Link những chap trước: http://bakuganfc.forum-viet.net/t1478-topic
Mỗi thế giới tương ứng vs 1 fic của 1 bạn trong 4rum. Thế giới đầu tiên dựa vào fic Previous world của Al-Mas. Thế giới thứ 2 này sẽ là fic của Ayuko - Cam kết của quái thú.
Fic này viết chỉ như 1 lời cảm ơn chân thành.
Lửa có mặt khắp mọi nơi. Cây cối, con người, nhà cửa, bất cứ thứ gì cũng không thoát khỏi ngọn lửa đen đó. Trên nóc tòa tháp cao nhất của thị trấn, con quái vật với đôi cánh đen cùng đôi mắt đỏ gầm lên đầy khoái trá. Đôi cánh sải rộng, che phủ gần hết một nửa tòa tháp, chiếc đuôi dài đầy gai nhọn đung đưa.
Thế giới này chịu sự thống trị của những con quái vật sở hữu sức mạnh gọi là quái thú. Không hiểu chúng xem con người là gì, nhưng sự tàn phá của chúng đã để lại những huyền thoại – những cuộc tàn sát của lịch sử - và cả những nỗi đau…
Lí do chúng làm vậy đến giờ vẫn còn là bí ẩn. Heh ~ Hay chỉ đơn giản con người là những chú kiến bé nhỏ bị chúng nghiền nát không chút do dự, không chút lí do?
Quyền lực là thứ chúng luôn vươn tới trong thế giới của riêng chúng – những cuộc chiến tranh giành không ngừng diễn ra. Kẻ tham gia với tham vọng trở thành tối cao, kẻ vô tình bị kéo vào. Trong trận chiến dài hàng ngàn thế kỉ đó thì Helios là một cái tên chẳng xa lạ. Con quái thú cùng ngọn lửa đen tiêu diệt hàng triệu đối thủ sau ngần ấy thời gian – được xem là kẻ mạnh nhất.
Chiến đấu vì tham vọng trở thành mạnh nhất có lẽ cũng trở nên hơi nhàm chán so với nó. Những đối thủ mạnh và to lớn, tài năng ngang ngửa nó, lần lượt từng tên ngã xuống trước mặt nó. Không, thế là chưa đủ…
Nó từng nghe về thế giới của con người. Loài người thông minh và kì lạ, những lời nói mà những con quái thú truyền cho nhau mà nó được biết…
Và rồi một ngày kia, nó được chứng kiến thứ kì lạ mà con người sở hữu…
Đối thủ hôm nay của nó là một con hổ màu trắng. Con quái đột nhiên xuất hiện khi nó chuẩn bị giết chết con người nhỏ bé vô tình phá ngang giấc ngủ của nó. Một thằng nhóc tóc hồng dựng đứng với dải băng xanh bịt ngang trán.
Trận chiến nhanh chóng diễn ra dù lí do mà con quái kia xông ra là gì, Helios chưa biết. À, phải là chẳng cần biết chứ nhỉ? Một tên ngã xuống, nó sẽ càng mạnh lên…A, đó luôn là điều nó mong muốn…
Sức mạnh con quái đó tăng giảm bất chợt. Có lúc nó tưởng chừng như là nó sẽ thua. Rồi nó chợt nhận ra luồng ánh sáng mỏng, kết tinh thành sợi dây trong suốt nối con quái đó với thằng bé. Nó không hiểu nhưng kinh nghiệm chiến đấu bao lâu nay mách bảo nó, nếu muốn thắng, nó phải giết thằng bé đó. Tất nhiên, nó hành động ngay khi ý nghĩ kia vừa xuất hiện. Bằng một quả cầu lửa màu đen, đối thủ của nó bị hất văng ra xa, Helios gầm lên và lao về phía thằng bé lúc này không chút phòng thủ. Ah mà, có phòng thủ cũng được gì đâu, con người nhỏ bé ~
Ầm! Âm thanh chói tai nổ ra. Helios cảm thấy khắp người đau nhức khi luồng sức mạnh đột ngột xuất hiện và hất văng nó ra xa khỏi thằng bé loài người. Nó gắng gượng đứng dậy, nhìn về phía nó vừa tấn công. Khói tan dần, để lộ ra bóng tối bất tận… Lần đầu tiên, Helios cảm thấy sợ, và cũng lần đầu tiên, nó được tận mắt gặp gỡ một trong hai người đứng đầu thế giới của nó…
-Cô…chẳng phải là Người giám hộ hay sao? – nó hỏi trong hơi thở thều thào, dường như mọi sức lực đều tan biến
-Không sai – cô gái với mái tóc đen hai tầng và đôi mắt xám bạc trả lời
Con quái thú mang hình dạng hổ trắng khẽ cúi đầu xuống trước con người nhỏ bé mà Helios vừa gọi là Người giám hộ một cách kính cẩn. Cô gái gật đầu nhẹ và rồi con hổ trắng quắp cậu bé tóc hồng đi khuất.
Đôi mắt đỏ của Helios long lên. Dù chẳng còn đủ sức đánh nhau nhưng niềm kiêu hãnh của nó quá cao để nhìn đối thủ bỏ đi một cách ung dung như thế, nó gầm lên. Rồi tiếng gầm đó chợt ngưng bặt khi nó thấy thứ gì đó lạnh ngắt kề ngay cổ mình.
-Tốt hơn hết là ngươi hãy để cho họ đi – cô gái đó lại nói mà không nhìn Helios, tay cô vẫn nắm chặt lưỡi hái màu đen
-Tại sao? – nó hỏi trong uất nghẹn, nó không cam tâm – Sao cô lại xen vào chuyện này?
Đôi mắt xám bạc mơ hồ. Cô rút lưỡi hái của mình lại.
-Ngươi có thể hại bất cứ ai, giết bất cứ ai dù là con người hay quái thú, nhưng riêng thằng nhóc đó thì không.
Đôi mắt đỏ của Helios ngày càng long lên đầy tức giận.
-Tại sao? Ta muốn biết lí do!!! – nó gầm lên trong căm phẫn
-Ta không cần giải thích với ngươi – cô lạnh lùng nói – Nếu ngươi không cam tâm thì cứ đến đây, ta sẵn sàng thay con quái thú đó đánh với ngươi một trận.
-Ta không hiểu… - Helios nói câu cuối trước khi ngã gục xuống đất – Tại sao cô lại bảo vệ con người…
Đôi mắt đỏ của nó khép dần, con quái thú bất tỉnh lần đầu tiên trong đời.
Người giám hộ hay còn được gọi là Dara – tên mà chỉ có công chúa mới dám gọi xoay nhẹ lưỡi hái của mình, thứ vũ khí sắc lạnh tan thành khói đen rồi biến mất. Đôi mắt xám bạc mơ màng.
Hỏi tại sao? Chính cô còn không thể trả lời…
Nếu muốn cô trả lời, ai đó hãy giải thích cho cô thứ cảm giác cô đang có này là gì…
Từ khi cô bắt gặp nụ cười của nắng đó…
“Chị gái xinh đẹp ơi, chị từ đâu đến?”
“Từ nơi của những con quái thú đầy sức mạnh, xem con người như những chú kiến bé nhỏ, đông nhưng yếu đuối.”
Không biết cậu bé đó có hiểu cô nói gì không nhưng cậu vẫn cười, tay cậu đưa cô một vòng hoa dại màu trắng. Chẳng nói chẳng rằng, cậu bé đặt nó lên đầu cô và cười rạng rỡ.
“Nhìn như vậy thì chị giống một thiên thần hơn!”
Cậu bé con người kì lạ… Khác hẳn với những người khác, đi cứu một quái thú. Cô từng chứng kiến rất nhiều, rất nhiều quái thú chết trong những trận chiến giành quyền lực và cũng không ít quái thú…chết do con người…
Vốn là một giống loài thông minh, họ không dễ dàng gì để bản thân chịu sự tàn sát của quái thú. Họ gài bẫy, tìm cách giết chúng, kể cả khi chúng chẳng làm gì họ. Phải đấy, thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Họ đã làm như thế.
Cô không đau lòng khi chứng kiến cảnh đó. Cô chỉ đơn giản là thấy quá nhiều, mắt cô đã quá quen, trái tim cô vốn đã quá chai lì với những thứ gọi là cảm xúc này. Cô đứng nhìn, rồi lặng lẽ mang những linh hồn đó đi. Đến đâu thì là một bí mật.
Một ngày, cô đứng ngay vách núi, nơi con quái thú mang hình dạng hổ trắng đang nằm cùng vũng máu lênh láng. Hơi thỏ thoi thóp, nó sắp chết…
Dara ngước lên, nhìn trên đỉnh núi những con người xào xáo nói chuyện với nhau.
“Nó đã chết chưa nhỉ?”
“Chắc là rồi. Dù là quái thú nó cũng không thể sống sót với vết thương đó, lại còn ngã từ trên đây xuống nữa!”
Họ cười với nhau và bỏ đi.
Dara đi lại gần nơi con quái thú đang nằm, lưỡi hái giơ cao. Đôi mắt xanh lá mờ đục của nó nhìn cô đầy đau đớn. Hận thù…
Nhưng trước khi lưỡi hái của cô kịp vung xuống thì cậu bé đó đã xuất hiện. Bóng dáng nhỏ bé tiến lại gần chỗ con quái thú không chút e ngại.
Những gì cô chứng kiến sau đó, cả những ngày hôm sau, hôm sau nữa khiến cô có cảm giác kì lạ…
Cô đứng ra bảo vệ đôi bạn này, chính cô cũng chẳng hiểu… Cô có mặt ở trận chiến của Helios và con quái thú này cũng chỉ do trách nhiệm. Cô cứ nghĩ là Helios sẽ thua… Rồi thì cô hành đông ngay cả trước khi cô kịp suy nghĩ. Đứng ra và bảo vệ con người…
-Hừ - Dara nhếch miệng cười khi dựa lưng vào Helios đang ngất – Làm sao giờ dám vác mặt về lâu đài nhỉ ~ Công chúa sẽ giết mình mất thôi ~
Ngắm nhìn mặt trăng xinh đẹp, Dara khẽ thở dài.
Quái thú – sinh vật mang sức mạnh và con người – nhỏ bé nhưng kì lạ. Khác biệt nhưng cũng rất giống nhau. Bởi vì…
Có những quái thú mang tấm lòng con người…
Và cả những kẻ có bề ngoài là con người nhưng sâu thẳm trong tim là con quái thú xấu xa…
Cuộc sống thật phức tạp. Nhưng cũng rất thú vị ~
Mối quan hệ này rồi sẽ kéo theo rất nhiều chuyện đây ~
A/n: Chap sau ko biết có khả năng ra đời hay không. Thks for reading ~
Mỗi thế giới tương ứng vs 1 fic của 1 bạn trong 4rum. Thế giới đầu tiên dựa vào fic Previous world của Al-Mas. Thế giới thứ 2 này sẽ là fic của Ayuko - Cam kết của quái thú.
Fic này viết chỉ như 1 lời cảm ơn chân thành.
***
World 02 – chap 1
World 02 – chap 1
Lửa có mặt khắp mọi nơi. Cây cối, con người, nhà cửa, bất cứ thứ gì cũng không thoát khỏi ngọn lửa đen đó. Trên nóc tòa tháp cao nhất của thị trấn, con quái vật với đôi cánh đen cùng đôi mắt đỏ gầm lên đầy khoái trá. Đôi cánh sải rộng, che phủ gần hết một nửa tòa tháp, chiếc đuôi dài đầy gai nhọn đung đưa.
Thế giới này chịu sự thống trị của những con quái vật sở hữu sức mạnh gọi là quái thú. Không hiểu chúng xem con người là gì, nhưng sự tàn phá của chúng đã để lại những huyền thoại – những cuộc tàn sát của lịch sử - và cả những nỗi đau…
Lí do chúng làm vậy đến giờ vẫn còn là bí ẩn. Heh ~ Hay chỉ đơn giản con người là những chú kiến bé nhỏ bị chúng nghiền nát không chút do dự, không chút lí do?
Quyền lực là thứ chúng luôn vươn tới trong thế giới của riêng chúng – những cuộc chiến tranh giành không ngừng diễn ra. Kẻ tham gia với tham vọng trở thành tối cao, kẻ vô tình bị kéo vào. Trong trận chiến dài hàng ngàn thế kỉ đó thì Helios là một cái tên chẳng xa lạ. Con quái thú cùng ngọn lửa đen tiêu diệt hàng triệu đối thủ sau ngần ấy thời gian – được xem là kẻ mạnh nhất.
Chiến đấu vì tham vọng trở thành mạnh nhất có lẽ cũng trở nên hơi nhàm chán so với nó. Những đối thủ mạnh và to lớn, tài năng ngang ngửa nó, lần lượt từng tên ngã xuống trước mặt nó. Không, thế là chưa đủ…
Nó từng nghe về thế giới của con người. Loài người thông minh và kì lạ, những lời nói mà những con quái thú truyền cho nhau mà nó được biết…
Và rồi một ngày kia, nó được chứng kiến thứ kì lạ mà con người sở hữu…
Đối thủ hôm nay của nó là một con hổ màu trắng. Con quái đột nhiên xuất hiện khi nó chuẩn bị giết chết con người nhỏ bé vô tình phá ngang giấc ngủ của nó. Một thằng nhóc tóc hồng dựng đứng với dải băng xanh bịt ngang trán.
Trận chiến nhanh chóng diễn ra dù lí do mà con quái kia xông ra là gì, Helios chưa biết. À, phải là chẳng cần biết chứ nhỉ? Một tên ngã xuống, nó sẽ càng mạnh lên…A, đó luôn là điều nó mong muốn…
Sức mạnh con quái đó tăng giảm bất chợt. Có lúc nó tưởng chừng như là nó sẽ thua. Rồi nó chợt nhận ra luồng ánh sáng mỏng, kết tinh thành sợi dây trong suốt nối con quái đó với thằng bé. Nó không hiểu nhưng kinh nghiệm chiến đấu bao lâu nay mách bảo nó, nếu muốn thắng, nó phải giết thằng bé đó. Tất nhiên, nó hành động ngay khi ý nghĩ kia vừa xuất hiện. Bằng một quả cầu lửa màu đen, đối thủ của nó bị hất văng ra xa, Helios gầm lên và lao về phía thằng bé lúc này không chút phòng thủ. Ah mà, có phòng thủ cũng được gì đâu, con người nhỏ bé ~
Ầm! Âm thanh chói tai nổ ra. Helios cảm thấy khắp người đau nhức khi luồng sức mạnh đột ngột xuất hiện và hất văng nó ra xa khỏi thằng bé loài người. Nó gắng gượng đứng dậy, nhìn về phía nó vừa tấn công. Khói tan dần, để lộ ra bóng tối bất tận… Lần đầu tiên, Helios cảm thấy sợ, và cũng lần đầu tiên, nó được tận mắt gặp gỡ một trong hai người đứng đầu thế giới của nó…
-Cô…chẳng phải là Người giám hộ hay sao? – nó hỏi trong hơi thở thều thào, dường như mọi sức lực đều tan biến
-Không sai – cô gái với mái tóc đen hai tầng và đôi mắt xám bạc trả lời
Con quái thú mang hình dạng hổ trắng khẽ cúi đầu xuống trước con người nhỏ bé mà Helios vừa gọi là Người giám hộ một cách kính cẩn. Cô gái gật đầu nhẹ và rồi con hổ trắng quắp cậu bé tóc hồng đi khuất.
Đôi mắt đỏ của Helios long lên. Dù chẳng còn đủ sức đánh nhau nhưng niềm kiêu hãnh của nó quá cao để nhìn đối thủ bỏ đi một cách ung dung như thế, nó gầm lên. Rồi tiếng gầm đó chợt ngưng bặt khi nó thấy thứ gì đó lạnh ngắt kề ngay cổ mình.
-Tốt hơn hết là ngươi hãy để cho họ đi – cô gái đó lại nói mà không nhìn Helios, tay cô vẫn nắm chặt lưỡi hái màu đen
-Tại sao? – nó hỏi trong uất nghẹn, nó không cam tâm – Sao cô lại xen vào chuyện này?
Đôi mắt xám bạc mơ hồ. Cô rút lưỡi hái của mình lại.
-Ngươi có thể hại bất cứ ai, giết bất cứ ai dù là con người hay quái thú, nhưng riêng thằng nhóc đó thì không.
Đôi mắt đỏ của Helios ngày càng long lên đầy tức giận.
-Tại sao? Ta muốn biết lí do!!! – nó gầm lên trong căm phẫn
-Ta không cần giải thích với ngươi – cô lạnh lùng nói – Nếu ngươi không cam tâm thì cứ đến đây, ta sẵn sàng thay con quái thú đó đánh với ngươi một trận.
-Ta không hiểu… - Helios nói câu cuối trước khi ngã gục xuống đất – Tại sao cô lại bảo vệ con người…
Đôi mắt đỏ của nó khép dần, con quái thú bất tỉnh lần đầu tiên trong đời.
Người giám hộ hay còn được gọi là Dara – tên mà chỉ có công chúa mới dám gọi xoay nhẹ lưỡi hái của mình, thứ vũ khí sắc lạnh tan thành khói đen rồi biến mất. Đôi mắt xám bạc mơ màng.
Hỏi tại sao? Chính cô còn không thể trả lời…
Nếu muốn cô trả lời, ai đó hãy giải thích cho cô thứ cảm giác cô đang có này là gì…
Từ khi cô bắt gặp nụ cười của nắng đó…
“Chị gái xinh đẹp ơi, chị từ đâu đến?”
“Từ nơi của những con quái thú đầy sức mạnh, xem con người như những chú kiến bé nhỏ, đông nhưng yếu đuối.”
Không biết cậu bé đó có hiểu cô nói gì không nhưng cậu vẫn cười, tay cậu đưa cô một vòng hoa dại màu trắng. Chẳng nói chẳng rằng, cậu bé đặt nó lên đầu cô và cười rạng rỡ.
“Nhìn như vậy thì chị giống một thiên thần hơn!”
Cậu bé con người kì lạ… Khác hẳn với những người khác, đi cứu một quái thú. Cô từng chứng kiến rất nhiều, rất nhiều quái thú chết trong những trận chiến giành quyền lực và cũng không ít quái thú…chết do con người…
Vốn là một giống loài thông minh, họ không dễ dàng gì để bản thân chịu sự tàn sát của quái thú. Họ gài bẫy, tìm cách giết chúng, kể cả khi chúng chẳng làm gì họ. Phải đấy, thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Họ đã làm như thế.
Cô không đau lòng khi chứng kiến cảnh đó. Cô chỉ đơn giản là thấy quá nhiều, mắt cô đã quá quen, trái tim cô vốn đã quá chai lì với những thứ gọi là cảm xúc này. Cô đứng nhìn, rồi lặng lẽ mang những linh hồn đó đi. Đến đâu thì là một bí mật.
Một ngày, cô đứng ngay vách núi, nơi con quái thú mang hình dạng hổ trắng đang nằm cùng vũng máu lênh láng. Hơi thỏ thoi thóp, nó sắp chết…
Dara ngước lên, nhìn trên đỉnh núi những con người xào xáo nói chuyện với nhau.
“Nó đã chết chưa nhỉ?”
“Chắc là rồi. Dù là quái thú nó cũng không thể sống sót với vết thương đó, lại còn ngã từ trên đây xuống nữa!”
Họ cười với nhau và bỏ đi.
Dara đi lại gần nơi con quái thú đang nằm, lưỡi hái giơ cao. Đôi mắt xanh lá mờ đục của nó nhìn cô đầy đau đớn. Hận thù…
Nhưng trước khi lưỡi hái của cô kịp vung xuống thì cậu bé đó đã xuất hiện. Bóng dáng nhỏ bé tiến lại gần chỗ con quái thú không chút e ngại.
Những gì cô chứng kiến sau đó, cả những ngày hôm sau, hôm sau nữa khiến cô có cảm giác kì lạ…
Cô đứng ra bảo vệ đôi bạn này, chính cô cũng chẳng hiểu… Cô có mặt ở trận chiến của Helios và con quái thú này cũng chỉ do trách nhiệm. Cô cứ nghĩ là Helios sẽ thua… Rồi thì cô hành đông ngay cả trước khi cô kịp suy nghĩ. Đứng ra và bảo vệ con người…
-Hừ - Dara nhếch miệng cười khi dựa lưng vào Helios đang ngất – Làm sao giờ dám vác mặt về lâu đài nhỉ ~ Công chúa sẽ giết mình mất thôi ~
Ngắm nhìn mặt trăng xinh đẹp, Dara khẽ thở dài.
Quái thú – sinh vật mang sức mạnh và con người – nhỏ bé nhưng kì lạ. Khác biệt nhưng cũng rất giống nhau. Bởi vì…
Có những quái thú mang tấm lòng con người…
Và cả những kẻ có bề ngoài là con người nhưng sâu thẳm trong tim là con quái thú xấu xa…
Cuộc sống thật phức tạp. Nhưng cũng rất thú vị ~
Mối quan hệ này rồi sẽ kéo theo rất nhiều chuyện đây ~
End World #02 - chap 1
A/n: Chap sau ko biết có khả năng ra đời hay không. Thks for reading ~