MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Bakugan fanfic] Mưa bạc

power_settings_newLogin to reply
+3
Kantono Fuminsho
Sky
meomeo31
7 posters

description[Bakugan fanfic] Mưa bạc - Page 2 Empty[Bakugan fanfic] Mưa bạc

more_horiz
First topic message reminder :

Title: Mưa bạc
   
    Author: meomeo31 aka Linh Miu

   Genre: longfic, romance,...

   Rating: 13+

   Pairing: Spectra x Keith x Mira, Ace x Mira, Hydron x Mira

   Summary: Mưa mang nhiều cảm xúc...

   Note: Tác giả nghĩ ra nó trong lúc ngồi tự kỉ ngắm mưa =))



   
~*~*~*~

   
    1. Kí ức

      Chiều buông. Nền trời được tô lên màu đỏ ối huy hoàng, chứa đựng bao cảm xúc khó tả...

      Những vệt nắng cuối cùng trải dài trên những nẻo đường vắng lặng, soi đường cho đôi chân gầy guộc bước đi trong mệt nhoài. Mái tóc cam phủ lấy nửa khuôn mặt, giấu đi đôi mắt xanh biển mông lung và tràn ngập bi thương.

     Tâm hồn ấy bao trùm một màu đen cô độc. Nơi ánh sáng không thể rọi đến.

     Gió thổi. Chỉ có tiếng lá rơi xào xạc...

     Em bật cười. Một nụ cười nhếch vô cảm.

     Khi hoàng hôn buông xuồng, cũng chính là lúc bao kí ức của em về anh lại ùa về...

     Một quá khứ đau thương cùng bao xúc cảm đã dần mục nát...



   
~*~*~*~


      Đêm về. Bầu trời không sao, ánh trăng già đã khuất. Vạn vật được phủ lên một sắc đen lạnh lẽo.

     Giữa không gian vắng lặng, giữa con đường lạnh tanh.

     Em tìm anh.

    .

     Tí tách. tí tách... Mưa rơi.
     Em gọi anh, và anh không trả lời.

     Mưa vẫn rơi.
     Em vẫn gọi anh, và chỉ là im lặng.

     Mưa rơi mỗi lúc một nhiều.
     Và em chẳng gọi được nữa.

     Nước mắt. Tuôn rơi...

     Em đang khóc.
     Nước mắt hòa với mưa...

     Lạnh...
    .
    .
    .
     
     Bỗng một bàn tay đặt lên vai em
     Thật ấm áp.

     - Đừng khóc nữa, Mira.

     Giọng nói đó. Là anh?

     Vòng tay ấy dịu dàng ôm em vào lòng.
     Sao ấm áp đến thế?
   
     - Anh hai về rồi, em đừng sợ nữa.

      Không nhầm được nữa rồi. Đúng là anh rồi.

      Nước mắt. Vẫn rơi...
      Hạnh phúc.
   


       Mưa đã tạnh, và anh vẫn ngồi bên em.
   
        Đôi mắt xanh biển nhìn đăm đắm vào khoảng không trước mắt.

       Em nhìn anh, và anh vẫn im lặng.

     - Anh hai sẽ luôn ở bên cạnh em mà, phải không?

       Anh cười, và xoa đầu em.

     - Không, Mira phải tự bước đi bằng chính đôi chân của mình

      - Vậy anh hai sẽ bỏ em đi phải không? - Em vội hỏi, đôi mắt đã ngấn nước.

      Anh khẽ lắc đầu, và anh chẳng cười nữa.

     - Anh sẽ luôn dõi theo em. Dù ở bất cứ nơi đâu.

     - Anh hai nói thật chứ? - Em hỏi tiếp, khẽ lau đi giọt nước mắt vừa trào ra.

      Anh nhìn em dịu dàng.

     - Phải. Anh sẽ luôn bảo vệ em. Mãi mãi.
   
   
      Mãi mãi ư...
    .
    .
    .
    .
   
     Nhưng rồi một ngày kia...

     Em đã chợt hiểu ra chẳng có gì là mãi mãi...

     Anh đã không còn là anh từ khi hắn xuất hiện...

     Hắn tàn nhẫn, vô cảm và mang một cái tên đến từ địa ngục... Spectra Phantom.

     Hắn độc chiếm cơ thể và biến anh thành một con quỷ khát máu. Một kẻ hủy diệt...

     Chiếc mặt nạ đỏ quái dị với con mắt điện tử màu xanh nhạt toát lên thứ gọi là quyền lực tối cao mà hắn cho là những con người nhỏ bé, tầm thường mãi mãi chẳng thể nào đặt chân lên.

     Từng nhát kiếm của hắn đâm xuyên qua con tim của những con người vô tội không chút thương tiếc. Để rồi chỉ còn lại những cái xác nhuốm máu, nhấn chìm cả thế giới này.

     Khuôn mặt hắn luôn ngự trị một nụ cười đắc thắng khoái trá và ghê tởm. Hệt như con quỷ điên dại tìm thấy con mồi của nó.

     Hắn căm ghét và khinh thường những tình cảm tầm thường của con người. Vì hắn chẳng hề có cảm giác nào. Vô cảm.

     Em hận hắn.
     Nhưng em chẳng thể rũ bỏ được hắn...
     Đơn giản vì anh cũng chính là hắn.

     Không thể xa vì vốn chẳng gần...

    .

    .

     Những vũng máu loang ra từ những cái xác nhuộm đỏ con đường em đi. Thứ âm thanh duy nhất em nghe thấy giờ đây chỉ còn là những tiếng gào thét của những con người đang bị hắn giết hại. Thật ghê rợn và thảm khốc.

     Em bật cười. Không cảm xúc.

     Bất giác, hắn quay về phía em. Khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười quen thuộc. Vô cảm.

      - Ngươi là đứa em gái bé bỏng của linh hồn kia?

      Đôi mi khẽ khép lại. Em lại cười, và đáp lại câu hỏi đó.

      - Tại sao ngươi giết họ?

      - Là bản năng.

      - Tại sao ngươi không giết ta?

      - Vì ngươi không đáng.

      - Ta đặc biệt đến thế sao?

         Hắn bật cười. Điệu cười khoái trá, đầy ghê tởm.
     
      - ...

      - Phải ~ Vì ta muốn ngươi chết thảm hại hơn lũ người này, và đau đớn hơn cả linh hồn kia.

     
        Dứt lời, hắn biến mất theo cơn gió bụi vừa nổi lên.


        Mọi thứ bây giờ mới chỉ bắt đầu...



______________________________________
Mọi người chém mạnh tay lên nhá =))

Được sửa bởi meomeo31 ngày Thu Apr 10, 2014 10:46 am; sửa lần 2.

description[Bakugan fanfic] Mưa bạc - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Mưa bạc

more_horiz
Au~~~ *ôm Meo* *dụi dụi*

Xin lỗi em vì com trễ thế này. Tình hình là đoạn cuối em làm nee cụt hứng :'(

2 chap trước Cáo com kĩ rồi nên nee com chap 3 thôi nha =]]]

Càng ngày nee càng thích lối hành văn của em, tiến bộ ghê cơ. Tả cảnh cũng chính xác hơn trước nhiều.

Nó, một kẻ cô độc từ tấm bé. Gia đình nó đã mất, những người duy nhất nó có thể sẻ chia, những người nó yêu thương, biến mất ngay trước mặt nó. Tại sao chỉ còn mình nó? Nó không biết. Nó chỉ biết là nó đau. Nó mất tất cả, nó chẳng còn gì. Nó thấu hiểu một cách sâu sắc nỗi cô độc, nhưng cũng chính vì thế mà nó chẳng còn biết cô độc nữa. Mười năm nó tự nhủ rằng nó ổn, dù nó biết nó chẳng ổn chút nào. Nó hành xử như thể nó đã quên ngày đó, dù mọi thứ trong óc nó chẳng mảy may phai nhòa. Nó như một con cua cứng đầu, với lớp vỏ ngoài cứng rắn, nhưng thực chất cơ thể bên trong rất mềm yếu và dễ bị tổn thương...

Nó bắt gặp con bé ngất xỉu ngoài đường, lạnh và cô độc. Nó cứu con bé. Tại sao? Trong mười năm nó thở, chỉ để tồn tại chứ không để sống, nó chẳng khác gì một mảnh bóng vất vưởng trong cô độc, đau đớn và những khoảng lặng không cảm xúc, nhưng nó vẫn để tâm đến con bé nằm trơ trọi trên mặt đường ngày mưa. Phải chăng chỉ là lòng trắc ẩn nhất thời, hay vì con bé nhắc nó nhớ về nỗi đau vĩnh viễn đóng hằn lên tim nó?

Con bé tỉnh dậy với đôi mắt khiến nó giật mình. Có phải vì đôi mắt ấy nhắc nhở nó về sự tồn tại của "hắn"?

Về nội dung thì đây là tất cả những gì nee cảm nhận được a~~~ cơ mà cảm giác mình hơi quá đà...

Queo, về hình thức, nhiều câu văn em viết khá cụt một số câu có cảm giác ngắt câu hơi lung tung. Cụ thể câu nào thì hôm nào onl máy nee sẽ dẫn, chứ giờ nee onl đt

Và có lỗi chính tả, sót lại chứ không phải xót lại nha em

Hết dồi, trình nee chỉ được đến đây thôi

Hóng tiếp

*tung tăng đi ra*

P/s: lần sau tốt hơn em chia past nha, khúc kết hụt lắm luôn
Ờm, và cứ xem cái com này là thành quả tự kỉ về đêm của nee đi

description[Bakugan fanfic] Mưa bạc - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Mưa bạc

more_horiz
*le vào cmt* Tớ đã đọc nó từ lúc cậu vừa post chap nhưng giờ mới vào cmt được vì không có máy. Tội lỗi ~ Lỗi chính tả và trình bày thì xin nhường lại cho Cáo vì Cáo khá chi tiết trong vấn đề này.

Chap này cách hành văn, trình bày có chút thay đổi. Miêu tả nhiều hơn, khai thác nội tâm khá tỉ mỉ,... "nó" là nạn nhân của một con quái vật khát máu, luôn bị ám ảnh bởi muôn vạn nỗi đau của cái ngày xưa đó nhưng vẫn cố sống bằng lí trí, khoá lại nỗi đau vào ngăn tủ của kí ức mà nắm giữ lấy chìa khoá duy nhất. Aye~ tớ thấy đoạn đầu của cậu, khá ổn, nhiều câu miêu tả cảm xúc hơn rồi và tớ thích điều đó. Nhưng mà, khi đọc đoạn cuối thì cảm xúc của tớ bỗng bị hụt đi khi mà cậu chuyển thành văn xuôi. Không biết diễn tả cảm xúc như thế nào nữa... / v \

Chap 2 Mira được gọi là "cô" còn chap 3 lại là " con bé"~ hơi bị bất ổn._. từ "nó" cậu dùng để chỉ hai người khác nhau nên hơi khó để đặt vào cùng một không gian ah~ (tớ thấy vậy thôi / v \ ).

Dù gì cũng mong chap 4 của cậu !!! *le chạy ra* ^^~

description[Bakugan fanfic] Mưa bạc - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Mưa bạc

more_horiz
@Pyr: *làm nũng* Tks nee đã cmt ạ :3 em sẽ cố gắng hơn trong chap này *dụi mắt* ~
@Ann: xin lỗi vì đoạn kết là cơn lười chỗi dậy ạ :'(
@Caro: em gọi theo tùy ngữ cảnh ạ :< thông cảm cho em :<

____________________________________________________

   4. Đoá tường vi

   Mười hai giờ trưa.

   ' Két ..! '

   Cánh cổng sắt nặng nề rít lên tiếng sắt hoen gỉ, một khe từ từ mở ra, ánh mặt trời lạnh lẽo chiếu lên bóng hình người thiếu nữ đang chầm chậm bước ra. Cô ngẩng đầu, đôi mắt xám bạc, làn da dường như đã rất lâu rồi không được tiếp xúc với ánh sáng, trắng xanh gần như trong suốt.

   - 072xx, được ra ngoài rồi hãy sống cho thật tốt, và đừng bao giờ trở lại đây nữa !

   Cánh cổng sắt lại nặng nề khép lại sau lưng.

   Bầu trời mang màu chì nặng trĩu, âm u, từng trận gió thổi qua kéo theo khí trời lạnh buốt, những tán cây xung quanh chỉ còn một màu đen trơ trụi. Sau đó, là sự tĩnh lặng trống rỗng đến mênh mang. Ngoài cô ra, nơi này vắng ngắt không một bóng người.

   Còn nhớ sáu năm về trước, khi còn là học trò, cô đã bị áp giải đến đây - Nhà tù không gian lớn nhất hành tinh. Cảnh tượng lúc ấy thật kinh hoàng, cô bị đầy đọa và tra tấn dã man vì bị nghi ngờ phản bội Quốc Vương. Đôi chân cô mang những dây xích khổng lồ nặng trĩu. Đó là sự báo hiệu cho những năm tháng sống trong tù đày đầy đau đớn.

   Nhưng bây giờ, cuối cùng cô cũng đã được tự do ..

   Mái tóc đen vẫn xõa dài như thường lệ, vầng trán đầy đặn, làn da trắng bệch khô rát. Và duy nhất có một vết xước dài khá sâu trên khóe mắt trái.

   Là vết chém của kẻ ám sát ..
   Hắn đã biến mất không dấu vết như thể hắn chưa từng tồn tại .

   Đôi môi mím lại như một dòng kẻ lạnh lùng.

   Cô thì thầm với chính mình ..

   [ Dara Krawler ,

   Cuối cùng mày cũng được tự do . ]


   
Nhưng liệu đây có còn là thế giới mà cô muốn trở lại ?
   Thế giới không còn bình yên như nó đã từng tồn tại ?

   
   
.


   
.


   Thế giới thứ ba ..
   Thế giới của sự hận thù và dối trá .


   
   
.


   Cô khẽ nhếch môi. Chẳng rõ.

   Đôi mắt kia ánh lên thật mạnh mẽ và bí ẩn. Đôi chân nhẹ nhàng bước tiếp cùng với cái bóng lẻ loi xa dần rồi mất hút, trong cái nắng mờ nhạt của buổi trưa ảm đạm.


   Thoát ra khỏi vựa sâu u tối,
   Xuất hiện mạnh mẽ như hoa tường vi bừng nở sau đêm phong ba bão tố.


   
Quyết liệt ..
   Nhưng lại nồng đượm dịu dàng .

   
.

   
.

   
Đoá tường vi
   Tường vi đỏ


   
~*~*~*~

   Bầu trời bao trùm một màu xám đục nặng nề. Những đám mây đen kịt kéo đến. Chẳng còn nhường chỗ cho những vệt sáng cuối cùng yếu ớt đến đáng thương.

   
Cơn gió đông thổi qua
   Cho lòng thêm băng giá ..

   Có một cuộc chiến khốc liệt vừa diễn ra giữa con quái thú khát máu và thiếu nữ vừa tròn 17 tuổi ..

   Không phân định thắng bại ..

   Và những thứ mà nó để lại là những tòa nhà cao ốc đổ nát, những chiếc xe hơi hạng nặng gắn với hình thù tàn tạ do sự tàn phá của cả hai, vạn vật khô héo, trần trụi. Không thể cảm nhận được sự sống. Những cái xác của những tên thuộc hạ nằm lăn lóc, bốc lên mùi máu tanh ngập trời như nhấn chìm mọi thứ.

   Tất cả hiện lên trước mắt chỉ còn lại hai màu trắng đen.
   Không một tiếng động, im lìm như một cảnh phim câm ..

   Vestal - Thành phố của sự chết chóc.


   Những sợi tóc cam khẽ động đậy, đôi mắt xanh biển vô hồn đến mệt mỏi nhìn vào cảnh tượng trước mắt qua lớp kính vỡ của ô cửa sổ trong căn nhà kho trống vắng và vô vị. Thanh kiếm trong tay con bé toát lên thứ ánh sáng vô tình vẫn cắm thẵng xuống sàn nhà lạnh lẽo.

   Trên cơ thể ấy đầy những vệt máu khô sâu hoắm của từng nhát chém. Bàn tay khẽ chạm lên vết cào kinh dị còn rướm máu trên khuôn mặt do con quái thú tạo ra.

   [ Lần sau, nhất định ngươi sẽ phải xuống địa ngục . ]

   Không. Không phải là anh.
   Hắn .. Là hắn. Chính hắn.

   Nó không muốn phủ nhận, cũng chẳng bao giờ thừa nhận hắn là anh nó.
   Nhưng tại sao ? Tại sao cứ mỗi lời nói hắn thốt ra, lại như một con dao cắm thẳng vào tim nó ..

   Anh nó đã chết đi kể từ ngày hôm ấy ..

   Nước mắt. Rơi ..

   Nhắm chặt mắt, những chuyện trong quá khứ cứ từng mảng lướt qua đầu, khiến nó phải đau đớn đến chết. Tất cả lại tìm về, xoáy chặt lấy con người nó như một cơn ác mộng không bao giờ tỉnh dậy.

   Chỉ còn lại duy nhất một màu đen.
   Như không nhận bất cứ điều gì.



   Mắc kẹt trong cái bóng đêm dày đặc.
   Ẩn nấp rụt rè như những bóng ma sợ ánh sáng.


   
Lạnh lùng ..
   Nhưng lại cô độc và mang nhiều cảm xúc.

   
   
.


   
.

   
Đoá tường vi
   Tường vi đen



   ' Rầm ! '

   Cánh cửa sắt của nhà kho mở ra ầm ĩ do một lực khá mạnh từ bên ngoài.

   Đằng sau nó là dáng vẻ của một cậu thiếu niên. Trên cơ thể cậu cũng những vệt máu khô, đôi môi nhợt nhạt, đôi mắt tím than sẫm lại, lạnh lùng như không còn chút sức lực nào. Cậu bước về phía cô gái tóc cam.  

       - Tại sao cô lại ở đây ?

       - Là hắn .

       - Mặt của cô ..

       - Chính hắn .

       - Tại sao hắn ..

       - Vì hắn vô cảm.

   Đôi mi khép chặt, và nước mắt vẫn rơi ..

   Thật đau.

   Đôi mắt kia nhìn nó thật buồn. Buồn đến thê lương.

   Cơn gió lạnh lùa vào căn nhà, màn đêm u uất bao trùm vạn vật càng làm cho không khí trở nên trầm lặng.  

       - Nếu cậu biết sự thật về tôi, cậu sẽ thế nào ? - Nó chợt hỏi.

       - Chẳng sao cả, tôi sẽ vẫn bảo vệ cô.

       - Là thật ?

       - Phải .

       - Cho dù sự thật có thế nào ..?

       Gật.

    Nó cười. Đôi mắt sẫm màu không khỏi nghi ngờ.

    Từ khi anh nó biến mất và cậu bạn kia ra đi, chưa ai, chưa một ai vì nó mà làm bất cứ chuyện gì. Nó sống để dòng đời đưa đẩy, không mục đích, hệt như sự tồn tại của nó là dư thừa, và cảm xúc đã chai lì đi phần nào. Nhưng từ khi có cậu, nó đã hiểu ra cái gì gọi là 'sự sống'. Vậy tại sao ..

       - Tại sao cậu phải làm vậy ?

     Không đáp.

       - Tôi đặc biệt đến thế sao ?

     Nó mỉm cười. Vô hồn và thật đẹp.

       - Cô không đặc biệt, nhưng cô là duy nhất.

     Nước mắt. Lại rơi ..
     Và nó ôm lấy cậu. Không chút suy nghĩ.




       Tự thoát ra khỏi sự cô độc và u ám.
       Hiện lên là một thứ ánh sáng mãnh liệt.


       
Mạnh mẽ ..
       Nhưng lại thật tươi vui và ấm áp
   
       
.


       
.


       
Đoá tường vi
       Tường vi vàng


       

       
Sau những đêm dài u uất ..
       Ánh trăng già xa khuất .
       Đoá tường vi đẹp nhất .
       Cháy lên một sự thật ..



description[Bakugan fanfic] Mưa bạc - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Mưa bạc

more_horiz
Chào bạn.
Đầu tiên là fi ngâm dấm lâu quá rồi, mình mong sẽ được đọc thêm chap mới
So với chap đầu tiên, chap 3 sử dụng từ ngữ tinh tế và chọn lọc hơn dù mật độ và thoại hãy còn nhiều
Nhưng cái cách xây dựng nội tâm Dara rất tuyệt, ngục tù lồng giam âm u để rồi thoát ra về với một thực tai càng bẽ bàng mà tăm tối hơn. Tuy nhiên tường vi vẫn luôn là loại hoa yếu ớt, vẫn không chút phù hợp với Dara. Vậy thôi mong chap mới của bạn

description[Bakugan fanfic] Mưa bạc - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Mưa bạc

more_horiz
Nee biết nee rất tội lỗi... :th54:

Nee không nên đi gần hai năm mới vác mặt về nhà cơm cho em... :tuki: :tuki: :tuki:

Cho nee xin lỗi... :th4: :th4: :th4: :th4: :th4: :th4:

Cũng lâu lắm rồi nee không com fic, với lại nee xài di động nên chỉ nhận xét vài lỗi nhé

="Bầu trời mang màu chì nặng trĩu, âm u
[...]
Chẳng còn nhường chỗ cho những vệt sáng cuối cùng yếu ớt đến đáng
[...]
Trong cái nắng mờ nhạt của buổi trưa ảm đạm."

Cái chỗ này hơi mâu thuẫn xíu, em đã nói lên bầu trời "màu chì", "xám đục", cái sắc trời này là tắt nắng từ lâu rồi em à.

="(...) thoát ra khỏi vựa sâu u tối (...)"]

"Vực sâu"

="(...) những chiếc xe hơi hạng nặng gắn với (...)"]

Nên bỏ "gắn với" đi

="(...) đôi mắt xanh biển vô hồn đến mệt mỏi (...)"]

Vô hồn tức là không có cảm xúc gì rồi, nên bỏ cụm đằng sau đi

(...) những vệt khô sâu hoắm của từng nhát chém (...)

Vừa mới oánh nhau xong sao máu khô được, còn "sâu hoắm" nữa, đổi thành vết thương thì hợp lý hơn.


Còn một số lỗi nhỏ dùng từ nữa.

Nói chung, trừ mấy lỗi dùng từ khiến vài chỗ hơi lộn xộn tối nghĩa thì có lẽ cũng không có gì đáng kể nữa. Em ráng sửa nha.

description[Bakugan fanfic] Mưa bạc - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Mưa bạc

more_horiz
@Pyr: nee còn nhớ đến fic của em là em vui rồi :(((
@Me: Nhờ cậu mà tớ lại ngồi dậy và gõ chap mới rồi đây :3

Note: KeithxDara fan đừng giết em khi đọc chap này..
__________________________________________________



5. Khói.



Xuân đến.


Sau những cơn gió lạnh đầu mùa..


Vi vu bên tấm rèm mỏng manh, cũ kĩ


Như còn vương vấn mùa đông..



Một buổi chiều, chẳng thấy hoàng hôn.. Người con gái với mái tóc đen xõa dài tuyệt đẹp trong chiếc váy đã bạc màu, đang mân mê với những điếu thuốc mùi bạc hà thơm phức đến nồng nàn.. Bàn tay gầy gò run rẩy châm lửa. Như một thói quen.



Khói thuốc có lẽ là một thứ đáng sợ mòn mỏi với cô đơn.



Nhưng có lẽ, những lúc tự nhấn chìm mình trong yên lặng, trong nỗi đơn độc không lí do.. Làm cô nhớ đến anh.



Khẽ khép đôi hàng mi, giấu đi đôi mắt xám bạc long lanh tuyệt đẹp kia, tưởng chừng đê mê giữa làn khói trắng… Là lúc hình ảnh anh, kí ức giữa cô và anh lại hiện lên trong tâm trí thật rõ ràng đến khó chịu..



Lí trí cố quên đi..


Thì trái tim lại tự tìm về nơi tình yêu bắt đầu..


Hạnh phúc,


Rồi lại đau..


Rồi bỏ lại phía sau..





Ngày cô trở thành nghi phạm phản bội Quốc Vương, trong bộ trang phục màu đen quen thuôc của chốn ngục tù, đôi tay bị xích bởi chiếc còng sắt nặng trĩu, cô lặng lẽ bước đi giữa dòng người cùng những lời xỉ vả, nguyền rủa không thương tiếc..


Ngày họ ném lại phía cô những con mắt khinh bỉ, đâu đó những tiếng cười khả ố ghê tởm.


Ngày cô sống mà không có trái tim.




Đôi mắt xám bạc vô hồn, ảm đạm, nghe bên tai những âm thanh ồn ào, chua chát mà đôi chân vẫn cứ bước đi. Cay đắng.. Như thể cô đang đến dự đám tang của chính mình..




Đâu đó trong suy nghĩ là cảm giác bị lừa trong một trò đùa thật ác




Giữa hàng vạn người..

Có một người đau..





Đứng trước cánh cổng sắt khổng lồ, cảm giác như chỉ cần nhích một bước nữa thôi là tương lai sẽ khép lại


Rồi cô nhìn người thanh niên đang đứng trước mắt mình.



Cười. Rỗng tuếch.



Anh ghét cay ghét đắng cách cô cười lúc này, ghét cách mà cô chọn để giả vờ mạnh mẽ, ghét việc cô sẵn sàng gạt anh ra khỏi đớn đau rồi âm thầm chịu đựng mọi thứ cho anh. Và anh biết, bên trong cái vỏ bọc ấy là người con gái yếu đuối mà anh luôn khao khát được chở che, vỗ về..



Chua chát.



Cánh cổng khép lại nặng nề. Cô khóc trong thế giới của riêng mình. Anh như chết lặng đi, mái tóc vàng kim rũ xuống , thở hắt ra trong thế giới của hàng vạn con người đang bàn tán, xôn xao.



Kí ức về ngày định mệnh kinh hoàng ấy hiện rõ mồn một như một thước phim quay chậm không có nhạc đệm. Tất cả hệt như giấc mơ cô kể cho mẹ mình ngày xưa, rằng có một thế giới song song với thế giới thực tại mà nơi đó mọi người chỉ nhìn nhau cười mà không nói bất kì một lời nào.




Cười mà không nói bất kì một lời nào..




Bất kì một lời nào..




Ngày anh ra đi. Cô không hay biết. Không một lời giải thích.



Hẫng



Đau



Nhưng rồi cô cũng chẳng muốn biết thêm về anh bất cứ điều gì.





Những chữ cái anh gieo vào cuộc sống của cô bây giờ có lẽ chỉ còn là phù du, cát bụi.



Rằng tình yêu là không ai muốn bỏ đi


Rằng chỉ cần có tình yêu..


Chỉ cần có tình yêu... là đủ


Thế giới có là gì.


Loài người có là gì.


Định kiến, sợ hãi, tổn thương, phong ba, gian khổ có là gì


Khi người ta yêu ?


Khi người ta tin chỉ cần yêu là quá đủ ?






Anh đã từng thì thầm với cô như thế..




Sáu năm trời, như thể anh đã bốc hơi khỏi thế giới này.

Nhưng cớ sao vẫn còn đọng lại nơi tiềm thức và trái tim cô ?




Nói thật dễ, mà quên đi thật khó..




Cô và anh..

Đã từng xem nhau là cả thế giới.




Cô và anh..

Hai thế giới song song.





When you left me without saying..

All I have it’s the heart afraid of breaking.

You were my world, my life..

But I have lost all as if they could had flied.





Cô khẽ chạm vào vết sẹo dài bên mắt phải, một cảm giác không mới. Nhưng cô có thể lấy mạng của mình ra để cược rằng nó không phải do sự tra tấn của những tên cai ngục, càng không phải là kết quả của việc cô đánh nhau với một tên bạn tù. Mà là của một kẻ khác với chiếc áo choàng dài, trên khuôn mặt là chiếc mặt nạ kì dị luôn ngự trị một nụ cười nhếch vô cảm.




Đỏ thẫm



Hắn cười khô khốc, khoái trá, ghê rợn và đầy quyền lực.



Kí ức về hình hài của hắn..



Thật mờ nhạt.




Cô đã từng nghĩ sẽ chọn cách quên đi, bỏ tất cả vào dĩ vãng. Nhưng hình ảnh hắn cứ hiện lên trong tâm trí cô một cách tùy tiện, trong từng giấc mơ, trong những suy nghĩ vẩn vơ lúc cô đơn. Nó khiến cô hơi rùng mình nhưng lại quen thuộc đến kì lạ.




Có lẽ..




Những cơn gió mỗi lúc một lớn, khiến cánh cửa đập mạnh. Bị cắt ngang những dòng suy nghĩ mơ hồ, cô giật mình trở về với thực tại, nhẹ nhàng bỏ điếu thuốc vào gạt tàn. Cô lại tiếp tục công việc của mình với chồng sách ma pháp dày cộm. Một tiếng thở dài không hề giấu đi sự chán nản.



Nếu có ai đó hỏi về những hoài niệm của hạnh phúc, thì ừ cô cũng đã tùng có, thậm chí rất nhiều. Người con trai cô đã từng yêu, hay đánh guitar cho cô nghe mỗi khi buồn, khiến lòng cô thêm ấm áp. Âm thanh từ những phím đàn anh đánh trầm bổng, sâu sắc, dịu dàng như tình yêu khi ấy. Đó là một kí ức đẹp trong số những thứ cô sẽ nói.



Cô không còn nhớ rõ nó đã thực sự kết thúc hay chưa và vào lúc nào. Nhưng cô biết đã hơn sáu năm cô không được nhìn thấy anh kể từ ngày cô bước vào trong cánh cổng  đầy rẫy những kinh hoàng. Ngày định mệnh..



Hình như nó cũng giống tất thảy mọi ngày khác. Cũng có gió nhẹ, có nắng vàng, những đám mây hững hờ trôi trên nền trời trong vắt, mặc kệ tất cả những gì đang xảy ra với cô. Cũng có những mong đợi và nuối tiếc.  



Nhưng cũng kể từ đó, cô đã không còn được nhận bất cứ điều gì, ngay cả khi cô có cố gắng cho đi. cô đã lựa chọn để bị quên lãng, để bị phủ nhòa khỏi anh, khỏi thế giới này.



Có lẽ..



I will say love it’s a razor..

As it left my soul to bleed..

You and me,

Can’t take one more step towards each others

Maybe.





Đẩy chồng sách ma pháp dày cộm sang một phía của chiếc bàn nhỏ, cô khẽ mở cuốn nhật kí cũ kĩ của mình, đặt bút viết những dòng tiếp theo. Như một thói quen.



“Tôi đã viết xong..

Những dòng cuối cho tình yêu tan vỡ của chính mình..

Không một lí do.”




No reason for breaking-up.




“Tôi đã viết xong..

Những dòng cuối cho tình yêu tan vỡ của chính mình..

Bởi rốt cuộc thì..

Cũng chỉ là một câu chuyện đã cũ mà thôi.”




It was an old love story.




“Tôi đã viết xong..

Những dòng cuối cho tình yêu tan vỡ của chính mình..

Vậy là chúng mình đã hết yêu nhau..”




We stoped loving

And I threw all like it’s nothing.





Lạnh lùng đặt một dấu chấm buồn khô khốc giữa không trung.




Nắng..


Trắng xóa.


Thành phố..


Buổi chiều hôm ấy nhòe trong khói mây.




Giữa làn khói,


Nhịp tim là khúc nhạc dài, bình thản hát những âm thanh ly biệt.


Tự hỏi rằng mình có đau không ?  


Trên khuôn mặt không có lấy một giọt nước mắt.


Sau những cơn ác mộng là những chuỗi ngày còn quá đỗi đắng cay ?






I thought that I can’t live without you..

But from now on..

I give up and gone.




____________________________________________________

Tem là điếu thuốc của chị Dara :-*

Phong bì là cuốn nhật kí :x

Thư là nắng :red:

description[Bakugan fanfic] Mưa bạc - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Mưa bạc

more_horiz

Chào bạn
Chương này a, phải nói sao nhỉ đúng như tên của nó, Khói. Một chuỗi kí ức héo mòn từ địa ngục trôĩ dậy, nhưng không quá cồn cào và khắc sâu. Nó cứ nhẹ nhàng đến rồi đi, như một làn khói, một làn khó thuốc cực kì đắng nghét, về những ngày tháng đau khổ, về một tình yêu đã chết, vong hồn đó trở lại trần gian thế nhưng cũng sớm quay về. Bởi lẽ, chủ nhân của chúng thay vì níu giữ đã buông tay mất rồi, đứng lên mạnh mẽ mà đạp quá khứ qua một bên. Quá khứ đó có lẽ chỉ là một cơn ác mộng, tỉnh mộng rồi thì chẳng cần nhớ làm gì, thế nhưng cay đắng của sự thật và hiện tại trước mắt lại là một cơn ác mộng kéo dài mãi mãi....
Một chương nhẹ nhàng mà đắng cay, như một điuế thước là bên ly cà phê nóng buổi sáng ngày dông bão, mùi thuốc, cà phê, mùi sấm và mưa hòa quyện tạo nên một cái chát khó tả.Cơ mà đọc cái khúc "lý trí cố quên đi mà con tim vẫn tìm về..." ấy mình liên tưởng tới trao duyên trong kiều mà cười sằng sặc, bạn học lớp mấy nhỉ nó ở sgk 10 ấy. Số là vừa làm bài kiểm tra học kì về nó xong, dù biết lý trí trọn vẹn dầy mỹ tình, Kiều có gắng buông tay thế mà trái tim vẫn nắm, tình nào dễ mà trao =.=Nhớ lại cái mình viết ghê ấy chứ.....
Thật xin lỗi vì đã lảm nhảm thế này
Mong chap và tớ vẫn sẽ lấy tem dù rằng chưa thành niên mà dám hút thuốc lá, đốt ngửi vậy
P/s:Mình mới phải cảm ơn nhờ bạn mình mới tiếp tục có fic đọc

description[Bakugan fanfic] Mưa bạc - Page 2 EmptyRe: [Bakugan fanfic] Mưa bạc

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply