Title: Về
Author: Sanyonara hay bất cứ cái tên nào đồng bào hay gọi
Genres: Random
Disclaimer: Yeah~ Tớ không sở hữu những-con-người~
Rating: K
Summary: Về đi em. Mưa đã ngừng. Đời đã hết.
Note: Yeah, thật sự lâu quá mới viết =]] Cái này viết trong giờ thi Anh Văn nên cảm xúc cứ trôi đi mất, vèo vèo như nước lũ ấy =]] 2 câu thơ đầu tớ chôm của các nhà thơ nổi tiếng __ __" Những thứ xàm xí phía sau thì là của tớ =]]
Chân thành cảm ơn Kôalá-tan đã type dùm cái này từ giấy lên máy :">~
Lưu ý: Làm ơn hãy đọc chậm =]] Đọc nhanh cái thứ này sẽ thấy nó imba kinh khủng =]]
----
Về đi em.
Tôi nói, nhẹ như gió. Em ngồi yên, không cười, không trả lời.
Màu mưa phủ trắng một khung trời xám ngắt. Cửa sổ sũng nước.
Về đi em.
Tôi nói, và cười. Trời sắp tối rồi, về đi em. Mưa đang trĩu nặng, về đi em. Ngày sắp tàn, đời sắp trôi đi. Về đi em.
Em ngồi lặng yên. Em không muốn về.
Em không muốn trở về căn nhà đó.
Tôi nói, và cười. Đó là nhà của em. Về đi em. Ngày mai em có thể trở lại. Ngày mai khi trời không còn mưa.
Em không cười, em chỉ nói, nhẹ hơn gió. Cha yêu rượu và mẹ yêu "người tình". Ông bà yêu "tiền" cùng loài người yêu "chính họ". Không ai yêu em. Em không muốn về.
Còn tôi yêu em.
Tôi cười, hẫng một nhịp. Họ không yêu tôi, họ không yêu em. Nhưng tôi yêu em. Chính vì thế, an yên đi em, em vẫn có thể tới đây. An yên đi em, em có thể trở lại. An yên đi em, về trước khi mưa giăng xóa mờ. Trời tối rồi. An yên đi em.
Vậy tại sao em không thể về đây? Em ngồi co ro như con mèo nhỏ, nghiêng đầu. Về nơi đây để em thấy an yên. Về nơi đây, để người thấy an yên. Về nơi đây...
Vì đây không phải nhà của em. Tôi cười, trống hoác. Về đi em, về nhà. Về nhà đi em...
Em nghiêng đầu, không cười. Gương mặt em cứng đờ như đúc ra từ sứ. Em hiểu rồi, xin lỗi người, em sẽ về.
An yên đi em. Vẫn còn tôi yêu em. Tôi cười, nhìn em. Em đi.
Về đi em.
Mưa không ngừng. Phủ bạc một lớp mênh mang lên những tầng cảm xúc còn đang tìm tên gọi. Có lẽ hôm nay mưa nhiều. Em không tới.
Có thể em lại bị đánh.
Có thể em chưa được ăn gì. Có lẽ em lại đau. Đau như mọi lần. Đau hơn mọi lần.
Có thể em vẫn không rơi nước mắt. Một tuổi thơ khiến em cứng rắn hơn biết bao con người. Một tuổi thơ làm em mong manh hơn tất cả con người. Ừ, em sẽ chẳng khóc đâu. Tôi cười. Nhìn mưa.
Tôi chẳng làm gì được. Mưa lại rơi. Tôi vô dụng. Mưa cứ rơi. Tôi cười. Mưa phủ ngập lòng.
An yên đi em.
Hôm nay trời lại mưa, mưa đắng ngắt.
Em đang ở ngoài trời này. Giọng em đều đều qua điện thoại. Mưa. Lại mưa, người ạ. Lại mưa.
Em sẽ cảm lạnh mất. Tôi thoáng nhíu mày. Về đi em.
Em bị đuổi khỏi nhà. Đuổi thẳng. Giọng em tiếp tục vang lên, đều đều. Đừng lo, em che điện thoại rồi, không sao đâu.
Cha em sẽ tỉnh rượu, sẽ không sao đâu. Về đi em.
Ông ấy đuổi em rồi, người ạ. Đuổi thẳng. Giọng em trầm, lạnh băng. Ông bảo em là con của ả đàn bà ti tiện dơ bẩn. Là mẹ em đấy, người ạ. Nếu không có em thì đỡ tốn miệng ăn, người nhỉ. Tiền đó đủ cho ông mua thêm một chai rượu...
Đừng ngốc thế. Tôi nói gần như quát. Em đang ở đâu, tôi sẽ tới đón em.
Em buồn lắm, người ạ. Em tiếp tục nói. Ông bảo nếu em về nữa, ông sẽ giết cả em lẫn mẹ. Mẹ không còn thì tiền cũng chẳng có. Mà không có tiền, ông không có rượu, ông làm càn, ông bị bắt. Ông cũng chết thôi.
Em đang ở đâu?!
Suy cho cùng em cũng chỉ là con rơi của mẹ. Em thở dài. Em cũng chẳng thể về đâu. Em đang đứng ngoài trời này. Mưa ghê lắm, trắng xóa luôn. Em ướt hết rồi. May mà không có gió, chứ không em bay mất. Nhưng người đừng lo, em bọc kĩ điện thoại rồi, không sao đâu. Giọng em vẫn đều, như một cuộn băng cát-xét. Pha chút bông đùa trẻ con cố tình, em như đang cười.
Tôi ra xe ngay đây. Em đang ở đâu?
Một tràn cười khúc khích vang lên. Em không hay cười. Em đang cười. Hay đang tạo ra âm thanh giống như đang cười?
Trả lời tôi đi em! Em đang ở đâu? Em có thể về nhà tôi...
Người này. Em ngắt lời. Người này, em đã rất hạnh phúc. Nhưng nhà của người không phải nhà của em.
Tôi sững lại. Có sao đâu chứ?! Chuyện đó không quan trọng. Nói đi em. Đứng dưới mưa không tốt đâu.
Người này. Em nói. Ngắm mưa là một thú vui tao nhã...
Người à. Em rất yêu người.
Nên em cho người một gợi ý nhỏ. Em đang ở trên cao, cao lắm a. Người sẽ tìm thấy em dễ dàng thôi mà.
Em... Tôi cứng người khi nghe tiếng gió đập vào loa điện thoại.
Em đang rơi. Em hét vào điện thoại, giọng lạc hẳn đi.
An yên lắm.
Cuộc gọi đã ngừng.
Tôi lặng đi, không cười.
Em...
Mưa vẫn đang rơi. Rơi nát. Rơi tan. Rơi đập vào tôi. Đau buốt.
Tôi chạy nhanh trong mưa.
Mưa nữa rồi. Tôi bật dậy trong đêm. Mồ hôi ướt áo.
Mưa nữa rồi. Mưa dập nát xác em.
Em rơi xuống từ tầng nhà cao. Ừ, như em nói. Không có gió. Chỉ có mưa. Nếu không, có lẽ em không đến mức này.
Tôi lặng đi. Em rơi xuống từ tầng nhà cao. Tôi không thấy em rơi. Tôi chỉ thấy một em-đã-rơi-rồi. Máu loang ra thành từng vùng đỏ ối, nửa mặt em dập mạnh xuống mặt đường. Lăn lóc góc kia, chiếc di động giản đơn nằm trơ trọi. Trơ trọi qua, ha em?
Mưa thế mà người ta cũng bu đen bu đỏ lại xem. Đứa bé kia vừa rơi xuống. Mưa thế này ai lại ra ngoài? Nó chết rồi, phải không?
Tôi lặng đi.
Em rơi rồi, ha em?
Đừng nằm đó nữa. Về đi em.
Cảnh sát tới xua đi đám đông hiếu kì. Hiếu kì gì chứ? Chỉ là em, như ngày thường. Chỉ là em, như ngày thường, phủ trong máu đỏ. Em có khác gì đâu? Chỉ là em mà thôi. Sao khi em còn thở, khi em còn nói, em còn bước đi, không ai nhìn em? Để giờ đây lại cho hình ảnh nát bấy của em lưu vài giây trong mắt, rồi quên đi, vĩnh viễn?
Em rơi rồi, ha em?
Tôi tới rồi này. Mình cùng về nào. Về đi em.
Tôi lặng người. Dòng người bắt đầu tản ra, để mặc tôi đứng đó. Mưa không còn nặng hạt. Phải rồi, không còn nặng hạt. Vì bao nhiêu cái cay đắng của ông trời, tôi khóa lại trong tâm.
Em rơi rồi, ha em?
Tôi tới đón em đây. Về...
.
.
Tôi. Đứng giữa đường. Khóc.
Bình an đi em.
Đây không phải là nhà em.
Tôi đã không cho em một chốn về.
Đây không phải là nhà em.
Nhưng là nơi người-yêu-em đang ở. Phải rồi. Tôi yêu em mà.
Thế vì sao em không thể về đây?
Tôi an nhiên để bản thân bị đè nghiến trong từng câu hỏi. Chúng chui ra từ đau đớn, chất chồng lên nhau. Rồi ngã.
Đè nghiến tôi. Chôn chặt tôi. Đày đọa tôi.
Đám tang em diễn ra nhẹ tênh. Chẳng có lễ cúng, quan tài lộng lẫy cùng những câu cầu siêu vang lên nhiều ngày. Còn chẳng ai buồn khóc. Cha em bực bội. Mẹ em tức giận. Ông bà em có lẽ chưa biết tin. Con người vẫn sống và yêu chính họ. Tôi rạn nứt.
Đau quá, ha em?
Đây không phải là nhà em. Nhưng là nơi em có thể về.
À...
Tôi chưa bao giờ dùng từ "về" với em. "Tới" khác "về", "dừng chân" chẳng hề giống "an yên". Ha em?
Về đi em.
Hết mưa rồi.
Tôi nói, và cười.
Về đi em.
Em về rồi. Tôi nói. Cuối cùng em cũng đã về. Vết thương lúc đó đã lành chưa?
Em thật là... Sao lại làm tôi lo thế chứ? Em có biết lúc em rơi xuống, tôi đã hoảng sợ tới mức nào không?
Thôi kệ đi, dù sao em cũng đã về rồi. Chào mừng đã về. Em.
Tôi nói, không cười.
Gục đầu vào bia đá lạnh ngắt của em, tôi cảm thấy bản thân mình rã rời. Mệt mỏi quá.
Em à. Sao mà chết đơn giản thế chứ. Sao mà hết đơn giản thế chứ? Sao mà chết...
Em à... Nói gì đi...?
Tới bây giờ tôi cũng vẫn chưa được nhìn thấy nụ cười của em.
Em à. Khi em rơi, em có cười không?
Em à. Ở nơi đó, em có cười không? Cười vì sự ngu ngốc của tôi.
Em à. Dậy đi.
Tôi muốn nói với em rằng...
Tôi vẫn thường thấy một ảo ảnh.
Tôi thấy em. Em vẫn ở đó. Vẫn ngồi, co ro như một con mèo nhỏ.
Chào buổi chiều... Giọng em đều đều.
Tôi nói, và cười.
Chào mừng em đã về.
Đây không phải nhà của em.
Nhưng sẽ là nơi em hạnh phúc.
Về đi em.
Note 2: Yeah, tớ biết đồng bào đang muốn đập tớ vì sao mà lắm note thế =)) Oneshot này vô tình nhảy vào đầu tớ, và tớ cứ thế mà viết =]] (sẽ sửa lại sau) Dù nội dung có nhàm hay diễn đạt có thủng tùm lum thì mong đồng bào đừng chém tớ mạnh quá kẻo tớ đi tu mất =]]
Author: Sanyonara hay bất cứ cái tên nào đồng bào hay gọi
Genres: Random
Disclaimer: Yeah~ Tớ không sở hữu những-con-người~
Rating: K
Summary: Về đi em. Mưa đã ngừng. Đời đã hết.
Về đi em
Note: Yeah, thật sự lâu quá mới viết =]] Cái này viết trong giờ thi Anh Văn nên cảm xúc cứ trôi đi mất, vèo vèo như nước lũ ấy =]] 2 câu thơ đầu tớ chôm của các nhà thơ nổi tiếng __ __" Những thứ xàm xí phía sau thì là của tớ =]]
Chân thành cảm ơn Kôalá-tan đã type dùm cái này từ giấy lên máy :">~
Lưu ý: Làm ơn hãy đọc chậm =]] Đọc nhanh cái thứ này sẽ thấy nó imba kinh khủng =]]
----
Về đi em.
Tôi nói, nhẹ như gió. Em ngồi yên, không cười, không trả lời.
Màu mưa phủ trắng một khung trời xám ngắt. Cửa sổ sũng nước.
Về đi em.
Tôi nói, và cười. Trời sắp tối rồi, về đi em. Mưa đang trĩu nặng, về đi em. Ngày sắp tàn, đời sắp trôi đi. Về đi em.
Em ngồi lặng yên. Em không muốn về.
Em không muốn trở về căn nhà đó.
Tôi nói, và cười. Đó là nhà của em. Về đi em. Ngày mai em có thể trở lại. Ngày mai khi trời không còn mưa.
Em không cười, em chỉ nói, nhẹ hơn gió. Cha yêu rượu và mẹ yêu "người tình". Ông bà yêu "tiền" cùng loài người yêu "chính họ". Không ai yêu em. Em không muốn về.
Còn tôi yêu em.
Tôi cười, hẫng một nhịp. Họ không yêu tôi, họ không yêu em. Nhưng tôi yêu em. Chính vì thế, an yên đi em, em vẫn có thể tới đây. An yên đi em, em có thể trở lại. An yên đi em, về trước khi mưa giăng xóa mờ. Trời tối rồi. An yên đi em.
Vậy tại sao em không thể về đây? Em ngồi co ro như con mèo nhỏ, nghiêng đầu. Về nơi đây để em thấy an yên. Về nơi đây, để người thấy an yên. Về nơi đây...
Vì đây không phải nhà của em. Tôi cười, trống hoác. Về đi em, về nhà. Về nhà đi em...
Em nghiêng đầu, không cười. Gương mặt em cứng đờ như đúc ra từ sứ. Em hiểu rồi, xin lỗi người, em sẽ về.
An yên đi em. Vẫn còn tôi yêu em. Tôi cười, nhìn em. Em đi.
Về đi em.
Cầm tay em ta nắm lại một ngày
Màu và sắc hương mờ phai một thuở
Màu và sắc hương mờ phai một thuở
Mưa không ngừng. Phủ bạc một lớp mênh mang lên những tầng cảm xúc còn đang tìm tên gọi. Có lẽ hôm nay mưa nhiều. Em không tới.
Có thể em lại bị đánh.
Có thể em chưa được ăn gì. Có lẽ em lại đau. Đau như mọi lần. Đau hơn mọi lần.
Có thể em vẫn không rơi nước mắt. Một tuổi thơ khiến em cứng rắn hơn biết bao con người. Một tuổi thơ làm em mong manh hơn tất cả con người. Ừ, em sẽ chẳng khóc đâu. Tôi cười. Nhìn mưa.
Tôi chẳng làm gì được. Mưa lại rơi. Tôi vô dụng. Mưa cứ rơi. Tôi cười. Mưa phủ ngập lòng.
An yên đi em.
Hãy thổi tắt ngọn đèn, bóng đêm sẽ dấu giùm em giọt lệ nóng
Hãy thổi tắt ngọn đèn, để cơn mơ không bao giờ bừng tỉnh
Hãy thổi tắt ngọn đèn, để cơn mơ không bao giờ bừng tỉnh
Hôm nay trời lại mưa, mưa đắng ngắt.
Em đang ở ngoài trời này. Giọng em đều đều qua điện thoại. Mưa. Lại mưa, người ạ. Lại mưa.
Em sẽ cảm lạnh mất. Tôi thoáng nhíu mày. Về đi em.
Em bị đuổi khỏi nhà. Đuổi thẳng. Giọng em tiếp tục vang lên, đều đều. Đừng lo, em che điện thoại rồi, không sao đâu.
Cha em sẽ tỉnh rượu, sẽ không sao đâu. Về đi em.
Ông ấy đuổi em rồi, người ạ. Đuổi thẳng. Giọng em trầm, lạnh băng. Ông bảo em là con của ả đàn bà ti tiện dơ bẩn. Là mẹ em đấy, người ạ. Nếu không có em thì đỡ tốn miệng ăn, người nhỉ. Tiền đó đủ cho ông mua thêm một chai rượu...
Đừng ngốc thế. Tôi nói gần như quát. Em đang ở đâu, tôi sẽ tới đón em.
Em buồn lắm, người ạ. Em tiếp tục nói. Ông bảo nếu em về nữa, ông sẽ giết cả em lẫn mẹ. Mẹ không còn thì tiền cũng chẳng có. Mà không có tiền, ông không có rượu, ông làm càn, ông bị bắt. Ông cũng chết thôi.
Em đang ở đâu?!
Suy cho cùng em cũng chỉ là con rơi của mẹ. Em thở dài. Em cũng chẳng thể về đâu. Em đang đứng ngoài trời này. Mưa ghê lắm, trắng xóa luôn. Em ướt hết rồi. May mà không có gió, chứ không em bay mất. Nhưng người đừng lo, em bọc kĩ điện thoại rồi, không sao đâu. Giọng em vẫn đều, như một cuộn băng cát-xét. Pha chút bông đùa trẻ con cố tình, em như đang cười.
Tôi ra xe ngay đây. Em đang ở đâu?
Một tràn cười khúc khích vang lên. Em không hay cười. Em đang cười. Hay đang tạo ra âm thanh giống như đang cười?
Trả lời tôi đi em! Em đang ở đâu? Em có thể về nhà tôi...
Người này. Em ngắt lời. Người này, em đã rất hạnh phúc. Nhưng nhà của người không phải nhà của em.
Tôi sững lại. Có sao đâu chứ?! Chuyện đó không quan trọng. Nói đi em. Đứng dưới mưa không tốt đâu.
Người này. Em nói. Ngắm mưa là một thú vui tao nhã...
Người à. Em rất yêu người.
Nên em cho người một gợi ý nhỏ. Em đang ở trên cao, cao lắm a. Người sẽ tìm thấy em dễ dàng thôi mà.
Em... Tôi cứng người khi nghe tiếng gió đập vào loa điện thoại.
Em đang rơi. Em hét vào điện thoại, giọng lạc hẳn đi.
An yên lắm.
Cuộc gọi đã ngừng.
Tôi lặng đi, không cười.
Em...
Mưa vẫn đang rơi. Rơi nát. Rơi tan. Rơi đập vào tôi. Đau buốt.
Tôi chạy nhanh trong mưa.
Chôn vùi em vào vòng số mệnh
Gió tháng năm thổi phai trắng nụ cười
Gió tháng năm thổi phai trắng nụ cười
Mưa nữa rồi. Tôi bật dậy trong đêm. Mồ hôi ướt áo.
Mưa nữa rồi. Mưa dập nát xác em.
Em rơi xuống từ tầng nhà cao. Ừ, như em nói. Không có gió. Chỉ có mưa. Nếu không, có lẽ em không đến mức này.
Tôi lặng đi. Em rơi xuống từ tầng nhà cao. Tôi không thấy em rơi. Tôi chỉ thấy một em-đã-rơi-rồi. Máu loang ra thành từng vùng đỏ ối, nửa mặt em dập mạnh xuống mặt đường. Lăn lóc góc kia, chiếc di động giản đơn nằm trơ trọi. Trơ trọi qua, ha em?
Mưa thế mà người ta cũng bu đen bu đỏ lại xem. Đứa bé kia vừa rơi xuống. Mưa thế này ai lại ra ngoài? Nó chết rồi, phải không?
Tôi lặng đi.
Em rơi rồi, ha em?
Đừng nằm đó nữa. Về đi em.
Cảnh sát tới xua đi đám đông hiếu kì. Hiếu kì gì chứ? Chỉ là em, như ngày thường. Chỉ là em, như ngày thường, phủ trong máu đỏ. Em có khác gì đâu? Chỉ là em mà thôi. Sao khi em còn thở, khi em còn nói, em còn bước đi, không ai nhìn em? Để giờ đây lại cho hình ảnh nát bấy của em lưu vài giây trong mắt, rồi quên đi, vĩnh viễn?
Em rơi rồi, ha em?
Tôi tới rồi này. Mình cùng về nào. Về đi em.
Tôi lặng người. Dòng người bắt đầu tản ra, để mặc tôi đứng đó. Mưa không còn nặng hạt. Phải rồi, không còn nặng hạt. Vì bao nhiêu cái cay đắng của ông trời, tôi khóa lại trong tâm.
Em rơi rồi, ha em?
Tôi tới đón em đây. Về...
.
.
Tôi. Đứng giữa đường. Khóc.
Bình an đi em.
Bình an cho đủ trọn kiếp người
Mưa trắng
Lại rơi
Em. Không. Về
Mưa trắng
Lại rơi
Em. Không. Về
Đây không phải là nhà em.
Tôi đã không cho em một chốn về.
Đây không phải là nhà em.
Nhưng là nơi người-yêu-em đang ở. Phải rồi. Tôi yêu em mà.
Thế vì sao em không thể về đây?
Tôi an nhiên để bản thân bị đè nghiến trong từng câu hỏi. Chúng chui ra từ đau đớn, chất chồng lên nhau. Rồi ngã.
Đè nghiến tôi. Chôn chặt tôi. Đày đọa tôi.
Đám tang em diễn ra nhẹ tênh. Chẳng có lễ cúng, quan tài lộng lẫy cùng những câu cầu siêu vang lên nhiều ngày. Còn chẳng ai buồn khóc. Cha em bực bội. Mẹ em tức giận. Ông bà em có lẽ chưa biết tin. Con người vẫn sống và yêu chính họ. Tôi rạn nứt.
Đau quá, ha em?
Đây không phải là nhà em. Nhưng là nơi em có thể về.
À...
Tôi chưa bao giờ dùng từ "về" với em. "Tới" khác "về", "dừng chân" chẳng hề giống "an yên". Ha em?
Về đi em.
Hết mưa rồi.
Tôi nói, và cười.
Về đi em.
Trong hàng tỷ con người đang sống
Anh dễ dàng nhận thấy bóng hình em
Em kia rồi, cao nhất, ngời sáng nhất
Em kia rồi, giữa từng dòng mây trôi
Anh dễ dàng nhận thấy bóng hình em
Em kia rồi, cao nhất, ngời sáng nhất
Em kia rồi, giữa từng dòng mây trôi
Em về rồi. Tôi nói. Cuối cùng em cũng đã về. Vết thương lúc đó đã lành chưa?
Em thật là... Sao lại làm tôi lo thế chứ? Em có biết lúc em rơi xuống, tôi đã hoảng sợ tới mức nào không?
Thôi kệ đi, dù sao em cũng đã về rồi. Chào mừng đã về. Em.
Tôi nói, không cười.
Gục đầu vào bia đá lạnh ngắt của em, tôi cảm thấy bản thân mình rã rời. Mệt mỏi quá.
Em à. Sao mà chết đơn giản thế chứ. Sao mà hết đơn giản thế chứ? Sao mà chết...
Em à... Nói gì đi...?
Tới bây giờ tôi cũng vẫn chưa được nhìn thấy nụ cười của em.
Em à. Khi em rơi, em có cười không?
Em à. Ở nơi đó, em có cười không? Cười vì sự ngu ngốc của tôi.
Em à. Dậy đi.
Tôi muốn nói với em rằng...
Mưa ngừng ngày hết đời tàn
Rừng cây ngưng cháy lá vàng ngưng rơi
Mong thời gian đọng nơi nơi
Để anh xin một giờ lành bên em
Rừng cây ngưng cháy lá vàng ngưng rơi
Mong thời gian đọng nơi nơi
Để anh xin một giờ lành bên em
Tôi vẫn thường thấy một ảo ảnh.
Tôi thấy em. Em vẫn ở đó. Vẫn ngồi, co ro như một con mèo nhỏ.
Chào buổi chiều... Giọng em đều đều.
Tôi nói, và cười.
Chào mừng em đã về.
Đây không phải nhà của em.
Nhưng sẽ là nơi em hạnh phúc.
Về đi em.
Để trọn bình an.
--- 20/12/2012 - Tầm từ 10 giờ 15 tới 11 giờ ---
Note 2: Yeah, tớ biết đồng bào đang muốn đập tớ vì sao mà lắm note thế =)) Oneshot này vô tình nhảy vào đầu tớ, và tớ cứ thế mà viết =]] (sẽ sửa lại sau) Dù nội dung có nhàm hay diễn đạt có thủng tùm lum thì mong đồng bào đừng chém tớ mạnh quá kẻo tớ đi tu mất =]]