MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Bakugan fic] Worlds

power_settings_newLogin to reply
+5
Elfin-Ingram
Shinkun
Kantono Fuminsho
Carol Rido
Wind.G
9 posters

description[Bakugan fic] Worlds Empty[Bakugan fic] Worlds

more_horiz
Link những chap trước: http://bakuganfc.forum-viet.net/t1478-topic

Mỗi thế giới tương ứng vs 1 fic của 1 bạn trong 4rum. Thế giới đầu tiên dựa vào fic Previous world của Al-Mas. Thế giới thứ 2 này sẽ là fic của Ayuko - Cam kết của quái thú.

Fic này viết chỉ như 1 lời cảm ơn chân thành.

***

World 02 – chap 1

Lửa có mặt khắp mọi nơi. Cây cối, con người, nhà cửa, bất cứ thứ gì cũng không thoát khỏi ngọn lửa đen đó. Trên nóc tòa tháp cao nhất của thị trấn, con quái vật với đôi cánh đen cùng đôi mắt đỏ gầm lên đầy khoái trá. Đôi cánh sải rộng, che phủ gần hết một nửa tòa tháp, chiếc đuôi dài đầy gai nhọn đung đưa.

Thế giới này chịu sự thống trị của những con quái vật sở hữu sức mạnh gọi là quái thú. Không hiểu chúng xem con người là gì, nhưng sự tàn phá của chúng đã để lại những huyền thoại – những cuộc tàn sát của lịch sử - và cả những nỗi đau…

Lí do chúng làm vậy đến giờ vẫn còn là bí ẩn. Heh ~ Hay chỉ đơn giản con người là những chú kiến bé nhỏ bị chúng nghiền nát không chút do dự, không chút lí do?

Quyền lực là thứ chúng luôn vươn tới trong thế giới của riêng chúng – những cuộc chiến tranh giành không ngừng diễn ra. Kẻ tham gia với tham vọng trở thành tối cao, kẻ vô tình bị kéo vào. Trong trận chiến dài hàng ngàn thế kỉ đó thì Helios là một cái tên chẳng xa lạ. Con quái thú cùng ngọn lửa đen tiêu diệt hàng triệu đối thủ sau ngần ấy thời gian – được xem là kẻ mạnh nhất.

Chiến đấu vì tham vọng trở thành mạnh nhất có lẽ cũng trở nên hơi nhàm chán so với nó. Những đối thủ mạnh và to lớn, tài năng ngang ngửa nó, lần lượt từng tên ngã xuống trước mặt nó. Không, thế là chưa đủ…

Nó từng nghe về thế giới của con người. Loài người thông minh và kì lạ, những lời nói mà những con quái thú truyền cho nhau mà nó được biết…

Và rồi một ngày kia, nó được chứng kiến thứ kì lạ mà con người sở hữu…

Đối thủ hôm nay của nó là một con hổ màu trắng. Con quái đột nhiên xuất hiện khi nó chuẩn bị giết chết con người nhỏ bé vô tình phá ngang giấc ngủ của nó. Một thằng nhóc tóc hồng dựng đứng với dải băng xanh bịt ngang trán.

Trận chiến nhanh chóng diễn ra dù lí do mà con quái kia xông ra là gì, Helios chưa biết. À, phải là chẳng cần biết chứ nhỉ? Một tên ngã xuống, nó sẽ càng mạnh lên…A, đó luôn là điều nó mong muốn…

Sức mạnh con quái đó tăng giảm bất chợt. Có lúc nó tưởng chừng như là nó sẽ thua. Rồi nó chợt nhận ra luồng ánh sáng mỏng, kết tinh thành sợi dây trong suốt nối con quái đó với thằng bé. Nó không hiểu nhưng kinh nghiệm chiến đấu bao lâu nay mách bảo nó, nếu muốn thắng, nó phải giết thằng bé đó. Tất nhiên, nó hành động ngay khi ý nghĩ kia vừa xuất hiện. Bằng một quả cầu lửa màu đen, đối thủ của nó bị hất văng ra xa, Helios gầm lên và lao về phía thằng bé lúc này không chút phòng thủ. Ah mà, có phòng thủ cũng được gì đâu, con người nhỏ bé ~

Ầm! Âm thanh chói tai nổ ra. Helios cảm thấy khắp người đau nhức khi luồng sức mạnh đột ngột xuất hiện và hất văng nó ra xa khỏi thằng bé loài người. Nó gắng gượng đứng dậy, nhìn về phía nó vừa tấn công. Khói tan dần, để lộ ra bóng tối bất tận… Lần đầu tiên, Helios cảm thấy sợ, và cũng lần đầu tiên, nó được tận mắt gặp gỡ một trong hai người đứng đầu thế giới của nó…

-Cô…chẳng phải là Người giám hộ hay sao? – nó hỏi trong hơi thở thều thào, dường như mọi sức lực đều tan biến

-Không sai – cô gái với mái tóc đen hai tầng và đôi mắt xám bạc trả lời

Con quái thú mang hình dạng hổ trắng khẽ cúi đầu xuống trước con người nhỏ bé mà Helios vừa gọi là Người giám hộ một cách kính cẩn. Cô gái gật đầu nhẹ và rồi con hổ trắng quắp cậu bé tóc hồng đi khuất.

Đôi mắt đỏ của Helios long lên. Dù chẳng còn đủ sức đánh nhau nhưng niềm kiêu hãnh của nó quá cao để nhìn đối thủ bỏ đi một cách ung dung như thế, nó gầm lên. Rồi tiếng gầm đó chợt ngưng bặt khi nó thấy thứ gì đó lạnh ngắt kề ngay cổ mình.

-Tốt hơn hết là ngươi hãy để cho họ đi – cô gái đó lại nói mà không nhìn Helios, tay cô vẫn nắm chặt lưỡi hái màu đen

-Tại sao? – nó hỏi trong uất nghẹn, nó không cam tâm – Sao cô lại xen vào chuyện này?

Đôi mắt xám bạc mơ hồ. Cô rút lưỡi hái của mình lại.

-Ngươi có thể hại bất cứ ai, giết bất cứ ai dù là con người hay quái thú, nhưng riêng thằng nhóc đó thì không.

Đôi mắt đỏ của Helios ngày càng long lên đầy tức giận.

-Tại sao? Ta muốn biết lí do!!! – nó gầm lên trong căm phẫn

-Ta không cần giải thích với ngươi – cô lạnh lùng nói – Nếu ngươi không cam tâm thì cứ đến đây, ta sẵn sàng thay con quái thú đó đánh với ngươi một trận.

-Ta không hiểu… - Helios nói câu cuối trước khi ngã gục xuống đất – Tại sao cô lại bảo vệ con người…

Đôi mắt đỏ của nó khép dần, con quái thú bất tỉnh lần đầu tiên trong đời.

Người giám hộ hay còn được gọi là Dara – tên mà chỉ có công chúa mới dám gọi xoay nhẹ lưỡi hái của mình, thứ vũ khí sắc lạnh tan thành khói đen rồi biến mất. Đôi mắt xám bạc mơ màng.

Hỏi tại sao? Chính cô còn không thể trả lời…

Nếu muốn cô trả lời, ai đó hãy giải thích cho cô thứ cảm giác cô đang có này là gì…

Từ khi cô bắt gặp nụ cười của nắng đó…

“Chị gái xinh đẹp ơi, chị từ đâu đến?”

“Từ nơi của những con quái thú đầy sức mạnh, xem con người như những chú kiến bé nhỏ, đông nhưng yếu đuối.”

Không biết cậu bé đó có hiểu cô nói gì không nhưng cậu vẫn cười, tay cậu đưa cô một vòng hoa dại màu trắng. Chẳng nói chẳng rằng, cậu bé đặt nó lên đầu cô và cười rạng rỡ.

“Nhìn như vậy thì chị giống một thiên thần hơn!”

Cậu bé con người kì lạ… Khác hẳn với những người khác, đi cứu một quái thú. Cô từng chứng kiến rất nhiều, rất nhiều quái thú chết trong những trận chiến giành quyền lực và cũng không ít quái thú…chết do con người…

Vốn là một giống loài thông minh, họ không dễ dàng gì để bản thân chịu sự tàn sát của quái thú. Họ gài bẫy, tìm cách giết chúng, kể cả khi chúng chẳng làm gì họ. Phải đấy, thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Họ đã làm như thế.

Cô không đau lòng khi chứng kiến cảnh đó. Cô chỉ đơn giản là thấy quá nhiều, mắt cô đã quá quen, trái tim cô vốn đã quá chai lì với những thứ gọi là cảm xúc này. Cô đứng nhìn, rồi lặng lẽ mang những linh hồn đó đi. Đến đâu thì là một bí mật.

Một ngày, cô đứng ngay vách núi, nơi con quái thú mang hình dạng hổ trắng đang nằm cùng vũng máu lênh láng. Hơi thỏ thoi thóp, nó sắp chết…

Dara ngước lên, nhìn trên đỉnh núi những con người xào xáo nói chuyện với nhau.

“Nó đã chết chưa nhỉ?”

“Chắc là rồi. Dù là quái thú nó cũng không thể sống sót với vết thương đó, lại còn ngã từ trên đây xuống nữa!”

Họ cười với nhau và bỏ đi.

Dara đi lại gần nơi con quái thú đang nằm, lưỡi hái giơ cao. Đôi mắt xanh lá mờ đục của nó nhìn cô đầy đau đớn. Hận thù…

Nhưng trước khi lưỡi hái của cô kịp vung xuống thì cậu bé đó đã xuất hiện. Bóng dáng nhỏ bé tiến lại gần chỗ con quái thú không chút e ngại.

Những gì cô chứng kiến sau đó, cả những ngày hôm sau, hôm sau nữa khiến cô có cảm giác kì lạ…

Cô đứng ra bảo vệ đôi bạn này, chính cô cũng chẳng hiểu… Cô có mặt ở trận chiến của Helios và con quái thú này cũng chỉ do trách nhiệm. Cô cứ nghĩ là Helios sẽ thua… Rồi thì cô hành đông ngay cả trước khi cô kịp suy nghĩ. Đứng ra và bảo vệ con người…

-Hừ - Dara nhếch miệng cười khi dựa lưng vào Helios đang ngất – Làm sao giờ dám vác mặt về lâu đài nhỉ ~ Công chúa sẽ giết mình mất thôi ~

Ngắm nhìn mặt trăng xinh đẹp, Dara khẽ thở dài.

Quái thú – sinh vật mang sức mạnh và con người – nhỏ bé nhưng kì lạ. Khác biệt nhưng cũng rất giống nhau. Bởi vì…

Có những quái thú mang tấm lòng con người…

Và cả những kẻ có bề ngoài là con người nhưng sâu thẳm trong tim là con quái thú xấu xa…

Cuộc sống thật phức tạp. Nhưng cũng rất thú vị ~

Mối quan hệ này rồi sẽ kéo theo rất nhiều chuyện đây ~

End World #02 - chap 1

A/n: Chap sau ko biết có khả năng ra đời hay không. Thks for reading ~

description[Bakugan fic] Worlds EmptyRe: [Bakugan fic] Worlds

more_horiz
* đọc kĩ từng chữ một *

Worlds tái xuất giang hồ * tung hoa tung lá *

Lưỡi hái à ? Dara hình như là thần chết thì phải ? * ngơ ngác * Còn công chúa ? là ai vậy ? ( đoán thử là Mira =)) )

Có Helios và Dara chắc cũng phải có Spectra nhỉ ? * cười *

Cậu bé đó nghe tả thấy giống Baron quá ( không biết có đúng không nữa ).

Fic vẫn hay như ngày nào * mắt long lanh * hâm mộ chị Win.G ( ống thông gió ) nhiều lắm cơ =))

Ra chap 2 nha * nằm ăn vạ * đừng bỏ mà TT___TT

description[Bakugan fic] Worlds EmptyRe: [Bakugan fic] Worlds

more_horiz
ara ~~ Vent mở lại fic rồi ~~ hóng mãi cơ ~~
hay ah ~~ lâu ngày mới thấy mà không hụt nghề chút nào ~~
đừng bỏ dở fic ~~ hãy cố hoàn thành nó nah ~~

description[Bakugan fic] Worlds EmptyRe: [Bakugan fic] Worlds

more_horiz
Bạn Win.G viết rất hay
Có phần bí ẩn khó mà hiểu được - chắc tại đa nghi quá
Mình thích nhân vật Dara nhưng mà mình nhớ là trong BKG đâu có nhân vật nào tên là Dara đâu ? Bạn tự tạo ra à ?
Mong chapter mới từ bạn

description[Bakugan fic] Worlds EmptyRe: [Bakugan fic] Worlds

more_horiz
*Mò vào fic, đọc chăm chú*
Không biết nói gì ngoài 2 từ quá hay :love:
Wind-G đúng là đại văn hào :love: không chê vào đâu được
Chà chà, kiểu này có Helius chắc anh Keith nhà ta lấp ló đâu đây thôi *cười gian*
*ngó* a ha, cướp con tem :)) Nhưng mà *liếc*, thôi lấy cái phong bì thôi, nhường cho Arisu con tem, kẻo...

description[Bakugan fic] Worlds EmptyRe: [Bakugan fic] Worlds

more_horiz
Cám ơn WindG sama :lay: vì đã khai trương lại fic World nha. Em chờ mãi à :vetay: :tuki: :th14:
Cám ơn cả chị Elfin đã nhường tem cho em nhá. *lấy tem*.
Fic này bên nhà cũ em cũng thích ghê đó... Chị sau fic Lẫn thôi à.
Mong là sẽ xuất hiện Spetra siêu xảo quyệt đểu giả mưu mô tà ác nhá :loe:

description[Bakugan fic] Worlds EmptyRe: [Bakugan fic] Worlds

more_horiz
World 02 - Chap 02

Cánh cửa bằng gỗ được chạm khắc những hình thù cầu kì bật mở ngay cả khi cô gái tóc đen với đôi mắt xám bạc đó chưa chạm vào nó. Khẽ thở dài khi nhận ra luồng sát khí, giận dữ lan ra nhè nhẹ từ trong phòng, Dara lên tiếng ngay khi vừa bước vào

-Tôi biết lỗi rồi, cô muốn tôi làm gì chuộc lỗi cũng được, xin đừng giận dữ như vậy, được chứ, công chúa?

-Tại sao?

Dara ngước nhìn người bước ra từ bóng đêm tạo từ bốn bức tường trong phòng. Mái tóc cam bồng bềnh ôm trọn bờ vai, đôi mắt màu nâu chocolate to xinh đẹp nhưng chân mày cô lại nhíu thành những đường cong giận dữ.

-Tại sao? – cô gái vừa xuất hiện lặp lại câu hỏi, tiếng gió rít ngang nghe thật đáng sợ, nhất là khi nó kết hợp với mấy bóng đen lởn vởn sau lưng cô

-Ồ? – Dara cười cười hỏi, nhướn mày vẻ không hiểu một cách giả tạo – Tôi không hiểu ý cô lắm, thưa công chúa? – vừa nói cô vừa cúi đầu một cách trịnh trọng – Tại sao gì cơ?

Grào! Một con quái thú dạng báo đen lao lên từ phía sau lưng cô gái tóc cam, móng vuốt cắm vào vai Dara, ghim cô vào thành cầu thang bên ngoài.

-Đừng có giả vờ nữa, tôi không thích tính cách này của chị chút nào đâu, Dara – giọng nói của người được gọi là công chúa trở nên đáng sợ hơn – Chị biết đấy, với khả năng của tôi, tìm được người thế chỗ chị chẳng khó khăn đâu.

Phản chiếu trong đôi mắt xám bạc tựa như mặt trăng thu nhỏ ấy là hình ảnh những người khác, đứng xung quanh cô gái tóc cam với áo choàng đen và đôi cánh cùng màu màn đêm, lạnh lùng.

-Ồ, tôi biết chứ, Alice thân mến – máu khẽ chảy từ đôi môi hơi tái vẫn còn vươn nụ cười hơi mỉa mai và khá là khó hiểu khi con báo đen đó không hề nấn ná rút móng vuốt của mình ra làm Dara ngã phịch xuống nền sàn – Và cũng nhắc luôn cho cô biết, tôi trở thành Người giám hộ chẳng thích thú gì…

Alice không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm xuống người con gái có mái tóc dài màu đen đó. Những kí ức xa xưa đột nhiên ùa về, thật rõ ràng, thật đau đớn, và mỉa mai thay…Những tháng ngày hạnh phúc đó sẽ chẳng bao giờ có thể quay lại…

-Dara, Dara thân yêu ~ - từng bước chân nhẹ nhàng lướt trên sàn nhà bằng gỗ, Alice ngồi xuống đối diện cô gái tóc đen, đôi mắt màu chocolate đổi thành màu xanh tím huyền hoặc – Đừng hoài niệm quá khứ mãi thế, sẽ chẳng tiến lên được đâu, cô biết chứ?

Bật ra tiếng cười mìa mai, Dara quay đi. Trước khi biến mất vào màn đêm sâu thẳm, cô ném cho Alice một cái nhìn kì lạ.

Gió khẽ thổi, nâng niu mái tóc cam bồng bềnh, Alice dựa vào người con báo đen đang liếm vết máu còn sót lại trên vuốt của mình, tiếng thở dài nhẹ như thì thầm được gió cuốn đi.

-Chẳng hiểu sao, tôi lại chọn chị làm Người giám hộ nữa…



Trên một mỏm đá trơ trọi giữa cánh đồng chết hoang vu, Dara hơi gặp khó khăn trong việc băng bó vết thương bên vai của mình. Bình thường sẽ không quái thú nào có khả năng đả thương cô nhưng khi được Alice cho chút sức mạnh giúp đỡ thì đó lại là việc khác. Đôi mắt xám bạc phẳng lì, tay cô quấn những dải băng trắng đều đặn xung quanh, gió vẫn hát, một khúc nhạc quen thuộc…

“Dara, chị à, đừng vì tụi em mà cứ làm việc quần quật như thế nữa, được chứ?”

“Dara, Dara chị ơi, em đàn một bản nhạc cho chị nghe nhé?”

Cô quay phắt đầu lại nhưng trước mặt chỉ trơ trọi một màu đen âm u, cô tìm kiếm trong không gian trống trải đó những gương mặt quen thuộc nhưng hoài chẳng thấy.

Cười.

-Chờ chị nhé, Ren, Abe, chị nhất định sẽ cứu hai đứa…

Ầm! Một tiếng động lớn nổ ra thu hút sự chú ý của Dara, kéo áo choàng của mình lại che đi vết thương, cô chậm rãi tiến về phía đó.

Sải cánh rộng màu đen, đôi mắt đỏ, cô nhận ra con quái thú này. Dời mắt quan sát bao quát, cô nhận ra ngôi làng đã cháy rụi, nhắm mắt lại, những tiếng khóc than ai oán hòa lẫn tiếng gió. Rồi đôi mắt xám bạc mở to khi Helios nhìn trừng trừng hai sinh linh nhỏ bé trước mặt đầy tò mò. Đứa nhóc tóc vàng ôm chặt đứa nhỏ hơn có mái tóc cam vào lòng che chở. Hành động đó nhắc nhở cô nhớ đến bản thân mình lúc xưa…

Một tiếng động lớn nữa khi Helios sải cánh bay đi mất, để lại hai đứa nhóc duy nhất còn sống sót và một bản cam kết quái đản – ít nhất là đối với con quái thú luôn ham muốn sức mạnh đó, Dara tự hỏi, nó muốn gì ở thằng nhóc tóc vàng này nhỉ?

-Mira…Xin lỗi em…

Nó khẽ thì thầm rồi hôn nhẹ lên mái tóc cam của em gái mình. Đôi mắt xanh ngọc nhìn cô bé lần cuối rồi quay đi.

Keith hơi khựng lại nhìn người vừa xuất hiện. Người này rõ ràng không phải người trong làng, đôi mắt màu bạc kim loại lạnh lẽo, ở người này toát ra mùi tử khí đang sợ. Bản năng thúc đẩy Keith quay đầu nhìn về phía Mira…Nhưng con bé không còn ở đó nữa…

-Em gái cậu đây. Tôi nghĩ tốt nhất đừng bỏ cô bé lại. Tôi sẽ đưa cả 2 đến 1 ngôi làng khác.

Bóng tối từ đâu ập đến rồi lại biến mất, lúc này cả 3 đang đứng cách một ngôi làng không xa, Keith có thể thấy ánh lửa bập bùng từ đó.

-Chị là ai vậy?

Người đó chẳng nói gì, nhìn chăm chú vào mu bàn tay Keith 1 lúc rồi cười.

-Từ đây về sau sẽ rất là khó khăn và đau đớn, nhưng hãy cố mà sống đến lúc còn có thể nhé.

Nói rồi người đó biến mất khi làn gió đêm vừa thổi. Đôi mắt xanh ngọc nhìn ngôi làng mới sau đó nhìn cô bé trên tay, mái tóc vàng khẽ lung lay, che lấp đi nụ cười vừa xót xa vừa bình yên.

Phải rồi nhỉ, cậu sẽ cố gắng sống, ít ra là cho đến 3 năm sau…



Trong một hang động heo hút, xung quanh được bao bọc bởi núi đá lởm chởm và những con quái thú hình thù quái dị nhất, Dara ngồi tựa lưng vào một tảng băng, mỉm cười.

-Sau hàng trăm năm dài dằng dặc, cuối cùng chị cũng gặp lại anh ta…

Rồi cô ngước nhìn cậu thanh niên có làn da ngăm đen cùng mái tóc bạch kim đang say ngủ, gần đó, ôm chiếc đàn của mình, một cô gái khác với mái tóc dài màu đen và bộ váy xanh lá. Toàn những gương mặt quen thuộc mà cô yêu thương…

-Ngần ấy thời gian, một lần nữa, chị lại không thể cứu kịp 2 người đó…

Cô khẽ thở dài, nhớ về khoảng thời gian xa xưa, xa lắm, đến cả cô còn chẳng thể nhớ chính xác…

“Chị ơi, nếu chị lấy anh trai em, thì chúng ta có thể trở thành người một nhà rồi! Vui ghê!”

Tiếng cười bật lên khô khốc giữa màn đêm khi bống tối liếm đến. Khi cô có mặt, cả hai đều đã bị vùi trong một màu đỏ thẫm. Rồi sau đó…là một cam kết khác, của riêng cô và người được gọi là công chúa đó…

Bản cam kết độc nhất vô nhị.

Bản cam kết của định mệnh.


End chap 02

P/s: Hầy, cuối cùng thì chap 2 cũng ra đời *cười ngu* Ra đời trong lúc author đang tự kỉ nên nó hơi khùng và đặc biệt, nhiều chi tiết là do author phịa, ko bám sát vs fic gốc của Ayuko lắm vì Ayuko drop fic này r ;____;

>>Carol: bạn tóc hồng đó chính xác là Baron :)

>>Shinkun: Dara ko phải là nv trong bakugan mà là OC - Original Character - nv mình tạo ra đó bạn, vui vì bạn thích, nhân tiện, Abe trong chap này là OC của bé Mid, ko PR cho bé trong fic Lẫn đc nên pr trg này vậy ;____;

>>arisu: mình lại thích fic này hơn fic Lẫn dù độ hoành tráng của nó ko bằng fic kia :)

Btw, thks for reading :)



















description[Bakugan fic] Worlds EmptyRe: [Bakugan fic] Worlds

more_horiz
Temzz!!!!!!!
Wind.G - nee, nee viết hay quá a~~ *nhảy tưng tưng*
Chỉ là Alice bị OCC rồi *mếu* *chỉ chỉ*
Hành văn khỏi nói~~ Hai vc viết hay như nhau =w=
Dù Alice có "chút xíu" khác lạ, nhưng em rất thích tính cách này của bợn ấy a~~
Mà nee tên Vento phải không nhỉ?
Lần đầu nói chuyện a~ *bắt tay*
Comt nhảm, em thăng đây~~
*bay ra*

description[Bakugan fic] Worlds EmptyRe: [Bakugan fic] Worlds

more_horiz
Cho mình xin cái phong bì^^
Alice trong này pro quá cơ :haha: Không rõ tại sao au lại muốn OOC bạn, nhưng như thế cũng không tệ :uongtra:
“Chị ơi, nếu chị lấy anh trai em, thì chúng ta có thể trở thành người một nhà rồi! Vui ghê!”


Câu này là ai nói vậy Wind-G^^
Mình cũng chỉ biết nói thêm thế thôi, vì những cái khác đều giống Ann cả rồi~~~
p/s:sau 4 tháng trời mới có chap mới , cổ mình đã dài ra 0,5 cm=.= Wind-G cố gắng ra chap nữa trong thời gian siớm nhất có thể nhé~~~Hóng~~~

description[Bakugan fic] Worlds EmptyRe: [Bakugan fic] Worlds

more_horiz
World #02 – chap 03

Trong căn phòng trọ nhỏ, chiếc mặt nạ lạnh giá được gỡ xuống, đặt lên mặt bàn. Đôi mắt xanh ngọc nhìn thật lâu bàn tay mình, chợt anh nhận ra có vệt máu đỏ đã khô đọng giữa 2 kẻ tay.

Những hình ảnh ấy hiện ra thật rõ ràng, thật đau đớn, cứa từng nhát vào tim anh. Khi anh dùng chính bàn tay này, tổn thương đứa em gái nhỏ bé…

Soạt. Soạt.Soạt.

Con dao nhỏ bằng bạc đưa lên rồi hạ xuống từng nhát, cứa vào lớp thịt, tứa máu. Đau, đau quá đi.

Anh bật cười giữa màn đêm. Nhưng dù có đau thế nào đi nữa, cũng chẳng so sánh được với nỗi đau mà em gái anh phải gánh chịu gần 3 năm nay…Phải không nhỉ?

Nhìn từng giọt máu đỏ thẫm vẫn rơi tí tách, mùi máu tanh xộc vào mũi, đôi mắt xanh ngọc chùng xuống 1 màu sậm hơn. Đôi lúc anh tự hỏi bản thân, rằng quyết định đó, liệu có đúng hay không? Nếu như…chỉ là anh đặt giả thiết thôi, nếu như…đêm đó, ngày định mệnh đó, anh và con bé cùng chết dưới ngọn lửa đen của Helios thì…liệu con bé, có hạnh phúc hơn bây giờ không?

Rầm!

Anh lật đổ chiếc bàn gỗ đầy máu. Không thể nào, dù cho có đau khổ, con bé vẫn phải sống tiếp, phải sống tiếp…

“Anh hai ơi, anh biết hạnh phúc của em là gì chứ?”

Ah, liệu…con bé sẽ hạnh phúc nếu anh chết?

Câu trả lời, anh luôn có sẵn, thế nhưng, anh vốn là một con người ích kỉ, anh vẫn mong, con bé có thể sống. Dù đau khổ, dù dằn vặt, chỉ cần con bé sống…

Chì cần con bé sống…

-Anh biết đấy, dù có chặt đứt bàn tay đó thì dấu ấn cam kết vẫn không thể biến mất đâu.

Keith quay phắt lại, vừa lúc làn gió đêm thoảng qua, thổi tung mái tóc đen với áo choàng cùng màu tung bay che lấp gương mặt đó, chỉ có duy nhất đôi mắt, đôi mắt mang màu ánh trăng lóe sáng. Anh có thể thấy trong đó, sự lạnh lùng, sự cô độc, chút băn khoăn và 1 thứ không thể giải thích bằng lời.

Những hình ảnh quen thuộc này nhắc anh nhớ đến vài việc, trong quá khứ…

-Là cô?

Ngồi trên bệ cửa sổ, cô gái tóc đen nhướn mày nhìn anh, tỏ vẻ ngạc nhiên giả tạo khi anh nhận ra cô. Thật thì chính cô cũng không biết mình có vui không thì anh vẫn còn nhớ?

Trong kí ức đó, vẫn rõ ràng. Tựa như ngọn lửa đen đó, tựa như dấu hiệu cam kết trên mu bàn tay anh. Có muỗn rủ bỏ cũng chẳng thể được.

Keith định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Có ai biết, sau 1 ngày giả tạo làm một tên khùng điên ngông cuồng và dã man, đến đêm anh mệt mỏi đến nhường nào với những cơn ác mộng và sự dằn vặt. Vậy nên lúc này, dù có ai đó biết đến mặt trái của hiện thực, anh cũng không quan tâm mấy. Vả lại, anh chợt tin rằng cô gái này, chẳng phải con người…

Hai đôi mắt, 2 tông màu nhìn nhau chăm chú 1 lúc, cuối cùng cô lên tiếng

-Đã đến nước này rồi, anh đành phải cố thôi – vừa nói cô vừa tiến lại gần anh, trên tay cầm theo chiếc mặt nạ anh vẫn thường đeo, nhẹ nhàng đặt nó vào tay anh, cô liếc nhìn vết thương do anh gây ra, mỉm cười – Tiếc quá, tôi ước gì bản thân mình là 1 thiên thần.

Anh nhướn mày không hiểu, tuy nhiên cô vẫn chỉ cười. Đôi mắt xám bạc ngắm nhìn gương mặt anh dưới ánh trăng.

Ah, dù bao nhiêu năm tháng trôi qua, anh vẫn chẳng thay đổi gì nhiều. Vẫn những đường nét góc cạnh này, vẫn đôi mắt xanh ngọc đẹp tựa như mặt hồ mà đôi lúc, cô nghĩ nó thuộc về 1 loại đá quý không tên, vẫn mái tóc vàng sậm chỉa lung tung kì cục, chỉ có, duy nhất kí ức khi xưa đã không còn…

“Nhìn anh và tôi, chẳng phải như lửa và bóng tối sao?”

Hình như đã có lần, cô hỏi anh như thế. Nhưng đến giờ, cô còn chẳng nhớ nỗi anh trả lời cô như thế nào. Thời gian bào mòn kí ức của cô như nước mài nhẵn đá cuội. Mỉa mai làm sao.

Tay cô đưa lên, định chạm vào gương mặt đó nhưng rồi lại thôi. Nếu cô còn vướng quá nhiều vào cuộc sống và định mệnh con người, chắc chắn Alice sẽ trừng phạt cô, nếu vậy công sức cô sẽ đổ sông biển hết.

-Xin lỗi nhé – cô cười khi giấu lại tay mình vào trong áo choàng đen – Tôi vẫn rất ích kỉ, cho đến bây giờ…

Phải rồi, cô đã chọn 2 đứa em yêu quý, bỏ mặc anh và em gái, đây là cái giá cô phải trả. Cô không muốn tình yêu thương, dù bất cứ hình thức nào, bị đem ra so sánh với nhau, đối với cô, tất cả đều đáng giá…

Một làn gió đêm thốc đến, cô biến mất. Anh vẫn nhìn chằm chằm vào mặt trăng to và sáng, chợt nhớ đến màu mắt cô. Ánh trăng, dù sao vẫn an ủi và dịu dàng hơn đôi mắt đó nhiều.

Người thanh niên tóc vàng khẽ cười, nắm lấy đôi bao tay màu trắng vừa xuất hiện khi cô gái đó biến mất.

Mà, đã là bí mật thì nên im lặng, nhỉ?



Cũng trong 1 căn phòng nhỏ, căn phòng hoàn toàn được làm bằng gỗ đen, trên chiếc giường giăng màn vải nhung đen tuyền, cô gái tóc cam cựa mình. Những giọt mồ hôi lấm tấm , chân mày cô nhíu lại khó chịu.

-Anh…anh ơi…

Tiếng gọi yếu ớt phát ra làm Dara ngồi gần đó mở mắt nhìn sang. Tiến về phía giường 1 cách chậm rãi, cô ngồi xuống, để đầu Alice dựa vào đùi mình. Nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi mặt trăng vẫn treo lơ lửng, môi cô mấp máy một giai điệu quen thuộc. Một bài hát ru.

Nhắc cô về, nơi nào đó trong miền kí ức, tất cả đếu rất hạnh phúc. Một đàn, 1 thổi sáo, hòa lẫn tiếng hát trong veo, chậm chạp rơi, từng nhịp thánh thót.

-Ư…

Alice khẽ cựa mình, tay cô nắm chặt bàn tay lạnh giá của Dara. Gương mặt yên lành.

Lại nhìn ra ngoài cửa sổ, Dara tự hỏi, tại sao bình yên không bao giờ tồn tại quá lâu?

Tại sao? Tại sao?

Mọi thứ cứ xoay tròn.

Cho đến khi tất cả chìm vào bóng tối.

End chap 03

P.s: hầy, mỗi ngày 1 chap, nhiều khi mình cũng nể bản thân về trình độ tự kỉ thật =]] Thật ra thì tớ định khi nào end fic TLC mới viết tiếp fic này, dạo này hơi nhiều cảm hứng cho mấy fic dang dở nhưng TLC thì tịt ngòi, vì nhiều lí do (__ ____" ) Nhưng thôi, tới đâu cứ tới vậy =]]

>>ann: yay, Alice bị OOC, cái này dựa vào fic gốc của Ayuko ah :) Tớ ghét Alice trong anime nên khoái t.cách trong fic này của cô, yandere =]] Tên mình là Wind.G *chỉ* nhưng nếu bạn gọi là Vento cũng ok, tính ra ngta nhớ tên này hơn =]] (cũng do tên sing gôm vs Kumi chứ ai)

>>El: Hờ, Alice OOC là tại fic gốc, mình giữ nguyên ấy chứ =]] Câu đó là của Mira bạn ạh :) Chap này tặng cậu nhé :)

P.s 2: =]] Nếu có những chi tiết mn ko hiểu thì đọc fic fốc của Ayuko để hiểu thêm nhé, còn nếu đọc trong đó mà ko thấy thì...mấy chi tiết đó mình phịa đấy =]] Fic này có vẻ ko đi sâu vào tình tiết mà khai thác nội tâm hơn nên ko đọc fic gốc thì hơi hại não tí, gomen.

Btw, thks for reading :)












description[Bakugan fic] Worlds EmptyRe: [Bakugan fic] Worlds

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply