cho 1 đoạn ngắn này
ta ko rảnh lắm nên chỉ viết đc có từg này thôi
đọc thử nah
Spoiler :
cuộc sống không thể thiếu tình bạn. vì sao ư? vì tình bạn là một trong những thức ăn tinh thần lớn nhất của con người.
sống đi đôi với đương đầu cùng khó khăn và gian khổ. không nói những lúc nghị lực có thể giúp ta tự hoàn thành tâm nguyện, chứ nếu đã gắng hết sức mà vẫn không thể thành công thì sao? ấy là đã đến lúc ta thấy cần những người bạn, ấy là những lúc ta cần có sự giúp đỡ của những người ta tin tưởng, của những người ta thực sự quan tâm và những người thực sự quan tâm đến ta.
tuy nhiên trong tình bạn cũng không tránh khỏi xích mích và giận dỗi. đừng quá quan trọng hoá điều đó, ấy chỉ là do sự bộp chộp xốc nổi từ những suy nghĩ còn non nớt mà thôi. những người bạn đôi khi hay cãi nhau vì những lí do vẩn vơ, hơi tí là doạ không làm bạn với nhau nữa, hay bề ngoài thân thiện nhưng sau lưng nói xấu, ấy không phải là tình bạn thực sự. nhưng cũng như đã nói ở trên: tình bạn thực sự cũng không thể không màng tới cãi cọ. nhưng liệu có bao giờ bạn nghĩ, rằng bạn nào có xích mích với những người bạn không quan tâm không?
thử hình dung, khi một ngày kia, những người bạn thân thiết của ta lần lượt ra đi. thử thở dài xem, thử thờ ơ coi, rồi tất cả sẽ biến mất nhường chỗ cho sự lo lắng và nỗi đơn côi mà thôi. không có bạn là không có sự tương trợ, không có bạn là không có nơi tâm tư chia sẻ, không có bạn đồng nghĩa với việc mất đi một thứ thức ăn tinh thần lớn nhất. cuộc sống không có ai bên cạnh để chở che bảo vệ lẫn nhau, để giải toả những niềm vui nỗi buồn bằng bao lời tâm sự dạt dào cảm xúc, thì sẽ ra sao? có khác nào một mình mình tồn tại giữa đồng không mông quạnh? nên, đừng bao giờ nghĩ rằng: chỉ một mình mình là đủ, rằng: mình không cần có bạn. ân hận là thứ cảm xúc đáng sợ không thể đánh gục. rất rất ít có những trường hợp ân hận là kịp thời, là có thể sửa chữa. còn lại, ân hận... chỉ còn nước mắt mà thôi.
tìm cho mình một tình bạn chân chính xứng đáng nhất, và giữ lấy tình bạn khi còn có thể. nói rằng tình bạn quan trọng chỉ mất 3 giây, nhưng để hiểu điều đó phải mất cả đời.
thế thôi
có gì bổ sung sau
ta mệt quá rồi