MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

description[Bakugan Oneshort] Đắng Empty[Bakugan Oneshort] Đắng

more_horiz
Title: Đắng

Author: meomeo31 aka Linh Miu

Genre: Romance (chắc thế)

Rating: 15+

Pairing: Keith/Mira

Summary: Hình hài của nỗi đau luôn mang trên mình vỏ bọc của hạnh phúc...

Note: Tác giả nẩy ra cái oneshort này là do tâm trạng bị rối loạn =))



~*~*~*~


ĐẮNG

   
    Màn đêm buông xuống, sắc đen bao trùm lấy vạn vật. Từng cơn gió thổi thốc vào ô cửa sổ trắng tinh của căn phòng duy nhất được chiếu sáng bằng những ngọn nến hồng ấm áp. Nơi cô gái tóc cam đang thu mình vào góc tường lạnh lẽo...

    Cô ngồi thẫn ra đó. Trống rỗng.

    Mái tóc cam khẽ đung đưa theo từng cơn gió, che lấy nửa khuôn mặt trắng bệch không chút cảm xúc. Đôi mắt shappire nguội lạnh và mơ hồ ẩn dưới hàng mi dài ướt đẫm, lặng lẽ nhìn vào khoảng không vô định.

    Nước mắt. Đắng.

    Thứ chất lỏng trong suốt và đẹp đẽ ấy lăn dài trên khuôn mặt vô thần, chảy xuống làn môi khô rát. Thỉnh thoảng lại hắt ra những hơi thở như đứt quãng. Khóc.

    Trong tâm trí người con gái ấy, giờ đây như bị độc chiếm bởi hình ảnh của một người...

   
    ~*~*~*~


    "Nếu một ngày nào đó, anh phải rời xa em. Em sẽ thế nào?"

     Anh đã hỏi em như thế vào một buổi hoàng hôn. Đôi mắt xanh biển nhìn đăm đắm vào vầng thái dương đỏ ối, độc chiếm cả một vùng trời. Chờ đợi.

     Bất giác, em ôm chầm lấy anh như đứa trẻ con sợ mất đi thứ gì quý giá lắm. Em mỉm cười. Trả lời một cách vô tư.

    "Anh hai sẽ không bỏ em mà đi đâu. Phải không?"

    Anh cười. Và cũng ôm lấy, vỗ về em.
   
.
    .  
    Đắng


   
    Vào một ngày nắng nhạt nhòa, em vui đùa với những bông hoa hồng. Cánh hoa hồng thật mềm mại và mỏng manh. Nhưng nó mang lại cho em một cảm giác ngọt ngào xen lẫn hạnh phúc.

    Em nhẹ nhàng ngắt những cánh hoa hồng. Thật đẹp và quyến rũ.

    Em lại xem nó là thứ đẹp đẽ nhất thế gian...

    Nắng hòa mình vào gió. Gió hòa mình vào mây. Mây hòa mình vào bầu trời xanh ngắt.

    Mọi thứ đều thật đẹp trong mắt em. Như những bản tình ca đang đón chào em vậy. Em đã hòa mình vào tất cả. Mọi thứ...

    Em nhún chân. Nhảy nhảy, xoay xoay trong vô thức. Hạnh phúc.

    Từ một lúc nào đó, anh đã ngắm nhìn rồi đến bên em.

    Em chạy lại ôm lấy anh. Anh khẽ cười rồi ôm lấy em. Thật lâu.

    Ánh mắt ấy, nụ cười ấy, vòng tay ấy... Sao dịu dàng và ấm áp đến thế?

    - Nếu một ngày nào đó, anh phải xa rời em. Em sẽ thế nào? - Anh thầm hỏi.

    - Em tin là sẽ không có ngày đó đâu. - Em trả lời một cách ngây thơ, không chút suy nghĩ.

    Rồi anh lại cười. Và siết chặt em hơn.

    Nhưng em bỗng cảm thấy có gì lạ lắm. Con tim em khẽ nhói lên. Đau lắm.
   
.
    .
    Đắng


   
   Rồi vào một ngày kia. Cơn mưa định mệnh ấy...

   Em tìm anh.

   Em tìm anh trên con đường cuối phố.
   Em tìm anh giữa dòng người tấp nập.
   Em tìm anh với hy vọng mong manh.

   Cảm giác đó cứ lớn dần lên trong em. Nó hệt như muốn nhấn chìm em trong đau đớn, vô vọng.
 
 .
   .
   Đắng

   
   Hắc sắc dần buông xuống. Mọi thứ xung quanh em bây giờ chỉ một màu đen cô độc.

   Em vẫn cố tìm anh. Vì không muốn mất anh.

   Nếu một ngày nào đó, anh phải xa rời em. Em sẽ thế nào?
   Anh hai sẽ không bỏ em đâu mà. Phải không?

   
   Phía đằng xa kia. Một đám đông. Vài tiếng hốt hoảng, la hét. Âm thanh đấy làm tim em muốn vỡ tung. Linh cảm ấy bỗng trói chặt em.

   Em lấy hết sức lực còn lại của mình chạy đến. Đôi chân em muốn gãy rời.

   Nhưng em lại không biết...

   Không biết em sắp chứng kiến một sự thật mà em không bao giờ muốn nó xảy ra...

.
   
.
   
.
   Trước mắt em...

   Một cái xác. Một vũng máu. Một mái tóc. Một khuôn mặt... Tất cả. Là anh.

   Tại sao anh lại nằm đây? Tại sao anh không mở mắt ra nhìn em? Tại sao anh không thở? Tại sao?
   Em quỵ xuống. Ôm lấy cái xác anh. Vùi mặt vào vai anh.

   Sao anh không ấm áp như mọi ngày? Sao anh lại lạnh lẽo thế này? Nói cho em biết đi...

   Em vừa cười, vừa khóc. Mặc cho những người xung quanh la hét, hoảng hốt.

   Bây giờ em chỉ biết đau. Em chỉ còn biết...

   Anh...
   Chết rồi...
   Hạnh phúc của em...
   Chết rồi...

   Nước mắt. Tuôn rơi...

   Em đang khóc.
   Nước mắt em thẫm đẫm vai anh.
   Nước mắt em hòa vào cơn mưa ấy...
   Nước mắt ấy cho em một cảm giác...
 
.
   .
   Đắng



   
   Em tự hỏi...

   Phải chăng nỗi đắng cay luôn thường trực vào những khi em hạnh phúc nhất?


   ~*~*~*~

   
Gió lạnh đêm đông
   
   Hiu quạnh trống không

   Tìm về hư không...
   
   Nơi căn phòng mênh mông...



   
Hình hài của nỗi đau luôn mang trên mình vỏ bọc của hạnh phúc...




   
~ End ~
______________________________________________
Mọi người góp ý cho em nha ^^~

Được sửa bởi meomeo31 ngày Thu Mar 27, 2014 3:18 pm; sửa lần 3.

description[Bakugan Oneshort] Đắng EmptyRe: [Bakugan Oneshort] Đắng

more_horiz
Loi choi vào xí con tem.

Về diễn đạt khá mượt mà, vậy mà bạn nói là thua xa mình, mình mới là người ngu diễn đạt lắm. Đã khắc họa được nội tâm nhân vật, bạn sử dụng văn biểu cảm trôi chảy, từ ngữ đơn giản, tất cả ngắn gọn xúc tích.Nhưng khổ cái là OS này không tạo cho tớ nhiều cảm xúc lắm, khá là hời hợt

Về phần nội dung mình không nói nhiều mô típ đơn giản,tục ngữ của người Trung Quốc có câu :" Quá nhiều hạnh phúc sẽ mang tới bất hạnh" phải chăng cái gì cũng có hai mặt của nó, một viên thuốc với lớp đường bọc bên ngoài nhưng bên trong là chất thuốc đắng nghét. Trong OS này ấn tượng nhất là câu hỏi của Keith, phải chăng anh đã lường trước được một điều gì đó? Hay chỉ đơn thuần là một câu hỏi vu vơ.

Với Mira sự hạnh phúc đã khiến cô quên đi rằng hạnh phúc có thể biến mất bất cứ lúc nào, bởi chẳng có cái gì là mãi mãi. Nhưng biết làm sao đây con người chúng ta là như thế mà dù có lo lắng đi chăng nữa chúng ta vẫn cố gắng trấn an bản thân mình( theo cái cách mà ta gọi là tích cực) là mọi thứ sẽ không sao đâu mà chả biết làm gì khác ngoại trừ nghĩ như vậy.

Mình chỉ mổ xẻ vậy thôi, còn lại dành cho mọi người. Mong những fic, OS mới của bạn có gì nhớ nhắn mình nha. :th17:

P/s: Cám ơn vì lần trước đã com fic cho mình
 

description[Bakugan Oneshort] Đắng EmptyRe: [Bakugan Oneshort] Đắng

more_horiz
Com cho chị Mèo
Fic của chị thì lời văn khá mượt ngôn ngữ ổn và cách diễn đạt hay
Nội dung thì Keith và Mira là hai anh em nhưng chị viết em thấy tình cảm giữa hai người là người yêu
Em thích mấy câu nói trong fic này
Mong các fic tiếp theo của chị
Com 2 cái oneshot của em đi

description[Bakugan Oneshort] Đắng EmptyRe: [Bakugan Oneshort] Đắng

more_horiz
com chap cho em gái~~~

em còn than vãn cái gì nữa hả? tiến bộ thế còn đòi hỏi gì?!

*chỉ com Sky*
ý chị nee gần gần thế nên không dài dòng a~

hóng fic tiếp~~~

p/s: *chỉ fic mình* *câu kéo*

description[Bakugan Oneshort] Đắng EmptyRe: [Bakugan Oneshort] Đắng

more_horiz
anou... nổi hứng muốn comt thôi ah :3
fic em cũng đã có sự tiến bộ ah :3
fic sử dụng quá nhiều dấu chấm khiến một vài câu văn trở nên cụt lủn. Dấu câu vẫn bị đặt sai chỗ ~~~
diễn đạt cũng đã trôi chảy hơn nhưng đôi chỗ hơi ngượng.
Vẫn mắc một vài lỗi về ngữ pháp.
Đôi mắt shappire nguội lạnh và mơ hồ

Sapphire ~
và từ "mơ hồ" dùng cũng chưa ổn cho lắm.
   Thứ chất lỏng trong suốt và đẹp đẽ ấy lăn dài trên khuôn mặt vô thần, chảy xuống làn môi khô rát.

vô hồn thì đúng hơn ~
Thỉnh thoảng lại hắt ra những hơi thở như đứt quãng. Khóc.

thừa mất từ "như"
Em lại xem nó là thứ đẹp đẽ nhất thế gian...

bỏ từ "lại" đi (?)
Từ một lúc nào đó, anh đã ngắm nhìn rồi đến bên em.

câu này không biết diễn tả sao luôn ~~~

description[Bakugan Oneshort] Đắng EmptyRe: [Bakugan Oneshort] Đắng

more_horiz
@Sky: cảm ơn cậu nha *ôm*
@Cat: chị cũng thấy nó hơi giống vậy :"3
@Huyền: *ôm* thanks nee đã com fic ^^~ em sẽ cố gắng ra fic mới :"3
@Nii: em sẽ sửa lại ạ :"3 thanks nii đã com a~ :"3

description[Bakugan Oneshort] Đắng EmptyRe: [Bakugan Oneshort] Đắng

more_horiz
*le vào comt*

Fic về anh em Keith và Mira cơ mà ở đây tớ cảm giác họ yêu nhau ?

Nội dung ổn và cách trình bày thì tớ không ý kiến nhưng cậu nên bớt những câu thiếu chủ ngữ ( ví dụ như : Trả lời một cách vô tư,...) đúng là dùng cách này đôi lúc sẽ tạo điểm nhấn cho fic nhưng lạm dụng nhiều quá sẽ phản tác dụng.

meomeo31 đã viết:
[i] Gió lạnh đêm đông
 
  Hiu quạnh trống không

  Tìm về hư không...
 
  Nơi căn phòng mênh mông...


Câu cuối có vẻ hơi ngượng cậu ạ !

Tạm thời là vậy. Fic cậu rất hay nên cứ thế mà phát huy nhé !!!

Mong fic tiếp theo của cậu !!!

description[Bakugan Oneshort] Đắng EmptyRe: [Bakugan Oneshort] Đắng

more_horiz
cảm xúc của Mira trong fic này và fic MưaBạc rất giống nhau, và hoàn cảnh của cô với Keith cũng rất giống với fic kia, cũng vẫn là cô gái yêu anh trai hết lòng, và luôn nơm nớp lo sợ 1 ngày anh sẽ đi mất. cùng là cô gái đó, cùng là hồi tưởng lại những kí ức êm đềm bên anh trai, cùng là nuối tiếc những phút giây hạnh phúc đã chỉ còn là kỉ niệm, để rồi trái ngược với những ngã rẽ đột ngột, vẫn là 1 ngày mưa tìm kiếm anh trai, và rồi vẫn là anh trai đã đi mất. ở fic kia thì dường như anh đã bị 1 nhân cách khác thống lĩnh, còn ở fic này thì sự ra đi của anh được hiểu theo đúng nghĩa đen. anh ra đi vào 1 ngày mưa lạnh giá, Mira nhớ về anh vào 1 đêm đông giá lạnh, mà những ngày đông đầy gió dễ khiến con người rơi vào trạng thái thu mihnh, nếu chiều tà là khoảnh khắc để hoài niệm thì ngày đông lại là lúc để nỗi buồn nhem nhúm và bộc phát ~
cùng với đó, câu chuyện kia, dù anh không chết nhưng đã biến thành 1 con người khác, vẫn có thể nhìn thấy anh mà lại chẳng thể nhìn thấy anh, chẳng thể được anh yêu thương và bảo vệ như những ngày còn thơ bé, đó mới là [cay đắng]. còn câu chuyện này, thì những lo sợ của cô bé đã trở thành hiện thực, việc chứng kiến anh trai nằm bất động dưới cơn mưa đau đớn lắm chứ, nhưng mỗi giọt mưa như 1 con dao găm bé tẹo, rơi xuống là khía lạnh giá lên da thịt con người, tất cả những điều đó lại được Mira hoài niệm vào một buổi đêm, vậy thì cảm xúc này không phải là [đắng] mà là [lạnh] thì sẽ đúng hơn ~ anh vẫn sống, nhưng đã trở nên độc địa, đó mới là [đắng], còn anh ra đi, bỏ lại em một mình, thì đó lại là [lạnh] ~ nên theo ý kiến của anh, fic này nên đặt tên là [lạnh] thì sẽ hợp lí hơn ~

có điều, đây chỉ là ý kiến riêng thôi nhé: rằng anh thấy os này có thể làm tiền đề cho longfic kia, bởi hoàn cảnh và tâm trạng của nhân vật rất giống nhau, vậy nên os này có thể là một bản preview, báo trước những gì sẽ xảy ra ở longfic. chi tiết Keith chết ở đây hoàn toàn có thể hiểu theo nghĩa ẩn dụ, rằng Keith không thực sự chết, mà chỉ là nhân cách mang tên Keith đã biến mất, và tiếp theo đó là sự ra đời của cái tên Spectra ~ Mira khóc ở fic này, có thể chính là những giọt nước mắt ở fic kia, được nén chặt vào tim trong cuộc đối thoại với Spectra ở cuối chap, khi hắn nói sẽ khiến linh hồn cô phải đau khổ, thì có thể hiểu rằng lúc đó cô đang gào thét trong tim mà không thể nói ra thành lời, vì đó đã không còn là Keith nữa ~
tất nhiên anh biết em chỉ viết theo cảm hứng thôi chứ hông có thâm sâu đến vậy nhưng anh thấy điều trên khá hợp lí mà phải không? =))))

lời văn của em ổn, nhưng cảm xúc vẫn chưa đến nơi, đọc anh chỉ thấy mọi thứ thoáng qua chứ chưa thấy rõ được cái đau đớn bất công mà Mira phải chịu đựng, như đã nói ở trên, cảm xúc đó đau đớn lắm chứ, nên việc em cần làm là đào sâu hơn nữa về lĩnh vực nội tâm, nhất là khi em chọn thể loại fic thiên về nội tâm thì lại càng phải cố gắng :)))) những đoạn em chấm câu dài rồi sang câu ngắn, anh nghĩ câu ngắn lên xuống dòng và căn lề phải, nhiều chi tiết cũng nên chú ý liền dòng xuống dòng cho hợp lí, vì trình bày fic cũng góp phần không nhỏ trong việc thể hiện mạch cảm xúc của nhân vật đó :))

cơ mà là hình thức 2 fic giống nhao nên chỉ copy paste lại thôi =))))


p/s: cmt fic CâyTáo cho anh đi ( ´∀`)/

description[Bakugan Oneshort] Đắng EmptyRe: [Bakugan Oneshort] Đắng

more_horiz
Miu-nee diễn đạt câu văn mượt nà Ó v Ò nhưng có phải chỗ Miu-nee đặt dấu câu không đúng, làm cho đọc không mượt và không hay cho lắm~ nhưng như vậy là hay lắm rồi na Ó v Ò (mặc dù chap hơi ngắn một tẹo)
Em cảm nhận được sự đau khổ của Mira-chan khi phải mất đi Keith, mất đi một người anh trai, mất đi người mà mình yêu quý nhất nhưng nee vẫn chưa đào sâu về tình cảm cho lắm Ó v Ò khi đọc em thấy diễn biến khá nhanh, em nghĩ nee nên viết dài ra, kéo dài thêm một chút để miêu tả sâu vào tình cảm, sâu vào sự đau khổ của Mira-chan ( để cho người đọc cảm thấy đau đớn theo và dâng trào nước mắt khi chứng kiến nổi đau ấy =))) ) 
Em vốn rất ngu môn Văn nên chỉ nhận xét được bấy nhiêu thôi ạ Ọ v Ọ

description[Bakugan Oneshort] Đắng EmptyRe: [Bakugan Oneshort] Đắng

more_horiz
Văn phong của chị mượt lắm, nhưng không hiểu sao có vài chỗ khiến em cảm thấy hơi hụt hẫng một tẹo. Mira thật là đáng thương quá đi thôi, chỉ trong một khoảnh khắc mà tất cả những niềm tin, hi vọng và hạnh phúc đều bị vỡ vụn, hoàn toàn không báo trước. Cơ mà em dốt vụ cảm nhận văn học lắm nên chỉ cmt được nhiêu đây thôi à, chị thông cảm nha *cúi*

description[Bakugan Oneshort] Đắng EmptyRe: [Bakugan Oneshort] Đắng

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply