ là nó đã xem trước khi chết.
[ Tai nạn giao thông --- ]
Bờ môi mỏng manh khẽ mấp máy, nó không phải yếu đến mức chỉ thốt lên được những âm điệu tựa gió bay. Nó cố tình nói nhỏ, nó không chắc lắm, nó không nhớ lắm. Vị bác sĩ tiếp tục hỏi nó một vài câu hỏi, liên quan đến những thứ đồ dùng đang nằm yên trên mặt tủ, và những lần tiếp theo nó vẫn trả lời như vậy. Giọng nó nhỏ, đứt quãng, có khi ngắt lại một hồi trước khi tiếp tục, và ở cuối câu luôn dừng lại một cách đột ngột như thể nó đang ấp úng.
[ Có điều gì mà cháu không nhớ? Có điều gì mà cháu không chắc chắn không? ]
Một câu hỏi mơ hồ. Bản thân nó cũng chưa biết phải trả lời như thế nào. Những gì bản thân đã quên, thì làm sao biết được nó đã từng tồn tại trong tiềm thức mình? Chỉ trừ khi, có cái gì đó gợi lại cho ta điều đó, hoặc những gì đã bị lãng quên sẽ mãi mãi chìm vào biển quên lãng mênh mông vô tận ở một chốn hư vô nào đó thật xa. Nó suy nghĩ một hồi.
[ Cháu --- ]
[ --- là ai? ]
___
[ Theo những gì ta xem xét được từ những món đồ cháu đem bên mình ghi gặp tai nạn, thì cháu tên là Hamasaki Dream. Cháu yên tâm, ta chỉ xem những gì cần thiết thôi. Còn những gì thuộc về riêng tư ta không động đến đâu ]
Nó đã khỏe hơn, có thể tự ngồi dậy được, tuy nhiên bác sĩ bảo đến khi bình phục hẳn mới cho nó xuất viện để tránh xảy ra bất trắc. Vị bác sĩ già mở cuốn sổ tay cũ kĩ và đưa nó xem, ở ngay trang đầu là dòng chữ nắn nót được viết bằng mực tím, có hơi nhòe, bên cạnh một đốm mực nhỏ như bất chợt bị đứt lìa khỏi đầu bút : { Hamasaki Dream }
--- Hamasaki Dream ---
Nó mở cuốn sổ, trang nào cũng đã được viết, dù nhiều hay ít, đều bằng màu mực tím ấy, đều nhòe. Và mỗi trang đều có một đốm mực, dù lớn hay nhỏ, thấm rách cái mỏng manh khô cứng trên sắc trắng đã ngả vàng. Nó lật qua loa, nhưng rồi chợt dừng lại ở một trang, một trang mà theo nó là kín chữ nhất từ đầu tới cuối cuốn sổ, và đọc. Nó đọc những dòng chữ ấy, những dòng chữ mà nó và vị bác sĩ đã cùng xác nhận đó là chữ nó viết, và tưởng tượng những gì đôi mắt thấy trên những dòng chữ khô khan. Nó thấy một người con gái, mang bên mình những sắc màu u tối nhưng đẹp rạng ngời dưới bình minh hửng nắng. Tóc dài quá gối buộc hai chùm mỏng thướt tha đùa nghịch với từng ngọn gió, óng ả một màu đen dịu dàng mà bóng đêm cũng phải e dè. Màu mắt thạch anh giống nó, sắc thái thì khác một trời một vực, nhưng vẫn rất đẹp, đủ đẹp để khiến nó mê đắm dù chỉ là ngắm nhìn qua một tích tắc.
[ Ta nghĩ cháu và cô bé đó rất thân nhau ]
Vị bác sĩ già cười hiền hậu, đưa cho nó xem chiếc ví nhỏ họ tìm thấy trong túi đồ được xem là của nó. Ở ngăn trong suốt là một tấm ảnh, mà nó nhận ra đó là ảnh chụp mình, và người con gái nó vừa hình dung ra khi đọc cuốn sổ. Cả hai tươi cười rạng rỡ, hai bàn tay xếp thành hình trái tim, kèm với đó là một dòng chữ được viết bằng keo đính kim tuyến rất nổi bật : { Hamasaki Dream ♡ Izu Annie }
--- Izu Annie ---
Thì ra đó là tên cô gái đó, nó cứ nghĩ nó sẽ phải lặn lội mà tìm cho ra cái tên đó, nhưng không. Cái tên đó đây rồi, chắc chắn là cô gái đó, không thể nhầm lẫn được, chắc chắn người được miêu tả trong cuốn sổ và người trong bức ảnh là một. Chắc chắn, nó không biết tại sao, nhưng nó có thể chắc chắn, cô gái đó là Izu Annie. Dù nó có vẻ không chắc chắn về bản thân, về việc liệu mình có phải là Hamasaki Dream hay không, nhưng đủ với những linh cảm của mình, nó chắc chắn Izu Annie chính là cô gái đó.
--- Và cô gái đó là người đặc biệt quan trọng mà không ai có thể thay thế ---
___
Hôm nay nó được xuất viện, được trút bỏ lớp trang phục trắng rã, được rời khỏi những ô gạch gò bó giam cầm nó trong một khoảng không gian nhất định. Cất đồ vào túi xách, nó nhận lấy danh thiếp của vị bác sĩ nọ, ông bảo nếu có gì có thể liên lạc và ông sẽ giúp đỡ. Đồng thời, nhận thấy dường như nó mất ăn mất ngủ vì không rõ giờ mái tóc đen mượt và cặp ngọc thạch anh sáng màu đang ở đâu, ông đưa nó một cái danh thiếp nữa. Ông bảo đó là một người quen, vôn rất giỏi tìm người, và cũng có một vốn hiểu biết nhất định trong việc mất trí nhớ và những kí ức mơ hồ. Nó gật đầu cảm ơn, rồi nhanh chóng rảo bước bước qua cánh cửa đã ngăn cách nó với thế giới bên ngoài trong suốt mấy tuần nay. Nó thực sự không nhớ được gì nhiều, nó cảm thấy hình như mình chưa từng biết đến bệnh viện này bao giờ, và mọi thứ nó nhìn thấy kể từ lúc bước chân ra khỏi bệnh viện cũng mang đến cho nó một thứ xúc cảm rất đỗi mơ hồ.
[ Mình chỉ cần tìm ra Ann-chan. Thế thôi là đủ ]
Nó quyết định chưa dùng đến những tấm danh thiếp vội, mà tự nó sẽ đi tìm người con gái ấy trước đã. Nó biết chỉ bằng những linh cảm mơ hồ sẽ khó có thể đưa nó đến chính xác với cái đích nó đang tìm kiếm. Nhưng nó tin vào những linh cảm ấy, vì nó nghĩ, không phải tự nhiên mà nó có được những xúc cảm như vậy, khi lần đầu nhìn vào tấm hình người con gái ấy sau cú va động làm kí ức nó nhòe đi bao nhiêu.
[ Mình chỉ cần tìm ra Ann-chan. Thế thôi là đủ ]
Nó hòa mình vào biển người, nhưng không để lạc mình giữa chốn xa lạ. Nó đặc biệt chú ý đến những cô gái tóc đen, và tóc hai chùm, đặc biệt để ý, liệu khuôn mặt thánh thiện ấy có thực sự tồn tại hay chỉ là ảo ảnh giữa hư vô. Bản thân nó muốn tự kiếm tìm đã, chỉ đến khi thực sự bị hai chữ bất-lực cản đường, nó mới tính mở tấm danh thiếp kia ra. Izu Annie, chắc chắn nó sẽ tìm được cô gái đó.
[ Cậu còn chưa thực hiện lời hứa của tớ cơ mà --- ]
Nó chợt nghe thấy những tiếng nấc thổn thức khi bước vào con đường đang ngập trong im lặng. Chỉ có màu đen nó nhìn thấy ở họ, dù màu tóc khác nhau, dù màu da có đậm nhạt, thứ họ khoác trên mình đều là những thớ vải đen lạnh lẽo. Khăn tay lau dòng lệ ướt đẫm gò má, dường như thứ ánh sáng hời hợt nơi ấy sắp tắt hẳn, chạng vạng trong tâm khảm mỗi người đang dần nuốt trọn lấy họ. Nó dừng bước không vì lí do gì, hoặc vì một lí do mà nó không biết, nhưng nó đã dừng lại. Nó dừng lại, hướng cặp ngọc thạch anh về phía đám người đó, thững thờ.
[ Xin lỗi mọi người. Mình về trước --- ]
Một cô gái nhỏ lặng lẽ rời khỏi đám người ấy, cúi gằm mặt như muốn giấu bặt đi những cảm xúc đang mồn một hiện rõ trên gương mặt thanh tú. Nước mắt nhiều lắm, đau nhiều lắm, như thể cuộc sống bất chợt mất đi toàn bộ sắc màu. Nước mắt nhiều lắm, nhòe bức họa đời cho rồi. Đau nhiều lắm, nát bức họa cho đời rồi. Và nó chợt kkhựng lại.
[ Ann-chan ~ Ann-chan ~ Là tớ Dream đây ~]
Nó nở nụ cười rạng rỡ, nó cảm thấy hạnh phúc. Cô gái đó đúng là Izu Annie rồi, đúng thật rồi, không sai được. Mái tóc đó, đôi mắt đó, khuôn mặt đó, nó không thể nhầm lẫn được, đặc biệt khi cảm xúc của nó trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Nó chạy thật nhanh tới đó, nó phải gặp Ann-chan, nó đã tìm ra Ann-chan rồi, không mất đến nửa ngày. Nó mong được gặp Ann-chan, nó nhớ Ann-chan, tâm trí của nó hoàn toàn ngập tràn những hình ảnh về Ann-chan kể từ phút giây đó. Ann-chan, nó đang tới gần, Ann-chan đang nghĩ gì? Ann-chan sẽ vui chứ? Ann-chan sẽ đón nó chứ? Ann-chan sẽ hạnh phúc khi được gặp nó chứ?
--- Ann-chan hốt hoảng và tránh xa nó ? ---
[ Cô là ai? ]
--- Ann-chan không nhận ra nó ? ---
[ Cậu sao vậy ~ Dream đây mà ~ ]
--- Ann-chan phẫn nộ và la nó ? ---
[ Đừng đùa !! Đừng có đùa !! Không vui chút nào đâu !! Dù cô có là ai thì biến đi ngay đi !! ]
--- Ann-chan rơi nước mắt và sầu muộn hơn ? ---
[ Sao lại thế ~ Tớ Dream đây mà ~ Cậu không nhận ra tớ sao Ann-chan ~ ]
--- Ann-chan sợ hãi và chạy khỏi nó ? ---
[ Đến giờ cô còn đùa được sao !! Hamasaki Dream mà tôi biết đã chết rồi !! Tôi vừa đi dự tang cậu ấy xong !! ]
--- … Ann-chan … ---
Cô gái bé nhỏ quay người thật nhanh, bỏ đi một mạch, chỉ để lại những tiếng nấc cứ đọng mãi nơi từng giọt không khí. Hình bóng khuất dần dưới cái ảo diệu của sương sớm, mọi thứ lại trắng. Không có mùi thuốc sát trùng, nhưng trắng rã tới lạc lõng cả nỗi lòng, sắc trắng vẫn còn đeo bám nó. Con bé tóc vàng chôn chân xuống đất, mặc cho thiên nhiên có chuyển động quanh mình, không nhích bước nổi nữa, hóa đá suốt một quãng lâu. Cái trắng rã vẫn đeo bám nó, dai dẳng.
--- Hamasaki Dream đã chết rồi ---
[ Tôi --- ]
--- Izu Annie vừa đi dự lễ tang của Hamasaki Dream ---
[ --- là ai? ]
___
Hiện nó đang ngồi trong phòng khách của một tòa nhà lớn sang trọng, thật ra cũng chẳng quá ‘lớn’ và ‘sang trọng’ như người ta vẫn nói, chỉ là nó chưa lui tới nơi nào như thế này thôi. Nó đăm đăm cặp ngọc thạch anh vào tách trà đang phả từng luồng hơi nóng vào khuôn mặt trắng sáp như búp bê của nó. Nó không uống, không phải vì khuôn mặt kì dị nó thấy được trên mặt tách trà thay vì gương mặt lúc nào cũng hớn hở cười toe của mình, chỉ đơn giản là nó không uống.
[ Nếu tôi không phải Hamasaki Dream --- Thì tại sao tôi lại có những cảm xúc của cô ấy về Izu Annie? ]
Nó đặt câu hỏi sau khoảng 13 phút im lặng, gương mặt vẫn bình thản một nụ cười, che giấu cái gượng gạo đến mức tuyệt hảo để không ai nhận ra những gì đang xoáy chặt tâm can nó lại. Nó gọi vào số điện thoại và tìm theo địa chỉ in trên tấm bìa bé bé con con mà vị bác sĩ nọ mới đưa hồi sáng, và tìm được đến đây. Nó cũng không rõ mình đang làm gì nữa, không rõ rốt cuộc mình đang gián tiếp cầu xin ở người này điều gì, một lời an ủi cho cái phũ phàng nó hứng chịu về thân phận mơ hồ của mình ư? Nó còn không chắc mình có phải Hamasaki Dream hay không mà.
[ Làm sao cô biết chắc những cảm xúc đó là của Hamasaki Dream ?~ Cũng như việc cô gái kia là Izu Annie ?~ ]
Hắn hớp một ngụm trà dù cho chỉ chạm nhẹ vào tách cũng thấy bỏng rát cả tay, điềm nhiên trả lời bằng một câu hỏi khác mà hẳn sẽ không ít người khi nghe muốn hất ngay nước sôi vào mặt hắn. Họ tìm đến hắn cũng đều chỉ có một lí do, vì họ nghe nói hắn hầu như luôn dùng những bí ẩn của nhân gian làm trò tiêu khiển, vò nát và đùa nghịch những gì mơ hồ chỉ trong một lòng bàn tay. Và cái họ muốn, là một câu trả lời thỏa đáng, chứ không phải những câu hỏi để họ thêm rối lòng. Nhưng với con bé, nó thực sự cảm thấy ở người này chút gì đó hứng thú. Nó cứ đăm đăm quan sát mái tóc đen xơ xác mà thoáng chốc như ẩn sắc đỏ tăm tối thoắt ẩn thoắt hiện dưới nắng ngày. Nó tự hỏi sao mắt trái người này phải đeo băng bịt lại, nó không ngừng quan sát thật kĩ từng cung bậc xúc cảm chưa từng hiện hữu trên con ngươi loãng đỏ khẽ khép hờ phía bên kia.
[ Tôi không tìm hiểu gì cả. Tôi chỉ đơn giản là tôi biết ]
Cuộc nói chuyện cứ thế diễn ra một cách mất thì giờ, cứ cách vài phút lặng thinh lại có một câu hỏi được đặt ra, và sau mỗi câu trả lời lại là những phút giây tĩnh lặng ấy. Một tiếng trôi qua, và mọi chuyện vẫn chưa đi được đến đâu cả, cuộc đối thoại dường như trở nên nhàm chán hơn bao giờ hết, không có câu trả lời, chỉ là những lời đáp lại dính đầy uẩn khúc.
[ Có thể cô đang bị thay thế ~ ]
Khóe miệng vẽ thành một nụ cười, đầu lưỡi ngân nga tưởng như đang hòa tấu một bản nhạc kì dị, cũng vào lúc tách trà trên tay con bé chỉ còn là những mảnh sứ vỡ tan và dòng nước đục màu loang lổ vẫn còn nghi ngút bốc hơi.
--- Hết giờ tiếp khách rồi đấy ---
Anh chặn họng hắn lại bằng việc thọc lưỡi mình vào sâu trong vòm miệng hắn, quét một vòng rộng và khuấy đảo cho hắn không còn lấy một giây mà thở. Anh đớp trọn lấy bờ môi thô ráp nhợt nhạt của hắn, làm chủ hoàn toàn khuôn miệng ẩm ướt của hắn, nhai nghiến lấy chiếc lưỡi xấc láo toàn hé ra những giọt mật ngọt ngào ẩm độc của hắn. Là người duy nhất có thể kiểm soát hắn theo cách của riêng mình, việc khiến hắn rơi vào mê muội của những nụ hôn mê đắm đã là việc thường tình mỗi lần dục vọng trong anh thèm khát ngắm nhìn những hình ảnh khổ sở của hắn mà không ai có thể thấy được.
--- Tuy nhiên chúng ta đang có một vị khách không mời mà đến ở đây ---
[ Xin lỗi tôi không đến đây để xem cảnh nóng và những giờ phút riêng tư của các vị ~ ]
--- Đuổi cô ta đi và chúng ta có thể quyện chặt lấy nhau ngay bây giờ ---
[ Ai lại muốn hãm hại cô như vậy ~ Chúng sẽ nhận được gì ~ Cô và các bạn sẽ bị hậu quả gì ~ Nhất là Izu Annie đó ~ ]
Anh khó chịu trèo lên chiếc sofa nơi hắn ngồi gác chéo chân nãy giờ, bật thẳng 3 chiếc cúc áo hắn cùng 1 lúc rồi đặt lên vùng da cổ trắng bệch của hắn những vết bầm vừa tím vừa đỏ một cách ướt át. Hắn dường như không biểu lộ chút cảm xúc nào, dù là phản ứng trở lại hay chống cự những hành động ấy, mà cũng có thể dễ dàng hiểu được nguyên nhân khi có một cặp mắt thứ ba đang quét khắp căn phòng trong cái loãng xẹt của cái đông vô hình. Tất nhiên con bé không phải loại hay soi mói người khác, chỉ là bất cứ ai trong trường hợp này cũng sẽ vô thức hướng mắt về những hình ảnh tế nhị dù cho trong đầu có muốn hay không.
--- Nếu ngươi còn giữ cô ta lại thêm 1 tích tắc nào nữa, lần này ta sẽ không cho ngươi được đứng dậy nổi đâu ---
[ Vâng. Cảm ơn ]
Con bé kéo nhẹ cánh cửa và chuẩn bị bước ra khỏi đó, mất một vài giây để nó khựng lại mà nhìn đăm đăm vào cái ổ khóa cửa, không vì lí do gì cả. Chỉ là con bé ngẫm lại, nó đến đây vì đi theo địa chỉ ghi trên tấm danh thiếp và số điện thoại để tiện liên lạc, chưa hề nhắc đến tên của kẻ mà mẩu giấy bé con ấy hướng tới. Thường thì, nó cũng không quá để tâm đến việc người ta tên là gì, nhưng đôi khi, nó cần một cái tên để có thể phân biệt và ghi nhớ những ai nó đã từng gặp gỡ.
[ Tôi phải gọi anh là gì? ]
Nó thoáng bị cái lạnh làm cho rùng mình, cơn gió này không tự nhiên mà đến. Nó dường như không ngoảnh lại ngay như nó đã dự tính, nó không biết nữa, nó dừng lại đột ngột. Và rồi nó nghe được giọng hắn, nhẹ nhàng lướt giữa bầu không khí lạc lõng, đâm thủng vào đó từng cái lỗ sâu hoắm mà đẩy âm điệu từ giọng nói của mình qua.
[ Cứ gọi tôi là Mr. Rozsika ~ ]
Căn nhà biến mất, con bé thấy mình đang chơi vơi giữa một bãi đất hoang.
--- Ngoan lắm ---
Hoặc không phải là biến mất, mà chỉ là một sự tồn tại vô hình.
[ Em luôn luôn nóng vội như vậy ~ ]
--- Là ngươi khiến ta sốt ruột ---
[ Anh chỉ trễ có vài giây thôi mà ~ ]
--- Vài giây cũng là trễ, đáng phạt ---
[ Woah ~ Anh đợi câu này mãi ~ ]
___
[ Tôi là ai? ]
Bước chân con bé nặng trĩu như thế kéo lết phía sau gót là cả tấn đá vậy, mà nó nghĩ là lần đầu tiên trong đời nó cảm thấy vậy. Nó không phải loại người quá dị ứng với những vấn đề quá đỗi mơ hồ, nhưng khi đã trở thành trung tâm của sự mơ hồ nó mới thấu hiểu. Thấu hiểu rằng, một khi đã bị sương mù che phủ, mọi thứ không hề đơn giản như đứng ngoài ngắm nhìn kẻ khác bị sương mù phủ che.
--- Hamasaki Dream mà tôi biết đã chết rồi ---
Hay nó thực sự đã nhầm? Hay nó chỉ vô-tình trông giống Hamasaki Dream? Hay những thử vật dụng ấy chỉ đơn giản là sự nhầm lẫn hoặc ai đó đã giao cho nó giữ gìn? Hay nó chỉ đơn giản là ngộ nhận những cảm xúc giành cho Izu Annie cũng như việc ngộ nhận mình là Hamasaki Dream? Hay nó chỉ đơn giản là con bé may mắn thoát chết từ tai nạn giao thông trái với cô gái xấu số mà nó tưởng nhầm rằng đó là mình?
--- Tôi vừa đi dự tang cậu ấy xong ---
Con bé cảm thấy đầu óc mình đang quay cuồng, nó thậm chí không còn nhìn rõ cảnh vật xunh quanh nữa. Đầu nó đau, nó không biết tại sao, chỉ đơn giản là nó thấy như có cái gì vừa giáng mạnh xuống đầu mình. Nó muốn ngã xuống và nhắm nghiền mắt lại ngay tức khắc, mà có vẻ như bước chân nó cũng không còn vững nữa rồi. Nó chao đảo như một con bé say rượu, nó cảm giác như toàn bộ cơ thể đều đã đồ rạp xuống mặt đường. Nó thấy cái thô ráp, cái bụi bẩn từ tấm thảm mà con người không ai không giẫm đạp lên đang áp lên da thịt. Nó loáng thoáng thấy một bóng người ở rất gần mình, nhưng nó không thể nhìn ra hay nhớ ra đó là ai. Nó chợt muốn ngủ, đôi hàng mi xinh đẹp từ từ hạ xuống, khép lại, và đưa nó vào một thế giới chỉ toàn màu đen.
[ Hay chỉ đơn giản là --- tôi điên rồi? ]
Cảnh tượng trước mắt con bé hiện giờ là một nhà kho cũ kĩ, ẩm mốc và đầy bụi bẩn. Nó thấy có cái gì lành lạnh bao lấy hai cổ tay mà hạn chế mọi cử động của nó. Nó khẽ nhăn mặt ngay khi khứu giác nhận ra một thứ mùi khó chịu đến kinh khủng, nuốt trọn lấy hai chữ không-khí tồn tại ở nơi này, vừa nồng vừa tanh. Nó thấy nó không chỉ có một mình, có một người ở bên cạnh, đang nằm, con bé nhìn không rõ, có lẽ nó vẫn còn choáng váng. Nó chỉ lờ mờ thấy một mái tóc bù xù, bộ trang phục nhàu nát, và một vũng đỏ loang lổ dưới sàn.
[ Chúng ta sẽ trừ khử con bé càng sớm càng tốt ]
Nó nghe hai giọng nói lạ, ở phía xa xa, nhỏ nhưng đủ để nó nắm bắt được những gì đang xảy ra. Mắt nó giờ đã nhìn được rõ hơn, nhưng hai kẻ đó đeo khẩu trang bao kín mặt, ăn mặc như hai vị bác sĩ, nó không biết đó là ai. Nó thấy những vật sắc nhọn, dài và sáng bóng, ngay cái đầu nhọn hoắt còn dinh dính cái gì đỏ lòm đến phát tởm. Nó nghe rõ được từng tiếng đế giày va chạm với mặt đất, không gian không một tiếng động tĩnh lặng đến lạnh sống lưng. Đâu đâu có tiếng kim loại lạch cạch va chạm, hình như là ở một hướng khác, vì cửa sổ khá thấp nên nó có thể thấy, vẫn còn có những kẻ khác, nó cũng nhận ra mọi thứ xung quanh một cách dễ dàng hơn. Cáng cứu thương, giường gắn bánh xe, cái khay còn nước đựng vài thứ sắc nhọn khác, chiếc túi và ống nhựa trong suốt treo lủng lẳng, và người đang nằm gần nó.
[ Chúng ta hành động ở đây có hơi lộ liễu quá không? ]
Tiếng đế giày, nhiều hơn, vang hơn.
[ Mày chớ có lo. Tao đã thu xếp cả rồi ]
Tiếng kim loại, nhiều hơn, vang hơn.
[ Vậy còn lão già kia? Có phải thừa thãi quá không? ]
Những cái bóng đang lớn dần, và rõ dần.
[ Lão mà sống thì chắc chắn sẽ báo cớm. Chả chừa đâu ]
Giọng nói lạ, rõ hơn, gần hơn, và cả lạ hơn.
[ Lần này phải 50/50 đó. Tao phần mày não, để tim cho tao ]
Tiếng đế giày, nhiều hơn, vang hơn.
[ Khoét đầu nó, moi cái thử tởm lợm bên trong ra mà không làm nát ]
Tiếng kim loại, nhiều hơn, vang hơn.
[ Khoét thịt nó, moi cái thứ tởm lợm bên trong ra mà không làm nát ]
Những cái bóng đang lớn dần, và rõ dần.
[ Ruột, gan, phổi, những thứ khác, cứ để cho mấy thằng kia xử lí ]
Giọng nói lạ, rõ hơn, gần hơn, và cả lạ hơn.
--- Cánh cửa được kéo xoạch ra, chúng bước vào, những vị bác-sĩ, với dụng-cụ trên tay, chuẩn bị tiến hành một ca phẫu-thuật đáng nhớ ---
Nhưng nạn nhân đã không còn ở đó nữa.
___
[ Vậy là cô đã có một cuộc tẩu thoát hoành tráng phải không ?~ ]
[ Cũng chẳng vinh dự lắm. Chúng thật ngốc. Chiếc còng ấy quá lớn so với tôi ]
[ Nhưng cách chúng dàn dựng như những vị bác sĩ cũng ấn tượng đấy chứ ~ ]
[ Chúng đã giết vị bác sĩ đã chữa trị cho tôi. Ông ấy vô tội ]
[ Chà ~ Tình hình có vẻ căng đây ~ Cô có nghĩ chúng chính là những kẻ đứng sau vụ này ?~ ]
[ Tôi đã từng nghĩ mình điên, hoặc ít nhất là ngộ nhận. Nhưng khi nhận ra hành động của những kẻ đó, tôi đã biết ]
[ Cô không định sẽ lại tìm đến những kẻ đó đấy chứ ?~ ]
[ Nếu đó là cách duy nhất. Tin tôi đi, tôi cũng chẳng mặn mà gì việc gặp lại chúng đâu ]
[ Nhưng cô có nên xem xét lại tình hình chứ ~ Chúng đông, có vũ khí, và, cô lại chỉ có một mình ~ ]
[ Tôi tưởng chúng ta ở cùng một phe ?~ ]
[ Ồ ồ tất nhiên tôi ở phe cô rồi ~ Nhưng việc ở cùng phe và cùng lao đầu vào nguy hiểm là khác nhau đấy nhé ~ ]
[ Tôi biết ~ Tôi chỉ cần một số thông tin ~ Tôi sẽ tự mình xử lí ~ ]
Con bé khẽ cựa quậy làm tấm poster cỡ lớn trên người nó tuột xuống, nó ngồi dậy và vươn vai. Hình như nó đã mơ một lúc, nó cảm thấy mệt mỏi và đã ra nằm ở ghế đá ngoài công viên, ai ngờ hai mí mắt cứ thế nhắm xuống. Kì lạ là nó vẫn an toàn, chứ thường mà ngủ lộ liễu thế này có mà mất mạng như chơi, và trong trường hợp này thì đúng là còn hơi cả kì lạ. Nó vừa mơ, nhưng nó nghĩ đó không chỉ là một giấc mơ bình thường, có lẽ Mr.Rozsika có một thứ ma lực nào đó có thể nói chuyện với người khác trong mơ. Nó thực sự cảm thấy như kẻ đó đã ở đây, nói chuyện với nó, đưa nó những thông-tin nó cần, và rồi biến mất như thể tất cả chỉ là một giấc mơ.
--- Tôi vừa đi dự tang cậu ấy xong ---
Tâm trí nó bị lấp đầy bởi những hình ảnh ấy, đôi chùm tóc quá gối đen óng mượt mà, cặp ngọc thạch anh thuần khiết, long lanh hai dòng lệ ướt nhòa tràn xuống hai gò má nhợt nhạt, xua đuổi, và tránh xa khỏi nó. Nó vẫn chưa nhớ ra những kẻ đó là ai, nhưng giờ việc đó không còn quan trọng nữa, những kẻ đó đã chia cách nó khỏi Ann-chan, đó mới là điều đáng để tâm. Nó sẽ tìm ra sào huyệt của chúng, tìm ra âm mưu của chúng, nhanh chóng báo cảnh sát và để họ quét sạch cái hang ổ đầy bụi bẩn ấy, thế là xong. Có lẽ ở đó sẽ có bằng chứng, bằng chứng rằng nó, Hamasaki Dream, vẫn còn sống, chứ không như những người khác nghĩ, chứ không như Ann-chan nghĩ.
--- Hamasaki Dream mà tôi đã biết đã chết rồi ---
Không, Hamasaki Dream vẫn chưa chết, nó vẫn còn sống đây, và nó sẽ vạch trần bức màn giả dối này. Nó sẽ không để hỏa mù che mắt Ann-chan nữa, nó sẽ không để hỏa mù chia cách nó và Ann-chan nữa, nhất định thế. Nó và Ann-chan sẽ trở lại như xưa, là những người quan trọng nhất của nhau, vượt qua ranh giới tình bạn, như bức ảnh mà nó đã mang bên mình. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc như thế, khoét đi một mảng kí ức của nó, mà nó vẫn có thể giữ chặt tấm hình ấy, tấm hình nó và Ann-chan, thì chắc hẳn, đó là thứ vô cùng quan trọng.
[ Ann-chan, nhất định chúng ta sẽ quay lại với nhau ~ Tớ hứa đấy ~ ]
___