Tên fic : [MFB fic]Vĩnh biệt, tương lai...
Tên tác giả : tiểu thư Kẹo Bông
Thể loại :Sad, 1 chút humor, 1 chút romance
Tình trạng fic :on-going
Summary: Sự trở lại của người anh hùng cứu thế giới khỏi diệt vong, nhưng ai bik đc đâu cái kết đau buồn cho cậu...
* Warning : nhân vật OOC nặng, 1 chút cái j đó ngớ ngẩn và có thể 1 chút yaoi
MFB ko thuộc về bạn mà thuộc về Adachi- sensei
* Nhân vật :từ từ rồi có...
Chap 1: sự trở lại
btw thấy cái fic nó sao sao ấy...
Tên tác giả : tiểu thư Kẹo Bông
Thể loại :Sad, 1 chút humor, 1 chút romance
Tình trạng fic :on-going
Summary: Sự trở lại của người anh hùng cứu thế giới khỏi diệt vong, nhưng ai bik đc đâu cái kết đau buồn cho cậu...
* Warning : nhân vật OOC nặng, 1 chút cái j đó ngớ ngẩn và có thể 1 chút yaoi
MFB ko thuộc về bạn mà thuộc về Adachi- sensei
* Nhân vật :từ từ rồi có...
Spoiler :
Chap 1: sự trở lại
Cậu- Hagane Ginga
Cậu- quay thủ số một hành tinh
Cậu- người cứu rỗi thế giới khỏi diệt vong
Cậu- người đã dâng trọn linh hồn cho những vì sao
Cậu- kẻ đã đạt được uy quyền của cả thần thánh
Cậu- con người vĩ đại trong những người vĩ đại
Nhưng có ai biết đâu…
Cậu- kẻ giờ đây mạng sống chỉ còn bấu víu theo thời gian
Cậu- một con người bình thường sắp về với suối vàng
Cậu- người đã lập khế ước với những vì sao, đánh đổi mạng sống mình để nhận lấy sức mạnh
Cậu- giờ chỉ còn là bóng ma lẫn trong lòng thế gian
Tuyệt nhiên chẳng ai biết cả, ngay cả những người thân quen với cậu…
Thật tuyệt là cậu đã ôm trọn cái bí mật ấy trong suốt bảy năm ròng và chôn nó tận sâu thẳm trong lòng, đến nỗi cậu cũng chẳng nhớ đến…
Nhưng thời khắc ấy rồi cũng sẽ đến thôi…
Ngày mà cậu rời thế gian này mà về với Thượng Đế chí nhân…
Ngày x tháng x năm xxxx
- Thưa ngài gặp ai ạ?- cô nhân viên ở quầy tiếp tân của tòa cao ốc WBBA gặng hỏi, khi một chàng trai lạ mặt với mái tóc đỏ hoe và quấn chiếc khăn choàng cổ rách bươm ở đuôi đang đi băng băng vào đại sảnh và tiến đến thang máy VIP, ánh mắt cô nhân viên hiện rõ lên vẻ khinh bỉ vẻ ngoài khá ốm yếu rách nát kì quặc của chàng trai. Chàng trai vò nhẹ mái tóc đỏ, nói
- Ôi, cho tôi xin lỗi. Tôi đã có hẹn trước với ngài Ootori.- chàng trai nói, trong giọng nói có lẫn chút mệt mỏi. Cô nhân viên ra vẻ nghiêm nghị nói
- Ngài Ootori đang có việc bận, và lịch trình cho biết hôm nay ngài ấy cũng không có cuộc hẹn với ai. Ngài làm ơn cho biết tên và hẹn khi khác với ngài ấy sau ạ.
- Ưm… thôi được- Chàng trai lưỡng lự nói, chầm chậm đi đến quầy tiếp tân và chán nản viết tên mình lên tờ đơn. Khi cô nhân viên vừa cầm tờ đơn lên, mặt bất giác tái xanh, cô vội vàng
- Xin thứ lỗi cho sự bất cẩn của tôi! Ngài Hagane! Tôi sẽ lập tức liên hệ với ngài Ootori ngay lập tức!
- Không sao đâu. Tôi cũng đến đây đường đột, cô không cần đâu- chàng trai cười nói và lẳng lặng tiến về thang máy. Cô nhân viên vẫn vô thức xin lỗi ngươi mang họ Hagane kia, mãi cho tới khi đồng nghiệp của cô vô vai cô
- Làm gì mà cậu cứ xin lỗi tên ấy hoài vậy. Bộ hắn là gì quan trọng lắm à?
- “Tên ấy” mà cậu nói đến là Hagane Ginga- con trai chủ tịch Hagane Ryo đấy!!
- Cái gì?! Ngài Hagane cựu chủ tịch ư?! Nhưng chẳng phải ngài Ootori mới là chủ tịch hiện giờ à?!
- Ngài Ootori được ngài Hagane bổ nhiệm là chủ tịch thay mình trong thời gian vắng mặt, chứ thực chất ngài ấy mới chính là chủ tịch đấy!!
- Cái gì?!- cả 2 cô nhân viên mặt cùng biến sắc, thấp thỏm lo sợ, dù rằng cái bản tính " bà tám" của 2 cô đang hoạt động hết mình trước cái thông tin nóng sốt ấy.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Chậc, bảy năm thôi đấy mà chẳng ai nhận ra mình cả. Chẳng lẽ mình thay đổi nhìu đến thế sao?- Ginga thầm nghĩ, trong lúc chiếc thang máy đưa cậu lên tầng trên cùng của tòa nhà cao ốc. Thật điên khùng, đối với cả cậu, khi nghĩ đến cái việc kế thừa cái tập đoàn to sụ từ ông bố giàu có của mình cho một thằng nhóc ngày qua ngày chỉ biết ăn fast food làm bữa chính và đi long nhong khắp quả đất này chỉ để luyện Bey và thăm thú này nọ. Dù chẳng bệnh tật hay mắc chứng gì cả nhưng thời hạn trong khế ước của cậu không còn nhiều nữa, cơ thể này của cậu đến một lúc nào đó sẽ ngừng chuyển động và cậu sẽ rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng, nên cậu chẳng muốn phải hoài phí bất cứ giây phút nào nữa và đã bỏ nhà đi trong đứng 7 năm liền. Cậu đưa mặt ngắm thân thể mình trong suốt hơn 7 năm qua và thở dài thườn thượt:
- Haizzz... 7 năm... mà cái thân thể này chẳng phát triển là mấy...- Dù cùng chỉ lớn hơn một tuổi nhưng so cậu bấy giờ với mấy bức ảnh chụp Tsubasa mà Madoka gửi cậu thì so với thân hình gầy nhom của cậu thì không là gì so với cái cơ thể mấy múi của cái tên da ngăm ấy.Cho dù rằng nhìn bề ngoài cậu như thế nhưng thực chất cậu rất gầy, thế nên cậu mới mặc áo đen, để không ai thấy được những nếp áo hằn sâu nơi thân thể cậu chỉ còn da bọc xương. Cậu khẽ thở dài lần nữa, lẩm bẩm:
- Haizzz.. chuyện này tốt nhất đừng để 2 cái tên lông bông ấy biết.. và cộng với cái tên Tsubasa.... lâu lâu giở mấy trò… như bố mình hay làm… nghĩ đến đây làm mặt Ginga biến sắc và cậu có cảm giác lạnh sống lưng. Chỉ cần nghĩ đến cái quá khứ ấy thôi đã làm cậu ớn lạnh và tởm hết mình. Nhưng.... những ngày xưa lúc ấy.... vẫn còn vui chán… Cho đến khi cái ngày đó đến…
[Flashback]
- Nếu ngươi muốn đạt đến đỉnh điểm của sức mạnh thần thánh, ngươi sẽ phải đổi lấy nửa mạng của ngươi…- quầng sáng nói, giữa không gian chỉ còn màu tối đen của tội lỗi và tà ác
- Để cứu thế giới này khỏi diệt vong, tôi chấp nhận tất cả..- Ginga vững giọng nói, không chút lưỡng lự. Có lẽ vì cậu còn quá trẻ, chưa biết người chỉ còn nửa mạng sống như thế nào chăng?
- Được lắm. Ngươi sẽ được toại nguyện- nguồn sáng nói và biến mất, theo sau đó là hàng ngàn ánh tỏa lướt xung quanh cậu: thân thể cậu nhận được tràn đầy sức mạnh thần thánh, nhưng rồi cảm giác trống rỗng hình thành trong người cậu, đau lắm, như ai đó kéo cái gì khỏi người cậu và rồi … mạng sống cậu giờ đây chỉ còn lại 1 nửa…
[Endflashback]
Dòng kí ức của cậu vừa kết thúc là vừa ngay lúc ngay lúc cửa thang máy mở, nối liền ngay với phòng làm việc của vị chủ tịch đáng- sờ- kính. Chiếc cửa sắt từ mở ra, cậu đã nhận thấy một bóng đen ào lên chỗ cậu
- Ginga!~~~
- Tránh xa tôi ra đồ biến thái!!!- cậu hét, đồng thời nhanh chân né khỏi cái tầm ngắm của anh chàng biến thái aka chủ tịch WBBA kia khiến bản mặt đập trai của anh chàng tóc bạc tông ầm vào kính. May mà đây là kính dày, chứ kiểng mỏng là hôm sau trên báo chí có tiêu đề nóng hổi: "Cái chết ngớ ngẩn của chủ tịch WBBA chết do té từ tầng thượng" mất.
- Anh làm ơn đừng lúc nào cũng nhào vào ôm tôi những lúc chẳng có ai được không hả Tsubasa?- Ginga nói, mặt đầy cảnh giác. Nhưng rồi cậu cũng bình thản bước vào phòng Tsubasa và thản nhiên rót một tách trà cho mình đặt trên một cái bàn gần đó. Cậu thực sự chẳng muốn cái tên ấy biết việc cái thân thể cậu h không khác nào mấy nữ sinh cấp 3- mỏng manh như tờ giấy. Tsubasa xoa xoa cái mũi ăn trầu, nói
- Gin- chan(Ginga lườm Tsubasa) ý tôi là Ginga, sao cậu lại về đường đột như thế, chẳng phải cậu còn chuyến hành trình dài ư?
- Tôi đã thực hiện xong rồi…- cậu nói, khuấy khuấy tách trà trên tay mình. Anh giật mình, lạ nhỉ, anh không nghĩ là cậu lại đi nhanh thế( bảy năm lận anh à)
- Thế giờ cậu tính làm gì?- anh hỏi, vô thức tự rót cho mình một tách trà nóng như của Ginga và khuấy nó hững hờ
- Hưm.. tôi không biết nữa, có khi lên ngồi điều hành cái tập đoàn này thì sao nhỉ?
- Hả?!- Tsubasa giật mình, suýt làm rơi cả tách trà nóng. Ginga cười, nói
- Nhưng tôi chẳng có chuyên môn, học vấn thì yếu mà chẳng phải nhân viên gì ở đây nên thôi, tôi cũng chẳng ham hố cái chức vụ đó cho lắm. Tôi cũng chẳng thích bị ràng buộc nữa là…- cậu nói vòng vo, chẳng qua chỉ nhằm chọc cho anh chàng kia hoảng một phen cho bỏ tức ấy mà
- Thế nói cho cùng là…- mặt anh toát mồ hôi, biến sắc xanh, chờ đợi cậu trả lời của cậu
- Tôi nghĩ tôi sẽ tận hưởng một chút vậy...- Ginga nói và đặt tách trà còn nghi ngút khói xuống mà cậu cũng chẳng thèm động môi đến và đi đến thang máy. Tsubasa vội vàng nói
- Chờ đã, cậu định ở đâu chứ?!- anh hơi hoảng, lần đầu tiên anh thấy Ginga lại có vẻ mệt mỏi như thế, trong khi anh còn nhiều chuyện muốn nói với cậu lắm
- Thì đi về nhà chứ gì?- cậu dửng dưng nói, không màng đến nét mặt của Tsubasa hiện giờ
- Cậu đâu có nhà ở đây đâu?! Nhà Madoka thì hơi.. cô ấy giờ đã là phụ nữ, không được.- anhlắc đầu- Hay cậu tới nhà tôi...- mặt Tsubasa đầy gian tà
- Tôi có chỗ ở rồi.- Ginga nhún vai, thủng thẳng nói, nhấn nút chờ thang máy lên
- Ơ.. có à?- anh ngạc nhiên. Lạ nhỉ? Ngoài chỗ của Madoka và bãi cỏ trong công viên ra, còn chỗ nào khác cho Ginga tá túc nữa đâu nhỉ?
- Anh biết căn biệt thự lá phong nằm trên đồi Tamashi cạnh thành phố không?- cậu lơ đãng nói, trong khi nhìn chiếc bản đồ thế giới đằng sau bàn làm việc của Tsubasa đang nhấp nháy những kí hiệu quen thuộc của những chiến hữu năm xưa của cậu
- Căn biệt thự mà người ta nói có ma ám ấy a?- Tsubasa nhướn mày, chẳng lẽ…
- Đúng, biệt thự của tôi đấy. Bố tôi xây tặng cho tôi sau khi tôi nhường chức cho anh, đến nay đã bám bụi qua mấy năm rồi thì phải. Tôi sẽ đến đó ở…
- Ơ.. ớ..- Tsubasa ú ớ, giờ anh chẳng biết nói gì cả, phải giữ cậu lại, còn nhiều thứ anh rất muốn nói với cậu lắm…
- Thôi, tạm biệt anh Tsubasa! Cố gắng làm tốt nhiệm vụ của anh nhé! Tôi trông cậy ở anh!- Ginga vẫy tay lấy lệ, trước khi khi bước chân vào thang máy dẫn xuống tầng trệt. Anh chàng chủ tịch dường như rối lên, anh chẳng biết phải làm gì giờ, phải làm một cái gì đó, để giữ cậu lại
- Chờ đã!- anh nói, chạy đến giữ nút thang máy không cho nó đóng lại. Ginga giật mình, khoảng cách giữa anh và cậu quá gần, anh ta sẽ phát hiện ra mất!
- Gì.. gì nữa?- cậu lắp bắp. Tim anh như giật thót lên, anh cố gắng lục ra một lí do trong tâm trí mình nhanh hết sức có thể
- Mà.. mà này, nếu cậu đã về thì chí ích cũng báo cho mọi người một tiếng chứ! Chắc chắn mọi người sẽ…
- Không được báo với họ!- Ginga cắt lời anh, giọng nói vô âm như làm căn phòng trở nên đặc mùi u ám, khiến cho cả anh ngỡ ngàng
- Sao.. sao thế? Chẳng phải Madoka, Kenta, cả đám nhóc Blader nữa, chúng muốn gặp cậu lắm mà, và cậu nữa! Chẳng phải cậu rất thích chơi Beyblade với mọi người đó sao? Như ngày xưa ấy…
- Tôi xin lỗi…- cậu nhỏ nhẹ nói, mặt chùng xuống
- G.. Ginga?
- Thật sự là…- cậu khựng lại một chút nhưng rồi thẳng thừng nói- tôi đã quá mệt mỏi sau chuyến đi dài, tôi không muốn ai viếng thăm hay gặp mặt ai cả. Dù nghe điều đó thật thô lỗ nhưng tôi muốn tận hưởng bình yên một chút, sau chút bảy năm ròng...- Cậu nói, trong khi đôi mắt tránh nhìn vào mắt anh. Anh sững người, vội gặng hỏi
- Nhưng.. nhưng.. nhưng trước khi anh có thể nói gì hơn thì Ginga đã đặt một ngón tay lên môi tái nhợt mình ra dấu và nhẹ nhàng nói
- Hãy coi như sự trở về của tôi là một bí mật chỉ có anh và tôi nhé? một lúc nào thôi mọi người cũng sẽ nhận thấy sự có mặt của tôi thôi. Anh không cần phải báo cho họ đâu…
- Nhưng mà Ginga! Còn Kyouya! Còn Helios! Và mọi người… tôi không thể…- anh dường như bức xúc thật sự, nhưng trước khi anh có thể nắm giữ cậu lại thì bàn tay cậu đã gạt tay anh khỏi nút thang máy khiến cánh cửa dần đóng lại. Tsubasa dường như quá bất ngờ trước hành động của cậu, chỉ còn biết chăm chăm nhìn cánh cửa sắt dần chia cắt cả 2
- Xin lỗi Tsubasa.. Vì thời gian của tôi sắp hết rồi..- Ginga lầm bầm, chỉ đủ anh nghe thấy, trong khuôn mặt đầy u sầu và đau buồn, ngay khi cánh cửa vừa đóng lại…
- Chờ đã! Ginga! Cậu nói thế là sao?! Ginga! Chết tiệt!!- sự tức giận, sự đau đớn và khó hiểu trào lên trong anh, nhưng anh chỉ còn biết đấm vào cánh cửa sắt vô tri kia để giải tỏa nó. Có thật đây có phải là Ginga luôn miệng nhắc đến bạn bè đây không? Có phải là người luôn luôn hết mình về Beyblade và mọi người không đây? Chẳng lẽ thời gian đã cướp mất cậu đi khỏi họ rồi ư?
- Ginga! có thật… đó là cậu đó không?
----------------------------------------------------------------
Cậu- quay thủ số một hành tinh
Cậu- người cứu rỗi thế giới khỏi diệt vong
Cậu- người đã dâng trọn linh hồn cho những vì sao
Cậu- kẻ đã đạt được uy quyền của cả thần thánh
Cậu- con người vĩ đại trong những người vĩ đại
Nhưng có ai biết đâu…
Cậu- kẻ giờ đây mạng sống chỉ còn bấu víu theo thời gian
Cậu- một con người bình thường sắp về với suối vàng
Cậu- người đã lập khế ước với những vì sao, đánh đổi mạng sống mình để nhận lấy sức mạnh
Cậu- giờ chỉ còn là bóng ma lẫn trong lòng thế gian
Tuyệt nhiên chẳng ai biết cả, ngay cả những người thân quen với cậu…
Thật tuyệt là cậu đã ôm trọn cái bí mật ấy trong suốt bảy năm ròng và chôn nó tận sâu thẳm trong lòng, đến nỗi cậu cũng chẳng nhớ đến…
Nhưng thời khắc ấy rồi cũng sẽ đến thôi…
Ngày mà cậu rời thế gian này mà về với Thượng Đế chí nhân…
Ngày x tháng x năm xxxx
- Thưa ngài gặp ai ạ?- cô nhân viên ở quầy tiếp tân của tòa cao ốc WBBA gặng hỏi, khi một chàng trai lạ mặt với mái tóc đỏ hoe và quấn chiếc khăn choàng cổ rách bươm ở đuôi đang đi băng băng vào đại sảnh và tiến đến thang máy VIP, ánh mắt cô nhân viên hiện rõ lên vẻ khinh bỉ vẻ ngoài khá ốm yếu rách nát kì quặc của chàng trai. Chàng trai vò nhẹ mái tóc đỏ, nói
- Ôi, cho tôi xin lỗi. Tôi đã có hẹn trước với ngài Ootori.- chàng trai nói, trong giọng nói có lẫn chút mệt mỏi. Cô nhân viên ra vẻ nghiêm nghị nói
- Ngài Ootori đang có việc bận, và lịch trình cho biết hôm nay ngài ấy cũng không có cuộc hẹn với ai. Ngài làm ơn cho biết tên và hẹn khi khác với ngài ấy sau ạ.
- Ưm… thôi được- Chàng trai lưỡng lự nói, chầm chậm đi đến quầy tiếp tân và chán nản viết tên mình lên tờ đơn. Khi cô nhân viên vừa cầm tờ đơn lên, mặt bất giác tái xanh, cô vội vàng
- Xin thứ lỗi cho sự bất cẩn của tôi! Ngài Hagane! Tôi sẽ lập tức liên hệ với ngài Ootori ngay lập tức!
- Không sao đâu. Tôi cũng đến đây đường đột, cô không cần đâu- chàng trai cười nói và lẳng lặng tiến về thang máy. Cô nhân viên vẫn vô thức xin lỗi ngươi mang họ Hagane kia, mãi cho tới khi đồng nghiệp của cô vô vai cô
- Làm gì mà cậu cứ xin lỗi tên ấy hoài vậy. Bộ hắn là gì quan trọng lắm à?
- “Tên ấy” mà cậu nói đến là Hagane Ginga- con trai chủ tịch Hagane Ryo đấy!!
- Cái gì?! Ngài Hagane cựu chủ tịch ư?! Nhưng chẳng phải ngài Ootori mới là chủ tịch hiện giờ à?!
- Ngài Ootori được ngài Hagane bổ nhiệm là chủ tịch thay mình trong thời gian vắng mặt, chứ thực chất ngài ấy mới chính là chủ tịch đấy!!
- Cái gì?!- cả 2 cô nhân viên mặt cùng biến sắc, thấp thỏm lo sợ, dù rằng cái bản tính " bà tám" của 2 cô đang hoạt động hết mình trước cái thông tin nóng sốt ấy.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Chậc, bảy năm thôi đấy mà chẳng ai nhận ra mình cả. Chẳng lẽ mình thay đổi nhìu đến thế sao?- Ginga thầm nghĩ, trong lúc chiếc thang máy đưa cậu lên tầng trên cùng của tòa nhà cao ốc. Thật điên khùng, đối với cả cậu, khi nghĩ đến cái việc kế thừa cái tập đoàn to sụ từ ông bố giàu có của mình cho một thằng nhóc ngày qua ngày chỉ biết ăn fast food làm bữa chính và đi long nhong khắp quả đất này chỉ để luyện Bey và thăm thú này nọ. Dù chẳng bệnh tật hay mắc chứng gì cả nhưng thời hạn trong khế ước của cậu không còn nhiều nữa, cơ thể này của cậu đến một lúc nào đó sẽ ngừng chuyển động và cậu sẽ rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng, nên cậu chẳng muốn phải hoài phí bất cứ giây phút nào nữa và đã bỏ nhà đi trong đứng 7 năm liền. Cậu đưa mặt ngắm thân thể mình trong suốt hơn 7 năm qua và thở dài thườn thượt:
- Haizzz... 7 năm... mà cái thân thể này chẳng phát triển là mấy...- Dù cùng chỉ lớn hơn một tuổi nhưng so cậu bấy giờ với mấy bức ảnh chụp Tsubasa mà Madoka gửi cậu thì so với thân hình gầy nhom của cậu thì không là gì so với cái cơ thể mấy múi của cái tên da ngăm ấy.Cho dù rằng nhìn bề ngoài cậu như thế nhưng thực chất cậu rất gầy, thế nên cậu mới mặc áo đen, để không ai thấy được những nếp áo hằn sâu nơi thân thể cậu chỉ còn da bọc xương. Cậu khẽ thở dài lần nữa, lẩm bẩm:
- Haizzz.. chuyện này tốt nhất đừng để 2 cái tên lông bông ấy biết.. và cộng với cái tên Tsubasa.... lâu lâu giở mấy trò… như bố mình hay làm… nghĩ đến đây làm mặt Ginga biến sắc và cậu có cảm giác lạnh sống lưng. Chỉ cần nghĩ đến cái quá khứ ấy thôi đã làm cậu ớn lạnh và tởm hết mình. Nhưng.... những ngày xưa lúc ấy.... vẫn còn vui chán… Cho đến khi cái ngày đó đến…
[Flashback]
- Nếu ngươi muốn đạt đến đỉnh điểm của sức mạnh thần thánh, ngươi sẽ phải đổi lấy nửa mạng của ngươi…- quầng sáng nói, giữa không gian chỉ còn màu tối đen của tội lỗi và tà ác
- Để cứu thế giới này khỏi diệt vong, tôi chấp nhận tất cả..- Ginga vững giọng nói, không chút lưỡng lự. Có lẽ vì cậu còn quá trẻ, chưa biết người chỉ còn nửa mạng sống như thế nào chăng?
- Được lắm. Ngươi sẽ được toại nguyện- nguồn sáng nói và biến mất, theo sau đó là hàng ngàn ánh tỏa lướt xung quanh cậu: thân thể cậu nhận được tràn đầy sức mạnh thần thánh, nhưng rồi cảm giác trống rỗng hình thành trong người cậu, đau lắm, như ai đó kéo cái gì khỏi người cậu và rồi … mạng sống cậu giờ đây chỉ còn lại 1 nửa…
[Endflashback]
Dòng kí ức của cậu vừa kết thúc là vừa ngay lúc ngay lúc cửa thang máy mở, nối liền ngay với phòng làm việc của vị chủ tịch đáng- sờ- kính. Chiếc cửa sắt từ mở ra, cậu đã nhận thấy một bóng đen ào lên chỗ cậu
- Ginga!~~~
- Tránh xa tôi ra đồ biến thái!!!- cậu hét, đồng thời nhanh chân né khỏi cái tầm ngắm của anh chàng biến thái aka chủ tịch WBBA kia khiến bản mặt đập trai của anh chàng tóc bạc tông ầm vào kính. May mà đây là kính dày, chứ kiểng mỏng là hôm sau trên báo chí có tiêu đề nóng hổi: "Cái chết ngớ ngẩn của chủ tịch WBBA chết do té từ tầng thượng" mất.
- Anh làm ơn đừng lúc nào cũng nhào vào ôm tôi những lúc chẳng có ai được không hả Tsubasa?- Ginga nói, mặt đầy cảnh giác. Nhưng rồi cậu cũng bình thản bước vào phòng Tsubasa và thản nhiên rót một tách trà cho mình đặt trên một cái bàn gần đó. Cậu thực sự chẳng muốn cái tên ấy biết việc cái thân thể cậu h không khác nào mấy nữ sinh cấp 3- mỏng manh như tờ giấy. Tsubasa xoa xoa cái mũi ăn trầu, nói
- Gin- chan(Ginga lườm Tsubasa) ý tôi là Ginga, sao cậu lại về đường đột như thế, chẳng phải cậu còn chuyến hành trình dài ư?
- Tôi đã thực hiện xong rồi…- cậu nói, khuấy khuấy tách trà trên tay mình. Anh giật mình, lạ nhỉ, anh không nghĩ là cậu lại đi nhanh thế( bảy năm lận anh à)
- Thế giờ cậu tính làm gì?- anh hỏi, vô thức tự rót cho mình một tách trà nóng như của Ginga và khuấy nó hững hờ
- Hưm.. tôi không biết nữa, có khi lên ngồi điều hành cái tập đoàn này thì sao nhỉ?
- Hả?!- Tsubasa giật mình, suýt làm rơi cả tách trà nóng. Ginga cười, nói
- Nhưng tôi chẳng có chuyên môn, học vấn thì yếu mà chẳng phải nhân viên gì ở đây nên thôi, tôi cũng chẳng ham hố cái chức vụ đó cho lắm. Tôi cũng chẳng thích bị ràng buộc nữa là…- cậu nói vòng vo, chẳng qua chỉ nhằm chọc cho anh chàng kia hoảng một phen cho bỏ tức ấy mà
- Thế nói cho cùng là…- mặt anh toát mồ hôi, biến sắc xanh, chờ đợi cậu trả lời của cậu
- Tôi nghĩ tôi sẽ tận hưởng một chút vậy...- Ginga nói và đặt tách trà còn nghi ngút khói xuống mà cậu cũng chẳng thèm động môi đến và đi đến thang máy. Tsubasa vội vàng nói
- Chờ đã, cậu định ở đâu chứ?!- anh hơi hoảng, lần đầu tiên anh thấy Ginga lại có vẻ mệt mỏi như thế, trong khi anh còn nhiều chuyện muốn nói với cậu lắm
- Thì đi về nhà chứ gì?- cậu dửng dưng nói, không màng đến nét mặt của Tsubasa hiện giờ
- Cậu đâu có nhà ở đây đâu?! Nhà Madoka thì hơi.. cô ấy giờ đã là phụ nữ, không được.- anhlắc đầu- Hay cậu tới nhà tôi...- mặt Tsubasa đầy gian tà
- Tôi có chỗ ở rồi.- Ginga nhún vai, thủng thẳng nói, nhấn nút chờ thang máy lên
- Ơ.. có à?- anh ngạc nhiên. Lạ nhỉ? Ngoài chỗ của Madoka và bãi cỏ trong công viên ra, còn chỗ nào khác cho Ginga tá túc nữa đâu nhỉ?
- Anh biết căn biệt thự lá phong nằm trên đồi Tamashi cạnh thành phố không?- cậu lơ đãng nói, trong khi nhìn chiếc bản đồ thế giới đằng sau bàn làm việc của Tsubasa đang nhấp nháy những kí hiệu quen thuộc của những chiến hữu năm xưa của cậu
- Căn biệt thự mà người ta nói có ma ám ấy a?- Tsubasa nhướn mày, chẳng lẽ…
- Đúng, biệt thự của tôi đấy. Bố tôi xây tặng cho tôi sau khi tôi nhường chức cho anh, đến nay đã bám bụi qua mấy năm rồi thì phải. Tôi sẽ đến đó ở…
- Ơ.. ớ..- Tsubasa ú ớ, giờ anh chẳng biết nói gì cả, phải giữ cậu lại, còn nhiều thứ anh rất muốn nói với cậu lắm…
- Thôi, tạm biệt anh Tsubasa! Cố gắng làm tốt nhiệm vụ của anh nhé! Tôi trông cậy ở anh!- Ginga vẫy tay lấy lệ, trước khi khi bước chân vào thang máy dẫn xuống tầng trệt. Anh chàng chủ tịch dường như rối lên, anh chẳng biết phải làm gì giờ, phải làm một cái gì đó, để giữ cậu lại
- Chờ đã!- anh nói, chạy đến giữ nút thang máy không cho nó đóng lại. Ginga giật mình, khoảng cách giữa anh và cậu quá gần, anh ta sẽ phát hiện ra mất!
- Gì.. gì nữa?- cậu lắp bắp. Tim anh như giật thót lên, anh cố gắng lục ra một lí do trong tâm trí mình nhanh hết sức có thể
- Mà.. mà này, nếu cậu đã về thì chí ích cũng báo cho mọi người một tiếng chứ! Chắc chắn mọi người sẽ…
- Không được báo với họ!- Ginga cắt lời anh, giọng nói vô âm như làm căn phòng trở nên đặc mùi u ám, khiến cho cả anh ngỡ ngàng
- Sao.. sao thế? Chẳng phải Madoka, Kenta, cả đám nhóc Blader nữa, chúng muốn gặp cậu lắm mà, và cậu nữa! Chẳng phải cậu rất thích chơi Beyblade với mọi người đó sao? Như ngày xưa ấy…
- Tôi xin lỗi…- cậu nhỏ nhẹ nói, mặt chùng xuống
- G.. Ginga?
- Thật sự là…- cậu khựng lại một chút nhưng rồi thẳng thừng nói- tôi đã quá mệt mỏi sau chuyến đi dài, tôi không muốn ai viếng thăm hay gặp mặt ai cả. Dù nghe điều đó thật thô lỗ nhưng tôi muốn tận hưởng bình yên một chút, sau chút bảy năm ròng...- Cậu nói, trong khi đôi mắt tránh nhìn vào mắt anh. Anh sững người, vội gặng hỏi
- Nhưng.. nhưng.. nhưng trước khi anh có thể nói gì hơn thì Ginga đã đặt một ngón tay lên môi tái nhợt mình ra dấu và nhẹ nhàng nói
- Hãy coi như sự trở về của tôi là một bí mật chỉ có anh và tôi nhé? một lúc nào thôi mọi người cũng sẽ nhận thấy sự có mặt của tôi thôi. Anh không cần phải báo cho họ đâu…
- Nhưng mà Ginga! Còn Kyouya! Còn Helios! Và mọi người… tôi không thể…- anh dường như bức xúc thật sự, nhưng trước khi anh có thể nắm giữ cậu lại thì bàn tay cậu đã gạt tay anh khỏi nút thang máy khiến cánh cửa dần đóng lại. Tsubasa dường như quá bất ngờ trước hành động của cậu, chỉ còn biết chăm chăm nhìn cánh cửa sắt dần chia cắt cả 2
- Xin lỗi Tsubasa.. Vì thời gian của tôi sắp hết rồi..- Ginga lầm bầm, chỉ đủ anh nghe thấy, trong khuôn mặt đầy u sầu và đau buồn, ngay khi cánh cửa vừa đóng lại…
- Chờ đã! Ginga! Cậu nói thế là sao?! Ginga! Chết tiệt!!- sự tức giận, sự đau đớn và khó hiểu trào lên trong anh, nhưng anh chỉ còn biết đấm vào cánh cửa sắt vô tri kia để giải tỏa nó. Có thật đây có phải là Ginga luôn miệng nhắc đến bạn bè đây không? Có phải là người luôn luôn hết mình về Beyblade và mọi người không đây? Chẳng lẽ thời gian đã cướp mất cậu đi khỏi họ rồi ư?
- Ginga! có thật… đó là cậu đó không?
----------------------------------------------------------------
Cậu bé đáng thương, đứa trẻ của những vì tinh tú~~~
Thời gian của cậu chẳng còn bao nhiêu nữa~~~
Cát từ chiếc đồng hồ của cậu sắp hết rồi~~~
Và sẽ đến thời khác tử thần đến và đem cậu về với những vì sao~~~
btw thấy cái fic nó sao sao ấy...