[Bakugan Series Oneshot] Mùa
Author: Dark_Dream
Disclaimer: Họ là ai đó là chuyện của họ, với tôi, họ là một và là của nhau
Genres: Tuỳ theo oneshot, chủ yếu là Romance và một chút Angst
Rating: K+
Pairing: Shun Kazami x Alice Gehabich
Note:
- Đầu tiên, đây là series oneshot chỉ dành riêng cho couple ShunAlice, ai không thích xin click back (tớ thích DanShun không có nghĩa tớ không thích ShunAlice)
- Series không được post theo thứ tự các mùa, tớ nghĩ đến các gì sẽ viết đến cái đó, khi nào ra tiếp tớ không biết ‘ ‘
- Oneshot viết chỉ để thoả mãn nhu cầu tự kỉ, phi lợi nhuận, đừng thắc mắc với những gì tớ nói đến trong này
- Tớ biết định nghĩa về “yêu” của mỗi người mỗi khác, vì thế đừng cố mà bát bẻ tớ tha đổi quan niệm về tình yêu hạnh phúc này nọ, chẳng có nghĩa lí gì đâu (vẫn nói dù biết chả có ai rảnh đến mức này)
- Fic chỉ post trên MB và các blog riêng của tớ, ai muốn đem đi đâu làm ơn xin phép ~
--o0o--
Oneshot 1# - Kem mùa đông
“Ăn kem vào mùa đông mới thấy hết vị ngon của nó”
Shun Kazami không mấy khi ăn kem không đồng nghĩa với việc cậu ghét kem. Đôi lúc, người khác cũng có thể bắt gặp cậu đang thơ thẩn trên đường, tay cầm cây kem và nhâm nhi nó với khuôn mặt lạnh tanh như thường lệ. Nhưng, nếu để ý kĩ một chút, bạn có thể thấy cơ mặt cậu ta dãn ra, đôi ngươi lúc nào cũng ánh lên sự nghiêm nghị trở nên hiền hoà hơn và tinh thần cậu ta cũng dường như thoải mái hơn nhiều.
Shun không thích xác định một loại kem, cậu ăn bất cứ thứ gì cậu thích, đơn giản vì nó làm cậu thấy dễ chịu. Cậu thích cái sự lạnh buốt mà nó mang đến, cái vị ngòn ngọt tan ra nơi đầu lưỡi. Theo một cách nào đó, Shun nghĩ, đối với cậu, hạnh phúc đồng nghĩa với cô đơn, mà lạnh thì luôn đi kèm với sự cô đơn ấy. Không hẳn là cậu tự cô lập mình, nhưng cậu chưa từng cảm thấy có ai hiểu được cậu. Giống như những cây kem vậy. Người ta ăn nó thì nhiều, nhưng ít ai bỏ qua vị ngọt mà ngẫm tới cái lạnh giá của nó.
Vào mùa đông, Shun Kazami luôn ăn kem nhiều hơn bình thường.
Điều này dần dần hình thành trong cậu như một thói quen, và rồi gần như thành nghiện. Cứ đến mùa đông, lúc nào Dan và nhóm Brawlers cũng phải tròn mắt nhìn Shun suốt ngày cứ dính lấy cây kem, dù bên ngoài tiết trời đang lạnh cắt da cắt thịt. Đến cả Ingram – Bakugan thân thiết với cậu nhất sau khi Phoenix rời đi - cũng phải ngạc nhiên khi có cảm giác Shun biến thành một con người khác.
Rõ ràng, sở thích ăn kem vào mùa đông thế này không phải do Shun, mà là do một người khác.
Cô gái ấy, hiền lành và dịu dàng như nắng thuỷ tinh nghiêng mình trên phiến lá. Cô gái ấy, trong sạch và thuần khiến như thiên thần. Cô gái ấy, hiền từ và mạnh mẽ đến kì lạ. Và Shun yêu người ấy. Cậu yêu Alice Gehabich.
Alice thích ăn kem. Shun còn nhớ cậu đã từng rất bực bội khi Alice luôn ăn kem vào mùa đông.
“Ăn kem mùa đông sẽ bị cảm đấy, có điên không?” Cằn nhằn
“Nó ngon mà” Mỉm cười “Shun-kun ăn thử không?”
“Không” Lắc đầu
“Ăn đi, ngon lắm đấy” Nghiêng đầu “Mọi người cũng rất thích kem mà”
“Nhưng không ai ăn kem vào mùa đông cả. Trời lạnh thế này” Nhíu mày
“ Thử một chút thôi mà. Nào nào, nói ah xem ~”
“Đ-được rồi… để tôi tự ăn…” Đỏ mặt
Và kết quả của việc ấy là tình trạng của cậu bây giờ. Kem có tính chất gây nghiện, một chân lí mới mà Shun chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình lại nhận ra.
Dường như, Alice cũng cô đơn. Đó có lẽ là lí do tại sao Masquerade lại hình thành trong người cô chứ không phải trong ai khác. Masquerade không cô đơn, chỉ là cậu ta không định nghĩa được từ hạnh phúc. Còn Alice và Shun, họ hiểu được hạnh phúc, nhưng họ không biết cách nắm lấy nó. Bởi xét cho cùng, cả hai cũng chỉ là con người ngốc nghếch và luôn muốn có những thứ mình không bao giờ có được.
- Shun này, kem chảy mất rồi – Ingram nhảy phóc lên ngồi trên vai cậu.
- Hmn… - Shun lơ đãng nhìn cây kem socola đang tan ra trên tay mình. Hình như cậu vừa mất tập trung một chút.
- Cậu đang suy nghĩ gì à?
- Không hẳn… - Cậu đáp khẽ, mắt nhìn đăm đăm cây kem một hồi lâu trước khi cho nó vào thùng rác.
Shun biết, cậu nhớ cô.
Theo như cách người ta gọi, thì đó là bệnh tương tư. Nhưng Shun không nghĩ thế. Cậu chắc chắc không tương tư bất kì ai. Cái kiểu như “Nắng mưa là bệnh của trời, tương tư là bệnh của tôi yêu nàng” Shun rất ghét, gần như là khinh. Shun ghét những thứ tình cảm sến súa như vậy, và Shun biết Alice cũng không đời nào như thế. Cô ấy quá dịu dàng và thuần khiến hơn bất cứ kẻ nào trên thế gian, và tình yêu hai người dành cho nhau cũng đẹp đẽ hơn bất cứ thứ gì, ít ra là Shun nghĩ thế.
Alice có những sở thích kì lạ. Cô thích búp bê giấy, thích ra đường vào trời mưa, thích những thứ đơn giản mà nhiều ý nghĩa, thích ăn kem vào ngày trời lạnh rét. Đôi khi, Alice đi lang thang tìm hình ảnh tượng trưng cho hạnh phúc và dừng lại ngẫm nghĩ về cái cô đơn.
Shun yêu những khi Alice trầm tư như thế. Cô đẹp đến lạ. Vẻ đẹp thanh thoát nhẹ nhàng tựa hồ như sương dần tan trong nắng sớm, mỏng manh như thể chỉ cần chạm nhẹ vào là cô sẽ tan ngay. Shun sợ Alice biến mất. Dù Shun chưa bao giờ thừa nhận, nhưng thâm tâm cậu hiểu rõ thế.
Shun không yêu đơn phương. Cậu biết Alice yêu cậu, nhưng Shun không biết lí do tại sao Alice không nói ra điều đó. Cô làm cậu đôi khi trở nên hoài nghi với những suy nghĩ của mình.
- Cậu lại muốn mua kem nữa à? – Ingram lắc lư người trên vai cậu, khẽ hỏi
Shun chỉ im lặng.
Có lẽ cậu nghĩ về cô quá nhiều, quá nhiều để có thể nghĩ về bất kì điều gì trong cuộc sống của cậu. Cậu nên quên. Nhưng Shun không thể. Cậu biết, cậu không thể làm gì để xua tan hình ảnh cô. Gần như ám ảnh, nửa như tiếc nuối. Cái xúc cảm phức tạp ấy cứ day dứt mãi trong đầu cậu, day dứt mãi không nguôi.
Yêu cô, là quá đủ cho một kiếp.
Shun chần chừ trước một cửa hàng nhỏ, sau đó bước vào. Cậu lướt nhanh qua những dãy hàng hoá và dừng lại trước một tủ kem.
Shun không thích đồ ngọt, cậu thừa nhận thế và mọi người cũng thừa nhận thế. Nhưng, Shun không cho rằng kem nằm trong phạm vi đồ-ngọt-đáng-ghét của cậu. Shun đôi lúc thật muốn ghét bỏ Alice vì đã gán cho cậu cái sở thích kì quặc này.
Shun vớ tay lấy đại một mớ kem, thanh toán rồi nhanh chóng ra khỏi cửa tiệm.
Kem ngọt liệm và lạnh ngắt tan ra trong miệng cậu, buốt tới tận óc. Shun hơi nhíu mày, thở ra dễ chịu. Cậu thích cái lạnh, nó làm đầu óc cậu như đóng băng và cậu chẳng còn cảm nhận được thế giới nữa. Chẳng còn gì ngoài cái cô đơn và trống vắng bất tận. Bảo cô đơn giống như một liều thuốc nghiện quả không sai. Gần như, cậu nghiện thật rồi, và cậu chẳng muốn thoát khỏi nó.
Đứng lặng yên nghe gió thổi và thế giới chìm trong im lặng. Cố chống cự để thoát khỏi cái cô đơn cũng không ích lợi gì. Đã sa vào rồi thì chẳng còn lối thoát nữa, đã im lặng rồi thì làm sao lên tiếng được, đã chết rồi thì cũng sẽ tan vào hư vô. Liệu trên đời này, có ai thật sự cần đến cậu?
Khi cả nhóm phát hiện Masquerade – kẻ thù của họ, chính là Alice – người mà cậu yêu, Shun đã cảm thấy một chút hụt hẫng. Cậu không khóc, không đau khổ, không buồn bã, không cười, chỉ đơn giản là hụt hẫng. Mường tượng như cả cơ thể và tâm hồn rơi tõm xuống một vực sâu không đáy. Rơi, rơi, rơi mãi.
Cậu lẽ ra nên quên cô. Cậu lẽ ra nên ghét cô, căm thù cô, hận cô hay gì đó đại loại vậy. Alice đau vì cô yêu cậu. Shun không thấy Alice khóc, nhưng cậu biết cô rất đau. Vậy mà, tại sao, cậu không thể thoát khỏi nó? Chim trong lòng, liệu có ngày được tung cánh bay lên bầu trời xanh thẳm? Gió bị ràng buộc, liệu có còn là gió tự do?
Cô đơn là tự do. Cậu bị ràng buộc bởi những xúc cảm hỗn độn không đầu đuôi, nhưng cậu vẫn cô đơn. Không ai hiểu nổi cậu, cả người thân, cả bạn bè, cả cô, và cả chính bản thân cậu. Cậu phủ định quá nhiều thứ để khẳng định lại một điều, trên tất cả, cậu chỉ là một kẻ cô đơn.
Shun ngậm cây kem trong miệng, ngước lên nhìn trời. Ước gì cậu có thể bay, để đạt được cái tự do muôn kiếp. Ước gì cậu đến được bên cô, để chìm vào cái cô đơn bất tận chỉ của hai người.
“Không tệ”
“Sao cơ?” Nghiêng đầu
“Ý tôi là kem cũng khá ngon đấy” Hươ hươ cây kem, giọng lạnh lùng
“Tớ đã nói rồi mà” Cười toe “Ăn kem vào mùa đông là ngon nhất”
“Chỉ có người ki quặc như cô mới thấy ngon thôi” Nhăn mặt
“Nhưng cậu cũng mới thừa nhận nó ngon còn gì?” Cười khúc khích
“Ờ thì…” Nhìn bâng quơ “Có lẽ tôi cũng kì quặc như cô”
Hai kẻ kì lạ. Hai kẻ cô đơn. Yêu nhau bằng một que kem ngọt ngào mà lạnh giá.
Một khi đã yêu, thì quá trễ để quay đầu lại.
Shun thở dài, đáng lẽ ngay từ đầu cậu đã không nên yêu cô.
- Tôi nghĩ có lẽ tôi quá sai lầm – Shun thì thầm
- Về chuyện gì? – Ingram thắc mắc
- Về sở thích. Về bản thân. Về tình yêu. Và về cô ta
- Cậu đang tiếc nuối khi đã yêu cô gái đó?
- Chắc vậy – Shun nhếch mép, thở hắt ra thật khẽ
Và Shun lại ăn kem. Vị ngọt lịm tan hoà vào cái cô đơn trống rỗng. Trắng xoá bao trùm thân thể gió và không cho nó bay nữa, giam cầm gió giữa cảm giác lạnh ngắt không tên. Thì ra tình yêu và cô đơn cũng chẳng khác nhau là mấy.
Ăn kem vào mùa đông mới cảm nhận được vị ngon của nó, và cảm nhận được cả cái giá buốt đến tận xương tuỷ, cái cô đơn ngập tràn trong đầu óc. Tách biệt khỏi thế giới và chìm trong không gian riêng của mình, không gian riêng chỉ của cậu và cô, hình thành nên bởi một que kem đầy dịu ngọt.
--End Oneshot 1--
--------------------
Tớ biết là Shun và Alice không cô đơn đến thế, nhưng tớ thích gán cho họ hình ảnh như vậy ah ~ Ban đầu định cho Mas-chan xuất hiện, nhưng vì ý tưởng bị cắt đột ngột nên không viết được TT^TT
Tem là kem socola ~~~
Phong bì là kem dâu ~~~