o0o Dạ khúc o0o
Title: Dạ khúc
Author: Midori Mitsuki
Fandom: Bakugan New Vestroia
Disclaimer: không một ai thuộc về Mid hết!!!
Gernes: shounen-ai, dark, murdered, death, OOC, slight yaoi, angst, POV,…
Category: one-shot, free poem
Status:completed.
Pairing: Keith x Gus
Rating: PG-15
Source: here.
A/N: trong film Keith và Gus là chủ tớ và Mid muốn khai thác sâu vào mối quan hệ này.
Note: Sa/Ya và Death, ai không thích Back giùm~
Summary:
o0o Dạ khúc o0o
Dạo khúc nhạc đêm khuya…nốt nhạc réo rắt…
Hãy cùng tôi khiêu vũ bản cuối nào…người ơi…
~*+*+*o0o*+*+*~
Đã nhiều lần thức giấc giữa canh thâu
Đêm khuya vũ khúc người chơi thêm sầu
o0o
Lần đầu gặp người bên vườn hồng chớm nở
Tôi biết mối ràng buộc đang dần được hình thành giữa đôi ta
Người nhìn tôi bằng đôi mắt to tròn thơ ngây
Mắt xanh sáng quắc ta trao lại ánh nhìn
Sợi xích định mệnh hình thành
…
Cừu non rơi vào bẫy sói…
Cuộc chơi bắt đầu…
o0o
Giữa đêm khuya, ngân vang một khúc nhạc
Giữa đêm khuya, khẽ khàng một điệu vũ
Giữa đêm khuya, nhẹ nhàng một bước chân
Lặng ngắm vũ khúc giữa đêm khuya
Trong không gian tĩnh mịch, mình tôi đứng mãi đây
Lặng ngắm thiên thần tung cánh
Lượn bay, trước khi chìm vào trong câm lặng
…
Dạ khúc…nhạc khúc giữa đêm khuya…
Khơi dậy…hồi chuông tử thần..
o0o
Ngày ngày đều trôi qua một cách bình lặng
Tôi luôn được khoác lên người những bộ cánh đẹp đẽ và thanh cao
Và đổi lại là sự trung thành đến tuyệt đối tôi luôn dành cho người
Như con chó săn luôn kề bên cạnh chủ
Như con ong lạc bước luôn kề cận bên hoa
Ngày ngày tôi luôn được gần bên và ngắm nhìn người
Dù thân tôi chỉ là phận tôi tớ
o0o
Chẳng biết từ bao giờ, luôn hằn vào sâu trong tâm trí
Là hình bóng người mạnh mẽ, hiên ngang
Tà áo choàng phất phơ màu đỏ thẫm
Tóc vàng dài, dựng đứng thoảng màu nắng
Mắt xanh sáng quắc, long lanh hạt sương thu
Người đẹp hơn cả thảy mọi thứ trên đời
Người ngự trị nơi góc cuối cùng của trái tim tôi
Người ám ảnh tôi trong từng cơn mê ngủ
Hình bóng người khắc sâu cả những nốt nhạc tôi chơi
Nhưng làm sao tôi có thể nói…tôi yêu người?
Khi phận tôi như trâu bò dê chó?
o0o
Nắm chặt mái tóc sóng sánh biếc xanh
Ném mạnh thân người xuống nền đất lạnh
Hành hạ người…là thú vui lới nhất của cuộc đời tôi
Tôi muốn nhìn những giọt lệ của người
Tôi muốn nghe thanh âm trầm ai oán
Tôi muốn uống sạch dòng máu thơm ngọt kia
Tôi muốn đốn ngã đôi chân cao quý
Tôi muốn chém đứt những ngón tay trắng muốt kia
Tôi muốn bẻ gãy cánh thiên thần
Tôi làm cho người thân tàn ma dại
Để ngăn người tiếp tục dạo lên khúc vũ canh thâu thanh vắng
Thứ mà đối với tôi…là một liều thuốc độc
…
Dạ khúc…khúc vũ giữa đêm thâu
Là thứ độc dược kinh tởm nhất…dẫn tôi vào mê hồn trận của cơn say ái tình…
Không có đường quay lại
o0o
Ngày ngày trôi qua một cách bình lặng
Vẫn là tôi lẽo đẽo theo chân người với sự trung thành tuyệt đối
Có chăng khác là…sợi xích cứng ngắt kia…
Đã trở nên chặt thắt đến ngạt thở…
Tròng vào cổ tôi như một chiếc thòng lọng sắt
Siết chặt đến nỗi…tôi không thể thoát ra
Mãi mãi…phục tùng người…
Với lòng trung thành tuyệt đối…
o0o
Đêm dần buông
Sương xuống lạnh
Bàn tay tôi khẽ lướt nhẹ bên phím đàn
Chân tôi khẽ nhịp nhịp theo khúc dạ ca…
Dạ khúc…trỗi lên…
Mình tôi với tôi…giữa đêm khuya thanh vắng
Cùng sự thanh thản của tâm hồn
o0o
Rảo bước trên hành lang dài và rộng
Tôi đi theo sự mời gọi của câu ca
Dịu êm, quyến rũ, nồng nàn, thiết tha
Đôi đồng tử trợn lên trên nền mắt trắng
Đập vào mắt tôi hình dáng ai kia
Múa may dạ khúc đêm khuya
Nghìn sao soi rọi thân hình mảnh mai
Dù trên mình muôn ngàn thương tích
Người vẫn nhảy một cách điêu luyện đến lạ kì
Tôi nhìn người, đê mê, say đắm
Và lạc bước vào mê lộ tình ca
o0o
Trời mưa
Nặng hạt
Gió đông
Thổi buốt
Thật lạnh lẽo làm sao
Dựa đầu vào cây cột thạch cao vững chãi, tôi thẫn thờ nhìn khóm hồng đầy gai
Tầm nhìn xa dần, mờ dần rồi vụn vỡ
Mi mắt trĩu nặng khép nhẹ trong lặng im
Mưa đang ru tôi đấy, phải không?
Ru tôi vào giấc mộng yêu đường vời vợi xa?
…
Trong một thoáng chập chờn nhẹ thoảng qua
Tôi chợt thấy tà áo nhung màu lửa
Trùm lên vai tôi êm ấp
Môi bất giác nhoẻn nụ cười hạnh phúc
Và trong giấc mơ trưa, tôi chìm đắm trong màu hồng đẹp tươi
o0o
Nhẹ bước thôi, đừng làm người thức giấc
Đã bao lâu rồi, tôi không thể thấy nét bình yên trên gương mặt ấy?
Chuỗi ngày qua, chỉ toàn máu đổ lệ rơi,
Chuỗi ngày qua, chỉ toàn là tôi nhấn chìm người trong bể khổ
Đã bao lâu rồi tôi không còn được thấy nụ cười hồn nhiên tươi tắn nơi vườn hồng hôm ấy…?
Yêu người lắm, biết không…?
Càng yêu, mới càng hành hạ người
Vì tôi không muốn thiên thần ấy sa vào bẫy tình đau đớn
Của một kẻ còn tồi tệ hơn cả ác quỷ như tôi…
…
Tựa đầu người vào vai tôi
Ngắm nhìn cơn mưa đông ngày ấy
Ngủ đi, hãy ngủ thật say, thật sâu
Hãy có những giấc mơ thật đẹp
Để sau khi mở mắt, trước mặt người chỉ toàn là thảm bi
o0o
Phải là mơ chăng…?
Người đang ngủ bên tôi, phải là mơ chăng…?
Nếu là mơ, xin cho tôi đừng bao giờ tỉnh dậy
Cho dù phải sống trong ảo mộng mĩ lệ, còn hơn phải đối diện với sự thật đắng cay…
Chìm đắm vào cơn mê
Ngày mưa đông hôm ấy
…
Tận khuya…vẫn ở bên người…
Dạ khúc khẽ ngân vang…
o0o
Ngày ngày trôi qua một cách bình lặng
Sợi thòng lọng xích sắt lỏng dần
Tôi vẫn lặng lẽ ngắm nhìn người từ trong bóng tối
Không cần người chấp nhận tôi đâu, không cần người hồi đáp tình cảm của tôi đâu
Chỉ cần mãi mãi, vĩnh viễn ở bên người, với tôi chỉ thê là đủ
Cho dù phải sống dưới phận kẻ bề tôi
Tôi cũng cam lòng…
Còn lời yêu kia, chắc hẳn tôi sẽ vĩnh viễn cất sâu vào tim
Thật sâu, thật sâu, sâu thẳm, tận trong góc tối nhất của tâm hồn
Và nếu có thể, tôi mong mình sẽ giết chết nó
Không cho bất kì ai biết, kể cả người
Bí mật của riêng tôi…
o0o
Mỗi sớm mai thức dậy, tôi đều mong sẽ thấy bóng dáng thân quen ấy đứng phía cuối chân giường
Dáng người mảnh khảnh mà khỏe khoắn trong lớp áo sang trọng màu nâu của đất
Mái tóc bồng bềnh màu xanh lơ như đôi đồng tử của tôi, thật dài và mềm mại
Ánh mắt hiền hòa lẫn vào chút cô độc, hiện hữu trên đôi nền mắt rêu xanh
Cúi đầu chào tôi,và cười thật nhẹ
Lăng xăng chạy đi chuẩn bị một buổi sáng hoàn hảo cho tôi
Chọn cho tôi bộ cánh tôi thích, lấy cho tôi đôi giày tôi ưng
Mang đến cho tôi món điểm tâm còn nóng hổi
Tôi nhìn dáng người chạy ra khỏi phòng để tôi được một mình yên tĩnh, trong lòng mâu thuẫn cảm xúc làm sao
Tôi muốn ôm lấy người, muốn chiếm trọn cả tâm hồn lẫn thể xác, muốn biến người thành sở hữu của tôi
Nhưng tôi cũng muốn sỉ vả người, muốn đối xử tệ bạc với người, muốn hành hạ tra tấn, để người ghét tôi, thù tôi, hận tôi
Để người vỗ cánh bay khỏi cuộc đời tôi…
Cái thế giới thối nát này, tôi không muốn nhấn chìm người vào trong vũng lầy ấy…
Tôi muốn người được tự do
…
Yêu người lắm,…biết không?
o0o
Lòng tôi bỗng thấy xót xa, người càng lúc càng héo hon gầy mòn
Tôi muốn quan tâm chăm sóc, tôi muốn xoa dịu nỗi đau của người
Nhưng người tránh né tôi, người xa lánh tôi
Thật đau, đau lắm, như tim tôi bị ai chích máu ấy
Tôi đã làm gì sai chứ?
Vẫn một lòng trung thành với người
Vẫn bên người như hình với bóng
Vẫn cư xử như một kẻ bề tôi biết vâng lời
Vậy thì…tôi đã làm gì sai?
Hả người?
“Biến khỏi mắt ta…Đồ phiền phức…”
Thật sao?
Người xua đuổi tôi? Tại sao chứ?
Lệ rơi lã chã, người quay mặt đi
Cất bước, đi khỏi chỗ nào có sự hiện hữu của tôi
Tim tôi như bị đâm xuyên qua, thật dứt khoát và tàn nhẫn
Tôi đã làm gì sai?
…
Lại một lần nữa, sợi xích siết chặt
Thắt chặt đến ngạt thở
Đêm dài lắm mộng, chỉ mình tôi với tôi
Tự mình khiêu vũ đoạn dạ khúc trầm buồn
o0o
Và rồi lặp lại chuỗi ngày như ác mộng
Người mắng tôi, sỉ nhục tôi, đánh đâp tôi, tra tấn tôi như thể tôi là con thú hoang chưa thuần hóa…
Như thể tôi là tên tù nhân đáng chết nhất trên đời
Người nhìn tôi, mắt xanh khinh bỉ
Lòng tôi quặn đau
Tại sao chứ? Tôi đã làm gì sai?
“Ngươi là nô lệ của ta, là món đồ chơi rẻ tiền của ta”
G...Gì chứ???
Với người, tôi chỉ là thế thôi sao?
Sự thật tàn nhẫn quá…
o0o
Người tưởng tôi không có trái tim sao? Tôi cũng biết đau chứ!
Sao mà không đau, khi chính tay tôi hành hạ người?
Đêm đêm, đồ như người đã say ngủ
Tôi đều đến lặng ngắm con người nhỏ bé mong manh
Nằm co ro trong một góc nệm sát tường
Với hằng hà sa số vết thương khắp thân thể
Tôi thấy tự hận chính bản thân mình
Con người còn tồi tệ hơn cả ác quỷ
Nhưng, chỉ thế này thôi vẫn chưa đủ
Chưa đủ để người hận tôi, chưa đủ để người hận tôi
Chưa đủ để người rời bỏ tôi
Phải tàn nhẫn, phải độc ác hơn nữa
Vì tôi là…con người còn xấu xa hơn cả ác ma…
o0o
Trong đêm khuya tĩnh mịch, tiếng thét tủi nhục khẽ vang lên
Xét tan tấm màn đen thêu dệt nhiều ánh sao đêm lấp lánh
Mạnh bạo, nhẫn tâm, tàn ác, tôi chiếm hữu người
Sao? Tàn độc quá phải không?
Không ngờ tới phải không?
Lạc thú đang chiếm giữ linh hồn tôi
Tôi hành hạ con người đang quằn quại đau đớn
Khóc to lên, thét to lên
Cho tôi thấy sự oán hận và nhục nhã trong thanh âm lệch lạc của người
…
Người đã là của tôi…
Và chỉ riêng mình tôi thôi…
…
Chuông đổ những hồi sau cuối
Âm vang…dạ khúc buồn…
o0o
Tôi đã thuộc về người
Vậy sao?
Tại sao tôi không thấy hạnh phúc, mà chỉ thấy cuồn cuộn trong lòng niềm uất hận dâng tràn nơi cổ họng, nhiều đến nỗi không thể dằn xuống
Người…là một con ác quỷ!
Tại sao chứ?
Nếu căm ghét tôi, hãy xua đuổi tôi
Tại sao lại nhục mạ tôi như thế???
Dồn nỗi uất ức vào phím đàn
Dạo khúc cuối…rồi thôi…
Ly biệt từ đây…vĩnh viễn…
Hỡi người tôi yêu…
Và cũng là người tôi căm hận nhất trên đời!!!
o0o
Thiên thần vỗ cánh bay xa
Thoát khỏi chốn địa ngục dương trần
Nửa mừng, nửa đau
Tôi tự hỏi mình đã làm đúng chăng?
Không sao. Tôi đã làm đúng
Người đã ra đi, về thiên đường ngập tràn ánh sáng
Địa ngục u tối này, là nơi chốn của tôi
Là nơi tôi thuộc về, cho đến chết
…
Cho đến chết…
o0o
Đến giờ đã bao nhiêu năm tháng trôi qua rồi nhỉ?
Tôi không biết. Khái niệm thời gian đối với tôi đã không còn tồn tại nữa rồi…
Sống vật vờ như cái bóng, không có người bên cạnh…
Người…
Tôi nhớ người…
Bây giờ người ra sao?
…
Dù kí ức đớn đau ngày ấy vẫn còn hằng sâu trong kí ức
Dù lòng hận thù vẫn còn dâng trào trong tim
Nhưng tôi vẫn yêu người
Tôi muốn ở bên người, tôi muốn ôm lấy người, tôi muốn…
Tôi muốn gặp lại người!
o0o
Vẫn tòa lâu đài ấy, vẫn vườn hoa hồng ấy
Vẫn bệ nước trong veo, vẫn dương cầm dạo nhạc réo rắt
Thế nhưng, người đâu rồi…?
…
Mở toang cánh cửa to
Đập vào trong ánh mắt
Một chiếc quan tài kính
Lặng thầm giữa đêm đông…
o0o
Người ơi!!!!!!!!!
Tại sao chứ???
Tại sao lại bỏ rơi tôi một mình nơi trần thế???
…Quỵ ngã trước lớp kính dày, lệ chan hòa trong đôi mắt…
Gào thét giữa đêm đông u tịch
Chợt cảm thấy hơi ấm kề bên
Quay đầu nhìn, mở to mắt rêu kinh ngạc
Là người, mờ đục như chiếc bóng…
Lao đến bên người, và chạy xuyên qua
Thẫn thờ trong hụt hẫng
Chỉ là…linh hồn thôi
Còn người…đã chết thật rồi…và đang nằm trong kia
Trong cỗ quan tài tráng lệ
Khóc…
Người nhẹ nhàng ôm chặt bờ vai, và dù tôi không thể chạm vào người
Tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm của người quanh tôi
Mím chặt môi…và lại khóc…
“Ta xin lỗi em…”
Xin lỗi? Vì sao?
“Hãy tha thứ cho ta, chuyện ngày ấy…”
Tôi luôn tha thứ cho người mà
“Chỉ vì ta muốn em rời xa nơi đây, nơi tràn ngập tội lỗi này…
Ta không muốn người nằm trong cỗ quan tài đó là em…”
Người…nói sao?
Tại sao chứ?
Người cũng biết đây là thời chiến, và tôi sẵn sàng hi sinh cho người mà…
Tại sao…?
Cười…
Người đang cười sao…?
Ghé sát bờ môi vào vành tai bé nhỏ, người thầm thì câu cuối
Trước khi vĩnh viễn tan biến vào không trung…
…Bỏ lại tôi một mình trong đau đớn…
“Vì…ta yêu em…”
Gào thét…
Oán hận số phận quá trái ngang…
Lời yêu thốt ra quá muộn màng…
...
Lỏng dần... rồi tan biết... sợi thòng lọng xích sắt kia...
o0o
Tôi vẫn ngồi đây
Bên cạnh cỗ quan tài thủy tinh
Người nằm trong như đang say ngủ, thật thanh thản làm sao…
Lướt bàn tay thô ráp chai sạn lên phím đàn
Dạo khúc nhạc thanh tao
Dạo cho đến khi dứt nốt sau cuối
Dạo cho đến khi dứt hồi chuông tử thần
Dạo cho đến khi xác thân tôi về với cát bụi
Về với người…
Khúc nhạc âm vang…mang theo lên bầu trời lời yêu từng chôn giấu…
…
Ngân vang...
Dạ khúc buồn…
…
“Em yêu ngài, vĩnh viễn…”
~*+*+*o0o*+*+*~
{The End}
Title: Dạ khúc
Author: Midori Mitsuki
Fandom: Bakugan New Vestroia
Disclaimer: không một ai thuộc về Mid hết!!!
Gernes: shounen-ai, dark, murdered, death, OOC, slight yaoi, angst, POV,…
Category: one-shot, free poem
Status:completed.
Pairing: Keith x Gus
Rating: PG-15
Source: here.
A/N: trong film Keith và Gus là chủ tớ và Mid muốn khai thác sâu vào mối quan hệ này.
Note: Sa/Ya và Death, ai không thích Back giùm~
Summary:
o0o Dạ khúc o0o
Dạo khúc nhạc đêm khuya…nốt nhạc réo rắt…
Hãy cùng tôi khiêu vũ bản cuối nào…người ơi…
~*+*+*o0o*+*+*~
Đã nhiều lần thức giấc giữa canh thâu
Đêm khuya vũ khúc người chơi thêm sầu
o0o
Lần đầu gặp người bên vườn hồng chớm nở
Tôi biết mối ràng buộc đang dần được hình thành giữa đôi ta
Người nhìn tôi bằng đôi mắt to tròn thơ ngây
Mắt xanh sáng quắc ta trao lại ánh nhìn
Sợi xích định mệnh hình thành
…
Cừu non rơi vào bẫy sói…
Cuộc chơi bắt đầu…
o0o
Giữa đêm khuya, ngân vang một khúc nhạc
Giữa đêm khuya, khẽ khàng một điệu vũ
Giữa đêm khuya, nhẹ nhàng một bước chân
Lặng ngắm vũ khúc giữa đêm khuya
Trong không gian tĩnh mịch, mình tôi đứng mãi đây
Lặng ngắm thiên thần tung cánh
Lượn bay, trước khi chìm vào trong câm lặng
…
Dạ khúc…nhạc khúc giữa đêm khuya…
Khơi dậy…hồi chuông tử thần..
o0o
Ngày ngày đều trôi qua một cách bình lặng
Tôi luôn được khoác lên người những bộ cánh đẹp đẽ và thanh cao
Và đổi lại là sự trung thành đến tuyệt đối tôi luôn dành cho người
Như con chó săn luôn kề bên cạnh chủ
Như con ong lạc bước luôn kề cận bên hoa
Ngày ngày tôi luôn được gần bên và ngắm nhìn người
Dù thân tôi chỉ là phận tôi tớ
o0o
Chẳng biết từ bao giờ, luôn hằn vào sâu trong tâm trí
Là hình bóng người mạnh mẽ, hiên ngang
Tà áo choàng phất phơ màu đỏ thẫm
Tóc vàng dài, dựng đứng thoảng màu nắng
Mắt xanh sáng quắc, long lanh hạt sương thu
Người đẹp hơn cả thảy mọi thứ trên đời
Người ngự trị nơi góc cuối cùng của trái tim tôi
Người ám ảnh tôi trong từng cơn mê ngủ
Hình bóng người khắc sâu cả những nốt nhạc tôi chơi
Nhưng làm sao tôi có thể nói…tôi yêu người?
Khi phận tôi như trâu bò dê chó?
o0o
Nắm chặt mái tóc sóng sánh biếc xanh
Ném mạnh thân người xuống nền đất lạnh
Hành hạ người…là thú vui lới nhất của cuộc đời tôi
Tôi muốn nhìn những giọt lệ của người
Tôi muốn nghe thanh âm trầm ai oán
Tôi muốn uống sạch dòng máu thơm ngọt kia
Tôi muốn đốn ngã đôi chân cao quý
Tôi muốn chém đứt những ngón tay trắng muốt kia
Tôi muốn bẻ gãy cánh thiên thần
Tôi làm cho người thân tàn ma dại
Để ngăn người tiếp tục dạo lên khúc vũ canh thâu thanh vắng
Thứ mà đối với tôi…là một liều thuốc độc
…
Dạ khúc…khúc vũ giữa đêm thâu
Là thứ độc dược kinh tởm nhất…dẫn tôi vào mê hồn trận của cơn say ái tình…
Không có đường quay lại
o0o
Ngày ngày trôi qua một cách bình lặng
Vẫn là tôi lẽo đẽo theo chân người với sự trung thành tuyệt đối
Có chăng khác là…sợi xích cứng ngắt kia…
Đã trở nên chặt thắt đến ngạt thở…
Tròng vào cổ tôi như một chiếc thòng lọng sắt
Siết chặt đến nỗi…tôi không thể thoát ra
Mãi mãi…phục tùng người…
Với lòng trung thành tuyệt đối…
o0o
Đêm dần buông
Sương xuống lạnh
Bàn tay tôi khẽ lướt nhẹ bên phím đàn
Chân tôi khẽ nhịp nhịp theo khúc dạ ca…
Dạ khúc…trỗi lên…
Mình tôi với tôi…giữa đêm khuya thanh vắng
Cùng sự thanh thản của tâm hồn
o0o
Rảo bước trên hành lang dài và rộng
Tôi đi theo sự mời gọi của câu ca
Dịu êm, quyến rũ, nồng nàn, thiết tha
Đôi đồng tử trợn lên trên nền mắt trắng
Đập vào mắt tôi hình dáng ai kia
Múa may dạ khúc đêm khuya
Nghìn sao soi rọi thân hình mảnh mai
Dù trên mình muôn ngàn thương tích
Người vẫn nhảy một cách điêu luyện đến lạ kì
Tôi nhìn người, đê mê, say đắm
Và lạc bước vào mê lộ tình ca
o0o
Trời mưa
Nặng hạt
Gió đông
Thổi buốt
Thật lạnh lẽo làm sao
Dựa đầu vào cây cột thạch cao vững chãi, tôi thẫn thờ nhìn khóm hồng đầy gai
Tầm nhìn xa dần, mờ dần rồi vụn vỡ
Mi mắt trĩu nặng khép nhẹ trong lặng im
Mưa đang ru tôi đấy, phải không?
Ru tôi vào giấc mộng yêu đường vời vợi xa?
…
Trong một thoáng chập chờn nhẹ thoảng qua
Tôi chợt thấy tà áo nhung màu lửa
Trùm lên vai tôi êm ấp
Môi bất giác nhoẻn nụ cười hạnh phúc
Và trong giấc mơ trưa, tôi chìm đắm trong màu hồng đẹp tươi
o0o
Nhẹ bước thôi, đừng làm người thức giấc
Đã bao lâu rồi, tôi không thể thấy nét bình yên trên gương mặt ấy?
Chuỗi ngày qua, chỉ toàn máu đổ lệ rơi,
Chuỗi ngày qua, chỉ toàn là tôi nhấn chìm người trong bể khổ
Đã bao lâu rồi tôi không còn được thấy nụ cười hồn nhiên tươi tắn nơi vườn hồng hôm ấy…?
Yêu người lắm, biết không…?
Càng yêu, mới càng hành hạ người
Vì tôi không muốn thiên thần ấy sa vào bẫy tình đau đớn
Của một kẻ còn tồi tệ hơn cả ác quỷ như tôi…
…
Tựa đầu người vào vai tôi
Ngắm nhìn cơn mưa đông ngày ấy
Ngủ đi, hãy ngủ thật say, thật sâu
Hãy có những giấc mơ thật đẹp
Để sau khi mở mắt, trước mặt người chỉ toàn là thảm bi
o0o
Phải là mơ chăng…?
Người đang ngủ bên tôi, phải là mơ chăng…?
Nếu là mơ, xin cho tôi đừng bao giờ tỉnh dậy
Cho dù phải sống trong ảo mộng mĩ lệ, còn hơn phải đối diện với sự thật đắng cay…
Chìm đắm vào cơn mê
Ngày mưa đông hôm ấy
…
Tận khuya…vẫn ở bên người…
Dạ khúc khẽ ngân vang…
o0o
Ngày ngày trôi qua một cách bình lặng
Sợi thòng lọng xích sắt lỏng dần
Tôi vẫn lặng lẽ ngắm nhìn người từ trong bóng tối
Không cần người chấp nhận tôi đâu, không cần người hồi đáp tình cảm của tôi đâu
Chỉ cần mãi mãi, vĩnh viễn ở bên người, với tôi chỉ thê là đủ
Cho dù phải sống dưới phận kẻ bề tôi
Tôi cũng cam lòng…
Còn lời yêu kia, chắc hẳn tôi sẽ vĩnh viễn cất sâu vào tim
Thật sâu, thật sâu, sâu thẳm, tận trong góc tối nhất của tâm hồn
Và nếu có thể, tôi mong mình sẽ giết chết nó
Không cho bất kì ai biết, kể cả người
Bí mật của riêng tôi…
o0o
Mỗi sớm mai thức dậy, tôi đều mong sẽ thấy bóng dáng thân quen ấy đứng phía cuối chân giường
Dáng người mảnh khảnh mà khỏe khoắn trong lớp áo sang trọng màu nâu của đất
Mái tóc bồng bềnh màu xanh lơ như đôi đồng tử của tôi, thật dài và mềm mại
Ánh mắt hiền hòa lẫn vào chút cô độc, hiện hữu trên đôi nền mắt rêu xanh
Cúi đầu chào tôi,và cười thật nhẹ
Lăng xăng chạy đi chuẩn bị một buổi sáng hoàn hảo cho tôi
Chọn cho tôi bộ cánh tôi thích, lấy cho tôi đôi giày tôi ưng
Mang đến cho tôi món điểm tâm còn nóng hổi
Tôi nhìn dáng người chạy ra khỏi phòng để tôi được một mình yên tĩnh, trong lòng mâu thuẫn cảm xúc làm sao
Tôi muốn ôm lấy người, muốn chiếm trọn cả tâm hồn lẫn thể xác, muốn biến người thành sở hữu của tôi
Nhưng tôi cũng muốn sỉ vả người, muốn đối xử tệ bạc với người, muốn hành hạ tra tấn, để người ghét tôi, thù tôi, hận tôi
Để người vỗ cánh bay khỏi cuộc đời tôi…
Cái thế giới thối nát này, tôi không muốn nhấn chìm người vào trong vũng lầy ấy…
Tôi muốn người được tự do
…
Yêu người lắm,…biết không?
o0o
Lòng tôi bỗng thấy xót xa, người càng lúc càng héo hon gầy mòn
Tôi muốn quan tâm chăm sóc, tôi muốn xoa dịu nỗi đau của người
Nhưng người tránh né tôi, người xa lánh tôi
Thật đau, đau lắm, như tim tôi bị ai chích máu ấy
Tôi đã làm gì sai chứ?
Vẫn một lòng trung thành với người
Vẫn bên người như hình với bóng
Vẫn cư xử như một kẻ bề tôi biết vâng lời
Vậy thì…tôi đã làm gì sai?
Hả người?
“Biến khỏi mắt ta…Đồ phiền phức…”
Thật sao?
Người xua đuổi tôi? Tại sao chứ?
Lệ rơi lã chã, người quay mặt đi
Cất bước, đi khỏi chỗ nào có sự hiện hữu của tôi
Tim tôi như bị đâm xuyên qua, thật dứt khoát và tàn nhẫn
Tôi đã làm gì sai?
…
Lại một lần nữa, sợi xích siết chặt
Thắt chặt đến ngạt thở
Đêm dài lắm mộng, chỉ mình tôi với tôi
Tự mình khiêu vũ đoạn dạ khúc trầm buồn
o0o
Và rồi lặp lại chuỗi ngày như ác mộng
Người mắng tôi, sỉ nhục tôi, đánh đâp tôi, tra tấn tôi như thể tôi là con thú hoang chưa thuần hóa…
Như thể tôi là tên tù nhân đáng chết nhất trên đời
Người nhìn tôi, mắt xanh khinh bỉ
Lòng tôi quặn đau
Tại sao chứ? Tôi đã làm gì sai?
“Ngươi là nô lệ của ta, là món đồ chơi rẻ tiền của ta”
G...Gì chứ???
Với người, tôi chỉ là thế thôi sao?
Sự thật tàn nhẫn quá…
o0o
Người tưởng tôi không có trái tim sao? Tôi cũng biết đau chứ!
Sao mà không đau, khi chính tay tôi hành hạ người?
Đêm đêm, đồ như người đã say ngủ
Tôi đều đến lặng ngắm con người nhỏ bé mong manh
Nằm co ro trong một góc nệm sát tường
Với hằng hà sa số vết thương khắp thân thể
Tôi thấy tự hận chính bản thân mình
Con người còn tồi tệ hơn cả ác quỷ
Nhưng, chỉ thế này thôi vẫn chưa đủ
Chưa đủ để người hận tôi, chưa đủ để người hận tôi
Chưa đủ để người rời bỏ tôi
Phải tàn nhẫn, phải độc ác hơn nữa
Vì tôi là…con người còn xấu xa hơn cả ác ma…
o0o
Trong đêm khuya tĩnh mịch, tiếng thét tủi nhục khẽ vang lên
Xét tan tấm màn đen thêu dệt nhiều ánh sao đêm lấp lánh
Mạnh bạo, nhẫn tâm, tàn ác, tôi chiếm hữu người
Sao? Tàn độc quá phải không?
Không ngờ tới phải không?
Lạc thú đang chiếm giữ linh hồn tôi
Tôi hành hạ con người đang quằn quại đau đớn
Khóc to lên, thét to lên
Cho tôi thấy sự oán hận và nhục nhã trong thanh âm lệch lạc của người
…
Người đã là của tôi…
Và chỉ riêng mình tôi thôi…
…
Chuông đổ những hồi sau cuối
Âm vang…dạ khúc buồn…
o0o
Tôi đã thuộc về người
Vậy sao?
Tại sao tôi không thấy hạnh phúc, mà chỉ thấy cuồn cuộn trong lòng niềm uất hận dâng tràn nơi cổ họng, nhiều đến nỗi không thể dằn xuống
Người…là một con ác quỷ!
Tại sao chứ?
Nếu căm ghét tôi, hãy xua đuổi tôi
Tại sao lại nhục mạ tôi như thế???
Dồn nỗi uất ức vào phím đàn
Dạo khúc cuối…rồi thôi…
Ly biệt từ đây…vĩnh viễn…
Hỡi người tôi yêu…
Và cũng là người tôi căm hận nhất trên đời!!!
o0o
Thiên thần vỗ cánh bay xa
Thoát khỏi chốn địa ngục dương trần
Nửa mừng, nửa đau
Tôi tự hỏi mình đã làm đúng chăng?
Không sao. Tôi đã làm đúng
Người đã ra đi, về thiên đường ngập tràn ánh sáng
Địa ngục u tối này, là nơi chốn của tôi
Là nơi tôi thuộc về, cho đến chết
…
Cho đến chết…
o0o
Đến giờ đã bao nhiêu năm tháng trôi qua rồi nhỉ?
Tôi không biết. Khái niệm thời gian đối với tôi đã không còn tồn tại nữa rồi…
Sống vật vờ như cái bóng, không có người bên cạnh…
Người…
Tôi nhớ người…
Bây giờ người ra sao?
…
Dù kí ức đớn đau ngày ấy vẫn còn hằng sâu trong kí ức
Dù lòng hận thù vẫn còn dâng trào trong tim
Nhưng tôi vẫn yêu người
Tôi muốn ở bên người, tôi muốn ôm lấy người, tôi muốn…
Tôi muốn gặp lại người!
o0o
Vẫn tòa lâu đài ấy, vẫn vườn hoa hồng ấy
Vẫn bệ nước trong veo, vẫn dương cầm dạo nhạc réo rắt
Thế nhưng, người đâu rồi…?
…
Mở toang cánh cửa to
Đập vào trong ánh mắt
Một chiếc quan tài kính
Lặng thầm giữa đêm đông…
o0o
Người ơi!!!!!!!!!
Tại sao chứ???
Tại sao lại bỏ rơi tôi một mình nơi trần thế???
…Quỵ ngã trước lớp kính dày, lệ chan hòa trong đôi mắt…
Gào thét giữa đêm đông u tịch
Chợt cảm thấy hơi ấm kề bên
Quay đầu nhìn, mở to mắt rêu kinh ngạc
Là người, mờ đục như chiếc bóng…
Lao đến bên người, và chạy xuyên qua
Thẫn thờ trong hụt hẫng
Chỉ là…linh hồn thôi
Còn người…đã chết thật rồi…và đang nằm trong kia
Trong cỗ quan tài tráng lệ
Khóc…
Người nhẹ nhàng ôm chặt bờ vai, và dù tôi không thể chạm vào người
Tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm của người quanh tôi
Mím chặt môi…và lại khóc…
“Ta xin lỗi em…”
Xin lỗi? Vì sao?
“Hãy tha thứ cho ta, chuyện ngày ấy…”
Tôi luôn tha thứ cho người mà
“Chỉ vì ta muốn em rời xa nơi đây, nơi tràn ngập tội lỗi này…
Ta không muốn người nằm trong cỗ quan tài đó là em…”
Người…nói sao?
Tại sao chứ?
Người cũng biết đây là thời chiến, và tôi sẵn sàng hi sinh cho người mà…
Tại sao…?
Cười…
Người đang cười sao…?
Ghé sát bờ môi vào vành tai bé nhỏ, người thầm thì câu cuối
Trước khi vĩnh viễn tan biến vào không trung…
…Bỏ lại tôi một mình trong đau đớn…
“Vì…ta yêu em…”
Gào thét…
Oán hận số phận quá trái ngang…
Lời yêu thốt ra quá muộn màng…
...
Lỏng dần... rồi tan biết... sợi thòng lọng xích sắt kia...
o0o
Tôi vẫn ngồi đây
Bên cạnh cỗ quan tài thủy tinh
Người nằm trong như đang say ngủ, thật thanh thản làm sao…
Lướt bàn tay thô ráp chai sạn lên phím đàn
Dạo khúc nhạc thanh tao
Dạo cho đến khi dứt nốt sau cuối
Dạo cho đến khi dứt hồi chuông tử thần
Dạo cho đến khi xác thân tôi về với cát bụi
Về với người…
Khúc nhạc âm vang…mang theo lên bầu trời lời yêu từng chôn giấu…
…
Ngân vang...
Dạ khúc buồn…
…
“Em yêu ngài, vĩnh viễn…”
~*+*+*o0o*+*+*~
{The End}
List POV:
xanh lá là tác giả
nâu là Gus
đỏ như máu khô là Keith