MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

description[APH oneshort] Câu chuyện nhà kho Empty[APH oneshort] Câu chuyện nhà kho

more_horiz
Title : Câu chuyện nhà kho
Author : Himaruya Hidekazu aka tác giả bộ manga nổi tiếng Hetalia
Writer : Kumiho Tsubasa aka kẻ chỉ viết lại những gì tác giả đã viết
Genre : Shounen Ai, Slice of Life
Rating : K
Pairing : USUK – Amerika x Igirisu
Summary : chỉ đơn giản là kể lại câu chuyện nhà kho của Amerika và Igirisu
Note : đây là bài kiểm tra 15’ của mình, vì thế nên nó không được đầu tư nhiều, thời gian có hạn mà, post lên đây mình cũng không beta gì cả mà type nguyên lại những gì đã viết, trừ việc xuống dòng sau mỗi câu. đối với các nhân vật trong Hetalia mình quen gọi họ bằng phiên âm tên nước trong tiếng Nhật (America – Amerika ; England – Igirisu), nhưng trong bài kiểm tra thì mình viết bằng tên người của họ (America – Alfred ; England – Arthur) và post lên vẫn giữ nguyên như vậy. mình có thay đổi một chút so với nguyên tác của HimaHide-sama, nhưng vẫn giữ nguyên cái cốt lõi, và có thể nó hơi bị sến so với 2 nhân vật này *cười* tôi chỉ muốn họ có một cuộc hội ngộ cảm động hơn những gì đã diễn ra *smile*
Spoiler :
 
 

Một số đông người sau khi dọn nhà, thường cất những vật dụng cũ kĩ hoặc không dùng đến vào nhà kho, rồi khi nhà kho đầy, họ lại dọn chúng, bỏ đi những thứ không dùng đến và sử dụng lại một số vật dụng cũ nếu có thể.
 
Alfred nhận ra lần cuối mình dọn nhà kho là vào mùa hè năm ngoái, có lẽ giờ thực sự là lúc thích hợp để tân trang lại cái nơi tối tăm bụi bặm ấy rồi.
 
Cậu mặc nguyên bộ đồ ngủ từ tối qua, choàng thêm cái tạp dề, đeo găng tay ni lông, đầu quấn khăn và đeo khẩu trang đàng hoàng, vác cây chổi rơm, cây lau nhà, xô nước và mớ giẻ như chuẩn bị “tham chiến” trong nhà kho vậy.
 
Căn phòng này cũng phải ngang ngửa phòng ngủ của cậu, phủ lên hầi như tất cả các món đồ là mộtt ấm vải trắng, một lớp bụi dày và vài lớp mạng nhện nếu cặp mắt cận của cậu nhìn không nhầm.
 
Vào lúc cậu lật tấm khăn lên là lúc tầm nhìn của cậu bị bụi che phủ, đeo khẩu trang rồi còn thấy khó chịu chứ mà mặt trần vào đây chắc cậu sẽ bệnh luôn mất, đủ biết là cậu đã bỏ bê việc dọn dẹp bao lâu rồi.
 
Cậu phủi bụi từng món đồ, kiểm tra xem nó đã hỏng hay chưa, rồi xếp riêng đồ bỏ đi và đồ sử dụng lại; miệng thở ra và mắt nhắm nghiền mỗi lần phải xếp đồ sang bên bỏ đi và đôi ngươi xanh biếc lại như sáng lên mỗi lần tìm ra thứ gì còn có ích.
 
Vốn là kẻ có tính kiên nhẫn không cao, lần đầu tiên Alfred làm việc tỉ mỉ đến vậy, cặp lông mày dày khẽ nhau lại và mái tóc màu hạt dẻ cứ thế bết lại vì mồ hôi.
 
Ban đầu cậu tính sẽ bỏ đi món đồ chơi ấy, một chú lính chì nhỏ, thanh niên đến nơi rồi, chơi lính chì làm gì nữa.
 
Nhưng không, cậu cứ vô thức đăm đăm quan sát nó một hồi, quả thực món đồ chơi này đã cũ lắm rồi, màu đã ngả, vỏ đã trầy và xuất hiện nhiều vết nứt, trái hẳn với ngày đầu cậu trông thấy nó, hiển nhiên rồi.
 
Tâm trí cậu hiện giờ hiện lên hình ảnh một cậu nhóc ngước nhìn chú lính chì qua khung kính bằng ánh mắt ngưỡng mộ và thích thú, để rồi vui sướng mà nhảy cẫng lên sau khi mở hộp quà sinh nhật và được ôm nó trong tay.
 
Mờ nhờ hình ảnh một chàng trai lớn tuổi dịu dàng xoa đầu cậu nhóc, hiền từ mà hỏi cậu có thích không, để rồi cậu choàng đôi tay bé xíu ôm chặt lấy người anh với khuôn mặt rất đỗi rạng rỡ.
 
Tâm trí Alfred vô thức chối bỏ việc nhớ lại những hình ảnh ấy, cậu đặt chú lính chì xuống một bên và tiến hành xem xét vật tiếp theo: chiếc áo khoác.
 
Bao trùm lên nó từng là một sắc đen trang trọng nhưng trang trí và kiểu cách rất trẻ trung, giờ vải đã sờn, vai áo đã sứt chỉ và khủyu tay đã phải vá, có lẽ cũng không còn dùng được nữa.
 
Anh đã tự tay mua nó cho cậu, sau khi xem xét cửa hàng quần áo kĩ lưỡng nhất có thể, bắt cậu bỏ chiếc áo vừa mỏng vừa rách cũ đi và nhất quyết choàng cho cậu chiếc áo này bằng được.
 
Áo ấm giúp cậu tránh được lạnh, lại gợi đến cho cậu mái tóc vàng và nụ cười ấm áp của anh ,như xua tan hoàn toàn cái đông giá buốt.
 
Tuy nhiên vào lúc này, Alfred đang cố chối bỏ những suy nghĩ ấy bằng việc tự nhắc mình không được trì trệ, lại đặt chiếc áo xuống và mò tới vật tiếp theo: một cây súng săn; cậu có hơi rùng mình, định bỏ đi luôn.
 
Nhưng rồi chợt khựng lại, một vệt đỏ sẫm trải dài nơi nòng súng lại kéo sự chú ý của cậu về nó, nhìn kĩ ra thì, chỗ dính vệt đỏ hình như bị lõm lại, cậu bỗng thấy đôi tay mình như đang run rẩy.
 
Thôi đúng rồi, đúng là nó rồi, chính là thứ này, cậu khuỵu hẳn xuống, cứ như bị cái gì đè nặng lên toàn bộ cơ thể, dù có cố gắng chối bỏ, như bãn nãy, cũng không thể.
 
Cậu không nhớ là vì lí do gì, nhưng trái với những nỗ lực khuyên bảo một cách nhẹ nhàng của anh, những phút giây ngông cuồng như đã khiến cậu không còn nhận ra chính mình nữa, dù là cậu nhóc thích mê món đồ chơi chú lính chì hay cậu bé ăn vận chiếc áo khoác ấm áp anh tặng vào những đông giá rét.
 
Hàng xóm cũng nghe rõ từng lời lẽ cộc cằn thô lỗ của cậu khi ấy, giọng anh rât quả quyết nhưng dường như bị cơn thịnh nộ vô cớ của cậu lấn át hết tất cả.
 
Vớ lấy khẩu súng săn, táng mạnh nòng súng vào đầu anh, rồi cầm nó mà vùng vằng chạy khỏi nhà, xa khỏi thị trấn, không ngoái đầu lại dù chỉ một giây, đeo sau lưng là chiếc ba lô có chú lính chì và chiếc áo khoác.
 
Có lẽ Chúa trời đã tha cho kẻ ngông cuồng ấy một lối thoát, được một gia đình trung lưu nhận nuôi, đứa trẻ tự ái quyết tự xây dựng cuộc sống ở đây và mãi mãi không trở về nữa.
 
Quả thực, đã 10 năm trôi qua, Alfred lớn lên trong một cuộc sống vô cùng ổn định, để rồi hình bóng chàng trai tóc vàng ngày ấy cứ xa về quá khứ đến nỗi chỉ còn tồn tại một cách mơ hồ trong những mảnh kí ức cuối cùng còn sót lại.
 
Cho đến ngày hôm nay, dù cho có cố gắng chối bỏ, cậu cũng không thể ngăn việc hình ảnh ấy lại đang đậm dần, trờ về từ một nơi rất xa xôi được gọi là “quá khứ”, bởi những kỉ vật này là quá đỗi thân thương.
 
Cậu để lại duy nhất ba món đồ ấy, mang chúng khỏi nhà kho và quyết định sẽ tạm gác lại việc này; rồi dùng khăn lau chú lính chì và cây súng, đồng thời đem giặt chiếc áo.
 
Càng ngắm nghía những món đồ ất, cậu lại càng thấy lòng mình quặn đau, lồng ngực run rẩy mà tay chùi mắt liên tục, cố kìm nén lại cảm xúc nhưng không khỏi xót ra nghĩ rằng mình sẽ không còn cơ hội nào nữa.
 
Để gặp lại anh ấy, để hối hận.
 
Song, cậu lại càng phải nén chặt những suy nghĩ ấy lại khi nghe tiếng chuông, đồng thời tháo tạp dề, không thể để khách thấy mình trong bộ dạng này được, dù đó là ai.
 
Cánh cửa vừa mở ra, Alfred chưa kịp nói lấy một lời, đã sững người lại như phỗng, khôn xiết ngạc nhiên, trong lòng trào dâng đồng loạt biết bao cảm xúc.
 
Mái tóc vàng ấm áp, ánh mắt hiền từ, nụ cười dịu dàng, chao ôi, dù đã bao nhiêu tháng ngày vuột mất nhưng dường như con người ấy vẫn chẳng đổi thay, vẫn y như ngày anh đón cậu về từ trại trẻ mồ côi với lời hứa sẽ chăm sóc và yêu thương cậu suốt đời.
 
Và cách người ấy ôm lấy cậu, dù cho cả hai đã lớn lên biết bao nhiêu, cậu vẫn thấy mình thật nhỏ bé trong vòng tay của anh, như được trở lại làm đứa trẻ ngày ấy sà vào lòng anh trai và cũng là người thân duy nhất của mình lúc bấy giờ.
 
Nghĩ đến đây, Alfred chỉ trực tràn nước mắt.
 
“Anh Arthur, em xin lỗi!”

description[APH oneshort] Câu chuyện nhà kho EmptyRe: [APH oneshort] Câu chuyện nhà kho

more_horiz
Well, bài kiểm tra 15' của cậu K đây sao? Dài bằng bài 1 tiết của mình thì phải ^^

====

Câu chuyện được kể qua ngôi thứ ba, nhưng tất cả hiện lên theo góc nhìn của nhân vật Alfred. Một chàng trai trẻ ngỡ như đã bỏ quên quá khứ của mình, đã đi quá xa khỏi khung trời của kỷ niệm, như phó mặc mình trôi, để dòng chảy của thời gian cuốn đi ký ức. Đến nỗi khi bước vào nhà kho cũ của chính mình, vẫn còn cảm thấy như toàn những món đồ xa lạ không thuộc về mình, dọn dẹp chỉ là bản năng muốn giữ sạch sẽ, một nghĩa vụ với bản thân.

Cho đến khi nhìn thấy những món đồ kỷ niệm, ký ức ùa về rất tự nhiên, không chút cố gắng, như thể vẫn ở đó từ lâu, không hề biến mất, vậy mà cậu vẫn "trong vô thức chối bỏ việc nhớ lại những hình ảnh đó", đó là sâu thẳm lý trí đã chống lại tình cảm của trái tim, không chấp nhận quá khứ, chỉ muốn tiếp tục con đường mình vẫn đang đi... Nhưng một điều gì đó của tình cảm đã giúp ký ức tồn tại đến ngày hôm nay, thay vì mãi mãi phủ lớp bụi dày như những món đồ trong nhà kho cũ.

Chú lính chì nhỏ nhặt chứa đựng niềm vui của tuổi thơ, chiếc áo khoác là biểu tượng của thương yêu, tất cả là kỷ niệm của cậu và anh, những điều ngỡ như bé nhỏ nhưng lại chính là hơi ấm xua tan mùa đông trong tim cậu. Tất cả như đánh thức một góc khuất trong tâm hồn cậu, đánh thức một hình bóng xa xưa, nhưng chỉ mới là những điều đẹp đẽ. Bi kịch đánh dấu kết thúc cho câu chuyện của hai người, là cây súng với nòng súng dính máu.

Sau sự kiện ấy, số phận có phần may mắn cho cậu, có lẽ cũng vì thế mà cậu muốn tập trung vào cuộc sống hơn là nhớ lại anh. Người anh mà tất cả những gì cậu mang theo lúc ra đi là ký ức, cuộc cãi vã, và vết máu trên cây súng săn.

Cậu hẳn đã nghĩ mình có thể sống tiếp, cho đến hôm nay, khi đau khổ nhận ra mình yêu thương anh hơn mình nghĩ, nhận ra suốt thời gian qua, mình vẫn muốn ở bên anh. Có thể khi quá đau, quá ân hận, người ta có thể lựa chọn để tê liệt trước tất cả, và để nỗi đau cháy bỏng vào giây phút bị đánh thức?

Cái kết như một phép màu cho chàng trai đang đau khổ, khi trong khoảnh khắc ấy, gương mặt anh hiện ra, vẫn dịu dàng, như thể đang nghiêng đầu mỉm cười trong nắng sớm, đôi mắt ấy, vòng tay ấy, hẳn chính là đôi mắt, vòng tay của ngày xưa. Và cảm thấy mọi thứ vẫn vẹn nguyên như cũ, có lẽ cậu đã không đổi thay nhiều như cậu nghĩ. Một phần nào đó của cậu vẫn là cậu bé ngày xưa...

====

Ở đoạn đầu, cậu miêu tả hành động của Alfred rất chi tiết, nhưng về sau, những đoạn quan trọng như chú lính chì, chiếc áo khoác, cây súng và nhất là đoạn gặp lại anh trai đều nhanh và có phần sơ sài --> có lẽ do áp lực thời gian. Cảm xúc của Alfred biến đổi quá nhanh, từ đoạn đầu là kẻ không nhớ gì về anh, đến đoạn sau đã có cảm giác hối hận chỉ sau khoảng thời gian ngắn, trong khi suốt 10 năm trời đã không nghĩ gì về anh.

Văn phong ở đây giống văn phong học đường, biểu cảm chủ yếu bằng biện pháp kể, nên cũng có phần nhạt hơn những oneshot trước của cậu vốn rất mạnh về biểu cảm bằng miêu tả cảm xúc.

Vẫn còn lỗi type và chính tả, VD chữ "trực" ở cuối --> sửa thành "chực", nhưng chỉ trong 15' mà viết được như vậy là rất tuyệt rồi, tớ không đòi hỏi thêm nữa.

Btw, bài này được bao nhiêu điểm vậy cậu?

description[APH oneshort] Câu chuyện nhà kho EmptyRe: [APH oneshort] Câu chuyện nhà kho

more_horiz
tớ cũng cảm thấy mình đẩy diễn biến câu chuyện đã quá nhanh, và những cảm xúc của Alfred, thực sự là chưa rõ ràng, bản thân tớ cũng không ưng lắm cách cậu ta nhớ lại mọi thứ quá nhanh trong khi đã chối bỏ nó suốt 10 năm trời, cơ mà, như đã nói, áp lực thời gian *khóc ra máo* chứ nếu không tớ đã có thể đầu tư hơn để làm rõ những gì cậu ta đã cảm nhận được =]]

cơ bản vì dù sao đây cũng là bài phải cống nạp cho giáo viên *trấm nước mắt* nên tớ không thể sử dụng tối đa sự phá vỡ những quy luật văn chương được, đối với chúng ta thì không sao nhưng đối với những thế hệ đi trước, nhất là giáo viên, thì quả là 1 vấn đề không hề nhỏ =]]

đã sửa lỗi chính tả a =]] well, thật ra bài này tớ nghĩ mình viết tầm 20-25' vì được nán thêm giờ ra chơi =]] phải nói là ngoáy bút với tốc độ kinh cmn hoàng =)) giáo viên cũng phê như cậu cmt: mạch cảm xúc quá nhanh =]] tuy nhiên, sau 1 hồi vớt vát thì tớ đã leo được từ 8.5 lên 9 =))))

description[APH oneshort] Câu chuyện nhà kho EmptyRe: [APH oneshort] Câu chuyện nhà kho

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply