MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Entry] Nhật kí đọc sách

power_settings_newLogin to reply

07112014
[Entry] Nhật kí đọc sách

Cuối cùng sau một hồi suy nghĩ thì mình cũng quyết định đăng lên đây, là Nhật kí đọc sách của mình, là cảm nhận của mình về mỗi quyển cách mình đã đọc.

Mình không giỏi phân tích, không giỏi bình luận, những gì tác giả muốn truyền tải trong một quyển sách, mình có khi hiểu có khi không. Nhưng mình muốn viết, chỉ đơn thuần để lưu giữ những cảm xúc chân thành nhất của mình. Vì mình yêu văn, yêu đến tận cùng của trái tim, của tâm hồn.





--o0o--





[07/11/2014]

[Cô gái văn chương tập 4]

Sau này thì, Omi liệu có thể tiếp tục hát không? Mình thật sự rất muốn biết.

Thật ra, khi đọc đoạn đầu tập này, mình đã rất thích thầy Mariya, mình thích những người có thể sống một cách thoải mái và mỉm cười thật dịu dàng như vậy. Mình không giống Inoue, nhưng có lẽ, ai cũng có cho mình những muộn phiền riêng, dù họ có nhận thức được điều đó hay không. Vậy nên, có thể sống một cách bình yên như thế thật tốt.

Dường như, niềm tin đổ vỡ khiến mình không thể chấp nhận nổi thầy Mariya sau này, khi lớp mặt nạ bình thản của thầy ấy rơi ra và con người thật đầy ganh ghét, đố kị và điên cuồng lộ rõ trên mặt giấy. Mình hiểu cảm xúc của Inoue và Shouko - những người đã ngưỡng mộ Mariya rất nhiều - khi ấy.

Về phần Omi, mình đi từ không thích đến thương cảm, và cuối cùng là đau lòng. Nói đúng hơn, là có chút gì đó như tiếc nuối. Mình không nghe cậu ấy hát, nhưng có thể tưởng tượng ra được giọng hát trong vắt, ngân vang và làm lòng người rung động của thiên thần. Thiên thần rất tự do, nhưng vì cái tự do ấy, lại thấy thiên thần thật quá cô độc.

Một ngày nào đó, liệu Omi có tìm được một người có thể chìa bàn tay cho cậu ấy nắm lấy, xoa dịu nỗi cô đơn và sự hoang mang bao trùm lấy trái tim cậu ấy, như Tooko đã làm với Inoue?

Mình muốn biết.

Mình không dùng từ thích để nói về Omi hay thầy Mariya, mà là thương cảm, hay có một chút nhỏ đồng cảm nữa.

Và Yuuka, cô gái ấy, thật sự rất đáng thương, nhưng cũng thật sự rất hạnh phúc. Mình không hình dung được khuôn mặt của Yuuka, nhưng mình lại có thể thấy nụ cười sáng ngần thuần khiết của cô ấy, và nụ cười khi cô ấy nằm trong vòng tay Omi, trong đêm Giáng Sinh, nghe bài thánh ca tưởng như đã không còn có thể cất lên nữa của thiên thần. Cô ấy hạnh phúc. Những gì mình có thể thấy ở Yuuka đều là những mảng màu vui vẻ, tràn ngập ánh sáng và sắc màu của niềm tin, của hạnh phúc, những âm thanh ngọt ngào và êm dịu của một bản thánh ca xướng lên vào những đêm Noel ấm áp. Trong mát mình, Yuuka không hề vướng một chút bụi nào của đau khổ, dẫu cho cô ấy có mang trên mình thân phận của một Trà Hoa, làm những việc dơ bẩn để kiếm tiền.

Đẹp đẽ nhất trong câu chuyện ấy, không phải vẻ bình lặng của Mariya đằng sau làn khói mỏng của ly trà sữa Ấn Độ ngọt ngào, cũng không phải giọng nữ soprano cao vút của Omi, mà là Yuuka. Tất cả ở Yuuka.

Câu chuyện không có một kết thúc viên mãn, nhưng lại để lại trong lòng độc giả một lời cầu nguyện, cầu nguyện cho Yuuka, cho thiên thần, cho Kotobuki, cho thầy Mariya, chị Shouko, và cho cả Inoue nữa.

Ah, nói chung là, mình thật sự rất thích ~

Comments

Ankh
[08/11/2014]

[Cô gái văn chương tập 5]

Mình thật sự rất thích Cô gái văn chương, thích từng nhân vật, từng câu chuyện bên trong ấy. Thích nhũng cảm xúc của họ, những đau khổ dằn vặt, những bóng tối trong trái tim họ, cũng như những hạnh phúc nhỏ nhoi, mong manh nhưng lại toả ra thứ ánh sáng đẹp đẽ đến đau lòng.

Nó giống như, nhìn thấy bản thân mình bên trong họ. Lấy một chút của người này, một chút của người kia, chắp vá lại, sẽ trở nên chính mình.

Vậy nên, khi lướt mắt đọc theo từng con chữ in trên trang giấy trắng phau của quyển sách, mình không thể ngăn bản thân không cảm thấy đau lòng.

Nói ra, không hiểu vì lí do gì, ngay khi đọc chỉ mới đến nửa tập truyện, mình lại có suy nghĩ, thật ra Miu mới chính là Giovanni, và Konoha chính là Campanella. Dẫu cho trong mắt Konoha, Miu có mạnh mẽ, toả sáng, đẹp đẽ như một vĩ nhân đi nữa, dẫu cho Konoha có bị cuốn vào thế giới của Miu đến đâu đi nữa, mình vẫn thấy, Konoha mới chính là người nhận được sự ngưỡng mộ, mới là người có thể làm được mọi thứ, có được mọi thứ, và mỉm cười thật sáng lạng như Campanella.

Miu là một người lữ hành cô độc, đi trên con đường do chính mình tạo ra, song song với những con đường của người khác, nhìn thấy họ, nghe thấy họ, nhưng con đường của cô ấy với họ, mãi mãi chẳng thể giao nhau được. Chỉ có Konoha, một đứa trẻ thuần khiết với tâm hồn không chút vẩn đục và nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, thản nhiên bước vào con đường của Miu, thế giới của Miu, yêu thương cô ấy, và đồng thời cũng tàn phá tất cả.

Miu là một kẻ ích kỉ.

Cô ấy rất ích kỉ, ích kỉ vô cùng, ích kỉ đến mức có thể làm tổn thương Konoha chỉ để giữ cậu ấy cho riêng mình.

Và cô ấy thật sự rất cô đơn.

Miu chẳng có gì cả, tất cả những thứ cô ấy sở hữu là trí tưởng tượng của riêng mình về một thế giới không ai nhìn thấy, không ai cảm nhận được. Cô ấy bị đẩy qua ra khỏi vòng tròn của họ, vậy nên, cô ấy tự vẽ cho mình một vòng tròn khác, chỉ cho phép một mình cô ấy đứng vào. Vì vậy, khi Konoha đến, Miu đã hoảng loạn. Cô ấy rối loạn trước sự hạnh phúc khi có một ai đó đến bên mình và cùng mình xua tan đi cái sự cô đơn, nhưng đồng thời cũng sợ hãi sự có mặt của Konoha sẽ tàn phá thế giới của cô ấy, để rồi, khi nó chẳng còn lại gì cả, cậu ấy sẽ lại rời đi, bỏ Miu một mình trong cái bóng tối của cô đơn và tuyệt vọng.

Khi Miu nhận ra sự sợ hãi của cô ấy đang dần trở thành hiện thực, cô ấy bắt đầu trở nên điên cuồng. Trong lòng Miu, có khi, Konoha giống như một Đấng cứu thế. Miu ghen tị với Konoha, nhưng đồng thời cũng rất cần cậu ấy. Cái cách Miu bày mọi cách chỉ để giữ Konoha bên mình, thậm chí bảo Konoha là chó của cô ấy, suy cho cùng, đều xuất phát từ cái sự quá cô đơn của Miu mà thôi.

Miu không thể rời bỏ Konoha, giống như Konoha không thể xoá tan hình ảnh của Miu ra khỏi đầu mình.

Với Konoha, Miu giống như một nỗi ám ảnh nhiều hơn tình yêu. Konoha tôn sùng Miu, xem cô ấy như một vị thần. Cậu bỏ ngoài tai, vờ như không thấy, không biết những điều xấu xa mà Miu đã làm, vì sự sùng kính của cậu ấy dành cho Miu, sự sùng kính chân thật và thuần khiết nhất.

Mình biết cảm giác đó, rằng khi quá yêu một người nào đó, có khi, ta sẽ bất chấp tất cả những sai lầm xấu xa độc ác ích kỉ tàn nhẫn của người đó, dể mà tiếp tục yêu thương.

Con người, bản chất vô cùng cố chấp.

Bất cứ ai sống trên đời đều tồn tại trong mình một thứ gọi là chấp niệm, và sẽ bám víu vào cái chấp niệm ấy để hình thành nên niềm tin, để rồi tin tưởng, để rồi sống, dẫu cho điều đó có làm tổn thương người khác. Chỉ là, đến hàng ngàn hàng vạn năm nữa, dù có dùng bao nhiều lời lẽ để bào chữa, tôn vinh hành động của mình, con người, bản năng luôn là sống vì mình trước tiên. Vì không muốn bản thân đau khổ, nên chọn cách làm đau người khác, nên mới giả câm giả điếc, giả như không hay, để rồi khi sự thật hiển hiện trước mắt rõ ràng đến không còn cách phủ nhận, sẽ tuyệt vọng đến thế nào?

Miu cũng thế, Konoha cũng thế, hay Kotobuki, Kazushi, Takeda,… tất cả đều thế. Ai cũng có cho mình một nguyện ước riêng, một chấp niệm riêng.

Bên trong cái câu chuyện bi thương đến xé lòng đó, lại ẩn hiện một cái gì dó rất dịu dàng, rất ấm áp, đến mức nhìn vào, bất giác cảm thấy nước mắt nóng hổi tự lúc nào tuôn rơi. Cái sự thống khổ cùng cực của cả hai và sắc màu tươi sáng đến nhức mắt của bầu trời xanh tràn ngập trong kí ức của Konoha về Miu đó, hoà quyện lại với nhau, tạo nên một bức tranh mang cả bi ai và hạnh phúc.

Chúng ta đều có những nguyện ước, vậy nên, hãy nhìn ra nguyện ước của chính mình, và nguyện ước của người mình yêu thương. Như thế, biết đâu, sẽ không ai phải làm tổn thương người kia, tổn thương chính mình nữa.

Như thế, biết đâu, sẽ tốt hơn?
Ankh
[08/11/2014]

[Cô gái văn chương]

Rốt cuộc vẫn không thể bỏ cái cảm giác muốn viết gì đó cho Kazushi.

Câu chuyện khiến mình ấn tượng nhất không phải chuyện của Kazushi, nhân vật khiến mình đau lòng nhất không phải Kazushi, nhưng Kazushi là người mình thích nhất, yêu thương nhất trong Cô gái văn chương.

Vẫn là có cảm giác, Kazushi không nhận được nhiều sự quan tâm từ phía độc giả cho lắm nhỉ. Cậu ấy không nổi bật, cậu ấy là mẫu nhân vật nhan nhản trong các bộ manga/anime. So với những nhân vật còn lại, có khi,cậu ấy thực sự rất mờ nhạt. Nhưng chính cái mờ nhạt ấy lại khiến tôi thích Kazushi nhiều và nhiều hơn nữa.

Người ta thấy Konoha đau khổ thế nào, Kotobuki đáng thương ra sao, Miu tội nghiệp và bế tắc, nhưng ít ai để ý đến Kazushi cũng đã đau đớn biết bao nhiêu.

Tác giả đã nói, nếu còn có ai đó trong tập 5 đau khổ hơn Kotobuki, thì có thể đó chính là Akutagawa.

Thật ra, tất cả bọn họ đều mang trong mình những bóng tối riêng, quá khứ mà họ luôn tìm cách rũ bỏ, nhưng luôn ám ảnh lấy họ, khiến họ day dứt mãi không thôi.

Nhưng tôi, bản thân tôi, vẫn không cách nào dứt mình khỏi những suy nghĩ về một Akutagawa Kazushi điềm tĩnh, trầm lắng, chân thật, nhưng lại bi thương vô cùng.

Dường như cậu ấy, đã bao giờ có được cái gọi là hạnh phúc thật sự đâu, tính cho tới lúc này. Cậu ấy, từ nhỏ đã vì mẹ mình mà sống một cách tự lập, bắt ép bản thân mình phải trở thành một người thật tốt để mẹ không phải lo lắng cho mình. Cậu ấy, vào năm tiểu học, vướng vào câu chuyện tình cảm phức tạp với Konishi và Kanomata, để rồi bất lực nhìn họ tổn thương nhau chỉ vì lòng tốt của mình. Cậu ấy, bế tắc đứng nhìn Konoha và Miu đau khổ, có làm gì được ngoài ôm nỗi dằn vặt vào lòng, thậm chí đã đánh nhau với Konoha, làm bị thương người bạn thân nhất, nhưng rồi vẫn phải im lặng nhìn Konoha mắc kẹt giữa một bên là bạn bè, một bên là người cậu ta sùng kính.

Kazushi, từ khi sinh ra đến giờ, ngoài cảm giác được giải thoát, cậu ấy đã bao giờ thấy được cái gọi là “hạnh phúc” thật sự chưa?

Trong câu chuyện của Miu và Konoha, nổi lên giữa những con chữ là hình ảnh hai người họ đi từ những viễn cảnh sáng rực màu hạnh phúc đến những mảng bóng tối đổ ập xuống bao trùm mọi thứ, và hình ảnh Kotobuki đầy đáng thương, yêu Konoha hết lòng, che giấu sự yếu đuối của mình dưới cái vỏ bọc mạnh mẽ, thậm chí dùng những lời lẽ khó nghe, đánh nhau với Miu, không ngần ngại đóng vai kẻ xấu, chỉ để Konoha nhận ra một Asakura Miu thật sự là như thế nào.

Còn cậu, Kazushi, cậu thế nào?

Kazushi, dường như, trong mọi câu chuyện, cậu đều như một kẻ bị bỏ quên nơi góc khuất của mọi thứ. Thậm chí trong câu chuyện của chính cậu, cậu cũng như một kẻ bế tắc trước mọi chuyện, bất lực không biết nên làm gì. Những việc cậu đã làm không giúp được ai cả, không giúp được cho Kanomata, cho Konishi, cho Miu, hay cho chính cậu. Tất cả cậu có thể làm, là viết thư cho mẹ, và dồn hết mọi xúc cảm vào những vết cắt. Cậu đặt hết mọi tội lỗi và trách nhiệm lên vai mình và ép buộc bản thân phải gánh lấy chúng, bất kể việc đó có làm cậu đau khổ đến vô cùng.

Kazushi, cậu quả thực rất thuần khiết, nhưng cũng vô cùng đáng thương.

Thậm chí trong câu chuyện của Miu, câu chuyện mà một người vốn dĩ cũng đóng ngoài người ngoài cuộc như cậu – Kotobuki Nanase – cũng có thế tạo cho mình một mối liên hệ với Konoha và Miu. Còn cậu, cậu cũng đã hành động, nhưng suy cho cùng, cảm giác mình nhận thấy ở cậu là sự bất lực đến đau lòng. Cậu yêu thương Miu, nhưng Konoha cũng là bạn thân của cậu, cậu không muốn tổn thương bất kì ai.

Cậu luôn muốn trở thành một người chân thật.

Nhưng, Kazushi à, chẳng phải cậu đã là một người chân thực hết mức có thể rồi sao? Vì con người, làm sao sống được nếu không biết cách nói dối?

Kazushi à, tại sao, khi cậu nói ra nguyện ước của mình cho chị Tooko, rằng cậu muốn trở thành một người chân thật, dẫu cho điều ấy có dẫn đến chuyện gì đi nữa, tôi vẫn thấy cậu thật cô đơn và yếu ớt quá.

Tôi mong muốn cậu có được hạnh phúc thật nhiều.

Tôi đã không hề mong muốn cậu và Miu thành đôi, vì tôi luôn không thể thoát khỏi cảm giác cậu như một vật thế thân cho Konoha trong cuộc đời Miu. Nhưng mà, nhưng mà, Miu đã được giải thoát rồi, Konoha sẽ là một kỉ niệm đẹp trong lòng cô ấy, và cậu, cậu là hiện tại, là tương lai.

Kazushi, ít nhất, cũng hãy tìm cho mình một chút hạnh phúc, được không? Con người chúng ta, tất cả đều là những gã khờ. Chính vì khờ khạo như thế, nên ta mới không biết thế nào là bỏ cuộc, để có thể tiếp tục đứng lên và tiến về phía trước.

Cậu đã được giải thoát khỏi cái quá khứ buồn thương đó, bây giờ thì, hãy đi tìm hạnh phúc đi. Kazushi, nếu Miu thật sự có thể khiến cậu hạnh phúc, thì đó sẽ là cái kết vô cùng viên mãn cho cậu, đúng không?
power_settings_newLogin to reply
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết