MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

Join the forum, it's quick and easy

MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?
MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.
Đăng Nhập
Poll
Bạn thấy phần nào của Bakugan là hay nhất ?
Season 1
63% / 15
Season 2
21% / 5
Season 3
8% / 2
Season 4
8% / 2
Latest topics
[Luc's Spam Spam] Ver 58 - Too pink to live, no pink no deathTue Apr 11, 2023 4:44 amrelic_of_kounat(Bakugan fanfic ) Lửa Của Đất Fri Sep 09, 2022 10:06 pmAnwirThiết bị vệ sinh Inax có tốt không?Thu Dec 09, 2021 3:08 pmBoncauviglaceraRemy’s AtticMon Nov 25, 2019 8:16 pmRemy Bui[Updates] Project DE - Kỉ nguyên SỐ - Main pageSat Nov 16, 2019 4:14 pmSophie[Game] Đoán người tiếp theoSat Nov 16, 2019 12:23 pmrelic_of_kounatThiện nữ mobile hé lộ Open bản Beta – 17/07Mon Jul 10, 2017 4:12 pmhmhung93[Bakugan Fanfic] Đơn phươngTue Feb 07, 2017 3:03 pmCarol Rido[4rum + Bakugan Fic] Mứt DâuMon Jan 23, 2017 8:04 amKatarina Yang[4rumFic] Dream in Dream of WorldFri Dec 16, 2016 9:17 pmannie_izu
New topics
Thiết bị vệ sinh Inax có tốt không?Thu Dec 09, 2021 3:08 pmBoncauviglacera
Remy’s AtticMon Nov 25, 2019 8:16 pmRemy Bui
[4rum + Bakugan Fic] Mứt DâuSun Jan 22, 2017 12:05 pmannie_izu
[4rumFic] Dream in Dream of WorldSun Jun 12, 2016 7:36 pmannie_izu
[4rumFic] HomelessMon May 16, 2016 10:02 pmannie_izu
[Entry] Đi Chơi Với Kem ~~~Sat May 07, 2016 9:47 amannie_izu
(Bakugan fanfic) EndlessTue Apr 12, 2016 8:24 pmMemorine
Social bookmarking
Social bookmarking reddit      

Bookmark and share the address of MB Forum on your social bookmarking website
The most tagged keywords
Thống Kê
Hiện có 5 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 5 Khách viếng thăm

Không

View the whole list


Go down
evildevil
evildevil
Bakugan Legendary
Bakugan Legendary
ĐCC :
[Danball Senki] Ác mộng Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[Danball Senki] Ác mộng Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 550
BKGC BKGC : 4933
Điểm đóng góp : 21
Đến từ : Mountain of Faith
Stt : Because everything changes, anything can be seen.

[Danball Senki] Ác mộng Empty [Danball Senki] Ác mộng

Fri Oct 04, 2013 2:18 pm
Title: Ác mộng

Author: Evildevil

Gener: Oneshort, SA, yên tâm, cái tựa nghe ghê gớm thế thôi chứ không có gì đâu (thực ra là dốt khoản đặt tên nên đặt đại vậy đó).

Rating: K+

Status: Đã hoàn thành.

Pairing: Jin Kaidou x Yuuya Haibara (tha thứ nếu như tôi có đảo lộn phần họ sang tên và tên sang họ nhé, không nhớ nổi cấu trúc của tên Nhật Bản T^T và phần nữa chẳng nhớ tên là cái nào mà họ là cái nào).

Note: Toàn bộ nhân vật trong này đều không thuộc quyền sở hữu của evil.

Về nhân vật, họ xuất thân từ Danball Senki W và Danbal Senki (là cái phim đấu trường LBX chiếu trên sao TV đó, tuổi này vẫn còn đủ để ngồi hóng hớt với thằng em kém mình 6 năm), là cặp SA duy nhất evil thích trong cái phim đó luôn. Seme là Jin Kaidou, cậu cháu nuôi của cái tập đoàn lớn ơi là lớn với mái tóc hai tông đen trắng và mắt đỏ, nói năng rất lịch sự a~. Còn uke là bạn Yuuya Haibara xuất hiện ở ep 22 hay 20 gì đó, cái mặt đơ đơ (hay lờ đờ nhỉ =.=!) trông như Fran ấy (ếch iu nhưng lại không phải của tui >.<). Cậu seme rất là quan tâm đến uke nha ~. Tới thăm người ta, trông chừng người ta suốt cả tháng trời nằm hôn mê, trả tiền viện phí cho người ta, đi chất vấn ông nội mình cũng vì người ta (ôi tim tôi), rồi còn cho luôn một con LBX mới nữa*ôm mặt* (có tiền thật là sướng).
Hình dạng nhân vật trong đây dùng là phần hai, tức là Yuuya Haibara đã tỉnh khỏi trạng thái hôn mê và đã nuôi tóc dài, xin liên hệ google + google image + Danball Senki wiki để biết thêm chi tiết.

Cái nhà trong truyện thuộc quyền sở hữu của tui, tưởng tượng ra mới được vậy đó, nếu tìm không ra cái nhà kiểu vậy thì tha thứ giùm. Cốt truyện thì nửa của tui, nửa còn lại của Vivid Gray.

Warning: Cạch SA thì đừng xem. Ghét tui cũng đừng xem và đặc biệt hơn cả là không ưa hai người này thì đừng xem. Khuyến cáo trước là truyện rất dở nha, viết trong thời kì bận học bù đầu, ý tưởng thì có mà chữ nghĩa nặn hai tuần mới ra nên tình hình là chất lượng không bảo đảm đâu đấy. Đã nói rồi đó.

Một điều nữa, truyện này ngoài MB forum và blog (vừa lập) của evil ra thì hiện tại là không thấy ở chỗ nào khác, nếu muốn bứng nó đi đâu thì làm ơn hãy nói cho tớ một tiếng (dù tớ biết văn tớ viết rất dở và cũng chẳng ma nào thèm đọc nó đâu)



~oOo~


Giật mình tỉnh giấc.
Hơi thở dồn dập còn chưa kịp điều hòa. Tiếng tim đập vẫn còn rất rõ trong lồng ngực.
Đôi mắt đen liếc sang chiếc đồng hồ gần đó.
Những con số điện tử màu xanh lá lóe lên trong bóng tối.
12:00 A.M
Lại một cơn ác mộng nữa.

Nhìn quanh khẽ thở dài. Đây là lần thứ bao nhiêu khi nó bị kéo khỏi giấc ngủ vì những cơn ác mộng rồi. Thật tình là không nhớ nổi nữa.

Lặng lẽ rời khỏi chỗ ngủ, mở cửa nhẹ nhàng hết sức tránh làm người khác thức giấc, đi ra ngoài hiên và ngồi xuống. Mái tóc đen bù xù để xõa, đôi mắt lờ đờ nhìn khắp nơi. Chỉ toàn một màu đen kịt. Vạn vật vẫn còn đắm chìm trong giấc ngủ ngon, thở đều đều. Bầu không khí yên lặng, gió hiu hiu thổi, mấy tầng cây lá lặng im đưa qua đưa lại bình thản. Nó ngáp dài, nhưng mà lại không thấy buồn ngủ, chỉ thấy mệt. Mộng, mơ thấy đã xấu, vậy mà còn thường xuyên, bởi thế nên mắt của nó cứ lừ đừ lừ đừ, mỏi mệt kéo đến trì trệ hằng ngày, làm gì cũng không lên tinh thần nổi, chẳng tập trung được, thật sự là không ổn, rất không ổn. Nó nghĩ là mình nên ngủ, nhưng chẳng biết ngủ thế nào đây, vì hễ nằm xuống giường là mắt lại mở thao láo. Hiếm hoi lắm mới có được một giấc ngủ đàng hoàng, đó là khi nó mệt đến độ có thể ngủ đứng tại chỗ được luôn thì sẽ không bị ác mộng đánh thức, nhưng mà đó là hiếm khi, chỉ là hiếm khi thôi. Nó lại ngáp.

Kể từ khi tỉnh dậy khỏi giấc ngủ sâu, hầu như ngày nào đặt lưng xuống giường nó cũng mơ thấy ác mộng. Những nỗi sợ hãi và cả cảm giác đau đớn cứ chập chờn cùng hình ảnh trong quá khứ trở thành một cơn ám ảnh dai dẳng không thể nào quên được. Mà có muốn quên đi cũng không nổi. Ngày xưa, khi nó còn là một vật thí nghiệm, thì đã phải trải nghiệm cảm giác này, những cảm giác thật sự, rất kinh khủng, nên có lẽ điều đó đã khắc sâu vào tâm trí nó. Cho nên bây giờ và cả lúc bị hôn mê, lúc những điều khác không hề nghe thấy, lúc bản thân chẳng thể nhận biết được gì về sự biến chuyển của thế giới náo động, khi tâm thần bị xáo trộn đến mức hỗn loạn, kí ức và hình ảnh đều rất nhòe nhoẹt và nhiễm màu của bóng tối, chỉ có cảm giác là rõ ràng nhất: Sự đau đớn, nỗi sợ hãi và cô đơn. Tuy thế, trong giấc ngủ dài dằng dặc đó, nó vẫn cảm nhận được, rất mơ hồ, về sự hiện diện của một người nào đấy và hơi ấm mà ai đó đã mang cho nó, ấm áp cùng những cái nắm tay chặt thật chặt, xoa dịu bớt phần nào phần nhức nhối của thần kinh bị gãy nứt. Đến khi tỉnh lại, vẫn có người đang ở bên nó, nhìn nó bằng đôi mắt đỏ đầy bất ngờ xen lẫn mừng vui. Đến khi cậu ta đưa cho nó một con LBX mới, nó mới thấy tay cậu ta rất ấm, giống hệt với cảm giác mà nó cảm nhận được của người kia. Và nó cũng thấy tim mình đang dâng lên một thứ cảm giác kì lạ, lạ hoắc lạ huơ mà chẳng biết được đó là gì.

- Không ngủ được hay sao mà ra ngoài này ngồi vậy, lạnh lắm đấy.

Chất giọng quen thuộc bất thình lình vang lên sau lưng, cắt đứt dòng suy nghĩ. Giật mình quay lại, cậu bạn với mái tóc hai màu đặc biệt đang đứng tựa ở cửa, đôi mắt đỏ nhìn nó chăm chăm.

- Ừm. Còn cậu?

- Tớ cũng vậy.

Nói xong bước tới, phủ lên người nó cái chăn rồi ngồi xuống bên cạnh. Cả hai cùng đưa mắt nhìn ra vùng không gian mênh mông phía trước mặt. Im lặng. Nó ngáp thêm cái nữa, nhưng lần này thì có lấy tay che miệng lại (lịch sự mà). Gió thổi, lay động hai mái tóc.

- Nói thật đi, đã bao nhiêu lâu rồi từ ngày cậu không ngủ được hả Yuuya?

Nó đang đưa tay gạt nước mắt, dừng lại, tròn mắt nhìn cậu.

- Cậu chưa bao giờ ngủ được một giấc tử tế cả, đêm nào cũng tỉnh dậy giữa chừng.

- Sao cậu biết?

- Thức chung với cậu mà, sao không thấy được chứ.

Đôi mắt đỏ đánh lảng sang chỗ khác, tránh ánh nhìn ngạc nhiên của người đối diện. Thức cùng ư, sao nó không biết nhỉ.

- Cậu thức cùng tớ thật hả? – Nó hỏi lại.

Một cái gật đầu thay cho câu trả lời, cậu ta vẫn không hề nhìn nó, rồi thêm vào.

- Lần đầu là do tình cờ, rồi chỉ cần để ý một chút thôi.

Nó gật gù, thảo nào cứ thấy cậu ấy hay nhìn chằm chằm vào mình. Kể cũng lạ nhỉ.

- Tại sao cậu lại tỉnh giữa đêm vậy?

Quay lại nhìn người kia một chút, mặt không biểu cảm gì. Nó trả lời, với giọng rất bình thản, đôi mắt đen hướng ra ngoài vùng đêm tối, nhìn xoáy vào nó.

- Ác mộng.

Lại một thoáng im lặng. Gió nhẹ lướt, đánh võng từng đường khí lành lạnh. Cây lá khẽ rung rinh.

- Đáng sợ không?

- Hả? – nó quay đầu lại – Jin-kun nói cái gì cơ?

- Ác mộng của cậu ấy, đáng sợ không?

- À thì...ám ảnh quá khứ thôi. – nó đánh mắt lên trời, môi nở nụ cười nhẹ – Không có gì to tát.

- Xin lỗi.

- Tại sao lại xin lỗi tớ?

- Nếu không phải do ông của tớ thì cậu đã không bị như vậy rồi.

- Thôi bỏ đi. Chuyện cũ nhắc lại làm gì. Vả lại nhờ cậu mà tớ bây giờ cũng tốt lắm rồi. Tớ chưa cảm ơn cậu thì thôi chứ cậu việc gì phải xin lỗi.

Nó lại cười, nụ cười khiến cho ai đó bất giác đỏ mặt. Có vẻ như trời về khuya càng lúc càng lạnh, nó khẽ xoa tay vào nhau, cùng lúc đưa mắt nhìn đi đâu đó ở trong lòng bóng đêm. Lớp chất lỏng huyền ảo sậm màu, mênh mang quen thuộc, phẳng lặng nhưng cũng sâu hun hút. Bóng đêm là nơi thích hợp để ẩn mình, nhưng cũng là ngục tù kiên cố nhất. Vì bóng tối tóm lấy mọi thứ, giữ lại tất cả, giấu nhẹm đi sau bề mặt bình thản đầy bí ẩn và không thể xuyên phá.

Người ngồi cạnh đột nhiên chồm người lại gần khiến nó giật mình, nhưng cậu chỉ đơn giản là kéo cái chăn đang khoác hờ (mà sắp sửa tuột xuống) lại lên vai nó. Đôi mắt đỏ nhìn vào cặp mắt đen hơi nở ra, cậu nói:

- Lạnh phải không?

Rồi lấy hai tay nó ủ vào tay mình. Tay cậu ấm, ấm rất ấm, lại lớn hơn tay nó một chút nữa. Cái nắm tay ấm áp mang lại cảm giác hệt như lúc trước. Cậu đưa tay nó lại gần miệng mình, khẽ thổi thổi mấy cái. Hơi nóng đột nhiên phà vào da khiến nó hơi cứng người và thấy mặt mình nóng một chút.

- Thế này đỡ hơn rồi đấy.

Cậu buông tay nó ra, cảm giác hơi hụt hẫng, nhưng hơi ấm vẫn còn. Nó thu tay về, kéo tấm vải đắp trên người, khẽ co mình lại.

- Mà sao cậu không vào ngủ đi. – xoay sang người kia, nó hỏi.

- Để cậu thức một mình à?

- Có sao đâu, tớ vẫn thức hoài đó thôi.

Cậu nhìn nó, khẽ thở dài và trả lời, kèm theo điều kiện.

- Không. Tớ không thích. Nhưng tớ sẽ đi ngủ nếu cậu cũng đi ngủ.

- Nhưng thức rồi thì tớ không ngủ lại được.

- Vậy thì thôi.

Nó nhìn cậu, bối rối. Thức trắng cả đêm là một điều rất không hay ho, vì hôm sau trời đất trước mắt sẽ cứ nghiêng nghiêng ngả ngả, còn người sẽ thấy nặng trĩu như mang chì, không chút sức lực, tinh thần chẳng thể tập trung. Nó đã từng như thế, nên biết, còn cậu ấy thì ai biết được đã từng làm vậy chưa, mà chắc nghi là chưa đâu, vì ngủ là điều thiết yếu trong cuộc sống mà, kể ra là do não nó bị tổn thương nên mới thường xuyên bị ác mộng đánh thức thôi. Cả hai im lặng, cứ đẩy ánh nhìn đi lung tung, không mục đích, cũng không có điểm dừng. Gió đẩy lá đi một quãng là đà, rồi rơi xuống đất, phát ra vài tiếng lạo xạo lạc lõng rồi bị bóng tối hút lấy. Một lát sau, nó ngáp lần thứ tư, cậu lại nói.

- Đi ngủ nhé?

Và nhìn nó bằng đôi mắt đỏ, vẻ nghiêm túc, hình như là muốn thuyết phục nó lắm ấy.

- Tớ đã nói rồi, thức thì tớ không ngủ lại được nữa. Chỉ là mệt vậy thôi, cậu buồn ngủ thì cứ việc ngủ đi.

- Không. – cậu dừng lại một chút – nhưng mà...cứ thử đi đã nào.

Nói rồi, nhanh chóng kéo nó lại, cho ngồi vào lòng mình, để lưng nó tựa vào ngực cậu. Nó lúng túng và cả lúng búng nữa.

- Ơ...này...

- Im lặng rồi ngủ đi.

Nó nghe lời cậu, không nói nữa, cứ ngồi yên như vậy. Hơi ấm và nhịp đập chậm rãi của lồng ngực vững chắc nơi nó dựa vào mang lại cảm giác rất an toàn. Hơi thở dần dần ổn định, nhẹ nhàng. Đôi mắt đen ngước lên khi cậu đột nhiên nắm lấy tay nó.

- Tay cậu lạnh, vả lại tớ muốn nắm nó, được chứ?

Nó không nói gì, chỉ cười khúc khích, má hơi hồng lên. Một lát sau thì thấy mi mắt mình trĩu xuống, nằng nặng, rồi hai mắt không hẹn mà từ từ khép lại, môi khẽ nở một nụ cười.
Jin Kaidou nhìn gương mặt bình thản của người đang ngồi trong lòng và dựa vào người mình mà ngủ, rồi nhìn lên bầu trời đêm phẳng lặng, mặt cười không ra cười mà mếu cũng chẳng giống mếu.

- Kiểu này thì mình thức tới sáng là cái chắc.


A/N: *thở dài* hết rồi, thực sự là ngắn quá đi.

*quay qua quay lại* *nhìn lại cái bài* đánh trên word được hơn ba trang, đăng lên đây chỉ còn một khúc thế này thôi sao??? *đập mặt xuống bàn* (có lẽ là do cái phần mở đầu màu mè kia dài dòng quá chăng).

2s sau

Đã thử xóa phần mở màn lòe loẹt kia và hình như cũng đúng 3 trang word (hoặc ít hơn một chút) =.=
Arietta
Arietta
VIP Mem
VIP Mem
ĐCC :
[Danball Senki] Ác mộng Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[Danball Senki] Ác mộng Right_bar_bleue

Bài gửi Bài gửi : 5728
BKGC BKGC : 5958
Điểm đóng góp : 11
Đến từ : Amidst the snow
Stt : There is no such thing as society

[Danball Senki] Ác mộng Empty Re: [Danball Senki] Ác mộng

Fri Oct 04, 2013 2:44 pm
Neh neh, bạn viết rất hay mà :) Sao lại có chuyện không ai đọc
Mình cũng có xem LBX nè ^^ (xem với một bầy em còn học tiểu học :-~), nhưng chỉ xem được chừng 10 tập đầu nên chưa biết hai em này, em Jin thì mình có biết mặt.
Comment nội dung: chỉ 1 câu, trình miêu tả cảm xúc của bạn sẽ là giấc mơ của mình :)
Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết