(( Tiên tử trời cao không được phép hạ phàm
Tiên tử trời cao không được phép phải lòng dương nhân
Tiên tử trời cao không được phép để lạc linh hồn
Nếu không sẽ bị coi phạm trọng tội, tuyệt đối phải nhận hình phạt thích đáng ))
…
…
Từ ngày còn là một đứa trẻ, hưởng vinh hoa phú quý từ tuổi chưa biết nói, cuộc sống nơi Thiên Giới ấm no hạnh phúc với ta thật bình yên không sóng gió
Vốn là Tiên Tử trời cao, là một trong những Tiên Tử xinh đẹp nhất mạnh mẽ nhất Thiên Cung, người ta thường nói về ta như vậy, ca tụng ta như thế, dâng lên ta đủ thứ của ngon vật lạ và ngàn lời tốt đẹp
Bỏ qua tất cả những lời lẽ quà cáp đó, ta hướng chú ý tới những lời cầu nguyện, dàn thờ hàng tháng hàng năm đúng vào ngày ta được hạ sinh, không rõ nguyên do chàng biết, nhưng có lẽ chàng đã làm tất cả vì lòng tình dành đến ta chăng?
...
[[ Chu Tước Tiên Tử, ta đã biết nàng từ lâu, từ thuở nàng mới lọt lòng, từ ngày ta mới bước vào xuân
Ngày ấy tiết trời tuyệt đẹp, lòng rạ dương nhân phơi phới, tiếng khóc như bản tình ca muôn điệu
Mộng thấy một người con gái tài sắc vẹn toàn, thường rải lộc xuống giúp gia đình ta khỏi hoạn nạn
Nay là bậc quân nhân, Khổng Tước ta vẫn không thể tìm thấy hứng thú nơi dàn giai lệ thân thuộc
Liệu nàng có hiểu lòng ta, dàn thờ và những lời nguyện cầu ta dành đến nàng suốt bao năm tháng? ]]
…
Đêm nay trăng không tròn, mặc dù luật trời đã định, đôi cánh này đã để mình rơi giữa từng làn mây, không lẽ nào, ta lại hành động thế này sao?
Đêm nay trăng không tròn, mặc dù luật trời đã định, sao con tim này vẫn loạn lạc những tiếng đập thất thường, không lẽ nào, ta lại là kẻ như thế sao?
…
Ngã khỏi Thiên Cung, rơi khỏi sự thuần khiết nơi Thiên Giới, chạm tới những vẩn đục và ô uế nơi nhân gian, đến cả không khí ta thở cũng không còn như trước nữa
Sà vào lòng người, chàng đợi ta như đã biết từ lâu, ôm ghì lấy ta như không hề muốn xa rời, mỉm cười rạng rỡ mà như muốn trào dâng nước mắt
Đó là ngày ta đã để bản thân mình sa đọa…
…
Không thể nương tự chốn nhân gian quá lâu, Thiên ĐÌnh biết chuyện ắt điều chẳng lành sẽ ập tới, Ngọc Hoàng Đại Đế mà nổi giận sẽ gieo rắc kinh hoàng xuống trần thế
Những phút giây bên chàng ta cảm nhận được tự do, tự do làm điều mình thích, tự do trao trọn con tim sa đọa với dương nhân, không phải bận tâm tới phép tắc lễ nghi
Nhưng thực sự, không có gì có thể đi đến tận vĩnh hằng, có lẽ những giấc mộng đẹp sẽ phải ngừng lại tại đây, có lẽ đã đến lúc ta rẽ mây trở về Thiên Giới
(( Khổng Tước Đế Vương, ta và chàng ân tình nghĩa nặng, cả hai đều mong có thể mãi là phu thê
Nhưng kẻ gian nhân, người Thiên Giới, tại hai con đường tách bạch như vậy, e là khó mà kết duyên
Dù mộng đẹp đến đâu, rồi cũng sẽ tới lúc phải thức giấc, có lẽ phải ngừng lại trước khi hôn mê sâu
Nếu có thể, ta sẽ hạ phàm thăm chàng, đôi ta không phải chia lìa mãi mãi, cơ hội gặp gỡ vẫn còn ))
Nói lời từ biệt mà sao tim ta nhói đau, cố bước thật nhanh để chàng không thấy ta rơi nước mắt, nếu có thể sớm ra đi, có lẽ ta sẽ không phải đau nhiều như thế
Nhưng ta đã sai…
Đau đớn từ tấm lưng chạy khắp cơ thể, ta ngã xuống trước khi kịp cất cánh, toàn bộ nền gạch có thể soi gương giờ đã hoàn toàn biến thành hồng huyết vắt trong
Tiếng kim loại chạm sàn, chàng ôm trọn lấy ta, mặc cho y phục cả hai đã không còn toàn vẹn, lệ rơi hòa vào hồng huyết cùng nhuốm lên vạn vật
Bất động rơi xuống, đôi cánh trắng mang lông vũ đỏ…
Ngày tháng trôi qua trong vòng tay chàng, ta được ăn biết bao của ngon vật lạ, ta được đón nhận yêu thương và trân trọng như thể thời gian có là bao nhiêu cũng không đủ cho ân tình chàng trao ta
Thế nhưng liệu chàng có hiểu được lòng ta chăng ?...…
[[ Chu Tước nàng ơi, vương quốc ta đang phải đối diện với loạc lạc và nghênh chiến
Lỡ ngày vận mệnh nước nhà lâm nguy, ta còn mặt mũi nào mang danh Hoàng Đế
Dù cho không lỡ rời xa, nàng hãy đợi ta trở về, đem bình yên đến cho dân lành ấm no
Cho tới ngày loạn lạc chấm dứt, đôi ta lại có thể tiếp tục giấc mộng chưa dứt thỏa lòng ]]
Thầm thì những lời như vậy khi ôm trọn ta trong vòng tay, oai phong lẫm liệt chỉ huy binh vệ, chàng rời ta mà xông pha với chiến trường đầy khói lửa loạn lạc
Vào phút giây ấy, không lẽ con tim ta đã rơi xuống đâu mất rồi, chỉ có lạc lõng ngập lòng khi ngàn tia sáng từ đâu chiếu rọi cả thiên cung, hình ảnh ấy như càng khiến ta thêm não nề
Ngọc Hoàng Đại Đế, tiểu nữ biết rồi sẽ có sự thật không giấu nổi mắt ngài mà…
…
Tin thắng trận lan khắp đất nước, dân chúng hân hoan yến tiệc vui mừng cho chiến thắng vang dội của Khổng Tước Đế Vương, chàng trở về từ chiến trường thảm khốc, một mình
Đó là ngày xuất hiện cơn mưa kì lạ nhất dương nhân từng chứng kiến, một cơn mưa màu đỏ sậm nhưng trong veo thuần khiết, không có lấy một chút vẩn đục càng nhuốm đỏ thêm nơi chiến trường
Ta nép mình sau tấm bình phong, được tin hôm nay chàng sẽ sớm trở về sum họp, lòng ta rạo rực bao cảm xúc khó tả rối loạn nơi tâm trí, ahh
Đây sẽ là món quà ta tặng chàng, lần cuối…
Đau đớn từ tấm lưng chạy khắp cơ thể, chàng ngã xuống trước khi kịp biết được, đoàn bộ nền gạch có thể soi gương giờ đã hoàn toàn biến thành hồng huyết đục ngầu
(( Ngọc Hoàng Đại Đế đã biết chuyện của chúng ta, ta đã phạm luật trời
Tiên Tử thiên giới không được phép hạ phàm hay yêu kẻ dương thế
Đây là hình phạt cho ta vì đã để bản thân sa đọa không còn lối trở về
Và cũng là hình phạt cho chàng, vì đã quyến rũ Tiên Tử nơi Thiên Cung ))
[[ Nhất thiết phải thế này sao, nhất thiết nàng phải quay lưng lại với ta như vậy sao
Đôi ta vẫn có thể trốn chạy, dù cho tới chân trời góc bể, miễn có thể an toàn tuyệt đối
Lẽ nào nàng không tin tưởng ta, rằng có thể trọn kiếp bảo vệ nàng cho tới vĩnh hằng? ]]
…
…
Thiên Cung sụp đổ như chưa từng tồn tại, Tiên Tử nơi thiên giới bị tước đoạt linh hồn mãi mãi, tới cả Ngọc Hoàng Đại Đế cũng không chống chọi nổi với sự kinh hoàng không rõ nguyên nhân ấy
Từng giọt hồng huyết thuần khiết không còn có thể tự trú ngụ nơi chủ nhân đã bất động, rỉ qua từng kẽ nắng, nhuộm đỏ từng gợn mây, rơi xuống từng giọt chạm tới nhân gian đầy tù tội
Sử sách Thiên Cung vẫn còn trắng bao nhiêu, thấm xích bấy nhiêu những trang còn lại, chỉ một vệt đen không thể xóa nhòa vẫn tiếp tục dính chặt lấy trang duy nhất còn sạch trong
(( Đừng thắc mắc tại sao mọi Tiên Tử Quân Nhân nơi Thiên Giới đều không thể địch lại với ta
Xin Ngọc Hoàng Đại Đế thứ tội vì đã đem xích mạng của Thiên Cung trải khắp nhân gian
Đây là tấm lòng của một Tiên Tử sa đọa dành tới kẻ tù tội ta yêu nhất và và chỉ duy nhất
Có lẽ, sau trận hạ thủ ngày hôm nay, ta sẽ không còn sức lực để sống được bao lâu nữa ))
…
…
(( Nếu mọi chuyện chỉ giản đơn như thế, ta đã không phải để nhuốm máu của dương nhân
Chàng luôn yêu thương ta nhất mực, nâng niu ta như viên ngọc quý vô giá không thể đánh đổi
Nhưng … lại không hề nghĩ đến cảm nhận của ta … Không hề …
…
Cắt đi đôi cánh của ta, độc chiếm ta như thế, giam hãm một cánh chim gãy nát trong lồng
Tự do chẳng còn đâu, dù cho bao nhiêu tình thương tấm lòng, không thể bù đắp sự tước đoạt ấy
Đó là lí do, chàng là kẻ ta hận nhất trên đời … Nhưng …
…
Ta không phải không có lí do hạ phàm, không bao giờ ta trái lệnh Thiên Cung như thế
Để bản thân mình rơi khỏi sự thuần khiết, chạm tới những vẩn đục, sa đọa không nao núng
Đó là nguyên nhân, chàng là người ta yêu nhất trên đời …
…
…
Không còn bóng dáng một ai có thể chia lìa đôi ta
Kể từ giờ phút này chàng sẽ là của ta mãi mãi ))
…
Tiếng kim loại chạm sàn, ta ôm trọn ấy chàng, mặc cho y phục cả hai đã không còn vẹn toàn, lệ rơi hòa vào hồng huyết cùng nhuốm lên vạn vật
Bất động rơi xuống, sinh mạng thuần khiết mang ân tình vấy đỏ