Ànà,thank Mizu nhiều lắm nà!
Chap mới đây. Dạo này không viết nên lời văn của mình còn thô hơn trước. Mong mọi người thông cảm. *cười *
Chap 2.2 (tiếp)
-ÁÁÁAAAAAAA!!!!!
Mira hét lên. Cùng lúc tay quơ lấy cây chổi ném thẳng về phía trước. Hành động vô thức trong lúc vật sáng chói nằm sát mái tóc cam long lanh...mồ hôi.
"Bốp"
-Ui da! Chơi gì kì vậy?
Trúng rồi. Mắt nhắm mắt mở, Mira nhướng người ngồi dậy.Đôi tay gầy bám sát tường.
Sau tiếng "bốp" là...giọng nói của một đứa con trai. Phải,nó phát ra từ chỗ của "hắn". Nghe quen quen. Kệ,có vẻ hắn ta đang đau. Phải đi báo cảnh sát.
Ý nghĩ sáng loá trong đầu óc,nhưng mù mịt trong hành động. Điện thoại di động của Mira đang nằm dưới chân hắn. Xung quanh thì tối om. Và điều quan trọng hơn là hắn đã ngồi dậy và cô không tài nào nhúc nhích được.
Nghẹt thở.
Áp sát.
Hắn...đối diện với khuôn mặt sợ hãi,mất hồn không chút sinh khí của đức con gái mắt mèo ấy.
Sáng.
Mắt mèo nhắm tịt lại.
Cái thứ ấy giáng xuống.
Không thể làm gì nữa. Không thể. Ba...mẹ ơi! Anh Keith!!! Khôngggg!!!
"Phụp"
"...Trong giây lát,hình ảnh cậu bạn nhỏ của tôi bỗng hiện về. Cậu ấy đang mỉm cười với tôi. Có phải...tôi đã chết rồi không?"
-Em làm cái gì mà như thằn lằn đứt đuôi vậy hả?
Ủa,giọng nói đó? Là anh hai.
Mira từ từ mở mắt. Có ánh sáng đột ngột làm đôi mắt xanh khó chịu. Nhấp nhấp hàng mi,cô nhìn.
Đây là nhà mình mà,chẳng lẽ mình chưa chết sao?
"CỐP"
-Ui da,đau! Làm cái gì vậy hả?
Mira nhăn mặt,xoa đầu. Có một thứ gì đó bằng kim loại cứng cốc vào đầu cô. Đau. Nhưng nó kéo cô về hiện tại.
Phía trước cô...một bóng người.
Không phải chứ? Anh hai?
-Anh.,anh...sao anh ở đây vậy? Vừa nãy....ÁÁÁÁÁÁÁ! ANH BỊ LÀM SAO VẬY???
Mira hét lên kinh ngạc. Sao anh cô lại có những vết bỏng chứ?
-Em sao vậy,cái này hả?_Keith vừa nói vừa chỉ vào "vết bỏng "khắp người_Giống bị bỏng lắm đúng không, thực ra chỉ là kem dưỡng da thôi.(ối trời ơi! )
Keith nói một lèo,trong khi Mira thì chăm chú nhìn,miệng mở to hết cỡ vì sock. Bỗng đôi mắt mèo nhìn vào mắt anh Keith,khó hiểu và lo lắng. Mắt anh Keith màu đỏ. Anh hai.
-Ơ,anh,mắt anh đỏ quá! Phải anh bị đau mắt đỏ không? Để em coi!
Vừa nói, cô vừa tiến lại gần người anh mình. Cô muốn xem anh có đau không.
-À,không! Mụn gỗ lúc cưa...à,đau mắt đỏ bình thường ấy mà,không sao! Em đừng lo.
Keith xoa đầu em gái mình,dụi dụi mắt. Mira thấy nhói trong tim.
Ơ,khoan đã! Mắt đỏ,toàn thân có "vết bỏng". Có lẽ nào? Anh Keith là hắn sao? Chính xác.
Mira nghĩ thầm. Cục tức to đùng hiện ra trên mái tóc cam kia.
3s sau...
-Anh à,THẾ LÀ THẾ NÀO HẢ ??! TẠI SAO ANH Ở NHÀ MÀ LẠI KHÔNG LÊN TIẾNG LÚC EM
GỌI? ĐÃ THẾ LẠI CÒN TẮT HẾT ĐIỆN ĐI HẢ? CÒN NỮA,LẦM LẦM LÌ LÌ TIẾN LẠI GẦN EM LÀ SAO? HẢ? ANH GIẢI THÍCH ĐI!
Một tần số kinh khủng nứt tường,đổ vách. Nhưng nạn nhân của tiếng hét này lại chẳng hề gì. Thì ra tai gắn sẵn bông gòn!
Đã quá quen với những tình huống như vậy,Keith có vẻ bình tĩnh và dũng cảm khi đối diện với cô em gái hung dữ của mình.
-Bình tĩnh em gái! Từ từ anh giải thích.
Thì ra là như vầy. Lúc Mira mở cửa vào nhà,lúc đó cúp điện nên không bật đèn. Vì chán quá nên Keith rút điện thoại ra,cắm tai nghe vào và...nghe.
Buồn miệng, anh chàng lấy hộp sốt cà chua ra ăn. Nằn trên ghế sôfa,đắp chăn lại,nghe nhạc,ngấu nghiến đồ ăn! Còn gì tuyệt vời bằng!
Hây,đang ăn thì Mira mở cửa. Anh chỉ thấy ánh sáng mờ chứ không nghe rõ gì lắm. Đúng lúc đang chuẩn bỉ ăn nốt tí sốt cà chua còn lại thì cô nàng rọi đèn ở đt làm anh chàng giật mình,đổ hết sốt ra chăn.hưc.
Tai phone gỡ ra,nghe tiếng mira gọi,anh vội vàng ngồi dậy,không ngờ chân dẵm phải chăn và...té rầm xuống nền nhà.
Còn mọi chuyện về sau thì chắc ai cũng đoán được.
Còn vật sáng loá ấy chính là cái muỗng để anh
chàng ăn sốt và dùng để...gõ đầu Mira! -_-!
o0o
Một hồi lắng nghe anh hai mình luyên thuyên,Mira đã dần hiểu ra mọi chuyện.
Một tí sợ hãi.,lo lắng...cô độc hoà theo nước mắt ăn sâu vào trong lòng cô.
Trong một phút tuyệt vọng,cô đã nhớ lại về ngày ấy...
1 phút im lặng trôi qua,không khí thật căng thẳng.
Ai cũng có thể thấy rõ sự tức giận của Mira. Nhưng không, cô im lặng và chôn chặt trong lòng.
-Anh hai,em đi nấu cơm. Tí nữa em có việc phải đi. Khoảng tối mới về. Anh ở nhà nha!
-Em đi đâu ?
-À,giải quyết một số việc ấy mà.
End chap 2.2
đôi lời mình muốn nói. Vì dạo này có nhiều tưởng nên có thể fic về AcexMira sẽ rất dài.