Sao mừ ít ngừi com thế này hở giời.
Thui post nốt chap này xong drop fic luôn cho rảnh nợ vậy.
---
Book 16
- Uhm…Uhm… - Cố gắng lắm, cô mới nâng hai mí mắt lên một cách nặng nhọc.
Cô đảo mắt xung quanh thì nhận ra đây là phòng mình. Căn phòng với lớp sơn màu be đã bạc đi phần nào theo thời gian nhưng vẫn rất đẹp, có lẽ do cô lau nó thường xuyên nên vậy. Cái bàn học nho nhỏ đơn giản bày bừa đầy những thứ giấy tờ của hội học sinh và đương nhiên, cả bài tập về nhà cô đang cố xử lý hết trong ngày nghỉ. Cái cửa sổ thì đóng chặt lại để tránh cái thứ ánh sáng từ đèn đường phiền phức ngoài kia cũng như ánh sáng mặt trời khó chịu.
Cô cố gắng lục lọi tâm trí về việc làm thế nào mình lên được phòng mình, cố để một vài hình ảnh trong trí nhớ lướt qua đầu nhưng cô chỉ nhớ được là nghe tiếng mở cửa và cô ngất đi vì mệt mỏi. Cô cũng chả nhớ tại sao mình lại mệt mỏi như thế nữa, dù ốm cô cũng không bao giờ mệt đến ngất đi thế cả. Khi định ra khỏi giường thì cô nhận ra mình bị cái chăn của mình vo chặt lại thành một con sâu, cô không thể cựa cuậy nổi. Và nghĩ lại thì cô không thể hiểu nổi làm thế nào mình chui được vào cái vỏ sâu này.
“ Cạch “ Tiếng mở cửa vang lên làm cô giật mình.
- Oi… Dậy rồi à? Mới được 3 tiếng đồng hồ thôi mà. - Vang lên bên tai cô là giọng nói của người mà cô không muốn gặp nhất lúc này.
- Keith… Đến đây làm gì? - Những hình ảnh trong quá khứ khi không cần thì lại ùa về, cô nhớ lại là chính cái hình ảnh mập mờ và giọng nói trước khi cô ngất là của anh. - Vẫn còn ở đây à? Sao còn chưa về đi?
- Nee~ Người ta đã chăm sóc tận tình, bế cô lên đây lúc cô ngất rồi mà cảm ơn người ta thế đấy hả? - Anh đưa một lọ gì đó ra trước mặt cô - Ngồi dậy uống thuốc đi này. Tôi không chắc đây có phải thuốc cảm không nữa nhưng mà cái này nhìn tin cậy được nhất nên…
Nghe cái chữ “không chắc” của anh làm cô cảm thấy bất an ngay lập tức về lọ thuốc. Cô nghĩ thầm và cảm ơn việc anh ta sau này sẽ không làm bác sĩ nếu không cô sẽ có “diễm phúc” được làm bệnh nhân đầu tiên của anh và cũng có “diễm phúc” là nạn nhân đầu tiên chết bởi mấy cái “không chắc” của anh. Cô nhìn lại mình lườm anh một cái rõ sắc.
- Nhìn lại người ta đi rồi nói. Anh có biết đắp chăn không vậy? Sao lại cuộn tôi vào thành một con sâu thế này? Bỏ cái chăn này ra giúp tôi đi rồi tôi mới ngồi dậy uống thuốc được chứ. - Cô hơi cựa mình để anh nhận ra sai lầm trầm trọng của anh.
- Ta thấy thế này dễ thương hơn mà. - Anh cười khúc khích như thể đang trêu ngươi cô vậy.
Có lẽ chỉ cần anh chậm rãi ngồi đó đùa cợt lâu hơn nữa là cô đủ khả năng sẽ toạc cái chăn thân yêu của mình ra không thương tiếc và không cần suy tính gì trong đầu hết. Rất may là anh dừng trò đùa đúng lúc và cởi trói cho cô nhanh chóng. Được cởi trói, cô ngồi dậy thở hổn hển vì nóng và suốt mấy tiếng vừa rồi chỉ nằm nguyên một tư thế nên mỏi không phải chuyện không đoán trước được.
Bộ đồ ngủ rộng thùng thình ướt đẫm mồ hôi ép chặt vào cơ thể cô để lộ ra đường nét cơ thể lần đầu được phô ra. Cô luôn mặc đồ rộng dài hơn vài số, dù là đồng phục học viện, đồ hầu hay thường phục đều vậy nên ai cũng tưởng thân hình cô “đáng chán”. Anh nhìn chăm chú lên những những nét vẽ tuyệt đẹp của cơ thể cô, nó thật sự kích thích cái gì đó trong anh, đương nhiên vì mục đích đến đây nên anh cũng phải kiềm chế bản thân không được làm cái điều mà anh đang nghĩ tới và thèm muốn được thực hiện.
Mùi mồ hôi bắt đầu lan ra trong phòng khiến không khí căn phòng trở nên ngột ngạt và chật hẹp đến khó chịu, cô ho nhẹ. Cô hoàn toàn không biết là cái thứ chất dịch đó nó quyến rũ anh đến thế nào đâu. Anh giờ chỉ muốn vật cô ra giường rồi làm cái điều mà cô cho là ghê tởm nhất trên thế giới này một cách chậm rãi, từ tốn nhất có thể. “Món ngon thì phải thưởng thức từ từ” mà nhỉ. Anh buột ra một câu khen là mùi mồ hôi của cô rất thơm, nó khác hẳn mùi mồ hôi của những người bình thường. Cô ném ngay một câu quát về phía anh.
- Thôi… ngay cái… trò… trêu người… ta đi… - Giọng cô cất lên một cách khó nhọc thể hiện sự mệt mỏi, từng hơi thở cắt đứt câu nói như thể dậy được khỏi cái giường đã là kì tích đời người - Đưa thuốc… tôi coi nào…Huhm… Đây không phải… thuốc cảm nhưng… cũng xài tạm được.
Chẳng nói hay giải thích gì thêm, cô dốc lọ thuốc lấy ra hai viên rồi cho thẳng vào miệng nuốt cái kêu tiếng ực. Anh vẫn cố gắng kiểm soát bản thân khi thấy cô chìa cái cổ trắng ngần cùng những giọt mồ hôi đang lướt nhẹ qua bằng cách tránh nhìn cô. Trong cái tình cảnh quá là thuận lợi để nghĩ ra cũng như làm việc đó này, Keith không thể làm gì khác: Hai người ở một mình trong một cái phòng chật hẹp, Dara đang trong tình trạng yếu đuối không thể chống cự - chính tiếng thở nặng nhọc yếu đuối là bằng chứng, bộ quần áo ướt nhẹp cứ ép chặt lấy cơ thể, mùi mồ hôi quyến rũ xộc vào mũi anh như một lời thúc giục kêu gọi.
- Thế nó là cái gì đấy? Tôi chưa thấy loại thuốc cảm này bao giờ? - Anh khoanh chân lên trên ghế hỏi, trông anh giờ không khác một thằng con nít đang tìm hiểu thứ mình chưa biết cho mấy.
- Viên máu. Là viên máu của Alice. Nó có thể chữa lành bất cứ vết thương hay bệnh gì. Lúc đầu tôi có từ chối nhưng rồi nó cứ nhất định đưa nó cho tôi. Tại bọn tôi hay bị đám fan nữ quấy nên cầm cái này là an toàn nhất. - Cô thở dài sau khi nốc thuốc rồi nằm xuống đắp chăn. - Bây giờ hội trưởng làm ơn về cho.
Anh hơi đứng mình trước câu nói đó. Đương nhiên suốt quãng thời gian qua anh đã quên béng mất việc mình đến đây để làm gì: làm rõ lý do cô giận anh một cách vô cớ suốt mấy tháng qua. Tuy nhiên nhìn cái cảnh cô nằm ngủ ngon lành ngay trước mặt làm cái thứ mà anh kìm chế nãy giờ bị bộc phát chút xíu.
- Nee~ Cô đang ốm, không có sức chống cự, còn ta là một tên con trai khỏe mạnh, cả hai chúng ta đều đang ở một mình trong phòng cô. Đã thế còn tràn đầy cái mùi mồ hôi quyến rũ của cô nữa, cô không sợ ta sẽ chiếm lấy cô ngay bây giờ và ngay tại đây sao? - Anh vừa nói vừa cười gian xảo, người cứ trườn nhẹ trên lớp chăn mềm mại, tay không ngừng sục sạo trong chăn vuốt ve cái thân thể nhỏ bé ướt nhẹp.
- Nee~ - Cô vòng tay qua sau lưng anh - Thế anh không nghĩ là tôi có đủ khả năng đóng băng anh vào lúc này sao? Ốm tôi vẫn làm được đấy.
Anh cảm thấy chạy theo đường tay cô miết lên lưng anh là cái cảm giác lạnh toát cùng cái cảm giác ẩm ướt. Đương nhiên, anh không ngu ngốc đến mức vẫn tiến tới mà lui ra hẳn. Không phải vì anh sợ mà vì anh sẽ phải có câu trả lời mình muốn theo cách nhẹ nhàng nhất với cô. Anh không muốn làm cô bị thương.
Bởi vì dù sao anh cũng yêu cô. Rất nhiều.
- Thôi cô bị ốm nên ta tha cho cô đấy. Cứ nghỉ cho khỏe đi. - Nói đoạn anh tiến đến phía cửa, trước khi khuất hẳn sau bóng cửa còn cố trêu cô - Ngủ ngon nhé! - Một câu chúc ngủ ngon kèm theo đó là nụ hôn gió và cái nháy mắt.
Thực sự khi nhìn thấy vậy cô thật sự muốn vớ ngay lấy một cái gì đó trong tầm với của mình, càng to, càng cứng, càng nặng càng tốt mà ném về phía anh. Nhưng nghĩ lại việc mình đang cần nghỉ ngơi thì cái khát khao được đập một cái vào cái mặt dày bị hãm lại. Cô chỉ im lặng quay người lại như từ chối lời chúc mà chả nói gì. Anh cũng cười nhẹ rồi đi hẳn, xuống nhà đặt một cái tạp dề mới toanh rất đẹp lên bàn ăn cùng một lời nhắn.
[ Ta không biết cô giận ta vì chuyện gì nhưng ta vẫn sẽ thành thực xin lỗi. Ta tặng cái tạp dề này coi như tạ lỗi vậy, mong cô đừng có mà ghét ta đến độ vứt nó, xé nó, đốt nó, cho nó đi… nhé.
Thân. Keith Fermin ]
Ở ngoài cửa, anh vẫn đứng đó cười khùng khục.
- Kufufufu… Nếu cô biết được ý nghĩa thật sự của cái tạp dề chắc chắn sẽ không nhận nên ta sẽ không nói ra đâu cô bé hạt tiêu à - Nói xong anh cũng bỏ đi luôn.
---
Buổi tiệc ăn mừng diễn ra có lẽ đến hiện giờ vẫn chưa hề kết thúc nhưng Alice đã về trước, viện một cái lý do cực kì vớ vẩn là cần về nhà giặt đồ. Đương nhiên cô đã bị nán lại đến tận 11 giờ mới về được nhà do mọi người thấy cô đã đuối sức sau khi hát karaoke tới 5 bài lận (với tớ hát 1 bài xong đã là kiếp nạn qua khỏi rồi). Trên đường về cô cứ nhảy chân sáo ngân nga giai điệu của mấy bài vừa hát dù tới 3 bài là cô chư từng nghe bao giờ, Runo phải hát mẫu một lần cô mới hát nổi.
Lôi cái chìa khóa phòng kí túc xá của mình ra, cô tiến thẳng về phòng mình, định đánh một giấc ngon lành đến 6 giờ sáng hôm sau rồi đi thi trong tâm trạng thỏa mái. Khi đến một đoạn thì cô thấy một bóng người đứang trước cửa phòng mình, tò mò, cô tiến lại nhanh hơn để xem. Chợt nhận ra mái tóc vàng khá là quen thuộc.
- Chào tiểu thư xinh đẹp~~ - Masquerade vẫy tay chào Alice một cách thản nhiên, lưng vẫn dựa vào tường - Tôi có thể nói chuyện một chút với cậu được không?
- Mas… - Tên anh vẫn chưa bật ra hết khỏi môi cô thì cô đã vội trả lời - Uhm… Mình cũng đang định nói chuyện với bạn. Nói ở đây hơi bất tiện, ta lên sân thượng được không?
- Đó là một ý kiến hay đấy. Nào, Ladies first (phụ nữ đi trước), vả lại tôi cũng không biết đường lên sân thượng, cậu dẫn đường cho tôi đi - Masquerade tránh ra một bên nhường đương cho cô đi trước.
Đáng lẽ ra trong tình huống này cô nên hỏi làm thế nào anh vào được kí túc xá nữ hay tỏ ra cảnh giác cao độ. Vì dù sao, cô cũng là con gái và anh cũng là con trai, cả hai đều đang bị bóng tối nuốt trọn. Từng bước chân đặt trên thềm bậc thang thật nhẹ nhàng, sẽ chả ai ngờ là anh và cô thật sự đang ở đó khi cái không khí quá im lặng này đang bao trùm.
Ban đêm, không thể phủ định việc nó là thời điểm yên tĩnh nhất trong ngày. Chúng ta thể nghe thấy rõ tiếng xào xạc của lá cây theo con đường lướt qua của gió. Từng giọt sương tựa hạt ngọc rơi tõm vào màn đêm, có thể hạ cánh xuống nền cỏ, có thể hạ cánh xuống mặt đá lạnh toát, nhưng kiểu gì thì cũng tan ra mà thôi. Trên trời, mặt trăng đã bị những đám mây đen đặc nuốt gần quá nửa, thậm chí chúng còn che hết cả những vì tinh tú tuyệt đẹp. Trên sân thượng, ta thấy hai bóng người bé nhỏ, một trai một gái. Gió nhẹ nhàng hất mái tóc cam dài bồng bềnh và vuốt một đường lên mái tóc vàng dựng lên kì lạ.
- Không khí trong lành nhỉ? Chính vì vậy mà tôi thích buổi đêm hơn. - Masquarade nhạ nhàng đón lấy một cánh hoa rơi vào tay mình (mọi người làm ơn đừng hỏi vì sao cánh hoa đấy lên được đấy bởi vì bản thân au cũng không biết)
- Mình sẽ vào thẳng vấn đề. - Đột nhiên giọng của Alice nghiêm túc hẳn lại, cô nhìn thẳng vào anh (không thể nói mắt anh được vì ảnh đang đeo mặt nạ) - Masquerade, anh có phải là Are chan không?
--- End Book 16 ---
Keith*ôm Arisu thắm thiết*: Hint to đùng đuềnh đoàng. Cám ơn ngươi rất nhiều.
Arisu*cố thở*: Dừng ngay… không em nghẹt thở giờ.
Shun: Thế khi nào ta sẽ xxx với Alice đây.
Mas: Ngươi đầu óc đen tối vừa vừa thôi cho ta nhờ. Ngươi mà dám nghĩ đến chuyện đó lần nữa ta bẻ cổ đó nghe chưa.
Arisu: Công nhận anh Shun phát triển sớm thật. Mà em 11 tuổi vẫn còn ngây thơ trong sáng lắm nên trước khi anh làm được điều đó thì fic hết rồi.
Keith: Thế khi nào lại có cái hint như chap nè nữa.
Arisu: Chap sau nhưng hint mờ lắm.
Keith: Được rồi, không nên được voi đòi tiên, ta lấy hết.