First topic message reminder :
Title: Mưa bạc
Author: meomeo31 aka Linh Miu
Genre: longfic, romance,...
Rating: 13+
Pairing: Spectra x Keith x Mira, Ace x Mira, Hydron x Mira
Summary: Mưa mang nhiều cảm xúc...
Note: Tác giả nghĩ ra nó trong lúc ngồi tự kỉ ngắm mưa
1. Kí ức
Chiều buông. Nền trời được tô lên màu đỏ ối huy hoàng, chứa đựng bao cảm xúc khó tả...
Những vệt nắng cuối cùng trải dài trên những nẻo đường vắng lặng, soi đường cho đôi chân gầy guộc bước đi trong mệt nhoài. Mái tóc cam phủ lấy nửa khuôn mặt, giấu đi đôi mắt xanh biển mông lung và tràn ngập bi thương.
Tâm hồn ấy bao trùm một màu đen cô độc. Nơi ánh sáng không thể rọi đến.
Gió thổi. Chỉ có tiếng lá rơi xào xạc...
Em bật cười. Một nụ cười nhếch vô cảm.
Khi hoàng hôn buông xuồng, cũng chính là lúc bao kí ức của em về anh lại ùa về...
Một quá khứ đau thương cùng bao xúc cảm đã dần mục nát...
Đêm về. Bầu trời không sao, ánh trăng già đã khuất. Vạn vật được phủ lên một sắc đen lạnh lẽo.
Giữa không gian vắng lặng, giữa con đường lạnh tanh.
Em tìm anh.
.
Tí tách. tí tách... Mưa rơi.
Em gọi anh, và anh không trả lời.
Mưa vẫn rơi.
Em vẫn gọi anh, và chỉ là im lặng.
Mưa rơi mỗi lúc một nhiều.
Và em chẳng gọi được nữa.
Nước mắt. Tuôn rơi...
Em đang khóc.
Nước mắt hòa với mưa...
Lạnh...
.
.
.
Bỗng một bàn tay đặt lên vai em
Thật ấm áp.
- Đừng khóc nữa, Mira.
Giọng nói đó. Là anh?
Vòng tay ấy dịu dàng ôm em vào lòng.
Sao ấm áp đến thế?
- Anh hai về rồi, em đừng sợ nữa.
Không nhầm được nữa rồi. Đúng là anh rồi.
Nước mắt. Vẫn rơi...
Hạnh phúc.
Mưa đã tạnh, và anh vẫn ngồi bên em.
Đôi mắt xanh biển nhìn đăm đắm vào khoảng không trước mắt.
Em nhìn anh, và anh vẫn im lặng.
- Anh hai sẽ luôn ở bên cạnh em mà, phải không?
Anh cười, và xoa đầu em.
- Không, Mira phải tự bước đi bằng chính đôi chân của mình
- Vậy anh hai sẽ bỏ em đi phải không? - Em vội hỏi, đôi mắt đã ngấn nước.
Anh khẽ lắc đầu, và anh chẳng cười nữa.
- Anh sẽ luôn dõi theo em. Dù ở bất cứ nơi đâu.
- Anh hai nói thật chứ? - Em hỏi tiếp, khẽ lau đi giọt nước mắt vừa trào ra.
Anh nhìn em dịu dàng.
- Phải. Anh sẽ luôn bảo vệ em. Mãi mãi.
Mãi mãi ư...
.
.
.
.
Nhưng rồi một ngày kia...
Em đã chợt hiểu ra chẳng có gì là mãi mãi...
Anh đã không còn là anh từ khi hắn xuất hiện...
Hắn tàn nhẫn, vô cảm và mang một cái tên đến từ địa ngục... Spectra Phantom.
Hắn độc chiếm cơ thể và biến anh thành một con quỷ khát máu. Một kẻ hủy diệt...
Chiếc mặt nạ đỏ quái dị với con mắt điện tử màu xanh nhạt toát lên thứ gọi là quyền lực tối cao mà hắn cho là những con người nhỏ bé, tầm thường mãi mãi chẳng thể nào đặt chân lên.
Từng nhát kiếm của hắn đâm xuyên qua con tim của những con người vô tội không chút thương tiếc. Để rồi chỉ còn lại những cái xác nhuốm máu, nhấn chìm cả thế giới này.
Khuôn mặt hắn luôn ngự trị một nụ cười đắc thắng khoái trá và ghê tởm. Hệt như con quỷ điên dại tìm thấy con mồi của nó.
Hắn căm ghét và khinh thường những tình cảm tầm thường của con người. Vì hắn chẳng hề có cảm giác nào. Vô cảm.
Em hận hắn.
Nhưng em chẳng thể rũ bỏ được hắn...
Đơn giản vì anh cũng chính là hắn.
Không thể xa vì vốn chẳng gần...
.
.
Những vũng máu loang ra từ những cái xác nhuộm đỏ con đường em đi. Thứ âm thanh duy nhất em nghe thấy giờ đây chỉ còn là những tiếng gào thét của những con người đang bị hắn giết hại. Thật ghê rợn và thảm khốc.
Em bật cười. Không cảm xúc.
Bất giác, hắn quay về phía em. Khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười quen thuộc. Vô cảm.
- Ngươi là đứa em gái bé bỏng của linh hồn kia?
Đôi mi khẽ khép lại. Em lại cười, và đáp lại câu hỏi đó.
- Tại sao ngươi giết họ?
- Là bản năng.
- Tại sao ngươi không giết ta?
- Vì ngươi không đáng.
- Ta đặc biệt đến thế sao?
Hắn bật cười. Điệu cười khoái trá, đầy ghê tởm.
- ...
- Phải ~ Vì ta muốn ngươi chết thảm hại hơn lũ người này, và đau đớn hơn cả linh hồn kia.
Dứt lời, hắn biến mất theo cơn gió bụi vừa nổi lên.
Mọi thứ bây giờ mới chỉ bắt đầu...
______________________________________
Mọi người chém mạnh tay lên nhá
Được sửa bởi meomeo31 ngày Thu Apr 10, 2014 10:46 am; sửa lần 2.
Title: Mưa bạc
Author: meomeo31 aka Linh Miu
Genre: longfic, romance,...
Rating: 13+
Pairing: Spectra x Keith x Mira, Ace x Mira, Hydron x Mira
Summary: Mưa mang nhiều cảm xúc...
Note: Tác giả nghĩ ra nó trong lúc ngồi tự kỉ ngắm mưa
~*~*~*~
1. Kí ức
Chiều buông. Nền trời được tô lên màu đỏ ối huy hoàng, chứa đựng bao cảm xúc khó tả...
Những vệt nắng cuối cùng trải dài trên những nẻo đường vắng lặng, soi đường cho đôi chân gầy guộc bước đi trong mệt nhoài. Mái tóc cam phủ lấy nửa khuôn mặt, giấu đi đôi mắt xanh biển mông lung và tràn ngập bi thương.
Tâm hồn ấy bao trùm một màu đen cô độc. Nơi ánh sáng không thể rọi đến.
Gió thổi. Chỉ có tiếng lá rơi xào xạc...
Em bật cười. Một nụ cười nhếch vô cảm.
Khi hoàng hôn buông xuồng, cũng chính là lúc bao kí ức của em về anh lại ùa về...
Một quá khứ đau thương cùng bao xúc cảm đã dần mục nát...
~*~*~*~
Đêm về. Bầu trời không sao, ánh trăng già đã khuất. Vạn vật được phủ lên một sắc đen lạnh lẽo.
Giữa không gian vắng lặng, giữa con đường lạnh tanh.
Em tìm anh.
.
Tí tách. tí tách... Mưa rơi.
Em gọi anh, và anh không trả lời.
Mưa vẫn rơi.
Em vẫn gọi anh, và chỉ là im lặng.
Mưa rơi mỗi lúc một nhiều.
Và em chẳng gọi được nữa.
Nước mắt. Tuôn rơi...
Em đang khóc.
Nước mắt hòa với mưa...
Lạnh...
.
.
.
Bỗng một bàn tay đặt lên vai em
Thật ấm áp.
- Đừng khóc nữa, Mira.
Giọng nói đó. Là anh?
Vòng tay ấy dịu dàng ôm em vào lòng.
Sao ấm áp đến thế?
- Anh hai về rồi, em đừng sợ nữa.
Không nhầm được nữa rồi. Đúng là anh rồi.
Nước mắt. Vẫn rơi...
Hạnh phúc.
Mưa đã tạnh, và anh vẫn ngồi bên em.
Đôi mắt xanh biển nhìn đăm đắm vào khoảng không trước mắt.
Em nhìn anh, và anh vẫn im lặng.
- Anh hai sẽ luôn ở bên cạnh em mà, phải không?
Anh cười, và xoa đầu em.
- Không, Mira phải tự bước đi bằng chính đôi chân của mình
- Vậy anh hai sẽ bỏ em đi phải không? - Em vội hỏi, đôi mắt đã ngấn nước.
Anh khẽ lắc đầu, và anh chẳng cười nữa.
- Anh sẽ luôn dõi theo em. Dù ở bất cứ nơi đâu.
- Anh hai nói thật chứ? - Em hỏi tiếp, khẽ lau đi giọt nước mắt vừa trào ra.
Anh nhìn em dịu dàng.
- Phải. Anh sẽ luôn bảo vệ em. Mãi mãi.
Mãi mãi ư...
.
.
.
.
Nhưng rồi một ngày kia...
Em đã chợt hiểu ra chẳng có gì là mãi mãi...
Anh đã không còn là anh từ khi hắn xuất hiện...
Hắn tàn nhẫn, vô cảm và mang một cái tên đến từ địa ngục... Spectra Phantom.
Hắn độc chiếm cơ thể và biến anh thành một con quỷ khát máu. Một kẻ hủy diệt...
Chiếc mặt nạ đỏ quái dị với con mắt điện tử màu xanh nhạt toát lên thứ gọi là quyền lực tối cao mà hắn cho là những con người nhỏ bé, tầm thường mãi mãi chẳng thể nào đặt chân lên.
Từng nhát kiếm của hắn đâm xuyên qua con tim của những con người vô tội không chút thương tiếc. Để rồi chỉ còn lại những cái xác nhuốm máu, nhấn chìm cả thế giới này.
Khuôn mặt hắn luôn ngự trị một nụ cười đắc thắng khoái trá và ghê tởm. Hệt như con quỷ điên dại tìm thấy con mồi của nó.
Hắn căm ghét và khinh thường những tình cảm tầm thường của con người. Vì hắn chẳng hề có cảm giác nào. Vô cảm.
Em hận hắn.
Nhưng em chẳng thể rũ bỏ được hắn...
Đơn giản vì anh cũng chính là hắn.
Không thể xa vì vốn chẳng gần...
.
.
Những vũng máu loang ra từ những cái xác nhuộm đỏ con đường em đi. Thứ âm thanh duy nhất em nghe thấy giờ đây chỉ còn là những tiếng gào thét của những con người đang bị hắn giết hại. Thật ghê rợn và thảm khốc.
Em bật cười. Không cảm xúc.
Bất giác, hắn quay về phía em. Khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười quen thuộc. Vô cảm.
- Ngươi là đứa em gái bé bỏng của linh hồn kia?
Đôi mi khẽ khép lại. Em lại cười, và đáp lại câu hỏi đó.
- Tại sao ngươi giết họ?
- Là bản năng.
- Tại sao ngươi không giết ta?
- Vì ngươi không đáng.
- Ta đặc biệt đến thế sao?
Hắn bật cười. Điệu cười khoái trá, đầy ghê tởm.
- ...
- Phải ~ Vì ta muốn ngươi chết thảm hại hơn lũ người này, và đau đớn hơn cả linh hồn kia.
Dứt lời, hắn biến mất theo cơn gió bụi vừa nổi lên.
Mọi thứ bây giờ mới chỉ bắt đầu...
______________________________________
Mọi người chém mạnh tay lên nhá
Được sửa bởi meomeo31 ngày Thu Apr 10, 2014 10:46 am; sửa lần 2.