MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

Join the forum, it's quick and easy

MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?
MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.
Đăng Nhập
Poll
Bạn thấy phần nào của Bakugan là hay nhất ?
Season 1
63% / 15
Season 2
21% / 5
Season 3
8% / 2
Season 4
8% / 2
Latest topics
[Luc's Spam Spam] Ver 58 - Too pink to live, no pink no deathTue Apr 11, 2023 4:44 amrelic_of_kounat(Bakugan fanfic ) Lửa Của Đất Fri Sep 09, 2022 10:06 pmAnwirThiết bị vệ sinh Inax có tốt không?Thu Dec 09, 2021 3:08 pmBoncauviglaceraRemy’s AtticMon Nov 25, 2019 8:16 pmRemy Bui[Updates] Project DE - Kỉ nguyên SỐ - Main pageSat Nov 16, 2019 4:14 pmSophie[Game] Đoán người tiếp theoSat Nov 16, 2019 12:23 pmrelic_of_kounatThiện nữ mobile hé lộ Open bản Beta – 17/07Mon Jul 10, 2017 4:12 pmhmhung93[Bakugan Fanfic] Đơn phươngTue Feb 07, 2017 3:03 pmCarol Rido[4rum + Bakugan Fic] Mứt DâuMon Jan 23, 2017 8:04 amKatarina Yang[4rumFic] Dream in Dream of WorldFri Dec 16, 2016 9:17 pmannie_izu
New topics
Thiết bị vệ sinh Inax có tốt không?Thu Dec 09, 2021 3:08 pmBoncauviglacera
Remy’s AtticMon Nov 25, 2019 8:16 pmRemy Bui
[4rum + Bakugan Fic] Mứt DâuSun Jan 22, 2017 12:05 pmannie_izu
[4rumFic] Dream in Dream of WorldSun Jun 12, 2016 7:36 pmannie_izu
[4rumFic] HomelessMon May 16, 2016 10:02 pmannie_izu
[Entry] Đi Chơi Với Kem ~~~Sat May 07, 2016 9:47 amannie_izu
(Bakugan fanfic) EndlessTue Apr 12, 2016 8:24 pmMemorine
Social bookmarking
Social bookmarking reddit      

Bookmark and share the address of MB Forum on your social bookmarking website
The most tagged keywords
Thống Kê
Hiện có 3 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 3 Khách viếng thăm

Không

View the whole list


Go down
arisu_darkon
arisu_darkon
Bakugan Legendary
Bakugan Legendary
ĐCC :
[KHR shortfic] Sự vĩnh viễn Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[KHR shortfic] Sự vĩnh viễn Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 551
BKGC BKGC : 4796
Điểm đóng góp : 16
Đến từ : Vùng đất đầy Dứa và Sẻ.
Stt : Giai đẹp giai đẹp giai đẹp é vờ ri que \=w=/

[KHR shortfic] Sự vĩnh viễn Empty [KHR shortfic] Sự vĩnh viễn

Sun Mar 10, 2013 2:45 pm
Tittle: Sự vĩnh viễn.

Author: Me, me, and me.

Pairing: 6918.

Rating: T – R (có thể thấp hơn R hoặc cao hơn T nên cứ để thế cho nó lành)

Summarry:
Anh vẫn nhớ rõ.

Hibari Kyouya___

Đã từng thích hoa anh đào

Thích những động vật nhỏ

Ghét đồ ngọt.






ghét




nhất









Rokudou Mukuro





A/N 1: Fic viết dựa theo dou Sự vĩnh viễn anh trao cho em và Sự vĩnh viễn theo lời ngươi nói từ Chicken’ house, được chia thành hai phần như dou. Link á hả? Đây này: https://chicken1006.wordpress.com/2012/11/07/doujins-mukuhiba-su-vinh-vien-anh-trao-em/http://chicken1006.wordpress.com/2013/02/20/doujins-mukuhiba-su-vinh-vien-theo-loi-nguoi-noi/

A/N 2: Lúc viết fic này cứ có cảm giác mình đang lập ra phái 6918 chống lại Kumi sama ấy, trong khi mình chỉ muốn viết thử một cái fic 6918 thôi. Chả hiểu mình nữa.

A/N 3: Fic sẽ tặng cho El san aka đồng minh 6918 đầu tiên mình tìm được trong 4rum. Viết ra chắc chả mong ai com đâu nên bạn sẽ post luôn hai chap của short này cho nó nhẹ nợ.


A/N 4: Vì không biết có phải xin per hay không nên cứ xin cho nó lành. Per ở dưới.

Mình ủng hộ bạn cả 2 tay luôn \(^o^)/

---

~~~ Short 1 ~~~

Trời đầu thu rả rích mưa. Những cơn mưa phiền toái, hết cơn này lại là cơn khác đến, thậm chí chả để tàn dư của con mưa trước kịp tan đã có cơn mưa khác đổ xuống. Sắc trời vốn có màu xanh, sắc xanh giống màu nước dịu nhẹ. Nhưng khi mưa đến, mây sẽ che hết những sắc xanh đó, phủ lên trời một màu xám ảm đạm, ảm đạm đến tang thương.

Cửa sổ để mở toang, để mặc những giọt mưa tự do hắt lên mái tóc đen tuyền, cậu lặng lẽ ngắm nhìn mưa. Cậu ghét mưa. Thực sự mà nói nếu cắn chết tên ngốc bóng chày đó mà mưa không rơi nữa, cứ cho là việc đó không ảnh hưởng đến Namimori yêu quý của cậu đi, thì chắc chắn giờ này cái tên Yamamoto Takeshi đang ở trên một cái bia mộ ở nghĩa trang nào đó. Tuy nhiên đó là điều không thể xảy ra, vì thế, cậu sẽ chỉ mặc kệ nếu trời có mưa. Chỉ là… hắn đã quên đóng cửa sổ nên giờ cậu mới phải ngồi hứng mưa thế này.

Nhàn quá cũng là một nỗi khổ. Không có việc gì làm, hắn thì đang đi mua thức ăn nên cậu chả biết nên làm gì khác ngoài ngồi một chỗ ngắm trời mưa và nhớ về mấy thứ kí ức có liên quan đến mưa. Nhớ lại bài văn hồi lớp 2 mô tả về mưa, cậu chỉ tương độc ba chữ ‘Ta ghét mưa’ vào dưới chữ ‘Bài làm’, cô giáo thực chả thể nói gì, cũng may đấy là bài viết thử không trong sổ điểm của Hibari Kyouya đã có một con ‘0’ tròn trĩnh xinh đẹp. Ngày trước ở Namimori đã từng mưa đến nỗi nhà trường phải nghỉ, cậu chỉ có thể ngồi nhà nhìn từng giọt mưa rơi xuống đầy thách thức, và kể từ đó cậu ghét mưa nhất trên đời. Đã từng có lần vì dầm mưa mà cậu bị ốm suốt một tuần không đến trường được, và cậu lại càng ghét mưa hơn nữa…

Nhưng nghĩ lại thì…

Ngay từ đầu sao cậu lại ghét mưa đến thế?

“ Kyouya… Anh mua thức ăn về rồi đây. “

Đang mải đắm chìm trong suy nghĩ ‘Vì sao mình ghét mưa’ thì hắn về với vài ổ bánh mì dài và hai cốc cà phê. Người hắn ướt nhẹp từ đầu đến chân, cậu chỉ cảm thấy kì lạ là tại sao cả người hắn ướt vậy mà bao bánh mì – rõ ràng làm bằng giấy thường – sao không thấy ướt, cả hai cốc cà phê trên tay cũng khô ráo, khắc hẳn với người đang cầm chúng.

“ Sao ngươi không đóng cửa sổ? “ Chậm rãi ngẩng đầu lên, cậu hỏi hắn, giọng nghe chỉ thấy thờ ơ mà chả có chút phiền hà trách cứ.

“ Đã ướt thành như vậy rồi? Bị cảm lạnh thì làm thế nào bây giờ? “

“ Không có gì… “ Ánh mắt sắc lẹm khẽ trùng xuống “ … cứ như vầy là được. “

Cửa sổ đã được đóng lại, ngoài trời những hạt mưa vẫn lì lợm đập vào thành cửa như muốn hắt vào không gian ấm cũng của căn phòng. Hơi cà phê còn nóng phả nhẹ quanh phòng, hòa với hơi nước từ người hắn do vừa mới tắm xong tạo thành những mảng trắng mờ mờ không rõ hình dáng.

“ Cà phê đen của Illy, không thêm đường. “

Hắn lau nhẹ mái tóc còn ướt vì mới tắm, đưa cho cậu cốc cà phê mới mua hồi chiều, mùi hương tỏa ra thật là dễ chịu. Cậu nhìn trân trân vào cốc cà phê với nhãn mác của cửa hiệu, cuối cùng cũng mở miệng.

“ Hiểu ta quá nhỉ? “

Thật kì lạ là sự hiểu biết quá nhiều của hắn về cậu không làm cậu thấy khó chịu, ngược lại còn có cảm giác an tâm. Bây giờ thì cậu đã hiểu cái câu ‘con người là thứ sinh vật khó hiểu’, cậu cũng còn đang không hiểu mình tại sao lại có cảm giác ‘an tâm’ với tên đó nữa.

“ Anh… “ Hắn hơi ngập ngừng suy nghĩ vế sau của câu nói “ …anh đoán thôi. “

Căn phòng bỗng nhiên trở nên im lặng, Rokudou Mukuro thì đang không thể kiếm ra chuyện để nói còn Hibari Kyouya thì đang không muốn kiếm ra chuyện để nói. Nói cho cùng, cả cậu với hắn nếu nói là người dưng cũng không phải là sai nhưng cũng không phải là đúng. Với cậu hắn là ‘tên động vật ăn cỏ’ mà cậu muốn cắn chết nhất, với hắn cậu là…

“ Lại nói tiếp, thật đúng là ngạc nhiên đó… “ Cuối cùng sự yên lặng cũng bị hắn mang ra đập nát “ ... em mà lại tự nguyện đi làm nhiệm vụ chung với anh nha. “

Cậu cắn nhẹ một miếng bánh mì, cảm thấy thoải mái hơn khi cái dạ dày trống rỗng khi nãy giờ đã đỡ hơn một chút. Bánh mì còn nóng nên khá mềm, không cứng đặc trưng như loại bánh mì đen*, càng không giống bánh mì để ngoài hơn mấy ngày mà cứng. Hắn mặc dù rất đáng ghét trong mắt cậu nhưng việc hắn chọn đồ ăn khá ngon và hiểu cậu khá tốt thì lại không làm cậu cảm thấy phiền. Cắn được vài miếng thì cậu trả lời.

“ Không có gì. Chả là cậu nhóc nhờ ta. “

Câu trả lời không như hắn mong muốn. Một câu trả lới không thật lòng.

“ Vậy à? “

Biết là lòng không muốn nghe thế, biết là lòng muốn phản lại, biết là lòng gào thét muốn bảo cậu nói ra sự thật từ tận sâu trong đáy lòng mình, vậy mà hắn chỉ buông hai chữ nhẹ bẫng như vậy. Như trong lòng không hề tồn tại những cảm xúc kia.

~~~

Căn phòng khi ăn vốn đã im lặng, lúc ngủ lại còn im lặng nữa, đặc biệt khi Hibari lại là người có thể bị đánh thức chỉ với một tiếng động nhỏ nhặt như tiếng cánh hoa anh đào rơi. Hắn khẽ với tay lên lớp chăn bông, muốn chạm vào cậu, muốn được thu lấy hơi ấm của cậu về mình, thật sự rất muốn…

“ Đừng chạm vào ta. “

Câu nói của cậu làm hắn giật mình, đôi mày hơi nhíu lại vẻ đau lòng. Cậu hơi quay người lại, không đủ để hắn có thể nhìn thấy mặt cậu nhưng đủ để hắn có thể thấy khuôn miệng nhỏ nhắn đó.

“ Có chuyện gì sao? “

Cậu hỏi. Hắn hơi im lặng một chút rồi rụt tay lại thật chậm.

“ Không có. “

Cái nhíu mày biến mất, trên môi hắn là một nụ cười nhẹ, nét mặt hơi giãn ra, khác hẳn lúc nãy.

“ Vậy thì đi ngủ đi. “ Cậu xoay người lại, đôi mắt màu sắt lạnh chùng xuống ngái ngủ “ Mai còn phải dậy sớm đấy. “

Hắn không chống đối, chỉ lẳng lặng lên cái giường đối diện với giường anh, chậm rãi đắp chăn ngủ.

Hắn vẫn nhớ rõ.

Hibari Kyouya___

Đã từng thích hoa anh đào

Thích những động vật nhỏ

Ghét đồ ngọt.






ghét




nhất









Rokudou Mukuro



Sự cô độc nhiều khi xé nát tâm hồn người ta ra, biến người ta từ một con người bình thường thành một con quỷ với hình thù méo mó với tâm hồn dị dạng. Nhưng nó không như vậy với cậu. Dù cô độc vẫn có thể đi vào giấc ngủ. Hibari Kyouya mà hắn đã từng biết vẫn luôn luôn mạnh mẽ, và cho đến bây giờ cũng thế, vẫn mạnh mẽ tới như vậy. Dù không có hắn.

“ Lúc này đây… cũng thế… “

Phải, cậu có một cái mặt nạ quá chắc chắn, một cái mặt nạ vô cảm gần như một bức tường thành không thể phá vỡ được. Che giấu hết mọi cảm xúc, suy nghĩ, sống như một hình nhân có trái tim con người, có lẽ sự cô độc vẫn có chút ảnh hưởng lên cậu. Hắn không biết cậu vẫn chưa ngủ, hắn không biết cậu vẫn thức. Đôi mày hơi nhíu lại đau buồn. Hóa ra chỉ che giấu một cảm xúc còn đau hơn cả đánh trăm ngàn trận chiến.

Cảm xúc giống thứ mà ta sợ hãi nhất, càng trốn chạy càng thấy nó tiến lại gần hơn, càng phá hủy càng thấy nó tái sinh mãnh liệt và mạnh mẽ hơn. Có lẽ vì thế mà mới có câu ‘kẻ thù lớn nhất của đời người là chính mình’. Ta có thể đánh bại cả trăm, cả ngàn người nhưng ta mãi mãi không thể đánh bại cảm xúc bản thân, vì thế mà nó trở thành ‘kẻ thù’. Và cậu cũng không phải là tiên nhân. Cậu cũng chỉ là con người.

~~~

Buổi sáng trời lại nắng. Mặc dù có thể chiều lại mưa nhưng giờ thì trời đang nắng rất đẹp. Những tia nắng chiếu nhẹ qua lớp kính mỏng của cửa sổ khiến cảnh vật thật ấm áp và yên bình. Khác với mưa, nắng vẫn có thể lọt qua kính và hắt vào phòng, căn phòng hơi tăm tối đã sáng sủa hơn trước.

Cậu nhíu mày, hơi khó chịu bởi thứ chào đón mình đầu tiên lại là thứ ánh nắng quá chói chang buổi sáng. Không phải là cậu ghét nắng,chỉ là… ai cũng ghét khi đang ngủ thì bị nắng chiếu vào mà đúng không? Một trong số những lý do cậu luôn dậy sớm hơn mặt trời, để tránh bị phiền phức thế. Có vẻ hôm qua ngồi hứng mưa hơi cảm nên hôm nay cậu ngủ dậy hơi muộn. Cào qua mái tóc đen hơi rối, Hibari đi tìm xem trong phòng có thức ăn gì không, cào đầu là cánh hữu hiệu nhất khiến người ta tỉnh ngủ mà. Đến bếp đã thấy một bữa sáng kiểu Nhật với trà Fukamushi, mùi trà thoảng nhẹ khiến cậu bất giác đắm chìm trong sự yên bình một chút rồi mới vào ăn. Cá được rán vừa phải, lớp da vàng ươm với từng thớ thịt mềm đã được ướp mắm muối phù hợp. Súp Miso được bỏ thêm cả đậu phụ và rau thơm riêng của Nhật nên mùi hương lan nhẹ mà thơm. Bên cạnh bát cơm là một mẩu giấy.

‘ Buon Apettito Kyouya ‘

Cậu im lặng ngồi xuống ăn, thực sự mà nói hắn biết cậu không biết tiếng ý nhưng không hiểu sao cứ cố tình dùng tiếng với cậu vậy, đến khi nhấc bát cơm lên thì mới thấy một mẩu giấy khác. Nhặt lên đọc, tay cậu run run.

“ Đây… rốt cuộc… “

Giọng cậu run run, nhanh tay vò nát mẩu giấy, cậu chạy hết tốc lực ra ngoài, miệng không ngừng gầm lên.

“ Cái tên ngu ngốc!!!!! “

Mẩu giấy bị vò nát rơi nhẹ xuống sàn đá lạnh, những dòng chữ trải nhẹ trên mặt trắng nhàu nhĩ vẫn còn có thể thấy được.

‘ Anh đi trước làm nhiệm vụ.
Đừng lo cho anh
Mukuro ‘

~~~

Thằng bé Arcobaleno đương nhiên không biết đối với cậu hắn như thế nào, chỉ điềm nhiên giải thích và điềm nhiên ra lệnh cho cậu như lẽ đúng

“ Là Mukuro chủ động đề nghị… muốn đi chỉnh đốn lại gia tộc. “

Giả dối.

“ Có lẽ vì những tội lỗi cậu ta đã phạm trước đây… Nhưng với Mukuro hiện tại mà nói, cậu ta sẽ thất bại. “

Giả dối. Giả dối.

“ Cậu biết đấy, Mukuro đang ở trong thủy ngục… Chắc là… “

Giả dối. Giả dối. Giả dối.

“ Cho nên, chỉ mỗi mình cậu có thể giúp cậu ta mà thôi. “

Giả dối. Giả dối. Giả dối. Giả dối.

Hắn là Rokudou Mukuro. Là một người thờ ơ với mọi sự xung quanh, là một tên vô trách nhiệm, là một tên bất cần đời, là cái tên lúc nào cũng chọc cậu đến điên tiết lên, là tên ‘động vật ăn thịt’ duy nhất trên đời mà cậu công nhận khi cậu bị bại dưới tay hắn. Hắn không phải nghe đầy trách nhiệm như thế, hắn không nghe đầy vẻ quan tâm đến lũ ‘động vật ăn cỏ’ kia như thế, và sẽ không đời nào… hắn chịu ngoan ngoãn như một con chó nhục nhã như thế.

“ Tên ngốc. “

Bây giờ với cậu hắn quả là tên ngu ngốc nhất trần đời.

“ Ngu ngốc. “

Tạm thời ngoài hai chữ ‘ngu ngốc’ ra cậu chưa thể nghĩ ra nổi câu chửi nào khác nên miệng vẫn cứ lặp đi lặp lại hai chữ đó.

Đến khi cậu chạy được đến nơi hắn đã sức tàn lực kiệt, đến cả một việc dễ dàng như cử động thôi cũng trở nên khó khăn. Hắn ngồi một chỗ ở xó tường, ngẩng đầu lên nhìn cậu, trên mặt là vài vết bầm và sợi máu đỏ chảy nhẹ xuống gò má nhợt nhạt. Hắn không còn vẻ ung dung hàng ngày, giờ hắn đang bị thương rất nặng.

“ Cái tên ngốc nhà ngươi… Sao phải đơn độc một mình? “

Rồi một loạt những hình ảnh không tên lướt qua trong trí não, cảm giác rất đỗi quen thuộc nhưng cũng thực quá xa lạ với cậu.

___“ Bắt đầu từ hôm nay em là thủ lĩnh phu nhân rồi đó. “___

_____“ Em thích hoa anh đào chứ? “_____

_______” Anh hứa với em__ “_______

_________” Chỉ hai người chúng ta~~~ vĩnh viễn~~~ “_________

___________” Em có thể khoan đi không? “___________

Hắn đã từng tự hỏi cậu có nhớ lại chuyện của kiếp trước hay không. Cậu đã nằm đó, bất động với bao nhiêu những vết thương, máu chảy không ngừng khắp nơi trên cơ thể và khuôn mặt xinh đẹp, làm vấy bẩn cái áo trắng cậu mặc. Hắn đã từng mong muốn cậu nhớ lại kiếp trước của mình, cái kiếp đau đớn đó chỉ để kiếp này cậu tiếp tục yêu hắn. Nhưng làm vậy là quá ích kỉ. Hắn có thể thản nhiên cắt đầu tất cả đám người đang sống lúc nhúc trên thế giới này nhưng hắn không thể làm cậu đau khổ, dù chỉ một chút.

‘ Nếu có thể… xin em đừng nhớ. ‘

Vì nếu em nhớ ra, em sẽ đau khổ. Ta thà khóa xác ở Vindice này cả ngàn năm chứ không thể để em phải đau lòng. Nhất là vì ta.

“ Ta vốn không hề hận ngươi… Lúc đấy… ta rõ ràng… chỉ là muốn… “

Câu nói bị ngắt thành nhiều khúc bởi những tiếng thở nặng, cậu cố gắng để mấy giọt nước chết tiệt kia không lăn xuống, cậu quyết giữ cho chúng chỉ đong đầy trên mắt cậu mà thôi. Nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy mấy tiếng tóc tách của nước mắt rơi xuống dưới chân cậu. Cậu quỳ trước mặt hắn, đầu cúi thật thấp để hắn không nhìn thấy khuôn mặt đáng xấu hổ của mình.

“ Sao vậy? “

Cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng lành lạnh đặt lên đầu cậu rồi kéo cậu gần hơn về phía vai hắn, cậu bất giác nghiêng theo hướng kéo, tay hơi đưa lên như muốn giữ lấy hắn, như chỉ cần lơ là một chút thôi hắn sẽ rời khỏi tầm mắt cậu vĩnh viễn.

“ Sao em lại khóc? “

Đã đến nước này mà hắn vẫn tỏ ra bất cần đời vậy, không quan tâm mình bị thương tích đến mức nào, chỉ hỏi đúng một câu hỏi đơn giản dành cho cậu.

“ Mukuro? “

Cậu gọi khẽ, chỉ để nghe hắn trả lời, chỉ để biết hắn vẫn ở đó trước mặt cậu.

“ Đừng bày ra vẻ mặt thế chứ… Trông cứ như anh đã chết ấy. “

Hơi thở hắn nặng nhọc và đứt quãng, chỉ nói ra mấy lời đơn giản vậy mà có cảm giác mình đã đi vòng quanh thế giới mấy chục lần. Hắn phải nghỉ lấy hơi rồi mới nói được câu tiếp theo.

Hắn bắt đầu nhớ lại kiếp trước đó.

Hắn của kiếp trước, cứ trốn tránh mãi lời thề vĩnh cửu, lời hứa của hắn với người mà hắn yêu nhất, nhưng cuối cùng vì vậy mà hắn đã đánh mất người__ Mà kiếp này hắn đang sống đây__

“ Đúng vậy… Đến cả cuộc đời này anh còn chưa yêu em đủ… thì làm sao có thể suy tính về kiếp sau chứ… “

Hắn cố gắng nặn ra một nụ cười, không phải là nụ cười nửa miệng trêu ngươi hàng ngày mà thực sự là một nụ cười dịu dàng theo đúng nghĩa của nó. Đó là lần đầu tiên cậu nghe thấy hắn dịu dàng đến vậy, cái vẻ thiếu đứng đắn hàng ngày giờ lại ân càn đến vậy.

“ Đồ ngốc… “

Đồ ngốc đồ ngốc ngươi là đồ ngốc ngươi thực sự là tên ngốc nhất ta gặp từ khi ta sinh ra đến giờ bây giờ… ngốc hơn cả tên ngốc bóng chày (aka Yamamoto), ngốc hơn cả tên động vật ăn cỏ kia (aka Tsuna), ngốc hơn hết tất cả mọi người trên thế giới này…

Lời hứa và lời thề khác nhau cả trời cả vực, vậy mà khối người đánh đồng chúng là một. Lời thề trói buộc thể xác chúng ta, dù phải chết đi sống lại cũng nhất quyết thực hiện được lời thề đó. Lời hứa ___




___ trói buộc con tim chúng ta.




Làm cho ta tự nguyện thực hiện, thân thể hoàn toàn tự do mà trái tim như bị giam hãm trong một cái lồng xinh đẹp. Cảm giác như… ở trong một nhà tù với cái cửa mở rộng, với không một xiềng xích khóa lại mà ta không thể đi ra ngoài, dù có cố gắng đến mấy.

Con người là một sinh vật mãi cảm thấy cô độc, đơn giản bởi rất nhiều người trong số chúng không có khái niệm gì về ‘thỏa mãn với những cái mình đã có’ mà cứ nhằm tới những thứ của người khác. Hắn đã nghĩ chỉ cần có thể gặp lại cậu, chỉ cần có thể gặp lại cậu một lần nữa thôi… không cần hẹn ước, thề thốt hay hứa gì cả… chỉ cần có thể gặp lại cậu, quyết không buông cậu ra dù cái giá là gì…

‘ Cả đời này sống cùng nhau là được rồi… Đây chính là sự vĩnh cửu anh trao cho em… '

~~~ End ~~~
*: Bánh mì đen của Châu Âu ấy là phải cứng ăn mới ngon.

Ngày lành~~~~~~~~~~~
Elfin-Ingram
Elfin-Ingram
Mod
Mod
ĐCC :
[KHR shortfic] Sự vĩnh viễn Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[KHR shortfic] Sự vĩnh viễn Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 6932
BKGC BKGC : 12922
Điểm đóng góp : 84
Đến từ : Chiến binh bakugan nhật báo
Stt : *Nhìn lịch* Mình già thật rồi TT^TT

[KHR shortfic] Sự vĩnh viễn Empty Re: [KHR shortfic] Sự vĩnh viễn

Sun Mar 17, 2013 7:55 am
Ngay từ khi đọc cái summarry, nee đã nghĩ ra ngay cái dou mà em vận dụng~

Biết nói thế nào nhỉ, short này em có vẻ như chỉ đơn giản là chuyển thể từ dou sang fic, nhiều chỗ, nói thật nee thấy nó kém đi phần nào đau buồn so với khi nee đọc dou. Vì ngôn từ không giống như nét biểu cảm do họa sĩ tạo ra sao?

Nhưng dù sao thì em cũng có chất văn tốt mà^^

A/N 2: Lúc viết fic này cứ có cảm giác mình đang lập ra phái 6918 chống lại Kumi sama ấy, trong khi mình chỉ muốn viết thử một cái fic 6918 thôi. Chả hiểu mình nữa.
Không phải lo về phía Kumi *phẩy tay* X-)

A/N 3: Fic sẽ tặng cho El san aka đồng minh 6918 đầu tiên mình tìm được trong 4rum. Viết ra chắc chả mong ai com đâu nên bạn sẽ post luôn hai chap của short này cho nó nhẹ nợ.
Thực sự nee không com sớm không phải vì không muốn com, chỉ là chưa có thời gian để đọc thôi. Sớm biết em tặng nó cho nee thì hàng tá việc sẽ bị nee vứt xó ngay lập tức để đọc fic này của em =))

Mong các fic 6918 mới của em. Dù nhà mình với 6918, fan thì ít mà antifan thì nhiều, nhưng cứ yên tâm là nee sẽ ủng hộ em hết mình :)



Kantono Fuminsho
Kantono Fuminsho
Mod
Mod
Partner Partner : Kobashi Kyoshi
ĐCC :
[KHR shortfic] Sự vĩnh viễn Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[KHR shortfic] Sự vĩnh viễn Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 16282
BKGC BKGC : 33853
Điểm đóng góp : 94
Đến từ : cửa hàng dao-ý :)
Stt : *la liếm Saruhiko*
http://tsubasakumiho.wordpress.com/

[KHR shortfic] Sự vĩnh viễn Empty Re: [KHR shortfic] Sự vĩnh viễn

Sun Mar 17, 2013 11:23 pm
nyah ~~ như Dương nói, em không phải bận tâm đâu ~~ *phẩy tay*

thực ra anh chưa đọc fic này, và anh không nghĩ mình đủ can đảm để đọc, trớ trêu là không những không ủng hộ mà anh còn anti 6918; thực sự là cảm thấy có lỗi với fan 6918 như em, Dương, Mid, Dream, Ars và còn biết bao nhiêu người nữa; anh cũng không biết vì sao mình lại anti, không phải vì anh theo D18, anh vẫn thích khá nhiều 3some, cơ mà trót anti rồi thì cũng không biết phải làm sao nữa, chỉ mong 6918 fan thông cảm thôi ~~ *thở dài* =v=

đúng là chuyển thể từ dou sang fic khá khó, khá nhiều biểu cảm khi vẽ trên giấy dễ thể hiện hơn là bằng lời văn, nhưng anh nghĩ là em làm được, mặc dù có lẽ anh sẽ không thể đọc fic để com cho em đàng hoàng, nhưng anh nghĩ em làm được ~~*smile*

và cũng nói lại là em không cần bận tâm đâu ~~ đừng suy nghĩ nhiều mà hãy thể hiện nhiều hơn ~~ dù sao thì fan luôn có quyền thể hiện tình cảm với những tình yêu SA của mình mà đâu ai cấm ~~
arisu_darkon
arisu_darkon
Bakugan Legendary
Bakugan Legendary
ĐCC :
[KHR shortfic] Sự vĩnh viễn Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[KHR shortfic] Sự vĩnh viễn Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 551
BKGC BKGC : 4796
Điểm đóng góp : 16
Đến từ : Vùng đất đầy Dứa và Sẻ.
Stt : Giai đẹp giai đẹp giai đẹp é vờ ri que \=w=/

[KHR shortfic] Sự vĩnh viễn Empty Re: [KHR shortfic] Sự vĩnh viễn

Tue Jul 09, 2013 12:02 pm
~~~ Short 2 ~~~

___“ Uhm… Anh hứa với em…Anh sẽ xây tặng em một ngôi nhà nho nhỏ… “___

Lừa đảo.

_____” Mình sẽ trồng thật nhiều hoa quả trong sân sau… “_____

Lừa đảo lừa đảo.

_______” Mình còn phải nuôi mèo, nuôi chó… “_______

Lừa đảo lừa đảo lừa đảo.

_________” Rồi khi đông đến, chúng ta cùng nhau ngồi bên cạnh lò sưởi… uống sữa nóng, nói chuyện phiếm… “_________

Lừa đảo lừa đảo lừa đảo lừa đảo.

___________” Chỉ mỗi chúng ta mà thôi… “___________

Lừa đảo lừa đảo lừa đảo lừa đảo lừa đảo.

~~~

Mùa xuân là mùa hoa anh đào nở rộ, đó cũng là ngày đầu tiên cậu và hắn biết đến sự tồn tại của nhau. Cánh cửa giấy mở rộng, để mưa hoa sakura tràn vào khắp phòng. Một bóng người hiện ra sau cánh cửa, mờ nhạt như sương, giọng nói cất lên cứ phảng phất tiếng cười gì đó làm cậu khó chịu.

” Thì ra em ở đây à? Anh tìm em lâu lắm rồi đấy. “

Cà vạt xanh sẫm tung hơi bay theo gió, áo sơ mi trắng với quần bò hơi xám màu được kết hợp hoàn hảo, tay hơi vịn vào cánh cửa giấy gỗ đó, hắn đứng vậy nhìn cậu đang đọc sách. Vẫn là mái tóc đen tuyền đó, vẫn là đôi mắt sắc lạnh màu kim loại đó, vẫn những ngón tay thanh mảnh ơi gầy đó, vẫn là Hibari Kyouya mà hắn yêu.

“… “ Cậu hơi ngoáy đầu lại nhìn hắn. “ … “ Và sau đó lại quay về với quyển sách trên tay.

Mái đầu dứa có vẻ hơi tức mình khi bị lơ đẹp, được khoảng độ năm phút thì la làng la xóm hết điếc hết cả tai cậu.

“ Nè!!! Đừng có bơ anh chứ!!! Nghe anh nói cái đã_________ “

Sau khoảng độ năm phút nữa không chịu nổi sự than vãn cực kì phiền phức của hắn, cậu bắt đầu chán nản, rất đau lòng (?!) bỏ mặc quyển sách ở đó và bắt đầu chú ý đến việc có một quả dứa trong phòng. Hắn đến gần ngồi cạnh cậu.

“ Anh có quà cho em nè. “ Mặt hắn thể hiện sự thích thú cực độ “ Xòe tay ra. “

Chúng ta phải nhắc lại, dù có thể ai cũng nhớ nhưng chúng ta vẫn phải nhắc lại, Rokudou Mukuro là một thuật sĩ, mà thuật sĩ thì tên nào tên nấy đều gian xảo hết chỗ nói. Bỏ qua tiểu tiết đấy đi, điều cần nói ở đây là hắn lại là tên điểu giả nhất trong các tên thuật sĩ, nếu vậy nhận đồ của hắn bây giờ cũng chả khác nào trẻ em ngoan hiền ngây thơ trong sáng nhận kẹo của người lạ là bao. Vì thế là một người với bản tính đa nghi nhất thế giới như Hibari Kyouya, cậu đã nhìn hắn với ánh mắt là ‘ngươi đang có ý đồ gì’, hắn chả quan tâm, kéo hai tay cậu ra rồi đặt ‘quà’ của cậu lên. Cảm giác mềm mại như bông, còn cảm thấy có cử động nhẹ trên tay, một cụ bông màu vàng.

“ Đây… đây là!? “

Một con chim sẻ vàng óng bé nhỏ dễ thương, đôi mắt to tròn đen láy ngước lên nhìn cậu, cái mỏ mỏng với sắc đậm hơn màu lông một chút, cậu nhỏ khe khẽ dụi vào tay cậu. Có vẻ Hibari đã gây thiện cảm cho cậu nhỏ này ngay từ cái nhìn đầu tiên.

“ Anh phát hiện nhóc này trên đường về nhà, hình như nó bị lạc khỏi đàn. Anh nghĩ em chắc sẽ thích nên nhặt luôn. “

Hắn nghiêng đầu nhìn cậu, cậu nhóc kia không ngừng dụi dụi vào cần cỏ của cậu, tiếng kêu ‘chíp chíp’ nghe có phần dễ thương nghe có phần hơi yếu ớt. Cậu hơi ái ngại nhìn nhóc sẻ đang ngồi trên vai mình.

“ Không thích à? “

Hắn hỏi.

“ Không… không phải… “

Cậu chỉ đang nghĩ, hắn đúng là một tên quái dị khi làm những thứ chẳng giống ai vậy.

Ngày đó cậu bị Kokuyo truy sát. Cậu không phải là một tên cẩu thả bất cần, chỉ cần ở với cậu 3 ngày biết liền, thậm chí là quá cầu toàn và ngăn nắp. Đã chạy trốn thì có lùng cả năm cũng chả tìm được manh mối hay chứng cứ gì về việc cậu đã từng ở đó. Nhưng trong một lần chạy trốn, thuộc hạ của hắn bắt được cậu, hoặc phải sửa lại câu nói cho đúng hơn là cậu bị mắc bẫy. Cậu không phải là một thằng ngu, thông minh là đằng khác.





Nhưng hắn thông minh hơn cậu. (mong Hi san không giết mình sau khi nghe câu này)





Đám người Kokuyo do hắn cầm đầu lại là một đám man di mọi rợ cực kì tàn nhẫn. Chúng xích cổ cậu lại như một con chó, hàng ngày cậu đều bị chúng mang ra đánh đập đến bỏng rát cả tấm lưng mà không thể làm gì khi tay chân đều bị xích lại. Cậu đã nghĩ mình ắt hẳn sẽ phải chết.

Nhưng không ngờ khi hắn đến, hắn lập tức yêu cầu các thuộc hạ phải thả cậu ra. Hắn giúp cậu trị thương, đích thân băng bó cho cậu dù cậu có cự quyệt thế nào, thậm chí còn thu xếp cho cậu một nơi ở phong thủy tốt, đồ dùng chả thiếu gì, nhiều lắm có vài lúc tủ lạnh hơi trống nhưng sau đó lại đầy đủ ngay. Cậu đã nghĩ nó là một âm mưu. Nào ngờ trong một lần hội nghị, hắn cho ta đứng ngay cạnh hắn trước toàn thể thuộc hạ, hùng hồn tuyên bố.

“ Tất cả nghe rõ đây… Từ hôm nay trở đi người này sẽ là thủ lĩnh hu nhân của các ngươi. Cậu ấy bảo gì các ngươi cũng phải nghe theo… “

Đám người bên dưới bắt đầu xì xào to nhỏ bàn tán, cậu thì đớ người ra nhìn hắn với cái ánh mắt ‘ngươi xàm ngôn cái gì thế hả?’. Sau khi đã định thần được hắn nói thật, cậu bắt đầu nổi nóng.

“ Nè! Ngươi nói cái gì vậy!!?? Đừng có lấy chuyện này ra giỡn. “

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía cậu rồi bắt đầu cười trìu mến. Cậu bất giác cảm thấy những gì hắn sẽ nói ra sau đây đều là thật.

“ Không giỡn đâu. Bởi vì anh yêu em cho nên hi vọng rằng em có thể ở lại bên cạnh anh. “

Đôi mắt ngỡ ngàng. Cậu không thể tin nổi hắn lại nói hắn yêu cậu. Không hiểu vì sao cậu lại tin là hắn yêu cậu thật. Từ từ từng chút một, hắn tiến gần hơn tới trái tim cậu.

‘ Ngươi yêu ta à? ‘

Nhẹ nhàng hắn chiếm lấy môi cậu, cậu tự nguyện dâng nụ hôn đầu đời của mình cho hắn.

‘  Yêu nhất. ‘

Xóa bỏ mọi rào cản, bao nhiêu sở hữu cá nhân của cậu đều trở thành của hắn hết. Quần áo vương vãi trên sàn cạnh giường.

‘ Còn em thì sao?_____ ‘

Cơn đau xé toạc. Nước mắt khẽ khẽ hòa với mồ hôi trên má vì cơn đau  khi bị xâm nhập. Tay bấu chặt lấy ga trải giường mong xoa dịu đi phần nào mà không được.

Đêm đó, cậu thực sự trở thành của hắn.

“ Nè sẻ con… “ Hắn vuốt nhẹ mái tóc đen tuyền của cậu, âu yếm ôm lấy cậu khi cậu gối trên vai hắn “ Chờ anh giải quyết hết việc ở đây… mình cùng về Italy nhé. “

Vòng tay qua tấm lưng bé nhỏ của người yêu, hắn bắt đầu thủ thỉ.

” Ai mà thèm theo ngươi chứ. “

Khuôn mặt bỗng nhiên ửng đỏ rất nhẹ. Cậu đã cố giấu đi nhưng lại không thoát khỏi ánh nhìn của hắn. Hắn cười nhẹ trước biểu hiện dễ thương này của cậu, khi mà cậu cố giấu cảm xúc của mình mà cứ như cố ý bày ra cho hắn coi.

“ Chỉ hai chúng ta thôi. “

“ Anh sẽ xây tặng em một ngôi nhà gỗ nho nhỏ trên đảo Sicilia. “

Lúc đó cậu đã tin tưởng hắn. Đó là sự tin tưởng tuyệt đối không có một chút nghi ngờ.

“ Mình sẽ trồng thật nhiều loại hoa quả trong sân sau. “

Cậu đã tin vào thứ ảo mộng mà hắn gieo vào lòng cậu.

“ Mình còn phải nuôi mèo, nuôi chó. “

Hắn khiến cậu nghĩ rằng những ngày tháng hạnh phúc yên bình này sẽ như vậy tiếp tục mãi mãi, mãi mãi,…

“ Rồi khi đông đến, mình cũng nhau ngồi bên cạnh lò sưởi. Uống sữa nóng, nói chuyện phiếm “

Cả hắn và cậu đều không ngờ được rằng…

“ Chỉ hai chúng ta thôi. “

… hạnh phúc

là thứ ảo mộng đẹp đẽ nhất

đồng thời

khi mà người ta nhận ra đó chỉ là một thứ phù phiếm không có thật

trái





tim





họ





sẽ





vỡ





nát




~~~

“ Ngươi nói cái gì? “

Đôi mắt mở to sững sờ trước thông tin của người trước mặt, hắn phải hỏi lại để chắc chắn những gì mình nghe được không phải là nhầm lẫn.

“ Chrome sama và cả… Ken sama cùng Chikusa sama đều bị bắt rồi…Chúng không cần tiền… cũng không đòi gặp thủ lĩnh… Chỉ nói muốn Hibari sama đi trao đổi. “

Giọng điệu run run sợ hãi, thuộc hạ chỉ sợ hắn sẽ tức quá mà cắt đầu hắn luôn. Hắn phải chờ một lúc nữa mới dám nói tiếp.

“ Chúng không cần tiền, cũng không đòi gặp thủ lĩnh. Chỉ nói muốn Hibari sama đi trao đổi. “

Đây là lần đầu tiên hắn phải chọn, hoặc là mất người thân hoặc là mất người yêu. Số phận quả nhiên là kẻ thù của tất cả mọi con người trên thế gian. Cảm thấy từng bước chân của hắn đến phòng cậu nặng trĩu, không muốn cất thêm bước nào nữa nhưng bàn chân vẫn cứ cử động.

“ Là thế này… Em đến đó được không? Em gái anh, con bé Chrome và cả Ken và Chikusa nữa, bị bắt rồi. “

Hắn ngập ngừng, từng chữ tuôn ra đều muốn quay trở lại mà không cách nào về được, ngay từ đầu đã không muốn nói ra nhưng không hiểu sao vẫn nói ra.

“ Chỉ cần bọn họ trở về anh sẽ lập tức cứu em. “

Gì đây?

“ Em phải tin anh… anh van em… “

Vậy ra___

Những









ngươi




nói









giả




dối




sao




?

Cậu rút tonfa ra thật nhanh và dộng mạnh vào bệ cửa kính cạnh đó. Cửa kính vỡ thành từng mảnh nhỏ, không bao giờ có thể gắn chúng lại được với nhau nữa, thậm chí có làm vậy thì vẫn còn những vết nứt của việc vỡ vẫn không tài nào biến mất được.

Dù có gắn lại thì cũng không thể nào được như xưa nữa.

Từng mảnh kính nhỏ vụn bị vỡ bay trước mắt hắn, chúng che lấp hết đi biểu cảm của cậu, hắn chỉ thấy một bóng lưng thẳng tắp trước đôi mắt mình. Hắn muốn níu giữ tà áo trắng mà hắn yêu đó nhưng hắn không thể cử động nổi, hắn muốn nuốt lại tất cả nhưng gì mà hắn đã nói và thay thế bằng câu ‘đừng rời xa anh’ nhưng hắn lại không thể cự động đôi môi của chính mình. Hắn không biết, hay nói đúng hơn là không thể làm gì để níu giữ cậu lại.

“ Ta đã tin tưởng ngươi đến vậy. Vẫn luôn tin. “

Nhưng hắn đã phản bội niềm tin đó, niềm tin đầu tiên của cậu, và có lẽ sẽ là niềm tin cuối cùng.

“ Vĩnh biệt Mukuro. “

‘Vĩnh biệt’ và ‘Tạm biệt’ đều giống nhau ở chỗ người nói sẽ không bao giờ gặp lại bạn nữa, cho dù bạn có tìm kiếm thế nào, cho dù bạn có hy vọng và nỗ lực thế nào đi nữa, thì đều là vô ích.

“ Kyouya_________ “

Cuối cùng hắn cũng có thể nói ra điều gì đó, nhưng cậu đã đi mất rồi, thực sự đã đi mất rồi.

“ Kyou… ya… “

~~~

“ Anh… Anh là… “

Chrome chỉ có thể nói thế, cả Ken và Chikusa đều không thể nói thêm gì khi thấy cậu.

“ Hibari Kyouya bỏ trốn rồi. “

“ Mukuro sama hạ lệnh nhất định phải bắt hắn ta lại. “

“ Nhưng không thể giết! Cần bắt sống. “

“ Chia nhau ra đi tìm, quyết phải tìm cho bằng được. “

Lần này anh sẽ không để em đi đâu, nhất quyết sẽ không để em đi đâu. Anh đã lỡ phạm phải lỗi lầm, nhưng vẫn chưa quá muộn để anh sửa chữa nó mà, phải không?

Ngày đó cậu đứng hiên ngang đường hoàng trước cửa nhà kho bỏ hoang nhìn bọn đã bắt cóc Chrome, Chikusa và Ken. Ánh mắt trống rỗng như buông xuôi tất cả, nụ cười đông cứng trên khóe môi phảng phất buồn, chỉ có cái dáng kiêu ngạo vậy vẫn là nguyên như ngày hoa anh đào nở rộ đấy.

“ Đã tới giờ rồi, cắn chết hết. “

~~~

“ Gì thế này? “

Hắn chỉ có thể nói ra ba chữ ấy. Cả nhà kho hoang tàn đổ nát dã đành, giờ còn cả núi thi thể dải khắp sàn nhà, cái nào cũng nát be bét hết cả, chỉ có một cái là nguyên vẹn nhất.

“ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? “

Chỉ có một người thân thể vẫn còn vẹn toàn nhất, nhưng hơi thở đã ngừng lại từ lâu.

“ Đừng… đừng đùa thế với anh mà… Kyouya… Mau đứng dậy đi… “

Từng lời nói bị đập vỡ ra thành những mảnh nhỏ, hệt như ô cửa kính mà cậu đã đập nát khi cậu rời bỏ hắn.

“ Kyouya !!!!!!!!!!!!!____________________________ “ Hắn chỉ có thể khóc và ôm lấy thi thể của người mà hắn yêu thương nhất.

Giờ thì hắn thực sự không thể làm gì nữa. Đáng lẽ ra lúc đó hắn nên níu giữ cậu lại, đáng lẽ ra hắn nên chạy lại và ôm cậu từ phía sau ngay lập tức, đáng lẽ ra hắn nên nói ‘đừng rời bỏ anh’ đáng lẽ ra… đáng lẽ ra… Nhưng giờ thì tất cả đã quá muộn màng, giờ có muốn, hắn cũng không thể sửa chữa được gì nữa, đã quá muộn màng rồi.

“ Chuyện… chuyện này… anh Mukuro… “

Là cô em gái dễ thương bé bỏng của hắn.

“ Hibari sama có nhờ em chuyển lời tới anh. “

“ Kyou__ya____ “

Là lời mà cậu chuyển tới hắn sao? Hắn thúc giục Chrome kể, cô bé cũng hiểu và kể luôn.

‘ Chạy thoát được rồi thì giúp ta nhắn lời với tên kia ‹ Thứ ta nợ ngươi ta đã trả xong › . Ngươi phải lặp lại cho chính xác đấy. Bởi vì ngươi là người thân duy nhất của anh ta. Đây có lẽ là điều mà một kẻ không ai thân thích như ta vĩnh viễn chẳng bao giờ hiểu. ‘

Chỉ có thế thôi sao? Chỉ là món nợ được hoàn trả, không hơn gì sao? Từng giọt nước mắt hối hận cứ chảy ra từ khóe mắt, chạy dọc theo gò má rơi xuống nền đất lạnh và vỡ tan, như cõi lòng của hắn bây giờ. Hắn nhớ lại một cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa hắn và cậu, đã laau lắm rồi, tưởng chừng hắn đã quên hết.

“___ Ta không có người thân ___ “

“ ____ Vậy anh đây sẽ làm người thân của em ____ “

“ _____ Làm ba hả? _____ “

“ ______Làm chồng cơ~ ______ “

Phải rồi, cậu cô độc, cậu không có ai cả, vì thế cậu chỉ tin được mình hắn, rồi niềm tin đấy bị đập nát, bị chính tay hắn mang ra vò nát.Rốt cục, hắn không thể làm người thân của cậu, không thể cho cậu một gia đình hoàn chỉnh, rốt cục, hắn đã không thực hiện được lời hứa đó.

“ Kyouya… Em sẽ không cô độc đâu… Đừng sợ. “

Tay hắn run run với lấy khẩu súng cạnh đó, không phải sợ, mà đã trở nên hoảng loạn mất rồi, hoảng loạn khi nghĩ đến cả cuộc đời còn lại không thể gặp cậu, cả cuộc đời còn lại không thể nhìn thấy cậu thêm một lần nào nữa.

“ Anh sẽ chết cùng em… Đừng sợ… “

Tiếng súng vang lên một cách khô khốc, máu chảy theo từ hốc đạn ở tim loang lổ trên tà áo sơ mi trắng giống hệt cậu, đôi mắt từ từ trở nên vô hồn và không nhìn thấy được gì nữa, chỉ có khuôn mặt vẫn đậm nét tang thương. Cả Chrome lẫn Ken và Chikusa đều không ngăn nổi hắn, hắn  đã đi theo người mà hắn yêu nhất, để kiếp sau hắn được sống cùng cậu.

Và ngày mà hắn và cậu đi cùng nhau,





một


ngày


trời


mưa
Hạnh phúc, thực ra chả bao giờ là quá xa hoa cả, có khi chỉ cần bình lặng sống cùng nhau đến hết đời cũng đủ mãn nguyện rồi.

~~~

Hắn nhớ rõ

Hibari Kyouya

ghét hoa anh đào

thích ngắm chim nhỏ

hận Rokudou Mukuro nhất

Hắn ghét Kokuyou ___

___ vì nó đã từng đẩy người hắn yêu nhất vào chỗ chết.
Hibari Kyouya

Ghét hoa anh đào

Ghét tụ tập

Muốn trở nên mạnh hơn
Chỉ có như vậy ___

___ cậu mới có thể cô độc.


Rồi hắn và cậu mang theo những tâm niệm ấy gặp lại nhau ở kiếp này. Hắn đã chờ hơn 1000 năm còn cậu chẳng hề nhớ gì về hắn của kiếp trước. Nhưng bất luận thế nào, hắn cũng sẽ không buông tay, cả đời này kiếp này hắn quyết không bao giờ buông tay như đã từng nữa.

~~~ End ~~~

Chúc ngày lành~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Elfin-Ingram
Elfin-Ingram
Mod
Mod
ĐCC :
[KHR shortfic] Sự vĩnh viễn Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[KHR shortfic] Sự vĩnh viễn Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 6932
BKGC BKGC : 12922
Điểm đóng góp : 84
Đến từ : Chiến binh bakugan nhật báo
Stt : *Nhìn lịch* Mình già thật rồi TT^TT

[KHR shortfic] Sự vĩnh viễn Empty Re: [KHR shortfic] Sự vĩnh viễn

Sat Jul 13, 2013 3:51 pm
[color=#3333ff]So với chap trước thì nee đọc với một tâm trạng khác nên có lẽ cảm nhận lần này cũng khác

Cốt vẫn dựa vào dou, nhưng, biết nói gì nhỉ? Cảm xúc vẫn là cảm xúc thôi, đọc dou hay fic vẫn dậy lên gì đó xin nhắc laị hôm nay nee đọc với tâm trạng khác)

Một chút gì đó, nhẹ nhàng thôi, nhưng đầy uất hận. Yêu ngừơi? Để làm gì? Hứa hẹn, và lừa dối? Thật và giả trong tình yêu khó có thể phân biệt đựơc...

Dứa yêu Sẻ, nhưng Dứa có ngừơi thân. Một con nguời đi qua đời mình, định mệnh ấy khi trửơng thành mới biết. Còn tình máu mủ, ấy là điều sinh ra đã bị định mệnh dẫn lối, không thể dứt bỏ, ha? Sẻ dùng như cũng khao khát có 1 ngừơi thân, nên hiểu cho tâm trạng của Dứa, tất cả dẫn đến cái kết bi kịch này...

cái vĩnh viẽn ở đây là gì? Sự luân hòi của Dứa, những kí ức vụn vỡ dai dẳng? Mối tình truyền kiếp của hai người? Hay, một cái kết bi thảm...

Có lẽ vì kiếp trứơc mà kiếp này Sẻ chẳng tin tửng ai cũng nên[:) /color]
Sponsored content

[KHR shortfic] Sự vĩnh viễn Empty Re: [KHR shortfic] Sự vĩnh viễn

Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết