MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[Entry] Ốm....

power_settings_newLogin to reply

17102012
[Entry] Ốm....


Ốm!! Mình bị ốm rồi.

Cũng dễ nhận ra thôi mà. Trán nóng bừng, cơ thể mệt mỏi, uể oải hết chỗ nói. Chính vì ốm như vậy nên mình mới phải chui vào chăn lúc chưa 9 giờ tối. Cái hoạt động vốn dành riêng cho những ngày mệt mỏi lê xác về nhà sau nửa ngày la hét, chạy nhảy quăng quăng khắp nơi trong buổi trại hoặc buổi sinh hoạt ngoài trời. Chứ bình thường thì cái khoảng thời gian đó được nướng hết vào hoạt động giấy, bút, thước, tẩy, giấy,… của mình rồi.

Ngủ sớm rồi ngày mai mọi chuyện sẽ bình thường trở lại.

Mình là thế mà! Ốm thì chỉ cần ngủ một giấc là ngày mai sẽ khoẻ lại mà chẳng cần đến thuốc mem gì sất. Mọi người thường hay thắc mắc khi mà mới tối hôm trước mình còn ốm nằm một đống mà sáng hôm sau đã thấy chạy nhảy nô đùa như chưa từng bị làm sao hết á. Thật mình cũng chẳng hiểu vì sao nữa. Nói chung là mình ít dùng đến thuốc, đó là điều may vì mình ghét vị đắng.

Lần này thì cũng với cái suy nghĩ như vậy nên mới chui vào chăn từ sớm, mong sao ngày mai sẽ thoát khỏi cái tình trạng như vậy. Ốm chẳng thú vị chút nào. Thế nhưng… lần này mình đã chẳng thể ngủ yên như những lần trước.

Đang ngủ, tự dưng mình thấy khó chịu, cực kì khó chịu. Người mình nóng ran hệt như lò lửa vậy. Toàn thân đau nhức đến kì lạ. Tâm trí mình toàn nghĩ đến những điều gì đâu, hoàn toàn không tìm được sự bình yên. Cố quấn chặt hơn nữa cái chăn bông mà vẫn thấy lạnh. Trong khi cái chăn của mình là dày nhất trong nhà.

Lạnh!
Nóng!!

Điều đó tức là lạnh rồi nóng. Quấn chăn được một lúc ngắn thì mình đã phải gạt cái chăn qua một bên bởi lẽ, mồ hôi đã vã ra trên trán mình. Mình thấy nóng! Toàn thân vẫn đau nhức đến kì lạ. Miệng mình tự dưng khô ran.

Đèn trên nhà tắt rồi! Ba mẹ đã ngủ hết rồi, cả 2 nhà bên cạnh cũng vậy. Đèn đóm tối thui à! Tự dưng mình lại thấy cô độc kì lạ. Mình chỉ muốn hét lên! Hét lên để có người xuống với mình, nhưng lại sợ làm thằng em đang ngủ tỉnh dậy (nó nằm cách mình đâu xa), trong khi đó, mình chỉ cần một người, một người duy nhất xuất hiện mà thôi.

Mẹ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Đúng vậy! Mình muốn mẹ. Mình muốn được ôm mẹ. Muốn được mẹ dịu dàng vỗ về như hồi bé mỗi lần bị ốm hay chỉ đơn giản là nhìn thấy mẹ mà thôi. Chỉ cần nhìn thấy mẹ thì chắc chắn mình sẽ ngủ lại được ngay như hồi bé ấy mà. Mẹ mẹ ơi!! Mẹ xuống đây với con đi!!! Mẹ!!!

Nghĩ được và làm được là hai chuyện không giống nhau. Vì thế dù muốn mẹ nhưng mình cũng chỉ im lặng chứ nào dám lên tiếng. Dù rằng mình có thể lên trên nhà ngủ với mẹ, mẹ sẽ không từ chối, nhưng thật buồn là cửa nhà trên đã khoá rồi. Khoá Trái!!!!

.
.
.

Tự dưng mình lại thấy khát…

Ngồi dậy đi tìm nước. Cũng may là phòng mình sát với nhà bếp, lại có đèn chứ nếu không thì… cơ mà mình vốn sợ ma.

Hai cái đèn bật sáng choang, mình dễ dàng tìm được cái mình đang tìm. Ca nước mẹ để ngay trên bàn ăn. Chầm chậm rót vào ly rồi đưa lên miệng. Chợt thấy thứ chất lỏng trong ly sao mà tuyệt vời thế!

Mình muốn khóc!!!!

Khóc! Khóc! Muốn khóc thật đấy! Nhưng… khoé mắt vẫn khô rang, chẳng có tí nước nào.

“Lạy Chúa! Xin cho con được khóc!!”

Lời cầu nguyện hết sức ngớ ngẩn trong giây phút ấy thật tuyệt khi nó được Chúa nhân từ nhận lời.

Khóc!! Mình bắt đầu khóc. Mặc kệ mọi thứ. Mình đặt ly vào vị trí vì dù có uống thêm thì mình cũng chỉ thấy vị mặn mà thôi. Tắt đèn trong bếp và quay lại phòng mình. Ngồi bệt xuống đất gục đầu vào hai đầu gối và nước mắt chảy ngày càng nhiều tựa như nó từ lâu không được trào ra vậy.

Ừ! Thì đúng mà, lâu rồi!!!

Lâu rồi không được khóc mà!!!

Khóc!
Khóc… vì không thể cười!!!


Nghĩ sao cơ chứ, cái việc bị cô lập, bị bêu xấu, là trung điểm của những lời xì xào, bàn tán, và cả những trò cười,… hồi cấp hai có gì đáng cười đâu cơ chứ. Khóc để coi như tự an ủi bản thân mình hồi đó sao quá nhu nhược. Cơ mà nếu hồi đó mình mạnh mẽ phản kháng thì được cái gì nhỉ? Được những tràng cười, được nghe lại những lời mình vừa nói qua thứ chất giọng eo éo của chúng, nói thẳng ra là bọn nó nhại lại lời mình đó. Còn bị cô lập thì có sao đâu nhỉ, cùng lắm là không bị thằng lớp trưởng điểm mặt và ghi tên lên bảng, được xếp trong Top những học sinh ngoan hiền, ít nói chuyện trong lớp nhất. Ôi!! Cô ơi! Em làm gì có đứa bạn nào đâu mà nói chuyện hả cô. Xung quanh em toàn là những đứa ghét em. Tuy chúng không nói hẳn ra nhưng nhìn thái độ của chúng đối với em là em đủ biết rồi cô ơi!

Cấp hai là bị như thế, lên cấp ba còn tồi tệ hơn. Đứa bạn thân từ hồi lớp 2 chơi mình một cú không đau mà là quá đau. Quá đau nên mới không nói lên lời. Quá đau nên mới không thể nói được câu gì ngoại trừ câu nhạt tếch “Chúc mừng bà!!” khi nó gọi cho mình để thông báo về cái “chiến thắng” của nó. Nghĩ gì chứ, bạn thân từ lớp 2, cùng ước tiếp tục học chung lớp sau khi học xong Tiểu học (viết trong thiệp Giáng sinh hay Sinh nhật đều có câu đó mà). Ừ! Thì đành rằng Cấp 2 vì một số lý do chính đáng mà không thực hiện được. Nhưng… đến cấp 3… cơ hội đã có, mong ước được thực hiện. Thế sao mà… lại phải quyết đòi chuyển lớp, chuyển lên Ban A. Neh ~ bộ Ban B không học được hay sao? Neh ~ bạn thân mà thế à? Nhất nhất đòi chuyển lớp, chuyển lên A, chuyển lên học buổi sáng, bỏ mặc con bạn ở lại buổi chiều, ở với cái lớp xa lạ chẳng quen một ai. Tình trang cô lập cấp 2 lại được tái hiện nhưng may là nó nhẹ nhàng hơn *smile*. Đỡ đau rồi!!!!

“Chuyển lớp, tôi tiếc bà, tiếc cả cô chủ nhiệm lắm!”

Neh~ thật hay đùa vậy? Đã tiếc sao còn đi. Hay đó chỉ là câu nói an ủi tôi? A! về vấn đề ấy thì đừng lo nhé, tôi còn sống chứ chưa chết đâu. Tôi còn sống còn dài mà. Nếu không còn sống thì làm quái gì tôi gặp được bạn thân mới của bà chứ nhỉ?

Bà vẫn thế nhỉ! Vẫn có được bạn thân dù đi bất cứ đâu. Đúng rồi! Điều đó có gì lạ đâu cơ chứ khi mà bà xinh xắn hơn hẳn con bé xấu xí đi đâu cũng làm trò cười cho thiên hạ, bà lại có nhiều điểm nổi trội hơn tôi, cái con bé chuyên làm cái bóng cho thiên hạ,… *cười*

Ara ~ có bạn thân mới rồi nên bà ứ cần con bé này nữa. Đừng giấu tôi chứ. Con bé này thông minh hơn bà tưởng nhiều đấy. Tôi ứ cần bà nói ra tôi cũng đã biết tôi là người thừa rồi, tôi với bà trở thành người quen thế thôi. Ha từ BFF thành người quen, vui thật đó nhỉ *smile* (vui thì phải cười thôi). À ~ đừng bận tâm về tôi nữa nhé! Con bé này cũng ứ cần bạn nữa đâu. Nó thừa sức sống một mình mà ~ *smile*

Cười! Vì không thể khóc….
Cười! Trong nước mắt…
Giống điên quá!!
Nhưng… Tôi biết rằng tôi không điên!!!
.

.
.
Tự dưng lại nghĩ đến anh. Ừ thì trong giây phút này… cũng hợp lắm nah~.

Anh!! Anh là người khiến em có cảm xúc đến kì lạ. Em không biết đó là cảm giác yêu thương hay là chỉ là một cơn cảm nắng hay là cái thứ tình cảm gì đó bị ngộ nhận thành thứ cảm xúc khác mà thôi. Em chỉ biết là em quý mến anh. Anh là người nhìn thấy em khi em ngủ trên xe buýt những lần đi chơi với GLV, Đội Trưởng trong Giáo xứ, cơ mà anh ngồi ngay bên em. Anh là người đã hướng dẫn em những ngày mới bắt đầu ơn gọi, bởi anh là đàn anh của em. Em biết… em biết anh đối với em chỉ là bạn bè cùng lắm chỉ là anh em, đơn giản thế thôi. Vậy nên em không dám để tâm trí nghĩ nhiều về anh. Em chỉ không để tâm trí thôi chứ không cấm trái tim. Em không nghĩ rằng trái tim lại có thể điều khiển được tâm trí tốt như vậy. Em lại đang nhớ về anh rồi. Đã quyết là không nghĩ về anh cơ mà. Nghĩ về anh thì chỉ càng thêm đau.

Dạo gần đây, anh không còn thân thiết với em như trước nữa, anh thân với P, với hơn. Em nói thật là em ghen với P, với T đó. Bởi P đã từng là bạn thân của em trong một thời gian, còn T là bạn thân mới của P. Em bị loại ra ngoài mất rồi. Lần thứ 2 đó *smile*. Và em sắp đón nhận lần thứ 3 *smile*. Cơ mà có đúng không khi mà em và anh chẳng phải bạn thân gì. Chỉ là bạn bè bình thường, nếu có gì hơn thì đó cũng chỉ là tình cảm giữa anh và em. Anh vẫn quý em, em biết và em… chấp nhận dẫu sao thì cũng tuyệt khi không phải chịu 2 nỗi đau giống nhau trong cùng một năm.
“À, anh này! P thích anh rồi đó!”

Đó chỉ là cảm nhận của em, riêng em mà thôi. Cảm nhận của một đứa con gái mang trên mặt mình một lớp mặt nạ vui tươi, vô tư, vô lo, lại mạnh mẽ nữa. Nhưng thật ra bên trong lại rất nhạy cảm, yếu đuối. Với cái nhạy cảm ấy, em đã cảm nhận được tình cảm của P dành cho anh, của T thì có thể là đùa, nhưng của P chưa chắc đã vậy. Nó khác nhau mà.

Em im lặng trước khám phá ấy.
Em để mọi thứ cứ trôi qua một cách tự nhiên
Không ngượng ép, cũng chẳng níu kéo
Cứ để mọi thứ trôi qua tự nhiên thôi.
Nếu một ngày nào đó, anh và P….
Em sẽ chúc mừng, và cười thật tươi
Nhưng… đó chỉ là nếu…
Nhưng… anh nè! Nếu chuyện đó xảy ra thật.
Liệu chúng ta có thể đối xử với nhau như lúc mới gặp nhau hay không??
Đối xử với nhau theo cái cách, theo tình cảm anh-em trong sáng chúng ta dành cho nhau từ ban đầu….

.
.
.
.

Khóc vì chẳng thể cười!
Khóc để xoa dịu nỗi đau của chính mình….

.
.
Khóc!! Khóc khi nghĩ về chính bản thân mình. Khóc nhiều… muốn hét lên quá!!

Nghĩ về mình thì chỉ có nước oán tạo hoá bất công. Lạy Chúa! Hình như Chúa chẳng hề thương con, Chúa cứ để mọi thứ tồi tệ nhất đổ ập lên con. Con chẳng có gì, ngoại hình chẳng hề xinh xắn như các bạn, chẳng hề có bạn bè gì sất, bạn bè được một thời gian cũng bỏ đi. Bỏ mặc con với những cái nhìn khinh khỉnh của lũ bạn cùng lớp. Có phải chúng cho rằng con không xinh như chúng, không được cha mẹ cho nhiều tiền để thường xuyên đi xem phim rạp, vào shop quần áo, nhà hàng KFC, điện thoại đắt tiền và cả những hình xăm trên tay nữa chứ,… nên chúng cô lập, khinh bỉ con đúng không? Cuộc đời này sao chẳng còn chút công bằng. Ngài luôn muốn cho con của Ngài điều tốt đẹp thế sao con lại chẳng có điều tốt đẹp nào cả. Ngài quên con rồi. Ôi!!!

Chợt nhớ đến câu lời Chúa: “Kẻ nào có sẽ được cho thêm. Còn kẻ không có thì đến cả cái nó đang có cũng bị lấy đi.”

Ôi!! dẫu biết là không phải hiểu câu ấy theo nghĩa đen, nhưng cái nghĩa đen ấy gần với mình quá, sao lại không nghĩ được. Lúc này đâu còn tâm trí nào mà nghĩ đến việc suy niệm và hiểu theo ý nghĩa thật sự của nó nữa chứ!!

Mình khóc. Khóc nhiều hơn nữa. Khóc mà mắt nhoè đi chẳng còn nhìn thấy được thứ gì. Mình thậm chí chẳng còn biết mình có bật đèn hay không nữa, chỉ biết đến những ánh sáng đủ màu sắc chốc chốc lại thay đổi trên cái đèn hình Chúa khổ nạn trên bàn thờ mà thôi.

- Sao mà khóc vậy?

Câu hỏi của thằng em bất ngờ quá khiến mình ngẩn người.

- Không sao cả? Đau tay quá nên khóc thôi! Mà ngủ đi!

- Ừ!

Nó lại ngoan ngoãn chui vào chăn. Mình lại cô đơn rồi! Mình chỉ cười thầm vì sao nó lại ngây thơ như thế chứ? Cái lý do hết sức vớ vẩn đó mà nó cũng tin được sao? Nó quên mất chị nó từng bị vết đứt trên tay còn lớn hơn cái vết bé xíu, chảy tị ti máu khi nấu ăn trưa nay rồi sao? Lúc đó chị nó có khóc ư? Không! Chị nó đâu có khóc, chị nó rửa tay dưới vòi nước rồi băng lại, chứ có khóc đâu. Vết thương lớn chị nó còn không thèm khóc, nói gì đến cái vết muỗi này. Nhưng chính điều ngu ngốc đó cũng tốt, mình sẽ không bị làm phiền nữa. Ngủ yên đi em!!!

.
.
.

Tự dưng thèm máu.

Mình không thèm uống máu, tanh lắm, mặn lắm, đâu có ngon bằng kem. Nhưng mình lại muốn nhìn thấy nó. Được cảm nhận được vị mằn mặn khi lưỡi mình chạm nhẹ vào dòng máu sẽ tuôn ra ở chính cô tay này. Coi như là mình tự mâu thuẫn với chính mình đi.

Nhưng nghĩ và làm vốn khác nhau.

Mình không thể thực hiện được điều mình muốn. Mình không muốn chết bằng cách tự tử. Bởi mình là con Chúa ~ Tự tử đối với Luật của Thiên Chúa là một trọng tội được quy trong điều răn thứ 5 của Thiên Chúa “Chớ giết người!!!”. Người ở đây cũng có nghĩa là mình hoặc là người khác. Nói chung là bất kì kẻ nào được tạo thành từ bùn đất do chính Thiên Chúa tạo nên là mình không được giết. Sự sống là do Thiên Chúa ban và chỉ mình Ngài được làm chủ nó.

Không thể tự tử thì cũng chỉ dám xin Ngài cất cái mạng này trong đêm nay qua cơn ốm này cho đỡ đau đớn, lại còn hết sức nhẹ nhàng nữa. Cứ cầu xin nhưng biết chắc rằng sẽ không được nhận lời đâu *smile*

“Nếu được tôi muốn chết đi một lúc để biết ai thật sự cần mình!!”


Có một trang page trên Facebook tên vậy đó.

Mình muốn chết, muốn được như thế, nhưng lại sợ rằng sẽ chẳng ai cần mình. Gia đình thì là có rồi nhưng ngoài gia đình ra thì còn bao nhiêu người cần mình nhỉ. 1 hay 2… thậm chí là 0 *smile* .

Có ai nhớ đến cái bóng của mình đâu cơ chứ!!!!
Có ai… yêu thương cái bóng của mình đâu nhỉ!!!
.
.
.

Khóc!!
Khóc!!
Khóc!!!

Khóc thật nhiều.
Khóc như chưa bao giờ được khóc.
Muốn hét to lên nhưng không dám!
Dẫu sao được khóc cũng là hạnh phúc lắm rồi.

Có ai thương yêu mình thật sự?
Có ai cần mình không???
Hay mình chỉ là… đồ bỏ đi, sống chật đất trên cái thế giới vốn quá nhiều người rồi!!!?

Cười trong màn nước mắt.
Cười vì cái quái gì cơ chứ?
Mình không điên.
Nhưng mình… không thể không cười và cả… khóc nữa.

Khóc… vì không thể cười….
Cười… vì không thể khóc…
Quá đau rồi!!

Khóc… đâu chỉ để người ta thương…
Chỉ là để trở về với chính bản chất thật của mình thôi…
Cơ mà… nếu khóc để người thương…
Thì liệu có ai thương tôi không??
Bởi... chẳng ai thương cái bóng của mình….

Comments

annie_izu
Yuki-san à.
Nee bị ốm sao?
Đỡ hơn chưa ' '~
Nee đừng lo, con đường đau khổ này, là con đường nee đang cùng Chúa gánh Thập Giá. Ta đi theo Chúa, không phải là bước trên con đường láng mượt, thẳng đứng, mà là đường gồ ghề, ngoằng ngoèo nhất. Sau khi đi hết chặng đường mà vẫn giữ được lòng trong sạch, ta sẽ thấy, thảm đỏ trải dài trước mắt thôi *smile*
Đừng nghĩ Chúa bỏ rơi chúng ta~
Chẳng phải Đức Giê-su từng nói " Lạy Cha, Cha đã quên con rồi hay sao?"
Ngài vẫn dõi theo ta, chẳng qua chỉ là vài thử thách trong đời thôi mà~
Ai bảo Nee không có bạn? MB là gia đình, là người thân và là bạn của nee ấy chứ *smile*
Ann vốn kiệm lời lẽ, không biết có giúp cho tâm trạng nee khá lên không. Chỉ mong nee đừng quá bi quan trong cuộc sống này~~
Elfin-Ingram
*nắm tay*
lúc ốm, có vẻ như người tay không đủ sức để làm gì, chỉ còn có thể bất lực ngồi im, và suy nghĩ...
Cuộc đời đầu có ai suôn sẻ, đâu có ai được trọn vẹn tình cảm mong muốn
Ann nói đúng, MB là gia đình của bạn, đừng buồn nữa
Không thể cười, không đồng nghĩa là phải khóc. Cắn răng và bật đứng lên, cố gắng đặt vị thế của mình cao hơn mà cười những kẻ đã từng bỏ rơi mình bằng cái cười cao ngạo. Mình biết, làm thế không sung sướng gì. Dù không phải, nhưng thú thật, cách làm đó khiến mình cảm thấy, không chỉ có mình đau.

Nếu bạn không muốn làm theo cách, có thể nói là đểu cáng của mình, thì khuyên bạn, điều duy nhất có thể, là giãi bày tất cả với bọn mình, nói ra được những điều trên, nhẹ nhõm hơn, dù 1 ít, đúng không?
power_settings_newLogin to reply
remove_circleSimilar topics
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết