MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

description[Bakugan Fanfic] Đơn phương Empty[Bakugan Fanfic] Đơn phương

more_horiz
ĐƠN PHƯƠNG


Disclaimer: Các nhân vật thuộc về nhà sản xuất phim

Tác giả: Hà My

Rating: K+

Thể loại: Lãng mạn, SE

Pairing: ShunFabia, DanRuno, JulieBilly

Tình trạng: Đang tiến hành::(: (Đến giờ vẫn chưa nghĩ ra cái kết)

Cảnh báo: Ai không thích các cặp đôi trên hoặc là từ ngay những dòng chữ đầu đã không thích văn
phong của mình thì hãy nhấn quay trở lại =((
Hãy cho mình những lời góp ý thẳng thắng >:D<



CHAP 1


           
Tôi phải đối mặt với việc chứng kiến người mình yêu yêu một người khác hàng ngày, hàng giờ.
Những đứa trẻ khác không thích đến trường vì phải học những môn chúng ghét,  tại bị bắt nạt, hay đơn thuần chỉ là vì có nhiều đam mê khác… Còn tôi, như đã nói, tôi không thích đến trường vì phải nhìn thấy cậu ấy mỗi ngày.

Nói dối…

Tôi muốn, muốn lắm chứ. Tôi muốn được nhìn thấy khuôn mặt Shun, được nhìn thấy mái tóc đen óng và đôi mắt nâu sáng lên mỗi lúc cậu ấy cười, cả cái cách cậu ấy nhếch mép khi cảm thấy thích thú một điều gì đó nữa. Hình như mọi hành động, cử chỉ, biểu cảm trên gương mặt Shun tôi đã khắc sâu vào não bộ mất rồi. Đôi lúc tôi cảm thấy mình quả là một “kẻ đeo bám” đáng sợ.

Không biết Shun sẽ nghĩ gì khi biết được luôn có một đứa con gái dõi theo cậu ấy, trong đầu lúc nào cũng chỉ có cậu, kinh hoàng hơn nữa là “đem” cậu vào trong cả những giấc mơ. Đứa con gái này hết sức bình thường, nếu so sánh với bạn gái hiện tại của cậu thì đúng là chênh lệch đẳng cấp một trời một vực. Nếu mọi người nghĩ rằng mẫu con gái hiền thục nết na ăn nói nhỏ nhẹ, mặt mũi xinh xắn được rất nhiều người đeo bám thì nhầm rồi. Phải là mẫu người như Fabia – cô gái với mái tóc màu lam sậm đang đứng cạnh tủ đựng đồ của Shun kia kìa. Nếu tôi được đánh giá là xinh kiểu “hiền hiền” thì Fabia được mọi người khen là xinh kiểu nổi bật, năng động, và có chút “sang chảnh”. Có hàng ti tỉ từ để miêu tả vẻ đẹp bên ngoài lẫn tính cách bên trong của Fabia. Nếu tôi là bông tuyết trắng nhạt nhòa bay ngoài kia thì hẳn Fabia phải là những tia nắng chói chang đẹp đẽ tỏa từ phía mặt trời. Phải công nhận là cái tính hớn hở cực độ của cô ấy luôn mang lại niềm vui đến cho người khác, mọi người ai cũng thích trêu chọc Fabia, kể cả tôi, chỉ là tôi không giỏi trêu đùa cho lắm. Với tính cách hòa nhã vui vẻ như vậy thì ai mà không thích Fabia cho được. Đấy cũng là lí do vì sao khi nghe tin Shun và Fabia chính thức hẹn hò tôi cũng không lấy làm bất ngờ.

Tôi nhớ là hôm đấy Runo đã đến nhà tôi ngủ với lí do “Tớ biết cậu đang thất vọng lắm”. Đúng thế. Tôi thất vọng, tôi buồn, tôi chán, tôi bất lực, nhưng biết làm thế nào chứ, cũng tại tôi không nói ra sớm hơn. Mà kể cả có nói ra đi nữa thì “duyên trời đã định”, rõ ràng là Shun không thích mẫu người như tôi.

Cậu ấy và Fabia đang nắm tay nhau tiến đến chỗ tôi đứng. Ngay tắp lự, tôi quay đi, giấu đầu mình vào phía sau cánh tủ, nén tiếng thở như thể đang vô cùng sợ hãi cố không cho họ tìm ra mình - như trong mấy bộ phim kinh dị vậy.

- Cốc cốc!

- Ai đấy?

Fabia đóng sập cánh cửa tủ lại rồi nhìn tôi, cả hai cùng phá lên cười. Chúng tôi thường đùa với nhau như vậy đấy, dù coi Fabia là đối thủ nhưng bản thân tôi không cho phép tôi ghét cô ấy. Fabia quá tuyệt vời để bị sự đố kị của tôi chèn ép,  tôi cũng biết rằng điều này thật sai lầm và rằng ghen tị sẽ chẳng dẫn tới đâu cả. Thế nhưng cái “khó chịu” thường ngày lại bắt đầu trào lên khi Shun mỉm cười với tôi thay cho lời chào buổi sáng. Tôi cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình nữa, lẽ ra tôi nên vui khi nhận được nụ cười ấy, nhưng thực chất thì không.

- Alice, tớ chỉ muốn đến và nói chúc mừng cậu! – Fabia mở lời với giọng điệu hồi hộp pha chút hào hứng.

- Ờ… chúc mừng cái gì cơ?

Thâm tâm tôi biết rõ Fabia đang nhắc đến cái gì, nhưng tôi muốn nghe chính xác những lời mọi người ca tụng tôi ra sao. Ừ thì tôi đã được nhận vào học tại một trường đại học nghệ thuật rất có tiếng. Cách đây ba tháng, chỉ tôi với ông nội dắt nhau tới Canada tham dự kì thi nhạc thính phòng tầm cỡ quốc tế. Tôi đạt giải ba, xuất sắc ngoài mong đợi, bất ngờ hơn nữa là hai tuần sau khi trở về Nhật tôi nhận được cuộc gọi từ trường đại học ở New York, và họ đề nghị trao học bổng cho tôi.

- Tất cả đều biết cậu sắp đi Mĩ rồi mà. Thật là… hóa ra cậu xin bảo lưu ở trường những một tháng lận không phải là để về Nga thăm họ hàng mà để đi thi Piano sao. Chẳng chịu nói với ai một câu cứ thể lẳng lặng đi là thế nào? Haizz… dù sao thì, chúc mừng cậu!

- Chúc mừng cậu, Alice. - Một lần nữa, Shun lại cười với tôi. Tôi còn biết nói gì hơn ngoài việc đáp lại cũng bằng một nụ cười cực kì giả tạo.  

- Mọi người đều biết cả rồi sao? Xem ra Runo lại lắm lời nữa rồi… - Tôi giả bộ gãi đầu gãi tai, cười một cách gượng gạo.

- Những chuyện quan trọng như vậy mà không nói là lần sau không có bạn bè gì nữa đâu đấy. Cậu thật là… bọn mình học với nhau bốn năm rồi chứ ít gì.

- Được rồi, được rồi. Tớ sẽ đền mọi người bằng cách khao mọi người một bữa được chưa?
Rõ ràng là tôi chẳng để ý gì đến Fabia cả. Tôi chú mục vào nụ cười của Shun. Cậu ấy hiếm khi cười, nhưng ở bên Fabia thì khác. Đã năm năm trôi qua rồi, vào lúc này đây tôi nhận ra mình vẫn còn thích… à không, còn yêu Shun nhiều lắm. Mắt tôi vẫn tìm kiếm cậu ấy trong bất cứ biển người nào. Tai tôi vẫn chỉ lắng nghe điều cậu ấy nói. Và tim tôi vẫn đập nhanh vô cùng mỗi khi đứng gần Shun. Tôi đã luôn muốn ở bên cạnh cậu ấy đến mức chấp nhận giữ kín nỗi đau trong lòng, tôi không muốn mất đi một người bạn. Do nỗi đau quá lớn, từ năm lớp mười một tôi chẳng biết làm gì ngoài học, chỉ cắm đầu vào học mà thôi. Các môn học của tôi đều đạt điểm từ khá đến giỏi, tôi còn chơi piano và guitar trong các sự kiện của trường, điều này khiến cho tôi trở nên có tiếng hơn trong khối. Tuy nhiên, vẫn khó mà so được với sự nổi tiếng của Fabia. Fabia là một vũ công chuyên nghiệp, nhìn cậu ấy nhắng nhít như thế chẳng ai tin là đã từng học múa ballet từ lúc bốn tuổi rưỡi, lên mười ba thì chuyển sang học biên đạo múa. Tuy nhiên Fabia không đi theo đam mê của mình, vì Shun cô ấy chuyển sang học về hoạt động xã hội, hai người cùng nhau phấn đấu để vào trường đại học quốc tế. Tôi phấn đấu học hành một phần cũng vì muốn Shun chú ý đến tôi một chút. Nhưng rốt cuộc đến khi đạt được mục đích rồi tôi mới nhận ra, tôi muốn cậu ấy nhìn mình bằng con mắt “luyến tiếc”. Tôi muốn giết mình quá, bởi tôi thật ích kỉ…

description[Bakugan Fanfic] Đơn phương EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Đơn phương

more_horiz
Hmm lâu lâu lại được đọc một đoạn văn nhẹ nhàng thế này, cũng khiến tâm hồn thư thái hẳn.

Dù thật rất xin lỗi tác giả (cũng như là dòng warning của cậu =)))))))))) tớ không thích ShunFab, nhưng để Alice một mình nhìn ngắm người mình thương lặng lẽ thế này, cũng không hẳn tệ.

Chương 1 tuy ngắn, nhưng là mở đầu rất ổn. Tâm trạng cô gái, ngay từ đầu đã cảm thấy không có kết quả nhưng vẫn muốn im lặng yêu thương. Cảm giác tuy nhẹ nhưng buồn thật buồn, mạnh mẽ mà cũng mỏng manh vô cùng.
Không biết nên nói thêm cái gì, vì từ tình huống đến cốt truyện, tất cả chỉ mới là khởi đầu thôi. Cô gái này sẽ lớn lên thế nào, tình cảm của cô sẽ ra sao, thật đáng trông đợi.

Ship cặp tuy khác nhau, nhưng mà văn hay thì tớ sẽ đọc hết =))))))) Cơ mà giờ nhìn fic của cậu, xong nhìn đống chữ tồn kho trong máy mình, cảm thấy hình ảnh Alice Gehabich mà bản thân nặn ra thiệt là kì cục và phá char hết sức =)))))))))))))))
Cố gắng tiếp tục nhé.
Mà này, fic trước, khi nào thì tính cho kết thúc hả =))))))))))

description[Bakugan Fanfic] Đơn phương EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Đơn phương

more_horiz
Chào bạn. Thật thì mình đầu tiên muốn cám ơn bạn nhiều. Dù rằng fic khiến mình thức trắng cả đêm qua. Vì quá đau lòng.vâng Alice làm mình quá đau lòng mình nhận ra Alice.của mình quá phá char.Không chỉ vậy khi mình đã đi quá xa vs các char khác.mình đã đi quá xa vs các char bakugan rồi. Fic của cậu như thức tỉnh tớ . Cám ơn cậu rất nhiều.Mau ra chap mới nhé

description[Bakugan Fanfic] Đơn phương EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Đơn phương

more_horiz
Đầu tiên thì mình muốn gửi lời cảm ơn hai bạn vì vẫn lên forum và theo dõi fic :3 Mình cứ ngỡ phải cả nghìn năm sau thì mới có người vào bình luận chứ :)) Căn bản tại Bakugan đã kết thúc, lượng fan thì không nhiều nên giờ cũng ít người ra vào. Hôm nay mình đăng chap 2 cơ mà nó vẫn ngắn lắm, tại mình viết được rất ít nên đăng nhỏ giọt vậy (mặc dù fic này mình viết từ năm ngoái T^T)

@evildevil Chào bạn!! Bản thân mình cũng không thích ShunFab mà chỉ trung thành với ShunAlice thôi :red: , cơ mà mình viết fic này theo cảm hứng, đặt nhân vật chính vào tình trạng của bản thân nên fic có hơi lạ. Trước giờ mình thấy các fic đều viết Alice theo xu hướng nhân vật nữ hoàn hảo nên chắc thay đổi một chút cũng không sao nhỉ? Mình muốn viết truyện sao cho thật thật một tí, không ảo tưởng quá, như thế sẽ giống ngôn tình :))
Về cái fic trước ý  =)) Sau khoảng 2 năm, mình đọc lại và nhận ra hồi đấy trẩu quá thành ra nội dung truyện nhảm kinh, lời văn cũng lộn xộn các thứ. Về cơ bản chắc mình dừng fic đó lại thôi, tại đợt trước cũng đang viết mà máy hỏng thế là tất cả dữ liệu mất hết :( Giờ mình chuyển sang viết fic ngắn, mong bạn ủng hộ :D

@memorine Chào bạn!!! Mình rất tiếc khi fic của mình làm bạn đau lòng và thức trắng đêm, nếu vậy thì bạn sẽ còn phải chịu cảnh này dài dài đấy :( Việc mọi người viết Alice phá char cũng không sao cả mà, mình khá là thích đọc OOC, chỉ là trước giờ mình thấy các fic đều viết Alice theo xu hướng nhân vật nữ hoàn hảo nên giờ muốn thay đổi một chút thôi



CHAP 2






Giờ lượng giác, tôi ngồi cạnh Runo. Tập trung được một nửa bài học, đầu óc tôi lại bay lên mây và tôi nghĩ về Shun một lần nữa.
Hồi mới vào lớp tám, lần đầu học chung với Shun, tôi bị cái vẻ ngoài lạnh lùng, lãng tử của cậu ấy hút hồn. Tôi còn bị ảo tưởng nặng nề rằng cậu ấy thích tôi nữa. Thế nhưng cho đến năm cấp ba, tôi đã dám chắc rằng tôi đang yêu đơn phương. Fabia xuất hiện, đẹp rạng rỡ như ánh mặt trời ló rạng sau đêm đông tuyết trắng, làm cho mặt hồ đóng băng như Shun phải tan chảy. Tính cách cô ấy giống hệt Dan – bạn thân của Shun, hòa nhập rất nhanh, tốt bụng và đáng ngưỡng mộ nữa. Thi thoảng tôi ước gì mình được một phần như Fabia thôi, ước gì tôi tự tin như cô ấy thì mọi chuyện đã không đến nỗi này. Tôi là một kẻ hèn nhát không dám đối mặt với nỗi sợ hãi của mình.
– Alice… cậu còn thích Shun không?
Đôi mắt xanh biếc của Runo nhìn chòng chọc vào tôi. Cậu ấy hẳn phải biết rõ câu trả lời rồi nhưng chỉ hỏi vậy thôi, chắc để phá tan bầu không khí ngột ngạt căng thẳng này.
– Thích thì tất nhiên là còn… chỉ là không nghĩ tới nhiều như trước nữa.
– Công nhận. Hồi đấy cậu bị ám ảnh nặng nề luôn…
Cuộc trò chuyện chấm dứt. Ngày hôm nay tâm trạng tôi quả thật không ổn cho lắm, đến đứa bạn thân nhất còn ít nói chuyện. Thay vào đó, tôi ngồi buôn linh tinh với Dan nhiều hơn. Dan là người yêu Runo, bạn thân của Shun, cũng là người chắp nối cho tình cảm của cậu ấy với Fabia. Trong suốt cả tiết địa lí, chúng tôi ngồi dán mắt vào cái điện thoại, hết chơi điện tử lại nhảy sang lướt Facebook. Điều này làm tôi nhớ đến lần đầu tiên khi Fabia mang ảnh cô ấy và Shun trong buổi hẹn hò đầu tiên đăng lên mạng xã hội. Nhìn bên ngoài, mọi thứ đều ổn. Nhưng tôi cảm nhận rất rõ bên trong mình xuất hiện một khoảng không trống rỗng mà cứ một sâu thêm hay to ra. Đọc những bình luận của bạn bè chúc mừng bọn họ, tôi thấy ghen tị, ghen tị rồi hụt hẫng, rồi chán nản, rồi lại hụt hẫng. Nó tàn phá tôi. Tôi không biết làm thế nào để có thể tự đưa mình ra khỏi cái cảm giác chới với đến mức muốn hét lên đó. Dan thấy có lỗi với tôi lắm khi biết tôi thích Shun. Tôi bảo cậu ấy đừng nói điều này cho Shun nghe, đây là bí mật tuyệt đối giữa hai… à không, ba đứa. Thực chất có cả Julie trước đó cũng lờ mờ đoán được tình cảm tôi dành cho Shun. Thế nhưng sau khi Shun và Fabia chính thức hẹn hò, Dan và Runo lên tiếng minh oan cho tôi (thực chất là che giấu) thì Julie mới bớt nghi ngờ. Phải công nhận, tôi là đứa che giấu tình cảm quá giỏi. Nếu tôi không nói ra tôi thích Shun với Runo thì chắc tới giờ cậu ấy cũng chẳng biết. Không một ai biết cả.
Dan và tôi lướt Facebook, đọc được mấy thứ hay ho, hai đứa ngồi cười khanh khách cả giờ. Đến lần thứ ba thì thầy Zenoheld bước tới túm lấy cái điện thoại của Dan.
– Facebook à? Kết bạn với thầy luôn đi nhé. Còn bây giờ hai em ra ngoài hành lang đứng đến hết tiết cho tôi.
Cả lớp cười ầm lên trước đôi mắt trợn tròn đầy hối lỗi của tôi và Dan. Thế nhưng khi ra đến hành lang rồi cả hai đứa lại phá lên cười như nắc nẻ. Tưởng như mọi chuyện đang trên đà diễn ra hay ho lắm, thì ngay lập tức, từ phía đằng xa một dáng người quen thuộc tiến tới chỗ tôi và Dan. Dạ vâng, đúng thế, là Shun Kazami. Tôi chẳng biết phải giấu mặt đi đâu nữa vì lần này không đứng chỗ nào có vật cản đủ lớn để che lấp gương mặt đang nóng bừng lên. Câu chuyện giờ lại diễn biến theo một chiều hướng khác – xấu hổ một cách trầm trọng.
– Hai cậu bị phạt à? – Shun nhếch mép – Dan lại rủ rê cậu làm việc riêng trong giờ đúng không Alice? Lần này là gì nào? Truyện tranh, đồ ăn vặt, hay trò chơi điện tử?
– Chưa gì đã mở mồm buộc tội người ta. – Dan lớn tiếng – Làm cái gì mà loanh quanh ở đây thế?
– Họp hội trưởng. – Shun nhếch mép cười đáp lại, đồng thời cho tay vào túi quần lôi điện thoại ra lẹ tay chụp bọn tôi một kiểu “TÁCH”. Cho đến lúc cả tôi và Dan định hình được Shun vừa làm gì thì đã muộn rồi. Thiệt là, chỉ muốn đào một cái hố cho đầu xuống thật lẹ.
Thế rồi Shun bỏ đi, để lại Dan với gương mặt hậm hực, còn tôi thì cảm xúc lẫn lộn: bực bội, khó chịu và trên hết là xấu hổ. “Thôi, hai người cứ đứng đấy tiếp nhé. Mình phải đi rồi.” nghe có buồn không cơ chứ
Hồi chuông hết tiết vang lên. Chia tay Dan ở hành lang, tôi chạy đi tìm Runo và Julie để cùng tới nhà ăn. Trên đường chạy đi tìm đám bạn thân, mắt tôi vẫn không quên dáo dác khắp các nẻo đường, dọc hành lang và cả sân trường. Rốt cuộc là không thấy. Tôi bắt gặp Julie và Runo đang đứng trước cửa thư viện chờ tôi như mọi ngày, họ đang bàn về bộ phim truyền hình tình cảm nào đó mà ai cũng xem nhưng mỗi tôi không biết. Tôi chẳng cần phim ảnh gì nữa, cuộc sống hiện tại của tôi cũng đã chính là một bộ phim rồi, buồn bã và đau xót.

description[Bakugan Fanfic] Đơn phương EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Đơn phương

more_horiz
Đầu tiên thì mình muốn gửi lời cảm ơn hai bạn vì vẫn lên forum và theo dõi fic :3 Mình cứ ngỡ phải cả nghìn năm sau thì mới có người vào bình luận chứ :)) Căn bản tại Bakugan đã kết thúc, lượng fan thì không nhiều nên giờ cũng ít người ra vào. Hôm nay mình đăng chap 2 cơ mà nó vẫn ngắn lắm, tại mình viết được rất ít nên đăng nhỏ giọt vậy (mặc dù fic này mình viết từ năm ngoái T^T)

@evildevil Chào bạn!! Bản thân mình cũng không thích ShunFab mà chỉ trung thành với ShunAlice thôi :red: , cơ mà mình viết fic này theo cảm hứng, đặt nhân vật chính vào tình trạng của bản thân nên fic có hơi lạ. Trước giờ mình thấy các fic đều viết Alice theo xu hướng nhân vật nữ hoàn hảo nên chắc thay đổi một chút cũng không sao nhỉ? Mình muốn viết truyện sao cho thật thật một tí, không ảo tưởng quá, như thế sẽ giống ngôn tình :))
Về cái fic trước ý  =)) Sau khoảng 2 năm, mình đọc lại và nhận ra hồi đấy trẩu quá thành ra nội dung truyện nhảm kinh, lời văn cũng lộn xộn các thứ. Về cơ bản chắc mình dừng fic đó lại thôi, tại đợt trước cũng đang viết mà máy hỏng thế là tất cả dữ liệu mất hết :( Giờ mình chuyển sang viết fic ngắn, mong bạn ủng hộ :D

@memorine Chào bạn!!! Mình rất tiếc khi fic của mình làm bạn đau lòng và thức trắng đêm, nếu vậy thì bạn sẽ còn phải chịu cảnh này dài dài đấy :( Việc mọi người viết Alice phá char cũng không sao cả mà, mình khá là thích đọc OOC, chỉ là trước giờ mình thấy các fic đều viết Alice theo xu hướng nhân vật nữ hoàn hảo nên giờ muốn thay đổi một chút thôi


CHAP 2



Giờ lượng giác, tôi ngồi cạnh Runo. Tập trung được một nửa bài học, đầu óc tôi lại bay lên mây và tôi nghĩ về Shun một lần nữa.

Hồi mới vào lớp tám, lần đầu học chung với Shun, tôi bị cái vẻ ngoài lạnh lùng, lãng tử của cậu ấy hút hồn. Tôi còn bị ảo tưởng nặng nề rằng cậu ấy thích tôi nữa. Thế nhưng cho đến năm cấp ba, tôi đã dám chắc rằng tôi đang yêu đơn phương. Fabia xuất hiện, đẹp rạng rỡ như ánh mặt trời ló rạng sau đêm đông tuyết trắng, làm cho mặt hồ đóng băng như Shun phải tan chảy. Tính cách cô ấy giống hệt Dan – bạn thân của Shun, hòa nhập rất nhanh, tốt bụng và đáng ngưỡng mộ nữa. Thi thoảng tôi ước gì mình được một phần như Fabia thôi, ước gì tôi tự tin như cô ấy thì mọi chuyện đã không đến nỗi này. Tôi là một kẻ hèn nhát không dám đối mặt với nỗi sợ hãi của mình.

– Alice… cậu còn thích Shun không?

Đôi mắt xanh biếc của Runo nhìn chòng chọc vào tôi. Cậu ấy hẳn phải biết rõ câu trả lời rồi nhưng chỉ hỏi vậy thôi, chắc để phá tan bầu không khí ngột ngạt căng thẳng này.

– Thích thì tất nhiên là còn… chỉ là không nghĩ tới nhiều như trước nữa.

– Công nhận. Hồi đấy cậu bị ám ảnh nặng nề luôn…

Cuộc trò chuyện chấm dứt. Ngày hôm nay tâm trạng tôi quả thật không ổn cho lắm, đến đứa bạn thân nhất còn ít nói chuyện. Thay vào đó, tôi ngồi buôn linh tinh với Dan nhiều hơn. Dan là người yêu Runo, bạn thân của Shun, cũng là người chắp nối cho tình cảm của cậu ấy với Fabia. Trong suốt cả tiết địa lí, chúng tôi ngồi dán mắt vào cái điện thoại, hết chơi điện tử lại nhảy sang lướt Facebook. Điều này làm tôi nhớ đến lần đầu tiên khi Fabia mang ảnh cô ấy và Shun trong buổi hẹn hò đầu tiên đăng lên mạng xã hội. Nhìn bên ngoài, mọi thứ đều ổn. Nhưng tôi cảm nhận rất rõ bên trong mình xuất hiện một khoảng không trống rỗng mà cứ một sâu thêm hay to ra. Đọc những bình luận của bạn bè chúc mừng bọn họ, tôi thấy ghen tị, ghen tị rồi hụt hẫng, rồi chán nản, rồi lại hụt hẫng. Nó tàn phá tôi. Tôi không biết làm thế nào để có thể tự đưa mình ra khỏi cái cảm giác chới với đến mức muốn hét lên đó. Dan thấy có lỗi với tôi lắm khi biết tôi thích Shun. Tôi bảo cậu ấy đừng nói điều này cho Shun nghe, đây là bí mật tuyệt đối giữa hai… à không, ba đứa. Thực chất có cả Julie trước đó cũng lờ mờ đoán được tình cảm tôi dành cho Shun. Thế nhưng sau khi Shun và Fabia chính thức hẹn hò, Dan và Runo lên tiếng minh oan cho tôi (thực chất là che giấu) thì Julie mới bớt nghi ngờ. Phải công nhận, tôi là đứa che giấu tình cảm quá giỏi. Nếu tôi không nói ra tôi thích Shun với Runo thì chắc tới giờ cậu ấy cũng chẳng biết. Không một ai biết cả.

Dan và tôi lướt Facebook, đọc được mấy thứ hay ho, hai đứa ngồi cười khanh khách cả giờ. Đến lần thứ ba thì thầy Zenoheld bước tới túm lấy cái điện thoại của Dan.

– Facebook à? Kết bạn với thầy luôn đi nhé. Còn bây giờ hai em ra ngoài hành lang đứng đến hết tiết cho tôi.

Cả lớp cười ầm lên trước đôi mắt trợn tròn đầy hối lỗi của tôi và Dan. Thế nhưng khi ra đến hành lang rồi cả hai đứa lại phá lên cười như nắc nẻ. Tưởng như mọi chuyện đang trên đà diễn ra hay ho lắm, thì ngay lập tức, từ phía đằng xa một dáng người quen thuộc tiến tới chỗ tôi và Dan. Dạ vâng, đúng thế, là Shun Kazami. Tôi chẳng biết phải giấu mặt đi đâu nữa vì lần này không đứng chỗ nào có vật cản đủ lớn để che lấp gương mặt đang nóng bừng lên. Câu chuyện giờ lại diễn biến theo một chiều hướng khác – xấu hổ một cách trầm trọng.

– Hai cậu bị phạt à? – Shun nhếch mép – Dan lại rủ rê cậu làm việc riêng trong giờ đúng không Alice? Lần này là gì nào? Truyện tranh, đồ ăn vặt, hay trò chơi điện tử?

– Chưa gì đã mở mồm buộc tội người ta. – Dan lớn tiếng – Làm cái gì mà loanh quanh ở đây thế?

– Họp hội trưởng. – Shun nhếch mép cười đáp lại, đồng thời cho tay vào túi quần lôi điện thoại ra lẹ tay chụp bọn tôi một kiểu “TÁCH”. Cho đến lúc cả tôi và Dan định hình được Shun vừa làm gì thì đã muộn rồi. Thiệt là, chỉ muốn đào một cái hố cho đầu xuống thật lẹ.
Thế rồi Shun bỏ đi, để lại Dan với gương mặt hậm hực, còn tôi thì cảm xúc lẫn lộn: bực bội, khó chịu và trên hết là xấu hổ. “Thôi, hai người cứ đứng đấy tiếp nhé. Mình phải đi rồi.” nghe có buồn không cơ chứ

Hồi chuông hết tiết vang lên. Chia tay Dan ở hành lang, tôi chạy đi tìm Runo và Julie để cùng tới nhà ăn. Trên đường chạy đi tìm đám bạn thân, mắt tôi vẫn không quên dáo dác khắp các nẻo đường, dọc hành lang và cả sân trường. Rốt cuộc là không thấy. Tôi bắt gặp Julie và Runo đang đứng trước cửa thư viện chờ tôi như mọi ngày, họ đang bàn về bộ phim truyền hình tình cảm nào đó mà ai cũng xem nhưng mỗi tôi không biết. Tôi chẳng cần phim ảnh gì nữa, cuộc sống hiện tại của tôi cũng đã chính là một bộ phim rồi, buồn bã và đau xót.

description[Bakugan Fanfic] Đơn phương EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Đơn phương

more_horiz
Chào bạn
Thực sự thì khong đến nỗi tệ như thế, chỉ là cảm thấy đau lòng cho Alice thôi và cũng nhờ fic của bạn mình mới có cảm hứng viết fic sau một năm ngưng hẳn. Mình biết ơn bạn nhiều lắm. Một lần nữa chân thành cám ơn bạn * cúi đầu*.
Thứ nhất là hai chap dính cùng một chỗ kìa mau sữa lại nhe.1 Chap này ngắn, nhưng nội tâm nhân vật ổn, chỉ là dù thấy các SE nhưng vẫn hiểu Alice sẽ bị ngược dài dài nhưng cũng mừng là cô ấy đã có thể mỉm cười được một chút. Mong cô ấy sẽ thoát khỏi nó mau. Các nhân vật còn lại vẫn khá mờ nhạt, nhưng chap khá dễ thương( hôm bữa mình vừa bị bắt điện thoại trong lớp học thêm xong, cũng bị phạt đứng =.=) Vậy thôi, cám ơn và mong chap mới của bạn

description[Bakugan Fanfic] Đơn phương EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Đơn phương

more_horiz
[colof=indigo] Câu đầu tiên tớ muốn nói, là cậu post 2 bài trùng kìa =)))))))))))) xoá bớt đi =)))))))))))))

lần này có vẻ hơi vội vàng một chút, tình cảm của cô gái cứ thế âm thầm im lặng, là hoa nở hay hoa tàn, cũng không biết được. Tình tiết có vẻ chậm chạp và đôi khi hơi trì trệ, chậm cũng tốt nhưng mà cẩn thận xem chừng chậm quá người ta lăn đùng ra ngủ khi nào không hay đấy =)))))))))))))))))))))[/color]

description[Bakugan Fanfic] Đơn phương EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Đơn phương

more_horiz
@Memorine Chào cậu :D sau tỉ năm cuối cùng mình đã trở lại. Mình cũng có ý định đăng sớm hơn nhưng giờ mới có hứng. Rất cảm ơn bạn đã theo dõi và ủng hộ fic của mình  :love: Thứ nhất, có lẽ bài đăng của mình phải nhờ mode sửa chứ mình không thể tự sửa được, mong bạn thông cảm  :thatvong: chứ nhìn nó mất thẩm mĩ thế này mình cũng ngứa mắt lắm. Thứ hai, mình đã cố làm cho fic dài ra để các bạn đọc khỏi bị nhạt :D Thứ ba, fic của mình đã dự sẵn là fic của nước mắt nên mình không có ý định để cho Alice thoát khỏi cái bóng của Fabia một sớm một chiều :vetay: , tuy nhiên mình đã nghĩ ra cái kết mới cho fic và mong bạn sẽ theo dõi nó cho đến phút cuối. Yêu thương :leocot:  

@evildevil Hi hi :3 Cảm ơn bạn vì đã ngó fic. Mình rất thích viết fic buồn nên khả năng bạn sẽ còn phải chịu cảnh tình tiết trì trệ này dài dài đấy :(( Lần thứ hai giải thích là mình không có khả năng tự sửa bài post  :thatvong: nên là nếu cậu có cách thì giúp mình với nhé  :th4:



CHAP 3


Giờ ăn trưa, tôi không thể nuốt nổi món cá ngừ trên đĩa. Ăn được một hai miếng đầu, cổ họng tôi nghẹn ứ lại khi nhìn thấy Fabia và Shun tay trong tay dìu dắt nhau đến chỗ ngồi quen thuộc ở bên cạnh cửa gương.

Tôi nhấp một ngụm nước, cảm nhận nó từ từ chảy xuống cổ họng, tuy nhiên nó chẳng hề khiến tôi đỡ hơn. Fabia đặt khay đồ ăn xuống bàn trong khi đang kể một chuyện gì đó rất thú vị cho Shun. Tôi thấy cậu ấy cười, rạng rỡ dưới ánh nắng, chú mục vào đôi mắt của Fabia. Nhắc đến mắt mới nhớ… mắt Fabia có màu của ngọc lục bảo – đồng thời cũng chính là màu sắc ưa thích của Shun. Họ nói tình yêu đến từ ánh mắt. Đôi khi tôi tự hỏi có lẽ nào vì vậy mà định mệnh đưa họ đến với nhau?

- Này! Cậu nghe thấy gì không, Alice? Nhìn gì mà chăm chú thế? - Julie ngồi đó, hai mắt chú mục vào tôi, rõ ràng là đã quan sát mọi cử chỉ của tôi một cách chăm chú từ đầu tới giờ.

- Ờ, đâu có. Ăn nhanh đi còn vào học nữa. - Tôi nhanh nhảu giả bộ đưa một miếng cá vào miệng.

Tuy nhiên, tôi hoàn toàn không thể tập trung vào bữa ăn được khi tiếng cười giòn giã của Fabia cứ vang lên bên tai. Khoảnh khắc tôi chuẩn bị cầm khay đồ ăn đứng dậy thì ngay lập tức bị giọng nói của Julie kéo lại. Tôi có cảm giác không vui khi nghe cái giọng nghiêm túc của cậu ấy, và cả cái cách cậu ấy đi thẳng vào chủ đề chính nữa.

- Hai cậu có đang giấu tớ chuyện gì không?

- Giấu diếm cái gì chứ? Bọn tớ thì làm khỉ có chuyện gì?

- Cười trừ rồi mở miệng cứu cánh trước không phải là giải pháp tốt để giữ bí mật đâu Runo. Alice? Đã có chuyện gì xảy ra với cậu hả?

Tôi chưa bao giờ nghi ngờ về sự tinh tường của Julie trong khoản phát hiện bí mật. Vụ tôi thích Shun đã từng bị cậu ấy đánh hơi một lần, nhưng vì khi đó tôi muốn số người biết chuyện càng ít càng tốt nên đã tìm đủ mọi cách bịt kín tất cả. Tuy nhiên, không biết vì sao mà ngay lúc này bỗng dưng tôi chỉ muốn kể hết từ đầu đến cuối cho Julie nghe. Hình ảnh Shun hôn Fabia dưới sân trường vào hôm hội thao hai năm trước tự dưng xuất hiện trong đầu tôi. Đó là đợt cuối năm lớp mười, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi, Shun và Fabia là ba học sinh cuối cùng phải ở lại trường. Shun, vì nằm trong ban chấp hành nên phải ở lại cùng đám nam sinh dọn dẹp đồ đạc, dụng cụ các thứ, ăn liên hoan với các thầy cô. Và Fabia ở lại chờ cậu ấy, tất nhiên. Còn tôi: sổ sách. Tôi nhớ là vì lúc đấy đã quá rã rời với đống số má trên giấy tờ nên có ngó nghiêng ra ngoài sân một chút. Ngó đến lần thứ năm thì Shun và Fabia xuất hiện. An tâm rằng họ đứng ở vị trí sẽ không bao giờ nhìn thấy mình nên tôi rất bình thản ngồi theo dõi từ A đến Z. Ban đầu họ chỉ nói chuyện cười đùa rúc rích, nhưng về sau là “kabe-don”. Như trong mấy bộ phim tình cảm dài tập vậy, đôi môi họ khóa lấy nhau, thật nhẹ nhàng. Chứng kiến cảnh đó, tôi cầm đống sổ sách, đứng lên, chuyển chỗ ngồi ngay tắp lự. Kết quả là nụ hôn của họ đã khiến tôi trằn trọc cả đêm.

- Tớ thích Shun từ năm cấp hai, mãi cho tới giờ vẫn không chịu nói.
Tôi không dám ngẩng đầu lên nhìn Julie, nhưng tôi dám chắc một điều rằng miệng cậu ấy hiện đang há hốc ra rồi. Cả bàn ăn giờ im re, chỉ còn tiếng nói chuyện xôn xao của đám học sinh xung quanh chạy qua chạy lại. Trước khi tôi mở miệng chấm dứt sự im ắng, Runo thở hắt một tiếng, định bụng nói gì đó mà cuối cùng thôi.

- Xin lỗi, tớ và Runo đã giấu cậu lâu như vậy. Nhưng đừng trách cậu ấy, tớ chỉ không muốn bất kì ai quan tâm hay hay để ý. Tớ cũng không có ý nói cậu nhiều chuyện hay gì cả… chỉ là… - Tôi ngắc ngứ, ậm ự.

- Mùa hè hai năm trước -


- Cuối giờ lên phòng thể chất chơi bóng rổ với tớ không?

- Có chứ! – Tôi cười hớn hởn trước lời rủ rê của Shun - Cậu tiện ở lại tiết cuối chờ Dan hả?

- Ừm, đằng nào thì về nhà cũng không có gì làm nên tớ và Dan rủ Ace với Barron cùng đấu một trận.

Dù chỉ là cuộc đối thoại siêu ngắn ngủi trong giờ giải lao, nhưng cũng đủ để khiến cả ngày hôm đó trong lòng tôi rạo rực, háo hức chờ đến cuối giờ để được dành thời gian riêng với Shun. Trong đầu tôi đã tưởng tượng ra hàng loạt những viễn cảnh không thể lãng mạn hơn của một đôi trai gái, chỉ hai người, cùng nhau chơi bóng, nghịch ngợm, nô đùa. Và như trong mấy bộ phim tình cảm Hàn Quốc, nụ hôn của hai nhân vật chính sẽ xảy tới như một tai nạn, rồi cuộc tình của họ sẽ bắt đầu từ đây?

Tan học, vừa bước ra ngoài sân tôi đã thấy Shun đứng từ xa vẫy tay gọi tôi lại. Nhận ra dáng người cao dong dỏng ấy, mái tóc ấy, miệng tôi cười rộng đến tận mang tai, mắt thì híp tịt cả lại. Dù muốn chạy tới chỗ cậu ấy thật nhanh, nhưng để giữ thể diện một chút tôi chỉ dám từ từ bước lại gần.

- Anh Ace và Barron, tiết sau mới tới hả? – Tôi cất tiếng hỏi.

- Ừm, khối mười một có tiết năm, và Dan thì phải ở lại học lớp tiếng Anh tăng cường.

- Ồ, ra là thế. - Hỏi cho có chuyện thế thôi, chứ tôi biết thừa mà.

Hai đứa chúng tôi cùng vào nhà thể chất, vắng lặng như tờ, nơi thường diễn ra các trận đấu bóng rổ, bóng chuyền, lễ khai giảng và các buổi văn nghệ rất hoành tráng. Tôi rất ít khi vào đây, trừ khi có sự kiện gì đặc biệt; Shun thì khác, cậu ấy sinh ra đã là con người của thể thao rồi. Từ bóng đá, bóng rổ, võ thuật, cho đến học tập hay các hoạt động xã hội cậu ấy đều giỏi và tham gia tích cực, đôi khi tôi thấy Shun quá hoàn hảo so với bản thân, và những lúc đó tôi cảm thấy thật tự ti và xấu hổ nếu đứng cạnh cậu ấy.

- Cậu chờ nhé tớ đi lấy bóng đã.

Chỉ vài phút sau cậu ấy quay trở lại với quả bóng trên tay. Mặc dù đã từng chứng kiến Shun chơi bóng rổ rất nhiều, nhưng mỗi lần xem đều là một lần tôi chìm đắm trong những động tác của cậu ấy, cách cậu ấy nhồi, ném bóng, tranh bóng của đối phương, tôi đều quan sát rất kĩ. Và ngay lúc này đây khi cậu ấy đứng từ xa và ném một trái vào rổ, mắt tôi đảo không ngừng khi dõi theo quả bóng bật nảy trên mặt đất…

- Vào rồi! – Tôi vỗ tay đôm đốp.

Thế rồi, quả bóng rơi xuống sàn, bật trở lại về phía tôi. Phải mất đến vài giây đứng hình tôi mới nhắm mắt nhắm mũi, ôm lấy đầu và xoay người về phía trái bóng. Không giống trong những bộ phim hay tiểu thuyết lãng mạn, tôi không phải cô nhân vật chính “Alice Gehabich” yếu đuối đang chờ đợi chàng lãng tử “Kazami Shun” chạy đến lấy thân che chở cho mình, tất cả chì vì bị tật phản xạ chậm mà tôi sợ sẽ cứ thế bị quả bóng lao thẳng vào mặt. Vậy nên chẳng còn cách nào khác, tôi luôn phải bảo vệ bản thân theo cái cách ngớ ngẩn đó. Đã rất nhiều lần đi xem lũ bạn tập bóng đá tôi ăn vài phát bóng trúng mặt – đỏ lừ luôn. Không những thế, ngay cả lúc đi qua đường mà bất thình lình gặp ô tô tôi cũng cứ đứng ngây ra đấy, không thể định hình nổi đang xảy ra chuyện gì.

- Làm sao rúm ró hết cả người lại thế kia?

Tiếng va đập xuống sàn nhà bằng gỗ giờ đã biến mất, cảm thấy yên tâm tôi mới chịu mở mắt ra. Quả bóng giờ đang nằm trên tay Shun, tuyệt thật... Tôi nhíu mày, làm vẻ mặt pha chút tội lỗi lẫn van xin.

- Tớ bị bệnh phản xạ chậm ý. Cậu tìm cách nào giúp tớ đi.

Một bên mày của Shun hạ xuống - theo thói quen thông thường khi cậu ấy suy nghĩ gì đó, tiếng giầy của cậu ấy kêu “két” một tiếng lết xuống sàn nhà. Thế rồi Shun tiến lại gần tôi, đột nhiên nắm hờ lấy cổ tay tôi kéo về phía tường đối diện.

- Đứng như thế, quay mặt vào tường!

Tôi ngoan ngoãn tuân lệnh như một con mèo, xoay mình về phía bức tường, nhìn chòng chọc vào nó; tai và não hoạt động hết công suất, cố đoán xem Shun có ý định huấn luyện mình như thế nào đây. Thế rồi, một tiếng “uỳnh” bất thình lình vang lên. Một lần nữa, toàn bộ cơ thể nhũn cả ra, tôi lấy tay bịt hai tai mình lại thật chặt. Tình hình lúc này hệt như những lần tôi ngồi bên cửa sổ vì mải đọc sách quá nên thường phát hoảng vì bị tiếng sấm chớp dọa cho chạy bán sống bán chết.
Shun cười ngặt nghẽo, tỏ vẻ thích thú lắm khi thấy phản ứng của tôi. Trò đùa này thực sự chả vui chút nào đối với những đứa thần kinh yếu, nhưng khi chứng kiến nụ cười của Shun, mọi suy nghĩ vẩn vơ của tôi vụt tắt, tôi đắm mình trong nụ cười ấy rồi đáp lại bằng một cái bĩu môi và vẻ mặt nhõng nhẽo của bọn trẻ con thường làm mỗi khi đòi kẹo.

- Đùa đấy, lại đây tớ chỉ cho. – Shun một tay cầm bóng, một tay vẫy tôi – Bây giờ tớ sẽ ném bóng cho cậu bắt nhé, bọn mình chuyền qua lại như thế. Nhớ là lúc ném phải thẳng tay ra thế này này…
Phải nói là tôi tiếp thu bài học khá tốt, bị mỗi cái sức ném của tôi quá yếu để có thể làm được như Shun. Đôi khi tôi giả vờ yếu đuối một chút, ngớ ngẩn một chút để xem mình có đáng yêu được thêm tẹo nào không, thu hút được thêm chút nào không. Tôi muốn được thấy Shun cười, chỉ cười với tôi mà thôi. Có vẻ tôi còn làm việc này tốt hơn cả tập chơi bóng rổ nữa. Chúng tôi đã có khoảng thời gian vui không thể tưởng tượng được khi tôi rượt Shun chạy vòng vòng trong phòng thể chất để cướp quả bóng rổ. Hay là lúc cậu ấy ném bóng mà tôi không đủ cao để với tới, tôi đoán lúc đó trông mình nực cười lắm nên cậu ấy mới càng hành hạ, cố ném bóng cao nữa để tôi chạy đi nhặt.  

- Chơi với cậu toàn đi nhặt bóng không à. – Shun ngồi xuống, dựa lưng vào bức tường đằng sau.

- Thì… tớ không biết chơi mà. - Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được sự nhạt nhẽo kinh khủng khiếp 
trong câu nói của mình, nhưng tôi không thể động não để tìm ra câu gì hay hơn. Bản thân tôi cũng không phải người có khiếu hài hước nữa. Tôi có cảm giác bao công sức làm cho cuộc vui chơi trở nên thú vị đang dần dần trở thành công cốc.

Sau một hồi chạy nhảy, đuổi bóng hai đứa quyết định ngồi xuống nghỉ ngơi. Đây là lần đầu tiên tôi được ngồi cạnh Shun như thế này, lắng nghe những điều bản thân mình tò mò về cậu ấy bấy lâu nay. Tôi có thể tự nhiên hỏi cậu ấy những điều tôi thắc mắc về gia đình, quá khứ của cậu ấy, và trên hết hết là do thám xem cậu ấy có đang thích ai không.

Tôi được biết ba của Shun đã bỏ hai mẹ con từ khi cậu ấy còn rất bé, nhưng tôi không dám hỏi chính xác lí do vì sao. Mẹ Shun mất vì bệnh ngay khi chúng tôi vừa mới bước chân vào cấp hai, có lẽ đây là nguyên nhân khiến cậu ấy trở nên thật lạnh lùng, lãnh đạm và trưởng thành hơn so với tuổi. Hiện tại Shun chỉ sống cùng ông nội, thỉnh thoảng hai ông cháu cùng nhau đi săn và tập võ. Một cách tình cờ, hoàn cảnh gia đình chúng tôi thật giống nhau đến kì lạ. Tôi cũng sống cùng ông, nhưng là ông ngoại, ba mẹ tôi cũng mất năm tôi lên tám bởi một tai nạn ô tô. Tôi tự hỏi chúng tôi có tìm thấy sự đồng cảm nơi nhau chứ.

Đang từ chủ đề gia đình, Shun ngay lập tức chủ động chuyển sang một chủ đề mới hoàn toàn. Và nó làm tôi sốc.

- Bây giờ tớ thực sự không biết mình đang thích ai nữa cơ…

- Ý cậu là sao? Đến bản thân mình thích ai cũng không biết á?

Phút giây này đây… tôi thực sự bị ảo tưởng. Rõ ràng quá mà… tôi đang mong rằng ở vế tiếp theo cậu ấy sẽ nhắc đến tên mình, tôi muốn lắm chứ, muốn phát điên lên được ấy. Nghe có vẻ giống như tỏ tình một cách gián tiếp ý nhỉ? Nhưng cậu ấy có thích tôi đâu cơ chứ. Cái tên đầu tiên và duy nhất mà cậu ấy nói đến là Fabia, Fabia Sheen.

- Sau hôm đi chơi với Fabia tớ đã suy nghĩ nhiều lắm. Tớ không biết chuyện gì đã xảy ra cả…

Giọng Shun cứ trầm trầm, đều đều rồi bỗng dưng ngắt quãng như thế, nhưng đôi mắt tôi thì không. Đồng tử tôi giãn ra hết mức, tôi nhìn vào một khoảng không vô định phía sau Shun, tránh chạm phải đôi mắt màu hổ phách của cậu ấy.

- Cậu đã đi chơi với Fabia rồi hả? – Tôi nói không một chút ngắc ngứ hay ngạc nhiên - À, thì ra cái ảnh trong ví cậu hôm đấy là của buổi tối hai người đi chơi riêng với nhau hả?

Hôm đấy lúc ngồi trong giờ ăn trưa, bọn tôi có xem ví của Shun và phát hiện ra bức ảnh nhỏ cậu ấy chụp với Fabia trong máy chụp tự động. Lúc đấy tôi có ghen, ghen điên tiết, nhưng tôi không dám hỏi dò Shun hay bất cứ ai khác, tôi đơn thuần chỉ tưởng rằng Shun và Fabia cũng có đi cùng cả hội bạn nữa. Nhưng hóa ra không phải. Alice ơi, mày nhầm rồi.

- Vậy… cậu tính thế nào?

Tôi vẫn không thể tin là mình còn đủ khả năng để hỏi tiếp được nữa. Shun ngẩng mặt lên nhìn trần nhà, nghĩ ngợi một lúc rồi đáp lại.

- Chắc tớ sẽ tiến tới xem sao.

- Fabia là một cô gái tốt. Cậu chọn đúng đối tượng rồi đấy. Cố gắng lên.
Những gì tôi nói về Fabia không dừng lại ở chữ “tốt” mà còn bằng hàng tỉ những tính từ khác nữa. Tóm lại, tôi tâng bốc Fabia lên trời. Tôi thấy thất vọng vì bản thân vô cùng vì những gì tôi nói ra ngược lại hoàn toàn với những gì tôi đang nghĩ.

Có thể một tiếng rưỡi đồng hồ trước đó trong đầu tôi hoàn toàn chỉ có Shun và Alice. Giờ thì khác, tôi không thể miêu tả cảm giác của mình ngay lúc này; chỉ biết, bên trong tôi đang có một tiếng thét vang vọng: “Kazami Shun, tôi ghét cậu.”

- Mà… cậu đừng nói điều này với bất cứ ai nhé! Cả Runo hay Julie cũng không. Tớ không muốn Fabia bị dính vào chuyện này. Thậm chí cả Dan tớ cũng chưa nói... Bí mật đấy.

Có những khoảnh khắc tôi nghĩ mình đã từng quan trọng với Shun. Như lúc này chẳng hạn, cậu ấy tâm sự với tôi điều mà thậm chí đến đứa bạn thân nhất của cậu ấy cũng không biết. Tôi nên vui hay mừng đây, khi cảm thấy được người mình thích tin tưởng vô cùng, nhưng biết làm sao khi người tôi thích giờ đã thích một người khác?

- Được thôi. Bí mật.

Đêm đó mình đã khóc – tôi nhớ lại. Và tôi thề đó là lần đầu tiên và cũng sẽ là lần cuối cùng tôi khóc vì Kazami Shun.

description[Bakugan Fanfic] Đơn phương EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Đơn phương

more_horiz
Ồ, chap mới nhất ni là hồi tháng 7/2016 vừa rồi á? @@
Fic này đáng quý thật đó, tớ không ngờ...

description[Bakugan Fanfic] Đơn phương EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Đơn phương

more_horiz
Nói thật là tớ đã thấy cái tiêu đề trên trang chủ cả chục lần nhưng lười quá không vào xem, thật là có lỗi với cậu quá :(
Tớ thích phong văn của cậu, hợp với thể loại School life thế này và cũng hợp với tớ =)) cách cậu diễn đạt tâm trạng của Alice khá chân thật, tớ có thể cảm được nỗi đau của một cô gái đang đơn phương và luôn tự ti trước mặt người khác. Đúng là đời không như mơ, không phải lúc nào lọ lem cũng có được hoàng tử, không phải lúc nào các cô gái yếu đuối cũng được chàng trai mình thích đáp lại tình cảm. Hình tượng Alice trong fic rất gần với hình tượng trong BKG, tớ đang chờ một ngày cô ấy có thể mạnh mẽ lên để tìm được thứ thuộc về mình =))
Dạo trước toàn đọc ngôn tình với trinh thám, tâm trạng tớ thấy mệt mỏi rồi nên tha thiết muốn đọc những cậu chuyện nhẹ nhàng như thế này. Mong chờ cậu đăng chap mới :)

description[Bakugan Fanfic] Đơn phương EmptyRe: [Bakugan Fanfic] Đơn phương

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply