MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Bakugan shortfic]: Những mũi tên vàng

power_settings_newLogin to reply
+9
Neko_loves_cat
Sariyo_miame
Presea_Clef
sakurakinomoto
bemeo045
ranka misaki
evildevil
rainbow_wings fly high
Elfin-Ingram
13 posters

description[Bakugan shortfic]: Những mũi tên vàng Empty[Bakugan shortfic]: Những mũi tên vàng

more_horiz
+Tên fic: Những mũi tên vàng

+ Tên tác giả :Dương

+ Thể loại : shoujo

+ Tình trạng fic :đã hoàn thành

+ Nhân vật : Trong fic không nhắc tên cụ thể, mọi người đọc xong thử đoán ai với ai nhé^^

......................................


Chap 1:

Trời mùa thu cao và xanh thẳm. Ở trên đó, có 1 người con trai đang nhìn xuống.

Mái tóc vàng của anh bị gió thổi tạt, nhìn vào, người ta có cảm giác như đó là những tia nắng mặt trời đang tỏa ra.

Sau lưng anh là 1 đôi cánh trắng. Nó tỏa rộng, hòa vào màu mây. Giữa 2 cánh là 1 bộ tên bằng vàng. Những mũi tên nhọn hoắt, sáng lấp lánh trong cái nắng dịu mùa thu. Còn cái cung, anh đang cầm trên tay (đeo vào vướng đôi cánh ấy mà=.=)

Tóc vàng, cánh trắng, cầm cung tên? Không, anh không phải thần Cupid. Anh không có nhiệm vụ khiến cho người này phải lòng người kia. Quyền năng của những mũi tên vàng anh có, là khiến cho con người thú nhận những tình cảm thật của mình.

Và giờ, anh đang thực hiện nhiệm vụ: tìm kiếm và giúp các cặp đôi đến với nhau.

Đó không phải là công việc thú vị với anh, nhưng anh vẫn bắt buộc phải làm. Một mũi tên vàng được rút ra, tra vào cung: anh đã thấy đối tượng...


...........................................

Trong công viên, một cô gái có mái tóc cam ngắn, lỉa chỉa khá đặc biệt đang ngồi trên băng ghế. Cô nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay, thở dài sốt ruột. Nhẽ ra cô đã rời khỏi đây từ 10 phút trước, để tới cửa hàng mua đồ cho lớp, nhưng người mà cô hẹn đi cùng vẫn chưa tới.

Một tia giận dữ xuất hiện trong đôi mắt xanh. Cô tự hỏi liệu có phải người mà cô chờ lại ngủ quên mất hay không. Cái tên này, lúc nào cũng chậm trễ hết!

Đúng lúc ấy, cô nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình. Là cậu ta. Cô quay lại. Người con trai có mái tóc xanh lá mạ đang chống 2 tay ngang hông, người cúi xuống thở hổn hển:

-Xin... lỗi... nhé, mình... ngủ quên...

Biết ngay mà...

-Sao mãi bạn chưa sửa được cái tật làm mất thời gian của người khác vậy! Có biết mình chờ hơn 10 phút rồi không! Với bấy nhiêu thời gian đã làm được khối việc rồi đấy!_Cô nói với giọng bực tức, không lớn lắm, nhưng đủ khiến người ta có cảm giác như mình đang bị thầy giám thị kỉ luật

Nhìn vẻ mặt của người con trai rõ ràng là đang khó chịu, nhưng rốt cục, cậu chỉ gãi đầu rồi giục cô ra cửa hàng tạp hóa luôn.

............................................

Người con trai tóc vàng ở tít 9 tầng mây kia mỉm cười. Lại 1 cặp đôi nữa chưa thổ lộ với nhau. Trông ngốc nghếch thật! Anh nên cho người con gái hay con trai là kẻ mở lời trước nhỉ? Sau 1 hồi ngẫm nghĩ, thấy có vẻ trước nay mình nhằm vào con trai hơi nhiều, hay là bây giờ anh thay đổi chút xem sao~ Và thế là mũi tên nhằm vào trái tim người con gái...

............................................

-Phấn, khăn lau tay, chậu rửa, giấy màu,...

Người con gái tóc cam đi đằng trước, vừa kiểm tra lại danh sách dài dằng dặc những thứ cần chuẩn bị cho lớp khi vào đầu năm học, vừa tiện tay vơ thêm mấy món đồ trên đường đi rồi bỏ ra phía sau. Và phía sau không ai khác chính là cậu con trai tóc xanh kia.

Bấy giờ, cậu con trai đó đã không còn nhìn thấy gì nữa, vì đống đồ đạc chất cao cả mét mà cậu đang mang đã chắn tầm nhìn, chỉ còn có thể bước lần dò về phía trước theo bản năng.

Những người trong cửa hàng nhìn cậu như cách người ta nhìn...1 kẻ khổ sai =.= Hazz,biết sao được, cậu đã quen làm theo những gì cô chỉ đạo rồi. Thói quen này chắc là hình thành từ 2 năm trước, khi 2 người mới vào lớp 10, cô làm bí thư, còn cậu là phó bí...Ban đầu, cậu không thể chấp nhận được cái kiểu cô ra lệnh cho mình. Đương nhiên, danh dự con trai mà. Nhưng rồi, tiếp xúc với cô 1 thời gian, cậu lại thích được làm gì đó cho cô. Lí do? Tự hiểu^^

Vậy là mặc kệ cho những người xung quanh thấy thế nào, cậu vẫn cứ nhắm mắt nhắm mũi mà bước về phía trước.

Bộp

Rầm

Cậu đâm vào cái gì đó. Mớ đồ rơi xuống đất, ngổn ngang.

Cậu giật mình định mở miệng giải thích, nhưng ngay lập tức, cậu nhận ra cô đang đứng đối diện với mình: chính cô là nguyên nhân dẫn đến vụ việc này.

-Ơ kìa, sao bạn...

Chưa nói hết câu, cậu đã bị cô gắt lời, giọng gay gắt:

-Sao bạn cứ ngoan ngoãn làm theo những gì mình nói vậy! Thà bạn cứ khó chịu như hồi đầu năm lớp 10 còn tốt hơn! Con trai phải ra dáng chút chứ!

Đôi mắt xám mở to ngạc nhiên. Người trước mặt cậu đang nói gì vậy nhỉ? Cậu làm gì sai đâu? Và rồi chẳng cần nói thêm gì nữa, cô gái tóc cam bỏ ra khỏi cửa hàng, bỏ lại cho cậu 1 mớ câu hỏi lộn xộn.

Sau 1 giây đứng như trời trồng kể từ khi bạn mình bỏ đi, cậu con trai tóc xanh bèn cuống cuồng đuổi theo, mặc xác đống đồ rơi vãi phía sau và những tiếng lải nhải của ông bán hàng.

Không lâu sau đó, cậu đuổi kịp cô, nắm chặt lấy tay cô mà hỏi:

-Này, bạn làm sao thế? Bỗng dưng lại nổi cáu với mình!

Khi chỉ còn 2 người, có vẻ cô đã lấy lại bình tĩnh, thở dài:

-Mình không thích có 1 cậu bạn trai tỏ ra nghe lời...

-Hả!

Cậu con trai tóc xanh há hốc, có thể nói là bị rơi vào trạng thái shock tạm thời. Bạn trai? Cô chưa bao giờ dùng từ này để nói về quan hệ giữa 2 người, và chắc chắn nó không phải trên nghĩa bạn bè bình thường, mà không phải nghĩa bạn bè bình thường thì chỉ có thể là...

-Nói linh tinh đủ rồi, cậu về đi, để mình mua đồ 1 mình. Giờ quay về cửa hàng đó nhất định bị nghe chửi

Vừa nói, cô vừa giật tay mình ra khỏi tay cậu, khuôn mặt hoàn toàn vô cảm. Nhưng khi cô mới chỉ quay người bước được 1 bước thì lại bị tay ai đó giữ lại 1 lần nữa. Một nụ cười vẽ ra trên khuôn mặt điển trai:

-Sao để cậu nghe chửi 1 mình được, làm bạn trai phải có trách nhiệm chứ!

.......................................

Cái đó cũng có thể coi là 1 cách tỏ tình_anh nghĩ vậy_ nhưng mà có vẻ như đã tỏ tình thì dù là nam hay nữ mở lời, nó đều sến chuối thì phải. Đó là lí do anh không thích công việc của mình: phải chứng kiến xem mũi
tên bằng vàng đã phát huy tác dụng hay chưa...

Được sửa bởi Elfin-Ingram ngày Sat Mar 23, 2013 4:46 pm; sửa lần 2.

description[Bakugan shortfic]: Những mũi tên vàng EmptyRe: [Bakugan shortfic]: Những mũi tên vàng

more_horiz
Tem~~~
Ara~~em com fic cho nee đây.
Mira x ACE ah!Em yêu nee!Chap hay và thực sự rất thú vị và hài hước ah.Em thích chap này của nee!
Mà người con trai tóc vàng có phải là Spectra không vậy???
Thôi Mira x ACE là em vui rồi!Tò mò muốn biết cặp đôi tiếp theo là ai.
Mong chap mới!

Chọn màu tóc của Mira luôn!

description[Bakugan shortfic]: Những mũi tên vàng EmptyRe: [Bakugan shortfic]: Những mũi tên vàng

more_horiz
A, đã có người com^^
Rain-chan đoán đúng rồi đấy, người tóc vàng là anh Spectra, cơ mà chưa hẳn, có khi là Kieth cũng nên
Cặp thứ 2 chị sẽ là Ren và Fabia
chẹp, tiết lộ thông tin hơi sớm~nhưng dù sao ra chap mới cũng sẽ lâu à, nói trước cho mọi người biết chắc cũng không sao đâu^^

description[Bakugan shortfic]: Những mũi tên vàng EmptyRe: [Bakugan shortfic]: Những mũi tên vàng

more_horiz
Èo, tưởng là Mas chứ, tại nghe tả nó dựng lên rồi còn giống mặt trời mặt trăng gì đó, tóc mas thì tỏa đều hơn tóc của Keith/Spectra ^^, nhưng mà thôi kệ, ai chả được. À mà hỏi tác giả cái, có Dara không vậy?
Chậc chậc, chap này là AcexMira, đọc thì được đấy nhưng thấy nó cứ kì kì thế nào a, hơi ngắn là một và có vẻ như hơi sượng và sao Mira của tớ lại nói với gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì hết vậy = =!
Chap sau là của RenxFabia à. Tuyệt, cố gắng chờ đợi, cắn răng cắn lợi lại mà đợi. Mong chap nhá.

description[Bakugan shortfic]: Những mũi tên vàng EmptyRe: [Bakugan shortfic]: Những mũi tên vàng

more_horiz
Phong bì. Nãy giờ toàn giựt phong bì.
Fic mới! Hấp dẫn à nha! Đoạn cuối nhìn Ace đểu thế không biết =))
Ya! Đọc là biết ngay Spectra òi.
Chap này ổn nà,nhưng tớ giống evil,Mira như không có hồn,sau khi bị tên bắn vào ấy. Thật sự là...như ma nhập ấy. @.@
Nói thế thôi chứ chờ chap mới lắm!
P/s au đừng tập trung fic này mà bỏ "Hoa quái" nha. Buồn lắm ah! ::(

description[Bakugan shortfic]: Những mũi tên vàng EmptyRe: [Bakugan shortfic]: Những mũi tên vàng

more_horiz

@Evil:Đã có Kieth thì sao thiếu Dara được :loe:
Mà công nhận mình cũng thấy chap này không ổn lắm. Nhược điểm lớn nhất là không gọi tên nhân vật nên nó khi nhắc tới ai đó, nó lặp đi lặp lại, lủng củng sao ấy=.=
Mình sẽ cố gắng sửa ở chap sau (nhưng nói chung vẫn giữ nguyên quyết định không gọi tên nên chưa biết sửa kiểu gì=.=)
@Ranka:đoạn Mira đâu phải "không hồn", "vô cảm" mà bạn, tại lúc đó mình chả biết cho cô thể hiện cảm xúc gì nên ...vô cảm luôn^^
maf cái fic "Hoa quái", mình đâu nói sẽ bỏ, chỉ ngâm dấm 1 thời gian thôi. Ai chà, các ý tưởng cứ lu bù, chả biết có làm ra thể thống gì không nữa. Dù sao cũng mong mọi người góp ý thật nhiều để mình cố gắng :mhoi:

description[Bakugan shortfic]: Những mũi tên vàng EmptyRe: [Bakugan shortfic]: Những mũi tên vàng

more_horiz
Chap 2 :
Anh xoay xoay 1 mũi tên giữa những ngón tay của mình, đôi mắt xanh chăm chú nhìn xuống dưới, thầm nghĩ hình như bọn trẻ bây giờ bạo dạn qúa thì phải, hễ thích nhau 1 chút đã bày tỏ, và rốt cuộc hệ quả là anh ở yên trên này, bắt đầu phát chán vì không có việc làm.

Đôi cánh trắng xòe rộng, khẽ vẫy vẫy, rồi đột nhiên đập mạnh. Anh lao vút lên, len qua những tầng mây rồi chao người bay về phía bên kia đồi.

Khác với cảnh sầm uất vừa nãy, dù đây cũng là thủ đô, nhưng phía bên kia quả đồi lại mang bộ mặt khác hẳn: vắng vẻ, yên lặng, lác đác vài ngôi nhà cấp 4 nho nhỏ. Anh tự nhủ, thôi thì đã không có việc làm, thà mình cứ tranh thủ lượn lờ đó đây còn đỡ nhàm hơn. Đang vẽ ra kế hoạch cho ý nghĩ vừa rồi, bỗng anh đứng khựng lại, xem ra ý định kia phải gác lại 1 bên rồi~ Và anh rút 1 mũi tên từ sau lưng ra, từ từ đặt lên cung...

...............................................
Dưới tán cây tỏa rộng, có 1 người con trai khoảng 17 đang ngồi, tay cầm 1 cành cây nhỏ, vẽ mấy đường nguệch ngoạc vô nghĩa lên mặt đất.

Bỗng tay cậu ghì chặt, cành cây gẫy khực.

Một cách chán nản, cậu rút ra từ trong túi mảnh giấy nhỏ. Đôi mắt vàng đồng khinh khỉnh liếc qua nội dung rồi nhanh chóng ném nó sang 1 bên.

Tờ giấy chao đảo trên không chốc lát rồi rơi xuống, bay là là trên mặt đất. Có 1 người con gái cúi xuống, nhặt lên, cũng liếc sơ qua nội dung của nó rồi tiến về phía người con trai.

-Cậu tới tận đây làm gì?_Người con trai hỏi, mắt không hề nhìn đối tượng

-Cậu không sao chứ?_người con gái đó hỏi

Một nụ cười nửa miệng vẽ lên, câu trả lời nhạt thếch:

-Vậy cậu mong mình có sao hả?

Đôi mắt lục bảo của người con gái bối rối, cô lắc đầu nguầy nguậy:

-Không...tất nhiên là không rồi...

.....................................................
Anh chép miệng. Với kinh nghiệm nghề nghiệp lâu năm, anh dễ dàng nhận ra 2 người đó là 1 đôi, và chắc chắn họ vẫn chưa biết tình cảm của đối phương. Thế nhưng họ không những ngại ngùng như những cặp khác mà còn tỏ ra lảng tránh nhau. Một chút hứng thú khiến anh chưa giương cung vội, có lẽ nếu kết nhanh sẽ bỏ mất đoạn hay ở giữa~
................................................
Người con trai với tay giật tờ giấy ở chỗ người bên cạnh. Cậu vo nó lại thành cục rồi ném đi thật xa:

-Vậy đấy, chồng mất, nhà phá sản, con bị đuổi học vì thiếu học phí, không chịu nổi cảnh xiết nợ, bà ấy đi rồi để lại 1 tờ giấy, thế là xong.

Người con gái khẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh người con trai. Nét mặt của cô còn tâm trạng hơn cậu gấp nhiều lần. Dường như cô định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Không khí vốn đã ảm đạm nay lại càng chùng xuống.

-Mình...mình xin lỗi_cuối cùng cô cũng khó nhọc cất lên tiếng nói_mình thực sự không biết...

-Không biết cha cậu dùng thủ đoạn để công ti cha mình phá sản hả?_giọng nói tỉnh bơ, nhưng sắc không kém gì 1 mũi giáo

Người con gái giật mình, thảng thốt nhìn người bên cạnh:

-Cậu...cậu biết hết rồi ư? Vậy...vậy sao cậu vẫn có thể đối xử với mình bình thường vậy?

Lại 1 nụ cười nhếch lên, coi như thay cho tiếng trả lời. Người con gái tiếp tục:

-Mình không ngờ cha mình lại làm việc đó, dù ông và cha cậu vốn là đối tác từ lâu. Mình thề nếu mình có biết chút ít gì về chuyện này thì mình đã cố gắng hết sức để nó không xảy ra...

Cậu con trai đứng dậy, tỏ ý không muốn nghe. Chẳng chờ phản ứng của người con gái thế nào, cậu bước thẳng về phía 1 ngôi nhà nhỏ đã cũ.

.......................................
Anh lắc đầu. Một câu chuyện tình oan trái. Mà cũng chưa hẳn gọi là “tình” được, vì họ đã nói gì với nhau đâu? Giả sử như bây giờ anh bắn mũi tên đi, thì rốt cuộc 2 người sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn hơn nữa. Vậy rốt cuộc, bắn hay không bắn đây?

Phựt

Mũi tên bị lấy khỏi tay anh. Anh giật mình nhìn sang bên cạnh: một người con gái có mái tóc đen 2 tầng và đôi mắt xám bạc chính là thủ phạm. Anh nheo mày khó chịu:

-Nah, tinh linh nắng như cô sao không làm nhiệm vụ của mình đi, tới phá đám tôi coi bộ vui hơn hả?

Cô gật đầu 1 cách đầy hứng thú. Với phản ứng đó, anh chỉ biết thở dài bất lực.

Cô, người trông như bóng tối lại là người đem phân phát ánh sáng, người có đôi mắt mặt trăng lại là hầu cận của mặt trời, và, người có công việc đòi hỏi bận rộn thì suốt ngày lại bỏ đi để chọc phá kẻ khác. Nói chung, cô là 1 kẻ của sự trái ngược, và có lẽ, cô lại muốn làm cái gì đó tai quái nữa cũng nên. Anh càng nghĩ càng thấy chán nản.

-Anh chần chừ làm gì, càng để lâu, đôi đó càng khó thành hơn đấy!

-Cô đang dạy tôi đấy hả? Làm như cô nhiều kinh nghiệm trong việc ghép cặp quá nhỉ?_anh cười 1 cách chế giễu

Cô khẽ nhún vai, khuôn mặt như muốn nói đó là điều hiển nhiên:

-Thì chí ít, biết người mình thích cũng thích mình, có thể coi là 1 niềm an ủi rồi.

Nói đoạn, cô lấy luôn cái cung trong tay anh mà không cần sự cho phép. Cung giương lên,tên bay mất. Mũi tên lao vun vút xuống dưới, chạm đích, nhưng không đi qua nổi trái tim của người con trai, mà nó bị bật lại rồi rơi xuống đất.

Mặt cô xịu xuống, còn anh cúi gập người xuống để tiếng cười của mình bật ra không quá to:

-Cô nghĩ ai cũng làm được công việc của tôi à? Đâu phải chuyện đơn giản đâu. Cơ mà_mắt anh ngó xuống dưới_mũi tên của cô vừa ‘gãi ngứa’ cho cậu ta đấy. Mũi tên chỉ lướt qua khiến cảm giác muốn bày tỏ mà không dám càng làm cậu ta khó chịu hơn mà thôi.

Cô ném trả cho anh cái cung:

-Vậy thì anh ‘dứt điểm’ đi

Anh lấy ra 1 mũi tên khác, lầm bầm:

-Hừm, gây lỗi rồi bắt người khác dọn dẹp sao? Cô làm tốn cả tên của ta, nó bằng vàng chứ có phải rẻ rúng gì đâu >.<

Cung giương lên, và lần này nó bay xuyên qua tim người con gái

............................................
Người con gái bật dậy, chạy theo bạn mình. Khi đã đuổi kịp, cô nắm chặt lấy tay cậu:

-Nói cho mình biết đi: có phải cậu không căm thù mình, vì...vì cậu...cậu thích mình...có đúng không?_giọng cô cứ nhỏ dần, tỉ lệ với vệt hồng trên má của cô

Người con trai sững lại, nhìn thẳng vào người con gái. Dường như trong một thoáng, đôi mắt vàng đồng có chút thay đổi, nhưng rồi nó lập tức trở nên cau lại:

-Cậu đang nói vớ vẩn gì vậy? Thích cậu? Thích con của 1 kẻ đã hại chết cha mình, đẩy mình vào cảnh thất học, ép mẹ mình phải bỏ đi? Cậu có tỉnh táo không? Chẳng qua lúc trước chúng ta đã từng là bạn thân, nên mình không muốn lập tức trở thành kẻ thù mà thôi!

Một giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt lục bảo. Những lời nói đầy cay nghiệt vừa rồi chẳng khác nào những chiếc kim nhọn đâm vào tim cô. Đau.

-Những lỗi lầm cha mình gây ra đâu phải tội của mình!_giọng cô nghẹn lại_vậy mà cậu có thể nói chúng ta là kẻ thù của nhau được ư, nhất là khi...mình thích cậu...từ rất lâu rồi...

Người con trai bất ngờ trước những câu nói đó. Toàn thân cậu bất động, dường như chẳng thể tỏ ra bất kì 1 phản ứng nào.

-Cậu nghĩ mình không căm ghét ông ấy à?_cô tiếp tuc_ Cậu có biết vì không chịu nổi tính độc đoán của ông ấy mẹ mình mới qua đời không? Thực lòng, mình muốn rời bỏ căn nhà có ông ấy từ lâu rồi. Mình...mình đã xin chuyển trường, để về đây, để tránh xa ông ấy. Cậu nói đi, mình có giống con người độc ác đó không?

Bàn tay sạm nắng luồn vào mái tóc xanh đậm. Cậu con trai khẽ mỉm cười:

-Không...cậu khác hẳn... có lẽ vì thế mà mình...chắc không thể dối lòng được nữa...mình thích cậu...

..........................................
Anh khẽ vẫy cánh rồi bay đi chỗ khác. Tóm lại là đôi đó đã thổ lộ với nhau và trách nhiệm của anh đến đây là hết, còn việc của họ, tốt nhất là để tự họ giải quyết với nhau. Cô bay sát theo anh:

-Nah, anh tính cứ để mặc họ à? Không có cách gì để giải quyết chuyện ông bố của cô bé đó sao?

Anh phớt lờ:

-Đó không phải nhiệm vụ của tôi. Để họ tự đối mặt, không phải sẽ tốt hơn sao!

Cô nhún vai, rồi lẳng lặng cười...

description[Bakugan shortfic]: Những mũi tên vàng EmptyRe: [Bakugan shortfic]: Những mũi tên vàng

more_horiz
TEM!
Sao Dương viết càng ngày càng hay thế? Chả bù cho mềnh @.@
Chap này tội nghiệp cho Ren và Fabia quá à! Hi vọng họ sớm giải quyết được mọi chuyện.
Tinh linh nắng đó là Dara phải không? Đúng là nắng,lanh chanh,tinh nghịch giống Runo.
Không biết lần sau là cặp nào đây?
Thôi thì hóng chap mới vậy!

description[Bakugan shortfic]: Những mũi tên vàng EmptyRe: [Bakugan shortfic]: Những mũi tên vàng

more_horiz
Hụt tem!Ôm phong bì!
Một câu chuyện tềnh đầy ngang trái(không ngang trái mấy)của Fabia vs Ren!Nó làm em liên tưởng đến Romeo và Juliet ở thế giới hiện đại.
Uầy!Đoạn cuối*chỉ*Fabia tỏ tềnh vs Ren rất là mạnh bạo ah~~ :domat: Đoạn đó đáng yêu nhất!
Cặp đôi thứ hai đã được thiết lập!
Cặp dôi thứ ba hãy lộ diện nào*smile*
@Deidara:post 5 bài một lúc ah~~Sao toàn mặt cười thế bạn?

description[Bakugan shortfic]: Những mũi tên vàng EmptyRe: [Bakugan shortfic]: Những mũi tên vàng

more_horiz
Làm gì mà cười hoài vậy bạn
Coi chừng MOD vào là chết đó

description[Bakugan shortfic]: Những mũi tên vàng EmptyRe: [Bakugan shortfic]: Những mũi tên vàng

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply