MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[4rum Fic] Quên

power_settings_newLogin to reply
+10
Hino Asa
Minami Ara
Carol Rido
Elfin-Ingram
Kuro Kuro
Kantono Fuminsho
Kuri Machiko
Sariyo_miame
Furin
annie_izu
14 posters

description[4rum Fic] Quên Empty[4rum Fic] Quên

more_horiz
Tên Fic: Quên
Tác Giả: Annie Izu
Thể Loại: Long Fic, 4rum Fic
Sumary:
Trong ngàn người giữa cuộc sống, nếu ngày nào đó ta thấy một ai đấy rất quen nhưng không nhớ đã gặp ở đâu thì đó không phải là chưa từng gặp mà là kí ức ấy không chừng ta đã quên đi rồi.




CHAP I



“Tôi vốn không cao thượng. Tôi là một kẻ rất ích kỉ và hám lợi. Một mạng tôi đổi lấy mạng các người, thật sự quá lời rồi. Các người quên đi sự tồn tại của tôi, các người cũng quên đi sự tồn tại của nhau, xem như huề…”

“Chúng tôi nợ cậu một mạng…”

Có tiếng cười khúc khích, nhưng nghe sao mà thê lương quá…

“Nợ cả những kỉ niệm…”

“Nhưng các người không thể nhớ…” Người con gái có mái tóc xanh biển chấm cổ dần mờ đi, nụ cười tinh nghịch vẫn nở trên môi. Chỉ là bất giác, một giọt lệ chảy dài… “Nya~ Vĩnh biệt”

“Tớ muốn nói…xin đừng quên tớ…”




--o--                                


Cánh cửa bị bất tung, thân ảnh trắng tinh khôi vụt thẳng vào nhà. Sophie khom người chống tay, thở hồng hộc, bàn tay thon mảnh quệt phăng đi những giọt mồ hôi nhễu nhại trên trán. Đôi mắt đỏ thẫm tựa viên ruby nhìn lướt qua ngôi nhà một lượt, bất chợt dừng lại trước thân ảnh người thiếu niên. Như bị kích động, Sophie vội chạy đến, ôm chầm lấy em trai cô.

-Onee…Onee-chan…?- Relic kinh ngạc nhìn biểu hiện kì lạ của chị mình. Cô ôm cậu rất chặt…rất chặt…

-Relic, Relic, Relic- Sophie nói như nấc lên, đôi vai gầy run rẩy từng hồi “Relic, Relic, Relic…”

Sau một lúc ngỡ ngàng, Relic trầm mặt. Cậu nghĩ có lẽ bản thân mình hiểu lí do vì sao chị mình như thế. Ừm…vì sao nhỉ? Bản thân cậu hình như biết nhưng…quên rồi…

-Relic, Relic, Relic…_Từng giọt nước mắt thi nhau rơi khỏi đôi mắt như ruby, cô chỉ biết vừa khóc vừa gọi tên em trai mình, chính Sophie cũng không hiểu bản thân cô. Chỉ có tận cùng trong trái tim cô là rõ nhất, nó như muốn gào lên “Relic, Relic,tốt quá rồi, chị vẫn có thể nhớ được em”


--o--


Kisaki – một thành phố lớn của nước M. Diện tích thành phố này hơn một nửa là giáp biển, là địa điểm du lịch nổi tiếng nhất nước. Vì thế, trong nước M, khi bạn thấy phía xa xa kia là một mảng xanh rờn đến tận chân trời, chắc chắn rằng bạn đang đứng trên thành phố Kisaki.

Thành phố này phát triển một cách bất ngờ, vượt bậc gần như đứng đầu cả nước, chỉ thua thành phố trung ương. Tuy nhiên, nơi đây chỉ có duy nhất một bệnh viện lớn đặt tại trung tâm, bệnh viện Tsubasa.

Trong thành phố, có một gia tộc hùng mạnh gần như nắm quyền chi phối tất cả nơi đây, tên thành phố cũng lấy từ họ của gia tộc đó – gia tộc Kisaki.


[Hậu viên, dinh tự nhà Kisaki]

-Kisaki tiểu thư, hôm nay chúng ta có một cuộc hẹn xem mắt với thiếu gia nhà Lucifer. Tiểu thư nên trang điểm xinh đẹp một chút. Mặt cũng nên tươi tắn lên. Còn mái tóc, đúng rồi, phải thay đổi kiểu tóc nữa…

-Được rồi được rồi_Kisaki Ai phẩy phẩy tay, muốn nhanh chóng tắt đi cái miệng luyên thuyên không ngừng của quản gia. Phiền chết được!

Lão quản gia trưng ra bỗng trưng ra bộ mặt ngờ nghệch cùng quái lạ, Ai khó hiểu nhìn.

-Chuyện gì?

-Tiểu thư…Mắt người…sao lại sưng rồi?_Lão quản gia nói một cách đứt quãng. Mắt vừa sưng vừa đỏ như thế, chỉ có thể là…

-A?

Ai ngơ ngác, bàn tay trắng nõn chạm vào cặp ngọc xanh biếc. Nếu nhớ không nhầm thì đêm qua, cô…khóc?


--o--                      

Tại sao…lại cô đơn như vậy?
Tôi tại sao…lại cô độc như thế này?

Tôi luôn sống một mình. Tôi là con một mà. Tôi từ lâu đã quen rồi mà.

Trong căn phòng được phủ một lớp tím sẫm, Shazumi ngơ ngác nhìn quanh. Lần đầu tiên cô cảm thấy mơ hồ như thế. Bắt đầu từ lúc thức dậy, đã thấy một mảng trống rỗng.

Trong tủ của mình, Shazumi nhìn thấy một chiếc áo đầm len được treo gọn gàng. Tim bỗng thắt lại. Bàn tay yêu kiều vô thức vuốt ve chiếc áo đó…

Chiếc áo yukata đỏ chói mắt được xếp gọn gàng làm Shazumi giật mình. Cô bắt đầu cảm thấy hoảng loạn, không hiểu vì sao, những giọt nước mắt thi nhau tuôn trào, gương mặt thanh tú phút chốc nhạt nhòa lệ.

Những chiếc áo kia của ai? Chúng vốn không phải của mình. Không phải của mình.
Sao không vứt đi? Sao không vứt đi?
Sao mỗi lần muốn vứt đi, tâm lại đau như thế?
Vì sao? Vì sao?


--o--                            


Trên cầu Sasuna, người xe tấp nập qua lại. Tsuki trong bộ đồng phục đang đạp xe theo dòng xe nườm nượp.

-Chán thật. Tự dưng lại sắp xếp một cuộc xem mắt.

Một giọng nói đầy uể oải vang lên, Tsuki giật mình, bất giác đưa mắt nhìn trân trân chủ nhân của tiếng nói đó. Anh có mái tóc trắng như tuyết xõa dài tùy tiện, đôi mắt đỏ ngầu như máu lại ánh lên tia quyến rũ, mị hoặc lòng người, vóc dáng cao ráo khó ai bì. Anh vừa than phiền vừa lơ đãng liếc xuống sông.

ẦM

Tsuki bất ngờ văng khỏi xe đạp, đập mạnh xuống đường. Một trận đau đớn ập đến làm cậu choáng váng, cơ thể cậu trở nên vô lực không cử động được. Dòng người bắt đầu hỗn độn, tên tài xế xe tải đụng trúng cậu vội vàng dừng xe chạy đến, nhưng hắn luống cuống không biết làm gì. Tsuki cố dùng hết sức còn lại của mình, vươn tay lên, như muốn chạm vào người đó. Sau này nghĩ lại, cậu không hiểu vì sao mình làm như thế, có lẽ do bản năng. Bờ môi rướm đầy máu mấp máy, nói giọng yếu ớt mà rõ ràng

-Arsha…

Arsha chợt giật mình, từng chút từng chút quay mặt lại nhìn cậu. Đôi mắt đỏ thẫm mị hoặc người chợt ánh lên tia khó hiểu cùng hoang mang.
Hình ảnh anh mờ dần, mờ dần và rồi trong đầu cậu chỉ toàn một màu đen.



Arsha vốn không có hứng thú với những tai nạn giao thông, nếu là người anh không quen biết, anh hoàn toàn không quan tâm. Chính là một giọng nói yếu ớt nào đó gọi tên làm anh giật mình, khi quay lại nhìn, giữa đám đông hỗn loạn, anh chỉ thấy một mái tóc đen bệt lên trên mặt đường lênh láng máu.
Tim chợt đập loạn một nhịp, chính bản thân Arsha cũng thấy khó hiểu về cảm xúc hiện tại của mình.

-Trời ạ! Thiếu gia, thiếu gia của tôi ơi!! Ngài chạy đi đâu vậy??

Arsha quay lại, hóa ra là quản gia nhà Lucifer. Lão hì hục chạy đến chỗ anh.

-Chỉ còn 2 giờ nữa là đi xem mắt rồi. Vậy mà lúc này ngài còn ở đây sao? Về dinh thự mau, lão gia giận lắm đấy!!!!

Trước khi theo quản gia về, Arsha quay lại nơi vừa rồi một lần nữa, chỉ thấy chiếc xe cứu thương vội vàng chở nạn nhân đến bệnh viện.


--o--                                    

Mizu tung tăng đi trên đường. Hôm nay cô rất vui nha~~~ Vừa được mama cho tiền để đi shopping, mua nhiều thứ thích lắm cơ~~ Vì vừa đi vừa ngắm trời ngắm đất ngắm mây, Mizu vô tình đụng vào một người con gái.

Đồ đạt vừa mua sắm rơi xuống đất, văng tứ tung. Cô gái đó vội vàng khom người xuống nhặt giúp Mizu.

-Tôi xin lỗi.

Sau khi nhặt xong, cả hai người cùng ngẩng mặt lên. Một thoáng ngẩn ngơ, Mizu chớp chớp mắt nhìn người con gái trước mặt mình. Cô có mái tóc vàng dài đẹp như ánh mặt trời, đôi mắt tím biếc sâu thẳm tựa màn đêm. Gương mặt này…quen lắm. Từng gặp ở đâu rồi nhỉ?

Trước sự nhìn chăm chú của Mizu, cô gái kia vội vàng đứng dậy. Mizu cũng nhận ra hành động kì quặc của mình, cũng vội vàng đứng dậy, nhận lấy những món đồ cô gái kia đưa.

-A này, chúng ta…từng gặp nhau ở đâu thì phải? Nhìn cậu quen lắm.

Mizu cười tươi, mái tóc xanh mượt mà chảy dài xuống hai vai trông vô cùng đáng yêu.
Cô gái kia ngây ngẩn một lúc, sau khi lấy lại tinh thần cũng cười thân thiện trả lời

“Ừm, nhìn cậu cũng rất quen. Nhưng đây quả thật là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau~”

Câu nói đó như một mũi tên xoắn vào tâm Mizu. Một cảm giác hối hận bỗng trần ngập lòng cô gái đó. Tại sao cô lại nói như thế chứ?

-À…Trông cậu có lẽ rất quen nhưng đúng là chúng ta chưa từng gặp nhau

Vội vàng từ biệt người con gái bèo thủy tương phùng, Mizu rời đi.

Chưa từng gặp nhau, sao lại thấy thân thuộc đến thế?
Chưa từng gặp nhau, sao lại thấy tâm đau ê ẩm vì sự vô tình của người?
Thật sự là ta chưa từng quen sao?


Trong ngàn người giữa cuộc sống, nếu ngày nào đó ta thấy một ai đấy rất quen nhưng không nhớ đã gặp ở đâu thì đó không phải là chưa từng gặp mà là kí ức ấy không chừng ta đã quên đi rồi.

description[4rum Fic] Quên EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
điều... thứ hai tớ muốn nói, và cũng là điều khiến tớ chưa muốn comt là...
có lẽ không cần nói cậu cũng hiểu :3
~~
Sophie khom người chống tay
chống tay lên?

Từng giọt nước mắt thi nhau rơi khỏi đôi mắt như ruby
thế là thao?
thiếu chữ hay thừa chữ?
Diện tích thành phố này hơn một nửa là giáp biển,
tớ có cảm giác từ diện tích dùng không đúng lắm ~
__
fic khá là triết lý :3
mà cái gì thuộc về triết lý thì nó khó hiểu lắm :3
mà cái gì khó quá thì bỏ qua cho đỡ nặng đầu :3

description[4rum Fic] Quên EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
Fic có ý nghĩa nhưng tớ vẫn không hiểu =]]]]]]]]]

Có cảm giác gì đó khi đọc fic này nhưng không biết phải nói với cậu làm sao nữa =]] *gãi đầu*

Thôi thì cố gắng phát huy cậu nhé =]]

description[4rum Fic] Quên EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
Fic ổn :3 Xây dựng bố cục khá tốt nhen :3 Đặc biệt là gây ấn tượng cho những đứa ham hố triết lý như tuôi =)))))))))) Sự thật thì tuôi muốn hack não hơn tí nữa, để vậy có phần hơi đoán được cốt truyện ây =))))))) Mà thôi, viết vậy là ok dồi, hack tiếp khả năng bị ăn gạch là 100% cmnr =))))) *le lên cơn comt fic*

description[4rum Fic] Quên EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
quên đi một ai đó, con người sẽ mang trong mình những nỗi đau ẩn dật, vô hình như chưa từng hiện hữu, nhưng rốt cuộc ở một góc khuất nào đó, mọi thứ vẫn còn tồn tại nhưng ở trạng thái rất mong manh, như thể có thể vuột mất mãi mãi bất cứ lúc nào, bởi thậm chí họ còn không biết họ lo lắng vì điều gì, họ chỉ có thể bất lực trong cái đau đớn tới quặn lòng, vì nếu không thể tìm ra nguyên nhân thì chìa khóa đưa đến lối thoát cũng sẽ sớm không còn
quên đi đau lắm chứ, nhưng nếu thực sự quên đi hoàn toàn, có lẽ sẽ phần nào tốt hơn là ở trạng thái quên nửa vời hay lo sợ việc mình sẽ sớm mất đi kí ức

description[4rum Fic] Quên EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
Hì hì tôi com cho cô Ann đây :3 máy tối qua bị lên cơn ~

Fic viết khá tốt, giọng văn có đôi chỗ chưa mượt lắm nha ~ Nếu tôi hiểu đúng thì xảy ra chuyện gì đó rồi nhân vật quên nhau hết đúng không? :o Có nhiều đoạn khá là mơ hồ, bố cục ổn :3333

btw, lấy ý tưởng là xao :v chỉ cần đừng troll tôi nhiều quá là được a *cười khổ*

description[4rum Fic] Quên EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
Tôi đoán cô định cho đây là kiếp nảo kiếp nào của nhà Mb đúng không, sao mọi người quên nhau hết thế lày :v

tôi ghét cảm giác nhìn 1 cái gì đó và cứ có cảm giác quá khứ của mình có gì gắn với nó, nhưng lại không nhớ ra, cảm giác tiếc vì mình đã quên đi những kỉ niệm, cảm giác sợ sệt vì có thể có gì quan trọng gắn với nó :3

nhưng với những người thấy quen thì không tới nỗi như thế, chỉ là ngợ ngợ 1 chút, rồi cho rằng người giống người mà thôi:3

giữa những nhân vật trong fic thì họ thật sự quen biết nhau, quên nhau mà không quên hẳn, vẫn bị một thứ kí ức gì đấy dày vò, huh, sở trường của cô vẫn là những fic mà nhân vật phải chịu đau khổ về tinh thần nhỉ X-)

Hóng chap ah~

description[4rum Fic] Quên EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
Phong văn của cô càng ngày càng hoàn thiện rồi Ọ v Ọ Mở đầu tốt nah~ cơ mà thật sự mà nói thì lúc đọc khúc mở đầu của fic, tôi hoàn toàn mơ hồ về nội dung của nó cho đến gần giữa tôi mới lờ mờ hiểu ra vấn đề * gãi đầu *

Lúc đọc cái này, tôi đã cười ~ bởi lẽ tôi đang muốn quên đi vài thứ về những người tôi từng xem là thân thiết ~ dù cho quên sẽ làm tâm hồn chịu một sự mất mát nhưng mà biết đâu tiềm thức không cho phép ta nhớ về một ai khác bởi một lí do nào đó chăng ? [sao toàn liên quan tới triết lí sống không vậy ?]

Mà nói sao thì nói chứ tôi thích đoạn cuối của cô, nó rất hay nah, mà theo văn học là mang yếu tố trữ tình ấy =]]~

annie_izu đã viết:

Trong ngàn người giữa cuộc sống, nếu ngày nào đó ta thấy một ai đấy rất quen nhưng không nhớ đã gặp ở đâu thì đó không phải là chưa từng gặp mà là kí ức ấy không chừng ta đã quên đi rồi.
Comt nhảm * lượn chỗ khác *

description[4rum Fic] Quên EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
@Yuki: Cảm ơn đã comt a :3 Tớ còn vụng trong việc dùng từ :red:Cơ mà 3 câu cuối sao nỡ troll tớ thế Ọ A Ọ À, tiện đây cho hỏi, ngoại trừ Sù thì trong MB, cậu thân với ai?
@Sariyo: Cậu comt cái rì vại =))))))) Không hiểu mà nói Fic có ý nghĩa a? =)) Nếu muốn hiểu thì đọc Fic Teacher's Day của tớ đi rồi cậu sẽ hiểu =))
@Sora: Fic tôi không hack não =)))) Rất dễ hiểu mà =)) À, cái con tóc xanh lúc đầu là ai, đố chú biết =)))
@Kumiho: Cảm ơn thầy đã comt =))) Nhờ câu cuối của thầy mà trò đã nảy ra một ý tưởng viết 5213 =)))))
@Kuro: Không troll cô đâu =))) Ship cô với Washi thôi =))))))
@El: A, có lẽ thế =)) Tôi nên cho thêm "Tragedy, Angts" vào thể loại =)))) Cơ mà không phải kiếp trước kiếp sau :3 Chỉ là một phần kí ức liên quan đến MB bị mất mà thôi :3 Cô đọc Teacher's Day của tôi đi thì hiểu a :3
@Carol: Ừ thì viết thế mới vui chứ =))) Chẳng lẽ viết Fic mà người ta vừa đọc đoạn đầu đã đoán ra kết cuộc thì viết là rì =))))) Cảm ơn cô đã comt a :3 Tôi còn kém cô nhiều lắm :3

description[4rum Fic] Quên EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
CHAP II





[-Chủ nhân, tôi muốn được nghe thổi sáo_Mái tóc xanh chấm cổ, đôi mắt xanh tựa bầu trời chớp chớp.

-Bài gì?

-Ừm…bản nhạc trong Anime Inuyasha đi~~~.

Chợt thấy trong góc có một kẻ ương ngạnh ngồi co ro, Shazumi thích thú muốn trêu đùa

-Sora, ngươi có muốn nghe hay không?

-Gì? Nghe bà bà thổi sáo? Như vậy thà giết chết tôi đi!!

-Vậy thì ngươi tự làm thủng màng nhĩ của mình đi_Ai đó cười toe toét, cười tươi đến nỗi khiến kẻ ngồi co ro trong góc rùng mình]


Tiếng sáo du dương êm dịu như mật ngọt rót vào tai những học viên ở đây. Sau khi kết thúc bản nhạc bằng sáo, vị giáo viên nhận được những tiếng vỗ tay của học trò.

-Bây giờ, hãy thử thổi điệu nhạc mà các em thấy thích nhất. Shazumi, em thử đi.

Mọi con mắt đều nhìn về phía cô gái ngồi cạnh cửa sổ, đôi mắt tím sâu thẳm hờ hững liếc họ, rồi Shazumi đứng dậy, bước ra, đến cạnh giáo viên, nhận lấy cây sáo. Cô sẽ thổi khúc nào nhỉ? Ừm…

Một âm thanh vang lên, thanh thúy, bay bổng, nhẹ nhàng mà thê lương. Tựa như những con gió đang phẫn uất, đang gào thét, đang nức nở, trong câm lặng. Gió nói gì, có ai biết, có ai hay, chỉ cảm nhận được sự thanh thoát, mát mẻ khi nó lướt qua… Đây là một khúc sáo trong Inuyasha, tại sao Shazumi cô lại thổi nó nhỉ?
Tiếng sáo du dương dịu êm vang vọng khiến lòng người mê đắm rồi vút tận không trung.


--o--


Xung quanh toàn một màu trắng. Annie ôm đầu uể oải nằm xuống giường. Mùi thuốc sát trùng thoang thoảng sộc vào mũi làm cô khó chịu muốn chết!
Thật sự là xui hết cỡ mà! Cư nhiên không hiểu vì sao cô lại bị trượt chân ngã xuống cầu thang và kết quả là phải nằm viện một thời gian để băng bó vết thương ở đầu!

Nghĩ nghĩ nghĩ, tức tức tức, đang vừa nghĩ vừa tức, bất chợt, qua lớp cửa kính, Annie thấy những người mặc trang phục bác sĩ đang vội vã đẩy cáng thương đi. Cô nhíu mày, chỉ kịp thấy được mái tóc đen rối cùng vài vệt máu không rõ ràng trên mặt người đó. Tâm bỗng một trận hỗn loạn cùng lo lắng. Tại sao a?


--o--                            

[-Em luôn thích nằm trên cao như thế? Không sợ rơi à?

-Nếu rơi được thì tốt. Em sẽ bay như ngọn gió…

Có ai đó ôm cô vào lòng, thật chặt, thật chặt, mà cũng thật ấm, thật ấm.

-Đừng theo gió. Nếu em muốn theo gió, hãy cho tôi đi cùng]


-Alisa, cậu điên hả? Lần thứ mấy trong ngày rồi?

Những người bạn xung quanh cô gần như hét lên vì tức giận. Alisa ra vẻ phiền chán, cơ thể vẫn không mảy may cử động. Hiện tại, cô đang nằm trên lang cang tầng 3 của nhà trường, nhỡ mà rơi xuống, cũng chẳng ai dám nghĩ đến hậu quả.

-Đầu óc cậu có vấn đề hả? Hay là muốn chết?

Người bạn của cô vẫn không ngừng la mắng nhưng không dám làm gì, sợ cô sẽ ngã. Alisa không trả lời, chỉ lắc lắc đầu, miệng lẩm bẩm “Không phải, không phải”

Alisa rất thích ngủ trên lang cang và luôn muốn thử cảm giác được rơi. Hình như ban nãy cô ngủ và vừa mơ. Mơ gì nhỉ? Quên rồi. Không hiểu sao dạo này Alisa rất thích ngủ, vì khi ngủ sẽ mơ, nhưng lúc thức dậy lại chẳng nhớ mình mơ thấy gì và thế là cứ ngủ tiếp, như vậy sẽ có thể mơ mãi mãi.

“Hội trưởng. Hội trưởng”

Alisa nhắm mắt, vừa định ngủ, chợt nghe những người xung quanh ré lên mừng rỡ. Hội trưởng? Ai vậy? Cô không quen. Không quan tâm. Ngủ tiếp.

“Hội trưởng, bạn học sinh này cứ thích nằm ngủ trên lang cang. Bọn em khuyên nhưng cứ không chịu nghe”

Có người kể rõ lại sự tình. Alisa nghe được tiếng bước chân ngày càng gần, và rồi, dừng lại.

“Em luôn thích nằm trên cao như thế? Không sợ rơi à?”

Giật mình choàng tỉnh, Alisa ngay lập tức ngồi dậy nhảy xuống lang cang và nhìn chằm chằm người trước mặt. Mái tóc đen dài mượt được búi cao gọn gàng thanh lịch, đôi mắt trắng như tuyết không lạnh mà ấm áp lạ lùng.

Alisa chợt thấy cái gì đó rưng rưng, như sắp khóc. Cô ngơ ngẩn nhìn gương mặt mĩ miều trước mắt.

“Cô…là ai?”

Hội trưởng Carol giật mình, bản thân không hiểu vì sao, nước mắt lại rơi.


--o--                                      

[-Em không biết bơi…

-Ara-chan, đừng lo lắng. Nơi nào chị không biết, nhưng chỉ cần là dưới biển, em sẽ không bao giờ chết. Vì có chị bảo vệ em]


Sóng biển cuộn trào, lần lượt đập vào mỏm đá, bắn tung tóe. Đứng trên vách núi, Ara tựa như một vị nữ tướng, hiên ngang nhìn xuống. Cô không biết vì sao một đứa sợ nước như mình gần đây lại hay ra nơi này đến thế. Đôi khi cô còn muốn nhảy xuống mặt nước xanh thẫm sâu thẳm đó.

-Ara! Đừng đứng nơi đó, nguy hiểm lắm. Mực nước biển dưới đấy sâu lắm a!

Có người bạn tốt bụng nhắc nhở, Ara cũng chợt hoàn hồn. Cô vội vàng quay lại nở nụ cười trấn an.

-Được rồi, tớ về đây.

Vừa quay lưng định rời đi, bất chợt, chân bị trượt, Ara ngã ngửa, rơi thẳng xuống biển.

-ÁÁ!_Âm thanh chỉ kịp thốt ra liền im bặt, chỉ còn lại tiếng mặt nước vỡ òa. Mọi thứ trở lại vẽ tĩnh lặng vốn có, sóng biển vẫn cuộn trào ập vào mỏm đá từng trận, chỉ thiếu mất một bóng hình.

~~~

Khó chịu quá…Khó thở quá…Cảm nhận được bản thân đang dần chìm đến nơi sâu nhất, cho dù có vùng vẫy cũng không thể nào làm được gì. Cho dù Ara cô may mắn không đập người vào các mỏm đá thì sớm muộn gì cũng sẽ chết chìm trong biển thôi! Sẽ…chết trong biển…

Ara bỗng vùng vẫy, cô muốn dùng hết sức lực cuối cùng của mình để làm một cái gì đó. Cô không biết là gì, nhưng cô nghĩ có thể chết ở bất cứ nơi nào, miễn không phải tại biển, không phải chết tại nơi này…
Sau một hồi vùng vẫy kịch liệt, dù có cố gắng thế nào, bản thân vẫn cứ dần dần chìm xuống. Đến khi không còn không khí mà muốn ngất đi, Ara chợt nghĩ lí do tại sao. Tại sao…cô lại không muốn chết ở biển?

Trong làn biển xanh thẫm, một người con gái bơi đến cạnh Ara, cô ta không có chân, chỉ có chiếc đuôi cá khẽ vẫy trong nước, cánh tay thanh mảnh ôm lấy người con gái đã ngất rồi bơi đi.




-Cô…

Đó là từ đâu tiên khi Ara mở mắt. Vừa thấy đôi mắt đen láy cùng mái tóc xõa dài lượn sóng màu biển cả của người con gái trước mặt, Ara chợt thấy vui mừng. Cô biết chắc mình sẽ không chết trong biển mà! Cô biết chắc người này sẽ cứu cô , luôn luôn cứu cô. Nhưng…vì sao? Và người này…

-…Là ai?

Việc người này cứu mình hay cái đuôi cá vẫy bạch bạch trên nền cát của cô ta cũng đều không làm Ara ngạc nhiên. Có lẽ cô biết lí do nhưng hình như quên rồi. Quên cả thân phận của người con gái này.

Người cá ấy hơi ngẩn ra một lúc rồi lại cười, nụ cười dịu dàng mà buồn kì lạ. Tay vẽ vời lên cát tạo ra một chữ, Ara nhìn xuống dòng chữ đó rồi cũng cười toe.

-Umiko Omoni. Tôi sẽ nhớ mãi cái tên này.

[Đương nhiên…em sẽ không quên tên của chị…lần nữa]

Ara không biết tại sao, nơi nào đó thật sâu trong thâm tâm mình lại có suy nghĩ như thế.


--o--                                          

Cái người hồi sáng mà Annie thấy lướt qua, giờ đang nằm trên giường bệnh cạnh cô. Nhịp tim bình thường, điện não bình thường, chỉ là người đó vẫn chưa tỉnh. Annie không hiểu, cô không biết được cảm xúc hiện tại của mình. Khó khăn khập khiễng đến cạnh giường bệnh của người đó, nhìn thấy gương mặt góc cạnh thanh tú tinh tế xinh đẹp rõ hơn, mái tóc đen xõa lòa xòa trên giường trắng, cái mũi cao bị ống thở chụp vào.

-Onii-chan…

Bất giác, những giọt nước mắt liên tục trào ra, trào ra, lăn dài trên má. Annie ôm mặt, cố ngăn tiếng thổn thức nức nở của mình. Bản thân cô cũng không biết lí do vì sao…


--o--

-Usan, chuyện gì vậy?

Nhìn thấy cô bạn cùng lớp của mình đứng như chết trân tại một góc trong khu sau trường, Sakura khó hiểu hỏi. Chỉ thấy cô ta run rẩy chỉ tay về một hướng, Sakura nhìn theo.

Trong lùm cây, xác một người đàn ông trông vô cùng kinh dị, từ phần bụng lên đến cổ rách tang như có thứ gì đó xé toạc ra, thứ chất lỏng đỏ thẫm văng khắp nơi, bết cả một vùng. Các thớ thịt nát bấy, vươn vãi trên các lá cây, và trong cơ thể bị xé nát của ông ấy, tuyệt không có bất kì một bộ phận nội tạng nào ngoại trừ xương.

Có tiếng người hét lên kinh hoàng, Sakura cũng giật run người, đôi chân như nhũn ra mà ngồi bệt xuống đất. Bờ vai không ngừng run rẩy, cô bất giác lắp bắp:

-Chúng…trở lại rồi.





------------------------------------------------------------


Có lẽ tuýp [Who are you] dùng hơi nhiều trong đây.
Nó giống như người đó rất quen, quen lắm nhưng là ai thì không nhớ nên phải hỏi
Và người được hỏi [là ai] lại thấy ngỡ ngàng hay đau lòng vì một lí do nào đó.
Tình hình thì chap 2 ngày lòng vòng đủ rồi, bắt đầu từ chap 3 sẽ vào vấn đề chính =))
Mới đầu định là viết một fic ngược tâm mọi người cho vui, nhưng nghĩ lại, như vậy thì nhàm quá nên dự là sẽ có tí máu me horor vào :red:

Khả năng miêu tả của mình vẫn giậm chân tại chỗ Ọ A Ọ

description[4rum Fic] Quên EmptyRe: [4rum Fic] Quên

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply