MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Bakugan fan fiction] o0o Dạ khúc o0o

power_settings_newLogin to reply
+5
dark_meichiko
Alisa_Kito
Kantono Fuminsho
Nakashi Xukasha
Mugetsu Haneko Phantom
9 posters

description[Bakugan fan fiction] o0o Dạ khúc o0o Empty[Bakugan fan fiction] o0o Dạ khúc o0o

more_horiz
o0o Dạ khúc o0o

Title: Dạ khúc
Author: Midori Mitsuki
Fandom: Bakugan New Vestroia
Disclaimer: không một ai thuộc về Mid hết!!!
Gernes: shounen-ai, dark, murdered, death, OOC, slight yaoi, angst, POV,…
Category: one-shot, free poem
Status:completed.
Pairing: Keith x Gus
Rating: PG-15
Source: here.
A/N: trong film Keith và Gus là chủ tớ và Mid muốn khai thác sâu vào mối quan hệ này.
Note: Sa/Ya và Death, ai không thích Back giùm~
Summary:

o0o Dạ khúc o0o

Dạo khúc nhạc đêm khuya…nốt nhạc réo rắt…

Hãy cùng tôi khiêu vũ bản cuối nào…người ơi…

~*+*+*o0o*+*+*~

Đã nhiều lần thức giấc giữa canh thâu
Đêm khuya vũ khúc người chơi thêm sầu

o0o

Lần đầu gặp người bên vườn hồng chớm nở
Tôi biết mối ràng buộc đang dần được hình thành giữa đôi ta
Người nhìn tôi bằng đôi mắt to tròn thơ ngây
Mắt xanh sáng quắc ta trao lại ánh nhìn
Sợi xích định mệnh hình thành

Cừu non rơi vào bẫy sói…
Cuộc chơi bắt đầu…

o0o

Giữa đêm khuya, ngân vang một khúc nhạc
Giữa đêm khuya, khẽ khàng một điệu vũ
Giữa đêm khuya, nhẹ nhàng một bước chân
Lặng ngắm vũ khúc giữa đêm khuya
Trong không gian tĩnh mịch, mình tôi đứng mãi đây
Lặng ngắm thiên thần tung cánh
Lượn bay, trước khi chìm vào trong câm lặng

Dạ khúc…nhạc khúc giữa đêm khuya…
Khơi dậy…hồi chuông tử thần..

o0o

Ngày ngày đều trôi qua một cách bình lặng
Tôi luôn được khoác lên người những bộ cánh đẹp đẽ và thanh cao
Và đổi lại là sự trung thành đến tuyệt đối tôi luôn dành cho người
Như con chó săn luôn kề bên cạnh chủ
Như con ong lạc bước luôn kề cận bên hoa
Ngày ngày tôi luôn được gần bên và ngắm nhìn người
Dù thân tôi chỉ là phận tôi tớ

o0o

Chẳng biết từ bao giờ, luôn hằn vào sâu trong tâm trí
Là hình bóng người mạnh mẽ, hiên ngang
Tà áo choàng phất phơ màu đỏ thẫm
Tóc vàng dài, dựng đứng thoảng màu nắng
Mắt xanh sáng quắc, long lanh hạt sương thu
Người đẹp hơn cả thảy mọi thứ trên đời
Người ngự trị nơi góc cuối cùng của trái tim tôi
Người ám ảnh tôi trong từng cơn mê ngủ
Hình bóng người khắc sâu cả những nốt nhạc tôi chơi
Nhưng làm sao tôi có thể nói…tôi yêu người?
Khi phận tôi như trâu bò dê chó?

o0o

Nắm chặt mái tóc sóng sánh biếc xanh
Ném mạnh thân người xuống nền đất lạnh
Hành hạ người…là thú vui lới nhất của cuộc đời tôi
Tôi muốn nhìn những giọt lệ của người
Tôi muốn nghe thanh âm trầm ai oán
Tôi muốn uống sạch dòng máu thơm ngọt kia
Tôi muốn đốn ngã đôi chân cao quý
Tôi muốn chém đứt những ngón tay trắng muốt kia
Tôi muốn bẻ gãy cánh thiên thần
Tôi làm cho người thân tàn ma dại
Để ngăn người tiếp tục dạo lên khúc vũ canh thâu thanh vắng
Thứ mà đối với tôi…là một liều thuốc độc

Dạ khúc…khúc vũ giữa đêm thâu
Là thứ độc dược kinh tởm nhất…dẫn tôi vào mê hồn trận của cơn say ái tình…
Không có đường quay lại


o0o

Ngày ngày trôi qua một cách bình lặng
Vẫn là tôi lẽo đẽo theo chân người với sự trung thành tuyệt đối
Có chăng khác là…sợi xích cứng ngắt kia…
Đã trở nên chặt thắt đến ngạt thở…
Tròng vào cổ tôi như một chiếc thòng lọng sắt
Siết chặt đến nỗi…tôi không thể thoát ra
Mãi mãi…phục tùng người…
Với lòng trung thành tuyệt đối…

o0o

Đêm dần buông
Sương xuống lạnh
Bàn tay tôi khẽ lướt nhẹ bên phím đàn
Chân tôi khẽ nhịp nhịp theo khúc dạ ca…
Dạ khúc…trỗi lên…
Mình tôi với tôi…giữa đêm khuya thanh vắng
Cùng sự thanh thản của tâm hồn

o0o

Rảo bước trên hành lang dài và rộng
Tôi đi theo sự mời gọi của câu ca
Dịu êm, quyến rũ, nồng nàn, thiết tha
Đôi đồng tử trợn lên trên nền mắt trắng
Đập vào mắt tôi hình dáng ai kia
Múa may dạ khúc đêm khuya
Nghìn sao soi rọi thân hình mảnh mai
Dù trên mình muôn ngàn thương tích
Người vẫn nhảy một cách điêu luyện đến lạ kì
Tôi nhìn người, đê mê, say đắm
Và lạc bước vào mê lộ tình ca


o0o

Trời mưa
Nặng hạt
Gió đông
Thổi buốt
Thật lạnh lẽo làm sao
Dựa đầu vào cây cột thạch cao vững chãi, tôi thẫn thờ nhìn khóm hồng đầy gai
Tầm nhìn xa dần, mờ dần rồi vụn vỡ
Mi mắt trĩu nặng khép nhẹ trong lặng im
Mưa đang ru tôi đấy, phải không?
Ru tôi vào giấc mộng yêu đường vời vợi xa?

Trong một thoáng chập chờn nhẹ thoảng qua
Tôi chợt thấy tà áo nhung màu lửa
Trùm lên vai tôi êm ấp
Môi bất giác nhoẻn nụ cười hạnh phúc
Và trong giấc mơ trưa, tôi chìm đắm trong màu hồng đẹp tươi

o0o

Nhẹ bước thôi, đừng làm người thức giấc
Đã bao lâu rồi, tôi không thể thấy nét bình yên trên gương mặt ấy?
Chuỗi ngày qua, chỉ toàn máu đổ lệ rơi,
Chuỗi ngày qua, chỉ toàn là tôi nhấn chìm người trong bể khổ
Đã bao lâu rồi tôi không còn được thấy nụ cười hồn nhiên tươi tắn nơi vườn hồng hôm ấy…?
Yêu người lắm, biết không…?
Càng yêu, mới càng hành hạ người
Vì tôi không muốn thiên thần ấy sa vào bẫy tình đau đớn
Của một kẻ còn tồi tệ hơn cả ác quỷ như tôi…

Tựa đầu người vào vai tôi
Ngắm nhìn cơn mưa đông ngày ấy
Ngủ đi, hãy ngủ thật say, thật sâu
Hãy có những giấc mơ thật đẹp
Để sau khi mở mắt, trước mặt người chỉ toàn là thảm bi


o0o

Phải là mơ chăng…?
Người đang ngủ bên tôi, phải là mơ chăng…?
Nếu là mơ, xin cho tôi đừng bao giờ tỉnh dậy
Cho dù phải sống trong ảo mộng mĩ lệ, còn hơn phải đối diện với sự thật đắng cay…
Chìm đắm vào cơn mê
Ngày mưa đông hôm ấy

Tận khuya…vẫn ở bên người…
Dạ khúc khẽ ngân vang…

o0o

Ngày ngày trôi qua một cách bình lặng
Sợi thòng lọng xích sắt lỏng dần
Tôi vẫn lặng lẽ ngắm nhìn người từ trong bóng tối
Không cần người chấp nhận tôi đâu, không cần người hồi đáp tình cảm của tôi đâu
Chỉ cần mãi mãi, vĩnh viễn ở bên người, với tôi chỉ thê là đủ
Cho dù phải sống dưới phận kẻ bề tôi
Tôi cũng cam lòng…
Còn lời yêu kia, chắc hẳn tôi sẽ vĩnh viễn cất sâu vào tim
Thật sâu, thật sâu, sâu thẳm, tận trong góc tối nhất của tâm hồn
Và nếu có thể, tôi mong mình sẽ giết chết nó
Không cho bất kì ai biết, kể cả người
Bí mật của riêng tôi…

o0o

Mỗi sớm mai thức dậy, tôi đều mong sẽ thấy bóng dáng thân quen ấy đứng phía cuối chân giường
Dáng người mảnh khảnh mà khỏe khoắn trong lớp áo sang trọng màu nâu của đất
Mái tóc bồng bềnh màu xanh lơ như đôi đồng tử của tôi, thật dài và mềm mại
Ánh mắt hiền hòa lẫn vào chút cô độc, hiện hữu trên đôi nền mắt rêu xanh
Cúi đầu chào tôi,và cười thật nhẹ
Lăng xăng chạy đi chuẩn bị một buổi sáng hoàn hảo cho tôi
Chọn cho tôi bộ cánh tôi thích, lấy cho tôi đôi giày tôi ưng
Mang đến cho tôi món điểm tâm còn nóng hổi
Tôi nhìn dáng người chạy ra khỏi phòng để tôi được một mình yên tĩnh, trong lòng mâu thuẫn cảm xúc làm sao
Tôi muốn ôm lấy người, muốn chiếm trọn cả tâm hồn lẫn thể xác, muốn biến người thành sở hữu của tôi
Nhưng tôi cũng muốn sỉ vả người, muốn đối xử tệ bạc với người, muốn hành hạ tra tấn, để người ghét tôi, thù tôi, hận tôi
Để người vỗ cánh bay khỏi cuộc đời tôi…
Cái thế giới thối nát này, tôi không muốn nhấn chìm người vào trong vũng lầy ấy…
Tôi muốn người được tự do

Yêu người lắm,…biết không?


o0o

Lòng tôi bỗng thấy xót xa, người càng lúc càng héo hon gầy mòn
Tôi muốn quan tâm chăm sóc, tôi muốn xoa dịu nỗi đau của người
Nhưng người tránh né tôi, người xa lánh tôi
Thật đau, đau lắm, như tim tôi bị ai chích máu ấy
Tôi đã làm gì sai chứ?
Vẫn một lòng trung thành với người
Vẫn bên người như hình với bóng
Vẫn cư xử như một kẻ bề tôi biết vâng lời
Vậy thì…tôi đã làm gì sai?
Hả người?

“Biến khỏi mắt ta…Đồ phiền phức…”

Thật sao?
Người xua đuổi tôi? Tại sao chứ?
Lệ rơi lã chã, người quay mặt đi
Cất bước, đi khỏi chỗ nào có sự hiện hữu của tôi
Tim tôi như bị đâm xuyên qua, thật dứt khoát và tàn nhẫn

Tôi đã làm gì sai?

Lại một lần nữa, sợi xích siết chặt
Thắt chặt đến ngạt thở
Đêm dài lắm mộng, chỉ mình tôi với tôi
Tự mình khiêu vũ đoạn dạ khúc trầm buồn

o0o

Và rồi lặp lại chuỗi ngày như ác mộng
Người mắng tôi, sỉ nhục tôi, đánh đâp tôi, tra tấn tôi như thể tôi là con thú hoang chưa thuần hóa…
Như thể tôi là tên tù nhân đáng chết nhất trên đời
Người nhìn tôi, mắt xanh khinh bỉ
Lòng tôi quặn đau
Tại sao chứ? Tôi đã làm gì sai?

“Ngươi là nô lệ của ta, là món đồ chơi rẻ tiền của ta”

G...Gì chứ???
Với người, tôi chỉ là thế thôi sao?
Sự thật tàn nhẫn quá…

o0o

Người tưởng tôi không có trái tim sao? Tôi cũng biết đau chứ!
Sao mà không đau, khi chính tay tôi hành hạ người?
Đêm đêm, đồ như người đã say ngủ
Tôi đều đến lặng ngắm con người nhỏ bé mong manh
Nằm co ro trong một góc nệm sát tường
Với hằng hà sa số vết thương khắp thân thể
Tôi thấy tự hận chính bản thân mình
Con người còn tồi tệ hơn cả ác quỷ
Nhưng, chỉ thế này thôi vẫn chưa đủ
Chưa đủ để người hận tôi, chưa đủ để người hận tôi
Chưa đủ để người rời bỏ tôi
Phải tàn nhẫn, phải độc ác hơn nữa
Vì tôi là…con người còn xấu xa hơn cả ác ma…

o0o

Trong đêm khuya tĩnh mịch, tiếng thét tủi nhục khẽ vang lên
Xét tan tấm màn đen thêu dệt nhiều ánh sao đêm lấp lánh
Mạnh bạo, nhẫn tâm, tàn ác, tôi chiếm hữu người
Sao? Tàn độc quá phải không?
Không ngờ tới phải không?
Lạc thú đang chiếm giữ linh hồn tôi
Tôi hành hạ con người đang quằn quại đau đớn
Khóc to lên, thét to lên
Cho tôi thấy sự oán hận và nhục nhã trong thanh âm lệch lạc của người

Người đã là của tôi…
Và chỉ riêng mình tôi thôi…

Chuông đổ những hồi sau cuối
Âm vang…dạ khúc buồn…


o0o

Tôi đã thuộc về người
Vậy sao?
Tại sao tôi không thấy hạnh phúc, mà chỉ thấy cuồn cuộn trong lòng niềm uất hận dâng tràn nơi cổ họng, nhiều đến nỗi không thể dằn xuống
Người…là một con ác quỷ!
Tại sao chứ?
Nếu căm ghét tôi, hãy xua đuổi tôi
Tại sao lại nhục mạ tôi như thế???
Dồn nỗi uất ức vào phím đàn
Dạo khúc cuối…rồi thôi…
Ly biệt từ đây…vĩnh viễn…
Hỡi người tôi yêu…
Và cũng là người tôi căm hận nhất trên đời!!!

o0o

Thiên thần vỗ cánh bay xa
Thoát khỏi chốn địa ngục dương trần
Nửa mừng, nửa đau
Tôi tự hỏi mình đã làm đúng chăng?
Không sao. Tôi đã làm đúng
Người đã ra đi, về thiên đường ngập tràn ánh sáng
Địa ngục u tối này, là nơi chốn của tôi
Là nơi tôi thuộc về, cho đến chết



Cho đến chết…


o0o

Đến giờ đã bao nhiêu năm tháng trôi qua rồi nhỉ?
Tôi không biết. Khái niệm thời gian đối với tôi đã không còn tồn tại nữa rồi…
Sống vật vờ như cái bóng, không có người bên cạnh…
Người…
Tôi nhớ người…
Bây giờ người ra sao?



Dù kí ức đớn đau ngày ấy vẫn còn hằng sâu trong kí ức
Dù lòng hận thù vẫn còn dâng trào trong tim
Nhưng tôi vẫn yêu người
Tôi muốn ở bên người, tôi muốn ôm lấy người, tôi muốn…
Tôi muốn gặp lại người!

o0o

Vẫn tòa lâu đài ấy, vẫn vườn hoa hồng ấy
Vẫn bệ nước trong veo, vẫn dương cầm dạo nhạc réo rắt
Thế nhưng, người đâu rồi…?

Mở toang cánh cửa to
Đập vào trong ánh mắt
Một chiếc quan tài kính
Lặng thầm giữa đêm đông…

o0o

Người ơi!!!!!!!!!
Tại sao chứ???
Tại sao lại bỏ rơi tôi một mình nơi trần thế???
…Quỵ ngã trước lớp kính dày, lệ chan hòa trong đôi mắt…
Gào thét giữa đêm đông u tịch
Chợt cảm thấy hơi ấm kề bên
Quay đầu nhìn, mở to mắt rêu kinh ngạc
Là người, mờ đục như chiếc bóng…
Lao đến bên người, và chạy xuyên qua
Thẫn thờ trong hụt hẫng
Chỉ là…linh hồn thôi
Còn người…đã chết thật rồi…và đang nằm trong kia
Trong cỗ quan tài tráng lệ

Khóc…

Người nhẹ nhàng ôm chặt bờ vai, và dù tôi không thể chạm vào người
Tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm của người quanh tôi
Mím chặt môi…và lại khóc…

“Ta xin lỗi em…”

Xin lỗi? Vì sao?

“Hãy tha thứ cho ta, chuyện ngày ấy…”

Tôi luôn tha thứ cho người mà

“Chỉ vì ta muốn em rời xa nơi đây, nơi tràn ngập tội lỗi này…
Ta không muốn người nằm trong cỗ quan tài đó là em…”


Người…nói sao?
Tại sao chứ?
Người cũng biết đây là thời chiến, và tôi sẵn sàng hi sinh cho người mà…
Tại sao…?

Cười…
Người đang cười sao…?
Ghé sát bờ môi vào vành tai bé nhỏ, người thầm thì câu cuối
Trước khi vĩnh viễn tan biến vào không trung…

…Bỏ lại tôi một mình trong đau đớn…

“Vì…ta yêu em…”

Gào thét…
Oán hận số phận quá trái ngang…
Lời yêu thốt ra quá muộn màng…

...

Lỏng dần... rồi tan biết... sợi thòng lọng xích sắt kia...

o0o

Tôi vẫn ngồi đây
Bên cạnh cỗ quan tài thủy tinh
Người nằm trong như đang say ngủ, thật thanh thản làm sao…
Lướt bàn tay thô ráp chai sạn lên phím đàn
Dạo khúc nhạc thanh tao
Dạo cho đến khi dứt nốt sau cuối
Dạo cho đến khi dứt hồi chuông tử thần
Dạo cho đến khi xác thân tôi về với cát bụi
Về với người…
Khúc nhạc âm vang…mang theo lên bầu trời lời yêu từng chôn giấu…


Ngân vang...
Dạ khúc buồn…



“Em yêu ngài, vĩnh viễn…”


~*+*+*o0o*+*+*~

{The End}

List POV:
xanh lá là tác giả
nâu là Gus
đỏ như máu khô là Keith

description[Bakugan fan fiction] o0o Dạ khúc o0o EmptyRe: [Bakugan fan fiction] o0o Dạ khúc o0o

more_horiz
Ko thik cple KeithxGus nhưng kun~ ghé qua com cho you vài dòng(nói zậy chứ ko fai~ vài dòng đâu). Mình thấy lời văn rất êm dịu, nhẹ nhàng, mình rất thik lối văn như thế

description[Bakugan fan fiction] o0o Dạ khúc o0o EmptyRe: [Bakugan fan fiction] o0o Dạ khúc o0o

more_horiz
sao thế nhỉ?~
sao luôn phải hi sinh thế nhỉ?~
tình yêu với ác quỷ là sai trái ư?~
để rồi chỉ còn một người sống sót?~
---
btw: ta hỏi cái nì~ sao Mido biết tên honey của ta là Xuyên chứ hok fải Suyên? =)) cái tội tò mò của ta =))

description[Bakugan fan fiction] o0o Dạ khúc o0o EmptyRe: [Bakugan fan fiction] o0o Dạ khúc o0o

more_horiz
*ngồi khóc típ*
sao tình yêu của anh Gus vs anh Keith đã ko là mãi mãi vậy

description[Bakugan fan fiction] o0o Dạ khúc o0o EmptyRe: [Bakugan fan fiction] o0o Dạ khúc o0o

more_horiz
SA hả?Cảm động wá à!

description[Bakugan fan fiction] o0o Dạ khúc o0o EmptyRe: [Bakugan fan fiction] o0o Dạ khúc o0o

more_horiz
hix! Hay ghê! Mình vẫn chưa rành ziết mí fic Sa/Ya (hay Sja/Yu) cho lém. Mong Midori giúp đỡ :domat:

description[Bakugan fan fiction] o0o Dạ khúc o0o EmptyRe: [Bakugan fan fiction] o0o Dạ khúc o0o

more_horiz
Hix.....nghe bùn quá!
Haruko ko hẳn là thích couple KeithXGus nhưng thực sự fic này cảm động quá!:th4: :th4:
Tình yêu.....ngọt...đắng...cay....như một thanh kẹo socola vậy...( dù mình ko chắc là có socolat cay ko nữa...?? :vetay: ) Ai mà nghiện nó thì thực sự sẽ thấy đời lúc màu hồng, nhưng lúc lại đen tối mưa vần vũ bão.....
Mong hai ng có sống vuj vẻ trên thiên đường( nếu Keith đc đặc cách lên thiên đường)

description[Bakugan fan fiction] o0o Dạ khúc o0o EmptyRe: [Bakugan fan fiction] o0o Dạ khúc o0o

more_horiz
sr nhá, giờ nii mới lết vào com cho em

trước tiên là type thiếu neh~

Chỉ cần mãi mãi, vĩnh viễn ở bên người, với tôi chỉ thê là đủ => thể

Người mắng tôi, sỉ nhục tôi, đánh đâp tôi, tra tấn tôi như thể tôi là con thú hoang chưa thuần hóa… => đập

fic hay lắm, rất cảm động. Có thể nói fic này là fic thứ 2 có thể gây cho nii nhìu ám ảnh. Keith trong fic của e rất là độc ác nhưng a làm như thế chỉ vì muốn bảo vệ Gus, có thể nói tình cảm của a dành cho Gus là bất diệt ko ai có thể thay thế được. Cũg như tình cảm của Gus dành cho a, cho dù là Gus có hận a đi chăng nữa thì cái phận hận đó chiếm số % rất là nhỏ trong khi tình yêu Gus dành cho Keith rất là nhiều. Nii rất thích lời văn của e, mượt và sâu lắng rất dễ gây ám ảnh cho người đọc (như nii =))). Mà thoai nii lảm nhảm nãy giờ cũg đủ rầu (thực ra cũg chả bík mình nói cái gì nữa ==!). Anyway, fic hay lắm neh~ cố gắng lên nữa nhá.





description[Bakugan fan fiction] o0o Dạ khúc o0o EmptyRe: [Bakugan fan fiction] o0o Dạ khúc o0o

more_horiz
@Xukasha,Alisa, Dark_meichiko, Annie, Haruko: thanks mấy bợn nhìu vì đã coi fic của Mid~ tự thấy bản thân mình dở tệ, viết fic chẳng ra hồn~ vậy mà vẫn có người ủng hộ là hạnh phúc lắm neh~*khóc*
@Arsha: thaks nii đã vạch lá tìm...lỗi type giùm em, êu nii lém lém^^ :x :x
nii thiệt là quá khen làm mũi Mid phỗng hết lên ùi neh^^~ *khều* mà đọc Diệp khúc của em chưa neh~? đọc rùi thì phải comm đó~ cấm đọc chùa =))
@Kumi: bợn đã hỏi mình tình êu với ác quỷ là sai trái phải hông neh~?
Một câu hỏi rất mang tính chất nhân văn và cần tốn nhìu thời gian công sức để trả lời *đăm chiêu* :th14:
không có gì là sai trái hết~ quan trọng là cách nghĩ của mỗi người ~ ai cũng tự nhận mình là ác quỷ, và muốn bảo vệ người mình yêu nên mới xảy ra thảm kịch, chỉ vậy thôi~
mình thuộc típ chuyên viết những mối tình ngang phè phè như cua chạy, thông cảm (ý là ngang trái á ^^)
by the way, Kumi hỏi tại sao Mid biết hả~ đơn giản thôi~ just 1 word : internet. Họ tên đầy đủ của bé là : Giang Xuyên.
mà cái status của Kumi~Mid đọc cười muốn chết~ Xuyên ơi Xuyên à, có người tia em rùi nha ~ (spam tí, sorry admin và mod ^^)

description[Bakugan fan fiction] o0o Dạ khúc o0o EmptyRe: [Bakugan fan fiction] o0o Dạ khúc o0o

more_horiz
fic bạn hay quá *mắt long lanh*
mìh hok fải fan SA, lâu nay bắt đầu nhiễm SA của Kumi-chan, đọc fic bạn rùi... bấn SA lun =))
btw (cái nì là lời của Kumi-chan, đag tiện nên chuyển tải hộ ^^~ nếu là spam thì thành thật xin lỗi nah ^^~): chuyện =)) ta tia Xuyên lâu òy =)) và... vì 1 tềnh êu cao cả đến my honey, nhiệm vụ đầu tiên là fải... tống cổ đối tượng nguy hiểm số 1 Lục Phi Hành Cháy =)) cho nó chừa thói cứ suốt ngày bám Xuyên đê =))

description[Bakugan fan fiction] o0o Dạ khúc o0o EmptyRe: [Bakugan fan fiction] o0o Dạ khúc o0o

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply