Nào~
Cùng nhảy với ta một điệu chứ?~
Ngươi có thích khiêu vũ không?~
Ta ghét
Sao vậy?~
Ngươi đang mời ta nhảy cùng đấy hả?
Có thể nói vậy?~
Thế nên ta mới ghét
Huh?~
Vì ta ghét ngươi
Sao ngươi lại ghét ta?~
Ta đã làm gì sai chăng?~
Ngươi chẳng làm gì sai cả
Chỉ đơn giản là ta ghét ngươi…
Sao ngươi lại ghét ta?~
Ta đã làm gì sai chăng?~
Vì ngươi cứ bắt ta nhảy cùng
Trong khi ta chẳng thế…
Sao ngươi lại ghét ta?~
Ta đã làm gì sai chăng?~
Vì ta không đủ sức để nhảy
Ta không thể khiêu vũ cùng ngươi…
Sao ngươi lại ghét ta?~
Ta đã làm gì sai chăng?~
Vì bệnh máu trắng không cho phép ta
Không cho phép ta khiêu vũ cùng ngươi…
Nếu ngươi không muốn ta ghét
Thì đừng lật lại thước phim đó
Thước phim khi ta còn đủ sức
Khi ta còn có thể khiêu vũ cùng ngươi…
Nếu ngươi không muốn ta ghét
Thì đừng cố mời ta nhảy nữa
Ngươi biết ta sớm rồi sẽ không còn hơi thở
Ta đâu còn có thể khiêu vũ cùng ngươi nữa…
Ta không thể quên ngày đó
Đêm tối ngập tràn ánh nến lung linh
Đêm tối ngập tràn du dương âm nhạc
Khi lần đầu ta khiêu vũ cùng ngươi…
Ta không thể quên ngày đó
Khi bác sĩ bảo ngươi đã ngã bệnh
Bệnh do di truyền mà ngươi không hề biết
Căn bệnh máu trắng chết tiệt đó…
Dù ta biết những ngày ấy không thể trở về
Dù ta biết ta sắp phải nói lời từ biệt
Dù ta biết ngươi sẽ sớm không thể thở nữa
Ta vẫn muốn lại được khiêu vũ cùng ngươi…
Lại một cái đông thật lạnh nữa hành hạ ta
Ta một mình sững lại nơi ngự trị của cái chết
Ta không thể rời mắt khỏi chiếc hộp sắt ấy
Nơi giam giữ sinh mạng người yêu dấu của ta…
Ngươi biết không?…
Ta ghét ngươi…
Vì đã không khiêu vũ cùng ta…
Trước khi tất cả chấm hết…
Giờ ta đã không còn như trước
Mất đi ngươi là ta mất cả cuộc đời
Chỉ còn lại một thân xác vô hồn
Điên khùng điên loạn ngày qua đêm…
Hôm nay lại một lần nữa
Đứng trước tấm ảnh ngươi
Dang tay ra mà nói rằng
Nào~ Hãy nhảy một điệu với ta~
Cùng nhảy với ta một điệu chứ?~
Ngươi có thích khiêu vũ không?~
Ta ghét
Sao vậy?~
Ngươi đang mời ta nhảy cùng đấy hả?
Có thể nói vậy?~
Thế nên ta mới ghét
Huh?~
Vì ta ghét ngươi
Sao ngươi lại ghét ta?~
Ta đã làm gì sai chăng?~
Ngươi chẳng làm gì sai cả
Chỉ đơn giản là ta ghét ngươi…
Sao ngươi lại ghét ta?~
Ta đã làm gì sai chăng?~
Vì ngươi cứ bắt ta nhảy cùng
Trong khi ta chẳng thế…
Sao ngươi lại ghét ta?~
Ta đã làm gì sai chăng?~
Vì ta không đủ sức để nhảy
Ta không thể khiêu vũ cùng ngươi…
Sao ngươi lại ghét ta?~
Ta đã làm gì sai chăng?~
Vì bệnh máu trắng không cho phép ta
Không cho phép ta khiêu vũ cùng ngươi…
Nếu ngươi không muốn ta ghét
Thì đừng lật lại thước phim đó
Thước phim khi ta còn đủ sức
Khi ta còn có thể khiêu vũ cùng ngươi…
Nếu ngươi không muốn ta ghét
Thì đừng cố mời ta nhảy nữa
Ngươi biết ta sớm rồi sẽ không còn hơi thở
Ta đâu còn có thể khiêu vũ cùng ngươi nữa…
Ta không thể quên ngày đó
Đêm tối ngập tràn ánh nến lung linh
Đêm tối ngập tràn du dương âm nhạc
Khi lần đầu ta khiêu vũ cùng ngươi…
Ta không thể quên ngày đó
Khi bác sĩ bảo ngươi đã ngã bệnh
Bệnh do di truyền mà ngươi không hề biết
Căn bệnh máu trắng chết tiệt đó…
Dù ta biết những ngày ấy không thể trở về
Dù ta biết ta sắp phải nói lời từ biệt
Dù ta biết ngươi sẽ sớm không thể thở nữa
Ta vẫn muốn lại được khiêu vũ cùng ngươi…
Lại một cái đông thật lạnh nữa hành hạ ta
Ta một mình sững lại nơi ngự trị của cái chết
Ta không thể rời mắt khỏi chiếc hộp sắt ấy
Nơi giam giữ sinh mạng người yêu dấu của ta…
Ngươi biết không?…
Ta ghét ngươi…
Vì đã không khiêu vũ cùng ta…
Trước khi tất cả chấm hết…
Giờ ta đã không còn như trước
Mất đi ngươi là ta mất cả cuộc đời
Chỉ còn lại một thân xác vô hồn
Điên khùng điên loạn ngày qua đêm…
Hôm nay lại một lần nữa
Đứng trước tấm ảnh ngươi
Dang tay ra mà nói rằng
Nào~ Hãy nhảy một điệu với ta~
Kumiho viết hay quá à
Alice xxMon Apr 09, 2012 6:23 am