MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Bakugan Series Oneshot] Mùa

power_settings_newLogin to reply
+12
Helena_Ailen
bemeo045
Hino Asa
Tansho_sfs
Kantono Fuminsho
pee.kool1997
Mizu Lucifer
relic_of_kounat
Saeki Lucifer
Alice xx
Haruko_Alice
Ankh
16 posters

description[Bakugan Series Oneshot] Mùa - Page 2 Empty[Bakugan Series Oneshot] Mùa

more_horiz
First topic message reminder :

[Bakugan Series Oneshot] Mùa

Author: Dark_Dream
Disclaimer: Họ là ai đó là chuyện của họ, với tôi, họ là một và là của nhau
Genres: Tuỳ theo oneshot, chủ yếu là Romance và một chút Angst
Rating: K+
Pairing: Shun Kazami x Alice Gehabich
Note:
- Đầu tiên, đây là series oneshot chỉ dành riêng cho couple ShunAlice, ai không thích xin click back (tớ thích DanShun không có nghĩa tớ không thích ShunAlice)
- Series không được post theo thứ tự các mùa, tớ nghĩ đến các gì sẽ viết đến cái đó, khi nào ra tiếp tớ không biết ‘ ‘
- Oneshot viết chỉ để thoả mãn nhu cầu tự kỉ, phi lợi nhuận, đừng thắc mắc với những gì tớ nói đến trong này
- Tớ biết định nghĩa về “yêu” của mỗi người mỗi khác, vì thế đừng cố mà bát bẻ tớ tha đổi quan niệm về tình yêu hạnh phúc này nọ, chẳng có nghĩa lí gì đâu (vẫn nói dù biết chả có ai rảnh đến mức này)
- Fic chỉ post trên MB và các blog riêng của tớ, ai muốn đem đi đâu làm ơn xin phép ~


--o0o--

Oneshot 1# - Kem mùa đông
“Ăn kem vào mùa đông mới thấy hết vị ngon của nó”

Shun Kazami không mấy khi ăn kem không đồng nghĩa với việc cậu ghét kem. Đôi lúc, người khác cũng có thể bắt gặp cậu đang thơ thẩn trên đường, tay cầm cây kem và nhâm nhi nó với khuôn mặt lạnh tanh như thường lệ. Nhưng, nếu để ý kĩ một chút, bạn có thể thấy cơ mặt cậu ta dãn ra, đôi ngươi lúc nào cũng ánh lên sự nghiêm nghị trở nên hiền hoà hơn và tinh thần cậu ta cũng dường như thoải mái hơn nhiều.

Shun không thích xác định một loại kem, cậu ăn bất cứ thứ gì cậu thích, đơn giản vì nó làm cậu thấy dễ chịu. Cậu thích cái sự lạnh buốt mà nó mang đến, cái vị ngòn ngọt tan ra nơi đầu lưỡi. Theo một cách nào đó, Shun nghĩ, đối với cậu, hạnh phúc đồng nghĩa với cô đơn, mà lạnh thì luôn đi kèm với sự cô đơn ấy. Không hẳn là cậu tự cô lập mình, nhưng cậu chưa từng cảm thấy có ai hiểu được cậu. Giống như những cây kem vậy. Người ta ăn nó thì nhiều, nhưng ít ai bỏ qua vị ngọt mà ngẫm tới cái lạnh giá của nó.

Vào mùa đông, Shun Kazami luôn ăn kem nhiều hơn bình thường.

Điều này dần dần hình thành trong cậu như một thói quen, và rồi gần như thành nghiện. Cứ đến mùa đông, lúc nào Dan và nhóm Brawlers cũng phải tròn mắt nhìn Shun suốt ngày cứ dính lấy cây kem, dù bên ngoài tiết trời đang lạnh cắt da cắt thịt. Đến cả Ingram – Bakugan thân thiết với cậu nhất sau khi Phoenix rời đi - cũng phải ngạc nhiên khi có cảm giác Shun biến thành một con người khác.

Rõ ràng, sở thích ăn kem vào mùa đông thế này không phải do Shun, mà là do một người khác.

Cô gái ấy, hiền lành và dịu dàng như nắng thuỷ tinh nghiêng mình trên phiến lá. Cô gái ấy, trong sạch và thuần khiến như thiên thần. Cô gái ấy, hiền từ và mạnh mẽ đến kì lạ. Và Shun yêu người ấy. Cậu yêu Alice Gehabich.

Alice thích ăn kem. Shun còn nhớ cậu đã từng rất bực bội khi Alice luôn ăn kem vào mùa đông.

“Ăn kem mùa đông sẽ bị cảm đấy, có điên không?” Cằn nhằn

“Nó ngon mà” Mỉm cười “Shun-kun ăn thử không?”

“Không” Lắc đầu

“Ăn đi, ngon lắm đấy” Nghiêng đầu “Mọi người cũng rất thích kem mà”

“Nhưng không ai ăn kem vào mùa đông cả. Trời lạnh thế này” Nhíu mày

“ Thử một chút thôi mà. Nào nào, nói ah xem ~”

“Đ-được rồi… để tôi tự ăn…” Đỏ mặt


Và kết quả của việc ấy là tình trạng của cậu bây giờ. Kem có tính chất gây nghiện, một chân lí mới mà Shun chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình lại nhận ra.

Dường như, Alice cũng cô đơn. Đó có lẽ là lí do tại sao Masquerade lại hình thành trong người cô chứ không phải trong ai khác. Masquerade không cô đơn, chỉ là cậu ta không định nghĩa được từ hạnh phúc. Còn Alice và Shun, họ hiểu được hạnh phúc, nhưng họ không biết cách nắm lấy nó. Bởi xét cho cùng, cả hai cũng chỉ là con người ngốc nghếch và luôn muốn có những thứ mình không bao giờ có được.

- Shun này, kem chảy mất rồi – Ingram nhảy phóc lên ngồi trên vai cậu.

- Hmn… - Shun lơ đãng nhìn cây kem socola đang tan ra trên tay mình. Hình như cậu vừa mất tập trung một chút.

- Cậu đang suy nghĩ gì à?

- Không hẳn… - Cậu đáp khẽ, mắt nhìn đăm đăm cây kem một hồi lâu trước khi cho nó vào thùng rác.

Shun biết, cậu nhớ cô.

Theo như cách người ta gọi, thì đó là bệnh tương tư. Nhưng Shun không nghĩ thế. Cậu chắc chắc không tương tư bất kì ai. Cái kiểu như “Nắng mưa là bệnh của trời, tương tư là bệnh của tôi yêu nàng” Shun rất ghét, gần như là khinh. Shun ghét những thứ tình cảm sến súa như vậy, và Shun biết Alice cũng không đời nào như thế. Cô ấy quá dịu dàng và thuần khiến hơn bất cứ kẻ nào trên thế gian, và tình yêu hai người dành cho nhau cũng đẹp đẽ hơn bất cứ thứ gì, ít ra là Shun nghĩ thế.

Alice có những sở thích kì lạ. Cô thích búp bê giấy, thích ra đường vào trời mưa, thích những thứ đơn giản mà nhiều ý nghĩa, thích ăn kem vào ngày trời lạnh rét. Đôi khi, Alice đi lang thang tìm hình ảnh tượng trưng cho hạnh phúc và dừng lại ngẫm nghĩ về cái cô đơn.

Shun yêu những khi Alice trầm tư như thế. Cô đẹp đến lạ. Vẻ đẹp thanh thoát nhẹ nhàng tựa hồ như sương dần tan trong nắng sớm, mỏng manh như thể chỉ cần chạm nhẹ vào là cô sẽ tan ngay. Shun sợ Alice biến mất. Dù Shun chưa bao giờ thừa nhận, nhưng thâm tâm cậu hiểu rõ thế.

Shun không yêu đơn phương. Cậu biết Alice yêu cậu, nhưng Shun không biết lí do tại sao Alice không nói ra điều đó. Cô làm cậu đôi khi trở nên hoài nghi với những suy nghĩ của mình.

- Cậu lại muốn mua kem nữa à? – Ingram lắc lư người trên vai cậu, khẽ hỏi

Shun chỉ im lặng.

Có lẽ cậu nghĩ về cô quá nhiều, quá nhiều để có thể nghĩ về bất kì điều gì trong cuộc sống của cậu. Cậu nên quên. Nhưng Shun không thể. Cậu biết, cậu không thể làm gì để xua tan hình ảnh cô. Gần như ám ảnh, nửa như tiếc nuối. Cái xúc cảm phức tạp ấy cứ day dứt mãi trong đầu cậu, day dứt mãi không nguôi.

Yêu cô, là quá đủ cho một kiếp.

Shun chần chừ trước một cửa hàng nhỏ, sau đó bước vào. Cậu lướt nhanh qua những dãy hàng hoá và dừng lại trước một tủ kem.

Shun không thích đồ ngọt, cậu thừa nhận thế và mọi người cũng thừa nhận thế. Nhưng, Shun không cho rằng kem nằm trong phạm vi đồ-ngọt-đáng-ghét của cậu. Shun đôi lúc thật muốn ghét bỏ Alice vì đã gán cho cậu cái sở thích kì quặc này.

Shun vớ tay lấy đại một mớ kem, thanh toán rồi nhanh chóng ra khỏi cửa tiệm.

Kem ngọt liệm và lạnh ngắt tan ra trong miệng cậu, buốt tới tận óc. Shun hơi nhíu mày, thở ra dễ chịu. Cậu thích cái lạnh, nó làm đầu óc cậu như đóng băng và cậu chẳng còn cảm nhận được thế giới nữa. Chẳng còn gì ngoài cái cô đơn và trống vắng bất tận. Bảo cô đơn giống như một liều thuốc nghiện quả không sai. Gần như, cậu nghiện thật rồi, và cậu chẳng muốn thoát khỏi nó.

Đứng lặng yên nghe gió thổi và thế giới chìm trong im lặng. Cố chống cự để thoát khỏi cái cô đơn cũng không ích lợi gì. Đã sa vào rồi thì chẳng còn lối thoát nữa, đã im lặng rồi thì làm sao lên tiếng được, đã chết rồi thì cũng sẽ tan vào hư vô. Liệu trên đời này, có ai thật sự cần đến cậu?

Khi cả nhóm phát hiện Masquerade – kẻ thù của họ, chính là Alice – người mà cậu yêu, Shun đã cảm thấy một chút hụt hẫng. Cậu không khóc, không đau khổ, không buồn bã, không cười, chỉ đơn giản là hụt hẫng. Mường tượng như cả cơ thể và tâm hồn rơi tõm xuống một vực sâu không đáy. Rơi, rơi, rơi mãi.

Cậu lẽ ra nên quên cô. Cậu lẽ ra nên ghét cô, căm thù cô, hận cô hay gì đó đại loại vậy. Alice đau vì cô yêu cậu. Shun không thấy Alice khóc, nhưng cậu biết cô rất đau. Vậy mà, tại sao, cậu không thể thoát khỏi nó? Chim trong lòng, liệu có ngày được tung cánh bay lên bầu trời xanh thẳm? Gió bị ràng buộc, liệu có còn là gió tự do?

Cô đơn là tự do. Cậu bị ràng buộc bởi những xúc cảm hỗn độn không đầu đuôi, nhưng cậu vẫn cô đơn. Không ai hiểu nổi cậu, cả người thân, cả bạn bè, cả cô, và cả chính bản thân cậu. Cậu phủ định quá nhiều thứ để khẳng định lại một điều, trên tất cả, cậu chỉ là một kẻ cô đơn.

Shun ngậm cây kem trong miệng, ngước lên nhìn trời. Ước gì cậu có thể bay, để đạt được cái tự do muôn kiếp. Ước gì cậu đến được bên cô, để chìm vào cái cô đơn bất tận chỉ của hai người.

“Không tệ”

“Sao cơ?” Nghiêng đầu

“Ý tôi là kem cũng khá ngon đấy” Hươ hươ cây kem, giọng lạnh lùng

“Tớ đã nói rồi mà” Cười toe “Ăn kem vào mùa đông là ngon nhất”

“Chỉ có người ki quặc như cô mới thấy ngon thôi” Nhăn mặt

“Nhưng cậu cũng mới thừa nhận nó ngon còn gì?” Cười khúc khích

“Ờ thì…” Nhìn bâng quơ “Có lẽ tôi cũng kì quặc như cô”


Hai kẻ kì lạ. Hai kẻ cô đơn. Yêu nhau bằng một que kem ngọt ngào mà lạnh giá.

Một khi đã yêu, thì quá trễ để quay đầu lại.

Shun thở dài, đáng lẽ ngay từ đầu cậu đã không nên yêu cô.

- Tôi nghĩ có lẽ tôi quá sai lầm – Shun thì thầm

- Về chuyện gì? – Ingram thắc mắc

- Về sở thích. Về bản thân. Về tình yêu. Và về cô ta

- Cậu đang tiếc nuối khi đã yêu cô gái đó?

- Chắc vậy – Shun nhếch mép, thở hắt ra thật khẽ

Và Shun lại ăn kem. Vị ngọt lịm tan hoà vào cái cô đơn trống rỗng. Trắng xoá bao trùm thân thể gió và không cho nó bay nữa, giam cầm gió giữa cảm giác lạnh ngắt không tên. Thì ra tình yêu và cô đơn cũng chẳng khác nhau là mấy.

Ăn kem vào mùa đông mới cảm nhận được vị ngon của nó, và cảm nhận được cả cái giá buốt đến tận xương tuỷ, cái cô đơn ngập tràn trong đầu óc. Tách biệt khỏi thế giới và chìm trong không gian riêng của mình, không gian riêng chỉ của cậu và cô, hình thành nên bởi một que kem đầy dịu ngọt.

--End Oneshot 1--


--------------------

Tớ biết là Shun và Alice không cô đơn đến thế, nhưng tớ thích gán cho họ hình ảnh như vậy ah ~ Ban đầu định cho Mas-chan xuất hiện, nhưng vì ý tưởng bị cắt đột ngột nên không viết được TT^TT

Tem là kem socola ~~~
Phong bì là kem dâu ~~~

description[Bakugan Series Oneshot] Mùa - Page 2 EmptyRe: [Bakugan Series Oneshot] Mùa

more_horiz
Fic hay quá đúng y như tính cách của Shun và Alice luôn đó

description[Bakugan Series Oneshot] Mùa - Page 2 EmptyRe: [Bakugan Series Oneshot] Mùa

more_horiz
Fic hay fic hay. Viết tiếp đi bạn. ^ ^
Mà phải gọi bạn là gì nhỉ ? :hoi: Dream-chan được không ?^ ^

description[Bakugan Series Oneshot] Mùa - Page 2 EmptyRe: [Bakugan Series Oneshot] Mùa

more_horiz
Kem-chan, dạo này hay viết fic Shoujo thế *ôm*
Shun và Alice, cả hai đều vô cùng cô đơn như nhau
Ăn kem lạnh vào mùa đông sẽ làm cho đầu như bị đóng băng, Shun thích điều đó nhưng Ann thì không =)) (Nhức đầu chết được =)) )
Chìm lắng vào sự cô đơn, nơi đó, chỉ có một mình. Đấy mới là tự do thật sự nah~ Ann thích điều đó nah~
E hèm! Shun đang tiếc nuối khi đã yêu Alice??? :th27: Vậy là sao? Kết thúc mở à? Cái kết Ann ko hiểu cho lắm (sr, thiếu i-ốt nặng =.=)
Comt nhảm đủ rầu, mong oneshort 2.
*bay ra*

description[Bakugan Series Oneshot] Mùa - Page 2 EmptyRe: [Bakugan Series Oneshot] Mùa

more_horiz
Mình rất thích hành văn của (gọi như thế nào cho phải nhỉ), cộng thêm fic ShunxAlice nữa =>like mạnh

description[Bakugan Series Oneshot] Mùa - Page 2 EmptyRe: [Bakugan Series Oneshot] Mùa

more_horiz
Ầy ~ Mệt ~

Cái này viết trong lúc tự kỉ nặng nề ~ Dạo này tâm trạng mình thật là quá ổn quá đi mà ~

Nếu vì cái trước mà nghĩ cái này là shoujo lãng mạn thì lầm rồi đó nha ~ Càng về sau nó càng tự kỉ và đậm chất yandere đó mà ~ Chỉ có điều không có máu me thôi ~

Sẽ viết từ từ những fic khác nữa ~ Viết xong hết rồi nghỉ ngơi dài ngày ah ~

----------------

#Oneshot2: Mưa mùa hạ
“Mưa mùa hạ không chỉ là mưa, mà còn là tình yêu đó”


Alice Gehabich thích mùa hạ, trong khi Shun Kazami thì không.

Một trong những lí do khiến Shun không chịu đựng nổi mùa hạ là thời tiết thất thường của nó. Đôi khi, thời tiết ngày hạ đang vô cùng oi bức đến nổi người ta cảm thấy cảnh vật trước mắt đang nhoè đi và bản thân như đang tan ra khi ánh nắng gay gắt xuyên qua cơ thể, rồi đột ngột sau đó lại là một cơn mưa bất chợt đổ đến, trút xuống mặt đất từng làn nước nổi bọt trắng xoá, làm người ta giật mình không tìm được chổ trú.

Và trên hết, Shun rất ghét mỗi khi vô tình bắt gặp Alice đứng dưới cơn mưa, không ô không mũ, với ánh mắt không rõ cảm xúc hướng về nơi xa xăm nào đó giữa màn mưa.

Shun lặng lẽ bước đi giữa dòng người đổ xô trên phố, cố tìm một chỗ râm mát nào đó để tránh cái nắng đang đổ xuống đầu cậu. Shun không nghĩ mưa sẽ đến lúc này, ít nhất thì dự báo thời tiết tối hôm qua đã nói như thế. Cậu không phải dạng người để tâm đến thời tiết, nhưng phòng bị một chút vẫn tốt hơn.

Ingram cuộn tròn người trong túi áo cậu, chốc chốc lại ló cái đầu bé tí của nó ra ngó nghiêng quan sát xung quanh, rồi lại nhìn lên biểu cảm lạnh lùng cố hữu trên gương mặt cậu con trai tóc đen xinh đẹp. Đôi mắt hổ phách vẫn nghiêm nghị như thường lệ, nhưng Ingram dường như có thể cảm nhận được có chút thay đổi tận sâu nơi đáy mắt ấy.

Shun đang nghĩ về Alice, cô gái tóc cam đầy dịu dàng mà cậu đã yêu.

Shun tấp vào mái hiên của một cửa hàng tiện lợi. Đưa tay quệt mồ hôi trên trán, Shun chỉnh lại chiếc áo sơ mi trắng với viền cổ màu xanh đã trở nên xộc xệch khi cậu chạy. Tiếng thở hắt đầy khó chịu thoát ra từ con người vẫn cố giữ vẻ lãnh cảm của mình.


“Shun-kun, chào cậu” Cô gái mỉm cười với chiếc ô màu cam nhạt trên vai

“Là cô à? Có chuyện gì không?” Đáp lại lạnh lùng

“Đón cậu” Cười hiền. Chìa ô.

“Cô rảnh rổi quá đấy, tôi tự về được rồi” Xua tay. Lạnh lùng bỏ đi.

Đằng sau bóng dáng đang khuất dần của người con trai với dáng cao gầy, là cô gái xinh đẹp với nụ cười nhạt và đôi mắt nâu trong vắt.

Cứ như cô đơn.



Shun tặc lưỡi. Cậu vốn định trú ở đây một lúc, nhưng bất giác chẳng hiểu tại sao cậu lại không muốn nữa, và nhanh chóng rảo bước về nhà.

Shun bị ám ảnh bởi quá khứ. Bị ảm ảnh bởi cô. Alice hiện về trong kí ức Shun đôi lúc lại vô cùng rõ nét như thể cô đang đứng trước mặt cậu vậy, nhưng lại đứng giữa màn mưa nhoà nước. Mái tóc cam dính bết lại, rủ xuống hai bờ vai. Mưa trượt dài trên gương mặt thanh tú và đôi mắt trong vắt như pha lê, tưởng chừng như hai hàng lệ dài đang rơi ra từ cặp mắt ấy. Đầy ám ảnh.

Mưa là thứ tẩy sạch ô uế trên trần gian. Vậy với một con người không chút tạp niệm như Alice, mưa có thể tẩy sạch cái gì?

Hay là tẩy mất sự tồn tại của cô ra khỏi thế giới?

Vì thế giới này là một nơi chứa đầy giả dối, những thứ quá trong sạch và đẹp đẽ như thế thật sự không thích hợp chút nào.

Shun không nghĩ bản thân cậu là một người tốt. Cậu không phải kiểu người rảnh rỗi đến mức thấy chuyện bất bình là ra tay giúp đỡ như những vị anh hùng xuất hiện trên các bộ phim và câu chuyện. Cậu đơn thuần chỉ là một con người bình thường, xem việc tập luyện nhẫn thuật và chiến đấu với cương vị một brawler như một nghĩa vụ, phần cũng vì yêu thích, không phải vì muốn bảo vệ thế giới hay cái gì tương tự vậy. Shun không phải anh hùng, càng không phải một đứa trẻ thuần khiết như pha lê.

Shun không biết Alice có thật sự trong sáng như bề ngoài hay không. Nhưng ít ra trong mắt cậu, Alice vốn dĩ không thuộc về thế giới này.

Shun còn nhớ cậu đã từng rất hay bỏ quên ô và gặp những cơn mưa bất chợt kéo đến. Mưa giăng trắng xoá cả mặt đường, đổ ập xuống những giọt thuỷ tinh như thể ông trời đang muốn trút hết gánh nặng trên vai mình xuống nhân trần. Mưa chạm vào mặt đường, vỡ tan thành ngàn mảnh với màu trắng đục ngầu, xoá nhoà cả một khoảng kí ức mơ hồ của Shun. Cậu chỉ nhớ rõ nhất trong những cơn mưa ấy, là người con gái luôn rất dịu dàng đến bên, đưa ô cho cậu. Dù cậu có tử chối bao nhiêu lần đi nữa, thì cô vẫn luôn đến bên cậu vào những ngày mưa như thế.

Cậu thật sự không hiểu làm cách nào Alice luôn tìm thấy cậu, cứ như một Vũ đồng nữ nhìn rõ mọi thứ trong ngày mưa.

Và nụ cười của Alice luôn dịu dàng đến mức Shun đôi lúc lại thấy nhói lòng.

Cứ như Alice sẽ tan hoà vào mưa.

Shun thầm ước, hoặc cô đừng bao giờ tồn tại, hoặc đừng thuần khiết đến thế. Nếu Alice giống như những cô gái khác, có ghen tuông, có ích kỉ, có độc ác, có tạp niệm vấy trong tâm hồn, hoặc ít nhất là có giả tạo, thì Shun hẳn đã không ghét mưa đến thế.

Cái duy nhất mà Alice có, là cô đơn.

Ngẫm lại thì, có khi điều mà Shun sợ chính là một ngày phát hiện ra tất cả sự thuần khiết đó là do Alice dựng nên. Cậu đã bị thu hút bởi đôi đồng tử màu nâu trong vắt ấy, bị mê hoặc bởi sự chân thật đến rợn người ấy. Cả trong cơn mơ, cậu nhìn thấy Alice mà tưởng như nhìn vào một tấm gương, sáng bóng không chút tì vết. Soi vào đấy, Shun nhận ra con người cậu thật chẳng như nhiều người nói.

Shun chưa bao giờ bảo cậu là người tốt.
Shun thật sự không phải một người tốt.

Cậu chỉ đang thực hiện nhiệm vụ của mình.

Nếu mưa đem Alice đi, thì Shun hi vọng mưa sẽ để cậu lại. Dù cậu yêu cô, nhưng Shun không thể kềm lại được sự sợ hãi của mình. Nói đúng hơn là hoài nghi. Shun hoài nghi về bộ mặt thật của cô gái tóc cam rất đẹp ấy. Shun không nhớ cậu đã nghĩ thế nào khi biết Masquerade chính là Alice. Cậu biết Masquearde có suy nghĩ riêng của cậu ta, và cậu ta cùng Alice giống như hai cá thể tồn tại độc lập nhưng cùng một chủ thể. Nhưng, Shun mong muốn chí ít thì một phần của Masquearde cũng là Alice. Như thế, mọi chuyện sẽ rõ ràng, Alice sẽ không phải là viên ngọc trong suốt và vô cùng đẹp đẽ, và Shun sẽ biết được cậu có thật sự yêu cô hay không.

Với Shun, tình yêu của cậu và Alice là một điều rất mơ hồ, nhưng cũng vô cùng rõ ràng.

Rõ đến mức đôi khi Shun nhầm tưởng đó là một bức tranh được vẽ nên, y tạc như thật nhưng vẫn là giả.

- Shun này, trời sắp mưa rồi…

Ingram đã ngủ say tự lúc nào không biết. Nó đã mơ thấy gì mà lại nói về mưa như thế?

Shun nhìn vào túi áo mình, khoé môi đột nhiên kéo thành một nụ cười vô nghĩa. Đôi mắt hổ phách khẽ khép lại, tiếng thở dài nhẹ nhàng thoát ra. Shun đưa tay quệt mồ hôi trên trán mình, làn da trắng của cậu dưới sức nóng của mặt trời đỏ dần lên. Bỏng rát.

Shun Kazami vẫn thích nắng hơn mưa.


“Shun-kun này, mưa sẽ rửa trôi thế giới đấy” Đung đưa người. Mỉm cười.

“Hmn?” Ngừng đọc sách. Nhìn. Tiếp tục đọc.

“Vũ đồng nữ sẽ mang mưa cuốn tất cả những thứ dơ bẩn ra khỏi nhân gian” Đưa tay ra trước. Nghiêng đầu.

“Thế gian toàn là giả dối thôi, không rửa nổi đâu” Trả lời. Không nhìn lên.

“Không đâu. Mưa sẽ rửa trôi hết đấy. Cả thế giới sẽ biết mất trong mưa”

Im lặng.

Cười.

“Và cuối cùng Vũ đồng nữ cũng chỉ còn một mình”

“Cô không phải Vũ đồng nữ” Nghiêm túc. Hổ phách và nâu giao hoà.

“Đúng. Không phải Vũ đồng nữ, chỉ là Alice thôi, nhỉ?”

Không có tiếng trả lời.



Rốt cuộc, nếu có rửa trôi, mưa sẽ đem Alice về trời, và dìm cả thế gian vào đáy địa ngục. Con người vấy bẩn vốn dĩ không xưng đáng để được lên thiên đường.

Liệu Thiên Chúa có đồng ý tha tội cho cả nhân gian này không, khi mà con người đã phản bội lại tình yêu của Người?

- Ah… Mình thật sự rất ghét mưa.

Shun ngừng lại trước cổng nhà, đôi mắt hổ phách lạnh lùng nhìn đăm đăm vào bầu trơi xanh ngắt cô đọng. Cứ nghĩ đến việc mưa sẽ bất chợt rơi xuống từ những khối đặc sệt trắng toát đến đáng tởm ấy, Shun chỉ muốn phá nát bầu trời.

Liệu Alice có biết được không, rằng cơn mưa mà cô yêu làm cho cậu đau đớn đến dường nào?
Liệu Alice có biết được không, rằng đôi mắt trong sáng hơn pha lê của cô làm cậu rơi vào hố sâu không lối thoát?
Liệu Alice có biết được không, rằng cậu sẽ níu giữ cô lại nhân gian dù phải trả giá cả cuộc đời này?

Vũ đồng nữ mang mưa rửa trôi thế giới.
Nhưng bản thân cô lại không rửa trôi được mình.
Cuối cùng chỉ còn lại mình cô trên thế giới.

Và Shun
Không tượng trưng cho con người
Không tượng trưng cho anh hùng
Và Alice
Chỉ là Alice thôi

Sẽ bên nhau kể cả khi thế gian tuyệt diệt

.
.

Bầu trời ngày hôm đó, đã không mưa.

--End Oneshot 2--
-------------

Lần này tem và phong bì mọi người tự định đoạt ~

Cần một người làm beta-reader cho mình ~

Ủng hộ mình đi nha ~ Không là mình đau lòng lắm lắm luôn đó ~ [Cười]

description[Bakugan Series Oneshot] Mùa - Page 2 EmptyRe: [Bakugan Series Oneshot] Mùa

more_horiz
tem ~~
muội muội ời ~~ huynh ghen đấy ~~
lâu lâu không thấy viết mà tay nghề chẳng hụt ~~ từng câu chữ của muội vẫn ma mị đầy ẩn ý như thế ~~ nhẹ nhàng thanh thoát tựa những nốt nhạc vô hình, tưởng như có thể dễ dàng tiêu tan khi chấm dứt, nhưng không ~~ nó đã thấm sâu vào tâm trí kẻ đọc mất rồi ~~ không biến mất dễ dàng được đâu ~~

*smile*

description[Bakugan Series Oneshot] Mùa - Page 2 EmptyRe: [Bakugan Series Oneshot] Mùa

more_horiz
hum nói thế nào bây giờ nhỉ ~
cả hai fic đều có chung một tâm trạng
nó khiến tâm hồn mình lặng lại, nhẹ đi, không còn suy nghĩ đến bất cứ chuyện gì nữa ~
Giọng văn nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc~
Giọng văn mà mình kết nhất, là giọng văn mà mình đang cố hết sức để đạt đến dù kết quả vẫn chưa có gì ~
Ara ~ có lạ không nhỉ, khi mà mình kết Tragery, Angst ~ mình thực sự kết giọng văn đặc biệt trong những fic ấy~
Oya ~ hình như comt lạc chủ đề mất rồi ~
Xem nào tình cảm trong cả hai fic đều
là một điều rất mơ hồ, nhưng cũng vô cùng rõ ràng.

nó thực sự phù hơp với cả hai nhân vật này ~
mình không thích lắm, việc Shun và Alice trở thành một đôi rành rành ra đấy, tình cảm cũng rõ ràng, chẳng còn gì để chối cãi nữa. Mình tuy là fan của Shunice thật nhưng cũng chỉ thích hai người họ....
Tuy rằng yêu đôi lúc là phải rõ ràng, phải được tỏ lộ qua môi miệng, nhưng... điều đó không có nghĩa là lúc nào cũng phải nói, đôi khi tình yêu chỉ có thể cảm nhận trong im lặng.

Nya ~ viết chán chê rồi đọc lại mới thấy nó nhảm ~
mong Kem-chan đừng giận khi đọc những dòng này nhé ~
Đợi fic mới của bạn ~~~

description[Bakugan Series Oneshot] Mùa - Page 2 EmptyRe: [Bakugan Series Oneshot] Mùa

more_horiz
Hình như cái lần đầu tiên mà evil đọc cái này cũng phải gọi là lâu lắm rồi ấy nhể. Nhưng mà...ừm thì thôi. Chờ đợi là hạnh phúc mà. Com đây

Tổng hợp của tất cả các oneshort ở đây đều là của Shun và Alice (ờ thì tác giả đã nói rồi) và đọc hai oneshort đầu tiên toàn kết thúc (có lẽ là mở), lại buồn. Nghe nó cứ sao sao ấy nhỉ. Mông lung, nhẹ nhàng, lắng đọng, không ồn ào và... buồn. Xoay đi xoay lại có mỗi từ buồn (evil bí từ rồi). Giọng văn nghe... bí ẩn thế nào ấy nhỉ. Đọc truyện thấy nội tâm nhiều hơn giao tiếp, nhất là nội tâm của Shun. Alice xuất hiện trong lòng Shun như một hoài niệm, một nỗi ám ảnh, hay một ảo ảnh... âm thầm lặng lẽ nhưng chiếm một vị trí khá lớn. Chuyện tình cảm của hai người thấy nó mơ hồ ghê.

Thế đấy, hết từ ngữ để com cho tác giả rồi. Có nhiêu đó thôi. Thông cảm cho evil.

description[Bakugan Series Oneshot] Mùa - Page 2 EmptyRe: [Bakugan Series Oneshot] Mùa

more_horiz
Cái mà mình thấy là sự đào sâu vào nội tâm nhân vật của bạn, bạn có thể nhìn thấy những góc cạnh mà người ta phải để ý thật kĩ, bạn cũng có thể tìm ra những điều mà người ta không nghĩ tới, hoặc, cách bạn đặt mình vào nhân vật rất tốt
Cái cách mà Shun nghĩ về Alice, từ oneshort1 tới oneshort2, tất cả đều bao trùm trong nỗi buồn. Có vẻ như thật cô đơn
Shun cô đơn, và Alice cũng cô đơn. Cái cô đơn của họ không giống nhau, nhưng phần nào khiến họ hiểu nhau. Và bạn, thì đi sâu vào cách họ nghĩ về nhau (mà thực tế thì chỉ có Shun nghĩ về Alice thôi nhỉ^^)
Mình chú ý cái cách bạn đưa Ingram vào trong oneshort này. Thường thì Bakugan bên Shun sẽ là Phoenix, vì cô ấy đóng vai trò rất quan trọng với Shun, và cũng là bakugan rất hiểu Shun, còn Ingram, có vẻ không hiểu Shun bằng cô ấy, và cũng không gắn bó với Shun bằng cô ấy.
Trong này, bạn không nhắc tới Phoenix, bỗng nhiên khiến mình cảm thấy như trong Shun, ngoài Alice, vẫn còn 1 thứ khiến anh đau lòng. Thật không liên quan nhỉ>.<

Mong chap mới của bạn

description[Bakugan Series Oneshot] Mùa - Page 2 EmptyRe: [Bakugan Series Oneshot] Mùa

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply