MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

description[Oneshort] Race-tin flash & Dash / Kí ức ngày mưa Empty[Oneshort] Race-tin flash & Dash / Kí ức ngày mưa

more_horiz
Tittle: Kí ức ngày mưa
Author: Tsubasa Kumiho
Gerne: SA/Ya, sad
Character: Hắc Kiếm (Sword), Lý Việt Minh (Mike), Điền Nghĩa Phong (Tommy), Lăng Vân (Cloud)
Pairing: Sword x Mike, Tommy x Cloud, hint Tommy x Sword x Cloud
Note: thực sự ta cũng không có ý định post lại, nhưng theo ý muốn của 1 vài mem, nên giờ thì, nó đã chính thức được ghi danh bên nhà mới *cười* và còn 1 điều nữa là fic viết cách đây đúng 1 năm rồi, nên đừng hỏi vì sao nó chán


Cậu lúc nào cũng ở bên tôi, và thực hiện mọi điều tôi ước muốn...

Kể cả khi nó đi trái với nguyện vọng của cậu...

Tôi đã không nhận ra, rằng mình luôn quá ích kỉ...

Làm tổn thương cậu quá nhiều...

...
Mấy hôm nay trời nổi dông bão, mây đen phủ kín cả bầu trời, cứ như không có một tia nắng nào có thể lọt qua vậy. Gió nổi lên, hất tung mọi thứ, thổi bay những chiếc lá yếu ớt trên thân cây nhỏ bé co quắp nứt nẻ đầy vết sẹo. Và chợt kia, nếu để ý, có thể thấy thấp thoáng nơi khung cửa nhà ai một con hình nhân cầu nắng.

Dưới đường, một cậu bé màu đen đang bước đi trên phố một mình. Người ta gọi cậu như thế, chỉ vì họ thấy lúc nào trang phục của cậu cũng là màu đen, tóc cậu màu đen, tên cậu cũng mang hơi hướm một cái gì đó màu đen. Nhưng, bản thân cậu cũng tự gọi mình là màu đen, vì rốt cuộc thì cuộc đời cậu cũng chẳng có chỗ cho một tia nắng nhỏ.

Chính cậu đã treo con hình nhân ấy.

Phải, cậu biết mình thật ngốc, rằng một con hình nhân bé nhỏ ấy thì thay đổi được điều gì việc nắng-mưa đã được trời quyết định.

Nhưng, cậu ghét mưa.

Mưa làm cậu lạnh, mưa làm cậu ướt, mưa làm cậu cô độc.

Trời đã bắt đầu mưa. Làn nước trong trẻo lạnh buốt rơi xuống toàn khu phố, làm ướt cả người cậu. Cậu vẫn đứng im, lặng người dựa người vào tường, mặc cho cơn mưa đang hành hạ cõi lòng mình.

Thường thì, chắc chắn sẽ có một cậu bé đến đây che ô cho cậu. Tuy cái ô nhỏ ấy có thể không đủ che hết cho cả hai, nhưng chẳng bao giờ cậu thấy lạnh, chẳng bao giờ cậu thấy mình bị ướt, chẳng bao giờ cậu thấy cô độc. Ở bên cạnh cậu bé ấy, cậu bé thấp hơn mình nửa cái đầu với mái tóc mượt mà mang màu sắc của bầu trời cao vời vợi, đôi mắt xanh thẳm màu lam dưới cặp kính nhỏ, cậu chẳng bao giờ bị mưa làm khó cả.

Nhưng...
...
Mưa...

Tôi nhớ là...

Chuyện ấy xảy ra...

Cũng vào một ngày mưa..
.

Cậu ngước nhìn lên trời cao, để mưa xối vào mặt mình, trong đầu chỉ vẻn vẹn một ý nghĩ.

Sao mà ghét mưa thế nhỉ?

Mưa cũng ghét tôi, mà nó cứ đến là sao?

Nó cứ làm tôi không thể quên...

Những kí ức không muốn nhớ lại...


----o0o----

Ngày ấy, mưa bão lớn lắm. Ngoài đường không một bóng người, tất cả đều trốn tránh cơn mưa bằng cách thật nhanh trở về căn nhà ấm cúng. Trời đã tối mịt, mà thứ ánh sáng duy nhất còn sót lại là ánh đèn mờ ảo dưới làn nước mưa.

Tôi và cậu giận nhau.

Cũng chẳng nhớ lí do vì sao nữa...

Chỉ biết là...

Bọn tôi đã không gặp nhau mấy ngày rồi...


Ngoài đường phố vắng vẻ, xuất hiện hai cái ô nhỏ, một cái màu đỏ, một cái màu lam nhạt.

- Hắc Kiếm đi đâu rồi không biết...! - cậu bé cầm ô màu lam, với mái tóc xoăn màu lục nhạt trên đôi mắt xám đục, đã bắt đầu sốt ruột vì lo lắng.

- Lý Minh cũng biệt tăm! Bực mình quá đi mất! - cậu bé cầm ô màu đỏ, với mái tóc cùng màu đội mũ lưỡi trai và cặp mắt nâu đỏ, vốn tính tình nóng nảy và không có thói kiên nhẫn, mặt hầm hầm nói.

- Thôi đi Vân! Mưa thế này, hai cậu ấy ở một mình mà ốm thì làm sao? Chẳng lẽ cậu không quan tâm đến bạn bè mình sao?

- Đâu có... Cậu biết tính tôi mà, Nghĩa Phong... Tôi không giỏi kiên nhẫn...

Nói đến đây, cả hai liền im bặt lại.

Vì họ thấy Minh.

Minh đang ngồi dựa vào chân tường, quần áo đầu tóc đều đẫm nước mưa. Mắt cậu mờ đi và đỏ lên, đong đầy những giọt nước mắt đang cố kìm nén mà không được. Nước mắt cậu long dài trên má, trên nước da trắng nhợt nhạt của cậu, hoà lẫn với những giọt nước mưa trong veo.

- Cậu đến xem Minh thế nào, để tôi đi tìm Hắc Kiếm.

Nghĩa Phong lẳng lặng nói, rồi quay gót bước đi trong làn mưa trắng xoá mù mịt. Gió thổi mạnh, làm Vân phải giữ chắc chiếc ô nếu không muốn nó bị bay mất, cố căng mắt nhìn theo bóng Nghĩa Phong, cho đến khi nó hoàn toàn biến mất vào con đường đầy mưa đã bị bóng tối bao phủ.

Vân chạy đến chỗ Minh, lấy cái ô của mình che cho Minh, nói với Minh, cười với Minh. Vân muốn hỏi cậu bạn rõ ràng mọi chuyện, và muốn an ủi rằng mọi chuyện đã qua, nhưng chẳng ích gì.

Minh vẫn im bặt, mắt nhắm nghiền lại, với những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi. Dù cho có được Vân che ô, nhưng, Minh vẫn thấy lạnh, Minh vẫn thấy ướt, Minh vẫn thấy cô độc...

oOo

Thâm tâm tôi muốn gặp lại cậu, nhưng chẳng hiểu sao hai bàn chân tôi như bị đông thành đá.

Tôi không thể lê bước, không thể đi đâu và làm gì, cứ đứng đó mặc cho mưa gió ầm ầm.
Chắc cậu giận tôi lắm... phải không Minh?...


Nghĩa Phong vẫn một mình một ô, chẳng bận tâm đến thứ không khí lạnh buốt đang cứa vào da thịt mình. Làn mưa làm không khí như loãng dần, khiến cậu khó thở vô cùng. Cậu ho mấy tiếng, hơi lạnh phả ra từ cổ họng cậu. Chắc cậu ốm đến nơi rồi, nhưng sao có thể bỏ mặc bạn bè trong một đêm mưa gió thế này chứ?

Rồi, khi dừng lại nghỉ chân, cậu đã thấy một bóng người. Cái bóng cao cao gầy guộc trong bộ đồ dài đen, đúng là Hắc Kiếm rồi. Nghĩa Phong chạy thẳng một mạch đến đó, tay cầm ô hướng lên che cho cái thân ướt sũng của Hắc Kiếm, nói:

- Cuối cùng cũng tìm được rồi! Cậu đã ở đâu vậy?

Thở dài một tiếng nặng nhọc, Kiếm nói:

- Chẳng quan trọng đâu.

Rồi cậu định cứ thế đi. Nghĩa Phong vội túm tay cậu lại, vẻ mặt nghiêm túc nhưng cũng vô cùng lo lắng:

- Sao lại không chứ?? Tôi không biết giữa cậu và Minh đã có chuyện gì... nhưng... – Phong nuốt nước bọt, như cố ném đi cái gì đó đang làm cổ họng mình nghẹn lại - Nhưng... hãy tha thứ cho Minh... Minh đã khóc, khóc nhiều lắm... Cậu cũng rất buồn mà, phải không?

Hắc Kiếm vẫn không nói một lời nào, chỉ lẳng lặng quay đi như muốn gạt những lời ấy sang một bên. Phong nhận ra, vẫn tiếp tục thuyết phục một cách bất lực:

- Xin cậu đấy... Hãy chấm dứt chuyện này đi... Tôi không muốn thấy bạn mình phải đau khổ nữa...

- Minh và Vân là bạn cậu, còn tôi thì không.

Phong hụt hẫng.

- Nhưng... tại sao...?! Cậu không coi tôi là bạn ư?!...

Kiếm lại thở dài.

- Vậy không phải chocolate của cậu và Vân đã có trong tủ đồ của tôi vào ngày 14/2 đó sao?

Phong giật mình.

- Cậu... cậu biết là của tôi và Vân sao...?...!

- Phải. Cậu và Vân đều phải lòng tôi, đúng chứ? Như vậy thì không thể coi là bạn.

Phong im lặng.

- Tôi vẫn chưa có khi nào được đền đáp những tình cảm của cậu.

Tay Nghĩa Phong bị kéo giật mạnh lại, khiến cậu làm rơi cái ô xuống đất. Cậu ngỡ ngàng, nét mặt ửng lên lộ rõ vẻ ngượng ngùng. Kiếm ôm ghì cậu lại, hôn thật sâu lên môi cậu. Kiếm làm lại lần nữa, làm lại lần nữa, như đang tạo ra luồng khí lạnh buốt tận xương tuỷ bao chặt lấy Phong. Và dường như, Phong không thể chịu nổi sức ép của luồng khí ấy nữa, liền đẩy Kiếm ra, trán toát đầy mồ hôi.

- Hắc Kiếm... Sao cậu lại làm thế?...

Nghĩa Phong vội che miệng mình lại, mãi mới có thể thốt lên được mấy tiếng.

- Chẳng phải chính cậu cũng muốn thế sao?

Phong giật nảy mình. Tim cậu đập thình thịch, cứ như muốn nổ tung.

- Điều... Điều đó có thể đúng... Nhưng... cậu có nghĩ đến cảm nhận của Minh... nếu cậu ấy vô tình thấy được điều này không?? – Phong bắt đầu nấc lên, lệ bắt đầu tuôn – Minh sẽ bị tổn thương nhiều lắm đấy... Cậu có quan tâm đến điều đó không hả??

Mưa vẫn rơi.

Mưa rơi tí tách, mưa rơi lộp độp.

Thứ âm thanh duy nhất giờ còn vang vọng là tiếng mưa.

- Cậu không cần phải lo về việc đó đâu. Bởi vì từ giờ cho đến khi chết, tôi và Minh sẽ không gặp nhau.

Những lời lẽ ấy, như đả kích Phong rất mạnh. Mưa thì cứ trút xuống, mà cậu còn không buồn nhặt cái ô, chỉ sững sờ dõi theo cái bóng đen đang dần mất hút vào làn mưa bụi trắng xoá...

Tôi còn chẳng biết vì sao tôi lại nói vậy nữa.

Có thể tôi muốn gặp Minh, nhưng gặp rồi thì tôi sẽ nói gì đây?

Lại im lặng và để mọi thứ cứ tiếp tục tuột khỏi tay mình sao?

Tôi bất lực, tôi chẳng biết phải làm gì.

Đó là lí do, tôi sợ phải gặp lại cậu...

Dù tôi có muốn thế nào đi nữa...


oOo

- Vân à... Tớ muốn được ở một mình...

Minh ngẩng đầu lên nói, sau bao phút giây im lặng.

- Nhưng cậu không có ô... – Vân nói, rồi dừng lại khi thấy Nghĩa Phong bước đến, liền đưa ngay chiếc ô cho Minh, bảo – Cậu cầm đi, để tớ ra xem Nghĩa Phong thế nào rồi!

Phong không giữ chặt cái ô như lúc trước, mà cầm nó thật lỏng trong tay, như để nó bay đi theo gió bất cứ khi nào nó muốn. Cậu như người mất hồn bước đến gần sự tươi tỉnh của Vân, không nói một lời nào làm Vân phải ngạc nhiên.

- Sao rồi?? Cậu có tìm được Hắc Kiếm không??

- Có... – Phong nói, giọng yếu ớt như không còn chút sinh lực nào.

- Vậy cậu ấy đâu?? – Vân liền sốt sắng hỏi, nhưng rồi im bặt lại khi nhận ra những giọt lệ đang hoà lẫn vào nước mưa trên mặt Phong - Cậu... cậu khóc sao...? Hắc Kiếm... đã làm gì cậu ư??...

Phong khẽ lắc đầu, nhắm nghiền mắt lại, nói nhỏ:

- Không có gì đâu...

- Không là không thế nào?? Tôi biết Nghĩa Phong là người không bao giờ khóc một cách vô cớ!! Nói tôi nghe đi!! Rốt cuộc đã có chuyện gì??

Phong im lặng, nhưng trước thái độ kiên quyết của Vân, cậu khuỵu xuống, vùi mặt vào ngực Vân, mắt ướt nhoà:

- Xin lỗi...!!! Vân... Minh... tôi đã khiến hai cậu bị tổn thương...

Vân ngập ngừng đỏ mặt, song, cậu đỡ tay Phong, ấp úng mấy câu muốn hỏi rõ đầu đuôi sự việc. Nhưng Phong vẫn cứ im lặng, khóc nức nở trong vòng tay nhỏ bé của Vân, khiến cậu cũng cảm thấy chạnh lòng. Bàn tay cậu nhè nhẹ xoa đầu Phong như an ủi một đứa trẻ, thì thầm vào tai Phong:

- Cậu không muốn nói thì thôi... Nhưng tôi thì có đấy.

Vân nâng cằm Phong lên, hướng thẳng đôi mắt nâu đỏ vào cặp mắt xám đục đang mờ nhoè trong nước mắt. Phong cảm thấy chút hơi thở ấm áp của Vân đang phả nhẹ trên trán mình. Nó xua đi cái lạnh trong người và khiến nước da cậu không còn nhợt nhạt như trước nữa. Cậu thấy ấm, ấm lắm, và có vẻ như nước mưa và gió buốt chẳng thể làm cậu thêm lạnh nữa.

Một hơi thở phớt qua má cậu, nhẹ nhàng, nhưng thật êm ấm làm sao...

Chiếc ô tuột hẳn khỏi bàn tay cậu, bay theo gió đến tận đâu...

- Cậu có thích tôi không?

Vân đột nhiên hỏi cậu. Rồi, im lặng một hồi như nghĩ suy điều gì, cậu đáp lại rằng:

- Không.

Vân im bặt, lộ rõ sự thất vọng trên khuôn mặt. Cậu đỡ Phong dậy, kéo Phong vào một cái mái hiên để trú mưa, rồi định lẳng lặng bước đi, một mình trong đêm bão. Nhưng, trước khi cậu kịp quay gót, thì, Phong đã giữ tay cậu lại.

- Tôi vẫn chưa nói hết mà. – Phong tiến gần, kéo Vân lại mà ôm chặt lấy cái cơ thể nhỏ bé ấy, thì thầm – Tôi-yêu-cậu.

Vân mỉm cười, như mãn nguyện, không thể nén được những cảm giác hạnh phúc và hàng lệ chảy dài trên má mình, cũng giống như Phong vậy...
...

Từ phía xa kia, có một người đang nhìn họ. Cậu bé tóc xanh với đôi mắt đeo kính, cầm chiếc ô đỏ mà bạn mình đưa, lặng lẽ đứng đó, không một hơi thở.

Thật lòng mà nói, mình vô cùng ghen tị với hai cậu đấy...

Cậu nghĩ thế, rồi đi.

Sao lại thế nhỉ?

Cứ khi mưa là hình ảnh cậu ấy lại hiện lên...

Khuôn mặt vừa hiền, vừa buồn của cậu ấy...


Cậu có gạt những suy nghĩ ấy qua một bên.

Nhưng không thể.

Cậu càng muốn quên, nó lại càng hiện rõ.

Rồi, cậu vứt mạnh cái ô xuống lề đường, để gió và nước mưa lôi nó đi, mắt tăm vào bóng tối.

Cậu ngửa lên bầu trời đen tối không một ánh sao, để nước mưa tạt vào mặt mình.

Mưa à, hãy cho tôi biết đi...

Có phải tôi sai rồi không?...


oOo

Tất cả mọi căn nhà đều đã tắt đèn mà chìm vào giấc ngủ, chỉ trừ có một nơi, đó là bệnh viện. Vừa mới có thêm hai bệnh nhân nữa, tình trạng có vẻ không gấp gáp lắm nhưng nếu không cấp cứu ngay thì có thể dẫn tới nguy kịch. Nghĩa Phong và Lăng Vân gắng sức chạy trên đường hành lang dài tưởng chừng như vô tận, rồi bở hơi tai mệt phào dừng lại trước một phòng bệnh.

Nhận được tin của bác sĩ, họ liền tới đây ngay, quần áo vẫn ướt sũng nước mưa. Rồi, sau khi nghe bác sĩ nói qua lại về tình trạng của bệnh nhân, họ cứ như người mất hồn. Mắt họ mở to, lộ rõ sự kinh ngạc tột cùng, cho dù có mệt đến mấy cũng không thể ngồi yên nữa.

- Cậu ấy bị máu trắng thật sao???

- Phải. Giờ hai cậu hãy thông báo cho gia đình nạn nhân để nhanh chóng làm phẫu thuật, nếu không thì tình trạng sẽ càng nguy kịch hơn.

Rồi ông quay lại phòng. Cả hai người họ, đổ mồ hôi liên tục. Tay run lẩy bẩy, Nghĩa Phong rút điện thoại di động ra, giọng ngắt ngứ nói:

- V... Vân...!! Cậu... cậu biết số nhà H... Hắc Kiếm chứ...??

Vân cũng mất bình tĩnh, ấp ap ấp úng:

- T... Tôi kh... không rõ lắm... H... Hình như... là...

Nói đến đây, cậu ngưng lại, như chợt nhớ ra điều gì. Rồi, chỉ sau có vài giây, cậu đặt tay lên vai Phong, nói:

- Có lẽ không cần gọi nữa đâu.

- Tại sao vậy??

Trước thái độ bất bình của Phong, cậu chỉ còn cách cố giữ bình tĩnh, mà từ từ kể lại...
...

Đó là một ngày dày đặc sương mù, người dân qua lại hầu như không thể nhìn thấy gì cả. Lăng Vân, vừa bước ra từ tiệm bánh MiuMiu đã lạc đường. Cậu mua cả giỏ Tiramisu đầy, định chiêu đãi cả bạn bè nhân dịp cậu và anh trai từ nước ngoài trở về. Làn sương dày đặc bao phủ cả thành phố, làm cậu chẳng còn biết mình đang đi đâu nữa. Cho đến khi sương tan dần...

Xung quanh cậu, cỏ mọc tùm lum dưới những gốc cây cổ thụ to lớn. Mùi nến hương nồng nặc xộc vào mũi làm cậu khó chịu, kèm với đó là những bó hoa đặt dưới từng ngôi mộ. Đây là nghĩa trang, một nơi heo hút lạnh lẽo chẳng ai muốn đặt chân đến. Cậu định quay đi, chặy thật nhanh khỏi chỗ này. Nhưng, chợt thấy một bóng người, cậu dừng lại.
Nấp sau cái cây cổ thụ lớn, Vân thấy một cậu thiếu niên trạc tuổi mình, với mái tóc và bộ trang phục đen, ôm một bó hoa trắng muốt tới đặt dưới hai tấm bia bộ sát cạnh nhau. Cậu cẩn thận lau chùi nó, rồi thắp hai nến hương, trước khi đứng dậy và lặng lẽ đi khỏi.
Vân vẫn im lặng quan sát cậu thiếu niên ấy, phảng phất một chút lo lắng trên nét mặt. Quả thật cậu ta có gì đó rất quen, và những suy nghĩ ấy cứ đặc nghẹt lại trong đầu Vân, cho đến khi có tiếng người nói:

- Đừng có trốn thui trốn lủi nữa. Ra đây đi.

Biết là người ta bảo mình, Vân đành bước ra khỏi cái gốc gây. Rồi, cậu bỗng giật mình và ngạc nhiên, khi thấy cậu thiếu niên ấy, chẳng phải ai xa lạ, mà là Hắc Kiếm. Thảo nảo trông cậu ta quen thế, hoá ra lại là người quen. Dường như hiểu ra toàn bộ sự việc, Vân không nói gì thêm, chỉ dần dần lùi bước lại.

- Khoan!

Vòng tay Hắc Kiếm nhanh như chớp, tóm gọn lấy Vân và kéo cậu lại. Nhìn cậu bé tóc đỏ một hồi không chớp mắt, Kiếm ôm chặt Vân từ phía sau, khẽ nói vào tai cậu bé:

- Đây sẽ là bí mật chỉ của hai ta.

Rồi, Kiếm bỏ Vân ra, và bỏ đi, chỉ để lại một cái nhìn băng giá làm Vân phải sởn gai ốc, nhưng cực kì nghiêm túc và không chút đùa giỡn. Có thể Vân không còn tin vào tai mình, nhưng cậu tin vào những lời nói của Hắc Kiếm. Nó nhẹ nhàng, nhưng mạnh mẽ, hẹt như một cơn lốc.

Và cậu cảm thấy như rằng, cậu đã bị cuồn vào cơn lốc ấy lúc nào không hay...
...

Nghĩa Phong im lặng nghe từng lời Lăng Vân kể, và ghi sâu nó vào trong tim. Không thể ngờ, căn bệnh quái ác ấy đã cướp đi sinh mạng gia đình của Kiếm, và giờ còn định cướp đi cả cậu ấy nữa. Cả hai người họ, không thể chấp nhận việc này. Họ nhìn nhau, rồi mỉm cười khi nhận ra đối phương cũng có cùng suy nghĩ với mình.

- Thế nào rồi? - vị bác sĩ bước ra, đợi chờ câu trả lời của hai người – Gia đình bệnh nhân định khi nào thì có thể làm phẫu thuật?

- Tiền trị bệnh bọn cháu sẽ lo liệu hết. Giờ thì, bọn cháu muốn các bác làm phẫu thuật ngay, có được không ạ?

- Vậy càng tốt! Càng chữa trị nhanh thì bệnh nhân càng sớm hồi phục! Để bác đi báo với mọi người!

Nghĩa Phong và Lăng Vân, thở dài nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Nhưng rồi, cả hai liền nhớ ra điều gì, liền gọi với theo vị bác sĩ hỏi:

- Nhưng ai đã đưa bạn ấy tới đây vậy ạ?

- À... là một cậu thiếu niên tóc xanh đeo kính. – ông quay đầu lại, đáp.

Họ lại giật mình nhìn nhau bằng ánh mắt kinh ngạc, rồi đồng thanh:

- Vậy giờ cậu ấy đang ở đâu ạ?

- Việc này...

Vị bác sĩ phải dừng lại, ngập ngừng không nói được gì. Trước thái độ đó, hai người họ lại càng lo lắng hơn. Tim họ đập nhanh hơn và mồ hôi cũng đổ nhiều hơn. Lo đến nỗi, không thể không biết câu trả lời. Nhưng, khi họ biết được rồi thì...

oOo

Mặt trời đã ló rặng phía đông, làm ửng hồng cả một góc trời. Màn mây mưa đã hoàn toàn bị những tia nắng mới ấm áp xua tan, nhưỡng chỗ cho một ngày mới đầy tươi sáng. Những bông hoa sặc sỡ đua nhau khoe sắc, cùng vui đùa với những chú ong bướm tinh nghịch. Tiếng hót lảnh lót của bầy chim như hoà quyện giữa không trung, tạo nên những giai điệu làm say đắm lòng người.

Cậu từ từ nhấc đôi mi nặng trĩu lên, cảnh vật mờ mờ xung quanh dần hiện rõ. Cậu thấy, một căn phòng toàn màu trắng và bình truyền nước treo ngay bên cạnh. Cậu khẽ đẩy người, ngồi dậy một cách nặng nhọc, thấy cơ thể băng bó của mình đang mặc quần áo bệnh nhân, rộng thùng thình và chỉ nguyên một màu trắng.

- Cậu ấy tỉnh rồi kìa!

- Thật không vậy?

Là tiếng của Nghĩa Phong và Lăng Vân, nếu cậu nghe không nhầm. Đúng vậy, là hai người họ, trong nét mặt như rạng rỡ hơn bao giờ hết. Hai cậu bé ngồi bên cạnh giường bệnh của cậu, liên tục hỏi han và tiếp chuyện, hình như đang muốn làm cậu vui. Nhưng, vẫn còn có những điều mà cậu chưa hiểu. Cắt ngang lời họ, cậu hỏi:

- Sao tôi lại ở đây?

- Cậu bị ngất. – Phong nói – Là do căn bệnh máu trắng của cậu. Nhưng đừng lo, các bác sĩ đã phẫu thuật kịp thời. Giờ cậu không sao rồi!

- Nhưng... ai đã đưa tôi đến đây?

Họ nhìn nhau ngập ngừng, nét mặt rạng rỡ trầm hẳn xuống như mất hết linh khí. Mãi một hồi sau, Phong mới thở mạnh một cái, nói:

- Điều đó thì... phải đợi đến khi cậu xuất viện, bọn tôi mới nói được.

- Cũng chỉ vài ngày thôi! Cậu hãy kiên nhẫn chút! – Vân chen vào – Biết cậu bệnh, tôi mua cả giỏ Tiramisu đãi cậu này!

Vân đặt phịch xuống trước mặt Kiếm một cái giỏ tre, bên trong đựng đầy thứ bánh chocolate kèm pho mát và bơ của Ý mà cậu nhóc tóc đỏ kia đã chết mê chết mệt. Biết vậy, Kiếm đưa Vân một ít, khién mắt cậu sáng như sao sa khiến Phong cũng phải bật cười. Phong chẳng hiểu, trên thế gian này có cả trăm cả ngàn người mà sao cậu lại đi phải lòng một tên nhóc nghịch ngợm và háu ăn đến thế chứ? Nhưng cũng mừng cho Vân, khi cậu nhóc đã tìm được một người thấy cậu phải như vậy mới dễ thương.

oOo

Một tuần sau...

Nghĩa Phong và Lăng Vân đang đợi Hắc Kiếm ở bến xe. Vì Kiếm vốn toàn mặc đồ đen nên họ cũng chẳng phải nhắc nhở, còn bản thân họ cũng hơi khó chịu và không thấy thoải mái lắm việc vận trên người thứ trang phục tối màu như thế. Kiếm đến đúng lúc và không trễ hẹn, thế là họ cùng đi.

Những nhánh hoa anh đào nở rộ, rải những cánh hoa phớt hồng xuống mặt đất hệt như một cơn mưa hoa đẹp rực rỡ. Kiếm không thể đứng vững nổi và đã khuỵu xuống, khi thấy cậu bé tóc xanh ấy đang nằm trong chiếc quan tài gỗ đặt trên một mãi đất trống. Quanh đó, mùi khói hương phảng phất và những cánh hoa trắng muốt toả hương trộn lẫn với nhau, tạo nên một thứ mùi thơm kì lạ.

Kiếm vẫn không nói một lời, bàn tay đeo găng đen nhè nhẹ vuốt lên khuôn mặt nhợt nhạt của cậu bé xấu số ấy, cảm thấy tim đau nhói như vỡ thành ngàn mảnh vụn.

- Minh bị sưng phổi... Tình trạng sức khoẻ của cậu ấy gần đây rất xấu, nên dễ mắc bệnh... Vào cái đêm mưa bão đó, chính cậu ấy đã dầm mưa đưa cậu tới bệnh viện... Thấy tình trạng quá nguy cấp, các bác sĩ đã tiến hành điều trị ngay, và họ đã cố hết sức rồi... Cậu đừng trách họ, cũng đừng trách Minh, Kiếm à...

Kiếm nghe như nuốt lấy từng câu chữ. Song, cậu vịn vào miệng quan tài và cố đứng dậy, bước qua hai cậu bạn mình, nói vọng lại:

- Cảm ơn thứ thông tin quý báu của hai cậu. Và đừng lo, tôi không trách ai cả. Kẻ cần trách... chỉ có mình tôi mà thôi...

- Vậy giờ cậu sẽ làm gì?

- Tôi? Làm gì ấy à?

Kiếm nhếch mép cười cay đắng. Cậu dừng chân, chỉ nói một lời, trước khi tiếp tục những bước đi không biết sẽ về đâu của mình:

- Chẳng gì cả.

----o0o----

Từ ngày ấy đến giờ, tôi vẫn chưa từng biết khóc là gì...

Cho dù lần này tôi rất muốn được nhỏ lệ..

Hay đúng thật, tôi là kẻ vô cảm chăng?...


Mưa xuống, rả rích khắp khu phố. Không giống như lần trước, đêm mưa lần này nhà nào cũng sáng đèn, mà hưởng thụ cái hạnh phúc trong chiếc chăn ấm áp hoặc từ ánh lửa sưởi đỏ hồng. Niềm vui như tràn ngập khu phố, dù cho là nắng hay mưa, đối với tất cả mọi người, trừ cậu.

Cậu vẫn đứng dưới mưa. Cậu thích thế, dù có được ai đó khác tốt bụng cho mượn cái ô hay tấm áo mưa, cậu vẫn chẳng hề để tâm. Cậu vẫn không thể quên được cái ngày ấy, những kí ức cay đắng và đầy trớ trêu đã làm thay đổi và cuộc đời cậu.

Cậu bỗng thấy cay ở sống mũi, rồi đến cái thứ nước gì đó mằn mặn cứ đong đầy làm mắt cậu mờ hẳn đi. Nó chảy dài trên má cậu, nó khiến cậu phải kinh ngạc mà nghĩ rằng:

Đây là nước mắt ư?

Cậu chợt phì cười, rồi vội nép vào người Phong và Vân, trú dưới hai tán ô nhỏ bé của họ. Có thể họ sẽ rất ngạc nhiên, nhưng điều đó cũng làm họ cảm thấy an lòng, khi người bạn kia không còn ngốc nghếch mà coi thường sức khoẻ của chính cậu ta nữa.

Cậu mỉm cười, đưa tay như với lấy những giọt nước mưa nhỏ bé, rồi để nó trôi tuột đi trong bàn tay trắng bệch của mình. Giờ có lẽ đã đến lúc cậu phải kết thúc quá khứ, không phải là từ bỏ nó, mà giữ nó lại trong tiềm thức, như một kỉ niệm nhỏ đáng nhớ vậy.

Nghĩa Phong và Lăng Vân thực sự là những người bạn tốt.

Lúc nào họ cũng ở bên tôi, lúc nào cũng che ô cho tôi khỏi ướt.

Nhưng chẳng hiểu sao... tôi vẫn thấy lạnh, tôi vẫn bị ướt, tôi vẫn cô độc.
...

Có những lúc không có Phong và Vân ở bên, tôi lại chẳng buồn che ô, cứ để nước mưa thấm đẫm cơ thể mình...

Thường thì, sẽ có một cậu bé đến bên và che ô cho tôi...

Nụ cười và ánh mắt đẹp tựa thiên sứ của cậu ấy khiến trái tim tôi như ấm lên phần nào...

Cậu là người duy nhất hiểu được những ước muốn của tôi, đã không còn ở bên tôi nữa rồi...

Bỏ mặc lại tôi một mình với cơn mưa...

Để tôi lạnh, để tôi ướt, để tôi cô độc...
...
...
Lý Minh...

Tôi còn có khi nào...

Có thể được cậu che ô cho như thế nữa...
...

description[Oneshort] Race-tin flash & Dash / Kí ức ngày mưa EmptyRe: [Oneshort] Race-tin flash & Dash / Kí ức ngày mưa

more_horiz
Hic, sama ơi, viết cái fic gì mà buồn quá vậy. Em sắp khóc lun rùi này. :th4: :th4:
Lý Minh...

Tôi còn có khi nào...

Có thể được cậu che ô cho như thế nữa...
...


Đoạn cuối nghe sao xót xa thế nào ấy. Người ra đi, chẳng còn ngày gặp lại. :th4: Trời ơi ! Hu hu hu ! :th4: :th4:
Cho em cái tem nhá ! Hu hu. :th4:

description[Oneshort] Race-tin flash & Dash / Kí ức ngày mưa EmptyRe: [Oneshort] Race-tin flash & Dash / Kí ức ngày mưa

more_horiz
thanks em nah~
hình như đó là cái fic buồn nhất của ta thì phải...
chỉ giá như nó hay hơn chút thì tốt~
thanks em lần nữa nah~

description[Oneshort] Race-tin flash & Dash / Kí ức ngày mưa EmptyRe: [Oneshort] Race-tin flash & Dash / Kí ức ngày mưa

more_horiz
neh~ đọc lại mà vẫn thấy bùn :th4:

cứ ngỡ đọc lại sẽ bớt bùn hơn ai dè nó vẫn bùn như thế :th4:

em xin cái phong bì :th4:

description[Oneshort] Race-tin flash & Dash / Kí ức ngày mưa EmptyRe: [Oneshort] Race-tin flash & Dash / Kí ức ngày mưa

more_horiz
Sama ơi ! Đây có phải là fic mà sama nói không ? :hoi:

description[Oneshort] Race-tin flash & Dash / Kí ức ngày mưa EmptyRe: [Oneshort] Race-tin flash & Dash / Kí ức ngày mưa

more_horiz
uk đúng fic đó đó ~~
sao em?~~

description[Oneshort] Race-tin flash & Dash / Kí ức ngày mưa EmptyRe: [Oneshort] Race-tin flash & Dash / Kí ức ngày mưa

more_horiz
Quả là fic của Kumiho-sama, cỡ nào cũng hay hết á. :domat: Mà hình như đúng là cái fic này buồn nhất trong số những fic em được đọc của sama. :uongtra: :uongtra:

description[Oneshort] Race-tin flash & Dash / Kí ức ngày mưa EmptyRe: [Oneshort] Race-tin flash & Dash / Kí ức ngày mưa

more_horiz
hu hu hu hu :th4:
sao cái fic này lại buồn thế???
Đọc đi đọc lại khoảng 5 lần rồi nhưng vẫn thấy buồn!*khóc nữa*
Cuối cùng Minh-chan chết sao???Cái kết này buồn quá đi.
Mà nii tài thật đó,viết truyện kinh dị đã hay rồi mà truyện lấy nước mắt của mem còn hay hơn :th4: *nước mắt lại chảy**gạt nước mắt*
Ng.Phong vs Vân trong này đáng yêu nhỉ :th3:

description[Oneshort] Race-tin flash & Dash / Kí ức ngày mưa EmptyRe: [Oneshort] Race-tin flash & Dash / Kí ức ngày mưa

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply