MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?


MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

MB Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

MB ForumĐăng Nhập
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.

[[Thất kiếm anh hùng fanfic]Ngoại Truyện Thất Hiệp

power_settings_newLogin to reply
+5
Phong Nhan
Ayumi Fuuko
annie_izu
Blossom
Elfin-Ingram
9 posters

description[[Thất kiếm anh hùng fanfic]Ngoại Truyện Thất Hiệp - Page 2 Empty[[Thất kiếm anh hùng fanfic]Ngoại Truyện Thất Hiệp

more_horiz
First topic message reminder :

Cái này mò được trên zing rồi vào đọc (vì tác giả có nói điều gì đó liên quan đến Dương>.<. Thấy cũng hay nên đăng vào đây (chả biết có ai xem cái phim này không nữa =.=)


Xin phép đàng hoàng rồi đó
Spoiler :


Tập 1: Bình yên trước cơn bão

Tương truyền từ xa xưa, có một cách để đạt được sức mạnh tối thượng và thống trị thiên hạ, đó là chế tạo ngọc Hắc Ám từ năm viên đá chứa uy lực vô cùng lớn. Những viên đá ấy là: Huyết Tinh Thạch, Ức Hồn Thạch, Vọng Vô Thạch, U Minh Thạch và Đoạt Mệnh Thạch. Năm viên đá này nằm ở những nơi khác nhau và thu hút được rất nhiều sự chú ý từ những kẻ nuôi mộng bá quyền. Nhưng có được chúng thì không phải là chuyện dễ, nhiều kẻ đã phải trả một cái giá rất đắt là bỏ mạng trước khi thực hiện được tham vọng của mình.

Một ngày giữa xuân.

Tiết trời ấm áp và dễ chịu. Những cánh hoa đào lả tả rơi như muốn góp mình điểm tô thêm cho vẻ đẹp chốn thâm cung kì bí này. Cung Ngọc Thiềm sắp chào mừng một sự kiện vô cùng trọng đại: Ngày mà sao thủy - Ngôi sao chiếu mạng của tổ tiên cung Ngọc Thiềm- cùng với Trái Đất và mặt trời nằm trên cùng một đường thẳng. Khắp mọi nơi trong cung được trang hoàng lộng lẫy, để đón các anh hùng hào kiệt từ bốn phương tám hướng hội tụ về. Và dĩ nhiên không thể thiếu thất hiệp.

Trước đại lễ vài ngày.

- Lam Thố à, muội có cần bọn huynh giúp một tay không?-Đạt Đạt ôn tồn hỏi.

-Không cần đâu, muội và các Tử Thố trong cung có thể chu toàn được.-Lam Thố nhẹ nhàng trả lời.

-Nhưng muội sẽ mệt lắm đó!-Đậu Đậu khẩn nài.

-Muội là phận con cháu, lẽ hiến nhiên không thể lơ là trọng trách mà tổ tiên giao phó. Các huynh đừng lo cho muội, muội tự lo liệu được. Hơn nữa mọi người là khách mà.-Lam Thố vẫn nhất quyết không để mọi người bận tâm

-Được, nhưng có gì khó khăn thì nhất định muội phải tìm bọn huynh đấy.-Khiêu Khiêu nhắc nhở cô.

Cuối cùng ngày đó cũng đến.

Mọi người mọi nhà đều hướng mắt về cung Ngọc Thiềm, vì đây cũng là nơi mà thất hiệp- những vị anh hùng huyền thoại- đang cư ngụ, hơn nữa những anh tài có tiếng trong giới võ lâm quy tụ về đây. Khách mời lên tới con số hàng ngàn, đến nỗi các Tử Thố phục vụ không kịp...thở.

Dãy ghế đầu tiên dành cho các bảy vị đại hiệp trẻ tuổi, tiếp sau đó là những người khác có "máu mặt" trong giang hồ. Lam Thố tươi cười tiếp khách, mọi người đến dâng tặng lễ vật rất đông.

Bỗng một đoàn người vác kiệu tiến đến, mọi người ở hai bên dạt sang ngang, cung kính cúi đầu. Rõ ràng người trong kiệu không phải hạng xoàng.

Chiếc kiệu tiến tới gần hàng ghế đầu rồi dừng lại, một thiếu nữ vận xiêm y màu tím bước ra. Cô ấy có một vẻ đẹp rất ư là lộng lẫy, nhưng hơi kiêu kì. Cô tiến gần hơn, nghiêng người giới thiệu:

-Kính chào cung chủ Lam Thố và sáu vị anh tài, tôi tên là Đan Thuyền, con gái của Lãnh Hiên Cung chủ.

-Hóa ra là ái nữ của Lãnh Hiên cung chủ, quả là nhan sắc vẹn toàn.-Đại Bôn... tài lanh khen.

Ánh mắt người con gái áo tím lướt nhìn xung quanh, bất chợt cô bắt gặp đôi mắt cương nghị đầy dũng mãnh của vị thủ lĩnh thất hiệp- Hồng Miêu.

Đan Thuyền cảm thấy tim mình như đập mạnh, hai gò má như đổi sắc. Lẽ nào con tim cô đã rung động rồi sao?

***

description[[Thất kiếm anh hùng fanfic]Ngoại Truyện Thất Hiệp - Page 2 EmptyRe: [[Thất kiếm anh hùng fanfic]Ngoại Truyện Thất Hiệp

more_horiz
Ngoại Truyện Thất Hiệp tập 11

Tập 11: Cuộc chiến đã bắt đầu

Giữa không gian u ám của ngày tàn, một giai điệu du dương và trong trẻo vang lên từ phía căn phòng nhỏ. Âm thanh dù hay, nhưng vẫn có gì đó man mác buồn, nói đúng hơn nó chứa đựng tâm sự của người thổi.

Ngũ hiệp đứng ngoài kia, ngao ngán nhìn nhau lắc đầu. Bỗng Sa Lệ huých tay vào Đại Bôn, ra ý bảo huynh gõ cửa. Đại Bôn lưỡng lự một hồi, nhưng thấy ánh mắt nhờ vả mà dường như đang ra lệnh của Sa Lệ, huynh nuốt nước bọt đánh liều gõ cửa.

-Hồng Miêu à, mọi người có chuyện muốn nói với đệ.

Tiếng sáo im bặt, một giọng nói uể oải cất lên

-Đệ muốn được yên tĩnh

-Việc này cấp bách lắm, chúng ta phải nói ngay.- Khiêu Khiêu chêm vào

-...

Có vẻ như không thể chịu đựng được nữa, Sa Lệ xô cửa xông vào, nói bằng giọng trách móc:

-Thiên hạ đang gặp đại nạn mà bộ dạng huynh như thế thì có xứng là thủ lĩnh thất hiệp không?

-Muội nói vậy là sao?- Hồng Miêu ngơ ngác hỏi lại

Sa Lệ thở dài. Cô đưa mắt ra hiệu Đậu Đậu kể lại sự việc. Đậu Đậu hiểu ý, nhanh nhảu:

-Có thể người của Dư Độc Giáo đã luyện Tụ Thạch Thần Công nhằm đúc ngọc Hắc Ám thống trị thiên hạ.

-Có chuyện đó thật sao?- Hồng Miêu kinh ngạc. Đậu Đậu nhìn huynh, gật đầu xác nhận.

-Chúng ta phải ngăn chặn chuyện này lại mới được, nhất định không để bọn xấu tung hoành.- Huynh nói với ánh mắt cương quyết.

Ngũ hiệp nhìn nhau, tuy không nói nhưng ai cũng rất vui, vì tinh thần vị thủ lĩnh của họ đã được vực dậy.

-Nhưng làm cách nào để đối phó với việc này đây?- Đại Bôn hỏi, ít ra thì huynh vẫn còn nhớ mục đích đến đây.

-Tôi nghe nói loại võ công này bắt nguồn từ Phiêu Miễu Phong, ngày mai ta hãy đến đó tìm hiểu thử xem.- Vị thiếu hiệp đề nghị.

-Được, vậy mọi người mau về phòng chuẩn bị, ngày mai chúng ta xuất phát sớm.- Đạt Đạt nói

Cánh cửa phòng khép lại, để người ngồi trong bần thần. Huynh nói trong vô thức:

-Ngày mai bọn huynh sẽ đi, đi mà không có muội...



Sáng hôm sau quả là một ngày tuyệt đẹp cho chuyến đi xa. Qua bao ngày giông bão, cuối cùng trời cũng ngừng gào thét.

Ngựa và hành trang đã mang theo đầy đủ, lục hiệp nhanh chóng xuất phát lên đường. Trước khi cung Ngọc Thiềm khuất dạng sau rừng hoa đào, vị thiếu hiệp cứ ngoái đầu nhìn mãi.

Suốt một ngày rong ruổi, đến chiều, lục hiệp mới đến Phiêu Miễu Phong. Trong khu rừng bạt ngàn thân trúc, có tiếng người vọng ra từ đó.

-Vũ trụ nội mạc phi phận sự.

Bóng người đó hiện ra rõ dần. Trước mắt lục hiệp là một lão già hình dung cổ quái với mái tóc dài đen trắng lẫn lộn, rối bù như chưa bao giờ chải. Quần áo lão ta xộc xệch, lôi thôi, trên thắt lưng có giắt một bầu rượu đã vơi quá nửa. Lão cầm một cây gậy dài, cũ kĩ và sần sùi. Hình như chân trái lão ta bị tật.

Hồng Miêu ngồi trên ngựa, cung kính hỏi:

-Thưa tiền bối, chúng tôi có một việc muốn hỏi.

Lão ngước nhìn huynh một lúc lâu rồi nhếch mép nói:

-Các ngươi muốn hỏi việc gì?

-Chúng tôi hỏi về cách chống lại Tụ Thạch Tâm Pháp đúc ngọc Hắc Ám. Nếu tiền bối biết, xin chỉ dạy.

Mặt lão ta đanh lại, đôi mắt sáng quắt lên. Chẳng nói chẳng rằng, lão phóng một chiếc lá trúc tươi về phía vị thủ lĩnh thất hiệp.

Nhanh như cắt, huynh nhảy ra khỏi yên ngựa, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Chiếc lá trúc trật mục tiêu, xé gió cắm phập vào thân cây trúc phía sau. Có lẽ như chưa đủ, nó còn chẻ "nạn nhân" ra làm đôi bằng một vết chém sắc ngọt.

Ngũ hiệp kinh hoàng trước hành động đột ngột đó. Đại Bôn tức mình định xuống ngựa gây chuyện nhưng Khiêu Khiêu đã giơ tay cản lại.

-Bình tĩnh đi, Đại Bôn huynh.

-Nhưng người đó...-Đại Bôn chưa nói dứt câu thì Khiêu Khiêu đã cắt lời:

-Đệ tin người đó không phải kẻ xấu.

Đại Bôn nghe lời Khiêu Khiêu, ngoan ngoãn ngồi yên trên ngựa, nhưng tư thế của huynh chứng tỏ: "Nếu ông còn manh động thì đừng có trách tôi"

Hồng Miêu nhìn ông lão vô danh kia, vẻ khó hiểu. Nhận ra thắc mắc của huynh, ông ta lên tiếng đáp trả:

-Nếu ngươi đánh thắng được ta, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng.

Lục hiệp nhìn nhau, rồi Hồng Miêu rút kiếm ra, thay cho câu trả lời:

-Vậy, tại hạ xin đắc tội.

-Tiếp chiêu.- Lão ta nói, đồng thời giơ gậy ra phía trước. Hồng Miêu cầm kiếm bằng hai tay, nhằm đối thủ mà xông tới. Lão cầm gậy đỡ một cách điêu luyện và chính xác. Tiếng binh khí vang vọng một góc trời. Huynh lùi ra sau vài bước, giơ cao kiếm hô to khẩu huyết:

-Trường Hồng Quáng Nhật!!!

Cỏ cây xào xạc, ngũ hiệp ngồi trên ngựa nắm chắc dây cương để không bị luồng phản lực thổi đi. Một tia sáng đỏ nhằm hướng lão già què bay tới. Lão lập tức đưa tay ra tụ khí, tạo thành một quả cầu nội lực chắn lại. Hai nguồn khí công ngược hướng công phá lẫn nhau liền đẩy hai người ra xa. Hồng Miêu đưa chân sau ra thắng lại, nhưng có vẻ không công hiệu, phần đất dưới chân huynh đùn lên một lớp dày, thanh kiếm rơi khỏi tay, văng vào tảng đá gần đó. Còn lão già kia cố cắm gậy xuống đất, nhưng người lão cứ như bị kéo về phía sau. Chiếc gậy gãy đôi, một nửa chỏng chơ trên nền đất vung vãi xác lá, nửa còn lại nằm trong tay lão già tội nghiệp giờ đang nằm dưới đất.

Ngũ hiệp nhanh chóng đến đỡ huynh dậy, nhặt lấy thanh bảo kiếm. Còn lão già kia đứng lên, phủi hết bụi đang bám trên áo mình, dù áo lão ta vốn đã cáu bẩn. Lão vỗ tay, khen:

-Khá lắm, quả là thủ lĩnh thất hiệp, ta xin tâm phục khẩu phục.

-Thế thì ông hãy giữ lời hứa, mau cho chúng tôi biết bí mật của Tụ Thạch Thần Công đi.- Đại Bôn nghênh ngang, cứ như thể chính huynh thắng lão chứ không phải Hồng Miêu vậy.

-Ta nói là: "Nếu ngươi thắng ta" cơ mà. Trận này hòa, ta đâu có thua.

Đại Bôn tức giận:

-Ông đúng là kẻ tráo trở.

-Đừng nói thế Đại Bôn. Thật sự thì đệ thua rồi.- Hồng Miêu lên tiếng.

-Sao cơ? Rõ ràng là đệ và ông ấy hòa mà.- Đạt Đạt ngạc nhiên.

-Không đâu.- Hồng Miêu đút kiếm vào vỏ.- Nếu ông ấy dùng hết sức, có lẽ đệ đã không ngồi đây.

-Khá khen cho nhà ngươi có con mắt tinh đời. Được, ta sẽ phá lệ, tiết lộ bí mật của Ngọc Hắc Ám và Tụ Thạch Thần Công.- Lão già bí ẩn nhoẻn miệng cười, những nếp nhăn phúc hậu xuất hiện trên gương mặt già nua, sương gió.

***

description[[Thất kiếm anh hùng fanfic]Ngoại Truyện Thất Hiệp - Page 2 EmptyRe: [[Thất kiếm anh hùng fanfic]Ngoại Truyện Thất Hiệp

more_horiz
Đọc chùa từ hồi nào đến giờ ~ *smile* (Bí mật nhé, chị là một fan ngầm của TKAH đấy ~)

Chị bay vào com cho em đây ~~ *smile*

Chị thích văn chương của bạn tác giả này, rất nhẹ nhàng, có gì đó thoáng buồn, nhưng cũng không kém phần oanh liệt ~

Thể loại "chia rẽ uyên ương" dạo này được nhiều bạn chế tác thế nhở? ~ Cơ mà rất hay ~~ (Có phần giống Nữ Hoàng Ai Cập *smile*)

Com nhảm vậy thôi, ủng hộ em và bạn tác giả ~

description[[Thất kiếm anh hùng fanfic]Ngoại Truyện Thất Hiệp - Page 2 EmptyRe: [[Thất kiếm anh hùng fanfic]Ngoại Truyện Thất Hiệp

more_horiz
Cảm ơn nee rất nhiều^^ thế mà em cứ nghĩ rum mình không có ai đọc cái fic này, em vẫn cố đăng để kiếm BKGC thôi^^
=================

Ngoại Truyện Thất Hiệp tập 12

Tập 12

Khuôn mặt của sáu vị đại hiệp giãn ra, vẻ âu lo lúc nãy dường như đã biến mất. Ông lão nhẹ nhàng ngồi xuống một tảng đá lớn, lục hiệp cũng ngồi theo. Và, bằng một giọng điệu từ tốn, ông chậm rãi kể:

-Tụ Thạch Thần Công vốn đã có từ rất lâu, cùng lúc với năm viên đá thần xuất hiện. Muốn lấy được năm viên đá này, nhất thiết phải học được chiêu thức đó đến tầng thứ mười. Và khi học đến tầng mười hai thì có thể hợp nhất năm viên đá để tạo ngọc Hắc Ám. Ngọc Hắc Ám có một sức mạnh vô cùng lớn, nếu có được nó thì việc thâu tóm thiên hạ chỉ nằm trong tầm tay. Tuy nhiên, luyện được nội công này thì người luyện phải chịu đau đớn trong thời gian dài và hao tổn chân khí ghê gớm. Nhưng khi có được ngọc Hắc Ám thì xem như mọi cố gắng đã được đền bù xứng đáng.

Dừng một lúc lấy hơi, ông nhìn quanh sáu người rồi nói tiếp:

-Ngọc Hắc Ám ghê gớm như vậy, tuy nhiên vẫn không phải là bất bại. Có một cách có thể ngăn chặn chuyện này, nhưng việc đó rất khó khăn và gian khổ.- Nói tới đây, ông bất chợt im lặng.

-Xin tiền bối cứ nói, việc ấy có khó đến đâu, chúng tôi nhất quyết không từ nan- Sáu vị đại hiệp đồng thanh.

Ông mỉm cười nhìn họ tin tưởng và nói:

-Từ xa xưa, cùng với sự xuất hiện của năm viên đá thần chính là bảy viên đá thánh. Chúng gồm: Liệt Hỏa Thạch, Huyền Băng Thạch, Bích Vân Thạch, Chấn Lôi Thạch, Nguyệt Quang Thạch, Linh Vũ Thạch và Lữ Phong Thạch. Bảy viên đá này chứa đựng quyền năng và sức mạnh tương tự như năm viên đá kia, nhưng nếu muốn lấy được thì người đó phải có thuộc tính và chân khí tương tự chúng thì mới được. Sau khi có được đá thánh, phải học thêm Tinh Linh Thất Chi Tâm Pháp, hợp nhất bảy viên đá thành một gọi là Thất Tinh Ngọc thì lúc đó có thể đánh bại Ngọc Hắc Ám.

-Chỉ đơn giản vậy thôi sao?- Đại Bôn nghi ngờ.

Ông lão cười nhạt, xem ra huynh ấy quá xem thường chuyến phiêu lưu lần này. Ông nói với vẻ mặt nghiêm trọng chưa từng thấy:

-Không dễ như vậy đâu, vì thực chất bảy viên đá này không xuất hiện rõ ràng cụ thể, mà nó ẩn nấp ở đâu đó. Muốn thu phục được nó, các ngươi phải có bản lĩnh phi thường và sự thông minh sắc bén mới được. Liệu các ngươi có thể làm được không?

Vị thủ lĩnh nhìn vào mắt các huynh đệ của mình, và huynh chợt nhận ra họ cũng như huynh, sẵn sàng chấp nhận thử thách để cứu lấy thế giới. Huynh gật đầu, đầy tự tin và cương nghị:

-Chúng tôi làm được, dù có khó khăn thế nào chúng tôi cũng sẽ vượt qua.

-Được lắm, quả là thất hiệp vang danh thiên hạ.- Ông lão gật gù.

-Xin ông cho chúng tôi biết bảy viên đá đó ở đâu?- Hồng Miêu nói.

Ông lão rút trong áo ra một bọc điều, giở từng lớp vải, ông lấy ra một tấm địa đồ cũ đã phai màu. Chỉ tay vào đó ông giải thích:

-Đây là Phiêu Miễu Phong, nơi chúng ta đang đứng. Nếu đi thêm 50 dặm về phía tây thì sẽ đến Bách Hoa Nguyên, nơi cất giấu viên Lữ Phong Thạch. Còn những nơi khác, ta đã đánh dấu trên địa đồ, tìm xong viên nào, các ngươi cứ theo dấu mà đi tiếp.- Nói xong, ông trao nó tận tay vị thiếu hiệp trẻ.

Vị thiếu hiệp cung kính đón lấy nó từ tay người đối diện. Huynh cùng những người bạn, đồng thời cũng là các huynh đệ thân thiết của mình đứng dậy, lên yên ngựa, chuẩn bị cho một cuộc hành trình mới.

-Gượm đã!- Ông lão gọi.

-Có việc gì xin tiền bối chỉ dạy?- Hồng Miêu nói.

-Ta có vật này muốn tặng các ngươi!- Vừa nói, ông lôi trong ống tay áo ra bảy chiếc túi thơm.- Nó sẽ giúp ích được nhiều cho các ngươi. Khi đến nơi cất giữ đá thánh, hãy mở nó ra để xem lời gợi ý.

Huynh nhận bảy chiếc túi từ tay lão già, không quên kèm theo một lời đa tạ:

-Cảm ơn tiền bối, nhưng chúng tôi vẫn còn một điều thắc mắc cần được giải đáp!

-Có chuyện gì?- Ông lão nheo mắt

-Rốt cuộc thì tiền bối là ai?

-Ha ha!- Ông lão cười phá lên- Các ngươi chưa đến lúc phải biết. Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.

Rồi một luồng gió khẽ thoáng qua, người trước mặt đã biến đi đâu mất, để lại sáu người trên ngựa ngồi ngẩn ngơ nhìn.

-Thân pháp của ông ấy thật phi phàm, chắc chắn là một cao thủ ẩn danh.- Đạt Đạt tấm tắc.

-Đúng thế, nhưng ông ấy nói sau này còn gặp lại là thế nào nhỉ?- Khiêu Khiêu vẫn còn thắc mắc.

-Huynh cũng không biết, nhưng ông ấy nói vậy chắc là có dụng ý gì. Hơn nữa huynh cũng tin ông ấy không là người xấu.-Hồng Miêu trấn an. Đoạn huynh đưa những túi thơm cho huynh đệ của mình, tương ứng với màu thuộc tính của họ. Chiếc túi màu lam còn lại, huynh trầm ngâm nhìn nó một lúc lâu rồi ảo não cất nó cũng chiếc túi màu đỏ vào áo của mình.

Đoàn người ngựa lại tiếp tục cuộc hành trình, nhắm hướng tây mà thẳng tiến. Vầng mặt trời đỏ rực đang từ từ khuất lặn sau rặng núi xa xa, để lại những cái bóng sẫm màu đổ loang trên nền đất.

***




description[[Thất kiếm anh hùng fanfic]Ngoại Truyện Thất Hiệp - Page 2 EmptyRe: [[Thất kiếm anh hùng fanfic]Ngoại Truyện Thất Hiệp

more_horiz
Ngoại Truyện Thất Hiệp tập 13

Tập 13

Đêm nhanh chóng đến và cũng nhanh chóng đi. Những tia nắng đầu ngày kéo theo vầng mặt trời uể oải bị đánh thức bất chợt. Buổi sáng tinh sương và thanh khiết làm cho con người ta cảm thấy thật dễ chịu và tràn đầy sức sống. Sau một đêm dài nghỉ ngơi, lục hiệp đã đủ sức đương đầu với những thử thách mới.

Cả bọn lục tục lên ngựa, trực chỉ Bách Hoa Nguyên tìm bảo thạch đầu tiên. Tâm trạng ai cũng đan xen nỗi hồi hộp và lo lắng.

Đến trưa, Bách Hoa Nguyên dần dần hiện ra trước mặt. Đây là một thảo nguyên bao la với muôn ngàn loài kì hoa dị thảo. Gió vô tư đuổi nhau ngoài xa tít tắp. Mùi hoa oải hương từ đâu xộc vào mũi. Thật là thiên đường của các loài hoa trên thế gian.

Đạt Đạt xuống ngựa. Người thực hiện thử thách lần này là huynh, do đó huynh không thể tránh khỏi bồn chồn lo lắng. Tuy các huynh đệ khác đã trấn an, nhưng cảm giác này cứ đeo đẳng huynh mãi.

-Được rồi, huynh đã sẵn sàng chưa?- Hồng Miêu hỏi

-R..Rồi- Đạt Đạt trả lời, không giấu nổi bối rối.

Huynh hít một hơi sâu, đè nén hết những lo sợ trong lòng. Huynh nhắm mắt lại cố lắng tai nghe những âm thanh xung quanh, tiếng gió xào xạc thổi như muốn thì thầm với huynh điều gì đó. Gió thích thú cuốn những cánh hoa phiêu diêu, lang bạt đây đó. Gió vờn trên khuôn mặt những vị khách mới quen. Gió...

Rì rào...

Lặng lẽ...

Đạt Đạt mở mắt, như ngộ ra điều gì đó, huynh reo lên như phải rồi:

-Huynh cảm thấy rồi!

Mắt ngũ hiệp sáng lên, họ quay lại hỏi dồn:

-Huynh cảm thấy điều gì?

-Gió, những cơn gió này rất lạ. Chúng mang một trường nội lực rất lớn.

-Lữ Phong Thạch có nghĩa là "gió rong chơi". lẽ nào... Huynh hãy mau mở cẩm nang ra xem lời gợi ý là gì?- Khiêu Khiêu suy nghĩ rồi đề nghị.

-Được.- Nói rồi huynh lấy chiếc túi hương màu vàng mà ông lão bí ẩn kia đưa và mở nó ra. Trong đó có một mảnh giấy ố vàng và ghi hai chữ bằng màu mực tàu đậm: Tụ Gió.

-Tụ Gió? Nghĩa là thế nào?- Đại Bôn nhìn hai chữ kia mà trong đầu mọc lên muôn mối thắc mắc

-Có phải mật mã gì không?- Đậu Đậu cầm tờ giấy, xoay ngang xoay dọc, xem muốn thủng giấy nhưng chẳng tìm ra manh mối gì.

-Làm sao có thể tụ gió được cơ chứ?- Sa Lệ vẫn chưa hiểu ý nghĩa của hai từ bí ẩn kia

Trầm ngâm một lúc, người thủ lĩnh của họ nói:

-Gió là một vật thể vô sắc vô hình, khi thổi nó chỉ để lại âm thanh thôi. Đạt Đạt à, hay là huynh thử dùng tiếng đàn tụ gió đi.

-Ý kiến hay đó, Đạt Đạt, huynh mau làm đi!- Đậu Đậu tán thành.

Đạt Đạt gật đầu, lấy chiếc đàn phong cầm ra, đặt ngay ngắn xuống nền đất. Huynh ngồi như tịnh thiền, từng ngón tay lướt nhẹ trên dây đàn.

Âm thanh du dương trong vắt vang lên, mọi người hồi hộp theo dõi. Gió vẫn vi vu, phiêu bạt. Tiếng nhạc càng réo rắt hơn. Trong một khoảnh khắc, gió như ngừng thổi.

Và rồi...

Gió...

Gào thét...

Từng luồng gió thổi mạnh hơn, lạnh hơn và bén sắc hơn, như những mảnh kính vỡ vô hình liên tục tấn công mọi người. Gió chém, vung những tia khí vào lục hiệp mà họ không thể tránh khỏi. Gió xây xát và như chưa hả hê, gió lại làm thành một cơn lốc cuốn ngũ hiệp lên cao.

-Dừng lại đi.- Đậu Đậu hét khi đang bị trận cuồng phong quay liên tục như... quay dế.^^

-Huynh không thể dừng được!- Tiếng Đạt Đạt vọng lên giữa cơn giận của gió.

-Huynh phải thật bình tĩnh, tâm trạng của huynh điều khiển gió đấy. Phải để tâm tĩnh như nước, lặng như gió, huynh mới hoàn thành nhiệm vụ này được.- Hồng Miêu khuyên bảo, huynh cũng đang bị cơn lốc kia hành hạ tơi tả.

-Trời ơi, làm sao huynh bình tâm lại đây?- Đạt Đạt cuống lên, ngón tay huynh không thể rời khỏi dây đàn.

-Tâm tùy ý động. Hãy nhớ đến những người quan trọng của huynh, những giây phút mà huynh hạnh phúc nhất. Cố lên, bọn đệ tin tưởng ở huynh.- Tiếng Hồng Miêu nhỏ dần. Gió đã lấn át tất cả.

"Những giây phút hạnh phúc nhất ư?" Đạt Đạt thầm nghĩ. Hai mắt huynh nhắm nghiền, bắt đầu tập trung tư tưởng.

***

description[[Thất kiếm anh hùng fanfic]Ngoại Truyện Thất Hiệp - Page 2 EmptyRe: [[Thất kiếm anh hùng fanfic]Ngoại Truyện Thất Hiệp

more_horiz
Ngoại Truyện Thất Hiệp tập 14

Tập 14

Những cảnh tượng yên bình lập tức ùa về trong tâm trí huynh như một cuốn phim quay chậm.

Là những lần huynh cùng lục hiệp vượt mọi gian nan thử thách, chiến đấu chống lại gian tà, nhìn thấy thế gian hòa bình an yên.

Là những phút giây huynh đệ có nhau, đồng cam cộng khổ, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, tình như thủ túc

Là những ngày tháng hạnh phúc sum vầy bên gia đình, được thấy nụ cười của vợ, nghe tiếng bi bô bập bẹ gọi cha của con.

Những khoảnh khắc đó đối với huynh, là tất cả những gì hạnh phúc nhất trong cuộc đời.

Đôi mắt tuy nhắm nghiền, nhưng đôi tay vẫn thoăn thoắt lướt trên dây đàn. Bây giờ, huynh không đánh đàn bằng tay nữa, mà bằng cả tâm hồn mình.

Từng âm điệu vang lên mỗi lúc một réo rắt hơn. Có khi trầm lắng ưu tư, có khi nỉ non tha thiết, cũng có khi lại rộn rã vui tươi, như tiếng lòng huynh vậy. Thật là một khúc phong cầm thiên biến vạn hóa.

Cơn lốc kia như một con thú dữ bị tổn thương, đang nhăm nhe ngấu nghiến con mồi của mình. Và rồi nó chợt khựng lại. Dường như có một bàn tay ấm đang xoa dịu trái tim không lành lặn của nó. Nó không còn gầm gừ hăm dọa, mà trở nên ngoan ngoãn lạ thường. Cơn lốc giờ hiền lành như một con mèo nhỏ. Nó quấn quít quanh năm người vừa bị nó quần tơi tả, rồi nhẹ nhàng đưa họ đáp xuống đất như thể muốn chuộc lỗi.

Gió. Gió hiền hòa. Gió nhảy múa reo ca cùng với khúc nhạc du dương. Gió như một đứa trẻ ngây thơ tinh nghịch lượn quanh những khóm hoa cúc dại, hí hửng thổi tung một đóa bồ công anh rồi khoái chí cuốn bay những cánh hoa về một miền đất xa lạ nào đó để tiếp tục một cuộc sống mới ở một chân trời mới. Gió giờ quá đỗi đáng yêu và dịu dàng.

Đạt Đạt mở bừng mắt, những ngón tay huynh dường như đánh nhanh và mạnh hơn. Huynh vận công truyền chân khí vào tiếng đàn. Âm thanh sẽ làm nốt công đoạn cuối cùng.

Gió từ bốn phương tám hướng lập tức quy tụ về xung quanh Đạt Đạt như muốn được thuần phục. Chúng di chuyển thành một khối tròn trước mặt huynh và bắt đầu ngưng tụ. Khối cầu lớn dần, hiện ra sắc nét. Đến khi Đạt Đạt dừng tay, nó đã trở thành một hòn đá vàng sáng lấp lành trước mặt. Nói chính xác hơn, Lữ Phong Thạch đã hiện thân.

Đạt Đạt đưa tay ra đón lấy viên đá thánh. Ngũ hiệp hân hoan rạng rỡ, mặc dù đang rất mệt mỏi. Viên đá đầu tiên đã thu phục được, chứng tỏ họ có thể tìm được những viên đá còn lại.

-Huynh giỏi lắm Đạt Đạt.- Đậu Đậu búng tay, mặt mày cũng vui không kém.

-Cảm ơn đệ, nhưng thực ra huynh phải cảm ơn Hồng Miêu. Chính đệ ấy đã giúp huynh bình tâm mà tụ thạch được.

Hồng Miêu xua tay:

-Đệ có giúp được gì đâu, huynh đừng khách sáo thế!

-Thôi mọi người, đừng đùn đẩy nhau nữa, mau mau giở bản đồ ra xem địa điểm tiếp theo ở đâu nào!- Sa Lệ cười.

Hồng Miêu lấy bản đồ, nhẹ nhàng mở nó ra. Xem xét kĩ, huynh nhìn Đại Bôn chăm chăm. Tứ hiệp cũng nhận thấy điều đó, bất giác chuyển hướng nhìn sang Đại Bôn. Đại Bôn ngây ngô hỏi một câu vô cùng ngớ ngẩn:

-Sao mọi người nhìn tôi. Bộ mặt tôi dính gì à?

-Người tiếp theo thực hiện thử thách này là huynh đó, Đại Bôn à!- Hồng Miêu trả lời.

Mặt Đại Bôn tối sầm, chắc huynh không ngờ đến lượt mình đi "nộp mạng" nhanh thế.

-Chấn Lôi Thạch ở Thương Tương Sơn, cách đây khá xa. Ta phải đi ngay mới kịp.- Hồng Miêu cất tấm địa đồ, thúc giục mọi người lên ngựa.

Bách Hoa Nguyên đã lui dần về phía sau. Mùi hoa theo gió vẫn ngào ngạt quanh đây. Tiếng vó ngựa mỗi lúc một nhỏ dần, cho đến khi không còn âm thanh gì nữa. Chỉ có tiếng gió vẫn còn đang rì rào, như kể cho nhau nghe biến cố thú vị vừa xảy ra ngay tại đây.

***

description[[Thất kiếm anh hùng fanfic]Ngoại Truyện Thất Hiệp - Page 2 EmptyRe: [[Thất kiếm anh hùng fanfic]Ngoại Truyện Thất Hiệp

more_horiz
Ngoại Truyện Thất Hiệp tập 15
Tập 15

Trở lại Tháp Lý Sơn quanh năm u ám. Một đoàn ngựa đang dần tiến về cánh cổng dẫn đến Hư Âm Điện. Khói bụi bốc lên mù mịt khiến bọn lính không thấy rõ người đi đầu. Nhưng bọn chúng biết kẻ đó là ai.

Một người thanh niên xuống ngựa, từ từ tiến thẳng vào chính điện. Khuôn mặt hắn ta rất điển trai, nhưng lại toát lên vẻ lạnh lùng đáng sợ. Đôi mắt xám hoang dại, đăm chiêu như đang nghĩ về điều gì lung lắm.

Người đàn ông trung niên ngồi chễm chệ trên chiếc long ngai. Nhác thấy bóng của người thanh niên xuất hiện, ông ta niềm nở đứng dậy, dang tay chào đón, giọng vui vẻ:

-Kỳ nhi, cuối cùng con cũng đã về!

-Con xin bái kiến phụ thân!- Người thanh niên kia quỳ xuống, cung kính.

-Thế nào? Việc ta giao cho con ở Đại Uyển, con đã làm xong chưa?- Xích Diên hỏi

Xích Kỳ- tên người thanh niên ấy- đứng dậy, đủng đỉnh nói:

-Tâu phụ thân, mọi chuyện đã ổn, bọn người của Tô Dung phái đã hàng phục trước ta. Chúng ta còn thu nạp thêm hàng trăm tên thuộc hạ nữa.

-Tốt lắm!- Xích Diên cười đắc thắng.- Vậy là lực lượng của chúng ta đã lớn, nay lại càng hùng hậu hơn bao giờ hết. Quả không hổ danh con trai ta. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử.

Khuôn mặt lạnh như băng kia chợt vẽ lên một nụ cười nửa miệng. Bỗng nhớ ra điều gì đó, hắn hỏi:

-Phụ thân gọi con về gấp như vậy, hẳn có việc gì quan trọng?

Khuôn mặt cha hắn nghiêm lại, ông ta điềm tĩnh nói:

-Tụ Thạch Thần Công của ta đã luyện tới tầng thứ mười, trên lý thuyết thì ta đã có thể lấy được năm viên đá thần, tuy nhiên...

-Phụ thân đã luyện tới tầng thứ mười rồi sao? Hài nhi xin chúc mừng phụ thân. Thế có việc gì khiến người bận tâm thế ạ?

Xích Diên đằng hắng một tiếng, nói tiếp:

-Ngày hôm qua, từ phía nam, có một luồng gió mang nội lực rất lớn thổi qua đây. Ta e là...

-Lẽ nào phụ thân nghi ngờ...-Con trai hắn tiếp lời

-Đúng, chắc chắn có người, à không một nhóm người đang truy tìm Thất Tinh Thạch, ngăn cản việc làm bá chủ của ta.- Hắn nói như đinh đóng cột

-Phụ thân có chắc không?- Xích Kỳ nheo mắt hỏi lại.

-Trên đời này không ai có thể mang nhiều nguồn nội lực khác nhau, hơn nữa bí mật về năm viên đá thần và bảy viên đá thánh, không chỉ có riêng mình cha con ta biết, mà còn có một kẻ nữa.

-Vậy phụ thân có nghi ngờ ai không?

-Hừm... Một nhóm người mang bảy nguồn nội lực Hỏa, Băng, Vân, Vũ, Phong, Quang, Lôi thì... chỉ có thể là... Thất hiệp mà thôi!- Xích Diên nói một cách ngập ngừng.

-Thất hiệp ư?- Xích Kỳ nói với vẻ thảng thốt.

-Đúng vậy. Có thể bọn chúng đã được người kia chỉ cho phương thức ngăn chặn ta. Vì thế ta gọi con về đây lúc đầu là để nhờ con theo ta thu phục năm viên đá thần, nhưng bây giờ ta đổi ý, con hãy ngăn chặn bọn chúng tìm Thất Tinh Thạch càng sớm càng tốt, riêng ta, ta sẽ tự đi tìm Ngũ Thần Thạch một mình.

-Tìm một mình ư? Không được đâu. Chỉ riêng việc luyện Tụ Thạch Thần Công đã khiến cho người hao tổn sinh khí quá nhiều rồi. Hãy để con đi cũng người.- Xích Kỳ lo lắng.

-Đừng lo cho ta, ta có thể uống Phục Khí Tán để tăng chân khí mà.- Xích Diên trấn an.

-Nhưng thứ thuốc quái quỷ đó chỉ có thể giúp người cầm cự một thời gian thôi, sau đó nó còn khiến người lao lực thêm đó.

-Không sao. Chỉ cần việc lớn thành công, ta sẽ lấy lại được công lực, thậm chí còn mạnh hơn nữa. Tới lúc đó cha con ta sẽ là bá chủ. Hãy nghe lời cha, ta chỉ tin tưởng ở mỗi mình con thôi.

Tới lúc này, con trai hắn không thể cãi lại được nữa, đành xuôi xị chấp nhận sự dàn xếp của cha:

-Vâng, con xin vâng mệnh.

-Tốt lắm.- Hắn ta vỗ vai con mình.- Bây giờ con hãy nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta lên đường sớm.

-Vâng, thưa cha.- Xích Kỳ cúi đầu chào cha, rồi sải bước ra khỏi Hư Âm điện.

Ngoài trời, mây đen phủ kín, che khuất cả vầng trăng bạc. Đến lúc này, khó khăn mới thật sự đến với thất hiệp. Một ánh chớp đột ngột lóe lên, nhưng ánh sáng yếu ớt của nó không đủ để soi sáng vạn vật dưới dương gian.

***

description[[Thất kiếm anh hùng fanfic]Ngoại Truyện Thất Hiệp - Page 2 EmptyRe: [[Thất kiếm anh hùng fanfic]Ngoại Truyện Thất Hiệp

more_horiz
Ngoại Truyện Thất Hiệp tập 16

Tập 16:

Suốt ba ngày rong ruổi trên yên ngựa, cuối cùng lục hiệp cũng đã đến được chân núi Thương Tương Sơn.

-Ta dừng lại đây nghỉ ngơi rồi hẵng đi tiếp.- Người thủ lĩnh thắng dây cương đề nghị.

-Đồng ý- Ngũ hiệp hô to tán thành.

Thế là mọi người xuống ngựa, lục tục tìm chỗ nghỉ ngơi, chuẩn bị đương đầu với thử thách mới.

Vị thiếu hiệp lẳng lặng tìm đến bờ suối gần đó. Nước suối trong vắt, lạnh mát. Huynh vốc một làn nước mát rượi đưa cao ngang mặt, rồi nhìn dòng chất lỏng đó chảy qua kẽ tay, nhỏ xuống mặt đất. Huynh soi bóng mình dưới làn gương óng ánh, chợt, có thứ gì đó lấp ló trên mặt nước.

Là khuôn mặt của một người con gái. Khuôn mặt thanh nhã, cao quý đang mỉm cười với huynh. Nụ cười hiền hậu đẹp mê hồn.

Huynh quay phắt ra đằng sau. Chẳng có ai ngoài cây cối rậm rạp. Văng vẳng đâu đó là tiếng ngáy đều đều của Đại Bôn lẫn với tiếng hót của chim rừng. Không có gì chứng tỏ cô ấy đang ở đây cả. Không có một thứ gì.

Huynh lại nhìn xuống mặt nước. Vẫn hình ảnh thân quen đó. Người thiếu nữ đã rời xa huynh trong một đêm giông bão.

Huynh đưa tay ra chạm vào khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần ấy. Những vòng tròn đồng tâm thi nhau chạy dài trên làn nước, hình bóng ấy mờ dần rồi chìm khuất dưới lòng suối.

Ngẩn ngơ. Huynh tiếc hùi hụi. Lẽ ra nên níu kéo nó một lúc lâu nữa.

Một cánh hoa đào từ đâu chấp chới theo dòng nước tiến về phía huynh. Cánh hoa đong đưa, vật lộn với từng đợt sóng để không bị nó nhấn chìm. Huynh với tay, vớt lấy cánh hoa nhỏ bé lẻ loi, lòng tự hỏi nó từ đâu ra trong khi xung quanh chẳng có một cây hoa đào nào.

"Có lẽ nó từ trên thượng nguồn trôi về đây". Huynh tự hỏi, rồi tự giải đáp cho những khúc mắc trong lòng mình.

Huynh nhìn chăm chăm vào cánh hoa. Đã sang đầu hè, màu sắc của nó hơi nhạt hơn bình thường, nhưng vẫn toát lên nét tươi tắn của loài hoa được mệnh danh là một trong mười mỹ hoa của Trung Quốc.

Huynh đút cánh hoa vào trong ngực áo, nhẹ nhàng và cẩn thận như cất giữ một bảo vật quý.

Đứng dậy, huynh tựa lưng vào gốc cây, nhắm mắt hồi tưởng những hoài niệm mà huynh đã vô tình vuột mất.

Mặt trời đã đứng bóng. Mọi người lại tiếp tục tìm đường lên đỉnh núi. Men theo lối mòn có sẵn, sau một hồi quanh co uốn lượn, cuối cùng họ cũng tiến đến đỉnh Thương Tương Sơn.

Thương Tương Sơn chỉ là một ngọn núi với độ cao trung bình, không đến nỗi chót vót như Thiên Sơn hay Nga My sơn. Một hòn núi bình thường, thế thôi.

Điều khác thường của ngọn núi này chỉ ở một thứ. Đó là Chấn Lôi Thạch đang ẩn giấu ở đây, lý do mà lục hiệp đến nơi này.

Sau một hồi ngó quanh, thăm dò cẩn thận, nhưng mọi người chẳng phát hiện ra điều gì đáng nghi cả. Tất cả ánh mắt đều dồn về Đại Bôn với một câu hỏi giống nhau: Huynh đã nghiệm ra gì chưa?

-Huynh chẳng thấy có điều gì khác lạ ở đây cả!- Đại Bôn lững thững trả lời.

-Sao có thể thế được? Huynh xem lại đi Đại Bôn.- Sa Lệ nóng ruột.

Nghe lời Sa Lệ, Đại Bôn cố gắng cảm nhận vạn vật xung quanh. Nét mặt huynh giãn ra, giọng nói có chút khả quan hơn:

-Thấy rồi, ở đằng kia.- Huynh chỉ tay về phía tảng đá to lớn trước mặt.

-Kia á?- Đậu Đậu lăng xăng chạy tới- Chấn Lôi Thạch sao mà to thế này?

Một tảng đá to, xấu xí, xù xì và bình thường như bao tảng đá khác đập vào mắt lục hiệp như một con voi tông vào một con kiến.

-Huynh có nhầm không?- Khiêu Khiêu hỏi lại, cũng phải, anh chàng lớn xác và bộp chộp này lúc nào cũng xớn xác cả.

-Chắc mà.- Đại Bôn nhăn mặt.

-Có lẽ cảm nhận của Đại Bôn đúng đấy.- Hồng Miêu lên tiếng- Vị lão hiệp bí ẩn kia cũng đã bảo chỉ có người có chân khí tương đồng với bảo thạch mới định vị được nó sao?. Hơn nữa tảng đá này chỉ ẩn chứa bí mật của Chấn Lôi Thạch, đâu hẳn là Chấn Lôi Thạch đâu.

-Chắc là Hồng Miêu nói đúng đấy, nếu không khuân vác cả khối đá này là cả một vấn đề đây.- Đạt Đạt phụ họa.

-Còn chần chừ gì nữa, huynh mau mở cẩm nang ra xem ta phải làm gì.- Sa Lệ giục.

Đại Bôn lục lọi trong túi áo. Huynh lôi ra chiếc túi màu cam nhàu nhĩ, mở nút thắt và lấy mảnh giấy bên trong.

-"Phá Thạch"? Thế là thế nào?-Đậu Đậu thốt lên.

***

description[[Thất kiếm anh hùng fanfic]Ngoại Truyện Thất Hiệp - Page 2 EmptyRe: [[Thất kiếm anh hùng fanfic]Ngoại Truyện Thất Hiệp

more_horiz
Ngoại Truyện Thất Hiệp tập 17

Tập 17

Tảng đá nằm trơ trơ ngay trước mặt lục hiệp như muốn trêu ngươi. "Phá Thạch"? Nói dễ chứ không phải dễ.

Đậu Đậu lượn lờ quanh tảng đá săm soi kĩ lưỡng. Cậu ta còn cẩn thận rút kiếm, gõ vào mấy cái. Những tiếng vọng vang lên chát chúa. Cậu cất kiếm, lắc đầu:

-Phá được viên đá này, không phải dễ đâu.

-Theo huynh thấy đây là một tảng thiên thạch rơi từ ngoài vũ trụ, nằm ở Thương Tương Sơn này đã nhiều năm nên hấp thụ cũng được ít nhiều tinh khí của đất trời và chứa đựng sức mạnh rất lớn.- Vị thủ lĩnh lên tiếng nhận xét.

Mọi người đều tìm cách giải quyết sự việc. Khiêu Khiêu nhanh chóng mở lời:

-Hay là ta dùng thuốc nổ đi.

-Thuốc nổ ư? Ý kiến hay đấy!- Đại Bôn nói như reo.

-Đệ có mang theo đây!- Đậu Đậu vừa nói vừa lôi trong tay nải ra một đống lỉnh kỉnh, lục lọi một hồi, cậu chìa ra một gói thuốc nổ được buộc cẩn thận.- Đây, huynh làm đi Đại Bôn.

Đại Bôn đón lấy gói thuốc nổ từ tay Đậu Đậu, lăng xăng đặt nó dưới tảng đá, kéo dây ngòi. Ước lượng khoảng cách vừa đủ, huynh cùng mọi người nấp sau một thân cây lớn, đốt lửa châm ngòi. Lửa bén nhanh và cháy lan ra. Một tiếng động kinh hoàng vang lên, ai nấy đều phải bịt tai lại. Khói bốc ra mù mịt, mùi khét lan tỏa nồng nặc. Mất một lúc sau, khói mới tan và không khí đã dịu lại. Sáu cái đầu ló ra và... ngỡ ngàng.

Tảng đá vẫn như thế, không một chút suy suyễn, hay bất cứ xê dịch sứt mẻ nào. Nó nằm trơ lì như đang thách thức.

-Làm thế nào bây giờ? Đến cả thuốc nổ mà không ăn thua gì!- Sa Lệ than thở

-Hay là huynh dùng nội công của mình phá vỡ nó xem!- Hồng Miêu góp ý.

-Được!- Đại Bôn rút Bôn Lôi Kiếm ra, dùng hết sức truyền nội công để phá vỡ nó, nhưng, vô hiệu

-Lại đi huynh, cố lên!- Sa Lệ động viên

Đại Bôn lùi về sau vài bước, hai tay cầm chắc thanh kiếm, lao vào như mãnh hổ. Huynh hô to khẩu huyết:

-Bôn Lôi kiếm pháp!!

"Keng". Tiếng kim loại chạm vào vật cứng vang lên thật đinh tai nhức óc. Sau đó là một tiếng "Rắc" yếu ớt. Tảng thiên thạch to sụ đã nứt một mảnh nhỏ.

-Không ăn thua rồi, Đại Bôn dùng hết sức như vậy mà nó chỉ vỡ có một miếng!- Đậu Đậu chán nản.

-Hay là...- Hồng Miêu ngập ngừng.

-Huynh có ý kiến gì sao Hồng Miêu?- Khiêu Khiêu nhận thấy thái độ lưỡng lự của người thủ lĩnh.

-Ừ. Đệ nghĩ nếu huynh kết hợp được nội công của mình cùng với sấm sét của tự nhiên thì sẽ có sức công phá rất mạnh.-Hồng Miêu nói

-Nhưng trời quang mây tạnh thế này, lấy đâu ra sấm sét chứ?- Đậu Đậu thắc mắc.

-Điều đó không đáng ngại. Chân khí của Đại Bôn là Lôi, có thể triệu tập sấm sét bất cứ khi nào muốn, chỉ có điều...- Nói tới đây, huynh lại ngập ngừng.

-Sao?- Mười con mắt dồn về phía Hồng Miêu.

-Đại Bôn à, huynh sẽ phải chịu nhiều đau đớn lắm đấy! Liệu huynh có làm được không?- Hồng Miêu nhìn Đại Bôn.

Đại Bôn hít một hơi dài, rồi nói chắc như đinh đóng cột:

-Gì chứ cho dù có lên núi đao xuống biển lửa, Hỗn Thế Ma Vương ta cũng không ngán. Các huynh đệ đừng lo, ta chịu được mà.

Nói rồi, huynh bước đến mỏm đá cao nhất trên đỉnh Thương Tương Sơn, chĩa kiếm thẳng lên trời, nói lớn:

-Bôn Lôi Kiếm Khí!

Đột nhiên, trời tối sầm lại, mây đen vần vũ kéo tới, chớp đột ngột sáng lòa, sấm rền vang cả một vùng rộng lớn.

Một luồng sét đánh xuống ngay chỗ thân người cao lớn đang đứng. Một tiếng kêu thảng thốt vang lên. Không phải là người bị sét đánh, mà là giọng của một cô gái.

-Không, đừng mà, như vậy huynh sẽ chết mất!

Cô chạy tới chỗ người kia, nhưng không hiểu sao lại bị bắn dội lại, có lẽ từ trường ở đây quá mạnh nên đã hất cô văng ra xa.

Đại Bôn cắn răng chịu đau, để cho dòng điện chạy dọc qua sống lưng. Người huynh cảm thấy nóng ran như sắp bị bốc cháy. Nhưng gạt đi tất cả, huynh cầm chắc thanh kiếm trên tay mình.

Tới khi cảm thấy đã đủ, huynh thu kiếm, nhằm thẳng tảng đá. Đôi mắt như rực lửa, Bôn Lôi kiếm sáng lòa phản chiếu ánh chớp.

-Cửu Thiên Lôi Hợp!!!!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Tảng đá nứt làm đôi, rồi vỡ vụn thành trăm mảnh. Trong lòng tảng đá, một khối thạch màu cam phát ra một ánh sáng rực rỡ.

Cô gái mặc áo xanh, đuôi bồng bềnh như một áng mây tím lồm cồm đứng lên. Sau tiếng nổ dậy đất kia, vị tráng sĩ cũng nằm liệt trên nền cỏ ướt.

Mây mù nhanh chóng tan đi, trả lại màu xanh thanh khiết cho đất trời. Cô gái đỡ vị tráng sĩ dậy một cách khó khăn, vì thân hình huynh ấy quá to lớn so với cô.

-Cảm ơn muội, Sa Lệ- Huynh ấy nói khó nhọc.

-Huynh có sao không?- Cô ấy nói trong khi mắt vẫn còn ầng ậc nước.

-Huynh làm muội "sa lệ" rồi à?- Đại Bôn cười châm chọc.

-Huynh này!- Sa Lệ nói, vỗ vào lưng Đại Bôn một phát rõ đau. Huynh kêu lên thảm thiết, bộ mặt làm ra vẻ đau lắm khiến cô hốt hoảng. Nhưng huynh phì cười, cô lại bị một phen lo sốt vó.

Có tiếng cười khúc khích phía sau. Là tứ hiệp.

Vị thiếu hiệp nhặt lấy Chấn Lôi Thạch, tiến về phía đôi uyên ương hạnh phúc, đưa vào lòng bàn tay của người anh hùng.

-Của huynh đây, Đại Bôn. Huynh đã phá vỡ phong ấn của thiên thạch ngàn năm, đạt được Chấn Lôi Thạch rồi đây này.

Viên đá cam óng ánh nằm gọn trong tay huynh. Huynh mỉm cười nhìn nó, rồi nắm chặt trong lòng bàn tay.

Những tia nắng chiều đã lên. Dù ngày sắp tàn, nhưng ánh sáng vẫn chói lòa hơn bao giờ hết.

***

description[[Thất kiếm anh hùng fanfic]Ngoại Truyện Thất Hiệp - Page 2 EmptyRe: [[Thất kiếm anh hùng fanfic]Ngoại Truyện Thất Hiệp

more_horiz
El-chan thân mến =))
Tình hình là chẻ đã bay vào tìm link và đọc ngon lành hết cái truyện này =))
Tha tội cho chẻ a~~ =))

description[[Thất kiếm anh hùng fanfic]Ngoại Truyện Thất Hiệp - Page 2 EmptyRe: [[Thất kiếm anh hùng fanfic]Ngoại Truyện Thất Hiệp

more_horiz
@Ann: đểu rứa, đọc hết rồi người ta lấy gì câu khách đây (dù chẳng có khách nào vào =)) )


Ngoại truyện thất kiếm tập 18
Tập 18

Ánh sáng và bóng tối là hai yếu tố quan trọng trong việc hình thành sự sống của sinh vật.

Ánh sáng và bóng tối tồn tại song song với nhau, có ranh giới rõ ràng, tuy nhiên vẫn có sự xâm phạm.

Ánh sáng thu hút, quyến rũ bóng tối, và bóng tối tôn vinh, nổi bật ánh sáng. Nhưng chúng không thể dung hòa, liên hợp.

Con người ta yêu thích nét rạng rỡ của ánh sáng, mê mẩn bởi vẻ bí ẩn của bóng tối.

Cuộc chiến giữa bóng tối và ánh sáng cứ diễn ra trong âm thầm, nhưng rạch ròi và quyết liệt.



Niềm vui sướng tột cùng chưa dứt, lục hiệp lại phải đương đầu với một mối nguy lớn.

Một đoàn quân rầm rập phi ngựa tiến về Thương Tương Sơn trong bộ dạng khẩn trương. Hình như họ đang đuổi theo mục tiêu quan trọng nào đó. Cả thảy bọn họ đều trùm kín mặt, duy chỉ có tên cầm đầu thì để mặt trần, đôi mắt sáng quắt trông thật ghê rợn.

Chẳng mấy chốc, đoàn người đã đến được chân núi. Tên chỉ huy lập tức triển khai quân bao vây kín cả một vùng. Mọi ngõ ngách bây giờ đều có người canh giữ cẩn mật.

Sau khi chắc chắn việc phòng thủ đã đâu vào đó, nội bất xuất ngoại bất nhập, Xích Kỳ- tên kẻ cầm đầu hô lớn:

-Bọn thất hiệp nghe đây, ta là thiếu chủ của Dư Độc Giáo, cả ngọn núi này đã bị người của ta bao vây. Khôn hồn các ngươi hãy quy giáp đầu hàng, ta sẽ tha cho một con đường sống.

Giọng nói đó nhanh chóng được gió truyền đến tai lục hiệp. Ai cũng tỏ vẻ sửng sốt.

-Vậy là người của Dư Độc Giáo đã bắt đầu truy lùng chúng ta rồi sao?- Đạt Đạt tỏ vẻ lo lắng.

-Chúng ta đã tìm ra hai viên bảo thạch, nên chúng cũng nhận thấy có điều gì kì lạ. Theo đệ, chúng đang muốn cướp lấy những viên đá thần của chúng ta.- Hồng Miêu lên tiếng nhận xét.

-Bọn chúng đã bao vây dưới chân núi, làm sao chúng ta thoát được bây giờ?- Sa Lệ nói.

-Để huynh nghĩ xem!- Khiêu Khiêu chau mày, ra điều nghĩ ngợi- Hay chúng ta dùng kế "Giương đông kích tây" đi!

-Giương đông kích tây?- Cả bọn há hốc.

-Đúng vậy, chúng ta sẽ chia làm hai nhóm. Một nhóm đánh lạc hướng bọn chúng, nhóm còn lại sẽ mở đường máu, chờ cơ hội thoát thân.- Khiêu Khiêu giải thích.

-Xem ra kế hoạch của Khiêu Khiêu có vẻ khả thi đó, chúng ta cứ thử liều một phen xem sao!- Giọng vị thủ lĩnh lạc quan.

-Được.- Những người còn lại đồng thanh.

-Vậy thì chúng ta chia làm hai nhóm. Nhóm thứ nhất là tôi, Đạt Đạt, Khiêu Khiêu sẽ đánh lạc hướng, còn Đậu Đậu, Sa Lệ, Đại Bôn vòng về sau núi tìm cách mở đường máu, nếu thành công, nhớ bắn pháo hiệu để tập trung chạy trốn.

-Đệ nhớ rồi.-Đậu Đậu gật đầu, rồi cùng hai người kia nhanh chóng khuất sau những tán cây rậm rạp.

-Chúng ta cũng đi thôi!- Chàng thiếu hiệp đi trước dẫn đường.



-Bọn thất hiệp các ngươi đâu rồi, chả nhẽ vang danh thiên hạ bây giờ lại lén lút như con rùa rụt cổ thế sao?- Xích Kỳ lại lớn tiếng khiêu khích.

Cỏ cây xào xạc, những bước chân phi thoăn thoắt trên cành cây. Chẳng mấy chốc, ba bóng người xuất hiện trước mặt tên thiếu chủ ngạo mạn.

-Ngươi tìm bọn ta sao?- Tiếng vị thủ lĩnh oai nghiêm.

-Ắt hẳn ngươi là Hồng Miêu, người đứng đầu thất hiệp.- Xích Kỳ nhếch mép cười khinh thường.

-Đúng vậy.- Hồng Miêu trả lời.

-Có lẽ không cần nói, các ngươi cũng biết ta tìm các ngươi làm gì. Hãy mau giao hết những viên đá thánh ra đây, ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống.

-Không dễ vậy đâu!- Khiêu Khiêu tiến lên một bước, đáp lại bằng một giọng đầy đe dọa.

-Vậy thì các ngươi chờ chết đi- Hắn nói, đưa tay ra hiệu cho bọn thuộc hạ phía sau. Bọn chúng hiểu ý, lấy cung ra, lắp tên và đồng loạt bắn về phía tam hiệp.

-Cẩn thận!- Hồng Miêu nói, tay nhanh chóng rút kiếm lùi về phía sau. Làn mưa tên dày đặc trút xuống, lưỡi kiếm trên tay các huynh xoay thành vòng, đánh bật tên ra. Thấy tấn công như vậy chẳng có tác dụng gì, hắn giơ tay bảo dừng lại.

-Khá lắm, nhưng trong trận địa thập diện mai phục như thế này, các ngươi có cánh cũng không thoát được đâu.

-Đừng xem thường chúng ta!- Đạt Đạt cười khẩy.

***






description[[Thất kiếm anh hùng fanfic]Ngoại Truyện Thất Hiệp - Page 2 EmptyRe: [[Thất kiếm anh hùng fanfic]Ngoại Truyện Thất Hiệp

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply