Title: Once upon a time
Author: Dream-chàn ~
Rating: M
Disclaimer: Họ thuộc về chính họ, và, uhm… thuộc về nhau chăng? ~
Genres: Romance, Yaoi, slight Humor
Pairing: CreoKumiho/KumihoCreo
Warning: Yaoi, và… có lẽ là OOC, không rõ nữa =)))
Summary:
Ngày xửa ngày xưa, có một chàng thỏ tinh xinh đẹp sống trong một ngôi nhà gỗ nhỏ nhắn nằm sâu trong rừng. Và một con cáo chín đuôi với nụ cười nở rộng và đôi mắt đỏ như máu.
Chỉ đơn thuần là một chuyến săn mồi nho nhỏ vậy thôi.
A/N:
- Quà Halloween (quá xá muộn) cho Tsu huynh, mặc dù nó chẳng có chút gì hợp với không khí Halloween hết =)))) Ah, well… vì Tsu huynh đã yêu cầu, nên nó sẽ có YA và uke!Kumiho, ổn cả chứ? =)))))))
- Cái fic này vốn chẳng biết xếp vào genres nào cho phải, vì Humor cũng không phải mà Angst cũng chẳng có, vốn dĩ nên để General, nhưng thôi, có thể xem là Romance cũng được =)))
- Xin lỗi nhưng, cái sum thật sự chẳng liên quan đến fic lắm đâu =))))))
- Đây là bản đã lược bỏ đọc YA, ai muốn đọc bản full thì vào đây
Kumiho Tsubasa là một con cáo chín đuôi, hay gọi một cách hoa mỹ là Cửu Vĩ Hồ. Hắn có mái tóc dài đến tận eo với hai màu đen đỏ trộn lẫn và đôi mắt mang sắc đỏ quỷ dị luôn ánh lên sự bí ẩn lạ kì.
Con cáo ngồi vắt vẻo trên cành của một cây đại thụ to lớn với những chiếc rễ to kềnh sần sùi nổi lên mặt đất, uốn vào nhau tạo thành những hình thù quái lạ. Kumiho tủm tỉm cười, hướng mắt nhìn xuyên qua những tán lá dày về phía căn nhà gỗ bé nhỏ nằm dưới chân núi.
Đó, là nhà của Creo Dizlavan, một chàng thỏ tinh xinh đẹp với hai cái tai dài trắng muốt, mái tóc đỏ rực như lửa và đôi mắt mang màu xanh dịu dàng của cỏ cây. Thật là một tạo vật tuyệt đẹp, con cáo thầm nghĩ.
Nhưng trái ngược với vẻ ngoài hiền lành, Creo thật chất lại vô cùng mạnh mẽ và đáng sợ. Mỗi một lần cậu vung kiếm, là hàng ngàn thú vật phải quỳ mọp dưới chân cậu vì kính sợ. Sắc đẹp và tài năng của cậu lan nhanh khắp khu rừng rộng lớn, khiến bao nhiêu kẻ từ nam đến nữ đem lòng si mê cậu.
Nhưng mĩ nhân lãnh đạm vẫn ngàn năm lãnh đạm, chưa một ai từng được Creo để mắt đến. Cô ả mèo rừng lẳng lơ bao lần quyến rũ cậu, dùng mọi thứ từ nhan sắc mê người của cô ta đến những màn đóng kịch giả vờ tội nghiệp hòng lấy được lòng thương từ Creo. Bọn sói hoang mắt bạc sáng quắc cố tru lên từng tiếng thật dũng mãnh, ưỡn người khoe bộ lông xám bạc ánh lên dưới trăng. Bao nhiêu mĩ cảnh từ những loài yêu quái nơi đây lyên tục được phô ra hòng chiếm được một cái lyếc mắt thoáng qua của Creo, nhưng không một ai thành công cả.
Kumiho là một con cáo xấu xa. Hẳn nhiên là không phải xấu xa theo kiểu những kẻ lưu manh tầm thường luôn tìm cách thể hiện cái sự ngu dốt và bạo lực ngớ ngẩn bên trong mình ra để doạ nạt kẻ khác. Thiên tính của hồ ly là gian xảo, đúng không? Hẳn rồi, Kumiho là một kẻ gian xảo.
Hắn thích cái đẹp, hiển nhiên. Bất cứ ai cũng thích cái đẹp. Và Creo thì lại rất đẹp. Khác với những kẻ mà hắn từng gặp, điển hình là cô ả mèo rừng kia, hay vài ba nàng hồ ly khác luôn cố sà tới bên hắn, cọ xát cơ thể nóng bỏng của chúng vào người hắn, để sau đó phát hiện cổ họng mình bị cào đến toé máu bởi bộ vuốt sắc nhọn và tàn nhẫn của Cửu Vĩ Hồ. Như hắn đã nói, hắn là một kẻ xấu xa, và hắn không hề có chút hứng thú với bọn lẳng lơ. Creo thì khác. Chàng thỏ tinh có một cái nhìn rất đặc biệt dành cho hắn, không thèm khát, không sợ hãi, không thù hằn. Gần như không để tâm đến sự tồn tại của hắn. Như cách cậu nhìn bao kẻ khác.
Ai lại có thể chống lại sự quyến rũ của hồ ly kia chứ. Kumiho tặc lưỡi nghĩ ngợi. Rồi lại cười thầm.
Con cáo nhảy phóc xuống khỏi cành cây, nhẹ nhàng chạy băng qua khu rừng.
Ồ, được thôi, bằng cách nào đó, hắn sẽ đoạt được cậu. Và sau đó sẽ bỏ cậu đi như một món đồ chơi hết hạn khi mà hứng thú của hắn đã tắt lịm? Không đâu. Kumiho là một kẻ xấu xa, phải chứ? Với một tạo vật đẹp đẽ như thế, quyến rũ như thế, mê người như thế, có lẽ, hắn nên bắt Creo nhốt vào nơi nào đó, để chỉ có hắn được quyền nhìn ngắm cậu mà thôi.
Hắn nghĩ. Mông lung. Và rồi ngôi nhà nhỏ của Creo hiện ra trước mặt hắn, qua những khe hở của bụi cây xanh um rậm rạp. Kumiho ngồi xổm dưới đất, nhìn qua những khe hở nhỏ. Mắt hồ ly rất tốt, vậy nên hắn không tốn chút sức lực nào để phải căng mắt nhìn. Cái đuôi dài màu đỏ, mềm mềm xốp xốp, nhẹ ve vẫy sau lưng khi hắn khúc khích cười.
Cánh cửa ngôi nhà nhẹ mở. Creo, trong lớp áo trắng viền đỏ kín đáo thường ngày, bước ra ngoài với một chiếc giỏ tre được làm rất khéo léo trên tay. Một trong những món quà cậu được tặng. Tất nhiên là Creo không phải cật lực kiếm ăn mà vẫn có thể có đủ số lương thực sống hết một năm, vì những kẻ si mê hâm mộ cậu luôn sẵn sàng dâng lên Creo hàng tá thức ăn ngon lành. Nhưng cậu vẫn muốn tự mình đi tìm thức ăn hơn.
Con cáo chớp chớp mắt. Tủm tỉm cười. Rón rén bám sát theo chàng thỏ tinh, nhẹ nhàng không gây một tiếng động.
Hàng loạt những suy nghĩ vớ vẩn lướt qua đầu Kumiho. Mà, vớ vẩn ư? Với hắn thì không, không một chút nào.
Nghĩ mà xem, hiện tại, hắn và Creo. Hai người. Khu rừng vắng. Không có lũ người hâm mộ phiền toái.Và Creo thì lại không phòng bị, không vũ khí, hoàn toàn vô hại. Nói một cách ngắn gọn là thời cơ vô-cùng-vô-cùng thuận lợi cho Kumiho ra tay.
Hắn suýt nữa thì cười thành tiếng, nếu như bộ não hồ ly nhanh nhạy của hắn không kịp thời ra lệnh. “Này, Kumiho. Ồ, phải đấy, hành động hấp tấp đi và cậu ta sẽ nhìn ngươi như một tên biến thái suốt cả cuộc đời.”
Dưới ánh nắng mặt trời hắt qua những tán lá dày phủ tầng tầng lớp lớp phía trên đầu, Creo trông rực rỡ như một thiên sứ vậy. Ngoại trừ đôi mắt lạnh lùng của cậu.
Ô la la, một thiên sứ lạnh lùng, thật là một khái niệm mới mẻ.
Kumiho núp sau một gốc cây, len lén ló đầu ra nhìn. Creo đang ngẩng đầu nhìn những chùm quả đỏ mọng treo lủng lẳng trên cành cao. Đoạn, cậu nhún chân, thoắt cái đã nhảy lên tới gần ngọn, nhẹ như không. Mái tóc đỏ ánh lên dưới nắng mặt trời, lấp lánh như ngọn lửa đang rực cháy.
Kumiho nhìn chằm chằm vào dáng người mảnh mai nhưng không yếu đuối, mà mạnh mẽ và quyến rũ đó. Giống như bươm bướm say hương mật hoa, bị hương sắc hoa cuốn hút đến không cách nào dứt mắt ra được, chỉ muốn bay đến chiếm đoạt lấy bông hoa, hút cho cạn mật, để hoa mãi mãi chỉ là của mỗi mình thôi. Con cáo nghiêng nghiêng đầu, mái tóc hai màu trượt dài xuống vai. Cái đuôi màu đỏ ánh bạc đưa qua đưa lại nhẹ nhàng.
Hắn cười. Chớp mắt. Cười.
Hắn nên làm gì nhỉ?
Lại loạt suy nghĩ vớ vẩn đó. Chảy qua não hắn, và đem đến cho Kumiho những cơn khoái cảm chạy dọc cơ thể. Cái đuôi cáo rung lên khe khẽ.
Hắn nên, không, là hắn muốn. Kumiho muốn có Creo. Trên giường của hắn, hoặc bất cứ nơi nào mà hắn có thể sử dụng để làm giường. Hắn muốn thấy gương mặt xinh đẹp của cậu đỏ ửng lên bên dưới hắn. Hắn muốn nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng kia nhìn chằm chặp vào hắn, hạnh phúc hay thù hằn hắn không bận tâm, chỉ cần cái nhìn ấy chỉ độc mỗi hình bóng hắn thôi. Kumiho khùng khục cười, cố không làm đánh động chàng thỏ tinh vẫn đang chăm chỉ hái quả trên cành cao kia.
Kumiho là một kẻ kiên nhẫn. Một con cáo kiên nhẫn. Bạn phải có một cái đầu lạnh và bình tĩnh để giải quyết mọi chuyện xảy ra quanh mình một cách êm đẹp, đúng chứ? Cáo chín đuôi rất gian tà, hiển nhiên, và kiên nhẫn.
Đó là lí do tại sao Kumiho vẫn có thể ngồi đây và chờ đợi thời cơ trong khi khối dục vọng bên trong cơ thể hắn đang cháy phừng phừng.
Creo đã nhảy xuống khỏi cái cây. Cái giỏ tre bây giờ đầy những quả chín căng mọng và ngon lành. Nhưng Kumiho thì không thích trái cây, hắn là cáo mà, trong khi loài thỏ thì rất thích những loại rau quả. Về lí thuyết thì thỏ không nên ăn mấy loại trái cây, phải chứ? Hay là thỏ tinh tu luyện ngàn năm khác với thỏ thường ha? Vậy cáo chín đuôi ăn trái cây chắc đâu có vấn đề gì đâu nhỉ.
Kumiho cười thầm. Hắn vừa nghĩ ra một vở kịch.
Suy nghĩ vừa dứt, Kumiho lập tức hoá phép giấu đi lynh lực của mình, rồi lại tạo một lớp ảo ảnh bọc lấy cơ thể, để người khác nhìn vào chỉ thấy hắn là một con cáo nhỏ vừa tu luyện có được dạng người không lâu, yếu ớt và vô hại. Hài lòng với hình ảnh của mình hiện tại, Kumiho nhè hướng Creo sắp đi qua mà lao thẳng.
Đôi mắt xanh lục nhìn vào thứ vừa nhảy ra trước mặt mình, mặt cắm xuống đất, tóc rối bù đáng thương, cái đuôi màu đỏ ánh bạc nom xơ xác đến tội. Creo còn chưa kịp hiểu chuyện gì, thì đã thấy thứ đó ngước lên nhìn mình bằng ánh mắt long lanh ướt nước. Con cáo mấp máy môi, giọng rên rỉ, có vẻ như đói lắm.
Creo đưa mắt nhìn con cáo, rồi nhìn vào giỏ trái cây của mình, rồi lại nhìn con cáo. Cáo có ăn trái cây không nhỉ?
Creo từ tốn bước lại gần con vật tội nghiệp (?), nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nó. Con cáo nhỏ vẫy đuôi khe khẽ, nhưng lại vô thức lùi về phía sau đầy sợ sệt. “Có lẽ nó sợ”, Creo thầm nghĩ.
Cảnh tượng xảy ra trước mắt Kumiho hiện tại thậm chí đủ sức làm cho một yêu hồ vĩ đại mạnh mẽ và xinh đẹp như hắn cảm thấy choáng váng. Creo đang nhìn hắn – chính xác hơn là nhìn vào cái ảo ảnh đáng thương của hắn – và nụ cười dịu dàng trên môi khi ấy, có lẽ là nụ cười đẹp nhất mà Kumiho từng thấy. Và chỉ mình hắn có thể thấy thôi, vì chẳng ai có đủ tình yêu, có đủ si mê, có đủ ám ảnh dành cho cậu như hắn, hay nói đúng hơn, là chẳng ai lại đi làm trò này giống hắn. Hắn thấy Creo im lặng một hồi lâu, và rồi bằng một giọng hết sức nhẹ nhàng, cậu từ tốn nói với con cáo nhỏ:
- Đừng sợ, tiểu hồ ly, ta không hại ngươi đâu.
Con cáo nhỏ vẫn giữ nguyên khoảng cách với Creo nhưng đã phần nào bớt run rẩy. Nó chớp chớp đôi mắt to tròn nhuốm đầy mỏi mệt, những tiếng rên ư ử đáng thương khẽ khàng bật ra khỏi bờ môi xanh tái. Diễn kịch vốn là biệt tài của hồ ly.
Creo đưa tay ra trước mặt con cáo nhỏ, im lặng chờ đợi, nụ cười dịu dàng vẫn in trên môi, nhìn thoáng qua tựa như một bức tượng thạch cao được điêu khắc tinh xảo đến từng chi tiết, đẹp đẽ mê hồn. Trong một thoáng, Kumiho thấy tim mình hẫng đi một nhịp, nhưng rồi bộ não nhanh nhạy của hắn nhanh chóng nhắc bản thân lấy lại bình tĩnh và tiếp tục vở kịch hoàn hảo của mình.
Bàn tay ốm yếu dè dặt đưa ra trước mặt cậu bỗng chốc làm Creo phì cười. Con cáo nhỏ chớp mắt ngạc nhiên, mái đầu xơ xác rối tung nhẹ nghiêng sang một bên và đôi mắt to tròn chăm chăm nhìn vào nét cười trên môi cậu. Thật đáng thương, nhưng chính sự đáng thương đó lại bất giác làm người ta cảm thấy mềm lòng. Creo không phải kẻ ác. Cậu có thể ra tay rất tàn nhẫn với những kẻ đáng khinh dám cả gan phá rối cuộc sống của cậu, nhưng không phải với chú cáo nhỏ này.
Hồ ly luôn mang đến cho người ta cảm giác nguy hiểm, bản năng luôn nhắc nhở người ta phải cảnh giác với chúng, vì không ai biết những sinh vật ma mị quyến rũ kia có thể gây nên những chuyện gì, mê hoặc người ta và đẩy người ta vào một cái bẫy công phu không có lối thoát ra sao. Nhưng hễ cứ nghĩ đến việc con cáo đáng thương này có khả năng làm những điều đó, quả là không khỏi cảm thấy buồn cười.
Creo nhẹ nhàng xoa đầu con cáo. Nó len lén dụi đầu vào lòng bàn tay cậu, sự thích thú đáng yêu thoáng qua trong đôi mắt long lanh bất giác làm Creo có cảm tưởng như đang trông chừng đứa em trai nhỏ.
- Nè, tên ngươi là gì? – Cậu hỏi, chất giọng mượt mà như nước, rót vào tai người từng âm giọt réo rắt tựa tiếng ca của loài mỹ nhân ngư vốn được lưu truyền dùng giọng hát của mình để mê hoặc thế gian.
Kumiho nghĩ, có lẽ cả đời hắn chắc cũng không thể tìm đâu ra giọng nói mê hoặc đến nhường này.
Con cáo nhỏ nghiêng nghiêng đầu.
- MunHee. – Âm thanh nghèn nghẹn bật ra khỏi cổ họng khi con cáo cố nói ra cái tên của mình. Kumiho không biết tại sao mình lại dùng cái tên đó, chỉ là nó bất chợt hiện lên trong đầu hắn không vì bất cứ lí do gì. Có khi là vì đó là cái tên hắn từng dùng để giả danh trong một phi vụ nào đấy, khi mà Kumiho lần đầu tiên đội lốt một con cáo vô hại như thế này.
- So với một con hồ ly yếu ớt, thì ngươi có một cái tên hay ho đấy. – Creo bật cười.
Con cáo nhỏ chớp chớp mắt, rồi bỗng dưng cúi gầm mặt, hai gò má đỏ bừng. Nó luống cuống ôm lấy đôi tai nhỏ của mình và lắc đầu nguầy nguậy. Kumiho thật sự rất giỏi diễn kịch. Creo vẫn giữ nguyên nụ cười điềm đạm và dáng vẻ dịu dàng ấy, chậm rãi đứng dậy và phủi đi lớp bụi bám trên tà áo. Con cáo nhỏ ngước nhìn cậu, bên trong đôi mắt long lanh như chứa nước có gì đó như quyến luyến, như say mê, như nhìn vào một vẻ đẹp mê người đến không thực.
Ánh nắng dìu dịu của bầu trời rộng lớn không có lấy một mặt trời khẽ khàng lách mình qua tán cây rừng rậm rạp làm màu xanh thẫm của chúng như sáng lên óng ánh. Kumiho nhìn thấy những sợi tơ làm từ ánh sáng dát vàng buông toả xuống mặt đất và bụi đất cũng lấp lánh như pha lê vụn vỡ. Mùi hương nhàn nhạt của thảo mộc xộc vào hai cánh mũi, cảm giác đê mê cứ thế phủ đầy tâm trí, và nụ cười của Creo như sáng bừng lên giữa khung cảnh huy hoàng ấy. Trong phút chốc, cứ thôi thúc Kumiho muốn nắm chặt lấy thứ ánh sáng hoàng kim tuyệt đẹp đó trong lòng bàn tay.
Và bóp nát.
Con cáo nhỏ một lần nữa nắm lấy bàn tay mềm mại và ấm áp đang chìa ra trước mặt nó, lần này không còn run rẩy, mà như muốn xiết chặt và xiết chặt và xiết chặt đến nát vụn.
Nhưng Kumiho không làm thế. Hắn là MunHee, hắn không muốn kịch bản hoàn hảo của mình đi lệch ra khỏi quỹ đạo và Creo sẽ rời khỏi hắn và hắn lại phải nhìn bọn yêu quái xấu xí thô kệch ấy vây lấy cậu và hắn ghét cái cảnh tượng đó và hắn—
Căn bản là hắn, bậc thầy diễn xuất, yêu hồ chín đuôi ngàn năm tuổi, Kumiho Tsubasa, một quân vương, không cho phép dục vọng điên cuồng của bản thân che mờ tâm trí.
Nụ cười ngây thơ đáng yêu nở rộ trên khuôn mặt xinh xắn lấm lem bùn đất của con cáo nhỏ. Giống như một tấm gương.
Đó là lần đầu tiên Kumiho Tsubasa (được phép) bước chân vào trong nhà Creo Dizlavan. Nụ cười thích thú của Cửu Vĩ Hồ được che giấu cẩn thận dưới cái nhìn rụt rè pha lẫn chút sợ sệt của MunHee.
Cách bày trí đơn giản của căn nhà rất hợp với Creo và tính cách cậu ta. Nhìn tổng thể cũng chỉ có một cái bàn gỗ có ngăn đặt giữa phòng khách với hai ba chiếc ghế, vài khóm hoa rừng đính trên tường hoặc để trong lọ đặt ở các góc phòng. Mùi hương kì lạ của chúng làm khướu giác nhạy cảm của hồ ly có chút khó chịu. Hẳn là thảo dược, Creo dù sao đi nữa cũng là một bậc thầy về các loài cây rừng ở Ma giới.
MunHee tần ngần đứng ở giữa căn phòng khách, mắt dán lên đoá hoa màu đỏ nhạt hình xoắn ốc ẩn mình trong chiếc lá nửa vàng nửa xanh hệt như một thiếu nữ xinh đẹp giả vờ e thẹn để che dấu đi bản chất hỗn loạn và điên cuồng của mình. Con cáo nhỏ chậm rãi di ánh nhìn về hướng chàng trai đang thong thả bày mớ trái cây và thảo dược vừa hái được ra bàn, ngón tay thon dài miết nhẹ trên đường vân lá khi Creo đưa nhánh thảo mộc ra trước mặt, cẩn thận săm soi.
Kumiho không hề có chút hứng thú nào với những loại thuốc. Chẳng có lí do gì để một con cáo phải quan tâm đến thực vật cả, đặc biệt là khi hắn chẳng tìm thấy chút thú vị nào trong việc vùi đầu vào mớ sách cũ mèm ghi chép về những bài thuốc kì quặc chẳng đâu ra đâu.
Con cáo nhỏ rón rén tiến đến gần Creo hơn. Nó nghiêng nghiêng đầu, tròn mắt nhìn vào mớ thảo mộc đầy màu sắc và kiểu dáng khác lạ rải đầy trên mặt bàn, rồi đưa mặt gần lại và bắt đầu hít hà. Trong mớ hỗn tạp các thứ cây cỏ mà chỉ có Creo mới có thể đọc tên đó, Kumiho lờ mờ nhận ra vài thứ thuốc quen thuộc mà hắn đã vô tình bắt gặp trong những lần săn mồi. Và tất cả chúng đều rất độc, độc đến mức ít có một dược sư nào lại đủ can đảm và kiến thức để có thể hái đem về mà không bị mất mạng vì độc dược của chúng.
- Cẩn thận nào, tiểu hồ ly. Ngươi vừa thoát chết đói thì bây giờ lại muốn chết vì độc dược sao?
Kumiho hiển nhiên không sợ chết, vả lại độc dược mạnh nhất dù ảnh hưởng rất nặng cũng chưa làm cho hắn mất mạng được. Nhưng MunHee là một con cáo nhỏ, vậy nên hắn vờ lùi lại sợ sệt, chiếc đuôi dài xơ xác đung đưa nhè nhẹ đầy vẻ cảnh giác.
Creo không nhìn MunHee mà chỉ tập trung và mớ thảo dược. Cậu mở ngăn tủ và lấy ra một quyển sách cũ nát ố vàng nhưng không vương chút bụi, có vẻ như được sử dụng rất nhiều lần. Đoạn, Creo đặt quyển sách lên bàn giữa đống cây cỏ và mở ra một trang nào đó. Kumiho mơ hồ đọc những dòng chữ nguệch ngoạc như của người già viết trên trang giấy, đại khái hiểu được đó là ghi chép về một số loại độc dược hiếm thường dùng để bào chế thuốc độc bôi trên vũ khí hay dùng để điều trị các vết thương chí mạng mà tưởng như không còn cách nào cứu chữa.
Kumiho chưa bao giờ nghĩ những loại thuốc như thế có thể ảnh hưởng nhiều đến hắn, và hắn cũng chưa bao giờ bị thương nghiêm trọng cả.
Mặc kệ cho con cáo nhỏ đang nhìn mình đầy chờ đợi, Creo vẫn mải mê tập trung vào công việc. Giữa khoảnh khắc đó, Kumiho đọc được trong mắt Creo một sự say mê kì lạ, đến mức hắn tưởng chừng như thế giới phản lại trong màu xanh lục đẹp đến mê hồn ấy chỉ có cậu ta và niềm say mê của riêng mình.
Kumiho nhẹ buông một tiếng thở dài thật khẽ. Hắn trong hình hài con cáo nhỏ, buồn bã cụp đuôi ngồi sát trong góc phòng, đôi đồng tử màu nâu nhạt che đi sắc đỏ thẫm vốn có của Cửu Vĩ Hồ vẫn âm thầm theo dõi từng cử động của tên yêu quái xinh đẹp kia.
Kumiho thừa nhận, với hắn, Creo giống một nỗi ám ảnh hơn là hứng thú, hay tình yêu.
Trời về chiều. MunHee tựa người cạnh vách tường nhìn ra cửa sổ, đôi mắt lãng đãng lướt nhìn quang cảnh yên bình hiện lên dưới ánh sáng màu cam pha đỏ u tịch. Không có mặt trời, ánh sáng chỉ là sự phản chiếu của bầu trời đang chuyển màu theo dòng thời gian xoay vần hỗn độn. Chậm rãi và nhẹ nhàng.
Creo thảy củi khô vào lò, nhẹ phất tay thổi bùng ngọn lửa. MunHee khẽ quay đầu, sắc nâu đọng lại nơi màu xanh an yên kì lạ trên khuôn mặt thanh tú của kẻ kia, chờ đợi một câu nói mà chính nó cũng không rõ là gì.
Sau cùng, Creo điềm tĩnh tiến lại gần nó, cầm theo một tách trà toả mùi thơm nhàn nhạt. MunHee thích mùi hương ấy.
Nó rụt rè nhận lấy tách trà và đưa lên môi. Vị ngọt thanh dìu dịu tan ra nơi đầu lưỡi, tiếp đến và vị gắt của lá thảo dược nơi rừng sâu, sau cùng là hương vị rất thanh khiết và mát lành, tựa hồ như đưa lưỡi ra giữa trời nếm vị gió thấm đẫm hơi sương những khi trời tờ mờ sáng. Vị của bình yên.
Kumiho tự hỏi, sống một mình như thế trong suốt thời gian qua, có khi nào cậu cảm thấy cô đơn? Hắn tự hỏi, rong chơi một mình trong suốt ngần ấy năm, có khi nào hắn cảm thấy mệt mỏi? Hắn không thể trả lời, cũng chẳng có ý định tìm ra câu trả lời. Hắn không có khái niệm về mệt mỏi hay cô đơn. Cửu Vĩ Hồ không biết cô đơn. Hắn xinh đẹp và mạnh mẽ và nguy hiểm và lạnh lùng và tàn nhẫn. Hắn chỉ biết chém giết, biết chơi đùa, biết say mê, chứ không biết đau khổ.
Hắn cũng nghĩ, hắn không biết yêu.
Loại cảm giác yên bình này thật là ngu ngốc, hắn tự mỉa mai.
Creo nhận lại tách trà rỗng từ tay MunHee và đặt nó lên bàn. Cậu ngồi xuống ghế, tựa cằm lên mui bàn tay, ánh nhìn chạy qua con cáo nhỏ ra ngoài khung cửa sổ. Cậu không biết thói quen ngắm trời chiều của mình là tự lúc nào mà có, nhưng Creo cho rằng cậu thích sự an yên mà màu đỏ pha vàng ấy đem lại. Một sắc màu rực rỡ nhưng không chói lọi, đẹp huy hoàng.
Một hình ảnh mờ nhạt thoáng hiện ra trong tâm trí cậu, về một loài yêu quái đẹp đẽ đến rợn người, đôi mắt đỏ quạch ánh lên tia nhìn chết chóc và bờ môi đỏ hồng cong lên tạo thành một nụ cười ma mị. Sắc đỏ pha vàng của một buổi chiều lơ lửng giữa không trung bao lấy cơ thể loài yêu quái đó, nhuộm lên tà áo độc hai màu đen đỏ làm nổi bật những vết cháy xém hoà cùng vết máu. Creo không biết tên hắn ta, thứ duy nhất cậu còn nhớ bên cạnh những dường nét mơ hồ về dung nhan kẻ đó là chín chiếc đuôi màu đỏ xoè rộng, nhẹ nhàng ve vẫy theo từng bước đi chậm rãi, tựa hồ đang cùng hắn khiêu vũ giữa khung cảnh hoang tàn chết chóc. Một vẻ đẹp ngọt ngào đến tàn nhẫn.
Giờ đây, sinh vật nhỏ bé đáng thương trước mặt cậu kia, cùng một loài với kẻ đó, sau này cũng sẽ trở nên như hắn chăng?
Creo nhẹ buông một tiếng thở dài. Hồ ly không phải kẻ nào cũng mạnh đến thế. Trước giờ cậu đã từng gặp qua khá nhiều yêu hồ, quen biết cũng có hay chỉ đơn thuần nhìn thấy nhau một lần cũng không phải là ít. Chỉ là, khiến cậu ấn tượng đến vậy, chỉ duy nhất mỗi hắn ta.
Có thể cậu đam mê cái đẹp, Creo nghĩ thế. Dù là yêu quái hay con người, bản năng luôn hướng về cái đẹp. Dù thứ duy nhất đọng lại trong tâm tưởng cậu là ánh mắt và nụ cười và dáng điệu ung dung đến bình thản của hắn, nhưng cậu vẫn cho là hắn đẹp.
MunHee hít một hơi dài, đôi tai phủ màu nâu nhạt khẽ rung rinh khi con cáo nhỏ thoải mái thở ra. Kumiho thích những nơi yên tĩnh. Hắn có thể là một kẻ hào nhoáng và có phần phô trương, nhưng hắn vẫn thường tìm kiếm một nơi vắng vẻ để nghỉ ngơi hơn là những xó xỉnh ồn ào.
Nếu có một ai đó mà cả gan phá hoại khoảnh khắc yên tĩnh của hắn, Kumiho dĩ nhiên sẽ không chần chừ mà cắt phăng đầu hắn ta, sau đó sẽ dành ra một vài giây suy nghĩ có nên ăn gan hay nếm thử máu của kẻ xấu số đó không (mà thật ra cũng không xấu số lắm khi chết dưới tay một sinh vật xinh-đẹp-quyến-rũ-ma-mị như hắn, nhỉ?), và sau đó lại tiếp tục chìm trong khung cảnh tĩnh lặng chỉ độc tiếng gió thổi vi vu, mặc cho cái xác vẫn nằm sóng soài phía xa xa.
Kumiho bất giác muốn nằm mơ.
Nhưng trời không bao giờ chiều lòng người, chứ đừng nói yêu quái. Ngay lúc Kumiho vừa định đặt lưng đại xuống đất mà ngủ, thì tiếng nói chuyện rầm rì, theo sau là âm thanh gãy đổ của cánh cửa ra vào, đã lập tức khiến các giác quan hồ ly nhanh nhạy đang lạc đâu đó giữa cơn mê của hắn phản ứng lại tức khắc. Một chút choáng váng kèm theo là bực bội.
Creo vẫn trong tư thế chống cằm, ánh mắt lơ đãng di từ khung cửa sổ sang toán yêu quái lăm le vũ khí vừa phá cửa và chạy xộc vào trong nhà.
- Bạn của nhóc à?
Creo không nhìn nó, nhưng MunHee biết là cậu ta đang hỏi mình. Con cáo nhỏ không trả lời, chỉ lắc đầu nguầy nguậy.
- Mấy người phải sửa lại cánh cửa đó đấy.
Chất giọng đều đều bình thản hoàn toàn trái ngược với giọng nói êm ái của cậu khi gặp nó, ẩn chứa điều gì đó khiến những kẻ kia bất giác cảm thấy rợn người. Một tên, với kiểu đầu mohawk màu xanh kì quặc, móng vuốt dài sắc nhọn và đôi mắt đỏ ngầu, hầm hầm tiến tới như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt. Không hiểu vì lí do gì, Creo bất chợt muốn móc cặp mắt kia ra mà bóp nát. So với vẻ đẹp huyễn hoặc và đầy cám dỗ trong đôi mắt hắn, sắc đỏ của kẻ kia quả thật rất tầm thường.
Chiếc rìu to tướng xuất hiện trong tay tên yêu quái. Gã lừ mắt nhìn chàng trai đang điềm tĩnh ngồi trước mặt. Cố phớt lờ đi màu xanh hun hút sâu lạnh lùng đang chằm chặp nhìn vào mình, gã hằn giọng, quát lớn:
- Creo Dizlavan, nếu hôm nay ngươi không trả lại thứ mà ngươi đã lấy cắp từ chúng ta, ta sẽ cho người san bằng ngôi nhà nhỏ xấu xí này và giết chết ngươi!
MunHee chớp chớp mắt, hết nhìn tên yêu quái kì quặc với những lời nói khó hiểu, rồi lại nhìn sang Creo, trong khi chàng thỏ tinh thì vẫn chẳng có động thái gì rõ rệt. Nó đang cảm thấy rất mệt, và bọn chúng thật sự vô cùng ồn ào.
Kumiho cố kiềm chế bản thân để không ra tay giết hết bọn chúng. Nếu hắn hành động hấp tấp sẽ lộ chuyện ngay. Thật phiền toái.
Tâm trạng Cửu Vĩ Hồ ít khi nào tệ như lúc này. Hắn có cảm giác như có cái gì đang lởn vởn trong đầu hắn, quấy rối mấy bó dây thần kinh khiến đầu óc cứ choáng váng quay cuồng. Hắn thường rất dễ bực bội trong những ngày buồn chắn, khi mà hắn chẳng thể tìm ra nổi một thứ gì đó thú vị để tiêu khiển, nhưng tình trạng hiện tại mà gọi là buồn chán ư? Kumiho không hiểu, hắn thật sự không hiểu.
Vẫn với dáng điệu thản nhiên như thể không có bất kì kẻ nào đang quát tháo trước mặt, Creo đứng lên, lững thững tiến lại gần toán yêu quái. Cậu không kềm nổi một cái ngáp dài, lắng nghe những kẻ ngu ngốc nói chuyện thật rất dễ làm người khác buồn ngủ.
- Xin lỗi nhưng… giọng nói của ngươi thật khó nghe, ta chẳng hiểu gì cả. Với lại… - Creo ngừng lại một nhịp – Gọi thẳng cả tên lẫn họ người khác trong lần gặp đầu tiên thì thật là khiếm nhã đấy.
Những sự việc sau đó Kumiho không thể nhớ nổi tiểu tiết. Hắn chỉ biết trong cơn choáng váng đổ ập tới, qua đôi mắt to tròn không chút vẩn đục của MunHee, hắn nhìn thấy hình hài mỏng manh ấy lướt nhanh giữa lũ yêu quái, và thanh kiếm sáng bạc rạch những đường nét nhoà màu máu lên giữa không trung.
A, thật là đẹp.
Kumiho bất giác mỉm cười.
Creo đá nhẹ vào cái đầu nằm lăn lốc trên sàn nhà của tên yêu quái vừa nãy, lại buông một tiếng ngáp dài. Vài tên còn sống sót rúm ró lùi dần ra xa, rồi ba chân bốn cẳng quay đầu chạy mất. Creo nghiêng nghiêng đầu, mái tóc đỏ chạm nhẹ lên bờ vai thon gầy, đôi mắt xanh thăm thẳm lơ đễnh nhìn về nơi nào đó xa xa, tựa như không còn hiện hữu nơi thực tại. Đoạn, ánh nhìn của Creo hướng xuống đất, nơi hai tròng mắt đỏ của tên yêu quái mở lớn đầy kinh sợ khi mà Creo chém rơi đầu gã. Thanh kiếm một lần nữa đưa lên, cắm phập xuống giữa mắt phải. Ngọn lửa bùng lên thiêu rụi tất cả những gì còn sót lại của gã sau khi thân người đã bị đốt sạch trước đó.
- Tiểu hồ ly à, nếu như màu mắt ngươi không phải nâu mà là đỏ, thì có lẽ ta đã moi chúng ra từ lúc gặp mặt rồi.
- Tại sao? – MunHee vô thức hỏi lại, đôi mắt nâu mơ màng nhìn lên.
Creo không đáp, nhưng khoé miệng vẽ nên một nụ cười.
Kumiho cảm thấy có cái gì đó chạy rần rần trong cơ thể hắn và hắn tưởng tượng như mình đang ngồi trên một cái lò lửa. Dẫu cho sức mạnh của Cửu Vĩ Hồ có là lửa đi chăng nữa, thì hắn vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu và mệt mỏi. Cơn đau đầu vẫn không phút nào buông tha hắn, cứ chốc lát lại nhói lên, xoắn vặn tâm trí khốn khổ của hắn thành một mớ bòng bong rối rắm. Mường tượng như có ai đang thẻo từng mảnh thịt trên người hắn bằng một miếng sắt nung. Kumiho không để tâm lắm đến cái đau, hắn chỉ không thích cảm giác này. Tựa như hắn đang yếu đi và mất khả năng chống cự trước mọi sự tấn công.
Cửu Vĩ Hồ ghét sự yếu đuối, đặc biệt là khi sự yếu đuối ấy xuất phát từ chính hắn.
Kumiho tựa người vào vách tường gỗ, thở ra từng hơi nặng nhọc. Mọi thứ như nhoè đi trước mắt hắn, trộn lẫn vào nhau tạo thành một đống hổ lốn không rõ hình thù. Kumiho không biết cái gì giúp hắn không ngất lịm đi, hoặc là lòng tự trọng của hắn, hoặc là sức mạnh bên trong hắn.
Ảo ảnh nguỵ trang của hắn vẫn còn giữ được, hay thậm chí nếu có bất kì ai đó tấn công hắn lúc này, Kumiho vẫn có thể dễ dàng chống đỡ và giết chết kẻ đó chỉ bằng một đòn. Nhưng tình trạng lúc này vẫn là một sự sỉ nhục rất lớn đối với lòng tự tôn cao ngất của hắn, nhất là khi…
- Ngươi mệt lắm sao, MunHee? – Hắn nghe Creo thì thầm bên tai mình.
Nhất là khi cậu ta ở đây.
- Thật tệ khi ngươi không thể ngủ, vì chỉ cần ngươi ngủ, khi tỉnh dậy, cơn đau sẽ lập tức biến mất ngay.
Hắn không thể nhìn thấy, nhưng hắn biết Creo đang cười. Nụ cười rất nhẹ, và cái nhìn trong mắt cậu ta có lẽ vẫn lặng yên như mặt hồ không chút sóng gợn.
Một dòng suy nghĩ chạy qua trong đầu hắn, Kumiho bất chợt nhận ra một điều gì đó. Đôi mắt nâu mở to có chút bàng hoàng. Nhưng rất nhanh, nụ cười nửa miệng hoàn hảo lại hiện lên trên gương mặt xinh xắn và ngây thơ của lớp ảo ảnh, khiến cho hình ảnh trước mắt Creo hiện tại mang một vẻ gì đó rất hài hước. Kumiho khùng khục cười. Đứt quãng. Nhưng hắn vẫn không thể ngưng được cơn cười đang trào lên bên trong hắn. Creo nhìn hắn kì lạ, đôi mắt xanh phảng phất chút ngạc nhiên rất nhẹ.
- Bỏ độc trong trà, cậu quả là không đơn giản ha.
Creo không đáp lời. Kumiho cũng không hề mong đợi.
Đôi mắt nâu khẽ khàng nhắm lại, Cửu Vĩ Hồ chầm chậm điều chỉnh lại hơi thở của mình. Một luồng khí màu xanh nhạt bao phủ lấy cơ thể đang sáng rực lên của hắn. Một liệu pháp ức chế các hoạt động quá tải của hệ thần kinh để giảm bớt các chứng choáng váng và mất tập trung. Hoàn toàn không có thứ con người gọi là “cơ sở khoa học”, chỉ đơn thuần là kinh nghiệm sau hơn ngàn năm tồn tại. Tầm nhìn của hắn được khôi phục, nhưng cơn nóng lan toả khắp các bó cơ chỉ thuyên giảm đi đôi chút.
Hắn hít một hơi dài. Đến bấy giờ, Creo mới thật sự cảm nhận được sự nguy hiểm toát ra từ một yêu cáo ngàn tuổi, không dồn dập, không mạnh mẽ cuộn trào như những loài yêu quái non trẻ, mà âm thầm chậm rãi, nhưng mang sức tàn phá nặng nề. Đó mới chính là nhân dạng thật sự của hồ ly.
Nhưng, Creo biết, cậu trông đợi ở kẻ kia nhiều hơn thế.
- Làm thế nào cậu biết được?
- Biết?
Bàn tay mịn màng chạm nhẹ vào đuôi tóc màu đen nhánh của MunHee. Ngón tay lướt nhẹ qua gò má xuống phần xương quai xanh, rồi lại sang vùng cổ và dừng lại ở chiếc cằm thanh mảnh. Creo nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của con cáo lên, nghiêng đầu và cười.
- Để xem nào, thứ nhất, sẽ không có chuyện một tiểu hồ ly như ngươi có thể sống sót trong một khu rừng như thế, vì nơi ta và ngươi gặp nhau, vốn dĩ là địa điểm tập hợp của hàng trăm loài yêu quái vô cùng mạnh mẽ. Và hơn nữa, ngươi sẽ không thể tìm ở đâu ra một khu rừng có hơn một ngàn loại độc dược khác nhau như nơi đó đâu.
Thứ hai, đó là ngươi hiện tại, thứ thuốc ta đã bỏ vào tách trà của ngươi là một loại thuốc mê cực mạnh, nhưng nó phản ứng lại với những kẻ có ma lực mạnh, và điều đó chỉ gây nên cho ngươi những cơn đau đầu và cảm giác nóng như lửa đốt. Thứ thảo dược ấy có thể khiến cho ngươi tỉnh táo trong ba ngày, để mà đối mặt với cơn đau nó mang lại, một “công cụ” hoàn hảo để tra tấn, đúng không?
Và, ngươi có cảm thấy kể từ lúc bước vào ngôi nhà này, ngươi mất dần khả năng cảnh giác cao độ không? Trên khắp các bức tường đều được phủ một lớp dung dịch làm từ một loại cỏ ma, nó cản trở hạt động của hệ thần kinh, khiến các giác quan của ngươi suy yếu, đó là lí do vì sao ngươi quên mất việc phải tỏ ra sợ sệt khi đối diện với một đám yêu quái lăm lăm vũ khí, hay ngươi đã không thể nhìn ra ta đã bỏ độc vào trà.
Kumiho không thể ngăn mình thốt ra một câu cảm thắn “Cậu thật là thông minh ~”, để rồi nhận lại từ Creo một cái cười khẩy.
- Ngươi nên tự hào đi, suýt nữa thì ta đã bị ngươi gạt rồi, nếu không phải bất chợt nhận ra điều thứ nhất.
Hắn dùng bức tường làm điểm tựa, từ từ đứng dậy, rất nhanh vượt qua sự loạng choạng và lấy lại cân bằng. Khả năng thích nghi luôn là thứ khiến hắn tự hào. Con cáo nhỏ chậm rãi bước từng bước về phía Creo, nụ cười ngây thơ vẫn in hằn trên khuôn mặt trẻ con, làm cho người ta không thể nhận thức được nguy hiểm đang tiến gần đến trước mặt, và lưỡi hái của tử thần đang từng chút kề sát bên cổ.
Nhưng ngay từ đầu, Creo Dizlavan đã không hề rơi vào cái bẫy của hắn. Hắn không thể tin con mồi của hắn lại giăng sẵn một cái bẫy để hắn tự chui đầu vào. Kumiho không lí giải nổi cảm giác lúc này của hắn là gì. Hắn lờ đi cái nóng đang thiêu đốt cơ thể mình, lờ đi cơn đau đầu âm ỉ vẫn chốc chốc lại nhói lên, lờ đi cái lòng tự trọng chết dẫm của hắn, tất cả những gì hắn cảm thấy, có lẽ gói gọn được trong hai từ “thích thú”.
Creo lùi một bước về sau khi kẻ trước mặt cậu mỗi lúc một đến gần hơn. Nhưng Kumiho chẳng làm gì cả, hắn chỉ đơn thuần tiến tới với một nụ cười trên môi, hai tay buông thỏng không hề có ý định chiến đấu. Khi mà chân tướng thật sự của kẻ phía sau lớp mặt nạ bị lột trần, nét cười thánh thiện được khắc trên bề mặt giả tạo của nó sẽ khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Creo không thể ngăn vành môi mình nhếch lên cười khẩy. Nhưng cậu cũng chẳng làm gì cả. Hai bên chỉ nhìn nhau, và cười, và chỉ thế.
Không một ai trong hai người tự hỏi mình đang làm gì, kẻ kia đang làm gì. Nụ cười như xoáy vào tâm can nhau, thấu hiểu những thứ mà kẻ ngoài cuộc không bao giờ hiểu được.
Tự lúc nào đó, trong mắt Kumiho, Creo đã vượt qua ranh giới của “con mồi” hay “đồ chơi quyến rũ”.
Khuôn mặt tươi cười trước mắt Creo bỗng trở nên méo mó, uốn éo xoắn vặn, rồi ánh lên tia sáng nhàn nhạt như mặt hồ gợn sóng có nắng mặt trời ngày đầu hạ rọi vào. Ảo ảnh nứt đôi và vỡ nát như ly thuỷ tinh bể vụn, đổ ập xuống đất và tan biến.
Mái tóc hai màu xoã dài đến tận lưng, mọc rối và kì quặc. Sắc nâu nhạt thay bằng một màu đỏ quyến rũ dị thường, màu của thứ chất lỏng ngọt ngào chảy trong huyết mạch. Cơ thể bé nhỏ của con cáo ốm yếu biến mất không chút dấu vết, giờ chỉ còn một Cửu Vĩ Hồ xinh đẹp đến vô cùng, và mạnh mẽ đến không cách nào so bì kịp.
Đôi ngươi xanh lục khẽ mở to, Creo nghiêng đầu quan sát thật kĩ gương mặt của kẻ chỉ vừa mới đây còn mang hình hài của một đứa trẻ đáng thương. Những hình ảnh cũ dồn dập ùa về trong tâm trí cậu, bao phủ lấy tầm mắt Creo là khung cảnh hoang tàn của xác chết và lửa đỏ, và kẻ đó, vẫn quyến rũ, vẫn điềm đạm, vẫn nhẹ nhàng như chưa từng thay đổi, đung đưa người theo điệu nhạc réo rắt của tiếng thét gào.
- Vậy ra, là ngươi sao? - Creo thì thầm, nhưng âm vực đủ lớn để Kumiho nghe được.
- Không ngờ cậu cũng biết đến tôi, quả là một vinh hạnh to lớn. – Hắn khúc khích cười, nhẹ nhàng cúi người rất kịch.
- Biết, nhưng không quen, thậm chí ta cũng chẳng biết tên ngươi. Mặc ngươi có ý định gì, nhưng nếu muốn giết ta, ngươi nên tấn công trực diện, đừng dùng thủ đoạn, không có tác dụng đâu.
- Đừng lạnh lùng như thế ~ Đây đâu phải lần đầu chúng ta gặp mặt, Creo-kun ~
- Nhưng là lần đầu nói chuyện, vậy nên đừng xưng hô thân mật thế chứ ~
- Oh, cậu có thể gọi tôi là Kumiho-kun mà.
- Ta xin được từ chối nhã ý này. Thật tởm lợm khi phải gọi ngươi như thế, ngươi không thấy sao?
- Hmn ~ Chưa ai gọi tôi như thế bao giờ cả, nên tôi không rõ lắm. Sao cậu không trở thành người đầu tiên nhỉ? ~
- Không phải ta đã bảo ta từ chối sao? Cửu Vĩ Hồ ra cũng là một tên dai như đỉa đấy.
- Tôi là một kẻ cố chấp mà.
- Ngươi giống một kẻ điên hơn một tên cố chấp, đúng không?
- Cậu đúng là rất thông minh ~ Đó là lí do tại sao tôi lại yêu cậu nhiều đến thế.
- Yêu? Ha, ngươi có cần một liều thuốc ổn định thần kinh không? Cách ngươi dùng từ thật buồn cười.
Im lặng. Ờ, phải ha, hứng thú thì có, chứ yêu thì không phải, chưa phải. Kumiho nghĩ vậy, nên, hắn chỉ cười. Hắn khúc khích cười, bàn tay ôm lấy khuôn miệng đang vẽ nên nụ cười méo mó. Hắn cong người, âm thanh khàn khàn bật ra trong cổ họng, nghe như một con mãnh thú đang gầm gừ. Ít khi nào hắn vui đến vậy.
Creo không nói, không cử động, không bộc lộ bất cứ biểu hiện nào cho thấy cậu đang bối rối hay khinh bỉ hắn. Ánh mắt tĩnh tại vẫn chưa lúc nào dời khỏi tên yêu quái kia, nhưng dường như chẳng có ý thăm dò hay gì cả.
Vài giây sau đó, cậu thấy bờ vai đang run run của Kumiho ngừng lại, và hắn nhún chân, nhẹ đến không một tiếng động, nhảy đến trước cậu chỉ sau một cái chớp mắt. Cậu ngã xuống nền đất, một tay hắn vòng qua eo cậu và sự tởm lợm xen lẫn đê mê dấy lên khi đôi môi hắn ấn vào môi cậu. Creo không phản kháng, cũng không chấp nhận, cậu để mặc cho hắn thô bạo tách môi cậu ra, chiếc lưỡi lươn lẹo luồn vào trong sục sạo từng ngóc ngách. Cậu thấy hơi thở nóng hổi của hắn phả lên mặt, mơn trớn làn da mịn màng.
Nụ hôn của hắn sâu và ướt át. Hắn thích quấn lưỡi mình quanh lưỡi của đối phương, cắn nhẹ hai cánh môi hồng để chúng sưng đỏ và thèm khát rút lấy không khí bên trong buồng phổi cả hai.
Và giữa nụ hôn, hắn cười.
Creo bất chợt nhướng mày, bật thanh kiếm ra khỏi vỏ khiến chuôi kiếm thụi mạnh vào bụng hắn. Kumiho không thấy đau, nhưng hắn buông cậu ra và nhảy lùi về sau để tránh nhát kiếm chém tới ngay sau đó.
Đôi mắt đỏ mở to cố làm ra một vẻ ngạc nhiên giả tạo, Creo hiểu rõ hắn đã biết được trước hết những gì cậu đã làm, giống như cậu biết trước sau khi bật lùi đi với vẻ kinh ngạc đính lên như một chiếc mặt nạ, Kumiho sẽ thoắt biến ra sau lưng cậu chỉ với một vài bước di chuyển rất nhẹ nhàng.
Creo cảm thấy rõ rệt hơi thở hắn phả vào cổ mình. Mũi kiếm đâm sượt qua eo cậu và suýt soát cắm phập vào cánh tay Kumiho, nhưng hắn chỉ đưa tay kia gạt nhẹ làm chuyển hướng lưỡi kiếm, sau đó chụp lấy mảnh kim loại bén ngót bằng cả lòng bàn tay. Cửu Vĩ Hồ nhàn nhạt cười, thuần thục đoạt lấy thanh kiếm từ tay Creo mặc cho máu đỏ đang từ từ rỉ ra từ bàn tay hắn và rơi xuống nền đất. Cậu bỏ mặc thanh kiếm mà không có chút ý định giành lại.
- Hoặc là ngươi đang lên cơn, hoặc là đầu óc ngươi bị rối loạn vì ảnh hưởng của thuốc, căn bản vẫn là đang lên cơn.
- Có lẽ vì tôi quá say mê cậu chăng? ~
- Giả tạo.
- Không phải đâu, là thật lòng đấy. ~
Creo nửa tin nửa ngờ, nhưng chẳng thắc mắc chẳng nghĩ sâu. Hắn là tên kì quặc, ừ thì, cái gì ở hắn chẳng kì quặc, vậy nên cậu đâu cần thiết phải quan tâm.
Vẻ hờ hững trên gương mặt thanh tú không mảy may thay đổi. Cậu liếc nhìn thanh kiếm đang nằm dưới đất, rồi lại nhìn Kumiho. Hình ảnh cậu phản lại trong màu đỏ quỷ dị nơi đôi mắt hắn ta, xinh đẹp và lạnh lùng. Hắn ta hiện lên trong đáy mắt xanh lục, nguy hiểm và huyễn hoặc.
Creo không yêu. Kumiho không yêu. Giống như bị thứ vô hình nào đó lôi kéo, cả hai đều không thể đọc tên cảm xúc của mình đối với người kia, có cái gì đó nửa như thách thức, nửa như hứng thú. Nhưng, cậu không ghét điều đó, Creo thừa nhận.
Bật ra một tiếng cười nhẹ, lần này đến lượt Creo tiến từng bước chậm rãi về phía Kumiho.
Tên yêu hồ nghìn năm tuổi không chút ngạc nhiên, bình thản chờ đợi những điều sắp xảy đến. Bàn tay thon dài vươn ra nắm lấy cổ áo hắn và kéo mạnh cả cơ thể hắn về phía trước. Hơi thở của cậu lướt trên da mặt hắn. Cảm giác tê rân rân lan khắp từng thớ thịt khi hắn nhận thấy được bàn tay còn lại của cậu đang chạm nhẹ vào cổ mình và lần theo vùng hông trượt dần xuống thắt lưng. Đôi môi hai người một lần nữa cuốn lấy nhau, nụ hôn say mê và đầy mùi nhục dục. Hắn vòng tay qua eo cậu, từ từ luồn vào bên trong lớp vải dày rối rắm.
Lần này, Creo đẩy ngã Kumiho. Con cáo khẽ cong người, chống tay để tránh va chạm mạnh. Hắn nghiêng đầu, nhìn tạo vật xinh đẹp trước mắt bằng cái nhìn thích thú cố làm ra vẻ ngạc nhiên.
Creo nắm lấy cằm hắn, thô bạo nâng khuôn mặt với những đường nét sắc sảo kia lên gần mình, đến mức như hai người lại sắp hoà cùng nhau vào một nụ hôn. Creo không cười, và bằng một giọng đều đều bình thản, cậu khẽ thì thầm những lời nhẹ nhàng trôi tuột vào tai hắn:
- Nếu ngươi khao khát ta đến vậy, hẳn ngươi sẽ không phiền vì điều này, đúng chứ?
Kumiho chớp chớp mắt. Hắn đang nghĩ xem cậu có đang nghĩ những điều giống hắn không. Nhưng Kumiho biết, à, hắn đúng rồi. Vì sâu trong đáy mắt cậu, hắn đọc được chút gì đó khát khao, đam mê, dục vọng.
- Cậu vào đúng trọng tâm vấn đề rồi đấy. Nhưng mà… - Hắn ngừng lại một nhịp – Cậu chắc chứ? ~
- Ô, sao lại không? – Creo nghiêng nghiêng đầu, cười khẩy – Vì ta sẽ là kẻ ở trên cơ mà. ~
Kumiho chớp chớp mắt, lần này là ngạc nhiên thật. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này à nha. Lòng tự trọng của hắn, niềm kiêu hãnh của hắn. Cửu Vĩ Hồ luôn là kẻ khiến người khác phải quỳ dưới chân mình, chưa bao giờ hắn thực sự thuần phục bất kì ai.
Nhưng…
Một chữ nhưng kéo dài trong suy nghĩ. Nếu là kẻ khác, hẳn Kumiho đã không ngần ngại giết chết gã đó. Nhưng, Creo thì khác. Hắn chỉ có thể nghĩ ngợi mà không rõ mục tiêu.
Hắn không thể giải thích cảm xúc của bản thân, có chút gì đó pha trộn giữa bối rối và thèm khát. Lạ lẫm.
- Không thể nào ~ - Sau cùng, Kumiho cười gượng, lấp liếm những suy tưởng vẩn vơ cứ liên tục hiện lên trong đầu.
- Aha ~ Chẳng có gì mà không thể cả ~ - Đôi mắt xanh nhắm tít lại giữa nụ cười hồn nhiên đến hoàn mỹ, rõ ràng là lừa gạt nhau mà – Nếu ngươi chống cự, ta sẽ ưu ái “tặng” ngươi vài loại “thuốc” mới vậy.
- Tôi sẽ không để cậu nhét vào miệng tôi đâu. ~
- Thế ta từng bảo “thuốc” nhất thiết phải đi qua thực quản à?
- Eh? ~ - Chớp mắt.
- Chẳng hạn như, xúc giác, khướu giác, thậm chí là thị giác hay thính giác, cũng đều có ít nhất một loài thực vật có khả năng tác động đến.
Kumiho chẳng biết phải nói gì nữa. Mọi ngôn từ cảm thán thường khi hắn rất dễ dàng thêu dệt ra giờ bay biến đâu mất. Con cáo chỉ biết cười trừ, trong đôi mắt đỏ ánh lên cái nhìn bất lực không giấu giếm. Vì đấy là Creo, mà Creo thì luôn có cách thuần phục kẻ khác, đúng không? Hắn nghe nói vậy từ lâu, mà đến tận bây giờ mới được nghiệm qua thử.
Hắn có thể đẩy ngã cậu ta, dùng sức mạnh của mình phế đi tay chân cậu ta, và rồi chơi đùa với cậu ta như với một con búp bê. Hắn có thể, chắc chắn có thể. Nhưng hắn không làm.
Kumiho không rõ lí do, từ đầu đến tận lúc này hắn luôn không thể hiểu được vì sao mình làm vậy. Nhưng hắn không quan tâm nữa.
Yêu cáo vòng cánh tay thon dài qua cổ chàng thỏ tinh, một lần nữa kéo cậu ta vào nụ hôn dài. Nhưng chỉ là môi chạm môi, không ai trong hai người hé miệng để người kia luồn lưỡi vào, cũng không ai trong hai người cố ý chiếm lấy quyền kiểm soát.
Bàn tay mịn màng trượt dần xuống, Kumiho thích thú ấn tay lên từng đốt xương sống trên lưng Creo như một thú vui kì lạ. Creo là người cắt đứt nụ hôn, khi mà bờ môi cậu bắt đầu di xuống cằm, rồi xương quai xanh, rồi đến chiếc cổ trắng ngần của con cáo. Da Kumiho thực sự rất trắng, trắng một cách bệnh hoạn. Cậu khẽ cắn nhẹ lên vùng giữa vai và cổ của Kumiho, dùng răng day day phần thịt mềm và bất chợt nút mạnh. Kumiho khúc khích cười. Đôi tay hắn lúc này đang đặt trên bụng Creo, chậm rãi lần vào bên trong lớp áo, ngón tay điêu luyện lột bỏ từng lớp trang phục của cậu như thể đang từng chút một ngắt bỏ những cánh hoa cho đến khi chiếc nhuỵ bên trong lộ rõ ra ngoài không chút che đậy.
Cả hai như cuốn lấy nhau vào điệu nhảy điên cuồng giữa ngọn lửa nhục dục thiêu đốt mọi thứ. Không còn cái gì là “con mồi” hay “kẻ săn mồi”, không có cả tình yêu, ám ảnh, ngưỡng mộ hay khinh ghét, thứ còn lại, đơn giản, chỉ là khao khát đến cuồng si.
Cậu ngã ập lên người hắn, thở dốc. Creo nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, cùng với Kumiho. Tại sao chuyện này lại kết thúc thế này? Tại sao cuối cùng cậu và hắn lại có một cuộc mây mưa thác loạn như thế? Creo không hiểu, cậu không muốn hiểu, không cần hiểu.
Cậu thấy bàn tay hắn đặt nhẹ lên tóc cậu, vuốt ve từng lọn tóc óng mượt đỏ thẫm như màu máu. Cậu thấy hắn cười, vẫn điệu cười ngạo mạn của Cửu Vĩ Hồ tiếng tăm lừng lẫy. Cậu thấy đôi mắt đỏ quạch của hắn mơ màng nhìn lên trần nhà, tựa hồ đang ngắm nhìn thứ gì xa xăm lắm.
Vốn chỉ là chút hứng thú đơn thuần, chút tò mò ngớ ngẩn. Cậu không yêu, Kumiho không yêu, Creo biết. Chưa hay là không bao giờ thì cậu không rõ.
- Nè, chúng ta sẽ gặp lại nhau lần nữa chứ? ~
Cậu nghe hắn thì thầm. Creo không muốn đáp trả, nhưng rồi mở miệng nói bâng quơ.
- Có thể có, cũng có thể không. Ai biết được.
- Tôi không nghĩ mình đã yêu cậu. Nhưng chuyện này thật không tệ chút nào đâu.
Hắn khúc khích cười.
Cậu chống tay ngồi dậy, chỉnh lại lớp áo xộc xệch của mình.
- Với ta thì hôm nay đúng là một ngày tệ hại.
Hắn vẫn ngồi bệt trên nền đất, nghiêng nghiêng đầu, cười tít mắt. Không phải là ảo ảnh. Creo thậm chí nghĩ, cả vẻ ngoài thánh thiện và yếu ớt của MunHee cũng không thể nào vẽ ra nụ cười như vậy. Một cảm giác mà cậu chỉ có thể cảm nhận cho riêng mình, vì nếu dùng ngôn từ mà diễn tả nó, dường như sẽ lệch lạc đi rất nhiều.
- Tôi nghĩ tôi đã sai khi xem cậu là “con mồi”.
- Ta cũng sai khi xem ngươi là đồ hữu danh vô thực, uhm… một chút, tên kì quái.
- Tôi sẽ xem từ “kì quái” ấy như một lời khen.
Cậu liếc mắt nhìn hắn, khẽ buông một tiếng thở dài.
- Này~~~ Đến lúc ngươi nên biến khỏi đây rồi đấy.
- Ể? ~ Sao tàn nhẫn quá vậy ~ người ta mới vừa phải chịu đau ~~~ lắm đó ~ Với lại, ít nhất cậu cũng phải đưa tôi thuốc giải chứ, người tôi vẫn còn đang nóng phừng phừng nè ~~
Kể cả khi Creo cảm thấy có chút thoải mái với hắn hơn lúc đầu, cái giọng điệu này của Kumiho vẫn khiến người ta phát điên lên được. Cậu ngoảnh mặt lại nhìn hắn, dán lên mặt một nụ cười hoàn mĩ đến mức người ta sẽ lập tức bị lừa gạt mà không mảy may nghi ngờ liệu có gì giấu giếm đằng sau không.
- Ta nghĩ ngươi không cần thuốc giải đâu, và cũng không cần quay lại đây lần nào nữa, vì ta sẽ cho ngươi biến mất ngay bây giờ. Và mãi mãi đó.
Kumiho chớp mắt, rồi bất chợt phá ra cười lăn lộn.
- Nè nè, vậy là nếu tôi đi bây giờ, tôi sẽ còn được quay lại đúng không? ~
- Hmn… ta sẽ xem xét lại chuyện đó sau vậy. – Creo cười khẩy.
Vậy có thể xem đó là chiến thắng nho nhỏ của Kumiho không nhỉ? Vì suy cho cùng, “kẻ săn mồi” đã “chinh phục” được “con mồi” của mình, ừ thì, chỉ một chút thôi.
------------------------
Vì thời gian viết đoạn đầu và đoạn sau cách nhau hơi bị xa nên đại khái là mình cũng quên béng mất những gì đã viết nên tâm trạng nhân vật có hơi lộn xộn chút =)))))) và khi phát hiện ra thì lười sửa quá nên để thế luôn =))))))
Author: Dream-chàn ~
Rating: M
Disclaimer: Họ thuộc về chính họ, và, uhm… thuộc về nhau chăng? ~
Genres: Romance, Yaoi, slight Humor
Pairing: CreoKumiho/KumihoCreo
Warning: Yaoi, và… có lẽ là OOC, không rõ nữa =)))
Summary:
Ngày xửa ngày xưa, có một chàng thỏ tinh xinh đẹp sống trong một ngôi nhà gỗ nhỏ nhắn nằm sâu trong rừng. Và một con cáo chín đuôi với nụ cười nở rộng và đôi mắt đỏ như máu.
Chỉ đơn thuần là một chuyến săn mồi nho nhỏ vậy thôi.
A/N:
- Quà Halloween (quá xá muộn) cho Tsu huynh, mặc dù nó chẳng có chút gì hợp với không khí Halloween hết =)))) Ah, well… vì Tsu huynh đã yêu cầu, nên nó sẽ có YA và uke!Kumiho, ổn cả chứ? =)))))))
- Cái fic này vốn chẳng biết xếp vào genres nào cho phải, vì Humor cũng không phải mà Angst cũng chẳng có, vốn dĩ nên để General, nhưng thôi, có thể xem là Romance cũng được =)))
- Xin lỗi nhưng, cái sum thật sự chẳng liên quan đến fic lắm đâu =))))))
- Đây là bản đã lược bỏ đọc YA, ai muốn đọc bản full thì vào đây
--o0o—
Kumiho Tsubasa là một con cáo chín đuôi, hay gọi một cách hoa mỹ là Cửu Vĩ Hồ. Hắn có mái tóc dài đến tận eo với hai màu đen đỏ trộn lẫn và đôi mắt mang sắc đỏ quỷ dị luôn ánh lên sự bí ẩn lạ kì.
Con cáo ngồi vắt vẻo trên cành của một cây đại thụ to lớn với những chiếc rễ to kềnh sần sùi nổi lên mặt đất, uốn vào nhau tạo thành những hình thù quái lạ. Kumiho tủm tỉm cười, hướng mắt nhìn xuyên qua những tán lá dày về phía căn nhà gỗ bé nhỏ nằm dưới chân núi.
Đó, là nhà của Creo Dizlavan, một chàng thỏ tinh xinh đẹp với hai cái tai dài trắng muốt, mái tóc đỏ rực như lửa và đôi mắt mang màu xanh dịu dàng của cỏ cây. Thật là một tạo vật tuyệt đẹp, con cáo thầm nghĩ.
Nhưng trái ngược với vẻ ngoài hiền lành, Creo thật chất lại vô cùng mạnh mẽ và đáng sợ. Mỗi một lần cậu vung kiếm, là hàng ngàn thú vật phải quỳ mọp dưới chân cậu vì kính sợ. Sắc đẹp và tài năng của cậu lan nhanh khắp khu rừng rộng lớn, khiến bao nhiêu kẻ từ nam đến nữ đem lòng si mê cậu.
Nhưng mĩ nhân lãnh đạm vẫn ngàn năm lãnh đạm, chưa một ai từng được Creo để mắt đến. Cô ả mèo rừng lẳng lơ bao lần quyến rũ cậu, dùng mọi thứ từ nhan sắc mê người của cô ta đến những màn đóng kịch giả vờ tội nghiệp hòng lấy được lòng thương từ Creo. Bọn sói hoang mắt bạc sáng quắc cố tru lên từng tiếng thật dũng mãnh, ưỡn người khoe bộ lông xám bạc ánh lên dưới trăng. Bao nhiêu mĩ cảnh từ những loài yêu quái nơi đây lyên tục được phô ra hòng chiếm được một cái lyếc mắt thoáng qua của Creo, nhưng không một ai thành công cả.
Kumiho là một con cáo xấu xa. Hẳn nhiên là không phải xấu xa theo kiểu những kẻ lưu manh tầm thường luôn tìm cách thể hiện cái sự ngu dốt và bạo lực ngớ ngẩn bên trong mình ra để doạ nạt kẻ khác. Thiên tính của hồ ly là gian xảo, đúng không? Hẳn rồi, Kumiho là một kẻ gian xảo.
Hắn thích cái đẹp, hiển nhiên. Bất cứ ai cũng thích cái đẹp. Và Creo thì lại rất đẹp. Khác với những kẻ mà hắn từng gặp, điển hình là cô ả mèo rừng kia, hay vài ba nàng hồ ly khác luôn cố sà tới bên hắn, cọ xát cơ thể nóng bỏng của chúng vào người hắn, để sau đó phát hiện cổ họng mình bị cào đến toé máu bởi bộ vuốt sắc nhọn và tàn nhẫn của Cửu Vĩ Hồ. Như hắn đã nói, hắn là một kẻ xấu xa, và hắn không hề có chút hứng thú với bọn lẳng lơ. Creo thì khác. Chàng thỏ tinh có một cái nhìn rất đặc biệt dành cho hắn, không thèm khát, không sợ hãi, không thù hằn. Gần như không để tâm đến sự tồn tại của hắn. Như cách cậu nhìn bao kẻ khác.
Ai lại có thể chống lại sự quyến rũ của hồ ly kia chứ. Kumiho tặc lưỡi nghĩ ngợi. Rồi lại cười thầm.
Con cáo nhảy phóc xuống khỏi cành cây, nhẹ nhàng chạy băng qua khu rừng.
Ồ, được thôi, bằng cách nào đó, hắn sẽ đoạt được cậu. Và sau đó sẽ bỏ cậu đi như một món đồ chơi hết hạn khi mà hứng thú của hắn đã tắt lịm? Không đâu. Kumiho là một kẻ xấu xa, phải chứ? Với một tạo vật đẹp đẽ như thế, quyến rũ như thế, mê người như thế, có lẽ, hắn nên bắt Creo nhốt vào nơi nào đó, để chỉ có hắn được quyền nhìn ngắm cậu mà thôi.
Hắn nghĩ. Mông lung. Và rồi ngôi nhà nhỏ của Creo hiện ra trước mặt hắn, qua những khe hở của bụi cây xanh um rậm rạp. Kumiho ngồi xổm dưới đất, nhìn qua những khe hở nhỏ. Mắt hồ ly rất tốt, vậy nên hắn không tốn chút sức lực nào để phải căng mắt nhìn. Cái đuôi dài màu đỏ, mềm mềm xốp xốp, nhẹ ve vẫy sau lưng khi hắn khúc khích cười.
Cánh cửa ngôi nhà nhẹ mở. Creo, trong lớp áo trắng viền đỏ kín đáo thường ngày, bước ra ngoài với một chiếc giỏ tre được làm rất khéo léo trên tay. Một trong những món quà cậu được tặng. Tất nhiên là Creo không phải cật lực kiếm ăn mà vẫn có thể có đủ số lương thực sống hết một năm, vì những kẻ si mê hâm mộ cậu luôn sẵn sàng dâng lên Creo hàng tá thức ăn ngon lành. Nhưng cậu vẫn muốn tự mình đi tìm thức ăn hơn.
Con cáo chớp chớp mắt. Tủm tỉm cười. Rón rén bám sát theo chàng thỏ tinh, nhẹ nhàng không gây một tiếng động.
Hàng loạt những suy nghĩ vớ vẩn lướt qua đầu Kumiho. Mà, vớ vẩn ư? Với hắn thì không, không một chút nào.
Nghĩ mà xem, hiện tại, hắn và Creo. Hai người. Khu rừng vắng. Không có lũ người hâm mộ phiền toái.Và Creo thì lại không phòng bị, không vũ khí, hoàn toàn vô hại. Nói một cách ngắn gọn là thời cơ vô-cùng-vô-cùng thuận lợi cho Kumiho ra tay.
Hắn suýt nữa thì cười thành tiếng, nếu như bộ não hồ ly nhanh nhạy của hắn không kịp thời ra lệnh. “Này, Kumiho. Ồ, phải đấy, hành động hấp tấp đi và cậu ta sẽ nhìn ngươi như một tên biến thái suốt cả cuộc đời.”
Dưới ánh nắng mặt trời hắt qua những tán lá dày phủ tầng tầng lớp lớp phía trên đầu, Creo trông rực rỡ như một thiên sứ vậy. Ngoại trừ đôi mắt lạnh lùng của cậu.
Ô la la, một thiên sứ lạnh lùng, thật là một khái niệm mới mẻ.
Kumiho núp sau một gốc cây, len lén ló đầu ra nhìn. Creo đang ngẩng đầu nhìn những chùm quả đỏ mọng treo lủng lẳng trên cành cao. Đoạn, cậu nhún chân, thoắt cái đã nhảy lên tới gần ngọn, nhẹ như không. Mái tóc đỏ ánh lên dưới nắng mặt trời, lấp lánh như ngọn lửa đang rực cháy.
Kumiho nhìn chằm chằm vào dáng người mảnh mai nhưng không yếu đuối, mà mạnh mẽ và quyến rũ đó. Giống như bươm bướm say hương mật hoa, bị hương sắc hoa cuốn hút đến không cách nào dứt mắt ra được, chỉ muốn bay đến chiếm đoạt lấy bông hoa, hút cho cạn mật, để hoa mãi mãi chỉ là của mỗi mình thôi. Con cáo nghiêng nghiêng đầu, mái tóc hai màu trượt dài xuống vai. Cái đuôi màu đỏ ánh bạc đưa qua đưa lại nhẹ nhàng.
Hắn cười. Chớp mắt. Cười.
Hắn nên làm gì nhỉ?
Lại loạt suy nghĩ vớ vẩn đó. Chảy qua não hắn, và đem đến cho Kumiho những cơn khoái cảm chạy dọc cơ thể. Cái đuôi cáo rung lên khe khẽ.
Hắn nên, không, là hắn muốn. Kumiho muốn có Creo. Trên giường của hắn, hoặc bất cứ nơi nào mà hắn có thể sử dụng để làm giường. Hắn muốn thấy gương mặt xinh đẹp của cậu đỏ ửng lên bên dưới hắn. Hắn muốn nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng kia nhìn chằm chặp vào hắn, hạnh phúc hay thù hằn hắn không bận tâm, chỉ cần cái nhìn ấy chỉ độc mỗi hình bóng hắn thôi. Kumiho khùng khục cười, cố không làm đánh động chàng thỏ tinh vẫn đang chăm chỉ hái quả trên cành cao kia.
Kumiho là một kẻ kiên nhẫn. Một con cáo kiên nhẫn. Bạn phải có một cái đầu lạnh và bình tĩnh để giải quyết mọi chuyện xảy ra quanh mình một cách êm đẹp, đúng chứ? Cáo chín đuôi rất gian tà, hiển nhiên, và kiên nhẫn.
Đó là lí do tại sao Kumiho vẫn có thể ngồi đây và chờ đợi thời cơ trong khi khối dục vọng bên trong cơ thể hắn đang cháy phừng phừng.
Creo đã nhảy xuống khỏi cái cây. Cái giỏ tre bây giờ đầy những quả chín căng mọng và ngon lành. Nhưng Kumiho thì không thích trái cây, hắn là cáo mà, trong khi loài thỏ thì rất thích những loại rau quả. Về lí thuyết thì thỏ không nên ăn mấy loại trái cây, phải chứ? Hay là thỏ tinh tu luyện ngàn năm khác với thỏ thường ha? Vậy cáo chín đuôi ăn trái cây chắc đâu có vấn đề gì đâu nhỉ.
Kumiho cười thầm. Hắn vừa nghĩ ra một vở kịch.
Suy nghĩ vừa dứt, Kumiho lập tức hoá phép giấu đi lynh lực của mình, rồi lại tạo một lớp ảo ảnh bọc lấy cơ thể, để người khác nhìn vào chỉ thấy hắn là một con cáo nhỏ vừa tu luyện có được dạng người không lâu, yếu ớt và vô hại. Hài lòng với hình ảnh của mình hiện tại, Kumiho nhè hướng Creo sắp đi qua mà lao thẳng.
Đôi mắt xanh lục nhìn vào thứ vừa nhảy ra trước mặt mình, mặt cắm xuống đất, tóc rối bù đáng thương, cái đuôi màu đỏ ánh bạc nom xơ xác đến tội. Creo còn chưa kịp hiểu chuyện gì, thì đã thấy thứ đó ngước lên nhìn mình bằng ánh mắt long lanh ướt nước. Con cáo mấp máy môi, giọng rên rỉ, có vẻ như đói lắm.
Creo đưa mắt nhìn con cáo, rồi nhìn vào giỏ trái cây của mình, rồi lại nhìn con cáo. Cáo có ăn trái cây không nhỉ?
Creo từ tốn bước lại gần con vật tội nghiệp (?), nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nó. Con cáo nhỏ vẫy đuôi khe khẽ, nhưng lại vô thức lùi về phía sau đầy sợ sệt. “Có lẽ nó sợ”, Creo thầm nghĩ.
Cảnh tượng xảy ra trước mắt Kumiho hiện tại thậm chí đủ sức làm cho một yêu hồ vĩ đại mạnh mẽ và xinh đẹp như hắn cảm thấy choáng váng. Creo đang nhìn hắn – chính xác hơn là nhìn vào cái ảo ảnh đáng thương của hắn – và nụ cười dịu dàng trên môi khi ấy, có lẽ là nụ cười đẹp nhất mà Kumiho từng thấy. Và chỉ mình hắn có thể thấy thôi, vì chẳng ai có đủ tình yêu, có đủ si mê, có đủ ám ảnh dành cho cậu như hắn, hay nói đúng hơn, là chẳng ai lại đi làm trò này giống hắn. Hắn thấy Creo im lặng một hồi lâu, và rồi bằng một giọng hết sức nhẹ nhàng, cậu từ tốn nói với con cáo nhỏ:
- Đừng sợ, tiểu hồ ly, ta không hại ngươi đâu.
Con cáo nhỏ vẫn giữ nguyên khoảng cách với Creo nhưng đã phần nào bớt run rẩy. Nó chớp chớp đôi mắt to tròn nhuốm đầy mỏi mệt, những tiếng rên ư ử đáng thương khẽ khàng bật ra khỏi bờ môi xanh tái. Diễn kịch vốn là biệt tài của hồ ly.
Creo đưa tay ra trước mặt con cáo nhỏ, im lặng chờ đợi, nụ cười dịu dàng vẫn in trên môi, nhìn thoáng qua tựa như một bức tượng thạch cao được điêu khắc tinh xảo đến từng chi tiết, đẹp đẽ mê hồn. Trong một thoáng, Kumiho thấy tim mình hẫng đi một nhịp, nhưng rồi bộ não nhanh nhạy của hắn nhanh chóng nhắc bản thân lấy lại bình tĩnh và tiếp tục vở kịch hoàn hảo của mình.
Bàn tay ốm yếu dè dặt đưa ra trước mặt cậu bỗng chốc làm Creo phì cười. Con cáo nhỏ chớp mắt ngạc nhiên, mái đầu xơ xác rối tung nhẹ nghiêng sang một bên và đôi mắt to tròn chăm chăm nhìn vào nét cười trên môi cậu. Thật đáng thương, nhưng chính sự đáng thương đó lại bất giác làm người ta cảm thấy mềm lòng. Creo không phải kẻ ác. Cậu có thể ra tay rất tàn nhẫn với những kẻ đáng khinh dám cả gan phá rối cuộc sống của cậu, nhưng không phải với chú cáo nhỏ này.
Hồ ly luôn mang đến cho người ta cảm giác nguy hiểm, bản năng luôn nhắc nhở người ta phải cảnh giác với chúng, vì không ai biết những sinh vật ma mị quyến rũ kia có thể gây nên những chuyện gì, mê hoặc người ta và đẩy người ta vào một cái bẫy công phu không có lối thoát ra sao. Nhưng hễ cứ nghĩ đến việc con cáo đáng thương này có khả năng làm những điều đó, quả là không khỏi cảm thấy buồn cười.
Creo nhẹ nhàng xoa đầu con cáo. Nó len lén dụi đầu vào lòng bàn tay cậu, sự thích thú đáng yêu thoáng qua trong đôi mắt long lanh bất giác làm Creo có cảm tưởng như đang trông chừng đứa em trai nhỏ.
- Nè, tên ngươi là gì? – Cậu hỏi, chất giọng mượt mà như nước, rót vào tai người từng âm giọt réo rắt tựa tiếng ca của loài mỹ nhân ngư vốn được lưu truyền dùng giọng hát của mình để mê hoặc thế gian.
Kumiho nghĩ, có lẽ cả đời hắn chắc cũng không thể tìm đâu ra giọng nói mê hoặc đến nhường này.
Con cáo nhỏ nghiêng nghiêng đầu.
- MunHee. – Âm thanh nghèn nghẹn bật ra khỏi cổ họng khi con cáo cố nói ra cái tên của mình. Kumiho không biết tại sao mình lại dùng cái tên đó, chỉ là nó bất chợt hiện lên trong đầu hắn không vì bất cứ lí do gì. Có khi là vì đó là cái tên hắn từng dùng để giả danh trong một phi vụ nào đấy, khi mà Kumiho lần đầu tiên đội lốt một con cáo vô hại như thế này.
- So với một con hồ ly yếu ớt, thì ngươi có một cái tên hay ho đấy. – Creo bật cười.
Con cáo nhỏ chớp chớp mắt, rồi bỗng dưng cúi gầm mặt, hai gò má đỏ bừng. Nó luống cuống ôm lấy đôi tai nhỏ của mình và lắc đầu nguầy nguậy. Kumiho thật sự rất giỏi diễn kịch. Creo vẫn giữ nguyên nụ cười điềm đạm và dáng vẻ dịu dàng ấy, chậm rãi đứng dậy và phủi đi lớp bụi bám trên tà áo. Con cáo nhỏ ngước nhìn cậu, bên trong đôi mắt long lanh như chứa nước có gì đó như quyến luyến, như say mê, như nhìn vào một vẻ đẹp mê người đến không thực.
Ánh nắng dìu dịu của bầu trời rộng lớn không có lấy một mặt trời khẽ khàng lách mình qua tán cây rừng rậm rạp làm màu xanh thẫm của chúng như sáng lên óng ánh. Kumiho nhìn thấy những sợi tơ làm từ ánh sáng dát vàng buông toả xuống mặt đất và bụi đất cũng lấp lánh như pha lê vụn vỡ. Mùi hương nhàn nhạt của thảo mộc xộc vào hai cánh mũi, cảm giác đê mê cứ thế phủ đầy tâm trí, và nụ cười của Creo như sáng bừng lên giữa khung cảnh huy hoàng ấy. Trong phút chốc, cứ thôi thúc Kumiho muốn nắm chặt lấy thứ ánh sáng hoàng kim tuyệt đẹp đó trong lòng bàn tay.
Và bóp nát.
Con cáo nhỏ một lần nữa nắm lấy bàn tay mềm mại và ấm áp đang chìa ra trước mặt nó, lần này không còn run rẩy, mà như muốn xiết chặt và xiết chặt và xiết chặt đến nát vụn.
Nhưng Kumiho không làm thế. Hắn là MunHee, hắn không muốn kịch bản hoàn hảo của mình đi lệch ra khỏi quỹ đạo và Creo sẽ rời khỏi hắn và hắn lại phải nhìn bọn yêu quái xấu xí thô kệch ấy vây lấy cậu và hắn ghét cái cảnh tượng đó và hắn—
Căn bản là hắn, bậc thầy diễn xuất, yêu hồ chín đuôi ngàn năm tuổi, Kumiho Tsubasa, một quân vương, không cho phép dục vọng điên cuồng của bản thân che mờ tâm trí.
Nụ cười ngây thơ đáng yêu nở rộ trên khuôn mặt xinh xắn lấm lem bùn đất của con cáo nhỏ. Giống như một tấm gương.
.
.
.
Đó là lần đầu tiên Kumiho Tsubasa (được phép) bước chân vào trong nhà Creo Dizlavan. Nụ cười thích thú của Cửu Vĩ Hồ được che giấu cẩn thận dưới cái nhìn rụt rè pha lẫn chút sợ sệt của MunHee.
Cách bày trí đơn giản của căn nhà rất hợp với Creo và tính cách cậu ta. Nhìn tổng thể cũng chỉ có một cái bàn gỗ có ngăn đặt giữa phòng khách với hai ba chiếc ghế, vài khóm hoa rừng đính trên tường hoặc để trong lọ đặt ở các góc phòng. Mùi hương kì lạ của chúng làm khướu giác nhạy cảm của hồ ly có chút khó chịu. Hẳn là thảo dược, Creo dù sao đi nữa cũng là một bậc thầy về các loài cây rừng ở Ma giới.
MunHee tần ngần đứng ở giữa căn phòng khách, mắt dán lên đoá hoa màu đỏ nhạt hình xoắn ốc ẩn mình trong chiếc lá nửa vàng nửa xanh hệt như một thiếu nữ xinh đẹp giả vờ e thẹn để che dấu đi bản chất hỗn loạn và điên cuồng của mình. Con cáo nhỏ chậm rãi di ánh nhìn về hướng chàng trai đang thong thả bày mớ trái cây và thảo dược vừa hái được ra bàn, ngón tay thon dài miết nhẹ trên đường vân lá khi Creo đưa nhánh thảo mộc ra trước mặt, cẩn thận săm soi.
Kumiho không hề có chút hứng thú nào với những loại thuốc. Chẳng có lí do gì để một con cáo phải quan tâm đến thực vật cả, đặc biệt là khi hắn chẳng tìm thấy chút thú vị nào trong việc vùi đầu vào mớ sách cũ mèm ghi chép về những bài thuốc kì quặc chẳng đâu ra đâu.
Con cáo nhỏ rón rén tiến đến gần Creo hơn. Nó nghiêng nghiêng đầu, tròn mắt nhìn vào mớ thảo mộc đầy màu sắc và kiểu dáng khác lạ rải đầy trên mặt bàn, rồi đưa mặt gần lại và bắt đầu hít hà. Trong mớ hỗn tạp các thứ cây cỏ mà chỉ có Creo mới có thể đọc tên đó, Kumiho lờ mờ nhận ra vài thứ thuốc quen thuộc mà hắn đã vô tình bắt gặp trong những lần săn mồi. Và tất cả chúng đều rất độc, độc đến mức ít có một dược sư nào lại đủ can đảm và kiến thức để có thể hái đem về mà không bị mất mạng vì độc dược của chúng.
- Cẩn thận nào, tiểu hồ ly. Ngươi vừa thoát chết đói thì bây giờ lại muốn chết vì độc dược sao?
Kumiho hiển nhiên không sợ chết, vả lại độc dược mạnh nhất dù ảnh hưởng rất nặng cũng chưa làm cho hắn mất mạng được. Nhưng MunHee là một con cáo nhỏ, vậy nên hắn vờ lùi lại sợ sệt, chiếc đuôi dài xơ xác đung đưa nhè nhẹ đầy vẻ cảnh giác.
Creo không nhìn MunHee mà chỉ tập trung và mớ thảo dược. Cậu mở ngăn tủ và lấy ra một quyển sách cũ nát ố vàng nhưng không vương chút bụi, có vẻ như được sử dụng rất nhiều lần. Đoạn, Creo đặt quyển sách lên bàn giữa đống cây cỏ và mở ra một trang nào đó. Kumiho mơ hồ đọc những dòng chữ nguệch ngoạc như của người già viết trên trang giấy, đại khái hiểu được đó là ghi chép về một số loại độc dược hiếm thường dùng để bào chế thuốc độc bôi trên vũ khí hay dùng để điều trị các vết thương chí mạng mà tưởng như không còn cách nào cứu chữa.
Kumiho chưa bao giờ nghĩ những loại thuốc như thế có thể ảnh hưởng nhiều đến hắn, và hắn cũng chưa bao giờ bị thương nghiêm trọng cả.
Mặc kệ cho con cáo nhỏ đang nhìn mình đầy chờ đợi, Creo vẫn mải mê tập trung vào công việc. Giữa khoảnh khắc đó, Kumiho đọc được trong mắt Creo một sự say mê kì lạ, đến mức hắn tưởng chừng như thế giới phản lại trong màu xanh lục đẹp đến mê hồn ấy chỉ có cậu ta và niềm say mê của riêng mình.
Kumiho nhẹ buông một tiếng thở dài thật khẽ. Hắn trong hình hài con cáo nhỏ, buồn bã cụp đuôi ngồi sát trong góc phòng, đôi đồng tử màu nâu nhạt che đi sắc đỏ thẫm vốn có của Cửu Vĩ Hồ vẫn âm thầm theo dõi từng cử động của tên yêu quái xinh đẹp kia.
Kumiho thừa nhận, với hắn, Creo giống một nỗi ám ảnh hơn là hứng thú, hay tình yêu.
.
.
.
Trời về chiều. MunHee tựa người cạnh vách tường nhìn ra cửa sổ, đôi mắt lãng đãng lướt nhìn quang cảnh yên bình hiện lên dưới ánh sáng màu cam pha đỏ u tịch. Không có mặt trời, ánh sáng chỉ là sự phản chiếu của bầu trời đang chuyển màu theo dòng thời gian xoay vần hỗn độn. Chậm rãi và nhẹ nhàng.
Creo thảy củi khô vào lò, nhẹ phất tay thổi bùng ngọn lửa. MunHee khẽ quay đầu, sắc nâu đọng lại nơi màu xanh an yên kì lạ trên khuôn mặt thanh tú của kẻ kia, chờ đợi một câu nói mà chính nó cũng không rõ là gì.
Sau cùng, Creo điềm tĩnh tiến lại gần nó, cầm theo một tách trà toả mùi thơm nhàn nhạt. MunHee thích mùi hương ấy.
Nó rụt rè nhận lấy tách trà và đưa lên môi. Vị ngọt thanh dìu dịu tan ra nơi đầu lưỡi, tiếp đến và vị gắt của lá thảo dược nơi rừng sâu, sau cùng là hương vị rất thanh khiết và mát lành, tựa hồ như đưa lưỡi ra giữa trời nếm vị gió thấm đẫm hơi sương những khi trời tờ mờ sáng. Vị của bình yên.
Kumiho tự hỏi, sống một mình như thế trong suốt thời gian qua, có khi nào cậu cảm thấy cô đơn? Hắn tự hỏi, rong chơi một mình trong suốt ngần ấy năm, có khi nào hắn cảm thấy mệt mỏi? Hắn không thể trả lời, cũng chẳng có ý định tìm ra câu trả lời. Hắn không có khái niệm về mệt mỏi hay cô đơn. Cửu Vĩ Hồ không biết cô đơn. Hắn xinh đẹp và mạnh mẽ và nguy hiểm và lạnh lùng và tàn nhẫn. Hắn chỉ biết chém giết, biết chơi đùa, biết say mê, chứ không biết đau khổ.
Hắn cũng nghĩ, hắn không biết yêu.
Loại cảm giác yên bình này thật là ngu ngốc, hắn tự mỉa mai.
Creo nhận lại tách trà rỗng từ tay MunHee và đặt nó lên bàn. Cậu ngồi xuống ghế, tựa cằm lên mui bàn tay, ánh nhìn chạy qua con cáo nhỏ ra ngoài khung cửa sổ. Cậu không biết thói quen ngắm trời chiều của mình là tự lúc nào mà có, nhưng Creo cho rằng cậu thích sự an yên mà màu đỏ pha vàng ấy đem lại. Một sắc màu rực rỡ nhưng không chói lọi, đẹp huy hoàng.
Một hình ảnh mờ nhạt thoáng hiện ra trong tâm trí cậu, về một loài yêu quái đẹp đẽ đến rợn người, đôi mắt đỏ quạch ánh lên tia nhìn chết chóc và bờ môi đỏ hồng cong lên tạo thành một nụ cười ma mị. Sắc đỏ pha vàng của một buổi chiều lơ lửng giữa không trung bao lấy cơ thể loài yêu quái đó, nhuộm lên tà áo độc hai màu đen đỏ làm nổi bật những vết cháy xém hoà cùng vết máu. Creo không biết tên hắn ta, thứ duy nhất cậu còn nhớ bên cạnh những dường nét mơ hồ về dung nhan kẻ đó là chín chiếc đuôi màu đỏ xoè rộng, nhẹ nhàng ve vẫy theo từng bước đi chậm rãi, tựa hồ đang cùng hắn khiêu vũ giữa khung cảnh hoang tàn chết chóc. Một vẻ đẹp ngọt ngào đến tàn nhẫn.
Giờ đây, sinh vật nhỏ bé đáng thương trước mặt cậu kia, cùng một loài với kẻ đó, sau này cũng sẽ trở nên như hắn chăng?
Creo nhẹ buông một tiếng thở dài. Hồ ly không phải kẻ nào cũng mạnh đến thế. Trước giờ cậu đã từng gặp qua khá nhiều yêu hồ, quen biết cũng có hay chỉ đơn thuần nhìn thấy nhau một lần cũng không phải là ít. Chỉ là, khiến cậu ấn tượng đến vậy, chỉ duy nhất mỗi hắn ta.
Có thể cậu đam mê cái đẹp, Creo nghĩ thế. Dù là yêu quái hay con người, bản năng luôn hướng về cái đẹp. Dù thứ duy nhất đọng lại trong tâm tưởng cậu là ánh mắt và nụ cười và dáng điệu ung dung đến bình thản của hắn, nhưng cậu vẫn cho là hắn đẹp.
MunHee hít một hơi dài, đôi tai phủ màu nâu nhạt khẽ rung rinh khi con cáo nhỏ thoải mái thở ra. Kumiho thích những nơi yên tĩnh. Hắn có thể là một kẻ hào nhoáng và có phần phô trương, nhưng hắn vẫn thường tìm kiếm một nơi vắng vẻ để nghỉ ngơi hơn là những xó xỉnh ồn ào.
Nếu có một ai đó mà cả gan phá hoại khoảnh khắc yên tĩnh của hắn, Kumiho dĩ nhiên sẽ không chần chừ mà cắt phăng đầu hắn ta, sau đó sẽ dành ra một vài giây suy nghĩ có nên ăn gan hay nếm thử máu của kẻ xấu số đó không (mà thật ra cũng không xấu số lắm khi chết dưới tay một sinh vật xinh-đẹp-quyến-rũ-ma-mị như hắn, nhỉ?), và sau đó lại tiếp tục chìm trong khung cảnh tĩnh lặng chỉ độc tiếng gió thổi vi vu, mặc cho cái xác vẫn nằm sóng soài phía xa xa.
Kumiho bất giác muốn nằm mơ.
Nhưng trời không bao giờ chiều lòng người, chứ đừng nói yêu quái. Ngay lúc Kumiho vừa định đặt lưng đại xuống đất mà ngủ, thì tiếng nói chuyện rầm rì, theo sau là âm thanh gãy đổ của cánh cửa ra vào, đã lập tức khiến các giác quan hồ ly nhanh nhạy đang lạc đâu đó giữa cơn mê của hắn phản ứng lại tức khắc. Một chút choáng váng kèm theo là bực bội.
Creo vẫn trong tư thế chống cằm, ánh mắt lơ đãng di từ khung cửa sổ sang toán yêu quái lăm le vũ khí vừa phá cửa và chạy xộc vào trong nhà.
- Bạn của nhóc à?
Creo không nhìn nó, nhưng MunHee biết là cậu ta đang hỏi mình. Con cáo nhỏ không trả lời, chỉ lắc đầu nguầy nguậy.
- Mấy người phải sửa lại cánh cửa đó đấy.
Chất giọng đều đều bình thản hoàn toàn trái ngược với giọng nói êm ái của cậu khi gặp nó, ẩn chứa điều gì đó khiến những kẻ kia bất giác cảm thấy rợn người. Một tên, với kiểu đầu mohawk màu xanh kì quặc, móng vuốt dài sắc nhọn và đôi mắt đỏ ngầu, hầm hầm tiến tới như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt. Không hiểu vì lí do gì, Creo bất chợt muốn móc cặp mắt kia ra mà bóp nát. So với vẻ đẹp huyễn hoặc và đầy cám dỗ trong đôi mắt hắn, sắc đỏ của kẻ kia quả thật rất tầm thường.
Chiếc rìu to tướng xuất hiện trong tay tên yêu quái. Gã lừ mắt nhìn chàng trai đang điềm tĩnh ngồi trước mặt. Cố phớt lờ đi màu xanh hun hút sâu lạnh lùng đang chằm chặp nhìn vào mình, gã hằn giọng, quát lớn:
- Creo Dizlavan, nếu hôm nay ngươi không trả lại thứ mà ngươi đã lấy cắp từ chúng ta, ta sẽ cho người san bằng ngôi nhà nhỏ xấu xí này và giết chết ngươi!
MunHee chớp chớp mắt, hết nhìn tên yêu quái kì quặc với những lời nói khó hiểu, rồi lại nhìn sang Creo, trong khi chàng thỏ tinh thì vẫn chẳng có động thái gì rõ rệt. Nó đang cảm thấy rất mệt, và bọn chúng thật sự vô cùng ồn ào.
Kumiho cố kiềm chế bản thân để không ra tay giết hết bọn chúng. Nếu hắn hành động hấp tấp sẽ lộ chuyện ngay. Thật phiền toái.
Tâm trạng Cửu Vĩ Hồ ít khi nào tệ như lúc này. Hắn có cảm giác như có cái gì đang lởn vởn trong đầu hắn, quấy rối mấy bó dây thần kinh khiến đầu óc cứ choáng váng quay cuồng. Hắn thường rất dễ bực bội trong những ngày buồn chắn, khi mà hắn chẳng thể tìm ra nổi một thứ gì đó thú vị để tiêu khiển, nhưng tình trạng hiện tại mà gọi là buồn chán ư? Kumiho không hiểu, hắn thật sự không hiểu.
Vẫn với dáng điệu thản nhiên như thể không có bất kì kẻ nào đang quát tháo trước mặt, Creo đứng lên, lững thững tiến lại gần toán yêu quái. Cậu không kềm nổi một cái ngáp dài, lắng nghe những kẻ ngu ngốc nói chuyện thật rất dễ làm người khác buồn ngủ.
- Xin lỗi nhưng… giọng nói của ngươi thật khó nghe, ta chẳng hiểu gì cả. Với lại… - Creo ngừng lại một nhịp – Gọi thẳng cả tên lẫn họ người khác trong lần gặp đầu tiên thì thật là khiếm nhã đấy.
Những sự việc sau đó Kumiho không thể nhớ nổi tiểu tiết. Hắn chỉ biết trong cơn choáng váng đổ ập tới, qua đôi mắt to tròn không chút vẩn đục của MunHee, hắn nhìn thấy hình hài mỏng manh ấy lướt nhanh giữa lũ yêu quái, và thanh kiếm sáng bạc rạch những đường nét nhoà màu máu lên giữa không trung.
A, thật là đẹp.
Kumiho bất giác mỉm cười.
Creo đá nhẹ vào cái đầu nằm lăn lốc trên sàn nhà của tên yêu quái vừa nãy, lại buông một tiếng ngáp dài. Vài tên còn sống sót rúm ró lùi dần ra xa, rồi ba chân bốn cẳng quay đầu chạy mất. Creo nghiêng nghiêng đầu, mái tóc đỏ chạm nhẹ lên bờ vai thon gầy, đôi mắt xanh thăm thẳm lơ đễnh nhìn về nơi nào đó xa xa, tựa như không còn hiện hữu nơi thực tại. Đoạn, ánh nhìn của Creo hướng xuống đất, nơi hai tròng mắt đỏ của tên yêu quái mở lớn đầy kinh sợ khi mà Creo chém rơi đầu gã. Thanh kiếm một lần nữa đưa lên, cắm phập xuống giữa mắt phải. Ngọn lửa bùng lên thiêu rụi tất cả những gì còn sót lại của gã sau khi thân người đã bị đốt sạch trước đó.
- Tiểu hồ ly à, nếu như màu mắt ngươi không phải nâu mà là đỏ, thì có lẽ ta đã moi chúng ra từ lúc gặp mặt rồi.
- Tại sao? – MunHee vô thức hỏi lại, đôi mắt nâu mơ màng nhìn lên.
Creo không đáp, nhưng khoé miệng vẽ nên một nụ cười.
.
.
.
Kumiho cảm thấy có cái gì đó chạy rần rần trong cơ thể hắn và hắn tưởng tượng như mình đang ngồi trên một cái lò lửa. Dẫu cho sức mạnh của Cửu Vĩ Hồ có là lửa đi chăng nữa, thì hắn vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu và mệt mỏi. Cơn đau đầu vẫn không phút nào buông tha hắn, cứ chốc lát lại nhói lên, xoắn vặn tâm trí khốn khổ của hắn thành một mớ bòng bong rối rắm. Mường tượng như có ai đang thẻo từng mảnh thịt trên người hắn bằng một miếng sắt nung. Kumiho không để tâm lắm đến cái đau, hắn chỉ không thích cảm giác này. Tựa như hắn đang yếu đi và mất khả năng chống cự trước mọi sự tấn công.
Cửu Vĩ Hồ ghét sự yếu đuối, đặc biệt là khi sự yếu đuối ấy xuất phát từ chính hắn.
Kumiho tựa người vào vách tường gỗ, thở ra từng hơi nặng nhọc. Mọi thứ như nhoè đi trước mắt hắn, trộn lẫn vào nhau tạo thành một đống hổ lốn không rõ hình thù. Kumiho không biết cái gì giúp hắn không ngất lịm đi, hoặc là lòng tự trọng của hắn, hoặc là sức mạnh bên trong hắn.
Ảo ảnh nguỵ trang của hắn vẫn còn giữ được, hay thậm chí nếu có bất kì ai đó tấn công hắn lúc này, Kumiho vẫn có thể dễ dàng chống đỡ và giết chết kẻ đó chỉ bằng một đòn. Nhưng tình trạng lúc này vẫn là một sự sỉ nhục rất lớn đối với lòng tự tôn cao ngất của hắn, nhất là khi…
- Ngươi mệt lắm sao, MunHee? – Hắn nghe Creo thì thầm bên tai mình.
Nhất là khi cậu ta ở đây.
- Thật tệ khi ngươi không thể ngủ, vì chỉ cần ngươi ngủ, khi tỉnh dậy, cơn đau sẽ lập tức biến mất ngay.
Hắn không thể nhìn thấy, nhưng hắn biết Creo đang cười. Nụ cười rất nhẹ, và cái nhìn trong mắt cậu ta có lẽ vẫn lặng yên như mặt hồ không chút sóng gợn.
Một dòng suy nghĩ chạy qua trong đầu hắn, Kumiho bất chợt nhận ra một điều gì đó. Đôi mắt nâu mở to có chút bàng hoàng. Nhưng rất nhanh, nụ cười nửa miệng hoàn hảo lại hiện lên trên gương mặt xinh xắn và ngây thơ của lớp ảo ảnh, khiến cho hình ảnh trước mắt Creo hiện tại mang một vẻ gì đó rất hài hước. Kumiho khùng khục cười. Đứt quãng. Nhưng hắn vẫn không thể ngưng được cơn cười đang trào lên bên trong hắn. Creo nhìn hắn kì lạ, đôi mắt xanh phảng phất chút ngạc nhiên rất nhẹ.
- Bỏ độc trong trà, cậu quả là không đơn giản ha.
Creo không đáp lời. Kumiho cũng không hề mong đợi.
Đôi mắt nâu khẽ khàng nhắm lại, Cửu Vĩ Hồ chầm chậm điều chỉnh lại hơi thở của mình. Một luồng khí màu xanh nhạt bao phủ lấy cơ thể đang sáng rực lên của hắn. Một liệu pháp ức chế các hoạt động quá tải của hệ thần kinh để giảm bớt các chứng choáng váng và mất tập trung. Hoàn toàn không có thứ con người gọi là “cơ sở khoa học”, chỉ đơn thuần là kinh nghiệm sau hơn ngàn năm tồn tại. Tầm nhìn của hắn được khôi phục, nhưng cơn nóng lan toả khắp các bó cơ chỉ thuyên giảm đi đôi chút.
Hắn hít một hơi dài. Đến bấy giờ, Creo mới thật sự cảm nhận được sự nguy hiểm toát ra từ một yêu cáo ngàn tuổi, không dồn dập, không mạnh mẽ cuộn trào như những loài yêu quái non trẻ, mà âm thầm chậm rãi, nhưng mang sức tàn phá nặng nề. Đó mới chính là nhân dạng thật sự của hồ ly.
Nhưng, Creo biết, cậu trông đợi ở kẻ kia nhiều hơn thế.
- Làm thế nào cậu biết được?
- Biết?
Bàn tay mịn màng chạm nhẹ vào đuôi tóc màu đen nhánh của MunHee. Ngón tay lướt nhẹ qua gò má xuống phần xương quai xanh, rồi lại sang vùng cổ và dừng lại ở chiếc cằm thanh mảnh. Creo nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của con cáo lên, nghiêng đầu và cười.
- Để xem nào, thứ nhất, sẽ không có chuyện một tiểu hồ ly như ngươi có thể sống sót trong một khu rừng như thế, vì nơi ta và ngươi gặp nhau, vốn dĩ là địa điểm tập hợp của hàng trăm loài yêu quái vô cùng mạnh mẽ. Và hơn nữa, ngươi sẽ không thể tìm ở đâu ra một khu rừng có hơn một ngàn loại độc dược khác nhau như nơi đó đâu.
Thứ hai, đó là ngươi hiện tại, thứ thuốc ta đã bỏ vào tách trà của ngươi là một loại thuốc mê cực mạnh, nhưng nó phản ứng lại với những kẻ có ma lực mạnh, và điều đó chỉ gây nên cho ngươi những cơn đau đầu và cảm giác nóng như lửa đốt. Thứ thảo dược ấy có thể khiến cho ngươi tỉnh táo trong ba ngày, để mà đối mặt với cơn đau nó mang lại, một “công cụ” hoàn hảo để tra tấn, đúng không?
Và, ngươi có cảm thấy kể từ lúc bước vào ngôi nhà này, ngươi mất dần khả năng cảnh giác cao độ không? Trên khắp các bức tường đều được phủ một lớp dung dịch làm từ một loại cỏ ma, nó cản trở hạt động của hệ thần kinh, khiến các giác quan của ngươi suy yếu, đó là lí do vì sao ngươi quên mất việc phải tỏ ra sợ sệt khi đối diện với một đám yêu quái lăm lăm vũ khí, hay ngươi đã không thể nhìn ra ta đã bỏ độc vào trà.
Kumiho không thể ngăn mình thốt ra một câu cảm thắn “Cậu thật là thông minh ~”, để rồi nhận lại từ Creo một cái cười khẩy.
- Ngươi nên tự hào đi, suýt nữa thì ta đã bị ngươi gạt rồi, nếu không phải bất chợt nhận ra điều thứ nhất.
Hắn dùng bức tường làm điểm tựa, từ từ đứng dậy, rất nhanh vượt qua sự loạng choạng và lấy lại cân bằng. Khả năng thích nghi luôn là thứ khiến hắn tự hào. Con cáo nhỏ chậm rãi bước từng bước về phía Creo, nụ cười ngây thơ vẫn in hằn trên khuôn mặt trẻ con, làm cho người ta không thể nhận thức được nguy hiểm đang tiến gần đến trước mặt, và lưỡi hái của tử thần đang từng chút kề sát bên cổ.
Nhưng ngay từ đầu, Creo Dizlavan đã không hề rơi vào cái bẫy của hắn. Hắn không thể tin con mồi của hắn lại giăng sẵn một cái bẫy để hắn tự chui đầu vào. Kumiho không lí giải nổi cảm giác lúc này của hắn là gì. Hắn lờ đi cái nóng đang thiêu đốt cơ thể mình, lờ đi cơn đau đầu âm ỉ vẫn chốc chốc lại nhói lên, lờ đi cái lòng tự trọng chết dẫm của hắn, tất cả những gì hắn cảm thấy, có lẽ gói gọn được trong hai từ “thích thú”.
Creo lùi một bước về sau khi kẻ trước mặt cậu mỗi lúc một đến gần hơn. Nhưng Kumiho chẳng làm gì cả, hắn chỉ đơn thuần tiến tới với một nụ cười trên môi, hai tay buông thỏng không hề có ý định chiến đấu. Khi mà chân tướng thật sự của kẻ phía sau lớp mặt nạ bị lột trần, nét cười thánh thiện được khắc trên bề mặt giả tạo của nó sẽ khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Creo không thể ngăn vành môi mình nhếch lên cười khẩy. Nhưng cậu cũng chẳng làm gì cả. Hai bên chỉ nhìn nhau, và cười, và chỉ thế.
Không một ai trong hai người tự hỏi mình đang làm gì, kẻ kia đang làm gì. Nụ cười như xoáy vào tâm can nhau, thấu hiểu những thứ mà kẻ ngoài cuộc không bao giờ hiểu được.
Tự lúc nào đó, trong mắt Kumiho, Creo đã vượt qua ranh giới của “con mồi” hay “đồ chơi quyến rũ”.
Khuôn mặt tươi cười trước mắt Creo bỗng trở nên méo mó, uốn éo xoắn vặn, rồi ánh lên tia sáng nhàn nhạt như mặt hồ gợn sóng có nắng mặt trời ngày đầu hạ rọi vào. Ảo ảnh nứt đôi và vỡ nát như ly thuỷ tinh bể vụn, đổ ập xuống đất và tan biến.
Mái tóc hai màu xoã dài đến tận lưng, mọc rối và kì quặc. Sắc nâu nhạt thay bằng một màu đỏ quyến rũ dị thường, màu của thứ chất lỏng ngọt ngào chảy trong huyết mạch. Cơ thể bé nhỏ của con cáo ốm yếu biến mất không chút dấu vết, giờ chỉ còn một Cửu Vĩ Hồ xinh đẹp đến vô cùng, và mạnh mẽ đến không cách nào so bì kịp.
Đôi ngươi xanh lục khẽ mở to, Creo nghiêng đầu quan sát thật kĩ gương mặt của kẻ chỉ vừa mới đây còn mang hình hài của một đứa trẻ đáng thương. Những hình ảnh cũ dồn dập ùa về trong tâm trí cậu, bao phủ lấy tầm mắt Creo là khung cảnh hoang tàn của xác chết và lửa đỏ, và kẻ đó, vẫn quyến rũ, vẫn điềm đạm, vẫn nhẹ nhàng như chưa từng thay đổi, đung đưa người theo điệu nhạc réo rắt của tiếng thét gào.
- Vậy ra, là ngươi sao? - Creo thì thầm, nhưng âm vực đủ lớn để Kumiho nghe được.
- Không ngờ cậu cũng biết đến tôi, quả là một vinh hạnh to lớn. – Hắn khúc khích cười, nhẹ nhàng cúi người rất kịch.
- Biết, nhưng không quen, thậm chí ta cũng chẳng biết tên ngươi. Mặc ngươi có ý định gì, nhưng nếu muốn giết ta, ngươi nên tấn công trực diện, đừng dùng thủ đoạn, không có tác dụng đâu.
- Đừng lạnh lùng như thế ~ Đây đâu phải lần đầu chúng ta gặp mặt, Creo-kun ~
- Nhưng là lần đầu nói chuyện, vậy nên đừng xưng hô thân mật thế chứ ~
- Oh, cậu có thể gọi tôi là Kumiho-kun mà.
- Ta xin được từ chối nhã ý này. Thật tởm lợm khi phải gọi ngươi như thế, ngươi không thấy sao?
- Hmn ~ Chưa ai gọi tôi như thế bao giờ cả, nên tôi không rõ lắm. Sao cậu không trở thành người đầu tiên nhỉ? ~
- Không phải ta đã bảo ta từ chối sao? Cửu Vĩ Hồ ra cũng là một tên dai như đỉa đấy.
- Tôi là một kẻ cố chấp mà.
- Ngươi giống một kẻ điên hơn một tên cố chấp, đúng không?
- Cậu đúng là rất thông minh ~ Đó là lí do tại sao tôi lại yêu cậu nhiều đến thế.
- Yêu? Ha, ngươi có cần một liều thuốc ổn định thần kinh không? Cách ngươi dùng từ thật buồn cười.
Im lặng. Ờ, phải ha, hứng thú thì có, chứ yêu thì không phải, chưa phải. Kumiho nghĩ vậy, nên, hắn chỉ cười. Hắn khúc khích cười, bàn tay ôm lấy khuôn miệng đang vẽ nên nụ cười méo mó. Hắn cong người, âm thanh khàn khàn bật ra trong cổ họng, nghe như một con mãnh thú đang gầm gừ. Ít khi nào hắn vui đến vậy.
Creo không nói, không cử động, không bộc lộ bất cứ biểu hiện nào cho thấy cậu đang bối rối hay khinh bỉ hắn. Ánh mắt tĩnh tại vẫn chưa lúc nào dời khỏi tên yêu quái kia, nhưng dường như chẳng có ý thăm dò hay gì cả.
Vài giây sau đó, cậu thấy bờ vai đang run run của Kumiho ngừng lại, và hắn nhún chân, nhẹ đến không một tiếng động, nhảy đến trước cậu chỉ sau một cái chớp mắt. Cậu ngã xuống nền đất, một tay hắn vòng qua eo cậu và sự tởm lợm xen lẫn đê mê dấy lên khi đôi môi hắn ấn vào môi cậu. Creo không phản kháng, cũng không chấp nhận, cậu để mặc cho hắn thô bạo tách môi cậu ra, chiếc lưỡi lươn lẹo luồn vào trong sục sạo từng ngóc ngách. Cậu thấy hơi thở nóng hổi của hắn phả lên mặt, mơn trớn làn da mịn màng.
Nụ hôn của hắn sâu và ướt át. Hắn thích quấn lưỡi mình quanh lưỡi của đối phương, cắn nhẹ hai cánh môi hồng để chúng sưng đỏ và thèm khát rút lấy không khí bên trong buồng phổi cả hai.
Và giữa nụ hôn, hắn cười.
Creo bất chợt nhướng mày, bật thanh kiếm ra khỏi vỏ khiến chuôi kiếm thụi mạnh vào bụng hắn. Kumiho không thấy đau, nhưng hắn buông cậu ra và nhảy lùi về sau để tránh nhát kiếm chém tới ngay sau đó.
Đôi mắt đỏ mở to cố làm ra một vẻ ngạc nhiên giả tạo, Creo hiểu rõ hắn đã biết được trước hết những gì cậu đã làm, giống như cậu biết trước sau khi bật lùi đi với vẻ kinh ngạc đính lên như một chiếc mặt nạ, Kumiho sẽ thoắt biến ra sau lưng cậu chỉ với một vài bước di chuyển rất nhẹ nhàng.
Creo cảm thấy rõ rệt hơi thở hắn phả vào cổ mình. Mũi kiếm đâm sượt qua eo cậu và suýt soát cắm phập vào cánh tay Kumiho, nhưng hắn chỉ đưa tay kia gạt nhẹ làm chuyển hướng lưỡi kiếm, sau đó chụp lấy mảnh kim loại bén ngót bằng cả lòng bàn tay. Cửu Vĩ Hồ nhàn nhạt cười, thuần thục đoạt lấy thanh kiếm từ tay Creo mặc cho máu đỏ đang từ từ rỉ ra từ bàn tay hắn và rơi xuống nền đất. Cậu bỏ mặc thanh kiếm mà không có chút ý định giành lại.
- Hoặc là ngươi đang lên cơn, hoặc là đầu óc ngươi bị rối loạn vì ảnh hưởng của thuốc, căn bản vẫn là đang lên cơn.
- Có lẽ vì tôi quá say mê cậu chăng? ~
- Giả tạo.
- Không phải đâu, là thật lòng đấy. ~
Creo nửa tin nửa ngờ, nhưng chẳng thắc mắc chẳng nghĩ sâu. Hắn là tên kì quặc, ừ thì, cái gì ở hắn chẳng kì quặc, vậy nên cậu đâu cần thiết phải quan tâm.
Vẻ hờ hững trên gương mặt thanh tú không mảy may thay đổi. Cậu liếc nhìn thanh kiếm đang nằm dưới đất, rồi lại nhìn Kumiho. Hình ảnh cậu phản lại trong màu đỏ quỷ dị nơi đôi mắt hắn ta, xinh đẹp và lạnh lùng. Hắn ta hiện lên trong đáy mắt xanh lục, nguy hiểm và huyễn hoặc.
Creo không yêu. Kumiho không yêu. Giống như bị thứ vô hình nào đó lôi kéo, cả hai đều không thể đọc tên cảm xúc của mình đối với người kia, có cái gì đó nửa như thách thức, nửa như hứng thú. Nhưng, cậu không ghét điều đó, Creo thừa nhận.
Bật ra một tiếng cười nhẹ, lần này đến lượt Creo tiến từng bước chậm rãi về phía Kumiho.
Tên yêu hồ nghìn năm tuổi không chút ngạc nhiên, bình thản chờ đợi những điều sắp xảy đến. Bàn tay thon dài vươn ra nắm lấy cổ áo hắn và kéo mạnh cả cơ thể hắn về phía trước. Hơi thở của cậu lướt trên da mặt hắn. Cảm giác tê rân rân lan khắp từng thớ thịt khi hắn nhận thấy được bàn tay còn lại của cậu đang chạm nhẹ vào cổ mình và lần theo vùng hông trượt dần xuống thắt lưng. Đôi môi hai người một lần nữa cuốn lấy nhau, nụ hôn say mê và đầy mùi nhục dục. Hắn vòng tay qua eo cậu, từ từ luồn vào bên trong lớp vải dày rối rắm.
Lần này, Creo đẩy ngã Kumiho. Con cáo khẽ cong người, chống tay để tránh va chạm mạnh. Hắn nghiêng đầu, nhìn tạo vật xinh đẹp trước mắt bằng cái nhìn thích thú cố làm ra vẻ ngạc nhiên.
Creo nắm lấy cằm hắn, thô bạo nâng khuôn mặt với những đường nét sắc sảo kia lên gần mình, đến mức như hai người lại sắp hoà cùng nhau vào một nụ hôn. Creo không cười, và bằng một giọng đều đều bình thản, cậu khẽ thì thầm những lời nhẹ nhàng trôi tuột vào tai hắn:
- Nếu ngươi khao khát ta đến vậy, hẳn ngươi sẽ không phiền vì điều này, đúng chứ?
Kumiho chớp chớp mắt. Hắn đang nghĩ xem cậu có đang nghĩ những điều giống hắn không. Nhưng Kumiho biết, à, hắn đúng rồi. Vì sâu trong đáy mắt cậu, hắn đọc được chút gì đó khát khao, đam mê, dục vọng.
- Cậu vào đúng trọng tâm vấn đề rồi đấy. Nhưng mà… - Hắn ngừng lại một nhịp – Cậu chắc chứ? ~
- Ô, sao lại không? – Creo nghiêng nghiêng đầu, cười khẩy – Vì ta sẽ là kẻ ở trên cơ mà. ~
Kumiho chớp chớp mắt, lần này là ngạc nhiên thật. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này à nha. Lòng tự trọng của hắn, niềm kiêu hãnh của hắn. Cửu Vĩ Hồ luôn là kẻ khiến người khác phải quỳ dưới chân mình, chưa bao giờ hắn thực sự thuần phục bất kì ai.
Nhưng…
Một chữ nhưng kéo dài trong suy nghĩ. Nếu là kẻ khác, hẳn Kumiho đã không ngần ngại giết chết gã đó. Nhưng, Creo thì khác. Hắn chỉ có thể nghĩ ngợi mà không rõ mục tiêu.
Hắn không thể giải thích cảm xúc của bản thân, có chút gì đó pha trộn giữa bối rối và thèm khát. Lạ lẫm.
- Không thể nào ~ - Sau cùng, Kumiho cười gượng, lấp liếm những suy tưởng vẩn vơ cứ liên tục hiện lên trong đầu.
- Aha ~ Chẳng có gì mà không thể cả ~ - Đôi mắt xanh nhắm tít lại giữa nụ cười hồn nhiên đến hoàn mỹ, rõ ràng là lừa gạt nhau mà – Nếu ngươi chống cự, ta sẽ ưu ái “tặng” ngươi vài loại “thuốc” mới vậy.
- Tôi sẽ không để cậu nhét vào miệng tôi đâu. ~
- Thế ta từng bảo “thuốc” nhất thiết phải đi qua thực quản à?
- Eh? ~ - Chớp mắt.
- Chẳng hạn như, xúc giác, khướu giác, thậm chí là thị giác hay thính giác, cũng đều có ít nhất một loài thực vật có khả năng tác động đến.
Kumiho chẳng biết phải nói gì nữa. Mọi ngôn từ cảm thán thường khi hắn rất dễ dàng thêu dệt ra giờ bay biến đâu mất. Con cáo chỉ biết cười trừ, trong đôi mắt đỏ ánh lên cái nhìn bất lực không giấu giếm. Vì đấy là Creo, mà Creo thì luôn có cách thuần phục kẻ khác, đúng không? Hắn nghe nói vậy từ lâu, mà đến tận bây giờ mới được nghiệm qua thử.
Hắn có thể đẩy ngã cậu ta, dùng sức mạnh của mình phế đi tay chân cậu ta, và rồi chơi đùa với cậu ta như với một con búp bê. Hắn có thể, chắc chắn có thể. Nhưng hắn không làm.
Kumiho không rõ lí do, từ đầu đến tận lúc này hắn luôn không thể hiểu được vì sao mình làm vậy. Nhưng hắn không quan tâm nữa.
Yêu cáo vòng cánh tay thon dài qua cổ chàng thỏ tinh, một lần nữa kéo cậu ta vào nụ hôn dài. Nhưng chỉ là môi chạm môi, không ai trong hai người hé miệng để người kia luồn lưỡi vào, cũng không ai trong hai người cố ý chiếm lấy quyền kiểm soát.
Bàn tay mịn màng trượt dần xuống, Kumiho thích thú ấn tay lên từng đốt xương sống trên lưng Creo như một thú vui kì lạ. Creo là người cắt đứt nụ hôn, khi mà bờ môi cậu bắt đầu di xuống cằm, rồi xương quai xanh, rồi đến chiếc cổ trắng ngần của con cáo. Da Kumiho thực sự rất trắng, trắng một cách bệnh hoạn. Cậu khẽ cắn nhẹ lên vùng giữa vai và cổ của Kumiho, dùng răng day day phần thịt mềm và bất chợt nút mạnh. Kumiho khúc khích cười. Đôi tay hắn lúc này đang đặt trên bụng Creo, chậm rãi lần vào bên trong lớp áo, ngón tay điêu luyện lột bỏ từng lớp trang phục của cậu như thể đang từng chút một ngắt bỏ những cánh hoa cho đến khi chiếc nhuỵ bên trong lộ rõ ra ngoài không chút che đậy.
Cả hai như cuốn lấy nhau vào điệu nhảy điên cuồng giữa ngọn lửa nhục dục thiêu đốt mọi thứ. Không còn cái gì là “con mồi” hay “kẻ săn mồi”, không có cả tình yêu, ám ảnh, ngưỡng mộ hay khinh ghét, thứ còn lại, đơn giản, chỉ là khao khát đến cuồng si.
.
.
.
Cậu ngã ập lên người hắn, thở dốc. Creo nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, cùng với Kumiho. Tại sao chuyện này lại kết thúc thế này? Tại sao cuối cùng cậu và hắn lại có một cuộc mây mưa thác loạn như thế? Creo không hiểu, cậu không muốn hiểu, không cần hiểu.
Cậu thấy bàn tay hắn đặt nhẹ lên tóc cậu, vuốt ve từng lọn tóc óng mượt đỏ thẫm như màu máu. Cậu thấy hắn cười, vẫn điệu cười ngạo mạn của Cửu Vĩ Hồ tiếng tăm lừng lẫy. Cậu thấy đôi mắt đỏ quạch của hắn mơ màng nhìn lên trần nhà, tựa hồ đang ngắm nhìn thứ gì xa xăm lắm.
Vốn chỉ là chút hứng thú đơn thuần, chút tò mò ngớ ngẩn. Cậu không yêu, Kumiho không yêu, Creo biết. Chưa hay là không bao giờ thì cậu không rõ.
- Nè, chúng ta sẽ gặp lại nhau lần nữa chứ? ~
Cậu nghe hắn thì thầm. Creo không muốn đáp trả, nhưng rồi mở miệng nói bâng quơ.
- Có thể có, cũng có thể không. Ai biết được.
- Tôi không nghĩ mình đã yêu cậu. Nhưng chuyện này thật không tệ chút nào đâu.
Hắn khúc khích cười.
Cậu chống tay ngồi dậy, chỉnh lại lớp áo xộc xệch của mình.
- Với ta thì hôm nay đúng là một ngày tệ hại.
Hắn vẫn ngồi bệt trên nền đất, nghiêng nghiêng đầu, cười tít mắt. Không phải là ảo ảnh. Creo thậm chí nghĩ, cả vẻ ngoài thánh thiện và yếu ớt của MunHee cũng không thể nào vẽ ra nụ cười như vậy. Một cảm giác mà cậu chỉ có thể cảm nhận cho riêng mình, vì nếu dùng ngôn từ mà diễn tả nó, dường như sẽ lệch lạc đi rất nhiều.
- Tôi nghĩ tôi đã sai khi xem cậu là “con mồi”.
- Ta cũng sai khi xem ngươi là đồ hữu danh vô thực, uhm… một chút, tên kì quái.
- Tôi sẽ xem từ “kì quái” ấy như một lời khen.
Cậu liếc mắt nhìn hắn, khẽ buông một tiếng thở dài.
- Này~~~ Đến lúc ngươi nên biến khỏi đây rồi đấy.
- Ể? ~ Sao tàn nhẫn quá vậy ~ người ta mới vừa phải chịu đau ~~~ lắm đó ~ Với lại, ít nhất cậu cũng phải đưa tôi thuốc giải chứ, người tôi vẫn còn đang nóng phừng phừng nè ~~
Kể cả khi Creo cảm thấy có chút thoải mái với hắn hơn lúc đầu, cái giọng điệu này của Kumiho vẫn khiến người ta phát điên lên được. Cậu ngoảnh mặt lại nhìn hắn, dán lên mặt một nụ cười hoàn mĩ đến mức người ta sẽ lập tức bị lừa gạt mà không mảy may nghi ngờ liệu có gì giấu giếm đằng sau không.
- Ta nghĩ ngươi không cần thuốc giải đâu, và cũng không cần quay lại đây lần nào nữa, vì ta sẽ cho ngươi biến mất ngay bây giờ. Và mãi mãi đó.
Kumiho chớp mắt, rồi bất chợt phá ra cười lăn lộn.
- Nè nè, vậy là nếu tôi đi bây giờ, tôi sẽ còn được quay lại đúng không? ~
- Hmn… ta sẽ xem xét lại chuyện đó sau vậy. – Creo cười khẩy.
Vậy có thể xem đó là chiến thắng nho nhỏ của Kumiho không nhỉ? Vì suy cho cùng, “kẻ săn mồi” đã “chinh phục” được “con mồi” của mình, ừ thì, chỉ một chút thôi.
-The End-
------------------------
Vì thời gian viết đoạn đầu và đoạn sau cách nhau hơi bị xa nên đại khái là mình cũng quên béng mất những gì đã viết nên tâm trạng nhân vật có hơi lộn xộn chút =)))))) và khi phát hiện ra thì lười sửa quá nên để thế luôn =))))))